Đối với phủ nhận của Mai Nghiên Nghiên, Diêm Trừng chỉ đáp trả một tiếng thản nhiên ‘nga’.

Mai Nghiên Nghiên nói: “Cậu không tin?”

Diêm Trừng: “Tôi tin, nhưng mà…cậu nói với tôi để làm gì?”

Mai Nghiên Nghiên nhất thời nghẹn lời, vừa định đem rối rắm trong lòng hồi lâu ra nói thì từ đằng sau truyền tới một tiếng vỗ tay vang dội.

Diêm Trừng và Mai Nghiên Nghiên quay qua nhìn, chỉ thấy Kinh Dao đứng cách đó không xa đối không trung lung tung vỗ tay, thấy bọn họ nhìn qua liền cười nói: “Nhiều muỗi quá, chờ nửa đêm có ai não tàn ra làm mồi cho bọn chúng, tôi giúp diệt trừ một ít.”

Mai Nghiên Nghiên sắc mặt rất buồn cười: “Cậu….”

Kinh Dao chậm rãi đi tới: “Tôi làm sao? Đúng rồi, trên đường đi tôi có gặp Dương Khiếu, cậu ta đang đi tìm cậu đó, đã trễ thế này mà hai người còn đi hẹn hò à, thực khó chia lìa nha, trước kia tôi và Diêm Trừng trong lúc yêu đương cuồng nhiệt cũng như vậy.”

Mai Nghiên Nghiên cố ổn định cảm xúc: “Nhưng các cậu hiện tại đã chia tay.”

“Ai quy định chia tay thì không thể chơi với nhau? Giữa người với người kết giao không phải lấy cảm tình là trụ cột sao? Cũng giống như cậu và Dương Khiếu thôi…”

Kinh Dao ba lần bốn bận cứ nhắc tới Dương Khiếu, đem thiên tân vạn khổ giải thích vừa nãy của Mai Nghiên Nghiên hoàn toàn đập nát, nhỏ ở lại cũng chỉ tự rước lấy nhục nhã, ánh mắt Mai Nghiên Nghiên ửng hồng, xoay người chạy đi.

Kinh Dao đối với bóng dáng xa xa của Mai Nghiên Nghiên ‘shit’ một tiếng: “Sức chiến đấu quá yếu ớt, không thú vị.” Quay đầu noid với Diêm Trừng: “Nam sinh các anh có thể thẳng thắn chút không, rõ ràng không thích người ta, lại cứ lấy cớ là không muốn tổn thương nữ sinh, liền biến người ta thành như vậy, anh không nói rõ với người ta, thì người ta có thể tìm một vạn lý do cẩu huyết đại loại như ‘anh ấy kỳ thật thích mình, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà không thổ lộ thôi’ để níu kéo anh có tin không? Anh cho rằng nhỏ đó vì cái gì mà không thích Dương Khiếu nhưng lại ở bên cậu ta? Không phải là vì muốn tìm cảm giác tồn tại trước mặt anh sao? Muốn thấy anh có để ý đến nhỏ hay không, chậc chậc, thật sự là không khác gì phim thần tượng giới trẻ. Anh cũng không thể tiếp tục như vậy được đâu.”

Diêm Trừng cười: “Đều bị em làm cho tức giận bỏ chạy rồi, còn tiếp tục cái gì nữa?”

Kinh Dao đi qua cùng hắn dựa vào lan can: “Vậy anh có từng nghĩ sẽ…tìm một ai khác không?”

Diêm Trừng: “Anh nghĩ liền có thể có sao?”

“Anh không nghĩ thì sao mà tìm được.”

Diêm Trừng không nói.

Kinh Dao đột nhiên hỏi hắn: “Nói thật đi, anh đến cùng có từng thực thích thực thích thực thích một người nào không? Đương nhiên, trừ em ra.”

Diêm Trừng tươi cười không đổi: “Như thế nào mới tính là thực thích?”

Kinh Dao nhảy dựng lên, sau đó mạnh mẽ một phen ôm chặt Diêm Trừng, sau đó ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn đối phương: “Như em thế này, anh có muốn đẩy em ra không?”

Diêm Trừng chần chờ rồi nói: “Có một chút…”

“Vậy sao trước kia anh không đẩy ra?”

“Trước kia không tồi.”

Kinh Dao buông hắn ra, ngữ khí khó nén thất lạc: “Xem ra một chút cũng không thích em.”

“Này chứng minh cái gì?”

“Em hỏi anh một điều nhé, có ai đã từng ôm anh như vậy, nhưng anh lại không muốn đẩy người đó ra, ngược lại càng muốn đem người đó ôm chặt vào lòng không?”

Diêm Trừng: “….”

Kinh Dao cho rằng hắn trầm mặc đại biểu là không có, khó được chút an ủi trong lòng.

Diêm Trừng không muốn cùng nhỏ nói chuyện này nữa, đảo quanh, đột nhiên hỏi: “Em sao lại nhân thức Kỉ Tiễu?”

“Nga, trùng hợp thôi.”

“Trùng hợp như thế nào?”

Kinh Dao cực kỳ mẫn cảm: “Anh khi nào thì nhiều chuyện như vậy?”

“Chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

“Anh có vẻ thích bạn học mới này nhỉ.”

Diêm Trừng ánh mắt lóe sáng: “Là sao?”

“Anh coi em bị mù à, anh đối với cậu ta so với em còn tốt hơn, nhưng mà…” Kinh Dao cười nói: “Em cũng rất thích cậu ấy.”

Diêm Trừng nhăn mi lại: “Em thích cậu ấy chỗ nào?”

“Bộ dạng rất đẹp, anh chẳng lẽ không thấy sao?”

Diêm Trừng: “….”

………..

Diêm Trừng chân trước vừa đi, bọn Ngũ Tử Húc sau lưng liền trở lại, Kỉ Tiễu lúc này đã mơ màng sắp ngủ.

Nhưng đợi tới khi bọn họ vẫn chưa hết ồn ào vì vừa mới chơi vui vẻ xong lại tới những tiếng lách cách leng keng ầm ĩ vì rửa mặt lục đồ, đụng chỗ nọ đá chỗ kia… cho tới khi hoàn tất nằm trên giường nghỉ ngơi xong, Kỉ Tiễu cũng hết buồn ngủ, triệt để tỉnh táo.

Trừ Kỉ Tiễu, trong phòng những người này cũng chưa từng trải nghiệm qua cuộc sống tập thể, đối với đêm đầu khó tránh khỏi có chút hưng phấn, nhất thời không thể nào ngủ nổi.

Ngũ Tử Húc nói: “Diêm Vương sao đi lâu như vậy vẫn chưa về? Không phải là bị Mai Nghiên Nghiên quấn lấy rồi chứ?”

Hồng Hạo vui vẻ: “Mày làm như Mai Nghiên Nghiên là hồ yêu ngàn năm chuyên hấp dương khí của nam nhân không bằng.”

Ngủ Tử Húc co chân đạp lên con chó treo ở khung giường Hồng Hạo bên cạnh: “Hơn nửa đêm mày có thể đừng mê tín dị đoan vậy không!”

Hồng Hạo tru lên một tiếng: “Tao là đang so sánh, so sánh hiểu không!”

Ngũ Tử Húc có chút tiếc nuối: “Kỳ thật Mai Nghiên Nghiên cũng dễ nhìn chỉ là Diêm Trừng không thích.”

Hùng Dược Kỳ vốn không mở miệng liền chen vào: “Vậy Diêm Vương thích dạng nào?” Với cấp bậc như Mai Nghiên Nghiên hay Kinh Dao, nam nhân bình thường đã nghĩ cũng không dám nghĩ mà Diêm Vương còn thấy chướng mắt thì cũng quá đả thương lòng tự tôn của người ta rồi.

Ngũ Tử Húc nghĩ nghĩ: “Tao nhớ Diêm Vương đã từng nói qua, nó thích ai da trắng, dáng đẹp, phải cao ráo, ngực lớn nhỏ không quan trọng, nhưng chân nhất định phải dài, tính cách yên tĩnh một chút, không phải cái loại chít chít vặn vẹo.”

“Loại điều kiện kiểu kén vợ kén chồng thế này thực không đáng tin, chỉ cần nói một tiếng, quanh Phụ Trung có mà hốt được cả đống.” Vương Hi Đường nói.

“Nữ sinh Phụ Trung tư chất rất cao, lần trước tao lượn qua trường Ba Trung mới vừa vào cửa liền suýt bị dọa đi ra, thực sự đồng tình với đám sinh trường đó.” Hồng Hạo lại bắt đầu miệng tiện: “nếu muốn tìm người xinh đẹp phải về A thị, ở trường Nhất Trung ấy, người người đều có thể thành ngôi sao, đôi khi thực hâm mộ bọn anh Liêu Viễn Đông.”

Hùng Dược Kỳ vểnh tai: “Nhất Trung A thị? Chính là cái trường quý tộc mà học phí muốn hù chết con người ta sao?” nơi tập trung toàn con em hào môn quý tộc hoàng thân quốc thích đó á??? “Chính nó và đồng bọn.” Ngũ Tử Húc nhắc tới Nhất Trung ngữ khí có chút không ưa: “Đúng là không so được, cái đám đó cả ngày không tự mãn vênh mặt lên tận trời thì là huênh hoang khoe của, nhìn ai cũng bằng lỗ mũi mình.”

Vương Hi Đường nhịn không được khích lệ cậu ta: “Khó được khi mày cũng nói được 1 câu tiếng người.”

“Chả thế.” Ngũ Tử Húc ngồi trên giường ưỡn ngực: “Tao là thiếu niên nghiêm túc của thời đại, tiểu gia tao sau khi tốt nghiệp liền nhập ngũ, trở thành chiến sỹ quang vinh vì nhân dân phục vụ.”

Hùng Dược Kỳ hâm mộ: “Mày muốn làm quân nhân à?”

“Ừ, vào trường quân đội.”

“Vậy Hồng Hạo mày cũng thế sao? Diêm Trừng có đi không?”

“Diêm Vương không đi, nó chắc phải xuất ngoại, phỏng chừng thi đại học còn không tham gia.”

“Tao cũng không đi, tao cũng phải xuất ngoại.” Hồng hạo nói: “Trời cao biển rộng mình ta đi.”

Hùng Dược Kỳ không hiểu: “Vậy bọn mày bây giờ còn nghiêm túc đọc sách làm quái gì?” Mấy người này tương lai đã được dọn đường sẵn rồi, thực khiến người ta ghen tị, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, vậy còn tới Phụ Trung ăn khổ làm cái gì không biết.

“Bị ép buộc, còn có thể làm gì đâu.”

Nhắc tới cái này Hồng Hạo mặt này cũng chán hẳn, bọn họ cũng không nhiều lời, lại lung tung chém gió hăng say tiếp, Diêm Trừng rốt cuộc cũng về, hắn vừa vào cửa liền đi tắm lại.

Ngũ Tử Húc nhìn nhìn đồng hồ, đã gần 11h: “Diêm Vương, mày đã đại chiến mấy trăm hiệp vậy.”

Diêm Trừng động tác rất nhanh, một thoáng chốc liền từ phòng tắm đi ra, sau đó, Kỉ Tiễu cảm giác được Diêm Trừng trèo lên giường, chiếc giường khẽ động một chút, tiếp theo thuận gió đưa tới một mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, Kỉ Tiễu cũng dần mơ màng, cho nên tới Diêm Trừng trèo lên giường trên nằm xuống xong, hai người vẫn giữ nguyên tư thế.

Trong bóng đêm, vang lên tiếu ý của Diêm Trừng đáp trả: ‘Là đại chiến mấy trăm hiệp nhưng là cùng muỗi.”

“Tao phảng phất thấy bóng dáng Mai mỹ nhân khóc lóc chạy đi…” Ngũ Tử Húc ngữ điệu ra vẻ: “mà nhỏ cùng Dương Khiếu đến cùng là chuyện gì nhỉ?”

“Hơn nửa đêm đừng có nhắc tới nó làm ảnh hướng giấc ngủ người khác.” Vương Hi Đường đánh gãy.

Ngũ Tử Húc cũng hiểu được nên đổi đề tài: “Được rồi, vậy nói chuyện khác, Hồng Hạo, mày và Lỗ Tú Ny phát triển tới đâu rồi?”

“Còn có thể tới đâu được, bọn tao mới quen nhau được 3 ngày thôi.”

“Nắm tay, tao thấy rồi, vậy hôn chưa?”

Hồng Hạo ngược lại rất hảo sảng nói: “Hôn rồi.”

“A? lúc nào?”

“Chiều nay.”

“Tiểu tử tốc độ cũng nhanh thật.”

“Vậy mày tính lúc nào…ừm, cái kia?”

“Cái kia là cái gì?”

Ngũ Tử Húc không bằng lòng: “Mày so với tao đáng khinh hơn một trăm lần, hiện tại còn giả ngốc.”

“Tao có chỗ nào đáng khinh? Chỉ có lão xử nam chỉ dám chơi không dám ăn như mày mới bát quái thế.”

Bị chọc trúng chỗ đau, Ngũ Tử Húc cao giọng gào len: “Đờ mờ mẹ mày…tao đó là… tôn trọng đối với người tao thích, còn loại như mày, ngựa đực!”

“Tao ngựa đực chỗ nào, tao cũng chỉ mới quen được 1 em, cũng không nhiều bằng Diêm Vương, bao nhiêu cũng không tốt.”

Vấn đề này vừa xả ra hiển nhiên lập tức liền thu hút chú ý của cả bọn, bọn họ bên nhau lâu như vậy rất nhiều lần vô luận ép hỏi thế nào cũng không cạy miệng thằng bạn được, hôm nay tự nhiên nhịn không được chuyện cũ nhắc lại.

“Diêm Vương, mày nói thật với bọn tao đi, mày có từng cùng Kinh Dao…làm qua chưa?”

Diêm Trừng trước kia đối với loại đề tài này cho tới nay đều không trả lời, không ngờ hôm nay thế nhưng lại trả lời không chút do dự.

“Không có.”

Một tiếng quyết đoán này khiến bọn Ngũ Tử Húc đã làm chuẩn bị tốt chiến thuật cạy miệng có chút trở tay không kịp, sửng sốt một lát mới hỏi lại một câu: “Vậy mày có nghĩ tới hay không?”

“Đã chia tay rồi còn nghĩ cái gì mà nghĩ?” Vương Hi Đường cảm giác vấn đề thực ngu ngốc.

“Tao nói không phải Kinh Dao, mà là người khác, chính là có nghĩ tới cùng người khác làm thử hay không? Có loại xúc động muốn làm chuyện đó không?”

“Mày là dục cầu bất mãn tới cực điểm à, ngày mai anh đây liền tìm cho chú, mặt đẹp ngực lớn mông cong cho nhé, còn yêu cầu gì nói luôn nào.” Hồng Hạo nghe không nổi nữa.

“Mấy cái loại khoe da khoe thịt kiểu đó tiểu gia chướng mắt, tiểu gia chỉ hướng về một người.”

“Không phải là Khương muội muội sao, với tính cách của Khương Chân, một trăm năm nữa mày cũng đừng hòng lôi con nhỏ lên giường được.”

Thời gian kế tiếp đều dùng để thổ tào Ngũ Tử Húc cùng đoạn tình cảm vô vọng của cậu ta, nhưng Diêm Trừng cũng không tham gia, mọi người cho rằng hắn đã ngủ, liền cũng không nói nhiều nữa, cả đám liền an an ổn ổn tìm Chu Công đánh cờ.

Đợi tới khi căn phòng trở về một mảnh yên tĩnh, Diêm Trừng mới giật giật.

Hắn chậm rãi động thân nghiêng người nhìn xuống, Kĩ Tiễu nằm thẳng say ngủ, ánh trăng bàng bạc chiếu lên người Kỉ Tiễu, có thể mơ hồ thấy rõ hình dáng ngũ quan, sóng mũi thẳng, lông mi thật dài cong vút.

Diêm Trừng nở nụ cười: “Ngủ không được.”

Kỉ Tiễu mở mắt, trong bóng đêm hắc bạch phân minh.

Hai người ánh mắt chạm nhau, không nói gì chỉ nhìn nhau khoảng 5, 6 giây.

Một khắc đó trong đầu Diêm Trừng lấp đầy câu hỏi vừa rồi của Ngũ Tử Húc về vấn đề vừa nãy.

Muốn…hay không muốn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện