Diêm Trừng cùng Kỉ Tiễu đồng thời xuống lầu dùng bữa sáng, bà ngoại thấy hai người, mỉm cười nói Quế bà bà múc chào cho cả hai, vừa hỏi Kỉ Tiễu: “Tối qua phòng chuẩn bị vội vàng, con ngủ có ngon không?”

Kỉ Tiễu gật gật đầu, nói câu: “Cám ơn.”

Bà ngoại lại hỏi: “Con là người của U thị sao?”

Kỉ Tiễu lại gật đầu.

“Con sống ở chỗ nào?”

Kỉ Tiễu lại không nói.

Diêm Trừng vội nói thay: “Ở Khi Z.”

Bà ngoại nhìn sang ngoại tôn: “Con biết sao?”

Diêm Trừng uống cháo: “Con tới chơi rồi.”

“Ừ, khu Z cũng không gần, cho nên mới ở trong kí túc trường, ở trường cũng có cái tốt, có thể bồi dưỡng tính độc lập của bản thân.”

Diêm Trừng bỗng nhiên nói: “Vậy con chuyển vào kí túc được không?”

Bà ngoại lườm hắn một cái: “Cút sang một bên.”

Kỉ Tiễu nhìn hai bà cháu nói chuyện qua lại, Diêm Trừng khi cùng bà ngoại nói chuyện biểu tình thực thả lỏng, tươi cười cũng chân thành tha thiết hơn, bộ dáng này khi ở trường học thậm chí là khi ở bên cậu hắn rất ít có.

Diêm Trừng nói: “Ở trong kí túc trường cũng có chỗ không tốt, ba bữa cơm đều không có chất mấy, giống như Kỉ Tiễu, bữa sáng đều chỉ ăn bánh mì.”

Quế bà bà cảm thán: “A nha, vậy thì không được, các con đều đang trong tuổi ăn tuổi lớn, ăn bánh mì thì làm gì có dinh dưỡng.”

Diêm Trừng đồng ý: “Có lần con đang mang bánh bí đỏ bà làm cho Kỉ Tiễu,” hắn quay sang Kỉ Tiễu hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Kỉ Tiễu sửng sốt, nhìn Diêm Trừng, lại nhìn sang Quế bà bà thần tình chờ mong, nghiêm túc gật đầu.

Quế bà bà cao hứng: “Vậy lần sau ta lại làm cho con.”

Hôm nay là chủ nhật, tối hôm qua Kỉ Tiễu nửa đêm còn muốn quay lại trường học mà không phải là về nhà, bà ngoại vốn tinh ý, biết cậu có vấn đề gì đó với gia đình, giờ phút này nhân tiện nói: “Không cần phiền toái như vậy, về sau cuối tuần không có việc gì, Kỉ Tiễu tới nhà chúng ta ăn cơm đi.”

Cái này không chỉ Kỉ Tiễu kinh ngạc mà ngay cả Diêm Trừng cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn biết bà ngoại rất thích Kỉ Tiễu, tựa như lúc trước hắn đã nói với Kỉ Tiễu, bà ngoại kết giao bạn bè không hề để ý gia cảnh đối phương, cho dù có muốn uy hiếp cũng có thể uy hiếp được Diêm gia sao? Thêm một người cũng không tính là gì, mà thiếu một người cũng chả sao. Tiếp nữa, bà thích cả những người thích đọc sách thanh cao cao ngạo không tham luyến hơi tiền quyền thế, cùng những thói hư tật xấu khác. Bộ dáng Kỉ Tiễu kỳ thực có thể lừa gạt người khác, lãnh đạm có thể bị coi là coi thường người khác, quái gở có thể bị cho là không rành thế sự, hơn nữa tối trọng yếu là thành tích học tập của Kỉ Tiễu vô cùng tốt, học tập nghiêm túc, cộng thêm việc khuyết thiếu một gia đình hạnh phúc viên mãn, một mình tự lực cố gắng sinh hoạt, hài từ như vậy có thể dễ dàng chọc trúng trai tim của một trưởng bối như bà ngoại.

Nhưng dù vậy, Diêm Trừng cũng không ngờ tới là bà ngoại sẽ đối với Kỉ Tiễu lại ưu ái như thế, bạn học của Diêm Trừng, có thể làm bà ngoại để ý cũng chỉ có một mình Ngũ Tử Húc bởi vì nó đã chơi với hắn từ bé tới lớn, bà ngoại vẫn thường nhắc tới cậu ta là đứa nhỏ không đáng tin. Về phần Liêu Viễn Đông, Bào Sưởng hay Hồng Hạo, bà ngoại tuy không nói ra miệng, cũng không ngăn cản Diêm Trừng kết giao với bọn họ, nhưng Diêm Trừng biết, bà ngoại đối với bọn họ không thích chút nào, dựa theo lời bà thì là: đám thanh niên giống như sâu mọt, tiêu hao lương thực của quốc gia chỉ biết ăn chơi trác táng.

Cho nên, ngần ấy năm, trong đám bạn thân, quan hệ lâu năm của hắn, thế nhưng chỉ có mình Kỉ Tiễu khó hiểu lọt vào mắt bà, này thật sự khiến Diêm Trừng tâm hoa nộ phóng, nhưng vừa nghĩ tới hắn và Kỉ Tiễu đã từng vì việc này mà tranh chấp, tâm tình khoái hoạt của hắn giống bị một chậu nước đá tưới lạnh thấu xương.

Bữa sáng coi như vui vẻ, sau đó Kỉ Tiễu kiên trì, cậu muốn trở về trường học, bởi vì ông bà ngoại đều có ở đây nên Diêm Trừng cũng không dám biểu hiện lưu luyến không rời, vì thế, chỉ có thể đưa Kỉ Tiễu tới cổng rồi trở vào.

Trước khi đi, hắn do dự nói: “Chuyện Khương Chân…nếu con bé có ý kiến gì cứ bảo nó tới tìm tớ, dù sao hết thảy đều là do tớ….”

Kỉ Tiễu ngưng một chút, mới nói: “Không cần để ý tới nó.”

Diêm Trừng nhìn thần tình không quan tâm của Kỉ Tiễu, vẫn là nhịn không được gợi lên khóe miệng.

….

Mà tới khi trở lại trường học, đối với việc Kỉ Tiễu và Khương Chân đang chơi xúc xắc lại tự dưng đi ra ngoài nói chuyện tự nhiên không thể thiếu Ngũ Tử Húc mãnh liệt truy vấn, Diêm Trưng một mực dùng câu ‘bọn họ là họ hàng’ để trả lời.

Tuy rằng Kỉ Tiễu đối với việc này có sự phê bình kín đáo nhưng nghĩ không ra lời giải thích nào hợp lý hơn: Bạn bè? Bạn học? Sợ càng khiến người ta nghi kị.

Miễn cưỡng nói tới phản ứng dây chuyện đại khái chính là thái độ của Ngũ Tử Húc, cậu ta thực không tiền đồ coi Kỉ Tiễu chính là đại diện ‘nhà mẹ đẻ’, nếu chưa cua Khương Chân tới tay liền vuốt mông ngựa Kỉ Tiễu cũng được, cho nên so với trước kia đối với Kỉ Tiễu lại càng ân cần, ngược lại khiến Diêm Trừng có chút khó chịu.

*****

Chỉ chớp mắt, mùa xuân về hoa nở, thời tiết đỡ lạnh hơn, học kỳ này trường Phụ Trung tập trung vào thể thao, không sai, trường Phụ Trung long trọng nghênh đón đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần.

Trước đó, trong các khối đều tiến hành kêu gọi nhiệt liệt, cũng nhận được không ít hưởng ứng, nhưng Diêm Trừng lại đối với cái đó không hứng thú cho lắm, hạng mục thi đấu không phải nhảy cao nhảy xa thì cũng là chạy bộ, cùng lắm thì có thêm mấy môn ném bóng ném đĩa gì đó. Năm trước bọn họ ở bên ngoài cuồng loạn tham gia một phen nhưng năm nay tình huống đã có chút bất đồng.

Kỉ Tiễu không có khả năng tham dự, nên cậu nguyện ý ngồi trong lớp đọc sách làm bài tập, Diêm Trừng cũng nguyện ý ở lại cùng, cho nên những người khác cũng chỉ ngoan ngoãn tới báo cáo lại tình huống mà thôi.

Hắn ngồi cạnh Kỉ Tiễu, Hồng Hạo và Vương Hi Đường ngồi ở phía trước, phía trên Diêm Trừng và Kỉ Tiễu đều ngồi chăm chú làm bài tập, phía dưới tay Diêm Trừng lại không thành thật sờ soạng đùi Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu xê dịch, Diêm Trừng cũng không buông tha, càng ngày càng hướng lên trên, đang chơi tới hứng khởi, chợt nghe Hồng Hạo hô lên.

Kỉ Tiễu cả kinh, thò tay xuống đập vào cái tay không thành thật của Diêm Trừng một cái tê rần.

Hồng Hạo nghe tiếng quay đầu lại liền thấy Diêm Trừng đang hung tợn trừng mình.

Hồng Hạo không hiểu gì, vừa định hỏi, lại nhớ tới chuyện vừa rồi, vội ghé tới trước mặt Vương Hi Đường hỏi: “A nha, đây không phải là Đông ca sao? Anh ấy gửi loại ảnh này cho mày làm gì?”

Diêm Trừng nghe vậy, cũng rướn người lên nhìn qua, liền thấy trên màn hình di động của Vương Hi Đường là hình ảnh hai người đang nằm trên giường lớn, một người chính xác là Liêu Viễn Đông, mà người còn lại là một cậu nhóc bộ dạng thực tuấn tú

Diêm Trừng không hiểu, dù sao cũng không phải là cái anh chàng Nguyên Nguyên lần trước. Nam hài bị Liêu Viễn Đông ôm chặt, bộ dạng dâm dục, biểu tình quá độ, mà Liêu Viễn Đông lại cười rất chi là dẫm đãng, hai người đồng thời nhìn chằm chằm vào màn hình.

Diêm Trừng khẽ nhíu mày, nhìn về phía Vương Hi Đường. Vương Hi Đường ngược lại rất bình tĩnh, mặc không đổi sắc khóa màn hình: “Chắc là tân hoan mới, cảm thấy vừa lòng nên đem khoe khoang.”

Hồng Hạo lập tức mở di động của mình ra xem, cậu ta không nhận được cái tin nào.

“Anh ta vẫn luôn gửi cho mày những thứ này?” Diêm Trừng hỏi.

Vương Hi Đường nghĩ nghĩ, tính cả tháng, một tuần một tấm, cũng không sai biệt lắm… “Khoảng hơn mười bức đi.” Mỗi bức chụp cùng một người bất đồng.

“Đông ca thực cường.” Hồng Hạo thực tâm cảm thán.

Diêm Trừng: “Mày không xóa?”

Vương Hi Đường nói: “Vì sao phải xóa? Đến cuối năm đóng gói gửi lại đưa cho ba anh ta đi.”

Diêm Trừng, Hồng Hạo, cùng Kỉ Tiễu đều: “….”

Bọn họ ở trong lớp đợi nửa ngày, xế chiều cùng nhau xuống sân thể dục, nguyên nhân là do Ngũ Tử Húc não tàn tự dưng đăng kí tham gia chạy năm nghìn mét, dựa theo lời cậu ta chính là động lực của tình yêu, vì tuổi thanh xuân lưu lại một kỷ niệm đặc biệt, thời khắc khi cậu ta giành được thắng lợi, Khương muội muội sẽ tràn ngập tự hào mà nghênh diện chạy tới, lôi kéo tay cậu ta nói: anh giỏi quá…

Cái loại tư vị này, nằm mơ cũng phải chảy nước miếng. Nhưng cho dù chiến gia của chúng ta bình thường trong đội bóng rổ cũng coi như Trảm Nguyệt đại tướng kinh tâm động phách thì thực đáng tiếc chính là cách nghề như cách núi, các vận động viên trong trường Phụ Trung thực sự không ít nên kết quả chung cuộc đạt được hơi kém một chút, Ngũ Tử Húc chỉ lấy được hạng ba.

Việc được Khương muội muội ôm lấy chúc mừng coi như vô phúc nhìn thấy, nhưng cũng coi như an ủi là nhỏ đưa cho cái tên đang nằm bẹp nửa sống nửa chết kia cái khăn bông cũng đã khiến Ngũ Tử Húc sướng như điên rồi.

Kỉ Tiễu và Diêm Trừng ngồi trên khán đài quan sát trận đấu lại gặp gỡ lão bằng hữu Kinh Dao, nguyên tưởng rằng đối phương nhất định là lạnh lùng lấy cả đời không thèm qua lại với nhau, không ngờ Kinh Dao tuy vẫn có chút lạnh nhạt nhưng lại chủ động tới bắt chuyện với Diêm Trừng, lại giống như không có việc gì nói chuyện hoàn toàn bình thường với Kỉ Tiễu.

Diêm Trừng tâm phòng bị vừa dựng lên liền hạ xuống, Kinh Dao thấy bộ dạng hắn khẩn trương ngược lại nở nụ cười trước.

“Nhìn bộ dáng keo kiệt của anh, bộ anh coi toàn thế giới này chỉ có mình anh là nam nhân à, anh đã không cho quảng đại đồng bào nữ nhân cơ hội thì em còn tự khó xử mình làm gì, anh khỏi đắc ý.”

Diêm Trừng bị nói kháy nhưng lại rất cao hứng, thoáng nhìn trên mặt Kỉ Tiễu cũng mơ hồ thấy được tia thoải mái, Diêm Trừng bỗng nhiên ý thức được, có lẽ, Kỉ Tiễu so với hắn càng để ý thái độ của người khác hơn, ít nhất là trong chuyện này, chỉ là cậu ấy đã che dấu rất kĩ mà thôi.

Đúng vậy, kỳ thật ai mà có thể không để ý cho được? Ngũ Tử Húc thi xong, cả nhóm quyết định ra ngoài ăn cơm, người đề nghị là Diêm Trừng, bởi vì hắn nhìn thấy Khương Chân, hắn cảm thấy vô luận Kỉ Tiễu có nguyện ý hay không hắn vẫn phải quản chuyện này, dù sao thì bây giờ cũng sẽ phải tiếp xúc thường xuyên.

Khương Chân không phản đối, Kỉ Tiễu không lên tiếng, vì thế cả đoàn vừa muốn đi, lại nghe từ phía kia truyền tới một trận xôn xao.

Mấy người liền đứng ở biên sân vận động nhìn lại, thấy mấy thầy cô đang chạy tới, vừa chạy vừa gọi điện thoại.

“số 1000 đường XX, đúng đúng… bên cạnh bồn hoa dãy phòng học khu bắc của trường Phụ Trung….tôi còn chưa thấy người, không biết thế nào…các người mau cho xe tới nhanh đi….”

Nghĩ chắc lại những chuyện chấn thương bình thường, có khi là có người chưa khởi động kỹ không cẩn thận bị thương, nên nhóm Diêm Trừng cũng không để tâm lắm, nhưng lại nghe một thầy khác vội la lên: “Là học sinh nào?”

Một người khác trả lời: “Là học sinh khối 12, hình như tên là…Khương Duệ.”

Kỉ Tiễu và Khương Chân đang bước đi khi nghe thấy tên người này liền dừng ngay lại.

“Khương Duệ?” Ngũ Tử Húc cũng ngây người, nhìn sang Khương Chân: “Đó không phải là…”

Diêm Trừng phản ứng thực nhanh, đánh gãy bọn họ ngây ngốc hét lên: “Tới xem nhanh lên.”

Cả nhóm liền theo chân các thầy cô chạy tới khu bắc, liền thấy xa xa có rất nhiều người đứng vây kín, học sinh đều bị ngăn cản ở xa, ở trung tâm sự cố đều là các thầy cô, kể cả thầy phó hiệu trưởng cũng đã có mặt.

Diêm Trừng kéo một học sinh đang xem náo nhiệt lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Học sinh kia nói: “A….có một học sinh khối 12 từ trên lầu 2 ngã xuống.”

“Lầu 2?!”

“Ừ, hình như là giúp đỡ treo biểu ngữ của đại hội bị trượt chân…”

Diêm Trừng còn đang hỏi, Kỉ Tiễu và Khương Chân đã chạy vào trong, Diêm Trừng cũng chỉ còn cách đuổi theo, thấy bọn họ, các thầy cô cũng không ngăn cản.

Tới nới, quả nhiên thấy một người đang nằm ở đó, lúc này đang không có động tĩnh, không biết…có còn sống không.

Người nọ đúng là Khương Duệ.

Sắc mặt Khương Chân lập tức trở nên trắng bệch, Kỉ Tiễu ở bên cạnh nhanh tay đỡ nhỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện