Edit: Tuyết Liên
Không biết đã qua bao lâu trong hành lang vẫn luôn là tĩnh mịch y hệt không âm thanh.
Cho đến khi đèn phòng giải phẩu tắt, Mộ Dịch Thiên, An Vịnh Tâm cùng Tống Mật Nhi cơ hồ là cùng lúc từ trên ghế đứng lên, thời gian dài chết lặng khiến Tống Mật Nhi lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, thật may là bên cạnh An Vịnh Tâm kịp thời đỡ nàng, vội vàng nói câu cám ơn nàng cùng An Vịnh Tâm cùng đi đến cửa phòng mổ.
Tống Mật Nhi không khỏi hình như so với An Vịnh Tâm càng khẩn trương, thời gian ở bên ngoài chờ đợi tựa như qua một năm, nàng có thể cảm giác đến mọi người cũng rất lo lắng, chỉ là lo lắng không có nói thôi, đối với nàng mà nói mặc dù không biết người bên trong giải phẫu là ai, nàng cũng kỳ vọng người nọ được cứu nhưng nàng hình như lo lắng hơn cho Đỗ Vịnh Duy, hắn tối hôm qua lo lắng nàng có thể biết, hắn coi trọng cuộc giải phẫu này thế nào, không biết hắn thành công không.
Rất nhanh băng-ca nhanh chóng được đẩy ra, người trên giường chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc nào, xem ra tình huống không tốt lắm. Cô gái ấy bị các y tá vây quanh nhanh chóng đi qua bên cạnh của bọn họ đẩy hướng phòng bệnh, Mộ Dịch Thiên lòng như lửa đốt nhìn băng-ca một cái rất muốn lập tức đuổi theo nhưng hắn biết là sẽ có chuyện quan trọng hơn chờ người kia đi ra.
Đỗ Vịnh Duy cơ hồ là đi theo băng-ca đi ra, Tống Mật Nhi mắt không chớp theo dõi hắn, tay nhỏ bé nắm rất chặt nhìn hắn chậm rãi gở xuống khẩu trang, mặt tuấn nhan tái nhợt đến cơ hồ mau cùng người trên băng ca sánh ngang có lẽ đây là bởi vì một loại áp lực cực lớn cùng mệt mỏi sinh ra, trong nháy mắt đó Tống Mật Nhi lòng của không khỏi đau thương, ý duy nhất chỉ là hảo hảo ôm hắn, để cho hắn dựa vào.
Đây tất cả đều thu vào trong mắt của An Vịnh Tâm, mắt to lóe một cái sáng bóng, nàng biết hàm nghĩa ánh mắt Tống Mật Nhi bởi vì nó giống như nàng nhìn Thẩm Tư Kiều, là một loại yêu, một loại si.
Mộ Dịch Thiên mắt phượng nhíu, hắn khẩn trương được mau không thể hô hấp, thật thấp đối Đỗ Vịnh Duy nói
“Nói cho tôi biết, tình huống như thế nào?”
“Tôi không biết.” Hồi lâu Đỗ Vịnh Duy nghe được mình nói ra đáp án như vậy, một câu không thể đoán được, một câu cơ hồ chưa từng có trong miệng hắn nói ra.
“Cái gì gọi là không biết!” Chỉ là trong nháy mắt, Mộ Dịch Thiên hung hăng níu lấy cổ áo của người kia, ánh mắt tàn khốc hiện ra, môi mỏng níu chặt, gầm nhẹ
“Cậu nói cho tôi biết cái gì gọi là không biết!”
Đỗ Vịnh Duy không có ngăn cản hành động của Mộ Dịch Thiên, chỉ là mệt mỏi giải thích
“Cậu biết đối với tôi mà nói, giải phẫu tim không có bất kỳ nguy hiểm, mà mấu chốt là ở chỗ thể chất Vu Tiêu Nhân vô cùng đặc biệt, cô ấy kháng dược tính đây là việc tôi căn bản không cách nào khống chế, tôi đã tận lực, kế tiếp phải xem ý chí của cô ấy đấu trọi với bệnh, nhưng là...”
“Đủ rồi!” Mộ Dịch Thiên mất khống chế hung hăng cho Đỗ Vịnh Duy một quyền, mắt phượng cơ hồ là giận dữ muốn giết người, hắn lý trí muốn hỏng mất gầm nhẹ không cho phép người kia nói tiếp, sợ nghe được gì để cho mình thực sợ hãi
“Là cậu, là cậu nói tôi tin tưởng cậu đấy! Nhưng cuối cùng cậu lại nói cho tôi biết, cậu không có lòng tin cứu sống cô ấy sao?”
Nhìn Đỗ Vịnh Duy bị đánh ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu ỏ tươi, An Vịnh Tâm cùng Tống Mật Nhi đồng thời kinh hô một tiếng, một người kéo lại Mộ Dịch Thiên, một đứng ở bên người Vịnh Duy, Tống Mật Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm đau lòng xóa đi khóe miệng của hắn, thanh âm nghẹn ngào
“Đau không?”
“Tôi không sao.” Đỗ Vịnh Duy chậm rãi nói, vẫn như cũ là nhìn Mộ Dịch Thiên
“Cậu sợ hãi cái gì? Tôi cũng không có nói cô ấy sẽ có việc gì, cậu phải tỉnh táo một chút cùng cô ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”
“Buông ra” Mộ Dịch Thiên đưa tay đẩy ra An Vịnh Tâm như muốn nổi điên nghĩ lần nữa nhìn Đỗ Vịnh Duy rống to
“Cậu là một tên lừa gạt, cậu là bác sĩ thiên tài, rồi là chuyên gia tim mạch nổi tiếng, Đỗ Vịnh Duy nếu như cậu không cứu sống cô ấy, tôi sẽ khiến cậu chôn theo!”
“Đủ rồi!” Một tiếng tức giận mảnh mai đột nhiên vang lên, khiến Mộ Dịch Thiên bỗng dưng ngưng gào thét, chỉ còn có thở hổn hển mà An Vịnh Tâm cùng Đỗ Vịnh Duy hình như cũng không có ngờ tới cái tiếng hô này cư nhiên đến từ...Tống Mật Nhi.
Tống Mật Nhi ngăn ở trước người của hắn, mặt thở phì phò nhìn thẳng Mộ Dịch Thiên, nhìn cái đôi mắt tàn nhẫn kia cư nhiên không hề sợ hãi, khiến An Vịnh Tâm có chút vui mừng cơ hồ không có ai chứng kiến thấy Mộ Dịch Thiên không đeo kính mà có thể may mắn không bị hấp dẫn, huống chi chủ nhân đôi mắt này đang giận dữ từ trước nay chưa từng có, cực kỳ đáng sợ, vậy mà...cô gái kia hình như một chút cũng không có bị xúc động.
“Cô cút ngay!” Mộ Dịch Thiên rống giận.
“Tôi không!” Tống Mật Nhi quật cường nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rống trở về
“Anh biết rõ ràng tất cả đều không phải là lỗi của Vịnh Duy, tại sao muốn đem nỗi sợ cùng tuyệt vọng trút trên người của hắn? Đây là không công bằng.”
Một câu, vạch trần nội tâm của Mộ Dịch Thiên chỗ sâu nhất của hắn đang khủng hoảng, hắn run rẩy, đáng sợ nói
“Cô nói bậy! Là hắn, hắn không cứu được Tiêu Nhân, hắn là hung thủ.”
“Hắn không phải!” Tống Mật Nhi chỉ là rất đau lòng, nàng quay đầu lại nhìn Đỗ Vịnh Duy một cái, phát hiện hắn đang kinh ngạc nhìn mình, trong lúc nhất thời cũng không biết mình dũng khí từ đâu tới, quay đầu nhìn Mộ Dịch Thiên, nghiêm túc mà ngu đần nói
“Có lẽ tựa như anh nói ở trong mắt mọi người hắn là bác sĩ thiên tài, mọi người đều cho rằng hắn không gì không làm được sao, hắn sẽ không mệt mỏi, sẽ không đau nhưng tại sao mọi người không hỏi xem mình có phải hay không quá ích kỷ? Thật ra thì mọi người đều lệ thuộc vào hắn đều đem sợ hãi cùng tuyệt vọng của mình trút lên người của hắn, có phải hay không mọi người cho là chỉ cần có hắn tất cả đều không có vấn đề gì, cho nên chỉ cần hắn không làm được thì mọi người trách hắn? Mọi người chẳng lẽ cũng sẽ không lo lắng chuyện hắn cũng sẽ sợ mình có phần không làm được hay sao? Có lẽ hắn thỉnh thoảng cũng muốn lệ thuộc vào một cái người khác, nghe người khác nói coi như không làm được cũng không có quan hệ chứ?”
Nói xong lời này Tống Mật Nhi như có như không cũng liếc về phía An Vịnh Tâm
“Mọi người đều tin tưởng rằng hắn là có thể, cho nên hắn một mực cố gắng phối hợp đem hết toàn lực thỏa mãn hy vọng của mọi người, nhưng mọi người ai chịu suy nghĩ một chút cho hắn bây giờ là mệt mỏi hay không, chỉ lo lắng cho người bệnh, lo lắng cho tâm tình của mọi người, thân thể hắn cũng chịu bao áp lực? Mọi người....”
Nói xong, không biết vì sao, Tống Mật Nhi cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cứ như vậy khóc, mình cũng cảm giác mình ngu nhưng nàng chính là không có biện pháp không đau lòng, nhìn hắn mặt không có chút huyết sắc nào, khóe miệng có máu liền gấp muốn chết.
“Đừng nói nữa, đứa ngốc.” Đỗ Vịnh Duy đứng dậy cũng đỡ dậy Tống Mật Nhi, thanh âm nhu hòa trầm thấp không giống chính hắn tất cả mọi người không nhìn ra Đỗ Vịnh Duy đang suy nghĩ gì mà hắn chỉ là nhìn Mộ Dịch Thiên một cái, an ủi nói:
“Không phải lo lắng nên làm tôi đều làm, Tiêu Nhân ở hiền có trời phù hộ, Vịnh Tâm chăm sóc Dịch Thiên, tôi đi trước.” Ôm chặt người trong ngực, hắn mang theo nàng rời đi.
Mà Mộ Dịch Thiên hoàn toàn là kinh ngạc, hắn nhắm mắt lại dựa vào tường cứ như vậy chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu không biết nói gì, An Vịnh Tâm đứng ở bên Mộ Dịch Thiên nhìn bóng lưng 2 người họ rời đi.
Nàng biết, Mộ Dịch Thiên đem lời Tống Mật Nhi nói nghe lọt, mà nàng thì sao nàng cũng thật cũng nghe vào, trong lòng đau thương, thì ra là nàng và Dịch Thiên đều tàn nhẫn như vậy.
Cười khổ Tống Mật Nhi nói rất đúng bọn họ đều rất ích kỷ, vẫn đem tất cả đặt trên người hắn, trước Vịnh Duy vẫn chăm sóc nàng, trước khi gặp Thẩm Tư Kiều nàng toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào hắn, gặp Thẩm Tư Kiều sau như cũ nàng hình như cũng không có nghĩ qua Vịnh Duy muốn cái gì, hắn đang nghĩ cái gì, nàng chỉ là cứ vậy tiếp nhận hắn thương yêu cưng chiều, mà Dịch Thiên, cường thế như Dịch Thiên hình như cũng là như thế.
Thật xin lỗi, Vịnh Duy….An Vịnh Tâm trong tim thâm thiết nói, bắt đầu từ bây giờ nàng phải thay đổi, nàng không cần để cho Vịnh Duy một mình chịu đựng, nàng cũng rất may mắn rốt cuộc có một người thấy được nội tâm hắn, đây tất cả tất cả…là có Mật Nhi, cám ơn cô.
Nàng tin tưởng, Tống Mật Nhi không phải chỉ là một khách qua đường trong cuộc sống của Vịnh Duy mà thôi.
Không biết đã qua bao lâu trong hành lang vẫn luôn là tĩnh mịch y hệt không âm thanh.
Cho đến khi đèn phòng giải phẩu tắt, Mộ Dịch Thiên, An Vịnh Tâm cùng Tống Mật Nhi cơ hồ là cùng lúc từ trên ghế đứng lên, thời gian dài chết lặng khiến Tống Mật Nhi lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, thật may là bên cạnh An Vịnh Tâm kịp thời đỡ nàng, vội vàng nói câu cám ơn nàng cùng An Vịnh Tâm cùng đi đến cửa phòng mổ.
Tống Mật Nhi không khỏi hình như so với An Vịnh Tâm càng khẩn trương, thời gian ở bên ngoài chờ đợi tựa như qua một năm, nàng có thể cảm giác đến mọi người cũng rất lo lắng, chỉ là lo lắng không có nói thôi, đối với nàng mà nói mặc dù không biết người bên trong giải phẫu là ai, nàng cũng kỳ vọng người nọ được cứu nhưng nàng hình như lo lắng hơn cho Đỗ Vịnh Duy, hắn tối hôm qua lo lắng nàng có thể biết, hắn coi trọng cuộc giải phẫu này thế nào, không biết hắn thành công không.
Rất nhanh băng-ca nhanh chóng được đẩy ra, người trên giường chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc nào, xem ra tình huống không tốt lắm. Cô gái ấy bị các y tá vây quanh nhanh chóng đi qua bên cạnh của bọn họ đẩy hướng phòng bệnh, Mộ Dịch Thiên lòng như lửa đốt nhìn băng-ca một cái rất muốn lập tức đuổi theo nhưng hắn biết là sẽ có chuyện quan trọng hơn chờ người kia đi ra.
Đỗ Vịnh Duy cơ hồ là đi theo băng-ca đi ra, Tống Mật Nhi mắt không chớp theo dõi hắn, tay nhỏ bé nắm rất chặt nhìn hắn chậm rãi gở xuống khẩu trang, mặt tuấn nhan tái nhợt đến cơ hồ mau cùng người trên băng ca sánh ngang có lẽ đây là bởi vì một loại áp lực cực lớn cùng mệt mỏi sinh ra, trong nháy mắt đó Tống Mật Nhi lòng của không khỏi đau thương, ý duy nhất chỉ là hảo hảo ôm hắn, để cho hắn dựa vào.
Đây tất cả đều thu vào trong mắt của An Vịnh Tâm, mắt to lóe một cái sáng bóng, nàng biết hàm nghĩa ánh mắt Tống Mật Nhi bởi vì nó giống như nàng nhìn Thẩm Tư Kiều, là một loại yêu, một loại si.
Mộ Dịch Thiên mắt phượng nhíu, hắn khẩn trương được mau không thể hô hấp, thật thấp đối Đỗ Vịnh Duy nói
“Nói cho tôi biết, tình huống như thế nào?”
“Tôi không biết.” Hồi lâu Đỗ Vịnh Duy nghe được mình nói ra đáp án như vậy, một câu không thể đoán được, một câu cơ hồ chưa từng có trong miệng hắn nói ra.
“Cái gì gọi là không biết!” Chỉ là trong nháy mắt, Mộ Dịch Thiên hung hăng níu lấy cổ áo của người kia, ánh mắt tàn khốc hiện ra, môi mỏng níu chặt, gầm nhẹ
“Cậu nói cho tôi biết cái gì gọi là không biết!”
Đỗ Vịnh Duy không có ngăn cản hành động của Mộ Dịch Thiên, chỉ là mệt mỏi giải thích
“Cậu biết đối với tôi mà nói, giải phẫu tim không có bất kỳ nguy hiểm, mà mấu chốt là ở chỗ thể chất Vu Tiêu Nhân vô cùng đặc biệt, cô ấy kháng dược tính đây là việc tôi căn bản không cách nào khống chế, tôi đã tận lực, kế tiếp phải xem ý chí của cô ấy đấu trọi với bệnh, nhưng là...”
“Đủ rồi!” Mộ Dịch Thiên mất khống chế hung hăng cho Đỗ Vịnh Duy một quyền, mắt phượng cơ hồ là giận dữ muốn giết người, hắn lý trí muốn hỏng mất gầm nhẹ không cho phép người kia nói tiếp, sợ nghe được gì để cho mình thực sợ hãi
“Là cậu, là cậu nói tôi tin tưởng cậu đấy! Nhưng cuối cùng cậu lại nói cho tôi biết, cậu không có lòng tin cứu sống cô ấy sao?”
Nhìn Đỗ Vịnh Duy bị đánh ngã trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu ỏ tươi, An Vịnh Tâm cùng Tống Mật Nhi đồng thời kinh hô một tiếng, một người kéo lại Mộ Dịch Thiên, một đứng ở bên người Vịnh Duy, Tống Mật Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm đau lòng xóa đi khóe miệng của hắn, thanh âm nghẹn ngào
“Đau không?”
“Tôi không sao.” Đỗ Vịnh Duy chậm rãi nói, vẫn như cũ là nhìn Mộ Dịch Thiên
“Cậu sợ hãi cái gì? Tôi cũng không có nói cô ấy sẽ có việc gì, cậu phải tỉnh táo một chút cùng cô ấy vượt qua giai đoạn nguy hiểm.”
“Buông ra” Mộ Dịch Thiên đưa tay đẩy ra An Vịnh Tâm như muốn nổi điên nghĩ lần nữa nhìn Đỗ Vịnh Duy rống to
“Cậu là một tên lừa gạt, cậu là bác sĩ thiên tài, rồi là chuyên gia tim mạch nổi tiếng, Đỗ Vịnh Duy nếu như cậu không cứu sống cô ấy, tôi sẽ khiến cậu chôn theo!”
“Đủ rồi!” Một tiếng tức giận mảnh mai đột nhiên vang lên, khiến Mộ Dịch Thiên bỗng dưng ngưng gào thét, chỉ còn có thở hổn hển mà An Vịnh Tâm cùng Đỗ Vịnh Duy hình như cũng không có ngờ tới cái tiếng hô này cư nhiên đến từ...Tống Mật Nhi.
Tống Mật Nhi ngăn ở trước người của hắn, mặt thở phì phò nhìn thẳng Mộ Dịch Thiên, nhìn cái đôi mắt tàn nhẫn kia cư nhiên không hề sợ hãi, khiến An Vịnh Tâm có chút vui mừng cơ hồ không có ai chứng kiến thấy Mộ Dịch Thiên không đeo kính mà có thể may mắn không bị hấp dẫn, huống chi chủ nhân đôi mắt này đang giận dữ từ trước nay chưa từng có, cực kỳ đáng sợ, vậy mà...cô gái kia hình như một chút cũng không có bị xúc động.
“Cô cút ngay!” Mộ Dịch Thiên rống giận.
“Tôi không!” Tống Mật Nhi quật cường nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rống trở về
“Anh biết rõ ràng tất cả đều không phải là lỗi của Vịnh Duy, tại sao muốn đem nỗi sợ cùng tuyệt vọng trút trên người của hắn? Đây là không công bằng.”
Một câu, vạch trần nội tâm của Mộ Dịch Thiên chỗ sâu nhất của hắn đang khủng hoảng, hắn run rẩy, đáng sợ nói
“Cô nói bậy! Là hắn, hắn không cứu được Tiêu Nhân, hắn là hung thủ.”
“Hắn không phải!” Tống Mật Nhi chỉ là rất đau lòng, nàng quay đầu lại nhìn Đỗ Vịnh Duy một cái, phát hiện hắn đang kinh ngạc nhìn mình, trong lúc nhất thời cũng không biết mình dũng khí từ đâu tới, quay đầu nhìn Mộ Dịch Thiên, nghiêm túc mà ngu đần nói
“Có lẽ tựa như anh nói ở trong mắt mọi người hắn là bác sĩ thiên tài, mọi người đều cho rằng hắn không gì không làm được sao, hắn sẽ không mệt mỏi, sẽ không đau nhưng tại sao mọi người không hỏi xem mình có phải hay không quá ích kỷ? Thật ra thì mọi người đều lệ thuộc vào hắn đều đem sợ hãi cùng tuyệt vọng của mình trút lên người của hắn, có phải hay không mọi người cho là chỉ cần có hắn tất cả đều không có vấn đề gì, cho nên chỉ cần hắn không làm được thì mọi người trách hắn? Mọi người chẳng lẽ cũng sẽ không lo lắng chuyện hắn cũng sẽ sợ mình có phần không làm được hay sao? Có lẽ hắn thỉnh thoảng cũng muốn lệ thuộc vào một cái người khác, nghe người khác nói coi như không làm được cũng không có quan hệ chứ?”
Nói xong lời này Tống Mật Nhi như có như không cũng liếc về phía An Vịnh Tâm
“Mọi người đều tin tưởng rằng hắn là có thể, cho nên hắn một mực cố gắng phối hợp đem hết toàn lực thỏa mãn hy vọng của mọi người, nhưng mọi người ai chịu suy nghĩ một chút cho hắn bây giờ là mệt mỏi hay không, chỉ lo lắng cho người bệnh, lo lắng cho tâm tình của mọi người, thân thể hắn cũng chịu bao áp lực? Mọi người....”
Nói xong, không biết vì sao, Tống Mật Nhi cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cứ như vậy khóc, mình cũng cảm giác mình ngu nhưng nàng chính là không có biện pháp không đau lòng, nhìn hắn mặt không có chút huyết sắc nào, khóe miệng có máu liền gấp muốn chết.
“Đừng nói nữa, đứa ngốc.” Đỗ Vịnh Duy đứng dậy cũng đỡ dậy Tống Mật Nhi, thanh âm nhu hòa trầm thấp không giống chính hắn tất cả mọi người không nhìn ra Đỗ Vịnh Duy đang suy nghĩ gì mà hắn chỉ là nhìn Mộ Dịch Thiên một cái, an ủi nói:
“Không phải lo lắng nên làm tôi đều làm, Tiêu Nhân ở hiền có trời phù hộ, Vịnh Tâm chăm sóc Dịch Thiên, tôi đi trước.” Ôm chặt người trong ngực, hắn mang theo nàng rời đi.
Mà Mộ Dịch Thiên hoàn toàn là kinh ngạc, hắn nhắm mắt lại dựa vào tường cứ như vậy chậm rãi ngồi xuống, ôm đầu không biết nói gì, An Vịnh Tâm đứng ở bên Mộ Dịch Thiên nhìn bóng lưng 2 người họ rời đi.
Nàng biết, Mộ Dịch Thiên đem lời Tống Mật Nhi nói nghe lọt, mà nàng thì sao nàng cũng thật cũng nghe vào, trong lòng đau thương, thì ra là nàng và Dịch Thiên đều tàn nhẫn như vậy.
Cười khổ Tống Mật Nhi nói rất đúng bọn họ đều rất ích kỷ, vẫn đem tất cả đặt trên người hắn, trước Vịnh Duy vẫn chăm sóc nàng, trước khi gặp Thẩm Tư Kiều nàng toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào hắn, gặp Thẩm Tư Kiều sau như cũ nàng hình như cũng không có nghĩ qua Vịnh Duy muốn cái gì, hắn đang nghĩ cái gì, nàng chỉ là cứ vậy tiếp nhận hắn thương yêu cưng chiều, mà Dịch Thiên, cường thế như Dịch Thiên hình như cũng là như thế.
Thật xin lỗi, Vịnh Duy….An Vịnh Tâm trong tim thâm thiết nói, bắt đầu từ bây giờ nàng phải thay đổi, nàng không cần để cho Vịnh Duy một mình chịu đựng, nàng cũng rất may mắn rốt cuộc có một người thấy được nội tâm hắn, đây tất cả tất cả…là có Mật Nhi, cám ơn cô.
Nàng tin tưởng, Tống Mật Nhi không phải chỉ là một khách qua đường trong cuộc sống của Vịnh Duy mà thôi.
Danh sách chương