Đồng Thu là cố ý hẹn Sở Dao.

Đợt trước Phương Bách Thành tạm ngừng được vài bữa, mấy hôm nay lại bắt đầu điên cuồng liên lạc với anh. Một ngày hỏi han ân cần đến tám trăm lần. Đồng Thu có thể hiểu là gã có ý tốt, thật sự quan tâm anh. Nhưng loại chuyện này nếu làm sai cách thì sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng phiền phức.

Đồng Thu đã nói thẳng với Phương Bách Thành là anh không thích cái kiểu quan tâm này của gã, nhưng cũng không có hiệu quả gì. Đành phải tìm tới Sở Dao, hỏi xem cô có thể giúp được cái gì hay không.

“Hôm đó tôi đại diện cho trường học đi ra ngoài dự hội nghị, lúc trở về đầu đau đến không chịu được, gã muốn hẹn tôi buổi tối đi ăn, tôi bảo đau đầu muốn về nhà ngủ.” Đồng Thu vừa thấy Sở Dao liền bắt đầu tố khổ, “Ngủ thì sao, đương nhiên là điện thoại phải để chế độ im lặng. Kết quả lúc tôi vừa mở mắt, 29 cuộc gọi nhỡ, 17 tin nhắn Wechat, cái cuối cùng gã nói gã đang ở dưới lầu nhà tôi đợi tôi, tôi lúc đó thật sự ngu luôn.”

“Dưới lầu nhà ông?” Sở Dao cũng kinh ngạc, “Gã sao lại biết được ông ở chỗ nào?”

Đồng Thu sau khi ly hôn dọn ra ngoài ở một mình, Sở Dao cũng còn chưa biết anh ở chỗ nào.

“Không biết!” Đồng Thu nói tiếp, “Sau đó tôi gọi điện lại cho gã, gã đúng là vẫn luôn chờ ở dưới lầu, xách theo hai túi đồ ăn to đùng. Tôi lúc ấy thật sự không biết nói cái gì mới được.”

Sở Dao trợn trắng mắt: “Trời ạ! Vị đại ca đó là làm sao vậy?”

Cô cảm thấy hối hận, nếu biết trước Phương Bách Thành điên như vậy, cô sẽ không giới thiệu cho Đồng Thu.

“Tuy rằng nói như này là không tốt, nhưng tôi thật sự cảm thấy có hơi đáng sợ.” Đồng Thu nói, “Lần trước bà không cho gã cách liên lạc của tôi gã liền đến thẳng trường học. Sau đó không hiểu sao lại tìm được nhà tôi, tên này rốt cục là đang làm gì? Tôi thấy năng lực điều tra so với chồng cũ của tôi cũng trâu không kém.”

Sở Dao lúc này rất áy náy, dù sao cũng là cô giới thiệu Phương Bách Thành cho Đồng Thu: “Đồng ca, chuyện này trách tôi, tôi cùng Phương Bách Thành thật ra quan hệ cũng bình thường thôi, trước kia cũng không cảm thấy gã ở phương diện này lại thần kinh như thế…”

“Cũng không thể trách bà, bà cũng là có ý tốt.” Đồng Thu nói, “Tôi chính là muốn nói, bà có rảnh thì giúp tôi một chút, nói rằng tôi với gã không thích hợp, gã đừng có lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa.”

“Sao ông không nói với gã?”

“Nói rồi, kết quả người ta lại nói người ta không có theo đuổi tôi, chỉ là muốn cùng tôi làm bạn bè, tôi đây còn có thể nói cái gì?” Đồng Thu vẻ mặt bất lực, “Khiến tôi biến thành bộ dạng tự mình đa tình, bực mình muốn chết.”

“Được rồi, đã hiểu.” Sở Dao chống cằm nhìn Đồng Thu đồng tình nói, “Tôi cảm thấy hay là ông tìm bạn trai đi, bên cạnh có người, gã sẽ tự động bỏ cuộc.”

“Tìm ai? Bạn trai dễ tìm như vậy sao?” Đồng Thu cắn cắn ống hút, “Tìm đối tượng cũng giống như tìm việc làm vậy, rất khó tìm được người phù hợp.”

“Tôi thấy chồng cũ của ông cũng không tệ.” Sở Dao nói, “Ông không phải là chê kỹ thuật giường chiếu hắn không tốt sao, ông cứ xem như học trò mà nhiệt tình dạy dỗ điều giáo* hắn, chuyện này không phải là được giải quyết rồi sao?”

* Điều giáo: ngôn ngữ 18+, dạy dỗ làm chuyện xxx.

Đồng Thu trừng mắt liếc cô một cái: “Chị em, tôi cuối cùng cũng đã nhìn ra, ở trong lòng bà tôi chính là kẻ trong đầu chỉ có mấy thứ đồi trụy thèm khát đàn ông. Hai chúng tôi ly hôn không phải chỉ là bởi vì trên giường không hài hòa, không có đơn giản như vậy.”

Đúng là không có đơn giản như vậy!

Gần đây Đồng Thu càng nghĩ càng cảm thấy bọn anh lúc trước kết hôn quá qua loa, căn bản không hiểu gì về nhau. Anh là bởi vì một thân cảnh phục của Hoắc Tri Hành mới đồng ý kết hôn, mà hắn thì sao? Hắn là vì cái gì? Trong đoạn hôn nhân kia, anh không cảm thụ được dù chỉ một chút tình cảm. Hôn nhân như vậy, dù cho có duy trì được 5 năm 8 năm, thì cuối cùng kết quả vẫn sẽ là ly hôn.

“Tôi cảm thấy hai người có lẽ nên ngồi xuống thẳng thắn cùng nhau tâm sự.” Sở Dao nói, “Hai người bọn ông, đều giấu quá nhiều bí mật.”

Nhưng mà, làm gì có ai thật sự không có bí mật chứ?

Đồng Thu nghĩ: Thôi thì cứ như thế đi, mọi thứ tùy duyên vậy.

****

Bởi vì hôn lễ của Hoắc Kiều, Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành hầu như ngày nào cũng liên lạc. Trước hôn lễ một tuần, hai người muốn gặp mặt xác định một vài việc liên quan đến hôn lễ.

Thật ra Đồng Thu có thể mặc kệ không cần quản bất cứ chuyện gì, cứ lấy thân phận khách mời bình thường tham dự là được. Nhưng mà nghĩ đến việc ba mẹ Hoắc còn chưa biết chuyện anh và Hoắc Tri Hành ly hôn, sau khi cân nhắc anh quyết định vẫn dùng thân phận ‘chị dâu’ của Hoắc Kiều đến giúp đỡ công việc bận rộn.

Chuyện hôn lễ này, ai cũng không có kinh nghiệm, một đám người tay chân luống cuống. Hoắc Tri Hành bên kia cũng rất bận, rất nhiều chuyện đều rơi xuống trên người Đồng Thu. Anh đi hỏi những người đã kết hôn xung quanh mình, cùng công ty tổ chức hôn lễ thống nhất quy trình. Tóm lại một bên chăm sóc đám học sinh, một bên xử lý mớ việc lặt vặt này. Đồng Thu có cảm giác, anh vẫn còn là ‘con dâu’ Hoắc gia.

“Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?” Chiều chủ nhật hai người dự định gặp nhau, Hoắc Tri Hành vừa mới từ trong đồn công an đi ra liền gọi điện cho Đồng Thu.

Đồng Thu đang ở nhà xử lý một vài công việc của trường học, tạm thời không thể ra ngoài, nghĩ nghĩ nói: “Hay là anh tới nhà em đi, còn nhớ chỗ không?”

Hoắc Tri Hành đương nhiên còn nhớ, cho dù hắn không nhớ nhà mình thì cũng phải nhớ được chỗ đó.

“Được, vậy bây giờ anh qua, em muốn ăn cái gì? Anh mua rồi mang tới luôn.”

“Gì cũng được, anh xem rồi mua đi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Hoắc Tri Hành tâm tình vô cùng tốt, Triệu Hòa Vũ mới vừa lái xe ra tới thấy vẻ mặt sư phụ y giống như nắng xuân rực rỡ, mở cửa kính xe cười hỏi hắn: “Thế nào? Đây là đi hẹn hò sao?”

“Lo cho tốt chuyện của mình đi!” Hoắc Tri Hành đứng ở ven đường muốn gọi xe, Triệu Hòa Vũ lái thẳng đến: “Sự phụ, lên xe đi. Đồ đệ ruột chở anh đi một đoạn.”

Triệu Hòa Vũ muốn chở Hoắc Tri Hành đi, chính là có tư tâm.

Y cảm thấy gần đây sư phụ y không đúng lắm, tâm tình tốt quá mức. Mấy hôm trước xảy ra chút chuyện, một vụ án có chỗ sơ suất, dựa theo kinh nghiệm trước kia, “Bạo Bạo Hổ” nhất định sẽ oanh tạc mấy người bọn y, lần lượt mắng từng người từng người, ai cũng đừng mong chạy thoát. Kết quả tình cảnh trong dự đoán lại không xuất hiện, Hoắc Tri Hành chỉ bình tĩnh nhã nhặn, hòa ái thân thiện chỉ bảo bọn y nhanh chóng giải quyết.

Trước đó, lần đầu tiên phát sinh ra loại sự tình này là vào lúc Hoắc Tri Hành vừa mới kết hôn.

“Sư phụ, anh là đang yêu đương đúng không?” Triệu Hòa Vũ hỏi, “Cùng ai thế…? Tân hoan hay là cựu ái?”

Hoắc Tri Hành đang nhắn tin Wechat với Đồng Thu, nghe y nói như vậy, liếc mắt nhìn sang: “Làm sao? Cậu muốn nói cái gì?”

“Không có gì. Chính là quan tâm anh.” Triệu Hòa Vũ nói, “Chỉ tò mò xem là ai mà có thể khiến tâm tình của anh tốt như vậy, em cả ngày tắm trong ánh nắng tình yêu, có chút không quen.”

“Không quen? Vậy thì bắt đầu từ ngày mai đừng nghỉ ngơi, 24 tiếng đồng hồ đều làm việc, có phải liền quen hay không?”

“Ai, đừng, anh cứ coi như vừa rồi em chưa nói cái gì hết.” Triệu Hòa Vũ liếc trộm điện thoại của Hoắc Tri Hành, nhưng màn hình phản sáng, y chả nhìn thấy cái gì, “Sư phụ, anh thật sự là rất thích người này sao?”

Hoắc Tri Hành liếc mắt nhìn y, không thèm nói chuyện.

“Ai, yêu đương thật tốt, mùa xuân tới rồi, mình cũng muốn yêu đương.”

****

Lúc Hoắc Tri Hành đến nhà Đồng Thu, hắn lại bị đống thùng chất trong phòng khách làm cho kinh ngạc thêm lần nữa. Lần trước hắn tới đây đã là hơn một tháng trước, lúc đó mấy cái thùng này còn chưa có mở. Không ngờ đã qua một tháng, lúc trước như thế nào bây giờ vẫn còn nguyên thế đó.

“Anh chờ em một chút.” Đồng Thu mở cửa cho hắn xong lại vội vàng chạy về phòng ngủ, “Em gửi tài liệu qua cho lãnh đạo trước đã.”

“Ừ, em cứ bận việc của em đi.” Hoắc Tri Hành đặt đồ ăn mới mua lên bàn trà, nghĩ nghĩ, nói với Đồng Thu trong phòng ngủ, “Nếu không ngại thì anh giúp em dọn dẹp mấy cái thùng này nhé?”

“Hả? Cái gì?”

“Đống đồ này của em, thùng còn chưa có mở.” Hoắc Tri Hành đi dạo một vòng, tìm được một con dao gọt trái cây, “Em cứ làm việc đi, anh giúp em dọn dẹp.”

Đồng Thu rất ngượng ngùng, sau khi gửi tài liệu đi liền vội vàng chạy ra, “Đừng mà…, em sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy.”

“Em bận việc xong rồi?”

“Ừ, ăn cơm trước đã.”

Hoắc Tri Hành bỏ dao xuống, hai người vừa ăn cơm vừa thảo luận công việc hôn lễ của Hoắc Kiều vào cuối tuần.

Đến khi ăn xong, trò chuyện cũng kết thúc, Hoắc Tri Hành lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào mấy cái thùng.

Đồng Thu không thể không biết xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn là cùng với Hoắc Tri Hành bắt đầu mở thùng thu dọn đồ đạc.

Anh cảm thấy rất nhục nhã, hình tượng của bản thân ở trước mặt đối phương trước kia hoàn toàn sụp đổ.

Hoắc Tri Hành mở ra một cái thùng, bên trong là mấy khung ảnh cùng vài vật nhỏ linh tinh.

Hắn lấy khung ảnh gỗ kia ra, trong đó là ảnh hai người chụp tại cục dân chính vào hôm đi đăng ký kết hôn.

Hắn cười nói với Đồng Thu: “Anh ở nhà còn đi tìm mãi, thì ra là em cầm đi.”

Đồng Thu lại gần rướn cổ lên nhìn, xấu hổ mặt đỏ tới mang tai: “Tiện tay bỏ vào, em cũng không có để ý.”

Hoắc Tri Hành nhìn một vòng căn nhà nhỏ, cuối cùng đem khung ảnh đặt bên cạnh ti vi.

Ngoại trừ khung ảnh, lúc hai người dọn dẹp còn phát hiện ra mấy thứ đồ dùng tình nhân: một đôi dép lê tình nhân, một bộ đồ ngủ tình nhân, một ly uống nước tình nhân, một cái áo lông tình nhân…

Khắp nơi đều chứng tỏ quan hệ lúc trước của hai người có bao nhiêu thân mật. Đáng lý ra, sau khi chia tay hay ly hôn, đồ vật tình nhân cũng sẽ muốn vứt bỏ, nhưng lúc rời đi Đồng Thu đều dọn dẹp mang theo. Anh cũng không phải là hoài niệm muốn nhìn vật nhớ người gì, chỉ là cảm thấy vứt đi quá lãng phí, cuộc sống cần phải tiết kiệm…!

Nhưng mà tiết kiệm thì tiết kiệm, lúc này tất cả bị chồng cũ tìm ra, thật sự là có chút ngại ngùng.

“Cái này….” Hoắc Tri Hành chỉ vừa mới lật đống đồ xuống, vậy mà ở bên trong áo gối tìm được một cái… trứng rung!

Đồng Thu nhìn lướt qua, thiếu chút nữa là trực tiếp ngất xỉu.

“Của em?” Hoắc Tri Hành lúc hỏi câu này phải cố kiềm chế ý cười, hắn thật sự là không ngờ tới.

Đồng Thu nuốt nuốt nước miếng, đầu óc điên cuồng xoay hai vòng, sau đó nói: “Bạn em nhờ mua, sau đó liền quên chưa có đưa cho người ta.”

Hoắc Tri Hành nín cười, cũng không vạch trần anh, đem trứng rung lấy ra đặt ở một bên.

“Cái này dùng tốt không?”

“Không tốt.” Đồng Thu nói xong liền hối hận, vội vàng bổ sung: “Em đoán thế.”

Hoắc Tri Hành nhịn cười, gật đầu: “Anh cũng đoán vậy, loại đồ vật này có thế nào cũng không bằng đồ thật của mình.”

Đồng Thu cảm thấy đối thoại của hai người có hơi lệch lạc, vội vàng tìm chủ đề khác: “Đúng rồi, váy cưới Kiều Kiều đã quyết định chưa?”

“Ừ, quyết định rồi, là cái cúp ngực thử ngày hôm bữa.”

Đồng Thu gật đầu: “Nhìn rất đẹp!”

Hoắc Tri Hành tiếp tục lấy đồ trong thùng ra, lấy được một chốc, lại trầm mặc.

“Làm sao vậy?” Đồng Thu lại có dự cảm không tốt, sấn người qua nhìn, ở dưới đáy thùng, yên tĩnh nằm đó ít nhất phải có hơn 10 cái quần chữ T.

Hoắc Tri Hành: “Anh biết rồi, đều là em mua dùm bạn.”

Đồng Thu cười ha ha, sau lưng đổ mồ hôi hột: “Đúng vậy, đều là em… mua dùm bạn.”

Tác giả có lời muốn nói

Đồng Thu: Cảm ơn người bạn cõng nồi* này!

* Cõng nồi: chịu lỗi cho người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện