Hoài Nhu quận chúa khóc trở về, Thường Châu Vương phi nhìn có chút đau lòng, ôm nữ nhi đau mắng Diệp Tiềm một phen, tiếp theo lại bắt đầu mắng Thường Châu Vương. nói đường đường là vương hầu thiên gia, nữ nhi bảo bối bị khi dễ, hắn thế nào đến cái rắm đều không biết phóng, chẳng lẽ thực sợ ngoại thích tân quý đó sao.
Thường Châu Vương cũng cảm thấy mười phần nghẹn khuất, việc này liên quan gì đến hắn a, lúc đầu hắn đã nói Diệp Tiềm thật sự không phải lương xứng, bất đắc dĩ nữ nhi này là thiêu thân lao đầu vào lửa còn muốn kêu lên trên, hiện giờ tốt rồi, biến thành không có mặt mũi như vậy, còn không phải đến hắn nghĩ biện pháp.
Lúc Thường Châu Vương phi khóc mắng, Thường Châu Vương rút kinh nghiệm xương máu, đi tìm Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm, lắng nghe ông ta một chút. Lúc đi cũng không ôm hi vọng, nhưng trở về cũng đã nghe hiểu rõ tình hình. Buổi tối về phủ, đầu tiên là kể rõ rồi an ủi thê nữ đã may mắn thế nào, Thường Châu Vương phi cả kinh há to miệng, còn Hoài Nhu quận chúa khóc lắc đầu: "thì sao, hắn dù từng là khách trong mà của A Cẩn tỷ tỷ thì thế nào, ta thích là xa kỵ tương quân hiện tại, không phải tiểu nô năm đó ở Bình Tây Hầu phủ!"
Thường Châu Vương phi liên tục nhíu mày: "Hài tử ngốc, con đừng choáng váng, nam nhân này thân gia không rõ ràng như thế, chỉ sợ còn không biết phong lưu trên người bao nhiêu đâu. Con không phải nói trong phủ hắn còn có cái gì Thu Nương sao? Ta xem Thu Nương kia cũng là một người có tâm kế, nếu con thực gả cho hắn, còn không biết bao nhiêu chuyện sốt ruột đâu, vẫn là nhanh chết tâm tư này, ta cùng phụ vương con đương nhiên tìm một người gia thế trong sạch xứng với con."
Hoài Nhu quận chúa nghe vậy, lại khóc càng thương tâm.
Ngày thứ hai, Thường Châu Vương và Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm thông suốt tiến cung gặp mặt thái hậu, hỏi chuyện Diệp Tiềm kháng chỉ. Thái hậu vừa nghe, hừ lạnh một tiếng nói: "Diệp Tiềm khá lắm, chẳng lẽ kiêu ngạo như thế, Hoài Nhu là nữ nhi thiên gia ta, thế nhưng không xứng với hắn sao?"
Thường Châu Vương nhớ tới nữ nhi tối hôm qua khóc mắt đều sưng đỏ thành quả đào, đối với Diệp Tiềm thật sự là hận nghiến răng nghiến lợi, tức thời khuyến khích: " nha đầu Hoài Nhu kia dù điêu ngoa một chút, Diệp Tiềm là thân đệ đương kim hoàng hậu, ánh mắt cao, chướng mắt vốn cũng bình thường, nhưng tức thì tức, cửa hôn nhân này là thái hậu lão nhân gia ngài hướng vào, Diệp Tiềm khinh thường Thường Châu Vương ta cũng thôi, nhưng giờ hắn là không nhìn lão nhân gia ngài trong mắt a!"
Vương Nghiêm ở bên cạnh nhíu mày, thấp giọng nói: "Thái hậu nương nương, theo vi thần xem, Diệp Tiềm quả thật tâm cao khí ngạo. Vi thần nghe nói, Hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho Diệp Tiềm, nhưng Diệp Tiềm thế nhưng kháng chỉ không tuân đâu."
Vương Thái Hậu nghe được chau mày: "thật sự có chuyện này?"
Vương Nghiêm khẳng định: "Thái hậu nếu không tin, hỏi Hoàng thượng một câu cũng được."
Vương Thái Hậu nghe vậy, tức thời mệnh cho cung nữ triệu Hoàng thượng Triệu Trệ đến hỏi.
Hoàng thượng thấy mẫu hậu bỗng nhiên triệu kiến, biết là không ổn, vừa vào Trường thọ điện, đã thấy đứng bên cạnh mẫu hậu là Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm và Thường Châu Vương, tức thời trong lòng minh bạch. hắn chậm rãi đi thong thả, tiến lên tham kiến thái hậu, trong lòng cũng đã có tính toán.
Vương Thái Hậu mắt lạnh nhìn hoàng đế nhi tử: "Hoàng nhi, hôn sự của Hoài Nhu, con đến cùng tính toán gì? Ai gia nghe nói Diệp tướng quân thế nhưng kháng chỉ?"
Hoàng thượng cười, tiến lên nói: "Mẫu hậu tin tức rất linh thông a." nói đến đây, hư không cười nhìn Thanh Hà Hầu bên cạnh.
Thanh Hà Hầu lại chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như không thấy.
Thấy tình cảnh này, trên mặt Hoàng thượng vẫn có ý cười như cũ, nhưng trong mắt lại có một tia tàn nhẫn. Bất quá hắn là loại người nào, tia tàn nhẫn chỉ lướt qua giây lát, thủ nhi đại chi vẫn đối với thái hậu nương nương tình cảm nồng đậm nhụ mộ.
Vương Thái Hậu nghe hoàng đế nói chuyện như vậy, giương mắt nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nhíu mày nói: "Thế nào, Hoàng thượng còn muốn trách ai gia lắm miệng?"
Hoàng thượng hắc hắc cười, vội đáp không dám, nói không dám xong, mới chậm rãi nói: "Mẫu hậu có điều không biết, trẫm quả thật nhắc tới chuyện tứ hôn với Diệp tướng quân, nhưng cuối cùng không tứ hôn, cũng không phải Diệp tướng quân kháng chỉ không tuân, mà là nhi thần và Diệp tướng quân nóichuyện một phen, cảm thấy Diệp tướng quân thật sự không thích hợp làm hôn phu của Hoài Nhu muội muội đâu."
Thường Châu Vương nghe xong, nhịn không được xuy một tiếng, nghĩ đến cũng phải, Diệp Tiềm bất quá là hạ nô xuất thân đê tiện, còn từng làm diện thủ cho Triêu Dương công chúa, loại nam nhân này, sao xứng đôi với đường đường quận chúa Thường Châu Vương gia hắn đây! Vương Thái Hậu đương nhiên cũng nghĩ vậy, nhưng bà cũng hiểu con trai mình đối với Diệp Tiềm là muốn ủy thác việc lớn, vạn vạn sẽ không vạch trần việc này, tức thời không khỏi nghi hoặc nhìn về phía con.
Ai ngờ Hoàng thượng tiêu sái cười, cất cao giọng nói: "Đại Viêm triều ta ít ngày nữa xuất binh Nam Man, công kích trực tiếp Tứ thủy thành của Nam Man, Diệp Tiềm làm đại tướng, vì ta dẫn quân nam chinh. Nam Man khí độc khắp nơi, đi nam chinh hung hiểm dị thường. Nếu lúc này trẫm tứ hôn hắn và muội muội Hoài Nhu, vạn nhất hắn có gì không hay xảy ra, như vậy muội muội trẫm chẳng phải là phải thủ tiết sao?"
Lời này vừa ra, ở đây một vương một hầu một thái hậu đều có ý nghĩ. Vương Thái Hậu nghĩ là, Diệp Tiềm thằng nhãi này nếu có thể giúp đỡ Trệ nhi đánh giặc, cũng thật hoàn hảo. Thanh Hà Hầu nghĩ là, nếu là để hắn đi đánh giặc, đánh thắng thì làm sao bây giờ? chẳng phải là địa vị hắn ở trong triều càng cao? Nhưng mà, nếu chết ở Nam Man như vậy, thật sự là mình hết phiền toái. Còn Thường Châu Vương cũng oán hận nghĩ, Nam Man quả thật là độc khí tràn ngập, chướng dịch hoành hành, nếu tiểu tử này chết ở Nam Man như vậy, nữ nhi mình rốt cục có thể không cần nhớ đến hắn.
Tức thời mấy người ở đây nghĩ xong, bất quá đều có tâm sự của mình, thế nhưng không một ai đưa ra dị nghị.
Hoàng thượng ánh mắt đảo qua mấy người, rõ ràng chuyện kháng chỉ tứ hôn đã qua, phỏng chừng cũng không ai nhắc nữa. Nếu lúc này nhấc lên chuyện kháng chỉ, Diệp Tiềm cũng đừng nghĩ viễn chinh Nam Man, vì thế ý nghĩ của mọi người cũng đều rơi vào khoảng không.
================================
Lần này Đại Viêm triều xuất binh viễn chinh Nam Man, thật sự không lâu so với lần trước thu binh, trong triều người phản đối dâng tấu rất đông, người phản đối phần lớn vì Nam Man hiện giờ không có động tĩnh xâm phạm Đại Viêm triều, mà nam chinh hao tài tốn của vô cùng, chiến sự sợ là gió lửa mấy năm liên tục, bất lợi dân tâm.
Nhưng hoàng đế Triệu Trệ lại để mặc, triệu Diệp Tiềm đến hỏi: "Nếu muốn ngươi lấy đô thành Hoàng Sa của Nam Man, cần bao nhiêu binh mã, bao nhiêu thời gian."
Diệp Tiềm lần trước tiến vào Nam Man lấy Miên thành, đối với địa thế cùng binh lực Nam Man đã có hiểu biết, mà lúc rời Nam Man, hắn cũng phái thám tử bắt đầu lẫn vào thành Hoàng Sa tìm hiểu phong tục dân tình địa thế địa phương. Lúc này thiên tử hỏi, hắn chỉ hơi trầm ngâm, nhân tiện nói: "Mười vạn tinh binh, ba tháng có thể."
Hoàng đế nghe vậy mừng rỡ, gật đầu nói: "Nếu chỉ cần mười vạn tinh binh, ba tháng có thể đánh hạ thành Hoàng Sa, trong triều này lão thất phu chít chít méo mó có thể câm miệng!"
Diệp Tiềm gật đầu.
Hoàng đế vui xong, mặt mày lại nhiễm lo lắng: "Diệp Tiềm, trong quân không nói đùa, ngươi cũng biết, nếu trong ba tháng không đánh hạ thành Hoàng Sa, chờ ngươi sẽ là kết cục gì?"
Diệp Tiềm quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh: "Hoàng thượng yên tâm, nếu trong ba tháng không thể hạ thành, Diệp Tiềm nguyện ý nghe Hoàng thượng xử phạt!"
Hoàng đế liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, vẻ mặt giống như nhìn một rương bảo tàng, nửa ngày bỗng nhiên cười ha ha.
Mấy ngày sau, Diệp Tiềm làm tướng, lĩnh mệnh nam chinh, trong triều mọi người không biết bao nhiêu người xem náo nhiệt, chờ thiếu niên tướng quân này xưa nay không gì địch nổi xảy ra chuyện xấu, đến lúc đó xem hoàng đế xử trí hắn như thế nào.
Làm tin tức này truyền đến tai Triêu Dương công chúa, nàng nhíu mi, đạm thanh lạnh nhạt nói: "hắn lá gan đủ lớn, thế nhưng khoa trương như thế!"
Cẩm Tú bên cạnh mặt mang sầu lo: "Nếu Diệp tướng quân trong ba tháng không thể đánh hạ thành Hoàng Sa, vậy làm sao bây giờ đây?"
Triêu Dương công chúa nhíu mi, nhìn Cẩm Tú: "Ngươi cũng quan tâm cái này."
Cẩm Tú bất đắc dĩ cười khổ, thầm nghĩ Diệp Tiềm cùng ta có quan hệ gì, ta quan tâm chuyện này còn không phải là vì người, vì Tiểu Hầu Gia. Sao người là chánh chủ cũng không vội chút nào.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một cục thịt trắng noãn rón rén giống như mèo con ăn vụng tiến vào, đầu tiên hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Triêu Dương công chúa, thấy nàng cũng không có bộ dáng tức giận, tức thời cọ cọ đi đến bên Triêu Dương công chúa, tay nhỏ kéo ống tay áo Triêu Dương công chúa, dùng thanh âm trẻ con nhuyễn nhu cầu xin: "Mẫu thân, A Ly cũng rất muốn làm đại tướng quân a..."
Triêu Dương công chúa nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày lạnh buốt, nhìn cũng không nhìn hắn một cái.
Cục thịt rất ủy khuất quyệt miệng, môi hồng nhuận nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ta cũng muốn cưỡi ngựa, cầm trường kiếm..."
Triêu Dương công chúa nghe vậy, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Nếu thật muốn cưỡi ngựa cầm trường kiếm, vậy không thể ăn bánh hoa quế hạt dẻ."
Cục thịt vừa nghe, mày nhỏ nhăn lại, trong con ngươi lóe ra quang mang không dám tin, ủy khuất hỏi: "Vì sao?"
Mính Nhi thấy vậy, che miệng cười: "Tiểu Hầu Gia, ngươi từng thấy Diệp tướng quân thích ăn bánh hoa quế hạt dẻ sao?"
Cục thịt nghe vậy quyệt quyệt miệng: "Ta nào biết đâu a!"
Mính Nhi ngồi xổm xuống, lấy khăn tay từ trong ngực nói: "Tiểu Hầu Gia, không có tướng quân nào mỗi ngày đều muốn ăn, đến miệng mình cũng không lau sạch." nói xong, Mính Nhi dùng khăn tay thay hắnlau vụn điểm tâm bên môi.
Cẩm Tú trong lòng vốn sầu lo, lúc thấy tình cảnh này cũng nhịn không được nở nụ cười: "Tiểu Hầu Gia, ngươi muốn ăn hạt dẻ cao hay là muốn làm tướng quân đây?"
Cục thịt A Ly nghĩ nghĩ vừa rồi từ trong phòng bếp vụng trộm ăn điểm tâm mĩ vị, còn đại tướng quân uy phong lẫm lẫm, đều rất tốt, phát hiện quyết định này rất khó làm a! không khỏi thở dài liên tục, cúi đầu không nói một lời, mày càng nhíu chặt.
Triêu Dương công chúa thấy vậy, bên môi cũng nhịn không được mỉm cười.
Chủ tớ mấy người đang ở trong giễu cợt A Ly, chợt nghe bên ngoài báo lại, nói là có môn hạ đến từ Hoài An đưa thư đưa tới. Triêu Dương công chúa nghe vậy, vội cho người vào trình báo.
Rất nhanh tín hàm trình lên, Triêu Dương công chúa mở ra, ai ngờ vừa nhìn, sắc mặt nàng đã biến đổi, ngón tay xinh đẹp tuyệt trần cũng hơi hơi run rẩy.
Tiểu Hầu Gia A Ly đang ủ rũ thấy tình cảnh này, tiến lên lôi kéo góc áo mẫu thân, nhuyễn thanh hỏi: "Mẫu thân, thư phụ thân nói gì đó?"
Triêu Dương công chúa nhìn con trai mình, tận lực để ngữ khí bình ổn: "Phụ thân của con, sinh bệnh."
Nàng đặt tín hàm sang bên cạnh, ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mềm mại non nớt của con trai, ôn thanh nói: "A Ly, con phải đi theo mẫu thân đến Hoài An, gặp phụ thân con."
Thường Châu Vương cũng cảm thấy mười phần nghẹn khuất, việc này liên quan gì đến hắn a, lúc đầu hắn đã nói Diệp Tiềm thật sự không phải lương xứng, bất đắc dĩ nữ nhi này là thiêu thân lao đầu vào lửa còn muốn kêu lên trên, hiện giờ tốt rồi, biến thành không có mặt mũi như vậy, còn không phải đến hắn nghĩ biện pháp.
Lúc Thường Châu Vương phi khóc mắng, Thường Châu Vương rút kinh nghiệm xương máu, đi tìm Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm, lắng nghe ông ta một chút. Lúc đi cũng không ôm hi vọng, nhưng trở về cũng đã nghe hiểu rõ tình hình. Buổi tối về phủ, đầu tiên là kể rõ rồi an ủi thê nữ đã may mắn thế nào, Thường Châu Vương phi cả kinh há to miệng, còn Hoài Nhu quận chúa khóc lắc đầu: "thì sao, hắn dù từng là khách trong mà của A Cẩn tỷ tỷ thì thế nào, ta thích là xa kỵ tương quân hiện tại, không phải tiểu nô năm đó ở Bình Tây Hầu phủ!"
Thường Châu Vương phi liên tục nhíu mày: "Hài tử ngốc, con đừng choáng váng, nam nhân này thân gia không rõ ràng như thế, chỉ sợ còn không biết phong lưu trên người bao nhiêu đâu. Con không phải nói trong phủ hắn còn có cái gì Thu Nương sao? Ta xem Thu Nương kia cũng là một người có tâm kế, nếu con thực gả cho hắn, còn không biết bao nhiêu chuyện sốt ruột đâu, vẫn là nhanh chết tâm tư này, ta cùng phụ vương con đương nhiên tìm một người gia thế trong sạch xứng với con."
Hoài Nhu quận chúa nghe vậy, lại khóc càng thương tâm.
Ngày thứ hai, Thường Châu Vương và Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm thông suốt tiến cung gặp mặt thái hậu, hỏi chuyện Diệp Tiềm kháng chỉ. Thái hậu vừa nghe, hừ lạnh một tiếng nói: "Diệp Tiềm khá lắm, chẳng lẽ kiêu ngạo như thế, Hoài Nhu là nữ nhi thiên gia ta, thế nhưng không xứng với hắn sao?"
Thường Châu Vương nhớ tới nữ nhi tối hôm qua khóc mắt đều sưng đỏ thành quả đào, đối với Diệp Tiềm thật sự là hận nghiến răng nghiến lợi, tức thời khuyến khích: " nha đầu Hoài Nhu kia dù điêu ngoa một chút, Diệp Tiềm là thân đệ đương kim hoàng hậu, ánh mắt cao, chướng mắt vốn cũng bình thường, nhưng tức thì tức, cửa hôn nhân này là thái hậu lão nhân gia ngài hướng vào, Diệp Tiềm khinh thường Thường Châu Vương ta cũng thôi, nhưng giờ hắn là không nhìn lão nhân gia ngài trong mắt a!"
Vương Nghiêm ở bên cạnh nhíu mày, thấp giọng nói: "Thái hậu nương nương, theo vi thần xem, Diệp Tiềm quả thật tâm cao khí ngạo. Vi thần nghe nói, Hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho Diệp Tiềm, nhưng Diệp Tiềm thế nhưng kháng chỉ không tuân đâu."
Vương Thái Hậu nghe được chau mày: "thật sự có chuyện này?"
Vương Nghiêm khẳng định: "Thái hậu nếu không tin, hỏi Hoàng thượng một câu cũng được."
Vương Thái Hậu nghe vậy, tức thời mệnh cho cung nữ triệu Hoàng thượng Triệu Trệ đến hỏi.
Hoàng thượng thấy mẫu hậu bỗng nhiên triệu kiến, biết là không ổn, vừa vào Trường thọ điện, đã thấy đứng bên cạnh mẫu hậu là Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm và Thường Châu Vương, tức thời trong lòng minh bạch. hắn chậm rãi đi thong thả, tiến lên tham kiến thái hậu, trong lòng cũng đã có tính toán.
Vương Thái Hậu mắt lạnh nhìn hoàng đế nhi tử: "Hoàng nhi, hôn sự của Hoài Nhu, con đến cùng tính toán gì? Ai gia nghe nói Diệp tướng quân thế nhưng kháng chỉ?"
Hoàng thượng cười, tiến lên nói: "Mẫu hậu tin tức rất linh thông a." nói đến đây, hư không cười nhìn Thanh Hà Hầu bên cạnh.
Thanh Hà Hầu lại chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như không thấy.
Thấy tình cảnh này, trên mặt Hoàng thượng vẫn có ý cười như cũ, nhưng trong mắt lại có một tia tàn nhẫn. Bất quá hắn là loại người nào, tia tàn nhẫn chỉ lướt qua giây lát, thủ nhi đại chi vẫn đối với thái hậu nương nương tình cảm nồng đậm nhụ mộ.
Vương Thái Hậu nghe hoàng đế nói chuyện như vậy, giương mắt nhàn nhạt liếc nhìn hắn, nhíu mày nói: "Thế nào, Hoàng thượng còn muốn trách ai gia lắm miệng?"
Hoàng thượng hắc hắc cười, vội đáp không dám, nói không dám xong, mới chậm rãi nói: "Mẫu hậu có điều không biết, trẫm quả thật nhắc tới chuyện tứ hôn với Diệp tướng quân, nhưng cuối cùng không tứ hôn, cũng không phải Diệp tướng quân kháng chỉ không tuân, mà là nhi thần và Diệp tướng quân nóichuyện một phen, cảm thấy Diệp tướng quân thật sự không thích hợp làm hôn phu của Hoài Nhu muội muội đâu."
Thường Châu Vương nghe xong, nhịn không được xuy một tiếng, nghĩ đến cũng phải, Diệp Tiềm bất quá là hạ nô xuất thân đê tiện, còn từng làm diện thủ cho Triêu Dương công chúa, loại nam nhân này, sao xứng đôi với đường đường quận chúa Thường Châu Vương gia hắn đây! Vương Thái Hậu đương nhiên cũng nghĩ vậy, nhưng bà cũng hiểu con trai mình đối với Diệp Tiềm là muốn ủy thác việc lớn, vạn vạn sẽ không vạch trần việc này, tức thời không khỏi nghi hoặc nhìn về phía con.
Ai ngờ Hoàng thượng tiêu sái cười, cất cao giọng nói: "Đại Viêm triều ta ít ngày nữa xuất binh Nam Man, công kích trực tiếp Tứ thủy thành của Nam Man, Diệp Tiềm làm đại tướng, vì ta dẫn quân nam chinh. Nam Man khí độc khắp nơi, đi nam chinh hung hiểm dị thường. Nếu lúc này trẫm tứ hôn hắn và muội muội Hoài Nhu, vạn nhất hắn có gì không hay xảy ra, như vậy muội muội trẫm chẳng phải là phải thủ tiết sao?"
Lời này vừa ra, ở đây một vương một hầu một thái hậu đều có ý nghĩ. Vương Thái Hậu nghĩ là, Diệp Tiềm thằng nhãi này nếu có thể giúp đỡ Trệ nhi đánh giặc, cũng thật hoàn hảo. Thanh Hà Hầu nghĩ là, nếu là để hắn đi đánh giặc, đánh thắng thì làm sao bây giờ? chẳng phải là địa vị hắn ở trong triều càng cao? Nhưng mà, nếu chết ở Nam Man như vậy, thật sự là mình hết phiền toái. Còn Thường Châu Vương cũng oán hận nghĩ, Nam Man quả thật là độc khí tràn ngập, chướng dịch hoành hành, nếu tiểu tử này chết ở Nam Man như vậy, nữ nhi mình rốt cục có thể không cần nhớ đến hắn.
Tức thời mấy người ở đây nghĩ xong, bất quá đều có tâm sự của mình, thế nhưng không một ai đưa ra dị nghị.
Hoàng thượng ánh mắt đảo qua mấy người, rõ ràng chuyện kháng chỉ tứ hôn đã qua, phỏng chừng cũng không ai nhắc nữa. Nếu lúc này nhấc lên chuyện kháng chỉ, Diệp Tiềm cũng đừng nghĩ viễn chinh Nam Man, vì thế ý nghĩ của mọi người cũng đều rơi vào khoảng không.
================================
Lần này Đại Viêm triều xuất binh viễn chinh Nam Man, thật sự không lâu so với lần trước thu binh, trong triều người phản đối dâng tấu rất đông, người phản đối phần lớn vì Nam Man hiện giờ không có động tĩnh xâm phạm Đại Viêm triều, mà nam chinh hao tài tốn của vô cùng, chiến sự sợ là gió lửa mấy năm liên tục, bất lợi dân tâm.
Nhưng hoàng đế Triệu Trệ lại để mặc, triệu Diệp Tiềm đến hỏi: "Nếu muốn ngươi lấy đô thành Hoàng Sa của Nam Man, cần bao nhiêu binh mã, bao nhiêu thời gian."
Diệp Tiềm lần trước tiến vào Nam Man lấy Miên thành, đối với địa thế cùng binh lực Nam Man đã có hiểu biết, mà lúc rời Nam Man, hắn cũng phái thám tử bắt đầu lẫn vào thành Hoàng Sa tìm hiểu phong tục dân tình địa thế địa phương. Lúc này thiên tử hỏi, hắn chỉ hơi trầm ngâm, nhân tiện nói: "Mười vạn tinh binh, ba tháng có thể."
Hoàng đế nghe vậy mừng rỡ, gật đầu nói: "Nếu chỉ cần mười vạn tinh binh, ba tháng có thể đánh hạ thành Hoàng Sa, trong triều này lão thất phu chít chít méo mó có thể câm miệng!"
Diệp Tiềm gật đầu.
Hoàng đế vui xong, mặt mày lại nhiễm lo lắng: "Diệp Tiềm, trong quân không nói đùa, ngươi cũng biết, nếu trong ba tháng không đánh hạ thành Hoàng Sa, chờ ngươi sẽ là kết cục gì?"
Diệp Tiềm quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền, vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh: "Hoàng thượng yên tâm, nếu trong ba tháng không thể hạ thành, Diệp Tiềm nguyện ý nghe Hoàng thượng xử phạt!"
Hoàng đế liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm Diệp Tiềm, vẻ mặt giống như nhìn một rương bảo tàng, nửa ngày bỗng nhiên cười ha ha.
Mấy ngày sau, Diệp Tiềm làm tướng, lĩnh mệnh nam chinh, trong triều mọi người không biết bao nhiêu người xem náo nhiệt, chờ thiếu niên tướng quân này xưa nay không gì địch nổi xảy ra chuyện xấu, đến lúc đó xem hoàng đế xử trí hắn như thế nào.
Làm tin tức này truyền đến tai Triêu Dương công chúa, nàng nhíu mi, đạm thanh lạnh nhạt nói: "hắn lá gan đủ lớn, thế nhưng khoa trương như thế!"
Cẩm Tú bên cạnh mặt mang sầu lo: "Nếu Diệp tướng quân trong ba tháng không thể đánh hạ thành Hoàng Sa, vậy làm sao bây giờ đây?"
Triêu Dương công chúa nhíu mi, nhìn Cẩm Tú: "Ngươi cũng quan tâm cái này."
Cẩm Tú bất đắc dĩ cười khổ, thầm nghĩ Diệp Tiềm cùng ta có quan hệ gì, ta quan tâm chuyện này còn không phải là vì người, vì Tiểu Hầu Gia. Sao người là chánh chủ cũng không vội chút nào.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một cục thịt trắng noãn rón rén giống như mèo con ăn vụng tiến vào, đầu tiên hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Triêu Dương công chúa, thấy nàng cũng không có bộ dáng tức giận, tức thời cọ cọ đi đến bên Triêu Dương công chúa, tay nhỏ kéo ống tay áo Triêu Dương công chúa, dùng thanh âm trẻ con nhuyễn nhu cầu xin: "Mẫu thân, A Ly cũng rất muốn làm đại tướng quân a..."
Triêu Dương công chúa nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày lạnh buốt, nhìn cũng không nhìn hắn một cái.
Cục thịt rất ủy khuất quyệt miệng, môi hồng nhuận nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ta cũng muốn cưỡi ngựa, cầm trường kiếm..."
Triêu Dương công chúa nghe vậy, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Nếu thật muốn cưỡi ngựa cầm trường kiếm, vậy không thể ăn bánh hoa quế hạt dẻ."
Cục thịt vừa nghe, mày nhỏ nhăn lại, trong con ngươi lóe ra quang mang không dám tin, ủy khuất hỏi: "Vì sao?"
Mính Nhi thấy vậy, che miệng cười: "Tiểu Hầu Gia, ngươi từng thấy Diệp tướng quân thích ăn bánh hoa quế hạt dẻ sao?"
Cục thịt nghe vậy quyệt quyệt miệng: "Ta nào biết đâu a!"
Mính Nhi ngồi xổm xuống, lấy khăn tay từ trong ngực nói: "Tiểu Hầu Gia, không có tướng quân nào mỗi ngày đều muốn ăn, đến miệng mình cũng không lau sạch." nói xong, Mính Nhi dùng khăn tay thay hắnlau vụn điểm tâm bên môi.
Cẩm Tú trong lòng vốn sầu lo, lúc thấy tình cảnh này cũng nhịn không được nở nụ cười: "Tiểu Hầu Gia, ngươi muốn ăn hạt dẻ cao hay là muốn làm tướng quân đây?"
Cục thịt A Ly nghĩ nghĩ vừa rồi từ trong phòng bếp vụng trộm ăn điểm tâm mĩ vị, còn đại tướng quân uy phong lẫm lẫm, đều rất tốt, phát hiện quyết định này rất khó làm a! không khỏi thở dài liên tục, cúi đầu không nói một lời, mày càng nhíu chặt.
Triêu Dương công chúa thấy vậy, bên môi cũng nhịn không được mỉm cười.
Chủ tớ mấy người đang ở trong giễu cợt A Ly, chợt nghe bên ngoài báo lại, nói là có môn hạ đến từ Hoài An đưa thư đưa tới. Triêu Dương công chúa nghe vậy, vội cho người vào trình báo.
Rất nhanh tín hàm trình lên, Triêu Dương công chúa mở ra, ai ngờ vừa nhìn, sắc mặt nàng đã biến đổi, ngón tay xinh đẹp tuyệt trần cũng hơi hơi run rẩy.
Tiểu Hầu Gia A Ly đang ủ rũ thấy tình cảnh này, tiến lên lôi kéo góc áo mẫu thân, nhuyễn thanh hỏi: "Mẫu thân, thư phụ thân nói gì đó?"
Triêu Dương công chúa nhìn con trai mình, tận lực để ngữ khí bình ổn: "Phụ thân của con, sinh bệnh."
Nàng đặt tín hàm sang bên cạnh, ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai mềm mại non nớt của con trai, ôn thanh nói: "A Ly, con phải đi theo mẫu thân đến Hoài An, gặp phụ thân con."
Danh sách chương