Đồng Thu không nói gì, nhưng anh đúng là vô cùng hưởng thụ việc Hoắc Tri Hành nói mấy câu hạ lưu với anh.

Người khác tuyệt đối không thể nói với anh như vậy, chỉ có Hoắc Tri Hành là có thể.

Cái này chính là “Yêu nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau thì củ bồ hòn cũng vuông” trong truyền thuyết đây mà. Anh thích Hoắc Tri Hành, cho nên Hoắc Tri Hành nói với anh những lời này, thì là ngọt ngào ái muội, còn nếu đổi thành Phương Bách Thành, thì chính là quấy rối tình dục.

Thầy giáo Đồng chính là người tiêu chuẩn kép như vậy đấy.

Thầy giáo Đồng tiêu chuẩn kép cùng chồng cũ tay nắm tay, dẫm lên cái bóng của chính mình đi bộ về nhà, cùng nhau trò chuyện về công việc của đối phương.

“Tháng sau thi đại học xong em cũng nghỉ luôn đúng không?”

“Sau khi học sinh thi xong bọn em còn phải bận mấy ngày, nhưng mà cơ bản cũng không có chuyện gì to tát, cũng gần như là nghỉ hè vậy.”

Trước kia mỗi năm đến nghỉ đông và nghỉ hè Đồng Thu đều sẽ tự sắp xếp cho mình một chuyến du lịch. Nhưng mà một năm kết hôn cùng Hoắc Tri Hành anh cũng không đi đâu, bởi vì cảnh sát Hoắc nhà anh công việc bận rộn, anh muốn ở nhà chăm sóc người này.

“Đã có sắp xếp gì chưa?” Hoắc Tri Hành hỏi.

Đồng Thu còn chưa có nghĩ tới: “Cho dù có muốn sắp xếp thì cũng phải chờ đến khi đám nhãi con kia đều có phiếu báo điểm đã, không thì em cũng không an tâm.”

Đầu tháng thi đại học, sau ngày 20 sẽ có điểm số.

Thời gian nửa tháng này, vừa thoải mái lại vừa gian nan, Đồng Thu bình thường chỉ quanh quẩn ở nhà, đọc sách, xem phim, không có việc gì làm thì đến trường học lượn một vòng, thỉnh thoảng cũng sẽ có học sinh gọi anh cùng đi chơi, nhưng Đồng Thu căn bản đều sẽ từ chối.

Đám học sinh kêu giáo viên đi cùng, có khả năng thật sự là bởi vì quan hệ tốt, nhưng Đồng Thu không quá muốn đến đó góp mặt tham gia cùng bọn nhỏ. Có giáo viên ở đó, đám nhóc này chơi cái gì cũng sẽ không tự nhiên.

“Lại nói, anh còn thiếu em cái tuần trăng mật.” Hoắc Tri Hành bóp bóp tay Đồng Thu, không có ý tốt cười cười, “Thầy giáo Đồng không thì cùng anh hẹn một cái nhé?”

Đồng Thu ghét bỏ nhìn hắn: “Cảnh sát Hoắc ngài có ngày nghỉ sao?”

Hoắc Tri Hành bị chọc trúng chỗ đau bày đặt làm màu che ngực lại: “Thật đau lòng!”

Hắn dán sát vào lỗ tai Đồng Thu: “Vậy thì ở trên giường hưởng tuần trăng mật cũng được.”

Đồng Thu cười đẩy người ra: “Cảnh sát đùa giỡn lưu manh!”

Hai người cười nói trở về nhà, ở cửa dưới lầu gặp được bảo vệ nhỏ đi tuần tra, bảo vệ nhỏ cùng anh chào hỏi, thấy Hoắc Tri Hành mặc cảnh phục còn hâm mộ liếc mắt nhìn thêm một lần.

“Đồng phục cảnh sát đúng là khí phách hơn đồng phục bảo vệ mà!” Bảo vệ nhỏ ngưỡng mộ đến hai mắt đều tỏa sáng. 

Nhìn nhìn, lại thấy hai người nắm tay nhau.

“Ai ui! Thầy giáo Đồng…..”

Đồng Thu kiêu ngạo đắc ý giới thiệu với cậu ta: “Chồng cũ của tôi.”

Chồng cũ cảnh sát mang theo thầy giáo Đồng về nhà, để lại bảo vệ nhỏ một mình đứng dưới lầu hoang mang: Chồng cũ? Không giống tí nào….! Ai lại cùng chồng cũ nắm tay? Đồng Thu phát hiện, từ sau lần làm cùng Hoắc Tri Hành hôm đó, hai người bọn họ dường như không còn biết xấu hổ là gì.

Vừa vào cửa, anh vừa mới cởi giày, Hoắc Tri Hành liền nói: “Thầy giáo Đồng, giờ thi bắt đầu chưa?”

Anh bị dụ dỗ, tay đặt trên vạt áo cảnh phục.

Hoắc Tri Hành hỏi: “Em muốn cởi không?”

Này….. đương nhiên là được.

Phải biết rằng, thầy giáo Đồng đã vô số lần ảo tưởng tự tay mình cởi sạch cảnh phục của Hoắc Tri Hành, hoặc là dứt khoát để đối phương mặc nguyên xi như vậy mà làm anh.

Thế nhưng trước kia, anh ngượng ngùng, với lại mỗi lần Hoắc Tri Hành về nhà đều sẽ thay quần áo, hoặc là tự mình thay xong rồi mới về nhà, anh căn bản không có cơ hội, hơn nữa tần suất làm quá ít, Đồng thu trước sau vẫn không thực hiện được ý đồ.

Sau đó tới mấy lần gần đây, mặc dù bản chất cầm thú của hai người đều đã bại lộ, nhưng mãi cho đến hôm nay, cảnh sát Hoắc mới cho thầy giáo Đồng một cơ hội thỏa mãn dục vọng xấu xa.

Thầy giáo Đồng nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này.

“Như vậy cũng được sao?” Đồng Thu cười xấu hổ hỏi.

Hỏi thì hỏi, người ta còn chưa có trả lời, anh đã bắt đầu động thủ.

Cởi ra áo khoác cảnh phục, treo lên trên giá, sau đó đặt ngón tay lên khe hở áo sơ mi.

Rút vạt áo ra khỏi quần, cởi từng cái từng cái nút áo, Đồng Thu chôn mặt trong lồng ngực đối phương, nhân cơ hội hưởng thụ: “Không cởi có được không?”

Hoắc Tri Hành cười, kéo người đi vào phòng ngủ.

Giám thị đặc biệt thầy giáo Đồng lần thi cử này hoàn toàn được thỏa mãn, bởi vì không có thanh tra lưu động, thí sinh lại lần nữa phát huy vượt xa người thường, cuối cùng thầy giám thị chịu không nổi trước, nhiều lần kêu tạm ngừng buổi thi, nhưng thí sinh múa bút thành văn, xem lời thầy giám thị như gió thoảng bên tai.

Sau khi thi cử kết thúc, thầy giáo Đồng ngón tay cũng không động đậy được, mệt mỏi.

Anh liếc xéo Hoắc Tri Hành, người đang đứng đằng kia dùng khăn ướt thu thập tàn cuộc, thấy người nọ trên người vẫn còn đang mặc áo sơ mi cảnh phục, liếm môi.

Thật gợi cảm.

Đồng Thu nghĩ: Chồng cũ của mình sao lại gợi cảm như thế!

Hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Sau khi đi ra Đồng Thu than đói, Hoắc Tri Hành liền đi nấu mì cho anh.

Lúc ăn mì Đồng Thu không chịu ngoan ngoãn, cứ bám chặt người ta không buông, cuối cùng, như keo 502, một người đàn ông thân cao 1m8 lại giống như một đứa trẻ, dạng hai chân ngồi ở trên đùi đối phương.

Mì ăn liền bỏ thêm hai quả trứng chần nước sôi, hai người anh một ngụm em một ngụm, không bao lâu đã ăn sạch sẽ.

Trước khi ngủ, Hoắc Tri Hành trong lòng không yên tâm, lại nhắc nhở anh: “Đã là lúc này, dặn dò em hằng ngày về nhà sớm cũng vô dụng, lúc em đi ra ngoài, đồ vật phòng thân anh đưa nhất định phải mang theo bên người.”

Đồng Thu biết hắn nói chính là cái bình xịt hơi cay phòng sắc lang, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, yên tâm đi. Ngược lại là anh ấy…., đừng làm em lo lắng!”

Đồng Thu vẫn luôn là loại người không tự tìm rắc rối, nhưng rắc rối đến thì anh cũng không tránh né. 

Lúc đầu Đồng Thu tính nói với Hoắc Tri Hành chuyện nhận được hai con dao chuyển phát nhanh, kết quả một pháo này đánh đến cực kỳ sảng khoái, anh quên mất tiêu.

Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy trễ, vội vội vàng vàng sửa soạn đi làm, cũng không kịp nói.

Kết quả đêm hôm đó, anh lại nhận được một thứ nữa.

Anh nghe lời Hoắc Tri Hành, cũng có ý định về nhà sớm. Nhưng sớm thì cũng phải chờ học sinh tan học anh mới có thể về.

Tiếng chuông chấm dứt tiết tự học buổi tối vừa mới vang lên, thầy giáo Hứa ở bên cạnh đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Nhưng Đồng Thu lại không nhúc nhích, muốn viết cho xong bài giải cuối cùng của một đề thi rồi mới về, anh muốn giảng nó vào tiết học sáng ngày mai.

Vì thế, đến khi Đồng Thu rời khỏi trường học đã là hơn 10 giờ, anh đứng ở cổng trường đợi xe bus một lúc lâu, nhưng mãi vẫn không đợi được. Quyết định quẹt thẻ thuê một chiếc xe đạp công cộng, trong làn gió mát mẻ của buổi đêm đạp xe về nhà.

Năm nào cũng là đầu tháng 6 thi đại học, vì thế Đồng Thu đặc biệt nhạy cảm với mùa hè, năm nay thời tiết nóng nực đến sớm hơn năm ngoái, anh đang suy nghĩ có lẽ đã đến lúc nên mua kem cho học sinh ăn.

Sắp sửa về đến nhà, Đồng Thu trả xe, chỗ trả xe cũng chỉ cách tiểu khu anh ở chừng vài trăm mét, anh nhanh chóng đi bộ về nhà.

Chưa đi được bao xa, Đồng Thu liền đi chậm lại, đưa mắt liếc về phía sau.

Mấy ngày gần đây anh luôn cảm thấy có người đi theo anh, nhưng lúc quay đầu lại ngoại trừ cái bóng của anh, một người cũng không có.

Đồng Thu kết luận chuyện này là vì anh quá mệt mỏi, thần kinh mẫn cảm, nghi thần nghi quỷ.

Buổi tối hôm nay cũng vậy, anh dừng bước quay đầu lại nhìn, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra cái gì. Lại quay người lại đi nhanh hơn, mắt nhìn thấy sắp đến cửa tiểu khu, thấy phòng bảo vệ sáng đèn, lòng anh an tâm rất nhiều.

Đồng Thu từ trước đến nay vẫn luôn theo chủ nghĩa vô thần không tin ma quỷ, nhưng mà anh cảm thấy nếu còn cứ tiếp tục như này, chắc anh cũng sắp tin trên đời này có ma.

Tới cửa tiểu khu, quét thẻ vào cửa, bảo vệ trực ban chào hỏi anh.

“Đúng rồi, thầy giáo Đồng, anh hôm nay lại có một bưu kiện.”

Đồng Thu nghi ngờ dừng chân lại, đứng ở cửa chờ đối phương lấy đồ đưa cho anh, ở trong lòng nói thầm: Phương Bách Thành rốt cục là muốn đưa cho anh bao nhiêu con dao?

Bảo vệ cầm một cái hộp giấy dẹp dẹp đưa cho anh: “Đưa tới vào giờ cơm tối, tôi còn nghĩ sao trễ thế này rồi mà anh còn chưa về.”

“Cảm ơn cậu.” Đồng Thu nói cám ơn, cầm bưu kiện đi về nhà.

Lần này là dao phay. 

1004DDPKNIFE-1538734728-8689-1538735325_1200x0

Vẫn là gửi đến tận nhà, vẫn là bảo vệ tiểu khu nhận dùm.

Đồng Thu về đến nhà chửi tục một câu, anh lại gọi vào số của Phương Bách Thành, vẫn đang tạm khóa, nghĩ tới nghĩ lui, anh gọi cho Sở dao.

“Ông tìm gã làm gì?” Sở Dao cực kỳ kinh ngạc, “Nói cho gã biết ông cùng chồng cũ phục hôn à?”

“Không phải, chỉ là tìm gã có chút chuyện thôi.”

“Gã tháng trước đã được điều tới công ty con ở nước ngoài rồi.” Sở Dao nói, “Thời gian ngắn sẽ không quay về đâu.”

Sở Dao cùng Phương Bách Thành cùng theo một giáo sư hướng dẫn học tiến sĩ, chuyện này cô cũng là nghe được từ giáo sư.

Đồng Thu cảm thấy chuyện này đúng là kỳ quái, nhưng mà, người đang ở nước ngoài cũng có thể mua đồ trên mạng rồi gửi tới đây.

Anh không có nói chuyện này với Sở Dao, sợ cô cũng bất an lo lắng theo, thuận miệng bịa đại một lý do lừa gạt cho qua.

Sau khi cúp điện thoại, Đồng Thu cầm con dao phay kia, lật ngược lại cười nói: “Được rồi, con dao phay này thật sự rất thực dụng, thầy giáo Đồng sẽ nhận.”

Anh nằm trên ghế sô pha tỉ mỉ xem xét con dao, trong lúc đó ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đồng Thu đột nhiên ngồi dậy, bỏ dao xuống, lấy cái hộp đựng bưu kiện kia ra xem.

Cũng vẫn là cái hộp giấy dẹp dẹp hình chữ nhật, giống như đúc hai cái lần trước nhận được.

Đồng Thu đã nhận được 3 con dao, hai con đưa đến tận nhà, một con ở trường học, anh lấy con dao gấp đầu tiên anh nhận được đem ra xem, cả hộp lẫn túi giấy anh vẫn còn giữ.

Đồng Thu kiểm tra lại túi cùng hộp, cuối cùng cũng phát hiện không đúng chỗ nào —– bưu kiện căn bản không phải gửi qua bưu điện!

Nếu là bưu kiện gửi qua bưu điện, ở trên biên lai chuyển phát nhanh nhất định sẽ có một loạt các con dấu, là đóng dấu của đơn vị chuyển phát, thế nhưng cả hai cái này đều không có. Thậm chí biên lai còn vô cùng sạch sẽ.

Người nào thường xuyên nhận bưu kiện chuyển phát nhanh đều sẽ biết, từ nơi khác gửi đến bao bì thường sẽ rất bẩn, cho dù là đóng vào hộp hay là giấy gói bưu kiện, đều không thể may mắn thoát khỏi.

Nhưng mấy cái bưu kiện Đồng Thu nhận được này, rõ ràng là vô cùng mới, biên lai dán ở mặt trên cũng cực kỳ sạch sẽ.

Lúc trước Đồng Thu chỉ đặt chú ý lên thông tin người gửi, lại không hề nghĩ căn bản chính là người gửi trực tiếp đưa tới.

Hèn gì lúc trước anh gọi số điện thoại ghi trên biên lai lại là số không có thật.

Đồng Thu cuối cùng cũng không thể ngồi yên, lấy điện thoại gọi cho Hoắc Tri Hành.

Hoắc Tri Hành cùng Triệu Hòa Vũ vừa mới bắt được một tên khốn kiếp đang bỏ thuốc mê cho ai đó trong quán bar, nhìn thấy người gọi là Đồng Thu, vui vẻ bấm nghe.

“Có chuyện gì thế? Đêm nay anh về trễ một chút.”

“Anh đang làm việc sao?” Đồng Thu hỏi.

“Coi như là vậy.” Hoắc Tri Hành cảm thấy giọng điệu của anh hơi kỳ lạ, đột nhiên khẩn trương: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có.” Đồng Thu nói, “Chỉ là nhận được mấy cái bưu kiện chuyển phát nhanh kỳ quái, cảm thấy cần phải báo nguy.”

Hoắc Tri Hành dừng chân lại, xua xua tay, ý bảo Triệu Hòa Vũ dẫn người lên xe trước.

“Bưu kiện gì?” Giọng điệu của hắn trầm xuống.

“Dao.” Đồng Thu nói, “Ba ngày liên tục, trực tiếp đưa tới, hôm nay là một con dao phay hoàn toàn mới, dùng để thái thịt heo cũng không tồi.”

“Đừng nói giỡn.” Hoắc Tri Hành giơ tay nhìn đồng hồ, “Em ở nhà chờ anh, đừng ra ngoài, có người gõ cửa cũng đừng mở, chờ anh.”

Đồng Thu cười: “Được, anh trên đường chú ý an toàn, em không có chuyện gì.”

Tác giả có lời muốn nói: 

Thầy giáo Đồng còn chấp nhận được, có chuyện biết phải tìm cảnh sát.

Đây không phải truyện cẩu huyết ngược tâm, cho nên thầy giáo Đồng có chuyện gì thì sẽ nói với chồng cũ của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện