Sau ngày sinh nhật 18 tuổi của Diêm Trừng , vừa lúc cách kì thi đại học đúng 2 tháng. Kỉ Tiễu đi lên lầu 6 của khối 12, yên lặng đứng trước đồng hồ điện tử một chốc ngẩn người, một lúc sau mới chậm rãi đi về lớp học.

Tiết đầu tiên là môn toán của lão ngốc đầu, ông vừa vào lớp liền nhìn thấy vị trí bên cạnh Kỉ Tiễu trống không, liền không vui hỏi: “Diêm Trừng đâu?”

Ngũ Tử Húc vội nói: “Lão sư, Diêm Trừng hôm nay thân thể có chút không thoải mái nên muốn xin nghỉ phép.”

Thân thể không thoải mái? Kỳ lạ vậy.

Lão ngốc đầu đương nhiên không thể trách cứ, không ngừng có ý tứ tỏ vẻ quan tâm, nhưng từ sau khi thành tích môn toán của hắn rõ ràng nâng rõ rệt, hắn trong ấn tượng của Chu lão sư không còn chán ghét như trước nữa.

“Ừ, càng tới gần kì thi càng phải chú ý, các trò cũng nên hiểu được, có sức khỏe tốt mới có thành tích tốt, vậy bạn cùng bàn khi tan học tới gặp thầy một chút, đem những kiến thức hôm nay mang tới cho cậu ta.”

Hai tiết sô học kết thúc, lão ngốc đầu còn ngại thời gian không đủ, cố thêm 5p nữa mới miễn cường đem đề bài phân tích xong. Kỉ Tiễu đi theo ông thầy tới văn phòng lấy đề cương ra tới hành lang liền phát hiện tình huống có chút không đúng.

Mặc dù có một học bá bưu hãn tên Kỉ Tiễu hiện tại không ai không biết trong trường nhưng cậu vẫn luôn tạo cho người khác cảm giác không tồn tại, nhưng người bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ nhìn cậu vài lần rồi thôi, làm sao giống lúc này nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí còn châu đầu ghé tai xầm xà xầm xì, khe khẽ nói nhỏ. Cho dù Kỉ Tiễu không thèm chú ý tới hoàn cảnh xung quanh thì đối với những ánh mắt chòng chọc chiếu vào như vậy cũng hoàn toàn không thể coi như không thấy.

Cậu nhíu mày, một đường đi bao nhiêu con mắt chiếu thẳng vào.

Lúc cậu rời khỏi lớp thì mọi người vẫn bình thường nhưng chỉ 5p đồng hồ trôi qua, tới khi cậu quay về, ánh mắt không ít người cũng đồng dạng như đám học sinh bên ngoài, triệt để thay đổi.

Kỉ Tiễu yên lặng ngồi vào vị trí, đem đề cương cất đi, bỏ vào trong ngăn bàn Diêm Trừng.

Mơ hồ nghe được tiếng thảo luận truyền tới: “…là đùa đi, tôi cảm thấy là giả…”

“Khó trách hai người bình thường gần gũi như vậy…”

“… Diêm Vương nhất định là đang vui đùa thôi…”

“… Bà nói thành tích của cậu ta có thể cũng là vì vậy hay không?”

“… thực ghê tởm, đồng tính luyến ái…”

‘Xoẹt’ một tiếng, quyển vật lý Kỉ Tiễu vừa mở ra bị cậu vô ý xé rách một đường, cậu cúi đầu nhìn nhìn, thật cẩn thận mà vươn tay vuốt lên chỗ rách.

Đồng tính luyến ái…

Ngũ Tử Húc ngồi ở góc phòng thần tình khó hiểu, lúc này Hồng Hạo vội vội vàng vàng chạy từ bên ngoài vào, sắc mặt đen thui, ghé sát tai Ngũ Tử Húc thì thầm mấy câu, ngay sau đó, Ngũ Tử Húc cùng Hồng Hạo chạy ngay ra ngoài.

Tiết thứ 3 chuông reo vào lớp, trong phòng học vẫn ồn ào một mảnh. Nguyên bản một số học sinh vốn đang thảo luận đề bài nhưng tin tức từ bên ngoài truyền vào kinh hoàng không chịu nổi, tiếp một truyền mười mười truyền trăm, mới không mấy phút đồng hồ, Kỉ Tiễu bị những tầm mắt ở chung quanh chiếu vào như muốn đục thủng vài lỗ trên người.

Kỉ Tiễu vẫn cúi đầu làm việc của mình, không nói một lời, thẳng tới khi lớp trưởng tới nói với cậu: “Cô chủ nhiệm gọi cậu tới văn phòng.”

Lớp học liền lập tức an tĩnh lại, tập trung có thể nghe thấy, Kỉ Tiễu dừng bút, chậm rãi đứng lên, dưới ánh mắt đủ mọi loại cảm xúc, của mấy chục người trong lớp cậu không đổi sắc đi ra ngoài.

Cước bộ của cậu vẫn như thường ngày, thần sắc như thường ngày, đẩy cửa văn phòng giáo viên cũng như thường ngày.

Trừ bỏ mấy giáo viên bộ môn không có tiết vẫn ngồi trong văn phòng thì đại bộ phận giáo viên khối 12 đều có mặt, thấy Kỉ Tiễu, bọn họ đồng dạng sắc mặt nhưng chính là không có ai lên tiếng, mà quay sang nhìn Ngô lão thái, biểu tình căng thẳng, chau mày, ngón tay đang đặt lên con chuột di di, cùng Kỉ Tiễu tầm mắt tương thông, Kỉ Tiễu thấy rõ biểu tình của bà hiện lên chút phẫn nộ, tiếp đó là đau lòng.

Bà cố gắng áp chế cảm xúc, tận lực bình thản hỏi: “Em biết tôi gọi em tới làm gì không?”

Kỉ Tiễu nhìn bà, sau đó lắc đầu.

Bà thấy thái độ lạnh nhạt của cậu hình như có chút bất mãn, mãnh liệt đem con chuột máy tính ném cho cậu nói: “Tự nhìn đi.”

Kỉ Tiễu nhìn về phía màn hình máy tính, bên trong chính là trang web của trường Phụ Trung, bởi vì trường Phụ Trung thành tích tốt danh tiếng hay, rất nhiều quyết định cùng tin tức trong trường đối với giáo viên và học sinh đều như chong chóng đo chiều gió, không ngừng khiến mọi người chú ý, mà ngay cả học sinh trường ngoài cũng thường thường vào trang web của trường tìm tin tức, ví dụ như là đề thi “đệ nhất ác” của trường mỗi ngày đều có hàng trăm nghìn lượt vào xem hy vọng có thể tham khảo hoặc là những nhân vật phong vân trong trường, hoa khôi giảng đường, cũng sớm được người người biết rõ. Cho nên nếu tại đây xuất hiện một tin tức bát quái bùng nổ thì hiệu suất lưu truyền liền có thể thấy được.

Bà cho Kỉ Tiễu nhìn bài post được được quản trị xóa bỏ, chỉ có thể xem từ trong lịch sử lưu trữ của giáo viên, thời gian up là 7h30’ sáng, vừa lúc bắt đầu giờ tự học, từ đó tới nay đã trải qua 2 tiếng đồng hồ, đến hết tiết 2 mới bị giáo viên phát hiện vội vàng xóa bỏ, nhưng chỉ trong 2 tiết đầu thì đã có không ít người nhìn thấy, thấy lượt comment lúc bị xóa là hơn 500, còn lượt view càng đừng nói là hơn mấy trăm nghìn.

Trên tiêu đề bài post không cho chữ chỉ có 6 dấu chấm than, click vào cũng chỉ có một bức ảnh, bối cảnh ảnh thực tối, nhưng xa xa có thể mơ hồ truyền tới ánh đèn, cho nên có thể thấy được 2 người bức ảnh, còn có mặt của bọn họ, được chiếu rọi phân minh.

Một người là bảy phần chính diện đối với màn hình, còn một người chỉ chụp được 3 phần góc cạnh, cả hai đều là nam, người bảy phần bị người nam sinh ba phần ôm chặt thắt lưng hôn môi, mắt người đó nhắm lại, trên mặt biểu tình không rõ ràng, nhưng khẳng định không là thống khổ hoặc bị bắt, mà nam sinh đưa lưng về phía màn ảnh thì hiện ra tuyệt đối cường thế, 5 ngón tay đỡ ở sau gáy đối phương, hôn tới cuồng nhiệt quên mình.

Không cần phải nói, lộ rõ hơn phân nửa chính là Kỉ Tiễu, lộ ra ba phần mặt chính là Diêm Trừng.

Nhìn tới đây, Kỉ Tiễu mâu quang chợt lóe, chính là rất nhanh bình tĩnh lại, sau đó giật mình.

Thấy Kỉ Tiễu không nói lời nào, Ngô lão thái hỏi một lần, mà các giáo viên xung quanh đều dựng thẳng lỗ tai lẳng lặng nghe.

Kỉ Tiễu lắc đầu, thanh âm hữu khí vô lực: “Em không biết…”

Ngô lão thái cao giọng hơn chút: “Không biết? là không biết vì sao bị chụp tới hay là không biết đây là chuyện gì?”

Kỉ Tiễu nói: “Đều không biết…”

Bà tựa hồ không nghĩ tới đáp án sẽ là như vậy, tiền đà cảm thấy cậu đang chống chế.

“Kỉ Tiễu…” bà thở dài, từ một bên kéo chiếc ghế dựa qua đây, ý bảo Kỉ Tiễu ngồi xuống, tiếp nhỏ giọng ôn nhu: “Em còn nhỏ, có đôi khi là vì tò mò, hoặc là do nhầm lẫn hay nguyên nhân mơ hồ nào đó thì không có vấn đề, em phải tự xác định đường đi đúng cho mình, không cần lo lắng, cô và nhà trường sẽ trợ giúp cho em, được không?”

Kỉ Tiễu mặt mờ mịt: “Em thật sự không biết, có lẽ có một chút ấn tượng nhưng nhớ không rõ.”

Ngô lão thái gắt gao nhìn chằm chằm Kỉ Tiễu, chỉ thấy thần sắc cậu phi thường hỗn loạn, khiếp sợ, sợ hãi, không dám tin, đương nhiên còn có kích động, nhưng không phải loại cực lực che dấu kích động trong lòng có quỷ, mà là luống cuống không biết phải làm thế nào.

Ngô lão thái cảm thấy Kỉ Tiễu hẳn là không nói dối vì thế nói: “Có ấn tượng gì?”

Kỉ Tiễu mắt nhìn ảnh chụp, lập tức quay mặt đi, tựa như phi thường bài xích, sau đó cố gắng nghĩ nghĩ: “Em nhớ bộ quần áo này trước lễ giáng sinh em có mặc qua.”

“ngày đó xảy ra chuyện gì?”

Kỉ Tiễu nhăn mày: “em xin nghỉ, sau đó buổi tối cùng không ít bạn học ra ngoài ăn cơm, bọn em hình như…đều uống rượu.”

“Cho ênn, bởi vì uống rượu mới vậy sao?”

Kỉ Tiễu gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Em không biết, em không nhớ rõ lắm.”

“Em và Diêm Trừng… hai đứa bình thường ở chung thế nào?” bà biểu tình rõ ràng buông lỏng, tiếp tận lực uyển chuyển tìm từ hỏi ý kiến.

“Cũng như các bạn học khác.” Kỉ Tiễu dừng một chút: “Đại khái xem như bạn bè.”

Ngô lão thái biết tính tình Kỉ Tiễu quái gở, duy nhất chơi cung được chính là Diêm Trừng kia, mà Diêm Trừng thì tính cách vốn hào sảng tốt bụng.

Kỉ Tiễu nhìn Ngô lão thái nói: “Em và bạn ấy bởi vì kì thi vật lí quốc gia mà tương đối hợp ý, bởi vì muốn có được thành tích tốt cho nên bọn em thường xuyên làm bài chung với nhau, ngẫu nhiên sẽ cùng đi ăn cơm, lúc ấy, Dương Khiếu cũng có mặt.” nói tới đây, bà tương đối nhớ rõ, thời gian đó, khi bà bố trí nhiệm vụ nghiệm thu thành quả cũng thường nhiều làn nhắc nhở bọn họ phải giúp đỡ nhau, hỗ trợ chỉ bảo cho nhau.

“Cậu ấy rất chiếu cố em?”

Kỉ Tiễu chần chờ một chút mới nói: “Bởi vì bạn ấy và gia đình đều thương hại em, bà ngoại bạn ấy đối với em cũng thực tốt.” Câu này ngữ khí có chút lạnh mạc, hiện ra gia đoạn mẫn cảm của thiếu niên.

Nói tới điều này, bà rất tự nhiên khuyên nhủ: “Em không thể nghĩ như vậy, đây không phải là thương hại mà là một loại chiếu cố bạn bè thôi.” Bà biết Kỉ Tiễu không cha không mẹ, chỉ có ngươi giám hộ hàng năm cũng đều ở nước ngoài, nếu loại ở chung thế này cả bà ngoại Diêm Trừng đều biết rõ thì hẳn là không đến mức phát triển thái quá như vậy.

Kỉ Tiễu mím môi không nói lời nào, bà lại khuyên nhủ vài câu, đề tài mới quay lại bức ảnh: “Cho nên, em xác định hai em trừ bỏ đêm đó ra thì bình thường cũng không…đặc biệt tiếp xúc?”

Kỉ Tiễu có chút sốt ruột, trong mắt thậm chí xẹt qua tia tức giận: “Diêm Trừng có bạn gái, mọi người đều biết.”

Bà gật gù, cảm thấy hình như có chuyện như vậy, nhất thời biểu tình chưa từng lấy ngôn thuyết ngưng trọng đổi thành không hài lòng hỏi: “Vậy em cảm thấy, là ai đã up bức ảnh này lên?”

Kỉ Tiễu lắc đầu: “Là bọn Ngũ Tử Húc sao? Hay là Hồng Hạo?”

Bà bất đắc dĩ: “Bọn nó cho dù có định đùa dai cũng sẽ tung lên mạng sao?”

Kỉ Tiễu kì quái: “Vậy là ai? Cố ý sao?” Ngô lão thái suy nghĩ một chút nói: “Việc này nhà trường sẽ điều tra rõ ràng, chúng ta cũng sẽ phải nói chuyện với Diêm Trừng và những người khác, em đừng nóng vội, ổn định tâm tình, nếu… có gì khó khắn, tùy thời đều có thể tới tìm cô, hết thảy đều lấy học tập đầu.”

Nói xong, bà để Kỉ Tiễu nhẹ nhàng rời đi.

Tiếp đó lại gọi điện tới Đàm gia, đầu kia bắt máy là bà ngoại.

Ngô lão thái trước đơn giản hỏi tình hình Diêm Trừng, biết được thân thể hắn thật sự không khỏe, sau suy nghĩ một chút vẫn là đem tình huống trước mắt nói với đối phương.

Bà ngoại trầm mặc thật lâu mới đáp lại: “Tôi sẽ tới ngay.”

Ngô lão thái cúp điện thoại, trên mặt buồn rầu không giấu nổi.

Trong phòng làm việc hiện tại an tĩnh được một lúc, rốt cuộc có một lão sư lên tiếng: “Tôi sao cảm thấy việc này không nghiêm trọng a.”

Một khắc lại có người phụ họa tiếp: “Đúng vậy, bạn bè đùa giỡn, không biết bọn trẻ bây giờ trêu đùa có bao nhiêu khoa trương, năm trước lớp tôi có hai nam sinh mặc váy cỏ múa hawaii, lắc mông…chậc chậc.”

“Tôi biết chuyện này, cho nên, người chụp bức ảnh này đáng phải điều tra ra.”

Trong số đó có rất nhiều người đối với Diêm Trừng có ý giữ gìn cũng một phần biểu hiện rất chân thật của Kỉ Tiễu vừa rồi mà kết luận. phải biết rằng, nếu một người dưới tình huống này muốn nói xạo, đại bộ phận sau khi thấy bức ảnh nhất định sẽ phủ nhận tựa như “đó không phải em” hoặc là “Em chưa từng làm”! Nhưng Kỉ Tiễu lại không như thế, cậu từ đầu tới cuối đều không nói ảnh chụp này là giả, hoặc là có người có ý hãm hại mình, cậu chỉ là cố suy nghĩ nhớ lại, tỏ vẻ chính mình cũng không nhớ rõ, thậm chí Ngô lão thái ám chỉ cậu có đắc tội với bạn học nào không, còn lại đa số thời gian đều nghĩ có phải bạn Diêm Trừng đùa giỡn, hơn nữa ánh mắt Kỉ Tiễu, cậu chỉ là một học sinh trung học, biểu tình cho dù có gạt người nhưng ánh mắt cũng sẽ không che giấu, lộ ra cảm xúc chân thật của cậu. nhưng vừa rồi ánh mắt Kỉ Tiễu liền nói cho bọn họ biết, cậu hoàn toàn không nghĩ tới việc này là thế nào, ảnh chụp căn bản chính là một việc ngoài ý muốn mà thôi.

Bởi vậy, các thầy cô tựa hồ cũng có cái nhìn tương đồng, sôi nổi đem mục tiêu chuyển hướng về độc thủ ẩn mình sau lưng kia.

Mà Ngô lão sư nghe xong thì như có chút suy nghĩ hiện ra.

Hết chương 100
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện