"Ta đi cũng được, bất qua a Dạ giáo chủ, tính tình này của ngươi phải sửa nha, nếu không a, không ai thích ngươi đâu nha!"
*****************
Đêm khuya, Dạ Khê Hàn vẫn còn chưa ngủ, nàng luôn luôn ngủ muộn, cũng luôn luôn thiếu ngủ, nàng không thích ngủ, bởi vì trong mộng, luôn hiện ra hình ảnh đêm hôm đó, không phải là ác mộng, đó là một thảm kịch thật sự.

Cho nên, nàng không thích ngủ, trong mộng, bên tai đều là tiếng kêu thảm thiết của thân nhân, khắp nơi toàn là máu..

Dưới ánh nến, là con cá mặn kia, còn thoang thoảng phun ra mùi hương cá mặn, vì thế cho nên Dạ Khê Hàn suốt một buổi tối đều nhíu chặt mày, nhưng mà nàng lại không thể từ một cá mặn mà tìm ra bất cứ thứ gì, huống chi là thứ võ công bí tịch gì đó.

Bỗng nhiên, nhớ tới Phó Vân Mặc kia trưng ra một khuôn mặt ủy khuất...!
"Hai người kia, một ngày không ăn gì sao?"
Thanh âm Dạ Khê Hàn cực nhẹ, nhưng nàng lại biết có người đang nghe, Tiểu Đường ở trước giường ngủ của bản thân, sẽ luôn canh giữ ở ngoài cửa, giữa hai người cơ hồ rất ăn ý.

"Đúng vậy."
Dạ Khê Hàn nghe được Tiểu Đương trả lời, thở dài nói: "Đưa bọn hắn chút đồ ăn đi!"
Tiểu Đương không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ một lúc lâu sau, mới hỏi: "Giáo chủ, tại sao ngài lại đối xử với hai người kia đặc biệt như vậy?"
Đây là lần đầu tiên, Tiểu Đường thấy Dạ Khê Hàn đối với hai tên tù nhân đặc biệt như thế, cũng tốt như vậy.

"....Ngươi hỏi quá nhiều."
Tại sao đối tốt với hai người đó? Dạ Khê Hàn cũng không rõ, đặc biệt là đối với Phó Vân Mặc, người này đại khái là người đặc biệt nhất mà nàng gặp qua, không chỉ là tóc, còn có một số cử chỉ hành vi, dưới cái khom lưng uốn gối kia chôn dấu ngạo khí bất phục...!

Điều này làm Dạ Khê Hàn muốn thâm nhập thâm dò....!
Có lẽ nàng ta giống với một người, cùng một loại người với hắn, người kia cũng như thế, ngày thường ngốc ngốc cộc lốc, gặp chuyện gì cũng có thể bày ra ngạo khí cùng dũng cảm.

Chỉ tiếc...Hắn đã chết....!
Tiểu Đường rũ mắt, thở dài, rời đi.

Chỉ là Dạ Khê Hàn không nghĩ tới, Tiểu Đường rất mau trở về, hơn nữa tiếng bước chân rất vội vàng.

"Giáo chủ, hai tên kia chạy thoát rồi!"
Dạ Khê Hàn vừa nghe xong, thần kinh căng thẳng, ánh mắt lạnh băng nâng lên, nói: "....Truy!"
Dạ Khê Hàn đứng lên, một thân áo dài màu lam nhạt rơi xuống đất, cầm lấy thanh Thoái Cốt kiếm trong tay, liền vội vàng đi đến địa lao.

Địa lao ẩm ướt kia, khóa cửa cũng không có mở ra, Dạ Khê Hàn ngẩng đầu lên nhìn, thanh song sắt đã bị phá hủy chỉ còn lại một thanh sắt.

Làn da dưới mắt của Dạ Khê Hàn dường như đang run rẩy, nàng nắm chặt nắm tay, phất tay về phía trước, "oanh" một tiếng, thanh sắt cửa địa lao lại bị một chưởng của Dạ Khê Hàn đánh nát vụn.

Tiểu Đường đứng ở phía sau nàng cùng thủ vệ ở địa lao đồng loạt quỳ xuống, ngăn không được phát run.

"Giáo chủ, trong khoảng thời gian này ngài không thể sử dụng nội lực quá mức..."
Dạ Khê Hàn nghe cũng không nghe lời nói của Tiểu Đường, đi bộ vào nhà giam, thời điểm dẫm lên những thanh sắt nhỏ kia, còn phát ra những thanh âm rất nhỏ.

Mũi chân Dạ Khê Hàn điểm một cái, thân mình liền giống như du long thoát ra khỏi cửa sổ, sau đó xoay người bổ nhào một cái, vững vàng dừng ở trên mặt đất, gió lạnh thổi tới, lại không bằng hàn ý trong mắt của nàng, làm cho người khác sợ hãi không nguôi.

Hai người kia quả nhiên có vấn đề, dựa vào công lực của bọn họ làm sao có thể đánh vỡ song sắt kia, lại còn học được khinh công?
Dạ Khê Hàn từng đem Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân kiểm tra rất rõ ràng, căn bản không tin bọn họ có thể chạy trốn, chỉ có một cách để giải thích chính là...!
Trong tay bọn họ đích thực có đồ vật mà mình muốn – [Phong Vân Quyết].

Áo choàng của Dạ Khê Hàn vừa động, thân ảnh màu lam nhạt dưới ánh trăng hoàn toàn đi vào trong khu rừng hắc ám kia, ánh sáng duy nhất còn lại chỉ là đôi mắt sắc lạnh của nàng.

******
Ở một nơi khác, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc đã chạy tiêu hao gần hết sức lực, Nam Côn Luân cao to đều chạy đến sắp té xỉu, huống chi thể chất của hắn so với Phó Vân Mặc vẫn kém như vậy.

"Dừng....Ta chạy không nổi nữa."
Phó Vân Mặc một ta đỡ cây cổ thụ, sau đó cong lưng, dạ dày một trận quay cuồng, nôn khan vài cái, sau đó rốt cuộc gượng không được nữa, quỳ rạp xuống đất.

Phó Vân Mặc đã từng một lần thi chạy Marathon, khi đó cảm thấy đoạn đường này là dài nhất đối với chính mình, không nghĩ tới lần này so với thứ Marathon kia càng xa hơn, quả thực muốn phun máu.

Nam Côn Luân cũng ngồi xổm xuống dưới, sau đó phát hiện khi ngồi xổm xuống mắt cá chân bị đau, liền trực tiếp ngồi bệt xuống đất thì hai chân đều bị chuột rút.

"Nha ~ tìm được rồi nha ~"
Lúc này, một thanh âm quyền rũ truyền đến, tựa như yêu tinh trong rừng xanh, sợ tới mức Phó Vân Mặc lập tức dựa vào người của Nam Côn Luân, cảnh giác nhìn xung quanh.


Không lẽ là cây yêu bà ngàn năm gì đó và thiện nữ u hồn linh tinh ư?
Lúc này một thân hồng y dừng ở thân cây, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân thấy không rõ bộ dáng của người nọ, thực sự hoảng sợ, Phó Vân Mặc càng khẩn cấp nắm ống tay áo Nam Côn Luân mà phát run...!
Không phải là quỷ chứ? Không thể nào?
"Ngươi....ngươi, ngươi là người hay quỷ a?"
Nam Côn Luân cũng sợ, nói chuyện đều nói lắp, nhưng mà Phó Vân Mặc so với hắn còn sợ hãi hơn nữa, cho nên hắn chỉ thổi phồng lá gan để che chở trước người Phó Vân Mặc.

Thân hồng y kia phát ra tiếng cười như chuông bạc, sau đó một thoáng bay xuống, Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc vừa thấy, té ngã lộn nhào ra phía sau, tận lực lui về, y phục hoàn toàn bị dơ bẩn.

"Quỷ nếu có sắc đẹp như ta, vậy nhất định là tuyệt sắc quỷ mỹ nữ."
Nàng kia đến gần, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc giương mắt vừa thấy, lúc này mới nhìn rõ một gương mặt xinh đẹp, mang theo sự quyến rũ tự nhiên, khóe miệng mang theo ý cười mong manh, trên mặt mày đều là yêu mị, giơ tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng, thật là một đại mỹ nhân, bất quá...!
Phó Vân Mặc bỗng nhiên nhớ tới gương mặt của Dạ Khê Hàn và Mạc Ly Hề...!
Người trước mắt này vẫn là có chút thua kém...!
Nghe ngữ khí của người nọ, chắc thật sự không phải quỷ rồi, Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại lập tức cảnh giác.

"Ngươi....ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Phó Vân Mặc nói lắp nói, xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ là người của Dạ Nguyệt thần giáo? Má ơi! Chạy lâu như vậy, chẳng lẽ bị bắt trở về ngay sao?
"Cứu các ngươi, cứ như vậy, người kia liền thiếu ta một cái đại đại nhân tình, nhớ kỹ tên của ta, tên của ta là Thu Hồng Y."
Thu Hồng Y sau khi báo tên, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân nhìn lẫn nhau, đây là một trong tứ đại ma đầu trong giang hồ – Yêu nữ Thu Hồng Y?
"Nơi này đi về phía trước năm dặm, ra khỏi Tử Linh cốc, hướng đông đi hai dặm đường, các ngươi có thể nhìn thấy khách điếm, đến nơi đó chờ ta, đi mau!"
Thu Hồng Y dặn dò nói, ngữ khí có chút gấp, hiển nhiên nàng đã nhận ra gì đó, Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân nghe xong, lập tức theo lời của Thu Hồng Y rời đi, tử mã đương mã y *, đừng động vào yêu nữ tiên nữ, chạy thoát rồi nói, tuy rằng chân đều sắp đứt rồi, nhưng mà phải trốn đi!
*Tử mã đương mã y – 死马当活马医: còn nước còn tát.

"Nha ~ Dạ giáo chủ, làm sao vậy? Tới rừng tìm tình lang sao?"
Thu Hồng Y một thân y phục màu đỏ*, khinh công có một không hai trong giang hồ, võ công cũng không tồi, nhưng mà không tính là cao thâm, chẳng qua nàng là một thân công phu né tránh, nhưng thật ra đã làm đối thủ cao cường sao với nàng không thể buông lỏng cảnh giác.

*红衣 – Phiên âm là hồng y, nhưng thật ra mà chữ "hồng" này là chỉ màu đỏ.

"Cút ngay."
Thoát Cốt kiếm trong tay Dạ Khê Hàn chưa tra ra khỏi vỏ, Thu Hồng Y đảo mắt cũng nhận ra sát ý, trong lòng có chút sợ hãi, chỉ là nàng hiện tại không thể lui, nếu như lui, hai người kia nhất định trốn không thoát được.

"Nếu ta nói không thì sao?"
Thu Hồng Y không nghĩ sẽ đắc tội Dạ Khê Hàn, nhưng mà hiện tại bất đắc dĩ phải làm thế.

Trong tay Dạ Khê Hàn là Thoát Cốt kiếm đã tra ra khỏi vỏ, nhìn từng đoạn mang thứ xương cốt kia, làm Thu Hồng Y không ngăn cảm thấy sởn tóc gáy.

Đây là lần đầu tiên Dạ Khê Hàn và Thu Hồng giao thủ, nàng cũng muốn nhìn thử một chút, người này một thân công phu né tránh trác tuyệt này rốt cuộc có thể trốn thoát được khỏi Thoát Cốt kiếm của nàng không.

Dạ Khê Hàn không nói hai lời, Thoát Cốt kiếm trong bàn tay vung lên, liền hóa thành đạo roi hướng về Thu Hồng Y, tốc độ thực nhanh, nhưng trong bóng đêm Thu Hồng Y linh hoạt như miêu, thân ảnh màu đỏ kia ránh thoát đường roi từ Thoát Cốt kiếm của Dạ Khê Hàn, vài lần vung xuống, nàng liền rõ ràng, Thoát Cốt kiếm này rất linh hoạt hay biến hóa, nếu cứ dây dưa không dứt, một thân công phu né tránh của nàng sẽ bị nhìn thấu, bản thân sẽ chết trong tay của Dạ Khê Hàn.

Chỉ là nhất thời thất thần, sườn eo của Thu Hồng Y tránh ra khỏi đường roi của Thoát Cốt kiếm, ai ngờ tay của Dạ Khê Hàn run lên, lại thay đổi quỹ đạo vận hành của Thoát Cốt kiếm, hướng phương hướng Thu Hồng Y né tránh bay tới, thân hình mềm mại của Thu Hồng Y lập tức áp xuống, thành một cầu vòm yêu cầu cao độ về mặt động tác.

Theo sau lòng bàn tay của nàng dùng sức, lật nghiêng người qua, rời khỏi phạm vi công kích của Dạ Khê Hàn ngay lúc này.


"Dạ giáo chủ, làm gì mà nghiêm túc quá vậy ~ người ta bất quá chỉ là giỡn chơi chút thôi mà ~"
Đứng thẳng người, Thu Hồng Y tuy rằng đang cười, nhưng giữ trán đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cũng may bóng đêm càng tối, đem sắc mặt tái nhợt dần dần che dấu rất khá.

"Nếu không cút ngay, ta liền đưa ngươi đi tìm Diêm Vương đi chơi."
"Phụt ~ Nguyên lại Dạ giáo chủ cũng biết nói giỡn a ~"
Thu Hồng Y hít sâu vài cái, nói: "Ta đi cũng được, bất qua a Dạ giáo chủ, tính tình này của ngươi phải sửa nha, nếu không a, không ai thích ngươi đâu nha!"
Nói xong, Thu Hồng Y lách người nhắm về phương hướng mà Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân rời đi.

Dạ Khê Hàn thu hồi Thoát Cốt kiếm, đi lên phía trước vài bước, nhìn ba hướng đi trước mắt...Do dự vài cái, lựa chọn phương hướng khác với Thu Hồng mà đuổi theo.

Tuy rằng nàng không biết Thu Hồng Y tại sao lại ở chỗ này xuất hiện cản trở đường đi của mình, nhưng Thu Hồng Y tuyệt đối không phải loại người vì hai tên không liên quan đến mình lại đắc tội với mình, cho nên nàng cho rằng phương hướng Thu Hồng Y rời đi kia, nhất định không phải phương hướng Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân bỏ chạy.

Chỉ là Dạ Khê Hàn đã quên mất một điều, Thu Hồng Y sỡ dĩ có thể ở trà trộn vào giang hồ lâu như vậy, hơn nữa trở thành một trong các ma đầu làm cho mọi người đều sợ hãi, bởi vì nàng còn có một loại năng lực, đó chính là quỷ kế đa đoan.

*******
Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc không màng sống chết mà chạy, rốt cuộc thấy được y lời của Thu Hồng Y, trên đường đi có một thôn trang nhỏ, thôn trang nhỏ kia có một khách điếm nhỏ.

Phó Vân Mặc vừa đến, liền dựa vào tường mà nôn khan một trận, Nam Côn Luân cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn ngồi trên mặt đất vẫn luôn kéo kéo lòng bàn chân của mình, bởi vì hắn bị chuột rút.

Nghe được âm thanh, chưởng quầy từ khách điếm đi ra, liền thấy được hai người dơ bẩn...!
Phó Vân Mặc vừa nhìn thấy được chưởng quầy, giống như thấy được hy vọng, vừa muốn nói gì đó, lại cảm thấy đầu trống không...!
"Nam Côn Luân, túi tiền có ở đó không?"
"....Không có..."
Bọc hành lý đều bị Dạ Khê Hàn cầm đi, túi tiền vẫn còn trong đó, Phó Vân Mặc bỗng nhiên muốn khóc, nàng ngồi ngã trên mặt đất, mặc quần áo thô ráp....!
"Hai vị khách quan...Nếu như không chê, tiến vào trong uống chút nước trà đi!"
Chưởng quầy xem hai người này giống như đang chạy trốn, rất đáng thương, đảo mắt nhìn không giống người xấu, liền tốt bụng giúp đỡ một phen.

"Đa tạ chưởng quầy, đa tạ!"
Phó Vân Mặc thiếu chút nữa là cho chưởng quầy một cái dập đầu, nàng cùng Nam Côn Luân tiếng vào khách điếm, uống trà nóng chưởng quầy cho hai người, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân lúc này mới cảm thấy bản thân đã sống lại.

Phó Vân Mặc nhìn hết thảy khách điếm, bỗng nhiên nhớ đến Tứ Hải lâu, bi thương ào tới, hốc mắt hơi ướt, bắt lấy cánh tay của Nam Côn Luân nói: "Má ơi! Nam Côn Luân! Chúng ta thật sự chạy thoát rồi!"
"Còn sống thật tốt!"
-------Hết chương 25--------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện