Kỳ Trường Ức bị người ấn quỳ trên mặt đất, miệng cũng bị vải bố trắng ngăn chặn, chỉ có thể nâng mắt căm giận hìn Kỳ Y Nhu.

Hắn chưa bao giờ ghi hận người nào, Kỳ Y Nhu là người đầu tiên.

Nơi này tựa hồ là sau lưng núi giả, có người đến, còn có thể ngửi thấy mùi thơm ở Ngự Hoa Viên.

Kỳ Y Nhu dung ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn, nha hoàn kia vén tay áo, đi đến trước mặt người đang quỳ, giơ tay lên chính là một cái tát vang dội.

Kỳ Trường Ức bị đánh đến đầu lệch sang một bên, hắn liếc nhìn Kỳ Y Nhu, ánh mắt có chút đáng sợ.

"A, các ngươi nhìn nè, xem ngốc tử sẽ trừng người ta, thật là hiếm lạ". Kỳ Y Nhu ôm cánh tay.

Nha hoàn lại giơ tay hung hăn thi hành, gương mặt trắng nõn lập tức hiện rõ năm dầu ngón tay, vải bố ngậm trong miệng cũng nhiễm vết máu.

Kỳ Y Nhu lạnh mắt nhìn hết thảy, oán khí trong lòng lúc này mới tiêu tán "Ta cũng không phải một hai muốn là khó dễ ngươi, chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu hai cái nhận sai, lại trước mặt phụ hoàng nhận hết mọi tội danh, ta sẽ trước mặt phụ hoàng vì ngươi cầu tình".

Kỳ Trường Ức buông mắt xuống không nói lời nào, máu từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống.

Kỳ Y Nhu cho rằng hắn biết sai rồi, vẫy vẫy ta ra hiệu nô bộc kiềm chế, chính mình tiến đến bên người hắn.

"Đến đây đi, nói đi, nhanh chóng hoàn hảo cùng ta đi mặt mặt phụ hoàng nói chuyện.......A!"

Kỳ Y Nhu kêu lên thê lương thảm thiết, nô bộc xung quanh còn chưa kịp phản ứng tình huống như thế này, chỉ thấy người đang quỳ trên mặt đất lao lên như mũi tên đã rời dây cung.

Kỳ Y Nhu bị đâm trúng bụng, cả người trực tiếp ngã lên núi giả kia, đau đến nỗi nàng quỳ trên mặt đất hồi lâu thân mình không dậy nổi.

Mà Kỳ Trường Ức đâm nàng xong cũng trực tiếp bị ném sang một bên, nằm quỳ rạp trên mặt đất.

Nguyên bản lửa giận Kỳ Y Nhu sắp bình ổn, sự việc này trực tiếp thiêu rụi đầu óc, tức giận đến hai trong mắt đỏ bừng.

"Còn chưa từng có người nào dám chống đổi bản công chúa như vậy! Ngươi không biết tốt xấu! Người đâu, đem hắn đập nát miệng cho ta, mặt cũng vậy, ta muốn đem hắn ném vào hồ sen nuôi cá!"

Mấy nô bộc một lần nữa đem Kỳ Trường Ức kéo lên, nha hoàn kia ánh mắt hung ác, tát liên tục lên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng hiện năm sau vết bàn tay, đánh đến bàn tay chính mình cũng tê rần.

Nàng còn chưa kịp thu hồi tay, đột nhiên một bóng đen từ trên núi giả nhảy xuống, nhẹ nhàng dung sức nắm cổ tay nàng, tiếng nứt xương thanh thúy vang lên.

Hắc y nhân còn không hài lòng, nhân lúc nha hoàn kia còn chưa kịp há mồm sợ hãi kêu liền bị một chưởng đánh trực tiếp bay đến núi giả, thủ đoạn này không chỉ là nứt xương, xương cốt toàn thân có khi cũng dập nát.

Động tác phát sinh hết thảy quá mức nhanh chóng, mọi người còn chưa kịp chạy trốn thét chói tai, liền từng người một bị chưởng phong đánh bay đến trên núi giả, xương cốt tẫn toái, mềm như bông, hôn mê.

Thừa Phong lạnh mắt thu hồi chưởng phong, cũng không thấy bóng dáng Kỳ Y Nhu, nàng tưhà dịp không ai để ý thừa dịp trốn đi.

Sau núi giả truyền đến tiếng bước chân, Hoàng Thượng, Bùi Tranh, A Mộc Lặc cùng bộ hạ, và đông đảo cung nữ thái giám toàn bộ đứng ngàoi núi giả.

Đoàn người vừa đi tới chỗ núi giả hẻo lánh này, vốn muốn quay trở lại, Bùi Tranh lại dẫn mọi người đi tiếp, kết quả liền nghe được sau núi giả truyền đến động tĩnh.

Hoàng Thượng cảm thấy trước mặt sứ thần Ngự Hoa Viên nhà mình ồn ào nhốn nháo không có quy củ mất mặt mũi, liền muốn Bùi Tranh sai người không chút lưu tình xử trí đám người vui đùa ầm í sau núi giả.

Thừa Phong cũng xác thật vâng lời làm theo thánh chỉ không có chút lưu tình.

Chỉ là trừ bỏ ngoại lệ tiểu thân ảnh bị ức hiếp đang bò ngã trên đất, cùng đầu sỏ âm thầm gây tội đào tẩu.

A Mộc Lặc không nhịn xuống liền cười thành tiếng.

Hoàng Thượng sắc mặt càng thêm khó coi ""Tìm! Bất luận là ai, sau khi tìm được trẫm cho nghiêm trị không tha! Tại đây hoàng cung há có thể không hiểu lễ nghĩa như thế làm hỏng quy củ!"

Thừa Phong phụng mệnh đuổi theo, A Mộc Lặc cũng chắp tay nói, "Hoàng Thượng, không bằng để A Mộc Lặc phụ giúp chút sức lực non nớt".

Nói xong không đợi Hoàng Thượng đáp lại, A Mộc Lặc đuổi theo Thừa Phong cũng đi tróc nã "Đào phạm"

Bùi Tranh nhìn bóng dáng hắn biến mất không có lên tiếng.

Hắn là nơi nào sức lực non nớt, rõ rằng hắn muốn tìm biện pháp khiến Hoàng Thượng mất mặt mà thôi.

Ác thú vị.

Hoàng Thượng vẫy vậy tay áo, sắc mặt xanh mét, mang theo bộ hạ của A Mộc Lặc hướng đến một bên đình hóng gió chờ.

Bùi Tranh một mình đi vào bên trong núi giá, thấy tiểu đoàn tử màu trắng còn ngã trên đất không nhúc nhích, trái tim đột nhiên thắt lại.

Hắn tiến lên đem tiểu nhân nhi nâng dậy, trên khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ có thể thấy rõ ấn ký năm ngón tay, chỗ vết thương trên khóe miệng bị xé rách có máu chảy xuống, còn dính chút bùn đất.

Bùi Tranh ôn nhu dung ngón tay phủi bùn đất, đụng phải chỗ bị thương, Kỳ Trường Ức cau mày run rẩy, chậm rãi mở to mắt, thấy trong mắt rõ ràng là Bùi Tranh, hốc mắt liền đỏ.

"Bùi ca ca......"

"Ai khiến cho bị thương như thế này?" Bùi Tranh dùng quần áo hắn nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng, "Tam công chúa?"

"Ân......" Kỳ Trường Ức ủy khuất cái mũi đau xót, "Bất quá, ta, ta còn đụng phải nàng một chút, nàng, nàng hôm nay tưởng đem ta từ trên thạch thang đẩy xuống, mới vừa rồi, mới vừa rồi...... Tê......"

Có lẽ Bùi Tranh là đau hắn, hắn nhỏ going hít một hơi.

Bùi Tranh dừng động tác, rất yêu thương sờ sờ khóe miệng hắn, sau đó cúi xuống hôn, không có chạm vào chỗ đỏ tươi trong miệng, liế.m miệng hắn còn đầy mùi máu.

"Còn đau sao?"

Kỳ Trường Ức hơi hơi ngốc lăng, lắc đầu, lại gật gật đầu, lại lắc đầu.

Bùi Tranh giơ ngón tay, Thừa Phong đột nhiên từ sau núi giả hiện ra.

Thừa Phong vừa rồi nói là đi tìm "Đào phạm", kỳ thật là không có đi, "Đào phạm" kia giao cho A Mộc Lặc mới là lựa chọn tốt nhất.

"Đem người đưa trở về, nhanh lên trở về, đừng làm kinh động."

Thừa Phong gật đầu, tiếp nhận Kỳ Trường Ức từ trong lòng Bùi Tranh, thật cẩn thận ôm, cứng đờ thân mình như là ôm bảo bối của chủ tử.

Sau khi Kỳ Trường Ức bị Thừa Phong mang đi, Bùi Tranh chờ một lát, mới cất bước hướng đến phía đình hóng gió.

Rất xa có thể thấy A Mộc Lặc đã trở về, thành thơi ngồi trên ghế đá, mà Hoàng Thượng sắc mặt lúc đỏ lúc xanh.

Quỳ chính giữa đình hóng gió đúng là bóng dánh xám xịt vừa chạy đi Tam công chúa Kỳ Y Nhu.

Chỉ là hiện tại sắc mặt nàng thống khổ, quỳ che lại đầu gối mồ hôi lạnh rơi xuống.

Bùi Tranh đi vào tỏng đình hóng gió, Thừa Phong cũng trở lại đi theo sau lưng, hướng phía Hoàng Thượng hành lễ, sau đó đứng sang một bên.

"Hoàng Thượng, thật sự là ngượng ngùng, ta không biết vị này thế mà là Tam công chúa Thiên triền". A Mộc Lặc vui cười nói.

"Mới vừa rồi bắt người quá nguy cấp, không cẩn thận liền đem đá nát xương bánh chè của công chúa điện hạ. Hoàng Thượng, Thiên triều người ta nói không biết không có tội, huống hồ ta là vì Hoàng Thượng ngai phân ưu giải nạn, ngài khoan hồng độ lượng, chắc là sẽ không trị tội ta đi?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện