Bác sĩ Trần nói rõ tình hình của Nguyễn Đức Nghiệp cho Nguyễn Hân nghe rồi sau đó đã đi ra ngoài, Nguyễn Hân mệt mỏi ngồi trên ghế sofa.
Cảnh đêm lờ mờ bên ngoài cửa sổ, mặt trăng bị mây che mất, bầu trời tối đen.
“Hân Hân, chắc con chưa ăn bữa tối phải không, dì xuống dưới mua cơm cho con và Nguyễn đổng.”
Nguyễn Hân ừ một tiếng, quay đầu nói: “Cơm của ba cháu thanh đạm tí, mua cháo là được rồi.”
Sau khi dì Trần đi, trợ lý Huỳnh cũng tự giác ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cha con, hai người im lặng ngồi đối diện nhau được một hồi, Nguyễn Đức Nghiệp nhìn chằm vào mặt căng thẳng của Nguyễn Hân, ngượng ngùng hỏi, “Thật sao……Đúng là phải mổ sao? Hân Hân, ba cảm thấy chuyện này vẫn phải suy nghĩ cẩn trọng, dù gì túi mật này là một bộ phận của cơ thể người, nếu như đã cắt bỏ rồi, sau này cũng không thể sinh ra lại được nữa.”
Nguyễn Hân nhắm một mắt lại, điềm tĩnh nói: “Bác sĩ kiến nghị cắt bỏ.”
“Bác sĩ đó cũng có lúc chẩn đoán sai, còn nữa, hiện nay rất nhiều bác sĩ cũng đã nhìn quen sự sống chết của bệnh nhân, cắt túi mật đối với bọn họ mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với ba mà nói cả cuộc đời này sẽ không còn túi mật nữa, ba thấy hay là trị liệu bằng cách bảo thủ, nếu không thì tìm trung y……”
“Được rồi.” Nguyễn Hân trực tiếp cắt ngang lời ông, “Ba cũng biết, có một số chuyện, một khi đã làm, thì không thể quay lại nữa phải không?”
Nguyễn Đức Nghiệp rủ mắt xuống, bị con gái giáo huấn đến không dám nói chuyện.
Đúng lúc điện thoại Nguyễn Hân reo lên, là cuộc gọi đến của Hạ Y Đồng, cô lấy điện thoại lên đi ra ngoài hành lang nghe máy.
“Alo, Hân Hân, bạn đến bệnh viện chưa? Chú Nguyễn sao rồi?”
Nguyễn Hân: “Cấp hỏa công tâm, bệnh đau bao tử cũ, lại kiểm tra ra túi mật kết thạch, phải chịu chút tội làm cuộc phẫu thuật nhỏ.”
Hạ Y Đồng: “Đang khỏe mạnh mà tại sao lại cấp hỏa công tâm chứ.”
Nguyễn Hân bỏ một tay vào trong túi, cười khusch khích một tiếng, nói: “Nghe nói ông đã biết được chuyện mẹ con Lý Anh Hòa và Nguyễn Thư Nhã cố tình đến Lệ Vy kiếm chuyện với tôi, chạy đi tìm Lý Anh Hòa tính sổ, kết quả đã bị người ta dùng đứa trẻ trong bụng uy hiếp, người ta còn chưa làm gì, bản thân ông lại tức đến nhập viện.”
“Chết tiệt, hai mẹ con này cũng quá không cần mặt mũi rồi, đứa trẻ trong bụng còn chưa được sinh ra đã bị bọn họ lấy làm cớ để tranh giành gia sản, vậy còn ba bạn thì sao, ba bạn nghĩ sao? Hai mẹ con này đều đã gạch mặt để lộ bản tính tham lam rồi, không lẽ ba của bạn còn chưa nhìn rõ Lý Anh Hòa chỉ là tham tiền của ông thôi sao?”
“Không biết, hiện nay ông bệnh rồi, tôi vẫn chưa hỏi ông tính như thế nào, chắc đợi bệnh của ông đỡ rồi mới nói tiếp.”
Chắc trong lòng cũng rất khó chịu, vì để ở cùng với Lý Anh Hòa, ly dị với người vợ trước đã cùng ông trải qua hai mươi mấy năm, mẹ ruột tức giận, dọn về nhà cũ sống một mình, con gái và ông cách lòng, những người thân nhất đã cách ông càng ngày càng xa, tính ra bên cạnh ông chỉ còn lại một mình Lý Anh Hòa, Lý Anh Hòa lại mang thai con của ông, ông nhất định sẽ kì vọng đứa trẻ mang dòng máu đó của ông được ra đời.
Nhưng Lý Anh Hòa lại bắt lấy điểm yếu đó của ông, lợi dụng đứa trẻ đó uy hiếp ông.
Hạ Y Đồng rất muốn vỗ tay la tốt, nói ba Nguyễn đáng đời, khuyên Nguyễn Hân đừng lo cho ông nữa, nhưng hễ nghĩ đến dù gì ông cũng là ba của Nguyễn Hân, bây giờ người vẫn còn nằm trên giường bệnh, chỉ có một đứa con gái là Nguyễn Hân, Nguyễn Hân không lo cho ông cũng không còn ai lo cho ông nữa.
Gió đêm hơi lạnh, kết thúc cuộc gọi với Hạ Y Đồng đã lâu rồi, Nguyễn Hân đứng ở hành lang chưa vào trong.
Từ khi Nguyễn Đức Nghiệp nhập viện thì mẹ con Lý Anh Hòa chưa từng xuất hiện, dì Trần nói Lý Anh Hòa cũng bị hoảng hốt, Nguyễn Thư Nhã cùng bà ở lầu dưới làm kiểm tra khoa phụ sản.
Vừa nghe đã biết mượn cớ, Nguyễn Hân quá hiểu hai mẹ con này đã suy nghĩ gì, Nguyễn Đức Nghiệp đang trong cơn giận, lại là bị hai người họ làm tức đến nhập viện, bây giờ qua đây không kiếm được lợi ích gì, dứt khoát mượn đứa trẻ trong bụng để làm cớ tránh, đợi Nguyễn Đức Nghiệp hả cơn giận rồi mới lại vỗ người.
Vừa mang thai đứa trẻ này đã tùy tiện làm càn không sợ hãi như vậy, nếu như lần này không cho bọn họ một chút giáo huấn, sau này đứa trae ra đời rồi, chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.
Lông mi Nguyễn Hân rủ xuống, trong điện thoại người liên lạc tìm thấy tên của Giang Vân Thăng là phó tổng tài của tập đoàn Đạt Hoành, gọi qua đó.
“Alo, anh Giang.”
“Mời anh giúp việc chút việc.”
“Từ bây giờ bắt đầu, tạm ngừng tất cả các hoạt động thông cáo của Nguyễn Thư Nhã, thương lượng với đối tác về những hợp đồng đã kí đổi nghệ sĩ khác qua, đối phương không đồng ý thì xử lý theo cách hủy hợp đồng, chúng ta bồi thường tiền làm trái hợp đồng, tôi muốn đóng băng cô ấy, còn phải cho tất cả mọi người trong ngành biết được, người cô ấy đắc tội là ai.” Cho dù là cô ấy hủy hợp đồng với Đạt Hoành, cũng không ai dám hợp tác với cô ấy.
Lúc Phó Tư Nghiên lên đến, Nguyễn Hân vừa đúng lúc gọi xong cho Giang Vân Thăng và cất điện thoại vào túi, nhìn thấy anh, cô nhấc chân lên và đi về phía anh.
Trong tay Phó Tư Nghiên cầm theo hai hộp cơm, một tay ôm lấy cô, vỗ vào vai cô và hỏi: “Ba vợ như thế nào?”
Nguyễn Hân nói: “Ở trong đó ớ, không có chuyện gì lớn, chỉ là có thể phải cắt bỏ túi mật, ông ấy nhát gan, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe, không dám cắt gì mấy.”
Nguyễn Hân dắt Phó Tư Nghiên vào trong, Nguyễn Đức Nghiệp nhìn thấy anh bước vào, chống tay lên giường muốn ngồi dậy.
Phó Tư Nghiên để cơm lên bàn, đi qua đó dìu ông ngồi dậy.
“Ba vợ, con có đem cháo cho ba, ba có đói không, con đút ba ăn một chút.”
Dì Trần xuống dưới mua cơm đến giờ vẫn chưa trở lên, bình thuốc được treo trên tay phải của Nguyễn Đức Nghiệp, không tiện ăn đồ, Phó Tư Nghiên lấy cái bàn nhỏ đặt trên giường, đổ cháo ra cái chén nhỏ đặt lên bàn.
Nguyễn Hân gấp rút nói: “Để con đến đút.”
Cô đi qua đó, Phó Tư Nghiên lại dùng cánh tay chặn cô lại, đưa cho cô một hộp cơm.
“Em hãy cứ tự đút no bản thân trước đi.”
“Không sao, anh bây giờ vẫn chưa quá đói, chăm sóc cho ba ăn xong thì anh mới ăn, vả lại em còn chưa ăn, em ăn trước đi, đã làm việc hết nguyên ngày rồi.”
Phó Tư Nghiên đứng bên phải cái giường, Nguyễn Hân thấy anh không cho, chuẩn bị vòng bên còn lại đút Nguyễn Đức Nghiệp ăn cơm.
Người vừa đi đến cuối giường đã bị Phó Tư Nghiên vịn lại vai.
Anh cúi xuống noi vào tai của Nguyễn Hân, nhẹ giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, anh không cho phép em đút người đàn ông nào ngoài anh.”
“……”
Người đàn ông này, sao cái này mà cũng ghen được là sao.
Nguyễn Hân nhìn anh một cái, nói: “Anh đừng đùa, đợi một chút là cháo của ba cũng nguội luôn rồi.”
Vợ chồng hai người lặng lẽ nói chuyện trước mặt Nguyễn Đức Nghiệp, đều đang đau lòng đối phương chưa ăn cơm tối.
Nguyễn Đức Nghiệp đưa tay trái lên, run rẩy cầm muỗng lên quậy cháo, thổi rồi đưa vào miệng ăn, hướng về phía hai vợ chồng còn đang tranh chấp nói: “Được rồi, hai đứa bọn con đều đi ăn cơm đi, ba có thể tự mình ăn.”
Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên vẫn đang chung đầu lặng lẽ nói chuyện, tiếng của Nguyễn Đức Nghiệp lại nhỏ, có hơi mà không có sức, cũng không ai chú ý đến lời ông nói nữa.
Cuối cùng Nguyễn Đức Nghiệp thân tàn chí kiên đã tự mình động tay ăn được nửa chén cháo là đã ăn không nổi rồi, nằm trên giường nghe Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên nói chuyện.
Hai người ngồi bàn cách giường Nguyễn Đức Nghiệp không xa để ăn cơm, bàn bạc cách tối nay chăm sóc Nguyễn Đức Nghiệp, Nguyễn Đức Nghiệp nhiều lần muốn xem miệng vào cũng không được, trong lòng vẫn có chút sợ Nguyễn Hân cố ý nhắc đến Lý Anh Hòa để nói móc ông ngay lúc này.
Đỡ ở chỗ Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên chỉ là bàn bạc làm sao chăm sóc ông, không hề nhắc đến Lý Anh Hòa.
Lúc dì Trần mang cơm lên, Nguyễn Đức Nghiệp đã nhắm mắt lại ngủ, Nguyễn Hân cho dì về nhà nghỉ ngơi trước, sáng mai lại qua đây, tối nay cô và Phó Tư Nghiên trực ở đây.
Nguyễn Hân tiễn dì Trần ra ngoài, dì Trần vừa đi về vừa lẩm bẩm nói vẫn là con gái ruột tốt, cho dù thường ngày có xảy ra mâu thuẫn gì, đến lúc cần thiết cũng sẽ không bỏ mặc ba mẹ không lo, ai giống mẹ con ác độc kia, chỉ biết ngoài miệng lấy lòng người, Nguyễn tổng cũng bị bọn họ làm tức đến nhập viện, bọn họ trốn đến cả cái bóng người cũng không thấy.
Ba người quay lưng với phòng bệnh, không ai chú ý đến ngón tay của Nguyễn Đức Nghiệp đang nằm trên giường bệnh nhúc nhích.
Sau khi tiễn dì Trần về, Phó Tư Nghiên nắm tay nguyễn Hân, hoi: “Em có mệt không?”
Nguyễn Hân ừ một tiếng, Phó Tư Nghiên ôm cô cho cô dựa vào lòng của mình, đầu của Nguyễn Hân áp vào ngực của anh, ngửi mùi cơ thể của anh, cảm thấy đặc biệt yên tâm.
Phó Tư Nghiên dơ tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, đột nhiên nghe thấy Nguyễn hân mở miệng nói, “Tư Nghiên, là anh nhờ Giang Vân Thăng ở trước mặt ba em nhắc đến việc em bị Lý Văn Khang khai trừ phải không?”
Phó Tư Nghiên đơ một hồi, nói: “Là anh chào hỏi Giang Vân Thăng, xin lỗi, không ngờ đến là ba vợ sẽ vì việc này mà tức đến nhập viện.”
Nguyễn Hân ngước đầu nhìn anh, Phó Tư Nghiên bậm môi, lông mi hơi rủ xuống, một thái độ nhận lỗi, giống như là đang đợi cô trút giận vào anh.
Nguyễn Hân nhìn anh một lúc, đột nhiên cười lên, “Nói xin lỗi làm gì?”
“Em không giận sao?”
Không có ai bằng anh có thể hiểu được tính quan trọng của người ba này trong lòng Nguyễn Hân, tuy rằng anh vốn không có ý định làm hại Nguyễn Đức Nghiệp, nhưng Nguyễn Đức Nghiệp lại vì chuyện này mà tức đến nhập viện, Phó Tư Nghiên lo lắng Nguyễn hân sẽ vì chuyện này mà giận anh.
Nguyễn Hân: “Anh nhờ Giang Vân Thăng nói với ba em việc đó, cũng vì muốn trút giận cho em, làm ông tức đến nhập viện là Lý Anh Hòa không phải anh, tại sao em phải giận anh chứ? Em là một người không hiểu chuyện như vậy sao?”
Phó Tư Nghiên thở phào nhẹ nhõm, đỡ mặt cô nói: “Nguyễn Nguyễn của anh, là người hiểu chuyện nhất.”
Anh cúi người muốn hôn xuống, Nguyễn Hân đẩy vai anh ra, nhắc nhở anh đây là hành lang bệnh viện.
“Đi vào trong.”
“Ba em ở trong.”
“Đi buồng trong.”
Phòng bệnh VIP có phòng cho người chăm sóc người bệnh, Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân nhẹ tay nhẹ chân mà đi về phòng bệnh, thấy Nguyễn Đức Nghiệp vẫn đang ngủ, nên trực tiếp đi qua phòng kia.
Bước vào cửa phòng Phó Tư Nghiên từ phía sau cởi áo khoác của Nguyễn Hân ra, ngón tay đặt ở dấu hôn trên cổ cô nhẹ nhàng cọ xát, cong người mà hôn lên.
Nguyễn Hân bị anh hôn đến đôi chân mềm nhũn, Phó Tư Nghiên ôm cô dậy, đặt cô lên giường.
Nghĩ đến việc Nguyễn Đức Nghiệp và các bác sĩ y tá có thể tùy lúc bước vào trong khi chỉ có một bức tường ngăn cách, Nguyễn Hân ấn lại cái tay không yên phận đó, “Tư Nghiên, chỗ này không được, ở đây là bệnh viện.”
“Em vừa nãy không phải là đã đồng ý rồi sao?” Phó Tư Nghiên tiếp tục hôn tai cô.
Nguyễn Hân đỏ mặt nói: “Em tưởng anh chỉ muốn vào đây hôn, ai biết anh……” Ai biết được anh ở bệnh viện cũng muốn làm việc này.
“Anh sao thế?” Phó Tư Nghiên quay đầu cô thẳng lại, hôn môi cô, tay còn lại đưa xuống dưới vén áo cô ra sờ eo của cô.
Môi của Nguyễn Hân không chịu khống chế mà phát ra tiếng, chợt nhớ lại lập tức nhịn cắn lại cái lưỡi, quay mặt lại tránh, hơi thở không đều nói: “Không được, thật sự không được, ba em ở ngoài, đợi về nhà rồi mới làm, em hôm nay có chút mệt.”
Phó Tư Nghiên ngước đầu, ánh mắt sâu sắc nhìn mặt cô, xoa đầu cô, nói: “Vậy em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài canh ba vợ ngủ.”
Bệnh đau bao tử và túi mật kết thạch của Nguyễn Đức Nghiệp có thể bộc phát bất cứ lúc nào, bên cạnh phải có người chăm sóc, Nguyễn hân vốn định cho Phó Tư Nghiên vô trong nghỉ ngơi, bản thân ngủ trên ghế sofa chăm sóc ba.
“Vậy sao được, đó là ba của em, vả lại ngày mai anh còn phải đi làm nữa.”
Phó Tư Nghiên: “Vậy được, chúng ta tiếp tục.”
Nghe được lời uy hiếp này, Nguyễn Hân lập tức sợ ngay, chịu thua nói: “Được thôi, hôm nay là anh, ngày mai đổi em.”
Phó Tư Nghiên đứng dậy, đồng ý một cách qua loa, “Chuyện ngày mai ngày mai nói tiếp.”
Nguyễn Hân vẫn còn muốn nói cái gì đó, Phó Tư Nghiên lại cúi người hôn lên mặt cô một cái, “Ghi nhớ, chuyện em còn thiếu anh phải về nhà bù lại cho anh.”
Nguyễn Hân vừa ngại ngùng vừa tức giận, quơ đại một cái gối ném vào người anh, “Lưu manh, anh ra ngoài nhanh đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Ba Nguyễn: Nếu như tôi có tội, xin hãy rút ống thở của tôi ra, mà không phải để tôi cô đơn một mình ở phòng kế bên của con gái và chàng rể.
Cảnh đêm lờ mờ bên ngoài cửa sổ, mặt trăng bị mây che mất, bầu trời tối đen.
“Hân Hân, chắc con chưa ăn bữa tối phải không, dì xuống dưới mua cơm cho con và Nguyễn đổng.”
Nguyễn Hân ừ một tiếng, quay đầu nói: “Cơm của ba cháu thanh đạm tí, mua cháo là được rồi.”
Sau khi dì Trần đi, trợ lý Huỳnh cũng tự giác ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cha con, hai người im lặng ngồi đối diện nhau được một hồi, Nguyễn Đức Nghiệp nhìn chằm vào mặt căng thẳng của Nguyễn Hân, ngượng ngùng hỏi, “Thật sao……Đúng là phải mổ sao? Hân Hân, ba cảm thấy chuyện này vẫn phải suy nghĩ cẩn trọng, dù gì túi mật này là một bộ phận của cơ thể người, nếu như đã cắt bỏ rồi, sau này cũng không thể sinh ra lại được nữa.”
Nguyễn Hân nhắm một mắt lại, điềm tĩnh nói: “Bác sĩ kiến nghị cắt bỏ.”
“Bác sĩ đó cũng có lúc chẩn đoán sai, còn nữa, hiện nay rất nhiều bác sĩ cũng đã nhìn quen sự sống chết của bệnh nhân, cắt túi mật đối với bọn họ mà nói là chuyện nhỏ, nhưng đối với ba mà nói cả cuộc đời này sẽ không còn túi mật nữa, ba thấy hay là trị liệu bằng cách bảo thủ, nếu không thì tìm trung y……”
“Được rồi.” Nguyễn Hân trực tiếp cắt ngang lời ông, “Ba cũng biết, có một số chuyện, một khi đã làm, thì không thể quay lại nữa phải không?”
Nguyễn Đức Nghiệp rủ mắt xuống, bị con gái giáo huấn đến không dám nói chuyện.
Đúng lúc điện thoại Nguyễn Hân reo lên, là cuộc gọi đến của Hạ Y Đồng, cô lấy điện thoại lên đi ra ngoài hành lang nghe máy.
“Alo, Hân Hân, bạn đến bệnh viện chưa? Chú Nguyễn sao rồi?”
Nguyễn Hân: “Cấp hỏa công tâm, bệnh đau bao tử cũ, lại kiểm tra ra túi mật kết thạch, phải chịu chút tội làm cuộc phẫu thuật nhỏ.”
Hạ Y Đồng: “Đang khỏe mạnh mà tại sao lại cấp hỏa công tâm chứ.”
Nguyễn Hân bỏ một tay vào trong túi, cười khusch khích một tiếng, nói: “Nghe nói ông đã biết được chuyện mẹ con Lý Anh Hòa và Nguyễn Thư Nhã cố tình đến Lệ Vy kiếm chuyện với tôi, chạy đi tìm Lý Anh Hòa tính sổ, kết quả đã bị người ta dùng đứa trẻ trong bụng uy hiếp, người ta còn chưa làm gì, bản thân ông lại tức đến nhập viện.”
“Chết tiệt, hai mẹ con này cũng quá không cần mặt mũi rồi, đứa trẻ trong bụng còn chưa được sinh ra đã bị bọn họ lấy làm cớ để tranh giành gia sản, vậy còn ba bạn thì sao, ba bạn nghĩ sao? Hai mẹ con này đều đã gạch mặt để lộ bản tính tham lam rồi, không lẽ ba của bạn còn chưa nhìn rõ Lý Anh Hòa chỉ là tham tiền của ông thôi sao?”
“Không biết, hiện nay ông bệnh rồi, tôi vẫn chưa hỏi ông tính như thế nào, chắc đợi bệnh của ông đỡ rồi mới nói tiếp.”
Chắc trong lòng cũng rất khó chịu, vì để ở cùng với Lý Anh Hòa, ly dị với người vợ trước đã cùng ông trải qua hai mươi mấy năm, mẹ ruột tức giận, dọn về nhà cũ sống một mình, con gái và ông cách lòng, những người thân nhất đã cách ông càng ngày càng xa, tính ra bên cạnh ông chỉ còn lại một mình Lý Anh Hòa, Lý Anh Hòa lại mang thai con của ông, ông nhất định sẽ kì vọng đứa trẻ mang dòng máu đó của ông được ra đời.
Nhưng Lý Anh Hòa lại bắt lấy điểm yếu đó của ông, lợi dụng đứa trẻ đó uy hiếp ông.
Hạ Y Đồng rất muốn vỗ tay la tốt, nói ba Nguyễn đáng đời, khuyên Nguyễn Hân đừng lo cho ông nữa, nhưng hễ nghĩ đến dù gì ông cũng là ba của Nguyễn Hân, bây giờ người vẫn còn nằm trên giường bệnh, chỉ có một đứa con gái là Nguyễn Hân, Nguyễn Hân không lo cho ông cũng không còn ai lo cho ông nữa.
Gió đêm hơi lạnh, kết thúc cuộc gọi với Hạ Y Đồng đã lâu rồi, Nguyễn Hân đứng ở hành lang chưa vào trong.
Từ khi Nguyễn Đức Nghiệp nhập viện thì mẹ con Lý Anh Hòa chưa từng xuất hiện, dì Trần nói Lý Anh Hòa cũng bị hoảng hốt, Nguyễn Thư Nhã cùng bà ở lầu dưới làm kiểm tra khoa phụ sản.
Vừa nghe đã biết mượn cớ, Nguyễn Hân quá hiểu hai mẹ con này đã suy nghĩ gì, Nguyễn Đức Nghiệp đang trong cơn giận, lại là bị hai người họ làm tức đến nhập viện, bây giờ qua đây không kiếm được lợi ích gì, dứt khoát mượn đứa trẻ trong bụng để làm cớ tránh, đợi Nguyễn Đức Nghiệp hả cơn giận rồi mới lại vỗ người.
Vừa mang thai đứa trẻ này đã tùy tiện làm càn không sợ hãi như vậy, nếu như lần này không cho bọn họ một chút giáo huấn, sau này đứa trae ra đời rồi, chắc chắn sẽ tồi tệ hơn.
Lông mi Nguyễn Hân rủ xuống, trong điện thoại người liên lạc tìm thấy tên của Giang Vân Thăng là phó tổng tài của tập đoàn Đạt Hoành, gọi qua đó.
“Alo, anh Giang.”
“Mời anh giúp việc chút việc.”
“Từ bây giờ bắt đầu, tạm ngừng tất cả các hoạt động thông cáo của Nguyễn Thư Nhã, thương lượng với đối tác về những hợp đồng đã kí đổi nghệ sĩ khác qua, đối phương không đồng ý thì xử lý theo cách hủy hợp đồng, chúng ta bồi thường tiền làm trái hợp đồng, tôi muốn đóng băng cô ấy, còn phải cho tất cả mọi người trong ngành biết được, người cô ấy đắc tội là ai.” Cho dù là cô ấy hủy hợp đồng với Đạt Hoành, cũng không ai dám hợp tác với cô ấy.
Lúc Phó Tư Nghiên lên đến, Nguyễn Hân vừa đúng lúc gọi xong cho Giang Vân Thăng và cất điện thoại vào túi, nhìn thấy anh, cô nhấc chân lên và đi về phía anh.
Trong tay Phó Tư Nghiên cầm theo hai hộp cơm, một tay ôm lấy cô, vỗ vào vai cô và hỏi: “Ba vợ như thế nào?”
Nguyễn Hân nói: “Ở trong đó ớ, không có chuyện gì lớn, chỉ là có thể phải cắt bỏ túi mật, ông ấy nhát gan, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe, không dám cắt gì mấy.”
Nguyễn Hân dắt Phó Tư Nghiên vào trong, Nguyễn Đức Nghiệp nhìn thấy anh bước vào, chống tay lên giường muốn ngồi dậy.
Phó Tư Nghiên để cơm lên bàn, đi qua đó dìu ông ngồi dậy.
“Ba vợ, con có đem cháo cho ba, ba có đói không, con đút ba ăn một chút.”
Dì Trần xuống dưới mua cơm đến giờ vẫn chưa trở lên, bình thuốc được treo trên tay phải của Nguyễn Đức Nghiệp, không tiện ăn đồ, Phó Tư Nghiên lấy cái bàn nhỏ đặt trên giường, đổ cháo ra cái chén nhỏ đặt lên bàn.
Nguyễn Hân gấp rút nói: “Để con đến đút.”
Cô đi qua đó, Phó Tư Nghiên lại dùng cánh tay chặn cô lại, đưa cho cô một hộp cơm.
“Em hãy cứ tự đút no bản thân trước đi.”
“Không sao, anh bây giờ vẫn chưa quá đói, chăm sóc cho ba ăn xong thì anh mới ăn, vả lại em còn chưa ăn, em ăn trước đi, đã làm việc hết nguyên ngày rồi.”
Phó Tư Nghiên đứng bên phải cái giường, Nguyễn Hân thấy anh không cho, chuẩn bị vòng bên còn lại đút Nguyễn Đức Nghiệp ăn cơm.
Người vừa đi đến cuối giường đã bị Phó Tư Nghiên vịn lại vai.
Anh cúi xuống noi vào tai của Nguyễn Hân, nhẹ giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, anh không cho phép em đút người đàn ông nào ngoài anh.”
“……”
Người đàn ông này, sao cái này mà cũng ghen được là sao.
Nguyễn Hân nhìn anh một cái, nói: “Anh đừng đùa, đợi một chút là cháo của ba cũng nguội luôn rồi.”
Vợ chồng hai người lặng lẽ nói chuyện trước mặt Nguyễn Đức Nghiệp, đều đang đau lòng đối phương chưa ăn cơm tối.
Nguyễn Đức Nghiệp đưa tay trái lên, run rẩy cầm muỗng lên quậy cháo, thổi rồi đưa vào miệng ăn, hướng về phía hai vợ chồng còn đang tranh chấp nói: “Được rồi, hai đứa bọn con đều đi ăn cơm đi, ba có thể tự mình ăn.”
Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên vẫn đang chung đầu lặng lẽ nói chuyện, tiếng của Nguyễn Đức Nghiệp lại nhỏ, có hơi mà không có sức, cũng không ai chú ý đến lời ông nói nữa.
Cuối cùng Nguyễn Đức Nghiệp thân tàn chí kiên đã tự mình động tay ăn được nửa chén cháo là đã ăn không nổi rồi, nằm trên giường nghe Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên nói chuyện.
Hai người ngồi bàn cách giường Nguyễn Đức Nghiệp không xa để ăn cơm, bàn bạc cách tối nay chăm sóc Nguyễn Đức Nghiệp, Nguyễn Đức Nghiệp nhiều lần muốn xem miệng vào cũng không được, trong lòng vẫn có chút sợ Nguyễn Hân cố ý nhắc đến Lý Anh Hòa để nói móc ông ngay lúc này.
Đỡ ở chỗ Nguyễn Hân và Phó Tư Nghiên chỉ là bàn bạc làm sao chăm sóc ông, không hề nhắc đến Lý Anh Hòa.
Lúc dì Trần mang cơm lên, Nguyễn Đức Nghiệp đã nhắm mắt lại ngủ, Nguyễn Hân cho dì về nhà nghỉ ngơi trước, sáng mai lại qua đây, tối nay cô và Phó Tư Nghiên trực ở đây.
Nguyễn Hân tiễn dì Trần ra ngoài, dì Trần vừa đi về vừa lẩm bẩm nói vẫn là con gái ruột tốt, cho dù thường ngày có xảy ra mâu thuẫn gì, đến lúc cần thiết cũng sẽ không bỏ mặc ba mẹ không lo, ai giống mẹ con ác độc kia, chỉ biết ngoài miệng lấy lòng người, Nguyễn tổng cũng bị bọn họ làm tức đến nhập viện, bọn họ trốn đến cả cái bóng người cũng không thấy.
Ba người quay lưng với phòng bệnh, không ai chú ý đến ngón tay của Nguyễn Đức Nghiệp đang nằm trên giường bệnh nhúc nhích.
Sau khi tiễn dì Trần về, Phó Tư Nghiên nắm tay nguyễn Hân, hoi: “Em có mệt không?”
Nguyễn Hân ừ một tiếng, Phó Tư Nghiên ôm cô cho cô dựa vào lòng của mình, đầu của Nguyễn Hân áp vào ngực của anh, ngửi mùi cơ thể của anh, cảm thấy đặc biệt yên tâm.
Phó Tư Nghiên dơ tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, đột nhiên nghe thấy Nguyễn hân mở miệng nói, “Tư Nghiên, là anh nhờ Giang Vân Thăng ở trước mặt ba em nhắc đến việc em bị Lý Văn Khang khai trừ phải không?”
Phó Tư Nghiên đơ một hồi, nói: “Là anh chào hỏi Giang Vân Thăng, xin lỗi, không ngờ đến là ba vợ sẽ vì việc này mà tức đến nhập viện.”
Nguyễn Hân ngước đầu nhìn anh, Phó Tư Nghiên bậm môi, lông mi hơi rủ xuống, một thái độ nhận lỗi, giống như là đang đợi cô trút giận vào anh.
Nguyễn Hân nhìn anh một lúc, đột nhiên cười lên, “Nói xin lỗi làm gì?”
“Em không giận sao?”
Không có ai bằng anh có thể hiểu được tính quan trọng của người ba này trong lòng Nguyễn Hân, tuy rằng anh vốn không có ý định làm hại Nguyễn Đức Nghiệp, nhưng Nguyễn Đức Nghiệp lại vì chuyện này mà tức đến nhập viện, Phó Tư Nghiên lo lắng Nguyễn hân sẽ vì chuyện này mà giận anh.
Nguyễn Hân: “Anh nhờ Giang Vân Thăng nói với ba em việc đó, cũng vì muốn trút giận cho em, làm ông tức đến nhập viện là Lý Anh Hòa không phải anh, tại sao em phải giận anh chứ? Em là một người không hiểu chuyện như vậy sao?”
Phó Tư Nghiên thở phào nhẹ nhõm, đỡ mặt cô nói: “Nguyễn Nguyễn của anh, là người hiểu chuyện nhất.”
Anh cúi người muốn hôn xuống, Nguyễn Hân đẩy vai anh ra, nhắc nhở anh đây là hành lang bệnh viện.
“Đi vào trong.”
“Ba em ở trong.”
“Đi buồng trong.”
Phòng bệnh VIP có phòng cho người chăm sóc người bệnh, Phó Tư Nghiên và Nguyễn Hân nhẹ tay nhẹ chân mà đi về phòng bệnh, thấy Nguyễn Đức Nghiệp vẫn đang ngủ, nên trực tiếp đi qua phòng kia.
Bước vào cửa phòng Phó Tư Nghiên từ phía sau cởi áo khoác của Nguyễn Hân ra, ngón tay đặt ở dấu hôn trên cổ cô nhẹ nhàng cọ xát, cong người mà hôn lên.
Nguyễn Hân bị anh hôn đến đôi chân mềm nhũn, Phó Tư Nghiên ôm cô dậy, đặt cô lên giường.
Nghĩ đến việc Nguyễn Đức Nghiệp và các bác sĩ y tá có thể tùy lúc bước vào trong khi chỉ có một bức tường ngăn cách, Nguyễn Hân ấn lại cái tay không yên phận đó, “Tư Nghiên, chỗ này không được, ở đây là bệnh viện.”
“Em vừa nãy không phải là đã đồng ý rồi sao?” Phó Tư Nghiên tiếp tục hôn tai cô.
Nguyễn Hân đỏ mặt nói: “Em tưởng anh chỉ muốn vào đây hôn, ai biết anh……” Ai biết được anh ở bệnh viện cũng muốn làm việc này.
“Anh sao thế?” Phó Tư Nghiên quay đầu cô thẳng lại, hôn môi cô, tay còn lại đưa xuống dưới vén áo cô ra sờ eo của cô.
Môi của Nguyễn Hân không chịu khống chế mà phát ra tiếng, chợt nhớ lại lập tức nhịn cắn lại cái lưỡi, quay mặt lại tránh, hơi thở không đều nói: “Không được, thật sự không được, ba em ở ngoài, đợi về nhà rồi mới làm, em hôm nay có chút mệt.”
Phó Tư Nghiên ngước đầu, ánh mắt sâu sắc nhìn mặt cô, xoa đầu cô, nói: “Vậy em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài canh ba vợ ngủ.”
Bệnh đau bao tử và túi mật kết thạch của Nguyễn Đức Nghiệp có thể bộc phát bất cứ lúc nào, bên cạnh phải có người chăm sóc, Nguyễn hân vốn định cho Phó Tư Nghiên vô trong nghỉ ngơi, bản thân ngủ trên ghế sofa chăm sóc ba.
“Vậy sao được, đó là ba của em, vả lại ngày mai anh còn phải đi làm nữa.”
Phó Tư Nghiên: “Vậy được, chúng ta tiếp tục.”
Nghe được lời uy hiếp này, Nguyễn Hân lập tức sợ ngay, chịu thua nói: “Được thôi, hôm nay là anh, ngày mai đổi em.”
Phó Tư Nghiên đứng dậy, đồng ý một cách qua loa, “Chuyện ngày mai ngày mai nói tiếp.”
Nguyễn Hân vẫn còn muốn nói cái gì đó, Phó Tư Nghiên lại cúi người hôn lên mặt cô một cái, “Ghi nhớ, chuyện em còn thiếu anh phải về nhà bù lại cho anh.”
Nguyễn Hân vừa ngại ngùng vừa tức giận, quơ đại một cái gối ném vào người anh, “Lưu manh, anh ra ngoài nhanh đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Ba Nguyễn: Nếu như tôi có tội, xin hãy rút ống thở của tôi ra, mà không phải để tôi cô đơn một mình ở phòng kế bên của con gái và chàng rể.
Danh sách chương