Là trường trung học sô 1 số 2 trọng điểm của u thị, học sinh nào từng là học ở Phụ Trung trừ học tập tốt, chỉ số thông minh cao, còn có không ít người có gia cảnh hậu đãi, cho nên địa điểm tụ tập ở Ngô Hưởng Các xa hoa đối với bọn họ cũng là bình thường.

Khi nhóm Diêm Trừng tới, đã có rất nhiều người ở đây, đại sảnh rộng lớn như vậy cũng bị học sinh chen chúc náo nhiệt, phi thường náo nhiệt, nhưng bọn Diêm Trừng tới cũng tạo ra rối loạn không nhỏ.

Mới hơn nửa năm không gặp, đã thành sinh viên trong các trường đại học với khi còn là học sinh nghiêm cẩn bảo thủ đã có không ít thay đổi, có vài người còn cố ý vì hôm nay mà hảo hảo trang điểm một phen, làm tóc, trưng diện, trang điểm cả người giống như thoát thai hoán cốt, không còn bộ dạng dễ nhũi trước kia nữa, tựa hồ cố gắng đem một mặt hoàn toàn mới trưng ra cho các bạn học nhìn, ám chỉ mình đã thay đổi giống với tương lai vô hạn của mình.

Đương nhiên, trong đó không ít người mang theo người yêu tới, giống như Ngũ Tử Húc, nắm tay Khương Chân đi giữa đám đông, cả người đều hiện rõ hai chữ: vênh váo.

Mà nhân khí của nhóm bọn họ không có bởi vì thời gian qua đi mà suy giảm, tựa như Diêm Trừng, vốn là đã là tâm điểm trong mắt mọi người, hắn vừa tiến vào đã có không ít người vây quanh trò chuyện, hỏi chuyện trường học, hỏi hắn tình hình gần đây, Diêm Trừng vốn tình tình tốt hỏi gì đáp lấy, hắn ở đó bận rộn đến mức không thoát thân được, tự nhiên Kỉ Tiễu đứng bên cạnh có vẻ lạc đàn.

Cũng không phải không có ai chú ý tới Kỉ Tiễu, tương phản, sau khi thi đại học, vị thủ khoa khối tự nhiên này cũng có thể nói là đệ nhất hồng nhân của trường Phụ Trung, đặc biệt là khi cậu lấy thành tích khủng bố đứng đầu kì thi nộp đơn xin vào khoa xã hội của F đại, lòng hiếu kì của mọi người đểu bị đẩy lên đỉnh điểm.

Nhưng học kì trôi qua, Kỉ Tiễu mặt lạnh vẫn không có theo thời gian mà tiêu biến, ngược lại vẫn như trước bộ dáng rất khó thân cận, điều này khiến mọi người nhất thời liền chùn bước, cậu chỉ đứng cạnh Diêm Trừng, chuyện của bọn họ ở trường khi đó là đại tin tức, mọi người vẫn còn thấy mới mẻ, cho nên những người không hiễu rõ tình hình cụ thể lúc trước vẫn giữ thái độ đứng ngoài xem cuộc vui.

Nhưng trong số đó không bao gồm Tôn Tiểu Quân, Kỉ Tiễu vừa quay đầu liền thấy cậu ta đứng từ xa đối với cậu vẫy vẫy, Kỉ Tiễu dừng một chút rồi cũng chậm rãi bước qua.

Tôn Tiểu Quân cũng chạy tới, mái tóc có vẻ thưa thớt giờ được vuốt keo dựng đứng tạo hình, một thân áo măng tô trông không tồi, chỉ có điều cậu ta mặc so với người khác có chút lùn bởi vì chân cậu ta hơi ngắn chút.

Thấy Kỉ Tiễu, cậu ta rất kích động, cười đến cao hứng, vươn tay muốn đem Kỉ Tiễu kéo tới bên cạnh, nhưng lại với vào trong không khí.

Tôn Tiểu Quân cũng không để ý, ha ha cười, vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh: “Cậu ngồi xuống đây đi, nói chuyện chút.”

Kỉ Tiễu ngồi xuống, thuận tiện nhìn Tiêu Kiện Thạc và Khổng Bân cách đó hai chỗ ngồi, cùng vài người khác trong lớp, hình như…có Ngưu Vân Hải, là người ngồi cùng bàn với cậu trước kia.

Tôn Tiểu Quân hỏi: “Kỉ Tiễu, cậu thật sự một chút cũng không thay đổi, làm tớ cảm thấy giống như ngày mai lại cùng cậu đi học vậy.”

Nhưng Kỉ Tiễu cũng không phải hoàn toàn không thay đổi, bộ dáng cậu nảy nở chút, ngũ quan càng lập thể rõ ràng, chỉ có khí chất lãnh đạm vẫn giống như trước, hơn nữa so với mọi người trong hội trường ai cũng trang điểm tỉ mỉ, áo khoác đẹp đẽ, Kỉ Tiễu chỉ mặc một chiếc áo lông đơn điệu, cùng chiếc áo sơ mi cùng màu bên trong, nhìn cực kì đơn giản sạch sẽ.

Tôn Tiểu Quân bên này còn chưa nói được hai câu, thì bên kia đã có một người đi tới gần, đánh gãy cậu ta sắp bắt đầu miệng lưỡi lưu loát.

Tôn Tiểu Quân ngẩng đầu vừa thấy, chính là Diêm Trừng.

Diêm Trừng cũng không nói nhiều, trực tiếp kéo Kỉ Tiễu tới ngồi ghế bên cạnh mình, một tay thản nhiên khoác lên thành ghế dựa của Kỉ Tiễu, chân nọ gác lên chân kia, sau đó cười cười nhìn Tôn Tiểu Quân.

Dưới nụ cười (đểu) của hắn, Tôn Tiểu Quân mở mồm nói tiếp mới là gặp quỷ.

Đám sinh viên tụ tập không có khả năng đứng đắn theo khuôn phép cũ, tuy nói thuê Ngô Hưởng Các nhưng đồ ăn nhanh, bánh trái, thực phẩm, đương nhiên bia rượu cũng không thể thiếu được.

Khi buổi họp hội đồng niên diễn ra được một nửa, Vương Hi Đường rốt cuộc mới tới, mà sau lưng cậu còn có một nam sinh sao hơn nửa cái đầu.

Vương Hi Đường bình thường tốt bụng hòa đồng, cậu tới muộn như vậy vì thế mọi người nhao nhao trêu cậu, bắt cậu tự phạt ba ly.

Vương Hi Đường cũng không ngại ngùng, cầm lên định uống ai ngờ tay lại bị nam sinh bên cạnh chặn lại, giành lấy cái ly.

“Bởi vì tôi mà tới muộn, tôi uống thay.” Nam sinh gợi lên khóe miệng, tươi cười có chút tà tính.

Mọi người thấy hắn không dễ chọc, nhưng bởi vì Vương Hi Đường ở đó nên tiếp tục trêu ghẹo: “Không được không được, anh bạn, quy định của chúng ta là chỉ có người yêu mới được uống thay.”

Nam sinh liếc cả đám một cái, không nói hai lời liền ngửa cổ cạn sạch ba ly rượu, sau đó đặt ly rượu xuống bàn, nhướn mày nói: “Tôi chính là người yêu của em ấy!” (Jer: *đập bàn* anh bá đạo >”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện