Nụ hôn vừa mạnh bạo vừa nồng cháy giống như thể anh đang muốn chứng minh điều gì, Phó Tư Nghiên chạm vào môi cô cùng lưỡi cô triền miên quấn quít, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô với đôi mắt sâu, vừa đen vừa sáng, cô bị anh nhìn đến đỏ mặt tim đập, cả người cô như mất hết sức lực dựa lưng vào ghế, hai tay không biết làm sao ngoài nắm lấy vạt áo anh.

Môi cô dần dần trở nên tê dại, trong xe kín mít, cô cảm thấy mình như một con cá thiếu nước, rất cần nước để nuôi dưỡng sự sống, không còn cách gì cô đành chủ động đưa đầu lưỡi ra thăm dò, thì vòng tay đang ôm eo cô càng chặt hơn, tiếng thở bên tai càng nặng nề hơn.

Nguyễn Hân bây giờ mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì, mặt đỏ bừng, tim đập dữ dội, tầm mắt liếc thoáng thấy cách đó không xa có vài người tiến lại gần, vội vàng vùng vẫy trong vòng tay anh, run rẩy kêu lên: “Phó Tư Nghiên.”

Phó Tư Nghiên ngẩng đầu lên, ngón tay quyến luyến dừng trên mặt cô, hô hấp không ổn định, trong mắt mang theo ý cười đắc ý, “Bé con, nụ hôn có như em tưởng tượng không?”

Khóe môi Nguyễn Hân khẽ nhúc nhích, đối mặt với sự trêu đùa thẳng thắn như vậy, cô nên cảnh cáo anh lần sau đừng có lộn xộn như vậy nữa, nhưng lời cũng đến cổ họng, vậy thế nào cô lại không nói được.

Đôi mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm, như thể anh có thể nhìn thấu cô.

Nguyễn Hân đột nhiên không dám nhìn anh, lấy tay che mặt, xoay người đưa lưng về phía anh.

Phó Tư Nghiên khẽ cười, ghé vào tai cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Hân hất hất tay đẩy anh, “Đừng nhìn em.”

Phó Tư Nghiên nắm lấy ngón tay của cô, hôn đầu ngón tay một cái, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Em xấu hổ?”

“Ôi, anh anh cái con người này, sao lại đáng ghét như vậy.”

Nguyễn Hân bỏ tay xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, vươn tay cởi dây an toàn muốn đi về phía sau ngồi.

Phó Tư Nghiên nắm tay cô lại, “Được rồi, không chọc em nữa, để anh đưa em về nhà.”

Đưa cô về nhà.

Tại sao anh đưa cô về nhà làm gì chứ? Hôm nay anh sẽ không phải là muốn mối quan hệ bọn họ tiến thêm một bước nữa đấy chứ?

Trên đường về nhà, Nguyễn Hân co người lại như một con đà điểu kế bên người lái, trùm chăn kín đầu để không cho Phó Tư Nghiên nhìn vào mặt mình.

Xe từ từ chạy vào ga ra dưới tầng hầm, vừa dừng lại, Nguyễn Hân tháo dây an toàn, đẩy cửa lao về phía thang máy, đi vào và đóng sầm cửa lại, thành công để Phó Tư Nghiên ở bên ngoài thang máy.

Khi đến cửa, cô nhận ra túi xách cùng món quà mà Hạ Y Đồng tặng cô đều không mang lên, cô ấn chuông cửa vài lần nhưng bên trong không ai đáp lại.

Có lẽ là chuông cửa nhỏ quá, dì Hoàng không nghe thấy.

Cô dựa vào cửa, đập mạnh vào cửa rồi kêu lớn: “Dì Hoàng, dì Hoàng ra mở cửa cho con.”

Cửa thang máy lại mở ra, Phó Tư Nghiên bước ra khỏi thang máy với túi xách cùng một bọc hạt dẻ cô chưa ăn xong trong tay, còn tay kia là xách hộp quà.

Nguyễn Hân rụt tay lại, nhìn anh với vẻ xấu hổ.

Phó Tư Nghiên đưa cho cô hộp quà, cười nói: “Em chạy nhanh như vậy làm gì, trong thang máy anh có thể ăn thịt em sao?”

Nguyễn Hân cong môi, nở một nụ cười ngượng nghịu.

Cô chính là nghĩ như vậy.

Thang máy là nơi thích hợp cho đàn ông, đặc biệt là thang máy nhà bọn họ, về cơ bản sẽ không lo sợ đụng phải người khác.

Phó Tư Nghiên đưa tay chạm vào eo cô, lông mày khẽ nhướng lên, “Thư giãn đi, trong thang máy có máy thu hình, tài sản đều có thể nhìn thấy, hơn nữa anh không có thói quen bị người khác nhìn trộm chuyện riêng tư.” Anh đút tay vào túi quần cúi người về phía trước, vẻ mặt chậm rãi nói: “Ở nhà thì tiện hơn. Hôm nay dì Hoàng không ở đây, vào cửa chính là không gian riêng tư.”

Nguyễn Hân mặt đơ ra.

Tại sao dì Hoàng không có ở đây?

Phó Tư Nghiên lấy chìa khóa từ trong túi ra, Nguyễn Hân nhanh chóng nắm lấy chìa khóa, nói: “Em sẽ mở.”

Cô mở ra để đi vào trước.

“Anh tránh ra một chút.”

Phó Tư Nghiên thấy thế liền nghiêng người để cho cô mở cửa, Nguyễn Hân mở cửa, nhấn công tắc, cởi giày chưa đến hai ba giây, rồi chạy chân trần với tốc độ nhanh nhất lên lầu.

Phó Tư Nghiên đi theo phía sau, cúi xuống sắp xếp giày, nhắc nhở: “Mang dép vào.”

Nguyễn Hân không quay đầu lại, “Trong phòng có rồi!”

Rầm!!!

Trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Phó Tư Nghiên cong môi, cởi áo khoác rồi xách túi lên lầu.

Nguyễn Hân vừa đóng cửa phòng ngủ liền vén chăn bông bò lên giường, cô không biết phải đối mặt với Phó Tư Nghiên như thế nào.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh đề nghị muốn gần gũi hơn một bước vào tối nay?

Ý chí của cô dường như càng ngày càng yếu, cô đưa tay lên chạm vào môi cô, nghĩ đến nụ hôn mà cô đáp lại hôm nay trong xe, cô xấu hổ tìm một cái lỗ để chui vào.

“Hân Hân.”

Phó Tư Nghiên đứng bên ngoài phòng ngủ gõ cửa hai lần, Nguyễn Hân quấn chặt chăn bông và nói: “Sao vậy?”

“Em không lấy túi xách của mình sao?”

“Anh cứ để nó bên ngoài là được.”

Phó Tư Nghiên: “Điện thoại cũng ở đây.”

Sau đó Nguyễn Hân mới nhận ra mình là vì nụ hôn nên xấu hổ đến mức nãy giờ quên không có nghịch điện thoại di động, người trẻ tuổi, làm sao có thể không có điện thoại di động được.

Cô nửa ngồi dậy, vừa định để Phó Tư Nghiên vào, thì cô lại sợ rằng anh sẽ ăn thịt mình ngay khi bước vào, cân nhắc một lúc, cô viện cớ lung tung, “Hôm nay em hơi mệt, nên điện thoại di động để ở ngoài cũng được.”

Phó Tư Nghiên: “Vậy thì anh tạm giữ điện thoại giùm em, ngày mai anh sẽ trả lại cho em, em nghỉ ngơi trước đi, muốn ăn gì?”

Nguyễn Hân: “Anh tùy tiện làm món gì cũng được.”

Nguyễn Hân đưa tai lên cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, Phó Tư Nghiên đi xuống cầu thang.

Xem ra anh chẳng qua cùng mình trêu đùa một chút, cũng không định làm gì, nhưng mà điện thoại cô lại bị anh giữ, không có điện thoại cô chơi cái gì?

Cô nằm trên giường, bắt đầu suy tính về những gì cô sẽ làm nếu Phó Tư Nghiên đề nghị muốn cùng cô phát triển mối quan hệ vào tối nay.

Ngày mai sẽ là sinh nhật của cô, đến giờ Phó Tư Nhiên cũng chưa bày tỏ gì với cô, không biết là anh thật lòng hay muốn trêu cô mà thôi.

Sau khi Phó Tư Nghiên chuẩn bị bữa ăn, anh lên lầu, gọi cô xuống ăn.

Nguyễn Hân thu lại suy nghĩ, rửa mặt bằng nước lạnh trong phòng tắm, nâng cằm trước gương, bày ra vẻ cao quý lạnh lùng, sau đó xuống lầu ăn cơm.

Ở nhà đã bật máy sưởi, Phó Tư Nghiên trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng người cao lớn đứng ở đầu cầu thang chờ cô, khí chất bình tĩnh thường ngày cũng đã khôi phục lại.

Nguyễn Hân chán nản đưa tay về phía anh, “Điện thoại của em.”

Phó Tư Nghiên nói: “Không phải anh nói là hôm nay điện thoại em anh giữ sao?”

Nguyễn Hân: “Em vừa mới nghỉ ngơi, bây giờ em khỏe lại rồi. Em muốn chơi trên điện thoại di động của mình.”

Phó Tư Nghiên nghiêm mặt, “Nói được thì phải làm được.”

Nguyễn Hân: “…”

Cô đi theo Phó Tư Nghiên ở phía sau, không hiểu bối rối hỏi: “Em chỉ nói tùy tiện nói thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy, đó là điện thoại của em.”

Phó Tư Nghiên kéo ghế cho cô, nhàn nhạt nói: “Ăn cơm.”

“Không, anh lấy điện thoại di động của em cũng vô ích, hơn nữa bây giờ sớm như vậy, không có điện thoại di động sớm như thế này thật rất nhàm chán.”

Phó Tư Nghiên: “Em đang gợi ý rằng anh nên phải làm gì đó để em không cảm thấy nhàm chán?”

Nguyễn Hân: “…”

Được rồi, cô im miệng.

Nguyễn Hân không ngờ rằng Phó Tư Nghiên nói anh giữ điện thoại cô một ngày, vậy mà thật là giữ một ngày, không có điện thoại, dường như mọi niềm vui trong cuộc sống đều mất đi.

Cô ngồi trong phòng khách xem ti vi, có thể là đã xem qua hoặc chính là do cô hoàn toàn không có hứng thú, nhưng tối nay cô rất phấn khích nên không hề cảm thấy buồn ngủ.

Cô bất giác bước đến phòng làm việc của Phó Tư Nghiên.

Cửa phòng làm việc không đóng, Nguyễn Hân dựa vào bên cạnh cửa liếc nhìn vào trong, Phó Tư Nghiên ngồi trên ghế sô pha với một ván cờ trên bàn trước mặt.

Đây là chính mình chơi cờ với chính mình sao?

Có vẻ như ai đó còn nhàm chán hơn chính mình.

Nhận thấy cô đang đứng ở cửa, anh ngẩng đầu hỏi: “Em có muốn chơi cờ không?”

Nguyễn Hân nhìn chằm chằm vào bàn cờ, đi tới, khiêm tốn nói: “Em không biết chơi.”

Phó Tư Nghiên nhớ đến lần trước cô cũng nói không biết chơi mạt chược, vậy mà sau đó, cô ngồi vào bàn và chơi một cách thuần thục không khác gì một con bạc chính hiệu.

“Em biết chơi cái gì?”

Nguyễn Hân nói, “Cờ Ngũ Tử thì sao? Trong nhà có cờ Ngũ Tử không?

Thực ra Nguyễn Hân cũng biết một chút về cờ vua và cờ vây, nhưng nghĩ rằng những người như Phó Tư Nghiên hiếm khi chơi cờ Ngũ Tử, cơ hội thắng của cô sẽ tương đối cao hơn, chỉ là không biết có cờ Ngũ Tử ở nhà hay không.

Phó Tư Nghiên xoay người đến ngăn kéo cầm một bàn cờ Ngũ Tử ra.

Buổi tối, một cặp vợ chồng mới cưới nhau chưa đầy nửa năm, liền ngồi trong phòng sách chơi đánh cờ.

Sau khi chơi hai ván, Nguyễn Hân nhận thấy rằng Phó Tư Nghiên thực sự không biết cách chơi cờ Ngũ Tử, có lẽ anh chưa từng tiếp xúc với cờ Ngũ Tử trước đó. Sau khi cô nói với anh các quy tắc, ai đặt được năm quân cờ cùng màu liên tục nhau thành một hàng trước tiên sẽ thắng

Nguyễn Hân không tốn chút sức nào đã thắng được hai ván dễ dàng, Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên mím chặt môi, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đề nghị: “Chơi như thế này có vẻ không thú vị, tại sao chúng ta không thêm một chút tiền đặt cược đi.”

Phó Tư Nghiên không đồng ý, “Không được, hôm nay anh vừa mới học chơi.”

Nguyễn Hân cố tình kích động anh, “Cờ Ngũ Tử không phải là một trò chơi khó, chỉ cần anh biết luật chơi, người mới chơi và người chơi lâu đều giống nhau.”

Phó Tư Nghiên vẫn từ chối, “Không được.”

Đúng là một con cáo già, một chút thua thiệt đều không thể ăn.

Nguyễn Hân hừ lạnh, “Làm sao ngươi có thể là người so đo như vậy, chỉ là một trò chơi mà thôi, em cũng không có thường xuyên chơi. Anh dù gì cũng lớn hơn em vài tuổi, lại không thể nhường em một chút sao?”

Phó Tư Nghiên im lặng một lúc và hỏi: “Em muốn đánh cược cái gì??”

Nguyễn Hân: “Nếu em thắng, anh trả lại điện thoại cho em.”

Phó Tư Nghiên: “Nếu anh thắng thì sao???”

Không thể nào, Nguyễn Hân trong lòng nghĩ vậy, trên mặt giả bộ hỏi “ Anh muốn gì?”

Phó Tư Nghiên mỉm cười, “Thật hào phóng, em sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn sao?”

Nguyễn Hân dù rất tự tin nhưng vẫn tỏ ra cảnh giác: “Đây chỉ là một chơi, chỉ cần không phải làm gì quá đáng thì vẫn chấp nhận được. Em sẽ cân nhắc trước khi quyết định xem nó có được hay không”.

Phó Tư Nghiên lấy điện thoại di động trên người ra, đặt lên bàn, Nguyễn Hân háo hức nhìn điện thoại di động của mình, trên mặt cô hiện rõ tất cả mong muốn.

“Em thắng, anh trả lại điện thoại cho em, anh thắng, em hôn anh một cái.”

Nguyễn Hân sững sốt một chút, “Cái gì?”

Phó Tư Nghiên gõ ngón trỏ lên môi, nói: “Em chủ động hôn anh.”

Nguyễn Hân: “Bằng cái gì, em chỉ là muốn lấy lại điện thoại di động của chính mình.” Cô chỉ vào điện thoại, “Đó là điện thoại của em.”

Phó Tư Nghiên tiếp lời cô, “Anh cũng chỉ là muốn một nụ hôn từ vợ anh.” Anh giơ ngón tay về phía cô, “Là vợ anh”.

“…”

Nguyễn Hân nghẹn ngào một tiếng, đáp ứng nói: “Được.”

Đồ lưu manh, muốn sàm sỡ cô, cô chưa bao giờ thua trò cờ Ngũ Tử này từ khi còn là một đứa trẻ, mới vừa nãy cô cũng đã thắng liên tiếp hai ván rồi, cô không nên nhìn thấy anh tự tin mà sợ, kết thúc trò chơi coi cô sẽ làm nhục anh như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện