Khương Duệ còn chưa nói xong., Trì Xu Huyên đã nhịn không được vọt tới trước mặt giơ tay cho anh ta một bạt tai, nhưng lại bị Khương Duệ bắt được cổ tay giữ lại chặn được.

Khương Duệ mắt đỏ hung ác nham hiểu nói: “Bà muốn đánh tôi? Vì thằng súc sinh này? Ha, bà không còn như xưa nữa, hiện tại không dễ dàng như vậy đâu!”

Trì Xu Huyên giật tay vài cái mới thoát được sự kiềm chế của con trai mình, ôm cổ tay suýt nữa thì ngã sấp xuống, tới khi chống lại đôi mắt mang đầy hận ý của Khương Duệ, trên mặt lập tức hiện ra sự bi thương cùng giật mình.

Thủy chung Kỉ Tiễu – tâm bão lại đối với việc này như trước duy trì biểu tình không vui không buồn, tựa như người vừa bị Khương Duệ mắng không phải là cậu, nhưng Kỉ Tiễu đến tột cùng có đem những lời đó vào đầu hay không chỉ có mình cậu biết rõ. Kỉ Tiễu không muốn xem bọn họ giương cung bạt kiếm với nhau, cậu đứng dậy, dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của Khương Duệ và Trì Xu Huyên không nói một câu đi ra ngoài, không để ý tới Khương Duệ ở sau lưng còn vang lên liên tiếp những câu nhục mạ.

“Kỉ Tiễu… mày nếu là nam nhân cũng đừng có ủy mị yếu đuối như đàn bà, cả ngày bày ra bộ dạng đáng thương cho ai xem, mày muốn chết thì chết xa một chút, đừng có kéo người khác cùng xuống nước với mày, người khác không có sống dai như mày….”

Kỉ Tiễu dọc cầu thang đi xuống dưới nhà, nhưng những ngôn ngữ chói tai vẫn văng vẳng ở sau lưng.

Rời khỏi tiểu khu, cậu không có ngồi xe, mà cứ dọc theo ngã tư đường không ngừng đi bộ về phía trước, lại đi qua một ngã tư đèn đỏ nữa, không có mục tiêu, chính cậu cũng không biết nên đi nơi nào, bỗng nhiêu nhìn đến một mặt tiền cửa hàng cách đó không xa, Kỉ Tiễu mờ mịt dừng cước bộ lại.

Đó là một nhà hàng riêng tư, bảng hiệu cầu vồng hai bên sáng lên trông có vẻ mộc mạc, nhưng Kỉ Tiễu biết bên trong nó trang hoàng tinh tế thế nào, nhân viên phục vụ có bao nhiêu người, tư vị các món ăn có bao nhiêu tuyệt vời.

Ăn ngon nhất có lẽ là bánh trôi đậu đỏ, bánh đậu, bao bánh nhân thịt, bánh bao cải trắng…

Cậu cứ như vậy đứng ở bên đường đối diện nhìn chằm vào cửa nhà hàng thật lâu thật lâu, lâu tới mức trời đã tối rồi cũng không biết.

…..

Kỉ Tiễu vừa đem chìa khóa cắm vào ổ, thì cửa đã bị người mở ra từ bên trong, Diêm Trừng khuôn mặt lo lắng xuất hiện sau cánh cửa: “Cậu đã đi đâu? Sao muộn như vậy mới về?”

Kỉ Tiễu đi thẳng tới phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Mua chút đồ.”

Diêm Trừng thấy trong tay Kỉ Tiễu xách theo một vài cái túi giấy, bên trong có thức ăn chín cùng thực phẩm tươi sống, hiển nhiên là vừa đi siêu thị về, không khỏi thở phào, ở phía sau nói: “Sao không gọi tớ đi cùng, mua nhiều đồ như vậy.”

Kỉ Tiễu lắc đầu: “Cậu ra ngoài đi, rất nhanh sẽ xong.”

Diêm Trừng thấy biểu tình Kỉ Tiễu không có ủ dột u ám như trước, lại nghe cậu nguyện ý nói chuyện với mình, còn mua nhiều thức ăn như vậy, nội tâm cũng thấy nhẹ nhõm hơn, khóe miệng mang theo nụ cười, nhịn không được từ sau lưng ôm eo Kỉ Tiễu, cọ cọ lên má cậu.

Diêm Trừng nói: “Cuối tuần tớ được nghỉ hai ngày, tớ đã tìm được một công ty làm đại lý cho mình, nếu không có gì ngoài ý muốn, tháng này hẳn sẽ có thể thu lại được tiền vốn, sinh hoạt của chúng ta sẽ không còn khó khăn như vậy nữa, tớ đặt bàn ăn, buổi sáng đi thăm ba cậu, rồi về tới chỗ ăn cơm nhé?”

Nhiệt độ cơ thể của Diêm Trừng vẫn ấm áp như vậy, kề sát xua tan giá lạnh cả ngày của Kỉ Tiễu, khiến Kỉ Tiễu từ trên người hắn hấp thu không ít ấm áp, Kỉ Tiễu lựa chọn đồ ăn trong tay, không nói được hay không được, chỉ khẽ cười một chút.

Kỉ Tiễu cười rộ lên rất xinh đẹp, lông mi cậu trong nháy mắt sẽ rút đi tối tăm thường ngày bao trùm, cả khuôn mặt có vẻ sáng lạn hơn, thế nhưng cậu lại rất ít cười, cho dù cậu và Diêm Trừng ở trong đoạn thời gian vui vẻ nhất thì Kỉ Tiễu cũng rất ít khi cười tươi, chỉ là lãnh ý trên mặt nhạt đi không ít mà thôi, thế nhưng đại bộ phận Diêm Trừng vẫn cảm giác được tâm tình Kỉ Tiễu lúc nào cậu vui, lúc nào cậu buồn. giống như hiện tại, Kỉ Tiễu tuy rằng nở nụ cười, nhưng Diêm Trừng biết cậu không có vui vẻ như bề ngoài toát ra.

Trong lòng Diêm Trừng trầm xuống, vừa định hỏi, di động của hắn vào lúc này lại không thích hợp mà vang lên.

Diêm Trừng vốn không muốn để ý tới, nhưng lại phát hiện Kỉ Tiễu quay đầu kinh ngạc nhìn cái đi động, Diêm Trừng chỉ có thể buông cậu ra lại gần, khi nhìn thấy dãy số trên màn hình, Diêm Trừng do dự, vẫn ấn nghe.

Kỉ Tiễu quay đầu lại đem nguyên liệu rửa sạch để lên thớt, nghe thanh âm Diêm Trừng ở ngoài phòng khách nhẹ giọng nói chuyện.

“Ừ…có thể, hôm nay sao? Hôm nay không rảnh lắm… nếu là cuối tuần vậy thì ngày mốt đi…tối ngày mốt, ừ, ở chỗ… đến lúc đó tôi sẽ qua đón cậu…ừ, cứ như vậy.”

Kỉ Tiễu tay cầm dao hơi hơi mạnh, không cẩn thận cắt phải ngón tay, máu đỏ lập tức tràn ra, cậu không nói một tiếng, chỉ yên lặng mở vòi nước, nhìn nước sạch rửa trôi toàn bộ màu đỏ trên đầu ngón tay, chỉ còn lại miệng vết thương vừa sâu vừa rộng.

***********

Chủ nhật, Kỉ Tiễu tiếp tục lên mạng tìm việc, rốt cục cũng tìm được công việc biên dịch bản thảo tiếng anh, tiền lương dựa vào số lượng bản dịch, yêu cầu dịch tương đối nghiệp dư, Kỉ Tiễu nhìn nhìn, cảm giác mình hoàn toàn có thể đảm nhận, cùng đối phương trao đổi liền lập tức bắt đầu làm.

Cậu dùng thời gian cả ngày liền làm xong 2 phần văn kiện, bên kia cũng thực vui vẻ, sau khi nghiệm thu liền chuyển cho cậu một trăm nguyên tiền, Kỉ Tiễu nhìn tài khoản gần như khô cằn của mình rốt cuộc cũng có một chút gợn sóng, nỗi lòng buồn chán nhiều ngày cũng thoáng buông lỏng chút, nhưng cậu vừa quay đầu lại liền thấy kim đồng hồ đã chỉ tới số 11, mà Diêm Trừng còn chưa có về.

Kỉ Tiễu dụi dụi hai mắt nhức mỏi, việc dịch bản thảo đối với tinh thần và hai mắt thực ảnh hưởng, nhìn màn hình 7, 8 giờ liền, Kỉ Tiễu rõ ràng cảm giác phi thường mệt mỏi, cậu tắm rửa xong tính toán lên giường nghỉ ngơi, cho dù không ngủ được cũng đỡ hơn ngồi mãi mỏi lưng, nếu có thể, ngày mai lại nhận tiếp làm đi, Kỉ Tiễu nghĩ như vậy.

Đang định tắt đèn đầu giường, di động lại vang lên.

Đã trễ thế này còn có ai gọi tới đây? Kỉ Tiễu cầm lên là một dãy số xa lạ, trong lòng cậu bỗng vô cớ đập mạnh, sửng sốt qua đi, liền tiếp điện.

Bên kia một mảnh ầm ĩ, tiếp đó truyền tới một giọng nam hỏi: “Cậu là Kỉ Tiễu sao?”

Kỉ Tiễu “ân” một tiếng.

“cậu có biết ai tên Diêm Trừng không?

Cậu ấy bị người đánh vỡ đầu, trên người cũng bị thương, hiện tại đang ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện, cậu tới đây xem cậu ta đi.

Kỉ Tiễu bắt xe chạy tới bệnh viện, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hai câu nói kia.

Vừa xuống xe cậu liền chạy vội vào cửa, hỏi y tá trực ban xong rốt cuộc tại phòng hồi sức cấp cứu tại chiếc giường trong góc thấy Diêm Trừng đang hôn mê bất tỉnh đầu băng kín, trên mặt và vạt áo trước đều thẫm đỏ vết máu, có vẻ cả người đều phi thường chật vật đáng thương, mới nhìn suýt chút nữa nhận không ra.

Một bên còn đứng hai cảnh sát, thấy Kỉ Tiễu đứng bên giường bệnh không nói lời nào liền đi tới chỗ cậu.

“Cậu là người thân của cậu ấy sao?”

Kỉ Tiễu gật đầu: “Cậu ấy…xảy ra chuyện gì?”

“ Ẩu đả đánh nhau, bị một đám người vây đuổi chặn đường, trước mắt nguyên nhân cần phải điều tra, chờ tới khi cậu ấy tỉnh lại, tôi cần phải hỏi cậu ấy vài điều, cậu ghi cho tôi mấy số liên lạc khác, địa chỉ gia đình, đến lúc đó chúng tôi sẽ tới gặp.”

Cảnh sát nói xong, lại đi tới chiếc giường bên cạnh đem những lời này nói lại một lần, Kỉ Tiễu nhìn xuyên qua khe hở thấy giường bên cạnh đang nằm một người, người này cũng giống Diêm Trừng chưa tỉnh lại, nhưng diện mạo sạch sẽ hoàn hảo, nhìn không ra có chỗ nào bị thương, người đó chính là Trần Lam Thiến khoa thông tin. Mà đứng bên cạnh là hai người trông khá giống cô ấy, hẳn là cha mẹ Trần Lam Thiến.

Bác sỹ tới kiểm tra cho Diêm Trừng, Kỉ Tiễu thu hồi ánh mắt vội hỏi tình hình thế nào.

Bác sỹ nói: “Đầu bị người ta dùng gậy sắt đánh vào, vết thương dài 7,8 cm, mất máu nhiều, miệng vết thương đã khâu lại, các bộ phận thân thể có chút tổn hại, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng không ngoại trừ khả năng sẽ để lại di chứng, cho nên còn phải kiểm tra toàn diện một lần nữa, tốt nhất nên lưu lại bệnh viện theo dõi thêm.”

Bác sỹ công thức nói xong, lại tiếp tục kiểm tra cho hắn, bảo Kỉ Tiễu đi làm thủ tục nhập viện.

Kỉ Tiễu sửng sốt một chút, mới cất bước đi đăng kí nhập viện, gần quầy đăng kí có sẵn ATM, Kỉ Tiễu trước khi đi cũng có mang theo thẻ ngân hàng và tiền mặt trong nhà, bao gồm của cả Diêm Trừng, hiện tại kiểm tra tài khoản bên trong, rút toàn bộ số tiền ra, miễn cưỡng mới gom đủ phí khám chữa bệnh, viện phí và tiền thế chấp.

Nhưng còn tiền khám bệnh ngày mai thì sao, tùy thời tùy chỗ còn phải dùng thuốc, còn cả tiền sinh hoạt, tiền cơm của Diêm Trừng, phải đi đâu tìm đây?

Kỉ Tiễu yên lặng giao tiền, hộ sỹ bên kia tay chân cũng coi như lưu loát, lập tức chuyển phòng bệnh cho Diêm Trừng, nhưng đương nhiên là loại phòng bình dân nhất, 6 người một gian, bên trong không ít người đều là bị thương mà vào, không đứt tay thì là đứt chân, Kỉ Tiễu đi vào liền thấy người đang dựa vào cạnh cửa, cụt chân ai ai kêu đau, thanh âm so với chọc tiết heo còn khó nghe hơn. Giường trong cùng cũng giống Diêm Trừng vừa mới được chuyển tới, anh ta trông như bị người ta chém vào, khắp đùi, eo bụng đều bọc băng vải, vết máu cũng chưa được xử lý sạch sẽ, dính bết hết lên quần áo, ngay cả ra giường cũng bị nhiễm máu đỏ lan tràn, nhìn đặc biệt dọa người.

Kỉ Tiễu quay đầu lại nhìn Diêm Trừng, hắn đồng dạng cũng mặt đầy máu, cùng với người kia đại loại cũng không khác nhau là mấy.

Kỉ Tiễu cầm khăn tay thấm ướt, từng chút lau sạch vết máu dính trên mặt hắn, sau đó nhìn Diêm Trừng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này mới chạy về nhà lấy quần áo cùng đồ sinh hoạt cá nhân của hắn, sờ sờ túi quần còn hơn 30 đồng tiền đi xe, vừa lúc về tới nhà, nhưng khi quay lại bệnh viện cả người không còn một xu.

Cậu lật hết đồ đạc trong nhà lên cũng không tìm được nửa xu, đáng giá nhất trong nhà hiện tại ngoài cái laptop cũ của cậu ra thì cũng chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng hai bàn tay này cũng chẳng có ai muốn mua, dù có, Kỉ Tiễu cũng…sẽ không bán.

Cậu liền như vậy đứng ở bên cửa sổ nhìn bóng đêm tối đen bên ngoài ngây người một lúc lâu, sau khi phân vân, Kỉ Tiễu rốt cuộc cầm lấy điện thoại.

Gọi xe lần nữa trở lại bệnh viện, người quen thuộc đã đứng chờ ở cửa, thấy Kỉ Tiễu đi xuống, Kinh Dao chạy ra đón.

Nhìn thấy cô hiểu chuyện cầm ví tiền ra thanh toán tiền taxi, Kỉ Tiễu trên mặt khó được khi hiện ra một tia xấu hổ vô cùng.

“Xin lỗi… đã khuya như vậy còn làm phiền cậu.” dù nói khó khăn nhưng vẫn muốn nói.

Cậu tại U thị thật sự tìm không ra ai có thể hỗ trợ nữa, những người Diêm Trừng quen đều ở hết a thị, trước mắt những người hợp tác mở công ty thì Kỉ Tiễu lại chưa từng liên hệ với bọn họ, bạn bè đại học thì không đáng tin cậy, mấy người ở Trì gia, Kỉ Tiễu cũng không có mặt mũi mở miệng, càng nghĩ thế nhưng chỉ có một mình Kinh Dao mới có thể giúp đỡ được.

Mà từ khi tốt nghiệp tới giờ, hai người đã hơn nửa năm không gặp mặt, lúc này mới bao lâu, Kinh Dao nhìn thấy Kỉ Tiễu dường như cậu đã thay đổi rất nhiều, người trước mặt mệt mỏi suy sút, dường như không còn là thiếu niên trước đây không gợn sóng không sợ hãi?! Từng là Kỉ Tiễu chẳng sợ tối tăm trầm mặc, thế nhưng cậu chỉ có loại khí chất này, cho dù loại khí chất đó thường sẽ khiến người khác hiểu lầm cậu là thanh cao ngạo mạn, nhưng Kỉ Tiễu hiện nay lại hiện ra thái độ cùng tinh thần hoàn toàn bất đồng bình thường, bộ dạng giống như phảng phất bị thế sự tra tấn tới chết đi sống lại.

Kinh Dao trong lòng chấn động, thanh âm mở miệng mang theo chút bất giác run rẩy.

“Sao…lại trở thành như vậy?”

Hết chương 126
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện