Dương Ngu Lỗ đi vào, bước nhanh tới trước giường, khom người nói: “Bẩm Đốc chủ, đã giết được sáu tên loạn đảng ở đường lớn Tiền Môn, bắt sống ba tên, bây giờ đã được đưa vào chiêu ngục thẩm vấn ạ.”
Lương Ngộ dựa vào gối, ngẫm nghĩ nói: “Ý đồ giết ta của đảng Hồng La là bất diệt, mới được có chín tên mà thôi, chưa chắc đã không có người ẩn núp âm thầm quan sát.

Thẳng tay thẩm vấn cho ta, đến khi nào bọn chúng chịu khai mới thôi.

Việc quan trọng lúc này là diệt trừ hết mai phục trong kinh thành, ít nhất giữ cho đại hôn của Hoàng Thượng không xảy ra sai sót gì.

Còn Lưỡng Quảng hiện tại cứ giao trách nhiệm cho Tổng đốc nha môn xử lý.

Nếu không làm được thì phái binh cho ta, nhất định phải diệt trừ đảng Hồng La tận gốc, có thế mới an tâm được.”
Dương Ngu Lỗ vâng: “Nhị đương đầu đang trên đường tới Quảng Châu rồi ạ, đến đó rồi sẽ hội hợp với Tổng đốc nha môn, không lo không tiêu diệt được loạn đảng.

Hiện tại lão tổ tông vẫn phải lấy sức khỏe làm trọng, ban nãy Hoàng Thượng phái Liễu Thuận đến đây hỏi thăm, tiểu nhân sợ Liễu Thuận quấy rầy lão tổ tông, bảo hắn về trước rồi ạ, chỉ nói lão tổ tông không có trở ngại gì, bảo hắn bẩm với Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng cứ yên tâm.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, xoa trán mệt mỏi nhắm mắt lại: “Hoàng Thượng mới tự mình chấp chính, tuy đã ngồi vững giang sơn nhưng tai họa ngầm không ngừng.

Các phiên vương bên ngoài lòng dạ khó lường, thổ phỉ giặc cỏ nhiễu nhương biên cảnh, bên trong lại có bạo dân loạn đảng kích động bách tính…Cái gánh trên vai chúng ta quá nặng, đúng là không thể nghỉ ngơi một khắc nào.”
Dương Ngu Lỗ nghe xong, cẩn thận cười nói: “Lão tổ tông là người tài giỏi, người tài giỏi thì bận bịu nhiều, các thánh nhân xưa này đều chẳng phải ăn không ngồi rồi.

Dù Hoàng Thượng cần chính hơn nữa thì một cục sắt có thể rèn ra mấy cái đinh? Tất yếu phải có những năng thần như lão tổ tông phụ tá, là tâm lực của Vạn Tuế Gia, lại có thể cân bằng trong ngoài triều đình.

Chuyển giao giữa Tiên Đế và Tân Quân, có triều nào không rung chuyển một vài ngày đâu ạ, lão tổ tông lại trùng hợp đụng phải, không tránh được phải hao tâm nhiều.”
Lương Ngộ nhíu mày, cơn đau dạ dày đã hòa hoãn hơn, chỉ còn hơi nhói một chút.


Từ trước đến nay hắn không bệnh không tật, lần đau này đúng là cho hắn nếm đủ lợi hại, bệnh khí hiện rõ mồn một trên mặt, uể oải cả người.
“Phải thực sự mà thẩm loạn đảng, công việc đại hôn của chủ tử cũng không thể trì hoãn.

Trước tiết Kinh trập phải hoàn thành hết các đại lễ, Khâm Thiên Giám đã xem ngày mồng 8 tháng Tư, thời gian trôi rất nhanh, các Bộ đều phải chuẩn bị đâu vào đấy, đừng để chờ đến ngày mới phát hiện ra sai sót, nhà ta cho lột da bằng hết!”
Dương Ngu Lỗ rùng mình: “Lão tổ tông cứ yên tâm ạ.”
“Còn nữa…” Hắn bình thản nói: “Lên danh sách đến các phiên đón người đi, chuẩn bị khởi hành trong hai ngày.”
Dương Ngu Lỗ lại cong eo, “Tiểu nhân đang định hỏi lão tổ tông đây, đi xuống Nam Uyển thì nên đi đường sông hay là đường bộ ạ? Nếu đi đường sông thì rẽ ở kênh đào là đến Kim Lăng, đỡ tốn thời gian hơn một chút.”
Lương Ngộ nói: “Đi đường sông, để người của Nam Uyển nhanh chóng vào cung, đến sớm một bước mới càng dễ an bài.”
Cái an bài này, trong lòng Dương Ngu Lỗ biết rõ.

Nam Uyển Vương luôn biết điều hơn hẳn các phiên vương khác, vung tay càng rộng rãi hơn, trên đời này cái gì là tốt nhất, đương nhiên là tiền, đằng này đã có Chưởng ấn đả thông đường tiến, cô nương Vũ Văn thị còn lo tiền đồ không xán lạn hay sao.
Dương Ngu Lỗ thưa: “Tiểu nhân lập tức đi thu xếp, chuẩn bị xong bảo thuyền, ngày kia sẽ xuất phát từ Thông Châu.”
Lương Ngộ gật đầu: “Truyền lời cho Tổng kỳ dẫn đội, đưa cả Phó Tây Châu đi theo làm việc cùng.”
Dương Ngu Lỗ vâng, lại chắp tay hành lễ, đi lui ra ngoài.
Quá nhiều việc, dù bệnh cũng không thể nghỉ ngơi.

Hắn mệt mỏi thở ra một hơi, nhưng mới thở một nửa thì trông thấy gương mặt u oán của Nguyệt Hồi, vì thể nửa hơi còn lại bị chắn chơi vơi trong cổ họng.
“Huynh để Tiểu Tứ đi là để nó có cơ hội lập công?” Nàng lạnh mặt nói, “Đa tạ Chưởng ấn.”
Lương Ngộ sửng sốt, nàng gọi hắn là Chưởng ấn, làm hắn không biết phải nói gì mới được.
“Muội chỉ ước sao có thể khiến người khắp thiên hạ biết huynh là ca ca của muội, nhưng mà huynh không cho…” Nàng mếu máo chực khóc: “Huynh ghét muội, chê muội ngốc, không xứng làm muội muội huynh, muội biết mà.”
Dạ dày đau đành thôi, đầu cũng đau lên nữa, hắn gắng gượng chống lên giường nói: “Ý ta không phải thế, khi trước muội ăn đói mặc rách trở về, ta cũng không hề ghét bỏ muội.

Ta chỉ là…chỉ là…muốn tốt cho muội.

Muội xem bên ngoài có bao nhiêu kẻ muốn giết ta, không cho muội gọi ca ca là để bảo vệ muội.”
Nhưng trong lòng hắn tự biết, lời kia của hắn không phải xuất phải từ nguyên nhân đó, chỉ đơn thuần là không muốn làm ca ca của nàng nữa, là muốn phủi sạch xưng hô bí mật mang theo quan hệ huyết thống này.
Nguyệt Hồi làm sao mà biết được, nàng chỉ cảm thấy ca ca đã không cần nàng, cho dù hắn hết lòng giải thích, nước mắt nàng vẫn cứ tuôn xuống.
“Đây là lần thứ hai huynh nói lời kỳ lạ như thế rồi.” Nàng nghẹn ngào nức nở, “Lần trước huynh hỏi muội nếu không có ca ca thì sẽ thế nào, lúc đó muội thực sự sợ hãi…Rốt cuộc huynh làm sao vậy? Có phải phát hiện ra đã tìm nhầm muội muội rồi không, muội không phải là Lương Nguyệt Hồi?”
Hắn không đáp, chỉ biết cười khổ trong lòng, chẳng phải vì nàng không phải Lương Nguyệt Hồi, là bởi vì chính hắn, hắn không phải Lương Nhật Bùi.
Nguyệt Hồi khóc đến là thương tâm, càng nghĩ càng buồn hơn “Tư Lễ Giám làm ăn kiểu gì không biết? Đông Xưởng làm ăn kiểu gì không biết? Sao lại tìm nhầm người cơ chứ! Muội không phải Lương Nguyệt Hồi, thế thì muội là ai? Lại là đứa nha đầu hoang không rõ lai lịch?”
Lương Ngộ nói không phải: “Ta có nói tìm nhầm bao giờ đâu…Bỏ đi, muội vẫn gọi ta là ca ca, coi như ban nãy ta không nói gì, được không nào?”
Nguyệt Hồi khóc lóc giàn giụa: “Được thì được, nhưng mà lòng muội khó chịu, rốt cuộc là huynh làm sao thế? Nếu không định nhận muội thì nói rõ sớm đi, đừng ngày ngày cứa dao vào tim muội.”
Nước mắt của nàng đủ để hạ gục người ta, hắn không thể không ngồi dậy vươn tay qua, kéo nàng vào lòng vụng về trấn an: “Ngoan, ca ca sai rồi, sau này sẽ không thế nữa, muội đừng khóc.”
Hắn cũng từng nghĩ nếu như tìm sai Lương Nguyệt Hồi thì sẽ thế nào.

Có lẽ khi tìm về vẫn chỉ như thường, bởi vì hắn không còn đủ nhiệt tình thế này để mà toàn tâm đối đãi một ai khác nữa.
May mà Nguyệt Hồi không phải cô nương khó dỗ, dăm ba câu, coi như bỏ qua.
Ôm một cái, trong lòng thoải mái hơn không ít, khi tách nhau ra lại có chút ngượng ngùng, nàng dụi mắt nói: “Muội ra ngoài xem xem đã đun xong thuốc chưa.” Dứt lời liền đứng phắt dậy, hất mành đi ra ngoài.
Ở bên ngoài không khí lạnh lẽo, đã đến nửa đêm rồi, có tuyết mịn bay kín dưới hiên, Nguyệt Hồi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Trong phòng quá nóng, nóng đến nỗi đầu óc chẳng còn linh hoạt, bây giờ nghĩ lại mới thấy khóc lóc sướt mướt chẳng ra thể thống gì.

Người sát phạt quyết đoán như hắn gặp phải một muội muội không nói đạo lý như nàng, có lẽ cũng chỉ đành chấp nhận thôi.
Quay đầu nhìn lại, đầu bên kia hành lang gấp khúc có tiểu thái giám đang bưng khay bước lại đây, nàng đi tới nhận lấy, một lần nữa quay trở lại phòng.
Lương Ngộ tựa vào đầu giường, dáng vẻ chợp mắt đẹp mà cô đơn.

Nàng không biết hắn còn thức hay đã ngủ, rón rén bước chân, thì thào gọi một tiếng ca ca, “Dậy uống thuốc thôi.”
Hàng mi kia khẽ rung, chầm chậm mở ra, hắn của lúc mông lung mơ màng khác hẳn khi tỉnh táo, không còn cảm giác sắc bén bức người.
Nguyệt Hồi bưng chén thuốc tới trước mặt hắn, “Có cần muội bón cho không?”

Lương Ngộ nói không cần, nhổm dậy đưa tay nhận lấy, ngón tay hắn thon dài, khiến cho người ta ảo giác chén thuốc cũng nhỏ theo.

Nguyệt Hồi cúi đầu nhìn tay mình, mười ngón tay không coi là ngắn, thế nhưng đặt cạnh hắn thì hiển nhiên kém xa.

Nàng không khỏi có chút sầu muộn, cái gì tốt nhất cũng trổ trên người hắn, nếu bàn về dung mạo thì ca ca phải đạt đến mức tuyệt sắc, còn nàng cùng lắm là đạt đến mức đẹp dáng mà thôi.
Nhưng mà tiếc thì tiếc, vẫn phải phụng dưỡng ca ca thật tốt.

Thấy hắn vừa buông chén, nàng vội chộp lấy một miếng dương mai ngâm đường lại đây, không thèm nói nhiều nhét vào miệng hắn.
Môi hắn đầy đặn mà mềm mại, không cẩn thận chạm vào một chút, trái tim lập tức nhảy thót lên.

Hắn đương nhiên cũng nhận ra, nhưng vẫn chẳng nhìn lên, ngậm qua ngậm lại miếng dương mai trong miệng, nghiêm trang nhấm nuốt, trông còn chuyên tâm hơn cả xử lý đảng Hồng La.
Chẳng biết vì sao, tựa hồ giữa cả hai dần dần sinh ra một khoảng cách, trước đây chưa bao giờ có, dường như không thể thân cận, cũng không thể thẳng thắn mà ngỏ lòng như xưa.

Nguyệt Hồi tuy cẩu thả nhưng cũng có chút tâm tư tinh tế của cô nương, liền bắt đầu nghi ngờ không biết có phải hắn bao phen nói những lời kiểu đó là do nàng quá dính người, hắn không kiên nhẫn nổi với nàng nữa.
“Ừm…” Nàng xoa xoa ttay, “Muội phải về đây, sáng sớm mai còn phải làm việc.”
Lương Ngộ nghe thế thì liền xốc chăn đứng dậy, “Ta đưa muội đi qua Ngự Hoa Viên.”
Nguyệt Hồi nói không cần, vội vàng cất bước, vung vẩy tay: “Muội đi tìm Tần thiếu giám, ban nãy vẫn còn thấy ở ngoài…Huynh đừng dậy, nghỉ ngơi đi, hôm nay vất vả quá rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ khỏe lại.”
Miệng hãy còn nói, tay đã vén mành đi ra.
Dưới hiên treo một hàng đèn lồng, bởi vì hôm nay là Nguyên Tiêu, nơi nơi thắp đèn sáng như ban ngày.

Nàng đứng giữa hành lang, xuyên qua tầng giấy hoa đào, thân hình như được nạm thêm một vòng viền vàng, lẻ loi đứng đó, ngó nghiêng xung quanh tìm Tần Cửu An.
Hắn bỗng thấy nóng ruột, đêm khuya thế này, trời lại lạnh thế này, để nàng đi bên ngoài một mình chẳng may bị phong hàn thì phải làm sao? Đồ chết tiệt Tần Cửu An, đi đâu mất rồi không biết, nếu vẫn còn không đến thì hắn sẽ tự mình ra đưa nàng.
Đang do dự có nên bước ra hay không thì trông thấy Tần Cửu An đã đến trước bậc thang, ngẩng mặt cười nói: “Để cô nương đợi lâu, đằng bên kia vướng chút việc…Chúng ta mau đi thôi.”
Nguyệt Hồi vâng, vốn định quay đầu lại, cuối cùng vẫn đành nhịn xuống.
Khi tĩnh tâm lại nàng cũng suy nghĩ, dường như mình đã quá mức ỷ lại vào ca ca, lúc này mới tạo thành gánh nặng cho hắn, làm hắn cảm thấy mệt mỏi.

Nàng phải biết chừng mực, nếu không chọc cho hắn chán đến mức quẳng gánh, thế thì mất nhiều hơn được.

Dù sao nàng rất vừa lòng với ca ca này, có quyền thế, lại còn đẹp, ở ngoài thì giỏi giang, đã thế còn nhẫn nại với nàng vô cùng, tìm khắp Tứ Cửu Thành cũng chẳng được người thứ hai đâu.
Nguyệt Hồi vừa đi vừa ngẫm nghĩ, ra đến cổng lớn Tư Lễ Giám rồi.

Vào buổi đêm sau khi cửa cung hạ khóa thì chỉ có Chưởng ấn và các Thiếu giám mới có thể tự do qua lại, Tần Cửu An cầm đèn lồng đi đằng trước, nàng liếc nhìn bóng lưng kia, chẳng phải là Lương Ngộ, trong lòng liền có chút hụt hẫng.
Đằng xa xa đường Đông Nhị nổi lên tiếng gõ mõ cốc cốc, âm thanh phiêu đãng thật lâu trong màn đêm, đã sắp đến giờ tý.
Nguyệt Hồi gọi một tiếng Tần thiếu giám: “Chưởng ấn vẫn còn đau dạ dày, đành phiền Thiếu giám để ý một chút.”
Tần Cửu An nói: “Cô nương yên tâm, chúng ta hầu hạ Chưởng ấn mấy năm nay, tất cả đều biết rõ mà.

Trước kia Hồ viện sử cũng từng kê thuốc, uống nửa năm thì dần dần khởi sắc, bởi vì bận bịu mà lão tổ tông đành dừng lại.

Đã hai năm chưa thấy bệnh ghé, tưởng là lão tổ tông khỏi rồi, ai ngờ sơ sẩy một chút lại phát tác lên.’
Nguyệt Hồi ủ dột: “Trách tôi không biết, cứ bắt Chưởng ấn phải ăn lư đả cổn.”
Tần Cửu An hiểu rõ trong lòng, quan hệ Chưởng ấn và muội muội cùng họ này không thể nói rõ, nếu người ngoài nhìn vào cũng biết không chỉ đơn giản là có sâu xa, mà là sâu đến mức không thể vớt nổi.
Thái giám qua lại với các chủ tử hậu cung thứ nhất là để giải buồn, thứ hai là để có người chăm sóc.

Vị trước mắt này là tâm phúc của ngự tiền, nghe nói Vạn Tuế Gia còn hứa cho cả hàm Quý Phi rồi, thành tựu sau này không kể xiết, Chưởng ấn sao có thể không giao hảo cho được! Lư đả cổn thôi mà, ăn vào thì hơi đau dạ dày một chút, nhưng đây chính là khổ nhục kế cho cô nương.

Cô nương thấy Chưởng ấn vì mình mà tự chà đạp thành như vậy, không biết sẽ cảm động đến nhường nào!
“Hẳn là lão tổ tông sợ cô nương ăn một mình không vui, muốn bầu bạn với cô nương.” Tần Cửu An quay lại chớp chớp mắt, “Cô nương không biết đó thôi, khi trước nhà ta và lão tổ tông cùng vào Tư Lễ Giám, cũng coi như đồng liêu sáu bảy năm, lão tổ tông là người thận trọng, trước kia chưa từng thấy hắn đối đãi với người trong hậu cung như thế bao giờ.


Chỉ một mình cô nương là khác, bọn ta nhìn vào là hiểu rõ hết.”
Nguyệt Hồi cảm thấy buồn cười, tật xấu nịnh hót nói chêm của thái giám lại phát tác rồi.

Đáng tiếc bọn họ không biết rõ ràng, càng không biết nàng và hắn là huynh muội ruột, cứ ra sức nói vun vào thế này căn bản chẳng có tác dụng gì cả.
Nàng không tiện đáp, chỉ mỉm cười cho qua.

Phía trước đã là Diên Hòa Môn, nàng dừng chân lại nói: “Tần thiếu giám, tôi có một việc này muốn nhờ ngài.”
Tần Cửu An đáp: “Cô nương cứ nói, chỉ cần giúp được, nhà ta chắc chắn sẽ không chối từ.”
Nguyệt Hồi nói: “Ban nãy tôi nghe Chưởng ấn nói muốn cho Phó Tây Châu đi Kim Lăng đón người.

Nó là đệ đệ nuôi của tôi, lâu rồi chưa được gặp nhau, ngài có thể đi truyền lời hộ tôi được không, để trước khi nó đi còn được gặp mặt một lần?”
Tần Cửu An nghe xong, nói không khó gì, “Ngày mai để Phó Tây Châu vào bẩm việc, thế là tiện đường gặp nhau rồi.”
Nguyệt Hồi vui lắm, “Vậy đành nhờ cả vào Tần thiếu giám, tôi cũng không có dặn dò quan trọng gì, chỉ là nó còn nhỏ, chưa từng xa nhà, đây là lần đầu tiên đi làm việc, muốn nhắn nhủ vài câu thôi.”
Tần Cửu An rất hiểu lòng người, tỏ vẻ đã biết cả.

Dù sao cô nương này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, không riêng Chưởng ấn mượn sức nàng, đám thuộc hạ bọn họ cũng phải nhìn chuẩn lúc mà nịnh bợ.
Cổng phụ mở ra, Tần Cửu An tiễn đến trước cửa, cười nói: “Hôm nay hành lang đốt đèn cả đêm, cô nương vào vườn là sẽ thấy, ta không tiễn nữa.

Chờ ngày mai sắp xếp xong xuôi ta sẽ cho người tới Càn Thanh Cung báo tin cho cô nương.”
Nguyệt Hồi cảm ơn rối rít, lúc này mới đi về vi phòng Nhạc Chí Trai.

Tiểu cung nữ Lương Ngộ chọn cho nàng đều rất nhanh nhẹn, nước ấm và xiêm y đều đã chuẩn bị xong, ngay cả đệm giường cũng được ủ hương.

Nàng tắm rửa xong thì chui vào chăn, không hiểu sao chẳng thể vào giấc như ngày thường, lăn qua lộn lại đến tận khi nghe tiếng gõ mõ canh ba mới mơ màng thiếp đi.
Nàng mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất đẹp, lại rất đỗi đại nghịch bất đạo.

Trong mơ, nàng bỗng nhiên không tìm thấy ca ca đâu nữa, nàng vừa khóc vừa gọi, đi khắp nửa Tử Cấm Thành mới tìm thấy hắn trong một cung uyển hẻo lánh.
Hắn đứng đó ngay dưới tàng cây lê, mặc duệ tát trắng ngà mạ vàng, hoa lê rơi đầy đầu.

Ánh mặt trời lọt qua cành lá xum xuê, chiếu xuống ngay bên môi hắn, hắn khẽ mỉm cười, hỏi nàng “Sao muội lại đến đây”.
Bởi vì nàng mải tìm hắn quá, lửa giận ngập trời đúng tình hợp lý.

Có thể là quá giận khiến người ta to gan, nàng đè hắn lên cây, nhắm chuẩn bờ môi hắn hung hăng hôn xuống.
Sau đó thì tỉnh dậy, bị dọa đến tỉnh.
Nàng xoay người ngồi dậy trong bóng tối, luống cuống bưng kín mặt, xấu hổ sao mình lại dám mơ một giấc mơ như thế.

Nhưng xấu hổ qua đi lại bắt đầu đỏ mặt cân nhắc, mình trong mơ đúng là mạnh vô cùng.

Không biết nếu là ở hiện thực, liệu nàng có dũng khí lẫn sức lực như vậy được hay không, gắt gao đè hắn lên thân cây…


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện