Đồng Thu còn đang suy nghĩ về chuyện mua áo khoác, Hoắc Tri Hành đã đi tính tiền. Đồng Thu nhanh chóng chạy tới, nắm cổ tay hắn: “Để em.”

Hoắc Tri Hành cũng không giành với anh, hơn mười đồng bạc, không phải cái gì to tát.

Ai ngờ, Đồng Thu sờ mó điện thoại nửa ngày, phát hiện hết pin rồi, Hoắc Tri Hành bảo anh: “Vẫn là để anh đi, lần sau em mời.”

“Em có tiền mặt.” Đồng Thu tám trăm năm không tốn một đồng tiền mặt móc ví ra, vừa mở ra liền thấy bên trong vẫn còn để ảnh chụp anh với Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục.

Cái ảnh này được chụp vào hôm Đồng Thu vinh dự nhận được danh hiệu “Người nhà cảnh sát tốt nhất” lúc hai người còn ở chung một chỗ. Thầy giáo Đồng ôn nhu tài trí khí thế hiên ngang đứng bên cạnh cảnh sát Hoắc cười khiến cho người nhìn như được tắm trong gió xuân. 

Đồng Thu vẫn cảm thấy tấm hình này nhìn rất buồn cười, thời đại nào rồi còn dùng cờ thưởng? 

Anh đột nhiên nhớ tới, cái cờ thưởng này về sau vẫn luôn cất ở trong nhà. Lúc anh đi đã quên mang theo, theo lý mà nói, đây cũng là đồ của anh.

Đồng Thu đã quên mất tấm ảnh này từ lâu, lúc trước nhận được ảnh cảm thấy kích thước vừa vặn đặt trong ví tiền, tiện tay để vào. Sau đó rất ít khi dùng tiền mặt, ví tiền cũng không mở ra, lúc này trả tiền mới nhìn thấy, thật là lúng túng.

Giống như là anh dư tình chưa dứt vậy.

Hoắc Tri Hành đứng ở phía sau nghiêng đầu nhìn tấm ảnh nở nụ cười nói: “Bây giờ nhìn lại, vẫn cảm thấy cái ảnh này có hơi ngốc.”

Đồng Thu cười nói: “Rất đẹp, anh đẹp trai.”

Chủ yếu là do quần áo mặc trên người khiến cho Đồng Thu không có cách nào nói không đẹp trai được.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, cũng không có nhắc lại chuyện tấm hình.

Đi lấy phim chụp, quay lại gặp bác sĩ, bác sĩ nhìn nhìn, cuối cùng kết luận là không có việc gì lớn, chỉ là tinh thần bị áp lực quá lớn dẫn đến đau nửa đầu, kê một đống thuốc, Đồng Thu nhìn thấy đầu càng đau.

Lúc hai người từ bệnh viện đi ra thì trời đã tối, Đồng Thu vẫn còn khó chịu, Hoắc Tri Hành cũng không tính dắt anh đi ăn cơm ngoài, mà là để cho anh xách túi thuốc to đùng chuẩn bị đưa anh về nhà.

“Em…”

“Đồng Thu!”

Đồng Thu đang định mời Hoắc Tri Hành đi ăn cái gì đấy để cảm ơn, người ta cùng anh lăn lộn cả một buổi trưa, anh dù sao cũng biết phải báo đáp. Kết quả lời còn chưa kịp nói, một âm thanh như ma quỷ đã vang lên.

Hoắc Tri Hành nhìn vẻ mặt giống như gặp phải ác quỷ đòi mạng của Đồng Thu. Hắn nhìn sang hướng phát ra tiếng nói, thấy ở ven đường mới từ trên xe đi xuống lại là cái tên ‘dâm tặc háo sắc văn nhã bại hoại’ gặp ở quán bar hôm nọ.

Hắn lại liếc sang nhìn Đồng Thu, anh đang trợn trắng mắt!

“Tôi vừa nãy đến trường học tìm anh, bảo vệ ở cổng nói anh ra ngoài rồi.” Phương Bách Thành căng thẳng nhìn Đồng Thu, “Anh không có chuyện gì chứ?”

“….Cậu làm sao lại biết tôi ở chỗ này?” Đồng Thu lui về phía sau, rất sợ đứng gần người anh em này.

“Tôi nhờ bảo vệ gọi điện lên văn phòng anh, hỏi mấy giáo viên khác.” Phương Bách Thành tủi thân nói, “Điện thoại di động của anh không gọi được.”

“Hết pin rồi.”

“Bây giờ anh sao rồi? Còn khó chịu không?” Đồng Thu càng trốn về sau, Phương Bách Thành càng tiến lên trước, “Thật xin lỗi…, tôi tới trễ.”

“Không, đừng nói như vậy.” Đồng Thu không thể lui được nữa, đâm vào người Hoắc Tri Hành. Hoắc Tri Hành trực tiếp đưa tay ôm lấy eo Đồng Thu, hai người nhìn nhau một cái.

Lúc này Phương Bách Thành mới chú ý tới bên cạnh Đồng Thu còn một người đang đứng, mặc cảnh phục, gương mặt lạnh lùng.

Gã nhớ rõ người đàn ông này, chồng cũ của Đồng Thu.

Sắc mặt Phương Bách Thành thoắt cái liền thay đổi, không còn vẻ nịnh nọt lấy lòng như vừa rồi, há mồm muốn nói cái gì, lại bị Hoắc Tri Hành một câu đẩy cho nghẹn lại.

Hoắc Tri Hành nói: “Em vừa bảo muốn ăn cái gì?”

Anh nhéo eo Đồng Thu ám chỉ, Đồng Thu cũng ngầm hiểu: “Ăn lẩu.”

“Lẩu không được.” Hoắc Tri Hành trực tiếp xem Phương Bách Thành là không khí, xoay thân chặn giữa hai người, để lại bóng lưng cao ngất cho gã đàn ông kia, tiếp tục nói với Đồng Thu, “Đổi món khác.”

“Vậy thì thịt nướng, thịt nướng cũng được.” Đồng Thu nói, “Lâu lắm rồi em không ăn thịt nướng chỗ Vương ca, nhớ món súp trân châu nhà hắn.”

“Là quán bên cạnh đơn vị anh ấy hả?”

“Đúng vậy…, đã hai ba tháng rồi không có tới.”

Hai người anh một câu em một câu, nói chuyện cứ như đúng rồi. Hoắc Tri Hành thấy xe trống dừng ven đường, liền kéo Đồng Thu lên xe: “Để hôm khác đi, hôm nay em không thoải mái, ăn cái gì thanh đạm thôi. Ngoan, nghe lời!”

Phương Bách Thành đứng ở chỗ đó cả buổi không chen vào được câu nào, mãi cho đến khi trơ mắt nhìn hai người kia đi mất, căm hận mà chửi một câu thô tục.

Trên xe, Đồng Thu phiền não xoa xoa mi tâm, sau đó cười ra tiếng.

“Cảm ơn anh.”

Hoắc Tri Hành ngồi bên cạnh anh, hai người kề sát vào nhau, tài xế đến ngã rẽ quẹo một cái đẩy Đồng Thu nhào vào lồng ngực Hoắc Tri Hành.

“Người nọ xem ra rất nhiệt tình.”

“Em chịu không nổi.” Đồng Thu nói, “Quá dính người.” 

Hoắc Tri Hành gật đầu, dường như suy tư cái gì đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đồng Thu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện hôm nay thật mất mặt. Sau khi ly hôn bị người theo đuổi còn phải nhờ chồng cũ giúp mình giải vây. Thầy giáo Đồng trong lòng vô cùng uất ức.

“Thật ra nếu bên cạnh em có người có thể chăm sóc cho em cũng tốt.” Hoắc Tri Hành nói, “Nếu không lỡ như em xảy ra chuyện gì, anh thật sự không yên lòng.”

Đồng Thu nhíu mày: “Có cái gì mà không yên lòng? Em đã lớn như vậy.”

Trong một năm rưỡi hai người quen biết, Đồng Thu ở trong lòng yên lặng phát cho Hoắc Tri Hành vô số “Thẻ người tốt”, luôn luôn phong độ như vậy, khiến Đồng Thu hoài nghi người này căn bản không hề quan tâm bản thân hắn muốn cái gì.

“Người vừa rồi là đang theo đuổi em à?” Hoắc Tri Hành đem câu chuyện quay lại chủ đề ban đầu, lúc nhìn sang Đồng Thu, khóe môi nhếch lên nụ cười hàm xúc không rõ ý tứ.

“Không biết.” Đồng Thu đáp, “Gã chưa từng đề cập tới, nhưng cũng không có ngừng lại.”

“Em thì sao? Em nghĩ như thế nào?”

“Không phù hợp.” Đồng Thu đầu đau không bớt, anh nhắm mắt lại dùng sức nặn nặn mi tâm, “Em đang nghĩ làm cách nào uyển chuyển để gã quên em đi.”

Bỗng nhiên có một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, Đồng Thu sửng sốt mở mắt ra, Hoắc Tri Hành nói, “Không có gì, em nhắm mắt lại đi, anh xoa cho em.”

Hoắc Tri Hành động tác tay thành thạo mà xoa ấn mấy điểm huyệt vị trên đầu anh, Đồng Thu không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, anh cảm thấy đầu cũng bớt đau.

“Đôi khi không thể cứ làm người tốt.” Hoắc Tri Hành nói với Đồng Thu, “Lúc cự tuyệt thì phải dứt khoát, nếu đã không thích thì đừng dây dưa. Giống như lúc đề nghị ly hôn với anh vậy, đơn giản dứt khoát, không chừa đường lui.”

Đồng Thu không ngờ Hoắc Tri Hành sẽ nhắc tới chuyện này, lòng nói: Em sao lại không chừa cho anh đường lui, em có chừa, là anh không muốn.

Nhưng nghĩ lại, nếu như là Hoắc Tri Hành đưa ra đề nghị ly hôn, anh có lẽ cũng sẽ không ý kiến gì, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Dù sao thì trước khi kết hôn cũng đã nói rõ rồi, nếu như suốt một năm không cảm thấy thích hợp, vậy thì ly hôn vô điều kiện.

Xe đã về đến cổng tiểu khu nhà Đồng Thu, vừa xuống xe, gió lạnh tạt thẳng vào người.

Buổi tối trời lạnh gió lớn, Đồng Thu thích đẹp, mùa đông cũng chỉ mặc một cái áo khoác nỉ mỏng manh, anh lạnh muốn chết, rụt cổ vùi mặt vào bên trong khăn quàng cổ.

Hoắc Tri Hành cố ý đi sang phía bên kia, đứng chắn gió cho Đồng Thu.

Đồng Thu vốn đã không thoải mái, ngồi một lúc trong xe như vậy lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn. Anh cố gắng áp chế cảm giác khó chịu nói với Hoắc Tri Hành: “Hôm nay có lẽ em thật sự chịu không nổi rồi, hôm khác mời anh ăn cơm sau nhé.”

“Không có gì. Với anh mà em còn khách khí cái gì.” Hoắc Tri Hành cầm theo một túi đồ, “Cần anh đưa em lên nhà không?”

Đồng Thu vốn định nói không cần, nhưng cũng đã đến cổng rồi, không mời người ta vào ngồi một chút thì cũng không được.

“Cũng đã đến nơi rồi, đi lên ngồi một chút đi.”

Hoắc Tri Hành thật ra rất vui vẻ đi lên, từ sau khi Đồng Thu rời đi, hắn vẫn không biết anh ở chỗ nào. Theo đuổi người cần phải tiến hành theo trình tự, quá gấp gáp rất dễ dọa người ta chạy mất.

Phương Bách Thành chính là ví dụ điển hình của việc làm trái với giáo trình.

Nếu như Đồng Thu đã mở miệng, hắn cũng không cần khách khí.

Hai người đi vào trong tiểu khu, câu được câu không mà nói chuyện.

“Dạo này rất mệt sao?” Hoắc Tri Hành hỏi anh, “Đừng quá tập trung tinh thần trên người học sinh, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Nói thì nói như thế, nhưng đang trong lúc đếm ngược đến kỳ thi đại học, một chút cũng không dám buông lỏng.” 

Anh nói xong, đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó hai người gặp nhau trong quán bar, lập tức cảm thấy lời này của mình một chút sức thuyết phục cũng không có.

Hoắc Tri Hành cười anh: “Ai không biết còn tưởng là em thi đại học.”

Đồng Thu nở nụ cười, muốn nói anh năm đó thi đại học cũng không có căng thẳng thế này, còn muốn nói thêm, vị chồng cũ này đúng thật là nhọc lòng nhiều chuyện.

“Nghe lời, đừng có mà không coi lời anh ra gì.” Hoắc Tri Hành nói, “Trong đống đồ mẹ anh đưa có hồng sâm, em về nhà lấy ra, mỗi ngày ăn một miếng.”

Đồng Thu “Phụt!” bật cười thành tiếng, nói với Hoắc Tri Hành, “Sao mà giống y như dưỡng thai thế?”

Trước kia hai người cũng không phải chưa từng nói đùa, dù sao sinh hoạt chung một chỗ, Đồng Thu cho dù diễn xuất tốt, thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra sơ hở. Miệng anh hay nói nhảm, theo lời Sở Dao nói là có thể chạy tàu lửa trên răng*, một năm nói chuyện cùng Hoắc Tri Hành, phải chú ý lên chú ý xuống mới không biểu hiện quá rõ ràng.

* Mình thật sự không hiểu được ý nghĩa của câu này, mình chỉ đành sao y bản gốc vậy.

Hoắc Tri Hành trêu anh: “Nếu em thật sự mang thai, hai đứa mình lập tức phục hôn*, anh không thể để cho em một mình cực khổ nuôi con.”

* Phục hôn: là việc đăng ký kết hôn lại của cặp đôi đã ly hôn.

Ở Việt Nam dùng từ “Tái hôn”, nhưng mà tái hôn cũng dùng cho những người lấy chồng lấy vợ khác. Vậy nên mình để nguyên Hán ngữ nhé.

Đồng Thu ngậm miệng, không nói nữa, liếm liếm môi, lỗ tai đỏ ửng. Nghe thấy tiếng Hoắc Tri Hành cười, cảm thấy trên mặt nóng phát sợ.

Trước kia, nếu bảo anh nhận xét Hoắc Tri Hành, anh có thể tổng kết ra mấy từ: Đẹp trai, ôn nhu, chính trực, nghiêm túc.

Nhưng mà hôm nay, Hoắc Tri Hành sao lại thỉnh thoảng đùa giỡn lưu manh thế này? Đồng Thu bối rối.

Anh không nói chuyện, sờ lên ngón áp út của mình, chiếc nhẫn đeo ở đó đã bị anh tháo ra, thế nhưng dấu vết đã từng đeo nhẫn vẫn còn lưu lại.

Cũng đã sắp nửa tháng, Đồng Thu hoài nghi cái vết này có khi nào cả đời cũng không biến mất hay không.

Đồng Thu dẫn Hoắc Tri Hành đi đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa: “Dạo này em bận quá, trong nhà vẫn chưa có dọn dẹp, anh đừng để ý.”

Anh bật đèn, tìm đôi dép lê mới cho đối phương. Nhịn nửa ngày Đồng Thu thật sự chịu hết nổi, xua xua tay bảo hắn tự nhiên, còn mình thì vọt vào nhà vệ sinh.

Đồng Thu lại nôn tới trời đất tối tăm, nôn ra rồi thấy thoải mái hơn, súc miệng rửa mặt, chỉnh đốn sạch sẽ mới đi ra ngoài.

Lúc anh đi ra phòng khách nhìn thấy Hoắc Tri Hành ngồi trên ghế sô pha, trên tay đang cầm vật gì đó mà nghiên cứu. Lúc đến gần, máu toàn thân anh đều chảy ngược — đó là đĩa CD GV hai hôm trước anh mới mua về.

Sản phẩm cuối cùng của một nam diễn viên GV Âu Mỹ, phiên bản giới hạn.

“Thích loại hình này sao?” Hoắc Tri Hành cười cười nhìn Đồng Thu.

Đồng Thu nhếch miệng, cắn cắn môi. Lúc nhìn Hoắc Tri Hành anh phát hiện nụ cười của người này không hề có ý tốt, trong lòng tự nhủ: Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có cảm giác dẫn sói vào nhà thế này…?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Đồng Thu: Đúng vậy, thích loại hình này đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện