Đồng Thu đúng thật là giấu Hoắc Tri Hành sắp xếp một chuyện nhỏ.

Khi đó, xảy ra chuyện không hay của Tiếu Khả Nhiên, Đồng Thu cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà ở trường học vẫn phải gắng gượng chống đỡ, mỗi ngày chỉ có khi cùng Hoắc Tri Hành trò chuyện hoặc lúc đối phương đến ở cùng mình mới có được chút an ủi.

Bởi vì sự kiện đó, Đồng Thu lần đầu tiên nghi ngờ có phải anh căn bản cũng không thích hợp làm giáo viên hay không, anh cảm thấy anh đã không hoàn thành được trách nhiệm.

Nhờ Hoắc Tri Hành khuyên bảo, anh không có vội vàng từ chức, nhưng cuối cùng vẫn xin với lãnh đạo nhà trường năm tiếp theo sẽ không chủ nhiệm lớp nữa, chỉ làm giáo viên dạy học mà thôi.

Đồng Thu cảm thấy anh cần có thêm thời gian để suy nghĩ lại.

Cũng chính đoạn thời gian đó, Đồng Thu cảm thấy lòng luôn bất an, lo lắng. Chỉ cần Hoắc Tri Hành không ở đó, anh cũng ngủ không ngon.

Hầu như đêm nào anh cũng hai tiếng tỉnh một lần, đôi khi còn mơ thấy Tiếu Khả Nhiên.

Anh tâm sự chuyện này với Sở Dao, Sở Dao nói: “Hay là chờ đến lúc ông được nghỉ, đi chỗ nào yên tĩnh giải sầu đi.”

Con người rất dễ dàng bị mắc kẹt, một khi đã tiến vào trạng thái này, sẽ rất khó thoát ra, đi ra ngoài du lịch, thay đổi hoàn cảnh, hít thở không khí mới mẻ một chút, đúng thật là có thể giúp cải thiện tâm tình.

Bởi vậy khoảng thời gian đó, Đồng Thu chú ý tới các loại thông tin du lịch, nhưng anh không muốn đi theo đoàn đến các danh lam thắng cảnh, dứt khoát chọn lấy vài chỗ, lên kế hoạch tự mình đi.

Thời điểm làm ra quyết định này anh với Hoắc Tri Hành còn chưa có chính thức hợp lại, chỉ là mập mờ ái muội, anh thật ra cũng đã nghĩ tới hỏi thử xem đối phương có muốn cùng đi hay không, dù sao lúc trước Hoắc Tri Hành vẫn còn thiếu anh một cái tuần trăng mật, nhưng sau đó bận rộn đủ thứ chuyện, anh quên mất, mãi cho đến khi hai người chính thức làm lành, cũng không có nhớ ra phải nói với Hoắc Tri Hành.

“Thật ra, đi ra ngoài du lịch một chuyến cũng rất tốt.” Sáng hôm sau lúc ăn cơm, cảnh sát Hoắc đã tiến hành thẩm vấn phi nghiêm chỉnh với thầy giáo Đồng, thầy giáo Đồng lựa chọn thành thật, cảnh sát Hoắc quyết định xử phạt khoan hồng, “Dù sao thì em cũng được nghỉ, không có việc gì làm, ngày nghỉ tính ra cũng khoảng 3 tháng nhỉ? Em ở trong nhà buồn chán đúng là rất vô nghĩa.”

Đồng Thu ăn cháo, nhìn hắn: “Anh không định đi cùng em à?”

Anh hỏi xong liền cắn lưỡi, vẫy vẫy tay: “Quên đi, anh nào có thời gian đó.”

Đầu năm ngoái hai người kết hôn, lúc đó thời gian đi hưởng tuần trăng mật cũng không có, hiện tại càng không cần phải nói.

Anh lẽ ra không nên hỏi.

“Anh xin lỗi.” Hoắc Tri Hành rất ngại, nói thật, hắn cực kỳ muốn đi hưởng tuần trăng mật với Đồng Thu.

“Chuyện này có cái gì mà xin lỗi?” Đồng Thu nở nụ cười, cũng không biết là an ủi Hoắc Tri Hành hay là tự an ủi mình, “Thân là người nhà cảnh sát tốt nhất, em cũng phải có chút tự giác này chứ!”

Anh cắn một miếng trứng chiên, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Này, năm nay khi nào thì bầu chọn người nhà cảnh sát tốt nhất? Em phải tiếp tục đăng quang.”

Hoắc Tri Hành xấu hổ cười cười: “Không tiếp tục được nữa rồi.”

“Tại sao? Là bởi vì từng ly hôn nên hủy bỏ tư cách tranh cử của em à? Đây là phân biệt đối xử! Em không chấp nhận!” Đồng Thu một bộ dáng chịu oan ức to lớn, bĩu môi hờn dỗi.

Có đôi khi Đồng Thu cũng sẽ biệt nữu giống như một đứa trẻ, Hoắc Tri Hành đặc biệt thích anh như vậy.

“Đã bầu chọn hồi đầu tháng 6 rồi.” Hoắc Tri Hành nói, “Lúc đó anh bề bộn, cũng không có để ý, kết quả bị cấp trên gọi lên nói chuyện.”

“Làm sao vậy?” Nghe xong Hoắc Tri Hành nói bị cấp trên gọi lên nói chuyện, Đồng Thu liền hồi hộp.

Ai mà không sợ cấp trên chứ? “Đồng nghiệp phụ trách chuyện này không biết hai chúng ta ly hôn, đưa em vào danh sách bầu chọn, cuối cùng đến lúc có kết quả bỏ phiếu, em hạng nhất, sau đó bọn họ đến chỗ lãnh đạo kiểm tra, chúng ta ly hôn rồi.” Hoắc Tri Hành nói, “Là vậy đấy, bởi vì chuyện của hai chúng ta, mà phải bỏ phiếu lại một lần nữa.”

“….. Em làm sao lại thảm như vậy!” Đồng Thu không vui nói, “Vậy thì chẳng phải là mọi người trong đơn vị anh đều biết chúng ta ly hôn rồi sao?”

“Uh huh!”

Đồng Thu nuốt trứng gà, trong lòng khó chịu: “Không được, hai chúng ta phải nhanh chóng đi lĩnh chứng lại thôi, sang năm cái danh dự này, vẫn phải thuộc về thầy giáo Đồng em!”

Tiễn cảnh sát Hoắc vất vả đi làm, Đồng Thu lại quay về trong chăn tiếp tục đi ngủ. 

Dù sao được nghỉ, không có việc, không ngủ thì biết làm gì đây?

Thời gian rảnh mà không lãng phí ở trên giường, thì cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Một giấc này Đồng Thu ngủ tới giữa trưa, ngủ đến là sảng khoái, còn nằm mơ một giấc mơ tuyệt vời, mơ thấy toàn bộ học sinh lớp mình đều thi đậu vào trường đại học trọng điểm, cả đám đều cầm hoa cẩm chướng bảy màu đến nhà anh đứng xếp hàng nói cảm tạ.

Giấc mơ này đúng là quá đẹp, thích đến nỗi Đồng Thu cũng không nỡ dậy.

Anh cuối cùng là bị Phùng Khải Văn gọi điện đánh thức, Phùng Khải Văn ở đầu bên kia hào hứng gân cổ gào to: “Đồng ca! Đến đây đi!”

“…… Đến cái gì mà đến?” Đồng Thu buồn ngủ mơ màng trở mình, “Nhỏ giọng một chút, em làm tôi điếc cả tai!”

“Lớp mình liên hoan, em tổ chức, tất cả mọi người đều nói muốn thầy tới.”

Đồng Thu mở mắt, dụi dụi: “Các em tự chơi đi, tôi đến rồi các em lại chơi không được.”

“Không không không!” Phùng Khải Văn ra sức thuyết phục, “Đồng ca, thầy không đến, lớp chúng ta thiếu đi nửa giang sơn, lòng tụi em cũng không thoải mái…!”

Đồng Thu nở nụ cười: “Em chắc chắn là không phải muốn tôi đến để trả tiền chứ hả?”

“Ha ha ha ha ha làm sao lại vậy!” Phùng Khải Văn nói, “Tất cả mọi người đã nói là AA, thầy đến cũng chỉ cần trả phần của thầy thôi, tụi em sẽ không trấn lột thầy đâu.”

Đồng Thu cười: “Thằng nhóc thúi!”

“Thầy tới đi, tiện thể mang cả sư mẫu tới luôn.”

“Nói vậy là thế nào? Cảnh sát Hoắc là cái giỏ xách à? Mà có thể tiện thể mang theo?” Đồng Thu vùi ở trong chăn cười, “Mấy đứa đang ở đâu?”

“Hà Nguyệt Quán!” Phùng Khải Văn nói, “Vậy thì sư mẫu rốt cuộc có thể đến hay không? Mọi người ai cũng mong muốn được gặp chú ấy!”

“…… Thằng nhóc mi chịu lòi đuôi chuột rồi sao? Không phải nói là muốn tôi đến sao? Nói cả buổi cũng là vì muốn gặp anh ấy chứ gì?” Đồng Thu giả vờ ghen tị, “Vậy thì tôi không đến nữa, để cho anh ấy đến đi.”

Phùng Khải Văn cấp tốc dỗ anh: “Đồng ca! Thầy đang nói cái gì đó? Lời này của thầy trò cưng nghe xong thật là đau lòng mà! Tụi em đối với thầy một lòng một dạ, hết sức chân thành, thầy chẳng lẽ không cảm nhận được ư?”

Đồng Thu cười ngồi dậy: “Không cảm nhận được….”

“…..Thế này được không!” Phùng Khải Văn nghiến răng, “Thầy đến đây đi, tiền xe thầy gọi, em trả! Vậy đã đủ chân thành chưa?”

Đồng Thu triệt để bị cậu chọc cười: “Thôi được rồi, em ấy, suốt ngày làm mấy chuyện không nghiêm túc, cũng sắp vào đại học rồi.”

Phùng Khải Văn nghe thấy anh cười, biết chuyện này vậy là OK rồi, “Tụi em ở đây chờ thầy đại giá!”

“Chờ đi.” Đồng Thu nói, “Nhưng chỉ mình tôi đến thôi, chú Hoắc của em đi làm rồi.”

“Cảnh sát nhân dân vì nhân dân, chú Hoắc của em thật vất vả!”

Phùng Khải Văn cúp điện thoại, thở phào một hơi.

Hám Duyệt từ trong phòng bao đi ra hỏi cậu: “Anh có chuyện gì vậy, cái bộ dáng sống sót sau tai nạn này là sao?”

Phùng Khải Văn giống như sắp tắt thở dựa vào vai bạn gái nhỏ, than thở nói: “Đàn ông ba mươi mấy tuổi, già cái đầu rồi tại sao lại còn thích ăn giấm như vậy, thật quá đáng sợ!”

Đồng Thu lề mà lề mề sửa soạn rất lâu mới đi đến, đứng ở cửa Hà Nguyệt Quán trong truyền thuyết, cảm khái đám ranh con này thật sự là tiêu tiền không biết đau lòng ba mẹ.

Hà Nguyệt Quán này mới mở hai năm trước, trang hoàng xa hoa đến mức người thuộc tầng lớp trung lưu như Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đi vào.

Không ngờ tới, lần đầu tiên đến đây là vì đám trẻ con này.

Anh vừa đi vào cửa đã có một nhân viên phục vụ xinh đẹp tới chào, Đồng Thu nói số phòng, sau đó được dẫn lên lầu.

Hiện tại đang là giờ làm việc, loại quán ăn này lúc này rất ít khách, anh vừa mới bước lên trên lầu đã nghe thấy một tràng tiếng cười, đỡ trán, biết ngay đám học sinh lớp mình đang ở chỗ nào.

Như Đồng Thu đã đoán, anh vừa vào, đám nhóc này lập tức lôi kéo anh uống rượu.

Nguyên một đám thiếu niên mười tám mười chín tuổi, lúc này thật sự đã được giải phóng, sau khi cởi bỏ đồng phục học sinh, hoàn toàn xem mình là người lớn.

Đồng Thu cùng bọn chúng quậy thì quậy, nhưng anh vẫn phải quản đám nhóc này, không cho phép uống nhiều, không cho phép ầm ĩ quá mức.

Cũng may, học trò của Đồng Thu đều rất nghe lời anh, thầy giáo nói không cho chúng uống nhiều chúng sẽ không uống, nhưng mà, trò không uống, thầy phải uống.

May mắn là Đồng Thu tửu lượng không tệ, nếu không thì hôm nay có khi thật sự bị đám oắt con này chuốc cho gục tại chỗ.

Ăn xong rồi, uống đã rồi, trời cũng sắp sửa tối.

Điện thoại Đồng Thu vang lên, là Hoắc Tri Hành gọi đến.

“Suỵt!” Lớp trưởng Phùng Khải Văn chủ động tổ chức kỷ luật, bảo tất cả mọi người yên lặng.

Vậy là, tất cả mọi ngưởi đều vểnh lỗ tai, nghe thầy giáo Đồng cùng người nhà nói chuyện điện thoại.

Đồng Thu ngại ngùng, cầm điện thoại nhấc chân đi ra ngoài.

“Đang làm gì thế?” Hoắc Tri Hành hỏi: “Cả buổi mới bắt máy.”

“Đang ở bên ngoài.” Đồng Thu nói, “Bọn nhỏ lớp em làm tiệc liên hoan, nên gọi em đến.”

Hoắc Tri Hành nở nụ cười: “Tốt ghê ta…., thầy giáo Đồng đúng là rất được hoan nghênh!”

“Bọn chúng còn gọi cả anh nữa.” Đồng thu nói, “Em thấy bọn chúng có hứng thú với anh nhiều hơn đấy.”

Anh vừa mới nói xong, đám nhóc thúi Phùng Khải Văn từ trong phòng bao nhô đầu ra ồn ào: “Cảnh sát Hoắc! Đến đây đi! Nếu chú không đến, tụi cháu sẽ chuốc cho Đồng ca nằm liệt luôn! Để thầy ấy không về được nhà!”

Đồng Thu quay đầu lại, dùng ánh mắt giết người nhìn cậu.

Phùng Khải Văn cười ha ha, chắp hai tay lên đầu: “Đến đây đi đến đây đi! Đồng ca, thầy không thể một mình ở bên ngoài ăn chơi sung sướng, không dẫn người ta theo, có đúng hay không? Thế thì quá bất công đi!”

Đồng Thu không có biện pháp với cậu, bất lực cười cười, phất tay bảo bọn chúng quay vào phòng đi, đừng có ở đây mà nghe lén nữa.

Sau khi đuổi được mấy thằng nhóc ầm ĩ ồn ào đi vào phòng, Đồng Thu hỏi Hoắc Tri Hành: “Anh nghe thấy chúng ầm ĩ không?”

Hoắc Tri Hành cười khẽ một tiếng: “Rất náo nhiệt…!”

“Là quá náo nhiệt!” Đồng Thu cũng cười, “Phiền mọi người muốn chết!”

“Em uống nhiều rượu lắm hả?” Hoắc Tri Hành là lo lắng vấn đề này.

Đồng Thu “Ừ!” một tiếng, “Em thấy cả đám bọn chúng đều là lòng dạ đen tối, từ nay về sau em không thể quản chúng nữa, nên nhân cơ hội này trả thù em!”

Hoắc Tri Hành ở bên kia cười, Đồng Thu hỏi hắn: “Thế anh có đến đây không? Bọn chúng đều rất muốn gặp anh.”

Mọi người đều biết thầy giáo Đồng kết hôn với một người đàn ông, cũng nghe nói vị kia nhà thầy giáo Đồng là một cảnh sát cực kỳ đẹp trai, ai cũng vô cùng tò mò.

“Anh nghe theo em!” Hoắc Tri Hành nói, “Em bảo anh đến thì anh sẽ đến, còn nếu em không muốn cho anh đến, vậy thì em ở bên đó lúc sắp kết thúc gọi cho anh một tiếng, anh đi đón em.”

Đồng Thu nở nụ cười, “Đón cái gì mà đón…, em không uống say đâu, bọn chúng một đám oắt con làm sao đối phó được em?”

Anh nghĩ nghĩ, do dự một chút, sau đó nói: “Cái đó…. hay là anh đến đây đi, dù sao cũng là đồ đệ của em, mắt thấy sắp sửa xuất sư, cũng phải để bọn chúng nhìn thấy người đàn ông phía sau sư phụ một lần.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Hoắc Tri Hành: Anh là người đàn ông “phía trên” sư phụ bọn chúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện