Một trận này cuối cùng Diêm Trừng vẫn là uống tới say xỉn, ngồi xe Liêu Viễn Đông đưa về nhà, ai ngờ người chờ cửa mà Trần bà bà, sau lưng Trần bà bà là Đàm Oanh, Bào Sưởng thấy bà không tự chủ mà lui hai bước, thẳng tới khi Trần bà bà tới đỡ cậu ta mới nghĩ tới mình còn đang đỡ người.

Vẫn là Liêu Viễn Đông tương đối bình tĩnh, đối Đàm Oanh gật đầu chào hỏi, sau khi đặt Diêm Trừng xuống hai người liền vội vàng ra xe chạy nhanh như chớp, không còn hình tượng nhị thế tổ kiêu ngạo ngày thường.

Trần bà bà tuy đã cao tuổi nhưng khí lực cũng thực lớn, dễ dàng có thể đem Diêm Trừng đỡ lên vai, Đàm Oanh nhìn gương mặt con trai đỏ ửng vì say rượu, nghe miệng hắn còn hàm hồ gọi cái gì, không từ mà nhíu mày.

Trần bà bà vẫn không nhúc nhích mà chờ Đàm Oanh phân phó, Đàm Oanh nói: “Đưa nó về phòng đi.”

“Dạ.”

“Khoan đã…”

Đàm Oanh lấy ra khăn tay cẩn thận lau mồ hôi và rượu còn lưu lại trên mặt con trai, sau đó mới phất tay ra hiệu cho Trầm bà bà rời đi, chính mình chậm rãi trở về biệt việt riêng.

Trần bà bà sắp xếp xong cho Diêm Trừng liền ra ngoài đóng cửa.

……

Trong chốc lát cửa phòng lại được mở ra, một người nhẹ nhàng bước vào.

Khăn mặt ấm nóng khẽ lau qua hai má, ấm tới mức Diêm Trừng bất động, hắn mở mắt ra thì thấy một gương mặt quen thuộc.

Người nọ biểu tình lãnh đạm, nhưng xác thực trên tay cầm khăn mặt, người đó vươn tay muốn cởi cúc áo hắn lại bị Diêm Trừng một phen giữ tay lại.

Diêm Trừng cảm thụ làn da lạnh lẽo, không chớp mắt nhìn đối phương, trong mắt hiện rõ sự thống khổ cùng bất đắc dĩ.

“Chúng ta về sau đừng cái nhau nữa nhé?” ngữ khí hắn khẩn thiết.

Đối phương không nói gì chỉ nhìn hắn.

Diêm Trừng khó chịu: “Không phải đã nói rồi sao, có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tớ, đừng để ở trong lòng rồi sinh hờn dỗi, cậu đã bao lâu không để ý tới tớ rồi?”

Kỉ Tiễu dừng một khắc lại lạnh lùng nói: “Là ai sai?”

“Là tớ sai.” Diêm Trừng lập tức thừa nhận: “Là tớ không tốt, cho nên cậu cho tớ một cơ hội giải thích nhé.”

Kỉ Tiễu không lên tiếng trả lời, Diêm Trừng vội kéo tay cậu miễn cưỡng ngồi dậy.

“Tớ cam đoan, tớ sẽ không lừa gạt cậu nữa, cũng sẽ không giấu cậu điều gì, tớ nói được thì làm được!”

Kỉ Tiễu nói: “Vậy không phải cậu đã nói sẽ không uống rượu nữa sao?”

Diêm Trừng sửng sốt: “Lần cuối cùng, tớ sẽ không uống nữa, chúng ta đừng cãi nhau, chúng ta cứ như vậy hảo hảo ở bên nhau được không.”

Kỉ Tiễu vẫn trầm mặc, chính là dưới ánh mắt mong đợi của Diêm Trừng, đương cong bên môi chậm rãi nhu hòa.

Diêm Trừng thấy có cơ hội, lại tiếp tục truy vấn, rốt cục cũng đổi được một từ của Kỉ Tiễu: “Được…”

Một khắc kia có được đáp án khẳng định Diêm Trừng giống như ngốc tử dùng sức ôm chặt đối phương, thân thể Kỉ Tiễu lành lạnh cứ như vậy bị hắn ôm vào lòng, thuận theo mà bình tĩnh, lại giống như hỏa lò nóng bỏng thiêu đốt tâm tư Diêm Trừng.

“Tớ về sau nhất định không uống rượu, chỉ cần cậu muốn tớ về sau sẽ làm tất cả, cậu không muốn tớ làm gì tớ nhất định sẽ không làm… Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu…”

Diêm Trừng một câu cam đoan, lại một câu gọi tên Kỉ Tiễu, sau đó vì say rượu mà choáng váng, hắn cảm thấy càng ngày càng nặng nề, trước mắt càng ngày càng nhạt nhòa.

……

Diêm Trừng nhịn không được lắc lắc đầu, chậm rãi mở mắt.

Hắn quay đầu nhìn sang di động đang lấp láy sáng, mơ hồ với tay cầm tới, mở ra vừa thấy, đem mình nháo tỉnh hóa ra là tin nhắn quảng cáo. Nhìn nhìn thời gian là 3h sáng.

Diêm Trừng nhìn lịch ngày, đối với mấy con số trên màn hình ngây ngốc.

Tháng 8….

Thẳng tới khi ánh áng màn hình đâm thẳng vào mắt sinh đau, Diêm Trừng mới bất đắc dĩ ném di động sang một bên.

Hắn dùng tay dụi dụi mắt, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng rực đau xót muốn chảy nước, từ cảnh mũi một đường thẳng tới thái dương truyền tới một trận nhức mỏi, choáng váng.

Chỉnh điều hòa thấp một chút, nắng hè chói chang khiến Diêm Trừng cảm thấy càng ngủ càng lạnh, trong phòng một mảnh tối đen, chỉ có mình hắn, không có cảnh tượng vừa rồi, không có người cầm khăn mặt lau cho hắn, không có những lời tự cam đoan, không có Kỉ Tiễu gật đầu nói ‘Được…” cũng không có những cái về sau.

Về sau…

Rốt cuộc muốn thế nào, mới có thể có về sau…

********

Tựa như kì nghỉ đông, mỗi khi nghỉ dài thì kí túc trường đều đóng cửa, Kỉ Tiễu bắt buộc phải trở về Trì gia. Cả tháng cậu chỉ rúc trong phòng không đi ra ngoài, Khương Chân cả ngày đều cùng bạn học đi chơi, Kỉ Tiễu trạch nam chỉ ngồi trong phòng làm bạn với bút vẽ, giấy, màu….

Sáng hôm nay, Kỉ Tiễu nhạn được một bưu phẩm do Trì Xu Huyên chuyển tới, là một chiếc laptop mới, một chiếc Ipad và một chiếc di động mới.

Trước đây Kỉ Tiễu đích thật vẫn luôn muốn mua chúng, nhưng cậu cũng không đem bưu phẩm hủy đi mà chỉ đem chúng chất đống trong góc phòng, cùng chỗ với những thứ Trì Xu Huyên đã mua trước đây.

Trở về bàn tiếp tục vẽ tranh, vừa cầm bút vẽ lên, chiếc bút Mark trong tay đã cũ, Kỉ Tiễu nhìn chằm chằm đầu bút khô nứt một lúc một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ đứng dậy.

Hắn không thể không ra khỏi nhà mua giấy vẽ, thuận tiện còn mua sắm đồ dùng sinh hoạt.

Trời tháng 8 trong xanh, Kỉ Tiễu đem bản thân võ trang đầy đủ, khẩu trang, mũ lưỡi trai, cộng thêm chiếc áo sơ mi dài tay, mãi cho tới khi không lộ chút da thịt nào ra ngoài mới yên tâm đi dưới ánh nắng hè.

Cậu đi tới khu phố chuyên bán văn phòng phẩm, dưới những ánh mắt quỷ dị chiếu vào, vẫn bình tĩnh tự nhiên mà đi dạo qua vài giá hàng chọn những dụng cụ vẽ mới, nhưng lúc tính tiền lại bị chủ cửa hàng khó dễ một chút.

Cửa hàng này phần lớn đều là cửa hàng bán lẻ tư nhân, đồ vật cũng coi như đủ, nhưng giá cả khó tránh khỏi hỗn tạp, Kỉ Tiễu không phải không biết, cho nên bị tính giá quá cao, khó được nói hai câu, nhưng đối phương coi cậu là học sinh dễ bắt nạt nên không muốn giảm giá, vì thế Kỉ Tiễu liền trực tiếp bỏ đi không thèm mua nữa, lại bị một người phụ nữ chặn đường, nói cậu lựa chọn nhiều như vậy lại không mua nữa chính là muốn tới phá hàng nhà người ta sao.

Kỉ Tiễu nghe bả thao thao bất tuyệt hồi lâu cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn đối phương, nhưng bà chủ thấy cậu chỉ đứng im nghe tưởng cậu sợ nên càng nói càng hăng, về sau Kỉ Tiễu nhịn không được nheo mắt lại, một phen tháo khẩu trang, lạnh lùng nói: “Tới đây, tôi cho bà bắt.”

Cho đù cậu đã chuẩn bị tốt phòng hộ, nhưng ngoài trời nóng như vậy, tia tử ngoại vẫn vượt qua được những vật cản mỏng manh mà chiếu lên da thịt, cho nên lúc này gương mặt Kỉ Tiễu nổi kín hết những hằn đỏ xanh dưới làn da trắng gần như trong suốt, kéo dài tới tận cổ, tự như chỉ cần chạm nhẹ da da trắng như thủy tinh kia sẽ trực tiếp vỡ vụn, xa xa đứng nhìn cũng thấy ghê người, đứng đối diện nhìn quả thực rất khủng bố.

Bà chủ tự nhiên bị gương mặt này sợ tới mức không nhẹ, cho rằng cậu bị mắc bệnh truyền nhiễm gì đó, nhất thời giật mình ngốc lăng tại chỗ, triệt để im bặt mất tiếng.

Kỉ Tiễu khinh thường không thèm nhìn bọn họ, xoay người rời khỏi cửa hàng.

Mà cách đó không xa có một người bị động tĩnh này hấp dẫn sự chú ý, tới khi nhìn thấy Kỉ Tiễu liền ngẩn người, thấy cậu đeo lại khẩu trang rơi fdid, người nọ trong mắt lóe lên tia dị sắc, nghĩ nghĩ lại lập tức âm thầm đi theo, gọi điện thoại…

Kỉ Tiễu đổi cửa hàng khác mua vật dụng, lại tới hiệu sách, mua mấy quyển sách tham khảo, tới khi đi ra trời cũng đã chạng vạng, sắc trời ân ẩn tối đen.

Kỉ Tiễu vừa đi vừa nghĩ muốn về nhà nhưng vẫn tìm một chỗ thuận tiện giải quyết bữa tối, tuy rằng trong nội thành nhưng đoạn đường này cũng không tính là sầm uất, cộng thêm cả dãy phố đều buôn bán các đò văn phòng phẩm cùng sách vở dụng cụ nên không ít cửa hàng đã đóng cửa, một đường đi Kỉ Tiễu không thấy một cửa hàng ăn nào.

Đang định chuyển hướng ra bến xe bus thì Kỉ Tiễu lại nghe thấy có người gọi cùng tiếng chân chạy tới tiếp cận, bởi vì thanh âm này có chút đột ngột không khỏi khiến cậu giật mình, vì thế Kỉ Tiễu cũng chú ý tới. Kỉ Tiễu xoay người nhìn lại, khẽ né tránh một chút, vừa vặn tránh thoát một quyền từ đằng sau đấm tới.

Kỉ Tiễu cùng đối phương đều ngẩn ngơ, Kỉ Tiễu là không nghĩ tới những người đó là hướng về mình đánh tới, mà đối phương cũng không nghĩ rằng Kỉ Tiễu có thể né được.

Trong thời gian ngắn ngủi, Kỉ Tiễu thấy rõ mấy người đó trong tay cầm vũ khí gậy gộc, tuổi tác tương đương cậu.

Trước khi đối phương công kích, Kỉ Tiễu nhạy bén mà ném toàn bộ sách vào mặt bọn chúng rồi xoay người bỏ chạy!

Kỉ Tiễu biết trạng thái thân thể mình, và lại vô luận vì nguyên nhân gì, dù sao hiện tại cũng là cậu bất lợi, không chạy thì ở lại chờ bị đánh, những người đó bị ném trúng mặt, chờ tới khi quay đầu đuổi theo thì đã cách Kỉ Tiễu một đoạn khá xa.

Dần dần trên con đường tối mờ, một đám thiếu niên triển khau một hồi truy đuổi nhau như trong phim hành động, người đuổi so với người bị đuổi so ra càng có kinh nghiệm hơn, hơn nữa thể lực cũng tốt hơn, không dưới một khắc lúc đã chầm chậm thu hẹp khoảng cách.

Hộc hộc, tên cầm đầm hét lên: “Nó chạy vào ngõ rồi, trong đó lối rẽ rất nhiều.”

Đám phía sau nói: “Mau đuổi theo, nhanh lên!”

Bọn họ đều đã làm tốt chuẩn bị tìm người, ai ngờ lúc này đột ngột, nghênh diện đón bọn họ chính là một cây thiết côn đánh lại!

Tên chạy vào ngõ đầu tiên liền ăn một cú thiết côn đau tê tâm phế liệt, bưng mũi rên rỉ một tiếng, rồi ngã xuống không dậy nổi nữa.

Kỉ Tiễu xoay người liền hướng tới một tên khác công kích, ngõ nhỏ chật hẹp, hai người đối diện sẽ không thoải mái hoạt động tay chân, Kỉ Tiễu trong tay cũng có gậy gộc dài, cho nên cú đánh thứ hai không thành công, mà cậu cũng biết, nếu lần này không thành công nữa thì chắc chắn không toàn mạng trở ra.

Cho nên trong 5p đồng hồ sau, trên người Kỉ Tiễu bị trúng không ít quyền cước.

Những người đó vừa đánh cậu vừa hùng hùng hổ hổ, mấy thằng đứng đằng sau còn cầm cái gì đó ném về phía cậu, rõ ràng là bùn đất, cho rằng như vậy sẽ có thể thành công sao? Năng lực chiến đấu của Kỉ Tiễu không cao, king nghiệm chiến đấu lại ít, từ nhỏ tới lớn đánh nhau không được mấy lần, nhưng cậu lại có một ưu điểm rất lớn, chính là xuống tay phi thường ngoan độc. từ những thủ đoạn cậu đối phó với đám bạn học là có thể thấy được, Kỉ Tiễu không có khái niệm lưu tình, cậu hoặc là không ra tay nhưng một khi đã ra tay lại ép người ta tới chỗ chết.

Cậu khi đó cũng là liều mạng nhưng không phải sử dụng ngoài đường, cậu cùng lắm cũng chỉ có thể xem như một tiểu lưu manh trong trường học, so với lần ơ quán Berry lần trước thì vẫn còn kém ra lắm, bọn họ không mang vũ khí, thời gian địa điểm cũng không thích hợp, liền có thể thấy được đầu óc hoặc kinh nghiệm không được tốt lắm, nguyên bản tưởng rằng Kỉ Tiễu thực dễ đối phó chỉ có một mình thôi mà, khó tránh khỏi có chút coi thường, lại không ngờ vừa rồi bị cậu nắm được cơ hội thiếu chút nữa xoay chuyển tình thế nhưng chung quy hai đánh một không chột cũng què, muốn đấu lại bọn họ cũng còn xa lắm.

Nhưng bọn họ còn không dự đoán được, chiếc răng của hắn được làm bằng kim cương mà cũng bị Kỉ Tiễu đánh tan thành như vậy, thuốc màu, dụng cụ vẽ rơi la liệt trên mặt đất, trong cây thiết côn lại luôn được cậu nắm chặt ôm trước bụng không buông. Thấy Kỉ Tiễu bị đánh nằm im không nhúc nhích, cho rằng cậu đã ngất, mà bọn họ cũng đã đánh mệt định thu tay thì Kỉ Tiễu lại bỗng nhiên bật dậy, cho mỗi người trong bọn chúng một gậy như trời giáng.

Đối với một người bình thường mà nói có cơ hội phỏng chừng chỉ đám đánh vào lưng và chân người khác nhưng Kỉ Tiễu chính là ra tay ngoan độc cứ nhằm vào đầu vào gáy người ta mà xuống tay, mấy tên lưu manh kia lúc này đầu ong ong tác hưởng, mơ hồ chỉ thấy phía trước một thân ảnh, rồi lăn quay hết ra đất.

Khí lực Kỉ Tiễu không lớn, nên cú đánh kia dù hung ác nhưng không đến mức mất mạng, nhìn quan thực dọa người là được. cậu chống tay lên tường đỡ cơ thể, giơ lên cây côn dính máu chỉ thẳng vào tên cuối cùng.

Người nọ nhìn đồng bọn nằm la liệt trên đất đầu ồ ồ chảy máu, sợ hãi không dám tiến lên.

Ánh mắt Kỉ Tiễu âm lãnh ánh lên vẻ ngoan độc, mặc dù đang thở hồng hộc nhưng lại lộ ra nụ cười quỷ dị, cậu trừng trừng không chớp mắt nhìn người trước mặt, thẳng tắp nhìn bắp chân tên đó đang không ngừng run rẩy không đứng vững.

Hết chương 80
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện