Đối với tình hình của Diêm Trừng, nói thực ra là sơ sót của Liêu Viễn Đông, lúc trước nói sẽ hỗ trợ giúp đỡ huynh đệ một tay, hắn cũng biết tính tình của Diêm Trừng, có thể nhận nhiều như vậy đã là quá nhiều rồi, lại tiếp tục giúp nữa mới là chọc tới lòng tự tôn của hắn, hơn nữa đầu óc Liêu Viễn Đông gần đây hoàn toàn đặt ở trên người Vương Hi Đường, Diêm Trừng bên kia liền không thể nào chú ý nổi, ai ngờ một thời gian không gặp, lại rơi vào cục diện như thế này, Liêu Viễn Đông dù bề ngoài không nói lời nào, trong lòng cũng khó bỏ qua ảo não, không đợi Diêm Trừng ổn định lại sẽ không đi.
Diêm Trừng chuyển tới phòng riêng, đãi ngộ tự nhiên cũng lập tức bất đồng, Liêu Viễn Đông cùng Vương Hi Đường cũng thường thường ra vào bệnh viện, bọn họ lần này từ a thị rời đi tương đối bí mạt, mà Vương Hi Đường nhận được tin là do Kinh Dao chuyển tới, tuy rằng Kinh Dao biết Kỉ Tiễu không hy vọng mọi chuyện phức tạp nhưng cô cũng đã nhìn ra cảnh ngộ hai người đã tới đường cùng, chính mình hỗ trợ Kỉ Tiễu tất nhiên không muốn vậy chỉ có thể xin giúp đỡ từ người khác.
Bên này có bọn họ chăm sóc Diêm Trừng, tần suất xuất hiện của Kỉ Tiễu lập tức giảm bớt, Diêm Trừng hiểu rõ Kỉ Tiễu lúc trước vì mình đã xin nghỉ vài ngày, hiện tại bận rộn cũng là bình thường, nhưng vẫn nhịn không được mà mỗi ngày nhìn chằm chằm ra cửa ngóng trông Kỉ Tiễu tới, hắn bộ dạng này xem tại trong mắt Vương Hi Đường cũng không dễ chịu gì. Diêm Trừng miệng vết thương coi như khôi phục nhanh, nhưng tinh thần hắn vẫn chưa được tốt lắm, nghe các vị bác sĩ trực ca đêm nói thường nghe thấy tiếng hắn chuyển thân, nên đề nghị có thể dùng chút thuốc ngủ giúp hắn ngủ an giấc hơn.
Hôm nay, Vương Hi Đường tới thì Diêm Trừng cũng vừa chợp mắt, vừa nghe tiếng bước chân tới liền lập tức mở mắt ra, mờ mịt gọi: “Kỉ Tiễu…”
Vương Hi Đường sửng sốt, chậm chạp nói: “Lả tao.”
Ánh mắt Diêm Trừng lập tức trở nên ảm đảm.
Vương Hi Đường: “Muốn tao gọi điện cho cậu ấy không?”
Diêm Trừng lắc đầu, cố nặn ra nụ cười: “Không sao, tao cũng nhanh khỏi, cuối tuần này hẳn có thể xuất viện.”
Vương Hi Đường nói: “Cuối tuần hơi vội, ở thêm hai ngày nữa đi, bác sỹ nói mày bệnh không được hoạt động mạnh, rửa mặt cũng không tiện, ở bệnh viện càng mau khỏi.”
Diêm Trừng lắc đầu: “Tao còn muốn lên lớp, công ty bên kia cũng không thể bỏ…” trọng yếu nhất kì thật là không được nhìn thấy người ấy.
Vương Hi Đường muốn nói bên công ty đã có Liêu Viễn Đông lo, nhưng lại sợ Diêm Trừng nghĩ nhiều, liền tính đợi hắn tốt hơn rồi nói sau.
Buổi chiều, khoa kinh tế và hội học sinh nghe tin Diêm Trừng bị thương sau liền tổ chức tới thăm, Diêm Trừng tiếu ý đầy mặt tiếp đãi bọn họ, nhưng trong lòng lại càng nặng nề. những người này cũng đã biết thì sao người nhà hắn lại không biết được đâu, hiện tại không có động tĩnh gì không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Diêm Trừng đã đoán trước được sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, nhưng ngày đó so với hắn nghĩ còn đến sớm hơn, mà người đến bệnh viện đầu tiên lại là người mềm lòng nhất trong nhà, cực kì luyến tiếc Diêm Trừng chịu khổ - bà ngoại.
Bà ngoại tới, Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông đều đang có mặt, đi cùng với bà là viện trưởng bệnh viện còn có bác sỹ phụ trách của hắn, cho dù bọn họ đã thao thao bất tuyệt hướng bà ngoại cam đoan rằng vết thương của Diêm Trừng đã khôi phục rất tốt, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không để lại bất cứ di chứng hay sẹo khiến người ta chú ý. thế nhưng bà ngoại tới nhìn thấy ngoại tôn bộ dạng bệnh nặng gầy một vòng nằm trên giường, như trước đau lòng khôn nguôi, không khỏi đối với phụ tử Diêm gia không nể mặt mà ra tay quá nặng có oán giận nho nhỏ, đều là do bọn họ, mới hại Diêm Trừng không có ngày yên ổn.
Bà ngoại trong lòng đem hai người kia trách cứ một phen, nhưng bề ngoại lại bất động thanh sắc, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ tóc Diêm Trừng bị cắt ngắn tới độ nhìn thấy cả da đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi hắn rời khỏi Diêm gia gặp lại bà ngoại, Diêm Trừng cũng không biết bà đã găp qua Kỉ Tiễu chưa, nhưng lúc này cảm thụ sự ôn nhu qua lòng bàn tay bà, trong mát mang áy náy nhìn bà ngoại, rất nhiều lời muốn giải thích mà không biết bắt đầu từ đâu.
Những người ngoài phi thường hiểu biết là nhẹ nhàng rời đi, Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông cũng ra ngoài phòng bệnh để không gian lại cho hai bà cháu nói chuyện, Vương Hi Đường du dự vẫn cầm di động lên.
Điện thoại vang lên mười tiếng chờ mới có người nghe, một giọng nói đạm mạc vang lên ở đầu dây.
Vương Hi Đường nói: “Cậu thật sự không tới thăm sao? Diêm Vương vẫn đợi cậu…”
Bên kia dừng một lúc mới lên tiếng: “Trường học có nhiều việc.”
“Kỉ Tiễu…” Vương Hi Đường đánh gãy cậu: “Cậu không cần giải thích với tớ, chỉ cần có thể qua được cánh cửa của chính mình là được…”
Kỉ Tiễu trầm mặc một lát, trực tiếp cúp điện thoại.
Liêu Viễn Đông nghiện thuốc lá, trốn ở cầu thang bộ hút thuốc, hút xong trở về thấy Vương Hi Đường lăng lăng nhìn điện thoại, đáy mắt mang theo cảm xúc phức tạp.
“Chuyện này đúng thật không dễ làm.” Liêu Viễn Đông cào tóc, cũng có lúc phải hao tổn tâm trí: “Lão thái gia kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, chỉ cần Diêm Vương có thể quyết tâm vượt qua khốn khổ bần cùng thì lão thái gia sớm muộn gì cũng luyến tiếc, nhưng khó nhất kỳ thật là…”
Liêu Viễn Đông nói chưa dứt lời, Vương Hi Đường cũng minh bạch, là Diêm Hồng Tá. Thủ đoạn của Diêm Hồng Tá ngay cả Vương Hi Đường cũng từng nghe nói qua, có tiếng cứng mềm không nă, đối với Diêm Trừng vẫn luôn mặt kệ không quản giáo nhưng khác với nhà Liêu Viễn Đông sống chết không hỏi ở chỗ, từ đầu tới chân Diêm Trừng đều bị Diêm Hồng Tá nắm chặt trong tay, nói là học ở u thị, nhưng Diêm Trừng làm gì Diêm Hồng Tá đều biết rõ, lúc trước về điểm này đều là Diêm Hồng Tá khoan hồng độ lượng cho con trai, nhưng nếu con trai thật sự phạm lỗi, Diêm Hồng Tá nói thu thập liền có thể thu thập hắn ngay, mặc kệ hắn có muốn hay không hơn nữa còn tuyệt đối hạ thủ không lưu tình.
Lần này chuyện của Diêm Trừng và Kỉ Tiễu, chỉ cần Diêm Hồng Tá không muốn, hai người bon họ thế nào cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn (5 ngón tay bồ tát trong phim Tây Du Kí ấy) chẳng sợ bọn họ hồ bằng cẩu hữu cho dù có toàn lực giúp đỡ cũng vô dụng, đây cũng là lý do đầu tiên Liêu Viễn Đông từng an ủi khuyên giải Diêm Trừng, đương nhiên, Liêu Viễn Đông trước kia cũng nói rất nhiều đạo lý, hiện tại rơi vào cùng trường hợp đã sớm không nói nên lời, ngược lại càng lý giải khổ sở trong lòng Diêm Trừng.
Tóm lại tình huống lúc này chỉ có một chữ: Nan!
Bà ngoại cũng không ở quá lâu, cũng không giáo huấn Diêm Trừng cái gì, chỉ nói hắn hảo hảo chăm sóc thân thể, lại nói thêm hai ngày sau bà sẽ quay lại, trước khi đi, bà còn nhân tiện hỏi một câu Kỉ Tiễu đi đâu rồi? Diêm Trừng ngưng lại, nói: “Cậu ấy đang ở trường, bài tập khoa cậu ấy rất nhiều, con bảo cậu ấy đừng tới.”
Bà ngoại không nói, Diêm Trừng ngẩng đầu vội giải thích một câu: “Buổi tối cậu ấy sẽ tới, mỗi ngày đều tới, con nằm viện mấy ngày đều là cậu ấy chiếu cố, cậu ấy thực vất vả, gầy rất nhiều…”
Bà ngoại nhìn Diêm Trừng, Diêm Trừng đôi mắt mở to tràn ngập kiên định, tựa hồ thật sự nghĩ như vậy, bà ngoại có chút không đành lòng nhìn hắn, chỉ gật đầu, cái gì cũng không nói liền ly khai.
Sau khi bà ngoại rời đi, Diêm Trừng vẫn cầm di động ngồi không nhúc nhích, hắn không gọi điện thoại cho Kỉ Tiễu, sợ cậu ngại mình phiền, chỉ là mỗi giờ qua đi đều nhìn màn hình một chút, sợ đồng hồ di động mình không chuẩn xác.
Chạng vạng, Vương Hi Đường và y tá đưa cơm cùng đi tới, sắc mặt phi thường tốt, đều là những món Diêm Trừng thích ăn, Diêm Trừng lại chỉ nhìn nói: “Chờ chút đi, làm thêm một phần, chốc nữa Kỉ Tiễu cũng tới, cậu ấy thích ăn tôm bóc vỏ, và các món chiên.”
không lâu sau, các món ăn tươi mới mỹ vị cộng thêm những món ăn làm cho Kỉ Tiễu đều được bưng tới, nhưng thẳng tới khi chúng đều đã nguội lạnh thì cũng không chờ mong những người thích sẽ tới nếm thử.
Trước khi đi ngủ, Vương Hi Đường rốt cuộc nhịn không được gọi người đem những đồ ăn này đi, cậu nhìn Diêm Trừng tĩnh lặng tựa vào đầu giường không nói một lời ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
Lúc lên xe, Vương Hi Đường nhắn một tin cho Kỉ Tiễu: Diêm Trừng ngày 20 sẽ xuất viện.
Không biết kết quả sẽ thế nào nhưng bọn cậu cũng chỉ có thể đừng ngoài nhìn.
***********
Ngày 19, Kỉ Tiễu có tiết, sáng học triết, sử, thảo luận văn hóa thiên triều, chiều học căn bản quốc học, chỉ có 2 tiết, Kỉ Tiễu trực tiếp đi siêu thị, mua nguyên liệu về nấu ăn, vừa làm bếp vừa đọc sách dạy nấu ăn thật dày, Kỉ Tiễu phi thường nghiêm túc dựa vào đó nấu ăn rồi nếm thử từng món từng món một, trong đó có món thất bại có món thành công. Thẳng tới khi thành công hết một bàn đầy đồ ăn, Kỉ Tiễu mới ngừng tay. Tuy rằng hương vị không biết thế nào nhưng ít ra bề ngoài nhìn cũng không tệ.
Kỉ Tiễu rất vừa lòng, đem chúng đóng gói, nhìn nhìn thời gian, bốn rưỡi, dùng hai hộp giữ ấm lớn mang tới bệnh viện.
Diêm Trừng ở phòng bệnh phi thường được hậu đã, không chỉ rộng rãi thoáng mát mà bên trong cũng đầy đủ vật dụng của một gia đình bình thường, còn có một phòng toilet và một phòng khách riêng.
Kỉ Tiễu tới nơi không thấy Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông, cậu vừa định đẩy cửa đi vào liền nghe bên trong truyền tới hai giọng nói trung niên xa lạ.
“…. Dù thế nào thì chúng tôi cũng phải cảm ơn cậu Diêm Trừng, Lam Lam nhà chúng tôi có bằng hữu như cậu chúng tôi thực yên tâm.”
“Đúng thế, Lam Lam nhát gan, nhưng được cái nhiệt tâm, cũng phải phiền các thầy cô và bạn học giúp đỡ nhiều.”
Kế tiếp đều là khen ngợi Diêm Trừng, rồi sau đó vang lên một giọng nữ thanh thúy đánh gãy bọn họ: “Ba mẹ, hai người nói cứ như con rất vô dụng vậy, thật mất mặt a.”
Đôi vợ chồng trung niên lập tức mỉm cười, thực hiển nhiên ba người bọn họ dến để cảm tạ Diêm Trừng ngày đó đã giúp đỡ con gái mình, trừ đó ra còn có tâm ý gì khác nữa, người bên ngoài cũng không tiện phỏng đoán.
Kỉ Tiễu buông tay định mở cửa xuống, quay ra ngồi trên ghế ngoài hành lang lẳng lặng nghe bên trong trò chuyện, Diêm Trừng không mở miệng nhiều, nhưng Thẩm gia phu thê nói thì hắn vẫn khách sáo đáp lại một câu, liền bởi vậy là thời gian trò chuyện diễn ra rất lâu, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen nhưng bọn họ cũng không có dấu hiệu muốn rời đi.
Đột nhiên, Kinh Dao đi tới, nhìn thấy Kỉ Tiễu đang ngồi ở ngoài phòng bệnh, hơi hơi sửng sốt, còn tưởng rằng Diêm Trừng đang nghỉ ngơi, nhưng khi cô nghe thấy động tĩnh bên trong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Không nói hai lời, liền đẩy cửa ra đi vào, hai vợ chồng bên trong đang cao hứng khoe khoang con gái mình thấy một cô gái thập phần xinh đẹp đi vào liền sửng sốt một chút, Trần Lam Thiến cũng có chút ngoài ý muốn.
Kinh Dao coi như có lễ độ gật đầu chào bọn họ, trực tiếp đi qua ba người tới bên giường Diêm Trừng, đặt mông ngồi xuống, vươn tay sờ soạng hắn một phen: “Khôi phục thực nhanh.”
Giọng nói của cô quan tâm, thế nhưng Diêm Trừng biết kia lực đạo kia thực không nhẹ, vừa lúc ấn mạnh lên vết thương vừa khép miệng của hắn.
Diêm Trừng đau nhe răng, vừa muốn trả lời đã thấy Kinh Dao nói xong cũng không nhìn hắn, chỉ hướng nhìn ra cửa, Diêm Trừng nhìn theo, lại nhìn thấy Kỉ Tiễu không biết đứng đó từ lúc nào.
Diêm Trừng nguyên bản đang trầm mặt trong nháy mắt mắt sáng lạn hơn hẳn, vội vàng muốn đẩy Kinh Dao ra trực tiếp xuống giường, Kỉ Tiễu trước khi hắn phản ứng liền chậm rãi đi tới.
Ba người nhà họ Thẩm đối với việc xuất hiện của Kỉ Tiễu hoàn toàn không chú ý, ngược lại hành vi của Kinh Dao khiến Trần Lam Thiến nhìn tới mặt có chút xanh trắng.
Hết chương 128
Diêm Trừng chuyển tới phòng riêng, đãi ngộ tự nhiên cũng lập tức bất đồng, Liêu Viễn Đông cùng Vương Hi Đường cũng thường thường ra vào bệnh viện, bọn họ lần này từ a thị rời đi tương đối bí mạt, mà Vương Hi Đường nhận được tin là do Kinh Dao chuyển tới, tuy rằng Kinh Dao biết Kỉ Tiễu không hy vọng mọi chuyện phức tạp nhưng cô cũng đã nhìn ra cảnh ngộ hai người đã tới đường cùng, chính mình hỗ trợ Kỉ Tiễu tất nhiên không muốn vậy chỉ có thể xin giúp đỡ từ người khác.
Bên này có bọn họ chăm sóc Diêm Trừng, tần suất xuất hiện của Kỉ Tiễu lập tức giảm bớt, Diêm Trừng hiểu rõ Kỉ Tiễu lúc trước vì mình đã xin nghỉ vài ngày, hiện tại bận rộn cũng là bình thường, nhưng vẫn nhịn không được mà mỗi ngày nhìn chằm chằm ra cửa ngóng trông Kỉ Tiễu tới, hắn bộ dạng này xem tại trong mắt Vương Hi Đường cũng không dễ chịu gì. Diêm Trừng miệng vết thương coi như khôi phục nhanh, nhưng tinh thần hắn vẫn chưa được tốt lắm, nghe các vị bác sĩ trực ca đêm nói thường nghe thấy tiếng hắn chuyển thân, nên đề nghị có thể dùng chút thuốc ngủ giúp hắn ngủ an giấc hơn.
Hôm nay, Vương Hi Đường tới thì Diêm Trừng cũng vừa chợp mắt, vừa nghe tiếng bước chân tới liền lập tức mở mắt ra, mờ mịt gọi: “Kỉ Tiễu…”
Vương Hi Đường sửng sốt, chậm chạp nói: “Lả tao.”
Ánh mắt Diêm Trừng lập tức trở nên ảm đảm.
Vương Hi Đường: “Muốn tao gọi điện cho cậu ấy không?”
Diêm Trừng lắc đầu, cố nặn ra nụ cười: “Không sao, tao cũng nhanh khỏi, cuối tuần này hẳn có thể xuất viện.”
Vương Hi Đường nói: “Cuối tuần hơi vội, ở thêm hai ngày nữa đi, bác sỹ nói mày bệnh không được hoạt động mạnh, rửa mặt cũng không tiện, ở bệnh viện càng mau khỏi.”
Diêm Trừng lắc đầu: “Tao còn muốn lên lớp, công ty bên kia cũng không thể bỏ…” trọng yếu nhất kì thật là không được nhìn thấy người ấy.
Vương Hi Đường muốn nói bên công ty đã có Liêu Viễn Đông lo, nhưng lại sợ Diêm Trừng nghĩ nhiều, liền tính đợi hắn tốt hơn rồi nói sau.
Buổi chiều, khoa kinh tế và hội học sinh nghe tin Diêm Trừng bị thương sau liền tổ chức tới thăm, Diêm Trừng tiếu ý đầy mặt tiếp đãi bọn họ, nhưng trong lòng lại càng nặng nề. những người này cũng đã biết thì sao người nhà hắn lại không biết được đâu, hiện tại không có động tĩnh gì không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Diêm Trừng đã đoán trước được sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, nhưng ngày đó so với hắn nghĩ còn đến sớm hơn, mà người đến bệnh viện đầu tiên lại là người mềm lòng nhất trong nhà, cực kì luyến tiếc Diêm Trừng chịu khổ - bà ngoại.
Bà ngoại tới, Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông đều đang có mặt, đi cùng với bà là viện trưởng bệnh viện còn có bác sỹ phụ trách của hắn, cho dù bọn họ đã thao thao bất tuyệt hướng bà ngoại cam đoan rằng vết thương của Diêm Trừng đã khôi phục rất tốt, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không để lại bất cứ di chứng hay sẹo khiến người ta chú ý. thế nhưng bà ngoại tới nhìn thấy ngoại tôn bộ dạng bệnh nặng gầy một vòng nằm trên giường, như trước đau lòng khôn nguôi, không khỏi đối với phụ tử Diêm gia không nể mặt mà ra tay quá nặng có oán giận nho nhỏ, đều là do bọn họ, mới hại Diêm Trừng không có ngày yên ổn.
Bà ngoại trong lòng đem hai người kia trách cứ một phen, nhưng bề ngoại lại bất động thanh sắc, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ tóc Diêm Trừng bị cắt ngắn tới độ nhìn thấy cả da đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi hắn rời khỏi Diêm gia gặp lại bà ngoại, Diêm Trừng cũng không biết bà đã găp qua Kỉ Tiễu chưa, nhưng lúc này cảm thụ sự ôn nhu qua lòng bàn tay bà, trong mát mang áy náy nhìn bà ngoại, rất nhiều lời muốn giải thích mà không biết bắt đầu từ đâu.
Những người ngoài phi thường hiểu biết là nhẹ nhàng rời đi, Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông cũng ra ngoài phòng bệnh để không gian lại cho hai bà cháu nói chuyện, Vương Hi Đường du dự vẫn cầm di động lên.
Điện thoại vang lên mười tiếng chờ mới có người nghe, một giọng nói đạm mạc vang lên ở đầu dây.
Vương Hi Đường nói: “Cậu thật sự không tới thăm sao? Diêm Vương vẫn đợi cậu…”
Bên kia dừng một lúc mới lên tiếng: “Trường học có nhiều việc.”
“Kỉ Tiễu…” Vương Hi Đường đánh gãy cậu: “Cậu không cần giải thích với tớ, chỉ cần có thể qua được cánh cửa của chính mình là được…”
Kỉ Tiễu trầm mặc một lát, trực tiếp cúp điện thoại.
Liêu Viễn Đông nghiện thuốc lá, trốn ở cầu thang bộ hút thuốc, hút xong trở về thấy Vương Hi Đường lăng lăng nhìn điện thoại, đáy mắt mang theo cảm xúc phức tạp.
“Chuyện này đúng thật không dễ làm.” Liêu Viễn Đông cào tóc, cũng có lúc phải hao tổn tâm trí: “Lão thái gia kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, chỉ cần Diêm Vương có thể quyết tâm vượt qua khốn khổ bần cùng thì lão thái gia sớm muộn gì cũng luyến tiếc, nhưng khó nhất kỳ thật là…”
Liêu Viễn Đông nói chưa dứt lời, Vương Hi Đường cũng minh bạch, là Diêm Hồng Tá. Thủ đoạn của Diêm Hồng Tá ngay cả Vương Hi Đường cũng từng nghe nói qua, có tiếng cứng mềm không nă, đối với Diêm Trừng vẫn luôn mặt kệ không quản giáo nhưng khác với nhà Liêu Viễn Đông sống chết không hỏi ở chỗ, từ đầu tới chân Diêm Trừng đều bị Diêm Hồng Tá nắm chặt trong tay, nói là học ở u thị, nhưng Diêm Trừng làm gì Diêm Hồng Tá đều biết rõ, lúc trước về điểm này đều là Diêm Hồng Tá khoan hồng độ lượng cho con trai, nhưng nếu con trai thật sự phạm lỗi, Diêm Hồng Tá nói thu thập liền có thể thu thập hắn ngay, mặc kệ hắn có muốn hay không hơn nữa còn tuyệt đối hạ thủ không lưu tình.
Lần này chuyện của Diêm Trừng và Kỉ Tiễu, chỉ cần Diêm Hồng Tá không muốn, hai người bon họ thế nào cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn (5 ngón tay bồ tát trong phim Tây Du Kí ấy) chẳng sợ bọn họ hồ bằng cẩu hữu cho dù có toàn lực giúp đỡ cũng vô dụng, đây cũng là lý do đầu tiên Liêu Viễn Đông từng an ủi khuyên giải Diêm Trừng, đương nhiên, Liêu Viễn Đông trước kia cũng nói rất nhiều đạo lý, hiện tại rơi vào cùng trường hợp đã sớm không nói nên lời, ngược lại càng lý giải khổ sở trong lòng Diêm Trừng.
Tóm lại tình huống lúc này chỉ có một chữ: Nan!
Bà ngoại cũng không ở quá lâu, cũng không giáo huấn Diêm Trừng cái gì, chỉ nói hắn hảo hảo chăm sóc thân thể, lại nói thêm hai ngày sau bà sẽ quay lại, trước khi đi, bà còn nhân tiện hỏi một câu Kỉ Tiễu đi đâu rồi? Diêm Trừng ngưng lại, nói: “Cậu ấy đang ở trường, bài tập khoa cậu ấy rất nhiều, con bảo cậu ấy đừng tới.”
Bà ngoại không nói, Diêm Trừng ngẩng đầu vội giải thích một câu: “Buổi tối cậu ấy sẽ tới, mỗi ngày đều tới, con nằm viện mấy ngày đều là cậu ấy chiếu cố, cậu ấy thực vất vả, gầy rất nhiều…”
Bà ngoại nhìn Diêm Trừng, Diêm Trừng đôi mắt mở to tràn ngập kiên định, tựa hồ thật sự nghĩ như vậy, bà ngoại có chút không đành lòng nhìn hắn, chỉ gật đầu, cái gì cũng không nói liền ly khai.
Sau khi bà ngoại rời đi, Diêm Trừng vẫn cầm di động ngồi không nhúc nhích, hắn không gọi điện thoại cho Kỉ Tiễu, sợ cậu ngại mình phiền, chỉ là mỗi giờ qua đi đều nhìn màn hình một chút, sợ đồng hồ di động mình không chuẩn xác.
Chạng vạng, Vương Hi Đường và y tá đưa cơm cùng đi tới, sắc mặt phi thường tốt, đều là những món Diêm Trừng thích ăn, Diêm Trừng lại chỉ nhìn nói: “Chờ chút đi, làm thêm một phần, chốc nữa Kỉ Tiễu cũng tới, cậu ấy thích ăn tôm bóc vỏ, và các món chiên.”
không lâu sau, các món ăn tươi mới mỹ vị cộng thêm những món ăn làm cho Kỉ Tiễu đều được bưng tới, nhưng thẳng tới khi chúng đều đã nguội lạnh thì cũng không chờ mong những người thích sẽ tới nếm thử.
Trước khi đi ngủ, Vương Hi Đường rốt cuộc nhịn không được gọi người đem những đồ ăn này đi, cậu nhìn Diêm Trừng tĩnh lặng tựa vào đầu giường không nói một lời ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
Lúc lên xe, Vương Hi Đường nhắn một tin cho Kỉ Tiễu: Diêm Trừng ngày 20 sẽ xuất viện.
Không biết kết quả sẽ thế nào nhưng bọn cậu cũng chỉ có thể đừng ngoài nhìn.
***********
Ngày 19, Kỉ Tiễu có tiết, sáng học triết, sử, thảo luận văn hóa thiên triều, chiều học căn bản quốc học, chỉ có 2 tiết, Kỉ Tiễu trực tiếp đi siêu thị, mua nguyên liệu về nấu ăn, vừa làm bếp vừa đọc sách dạy nấu ăn thật dày, Kỉ Tiễu phi thường nghiêm túc dựa vào đó nấu ăn rồi nếm thử từng món từng món một, trong đó có món thất bại có món thành công. Thẳng tới khi thành công hết một bàn đầy đồ ăn, Kỉ Tiễu mới ngừng tay. Tuy rằng hương vị không biết thế nào nhưng ít ra bề ngoài nhìn cũng không tệ.
Kỉ Tiễu rất vừa lòng, đem chúng đóng gói, nhìn nhìn thời gian, bốn rưỡi, dùng hai hộp giữ ấm lớn mang tới bệnh viện.
Diêm Trừng ở phòng bệnh phi thường được hậu đã, không chỉ rộng rãi thoáng mát mà bên trong cũng đầy đủ vật dụng của một gia đình bình thường, còn có một phòng toilet và một phòng khách riêng.
Kỉ Tiễu tới nơi không thấy Vương Hi Đường và Liêu Viễn Đông, cậu vừa định đẩy cửa đi vào liền nghe bên trong truyền tới hai giọng nói trung niên xa lạ.
“…. Dù thế nào thì chúng tôi cũng phải cảm ơn cậu Diêm Trừng, Lam Lam nhà chúng tôi có bằng hữu như cậu chúng tôi thực yên tâm.”
“Đúng thế, Lam Lam nhát gan, nhưng được cái nhiệt tâm, cũng phải phiền các thầy cô và bạn học giúp đỡ nhiều.”
Kế tiếp đều là khen ngợi Diêm Trừng, rồi sau đó vang lên một giọng nữ thanh thúy đánh gãy bọn họ: “Ba mẹ, hai người nói cứ như con rất vô dụng vậy, thật mất mặt a.”
Đôi vợ chồng trung niên lập tức mỉm cười, thực hiển nhiên ba người bọn họ dến để cảm tạ Diêm Trừng ngày đó đã giúp đỡ con gái mình, trừ đó ra còn có tâm ý gì khác nữa, người bên ngoài cũng không tiện phỏng đoán.
Kỉ Tiễu buông tay định mở cửa xuống, quay ra ngồi trên ghế ngoài hành lang lẳng lặng nghe bên trong trò chuyện, Diêm Trừng không mở miệng nhiều, nhưng Thẩm gia phu thê nói thì hắn vẫn khách sáo đáp lại một câu, liền bởi vậy là thời gian trò chuyện diễn ra rất lâu, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen nhưng bọn họ cũng không có dấu hiệu muốn rời đi.
Đột nhiên, Kinh Dao đi tới, nhìn thấy Kỉ Tiễu đang ngồi ở ngoài phòng bệnh, hơi hơi sửng sốt, còn tưởng rằng Diêm Trừng đang nghỉ ngơi, nhưng khi cô nghe thấy động tĩnh bên trong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Không nói hai lời, liền đẩy cửa ra đi vào, hai vợ chồng bên trong đang cao hứng khoe khoang con gái mình thấy một cô gái thập phần xinh đẹp đi vào liền sửng sốt một chút, Trần Lam Thiến cũng có chút ngoài ý muốn.
Kinh Dao coi như có lễ độ gật đầu chào bọn họ, trực tiếp đi qua ba người tới bên giường Diêm Trừng, đặt mông ngồi xuống, vươn tay sờ soạng hắn một phen: “Khôi phục thực nhanh.”
Giọng nói của cô quan tâm, thế nhưng Diêm Trừng biết kia lực đạo kia thực không nhẹ, vừa lúc ấn mạnh lên vết thương vừa khép miệng của hắn.
Diêm Trừng đau nhe răng, vừa muốn trả lời đã thấy Kinh Dao nói xong cũng không nhìn hắn, chỉ hướng nhìn ra cửa, Diêm Trừng nhìn theo, lại nhìn thấy Kỉ Tiễu không biết đứng đó từ lúc nào.
Diêm Trừng nguyên bản đang trầm mặt trong nháy mắt mắt sáng lạn hơn hẳn, vội vàng muốn đẩy Kinh Dao ra trực tiếp xuống giường, Kỉ Tiễu trước khi hắn phản ứng liền chậm rãi đi tới.
Ba người nhà họ Thẩm đối với việc xuất hiện của Kỉ Tiễu hoàn toàn không chú ý, ngược lại hành vi của Kinh Dao khiến Trần Lam Thiến nhìn tới mặt có chút xanh trắng.
Hết chương 128
Danh sách chương