Sau điểm tâm, Hoa Tinh dẫn theo tam nữ và Cô Ngạo rời khỏi khách sạn, đi về phía Lạc Dương. Nghĩ tới hôm nay có thể tới Lạc Dương, trong lòng tam nữ đều có vẻ hưng phấn, trên đường đi có vẻ khá thoải mái.
Khi ra khỏi thị trấn, một đệ tử của thư viện khi vượt qua sát hắn, thuận tay giao cho Hoa Tinh một cuộn chỉ điều (giấy điều). Khi rời khỏi thị trấn, liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, Hoa Tinh mở cuộn chỉ điều trong tay, nhìn kỹ, trên mặt lộ ra vẻ tà dị. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vừa đi, Hoa Tinh vừa nhẹ giọng nói với những người ở bên cạnh: "Vừa rồi thư viện có truyền đến tin tức, Trọng Sơn và Lâm Phương đã gặp lại nhau, bây giờ cũng đang đi về phía Lạc Dương, sau chúng ta một ngày đường. Tin tức thứ hai, nhân sĩ võ lâm tiến nhập Lạc Dương, đã vượt quá một ngàn người. Đám nhân sĩ võ lâm này đều vì cẩm hạp thần bí kia mà tới, nghe nói nó ẩn tàng một tuyệt bí, thập phần thu hút chú ý của người khác. Tin tức thứ ba có nói, vào lúc này, khi Hoa hội cử hành, đã khiến cho một tổ chức thần bí của Tây Bắc chú ý, bọn họ đã bí mật phái người tới Lạc Dương, theo dõi sát sao từng động tĩnh của Hoa hội. Theo nguồn tin của thư viện, tổ chức này thập phần thần bí, tên là Tụ Hoa cung, là một tổ chức chỉ mới xuất hiện trong mười năm nay. Tổ chức này chuyên môn bắt cóc các nữ tử xinh đẹp, sau đó đem họ tới Tây Vực bán cho dị tộc ở nơi này, khiến họ vĩnh viễn không có ngày về. Đây là một tổ chức tương đối tà ác, bọn chúng tới bây giờ còn chưa dám hạ thủ với các nữ tử trong võ lâm, chính là vì sợ gây chú ý cho người khác. Đối tượng mà bọn họ lựa chọn tất cả đều là những nữ tử bình thường có khuôn mặt xinh đẹp, vừa không khiến người khác chú ý, lại dễ dàng đối phó, cho nên Lạc Dương hoa hội, chính là thời cơ tốt nhất để bọn chúng xuống tay."
Tam nữ và Cô Ngạo khi nghe như vậy, sắc mặt đều biến đổi, mặc dù Hoa Tinh nói hơi có chút mơ hồ, nhưng bốn người cũng hiểu được cái ý tứ bị đem bán sang Tây Vực, vĩnh viễn không có ngày trở về là thế nào. Vẻ mặt của Mai Hương đầy phẫn nộ nói: "Những tên này thật đáng hận mà, thật là bọn bại hoại của võ lâm, không ngờ lại làm ra cái loại sự tình chẳng còn chút nhân tính gì như vậy. Nếu để muội gặp gỡ bọn chúng, muội nhất định giết sạch bọn chúng, báo thù huyết hận cho những tỷ muội đã từng thụ nhục."
Vẻ mặt của Ám Vũ và Trần Lan cũng rất bất bình, chỉ là không nói ra mà thôi. Sắc mặt của Cô Ngạo đầy lạnh lùng, nói: "Những tên này thật đáng chết, nếu có cơ hội nhất định phải diệt trừ tổ chức tà ác như vậy, để bảo vệ cho hòa bình và yên ổn của võ lâm, bảo hộ cho các vị hương thân phụ lão chốn quê nhà,không để người ta khi dễ được. Công tử, thỉnh phái người đi điều tra nơi ẩn thân của tổ chức này, Cô Ngạo nguyện ý xuất lực, vì những tỷ muội chốn quê nhà, góp một chút sức mọn."
Hoa Tinh nhìn Cô Ngạo, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nhẹ giọng nói: "Thật là một hán gia (con người Trung Hoa), thật là hảo nam nhân, có chí khí. Ta sẽ sai nhân mã đi tra xét rõ ràng sự tình này, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tiêu diệt tổ chức tà ác kia, báo thù huyết hận cho những tỷ muội đã từng chịu khổ." Nói xong vỗ nhẹ bả vai của Cô Ngạo, dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn.
Trong lòng Cô Ngạo đầy kích động, đối với Hoa Tinh thập phần kính nể. Hắn hiểu được Hoa Tinh mặc dù hơi trăng hoa phóng đãng, chỉ thấy hứng thú với nữ nhân, nhưng đối với loại đại sự có quan hệ tới an nguy của dân chúng, hắn cũng rất hay để ý. Cô Ngạo kích động nói: "Đa tạ chút tâm ý này của công tử, Cô Ngạo này thực sự bội phục vô cùng."
Hoa Tinh cười nói: "Được rồi, ta hiểu tâm tình của ngươi mà, chúng ta tiếp tục đi tiếp nào. Tới giữa trưa là có thể tới Lạc Dương cổ thành đầy phồn hoa rồi, đi thôi." Nói xong vừa đi vừa nói cười với tam nữ.
Trên quan đạo bên ngoài thành Lạc Dương mười dặm, lúc này đang tụ tập một lượng lớn nhân sĩ võ lâm. Mọi người làm thành một cái vòng tròn lớn, nhìn chăm chú tới mức không chuyển nhãn tới những người bên trong. Chỉ thấy giữa sân có sáu người đang đứng, đều đứng tách rời nhau, trong đó có một nữ năm nam. Nữ tử kia vừa trẻ tuổi lại mỹ lệ, thân hình kiều hảo, khuôn mặt mê người, trong mắt mang theo chút tinh quái, đang cùng với một thiếu niên anh tuấn khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng chung. Hai người này chẳng phải ai khác, chính là Hoa Tinh trong lúc vô ý đã gặp qua Thượng Quan Yến và Khúc Trúc, không tưởng được là bọn họ lại xuất hiện ở đây.
Phía bên trái của Thượng Quan Yến là một hắc y thiếu niên, nhìn bộ dạng thì khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, thập phần anh tuấn, chỉ là vẻ mặt hơi lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy băng lãnh. Nếu Hoa Tinh mà ở đây, hắn chắc sẽ nhận ra người kia là ai, người này chính là Dạ Phong đã xuất hiện cùng với La Văn. Ánh mắt của Dạ Phong đầy lạnh lùng, lẳng lặng nhìn hôi y nhân (người áo xám) phía bên trong. Chỉ thấy hôi y nhân này ước chừng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, khuôn mặt tuy thanh tú nhưng lại mang theo ba phần tà ác, trong mắt ấn dấu một loại âm sâm chi khí, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Hai người còn lại, một là đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn Phái Chu Lượng, người kia không ngờ là Tiêu Viễn Sơn. Ánh mắt của hai người đều nhìn chằm chắm vào hôi y nhân này, hiển nhiên đang có chủ ý nào đó.
Lúc này, hôi y nhân cười lạnh một tiếng nói: "Nếu các ngươi đã không muốn động thủ, ta đây phải cáo từ rồi" Nói xong, thân thể hơi xoay lại, thi triển ra một loại thân pháp tuyệt diệu, xông ra khỏi vòng vây từ phía Thượng Quan Yến. Nhưng vào lúc thân thể của hôi y nhân này muốn thoát khỏi vòng vây của năm người, thân thể của hắc y thiếu niên trong nháy mắt đã xuất hiện phía trước hắn. Hắc y thiếu niên Dạ Phong này cười lạnh nói: "Quay lại." Song thủ nhanh như chớp công ra mười bảy đạo chưởng phong, cường hoành bức hôi y nhân này phải trở lại.
Hôi y nhân này nhìn Dạ Phong, trong lòng có vẻ kinh ngạc, tựa hồ hắn cũng không nghĩ Dạ Phong lại lợi hại như vậy, chưởng kình cực kỳ mạnh mẽ. Thân hình nhanh chóng thối lui, khi tiếp đất,trong nháy mắt lại xoay chuyển, tránh khỏi công kích Chu Lượng và Tiêu Viễn Sơn.
Hôi y nhân này cười lạnh một tiếng đáp: "Nếu còn không muốn động thủ, đùng trách ta tâm ngoan thủ lạt (ra tay ác độc). Xem chiêu." Nói xong song thủ cong lại thành trảo, hình như lưỡi câu, trong nháy mắt ảo xuất ra trảo ảnh đầy trời công tới Tiêu Viễn Sơn.
Hôi y nhân này liếc măt nhìn năm người xung quanh, hắn hiểu được trong những người này, võ công của Thượng Quan Yến là thấp nhất, sau đó là Tiêu Viễn Sơn. Bởi vì Thượng Quan Yến không hề động thủ, cho nên hôi y nhân cũng không ra tay với nàng. Trong năm người này, võ công của Dạ Phong là thần bí nhất,khiến cho hôi y nhân nhìn không thấu, cho nên hắn cũng không muốn động thủ cùng Dạ Phong.
Trong mắt Tiêu Viễn Sơn lộ chút cười lạnh, miệng nói: "Tới hay lắm, tiếp ta một chưởng nào." Nói xong, hữu thủ cong lại, toàn lực bổ ra một chưởng, ẩn chứa mười thành công lực nghên đón lợi trảo của hôi y nhân. Đồng thời tả thủ che trước ngực, cẩn thận phòng ngự những yếu điểm phía trước ngực.
Đồng thời khi hôi y nhân công tới Tiêu Viễn Sơn, Dạ Phong chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, còn trường kiếm của Hoa Sơn phái Chu Lượng rung động, ảo xuất mười hai đóa kiếm hoa, giống như thiên nữ tán hoa, bao trùm những điểm yếu hại toàn thân của hôi nhân. Thượng Quan Yến và Khúc Trúc chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhìn ba người giao thủ.
Nhìn được một lúc, cái miệng nhỏ xinh của Thượng Quan Yến chu lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Không thể tưởng được người này không ngờ lại có thực lực như vậy, thật là tức chết mà." Vẻ mặt mất hứng, tựa hồ bởi vì võ công của hôi y nhân này thật quá cao, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Khúc Trúc cười cười đầy bất đắc dĩ, nhìn bộ dạng khó chịu của Thượng Quan Yến, trong lòng nhịn không được cười khổ. Nhẹ vuốt ve mái tóc của nàng, Khúc Trúc nói: "Bây giờ đã biết người khác ta lợi hại thế nào rồi chứ, vừa rồi ai còn muốn làm loạn, nói rằng suy nghĩ rời đi thật là đáng xấu hổ, phải không? Muội đó, thật là nghịch ngợm mà, xem ra ta đã làm hư muội rồi."
Thượng Quan Yến nghe vậy, khuôn mặt nở một nụ cười đầy kiều mị, nhìn Khúc Trúc làm nũng nói: "Nhân gia chỉ đùa vui thôi mà, sau này đều nghe lời huynh, được không? Muội biết huynh cực kỳ yêu thích nhân gia mà, có phải không, Khúc Trúc ca ca?" Bộ dáng làm nũng cùng nụ cười mỹ lệ động lòng người, thật là cực kỳ kiều diễm. Khúc Trúc trìu mến nhìn nàng, nhịn không được từ từ gật đầu.
Hôi y nhân nhìn một chưởng của Tiêu Viễn Sơn,ánh mắt lộ ra vẻ âm lãnh yếu ớt, hữu thủ đột nhiên gia tốc, lại tăng thêm ba thành lực đạo, trong nháy mắt va chạm với hữu chưởng của Tiêu Viễn Sơn, phát ra một âm thanh chát chúa. Trong mắt người áo xám hiện lên tiếu ý lạnh lẽo, thân thể nương theo lực phản chấn, chuyển thân tránh né sáu xích, cực hiểm tránh được trường kiếm của Chu Lượng. Còn thân thể của Tiêu Viễn Sơn run rẩy, bị đánh bay ra ngoài tới một trượng năm, trượng sáu thước,trong không trung phun ra mấy ngụm tiên huyết, khi tiếp đất rơi thân thể phải lay động vài lần, lui lại thêm mấy bước nữa mới đứng lại được. Sắc mặt của Tiên Viễn Sơn tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, liếc mắt nhìn mấy người còn lại, rồi chuyển thân vội vàng bỏ đi.
Sắc mặt của những người đứng xem bên cạnh đại biến, không thể tưởng được danh tiếng của hôi y nhân này chưa được truyền tụng, mà võ công lại lợi hại như vậy. Khiến cho 'Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn bài danh thứ tư trên Địa Bảng lần này phải trọng thương bỏ chạy,võ công của hắn còn không phải xếp trên Địa Bảng sao? Nhưng vì sao cho tới nay vẫn chưa từng nghe nhắc tới người này? Trong mắt Chu Lượng cũng bắn ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ được hôi y nhân chẳng có tên tuổi gì này, không ngờ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, Xem ra hôm nay phải cẩn thận hơn nhiều rồi. Khúc Trúc nhẹ nhàng tiến lên phía trước che chắn cho Thượng Quan yến, để phòng ngừa hôi y nhân này đột nhiên xuất thủ làm nàng bị thương. Chỉ có Dạ Phong là lẳng lặng nhìn hôi y nhân này, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ quái, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó.
Hôi y nhân lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, kể cả đám người đang đứng xem. Rồi cuối cùng ánh mắt của hôi y nhân này đặt trên người của Dạ Phong, nhẹ giọng nói: "Ngươi là ai, vì sao lại muốn ra tay với ta, mục đích có giống với bọn họ không?"
Dạ Phong lãnh đạm đáp: "Ngươi là ai, vì sao lại muốn đánh động đến sự chú ý của người khác? Chẳng lẻ trên người ngươi có điều gì không muốn để người ta biết được, Hay đang cất dấu một bí mật khiến người khác cảm thấy hứng thú?" Dạ Phong hỏi ngược lại vài câu, cũng không hề nói ra mục đích của mình.
Ánh mắt của hôi y nhân đầy lạnh lùng, nhìn thoáng qua Thượng Quan Yến và Khúc Trúc, rồi lại nhìn thoáng qua Chu Lượng đang nắm chặt trường kiếm, lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi cảm thấy hứng thú, cứ việc ra tay thử xem sao, hy vọng không khiến các ngươi hối hận." Nói xong thân hình đột nhiên biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Khúc Trúc, một trảo công về phía Thượng Quan Yến. Hiển nhiên hôi y nhân này nếu muốn đả bại đám người này, thì trước hết phải thu thập người có võ công yếu nhất là Thượng Quan Yến.
Sắc mặt của Khúc Trúc trầm xuống, ngũ chỉ của hữu thủ huy động, trong nháy mắt phát ra năm đạo chỉ lực cực kỳ cường mãnh, mang theo uy lực xuyên sơn liệt thạch (xuyên núi phá đá), nghênh đón hữu trảo của hôi y nhân.
Chỉ phong mạnh mẽ, mang theo những tiết rin rít như muốn phá không, rung động thật, khiến cho hôi y nhân cũng phải giật mình. Hàn quang trong mắt hôi y nhân chợt lóe lên, Âm Phong Trảo nơi hữu thủ trong nháy mắt] phát ra một đạo thanh sắc trảo ảnh, giống như rất thực vậy, chấn tan chỉ lực của Khúc Trúc. Thêm vào đó tả thủ cong lại, vồ lấy thân thể của Thượng Quan Yến, hiển nhiên là muốn làm thương tổn tới Thượng Quan Yến.
Vẻ mặt của Khúc Trúc khẻ biến, đem theo thân thể của Thượng Quan Yến tránh đi sáu thước, tránh thoát được công kích của hôi y nhân. Mũi chân hơi điểm nhẹ, thân hình Khúc Trúc xoay chuyển, khi chợt lóe lên, thì xảo diệu đã ở bên cạnh của Dạ Phong.
Buông Thượng Quan Yến ra, thập chỉ của Khúc Trúc cùng bắn ra, mười đạo chỉ phong phá không phóng ra,chia ra tấn công vào huyệt đạo toàn thân của hôi y nhân, nhất thời khiến đám người đứng xung quanh hôi y nhân phải né tránh.
Thượng Quan Yến ở bên cạnh chỉ lớn tiếng hô: "Mạnh thêm vào, Khúc Trúc. Nhanh một chút nào, đúng rồi, cứ như vậy nhé, phải giáo huấn cho hắn thật mạnh, Tốt nhất là đánh cho hắn hộc máu, tránh cho hắn có bộ dạng dương dương tự đắc như vậy, bộ mặt quỷ quái âm sâm như vậy, khiến ai nhìn cũng phải khó chịu." Thượng Quan Yến hô lớn tiếng như vậy, khiến cho đám người đang đứng xem bị nàng thu hút. Phần lớn những người này đều chăm chú nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của nàng, đôi nhũ phong đang từ từ nhấp nhô, trong lòng thầm hô tuyệt quá.
Chu Lượng của Hoa Sơn phái vừa thấy Khúc Trúc đang chế trụ hôi y nhân này, thầm nghĩ phải nhân cơ hội này mới được, vội vàng huy kiếm xông lên, miệng lớn tiếng nói: "Chàng trai trẻ, ta tới giúp cậu một tay, chúng ta cùng nhau thu thập tên này." Trường kiếm giống như linh xà, tràn đầy những biến hóa quỷ dị khó lường, đầy những tinh túy trong kiếm pháp của Hoa Sơn phái. Mỗi một kiếm của Chu lượng đều rất hiểm ác đâm vào những bộ vị yếu hại của hôi y nhân, cố tình dồn hắn vào chỗ chết.
Ánh mắt của hôi y nhân này hơi lộ ra vẻ âm sâm, nơi khóe miệng nở nụ cười lạnh, nhìn Chu Lượng và Khúc Trúc, thân thể trong nháy mắt gia tốc, chớp động cực nhanh. Dưới ánh nắng chói chang, mọi người chỉ thất một cái bóng xám mờ nhạt, thoáng hiện rồi cực nhanh biến mất trong phương viên (chu vi) một trượng. Thân pháp cực nhanh, thân hình thật quỷ bí, khiến lòng người phải kinh hãi. Song thủ của hôi y nhân chuyển thành trảo,âm hàn chi khí chỉ trong nháy mắt tràn ngập trong phương viên vài trượng, khiến nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống cực nhanh, bốn phía là một mảng âm trầm. Ánh mắt của hôi y nhân này lộ vẻ lạnh lùng, song toàn lực thi triển Âm Phong Trảo, thanh sắc trảo ảnh bay đầy trời, mang theo sự hung hiểm không cùng, công tới Khúc Trúc và Chu Lượng.
Sắc mặt của Khúc Trúc trầm xuống, trong lòng vô cùng khiếp sợ, song thủ liên tục điểm ra, vô số đạo chỉ lực kích thẳng vào thanh sắc trảo ảnh kia. Đồng thời thân hình xoay chuyển, né tránh công kích âm sâm độc ác của hôi y nhân. Trong lòng Chu Lượng cũng chẳng thể thoải mái hơn, không thể tưởng được thân phận của hắn đường đường là đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn phái, không ngờ lại bị hôi y nhân này làm cho hoảng hốt tránh né thoái lui, võ công của người này của thật không đơn giản. Thân hình của hôi y nhân này càng lúc càng nhanh, song thủ xuất chiêu cũng càng lúc càng nhanh, nhất thời đầy trời đều là thanh sắc trảo ảnh, khiến cho hai người Khúc Trúc và Chu Lượng không có lực để hoàn thủ. Nhìn vẻ kinh hãi trong mắt khúc Trúc và Chu Lượng, hôi y nhân này chỉ cười lạnh hắc hắc vài tiếng, thân thể đang di động cực nhanh không hề có dấu hiệu báo trước trong nháy mắt đã dừng lại. Trong mắt hôi y nhân này đầy vẻ tàn nhẫn, song thủ toàn lực xuất ra một kích Âm Phong Trảo, nhất thời hai đạo thanh sắc thương long (rồng lớn) lớn đến cả trượng xuất hiện phía trước hai người. Thanh long mở miệng thật lớn, ẩn chứa những tiếng rin rít như muốn nuốt hai người, những người đứng xem xung quanh trong thất tình hình như vậy, trong lòng cả kinh, vẻ mặt của Thượng Quan Yến đầy kinh hãi, miệng không ngừng hét lớn.
Thanh long gầm lên, mang theo tiếng rống lớn như muốn rung chuyển trời đất, chỉ trong nháy mắt kích trúng Chu Lượng và Khúc Trúc. Thân hình của hai người bị chấn bay tới ngoài hai trượng, khi tiếp đất, miệng phun đầy tiên huyết, đã bị trọng thương. Trường kiếm của Chu Lượng bị chấn nát, hổ khẩu tứa máu, thân thể bị nội thương nghiêm trọng. Nhìn hôi y nhân này, trong mắt Chu Lượng có vẻ hoảng sợ, không thể tưởng được võ công của người này lại cao cường như vậy, thật khiến người ta khó tin.
Khúc Trúc bị thương nhẹ hơn một chút, bởi vì hắn ở thơig khắc mấu chốt khi yếu hại đi qua, không có chút ngoại thương, chỉ là bị nội thương, khí huyết có chút tắc nghẽn. Khi tiếp đất, người mà Khúc Trúc nhìn trước tiên là Thượng Quan Yến, thấy nàng đang chạy tới, Khúc Trúc lộ ra chút bất đắc dĩ, hắn cười khổ một tiếng. Thượng Quan Yến chạy đến bên Khúc Trúc, đỡ hắn dậy, rồi nhẹ giọng hỏi: "Huynh không việc gì chứ, không thể trách huynh được, đều tại muội không tốt."
Khúc Trúc nhẹ giọng nói: "Không có gì đâu, chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà, không cần phải lo. Cười lên nào, ta không thích bộ dạng mất hứng của muội." Khúc Trúc mềm nhẹ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Phía bên này, hôi y nhân sau khi đánh trọng thương hai người Khúc Trúc, khuôn mặt lộ ra vẻ âm lãnh, lẳng lặng nhìn Dạ Phong đang đứng đó. Dạ Phong cũng lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, mặt không đổi sắc. Hôi y nhân cười lạnh nói: "Ngươi có còn muốn thử một lần không?"
Dạ Phong lạnh lùng nhìn hắn, có chút lạnh nhạt nói: "Ta đích xác muốn lĩnh giáo một chút cao chiêu của các hạ, xem xem ngươi đã luyện Âm Phong Trảo tới hỏa hầu nào rồi."
Đồng tử của hôi y nhân co lại, ánh mắt chỉ trong nháy mắt trở nên lăng lệ vô cùng, âm trầm liếc nhìn gió đêm. Hắn âm lãnh nói: "Nếu ngươi đã muốn thử, ta đây cũng thành toàn cho ngươi." Dứt lời, thân thể của hôi y nhân lại chớp động, trong không trung chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, thanh sắc trảo ảnh lăng lệ chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt của Dạ Phong.
Ánh mắt của Dạ Phong trầm xuống, thân hình hơi nghiêng về sau, hữu thủ bổ nghiêng một chưởng về phía ngực trái của hôi y nhân, chưởng kình cực lỳ cường mãnh, mang theo tiếng xé gió, âm thầm xuất hiện trước ngực của hôi y nhân. Một chưởng kỳ tuyệt xảo diệu, âm nhu quỷ dị, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Thân ảnh chớp động, thân thể của hai người trong không trung lần lượt thay đổi, vô số thanh sắc trảo ảnh và chưởng ảnh phát sinh va chạm, sản sinh luồng khí lưu mạnh mẽ, hình thành một cổ toàn phong (cơn lốc), phát tán ra bốn phía. Luồng khí lưu mạnh mẽ này như có một đạo cuồng phong vô hình, bức những người xung quanh lùi sau hai bước.
Võ công của hôi y nhân này thật cao, công lực thâm hậu, thật là ngoài dự đoán của mọi người. Trong mắt Dạ Phong dần dần lộ ra vẻ nghi trọng, thế công của song thủ càng ngày càng mạnh mẽ, cường hoành ép về phía đối thủ. Trong lòng của hôi y nhân đối với võ công của Dạ Phong cũng thập phần kinh hãi, sau khi giao thủ được mười chiêu, hắn biết rằng, nếu hai người muốn phân cao thấp, sợ rằng không phải là sự tình chỉ trong nửa hồi là giải quyết được. Nhìn người đứng xem càng ngày càng nhiều, hôi y nhân chẳng có tâm ý dây dưa với Dạ Phong nữa. hắn hét lớn một tiếng, hữu thủ xuất ra một trảo kích thẳng tới ngực của Dạ Phong, thập phần hung mãnh. Thần sắc của Dạ Phong khẽ biến, cũng bổ ra một chưởng, nghênh đón hữu trảo của hôi y nhân. Chưởng trảo khi va chạm, một tiếng nổ lớn nổ ra, hai nhân ảnh bắn ra hai phía. Dạ Phong khi tiếp đất chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, chân khí không thông suốt, bèn vội vàng vận tụ chân khí để đả thông tắc nghẽn trong kinh mạch.
Thân hình của hôi y nhân rơi xuống cách Khúc Trúc cũng không xa, khí huyết của hắn cũng tắc nghẽn, chân khí trở nên hư ảo. Liếc mắt nhìn Dạ Phong, thấy tình hình của hắn cũng chẳng khác mình bao nhiêu, đồng tử của hôi y nhân này vừa chuyển, ánh mắt di chuyển về phía Thượng Quan Yến. Nhìn Thượng Quan Yến, ánh mắt của hôi y nhân lộ ra vẻ kỳ dị, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó. Chỉ thấy thân hình của hôi y nhân chợt lóe lên, bắt lấy Thượng Quan Yến, rồi thân hình nhanh chóng né sang một bên, phóng ra bên ngoài.
Khúc Trúc ở trên mặt đất hét lớn một tiếng, không để ý tới bản thân đang bị trọng thương, cường hoành vận tụ chân khí, toàn lực đuổi theo hôi y nhân. Song Khúc Trúc chỉ đuổi theo được gần ba trượng, thì thân thể đột nhiên ngã xuống. Nguyên lai nội thương của hắn tuy không phải trí mạng, nhưng Âm Phong Trảo âm hàn cực kỳ, một cổ âm hàn chi khí đã xâm nhập vào kinh mạch của hắn, khiến cho chân khí toàn thân bế tắc, không thể nào vận hành được.
Khi Dạ Phong và hôi y nhân giao thủ, có mấy người từ bên ngoài từ bên ngoài gia nhập đám đông đứng xem. Mấy người này không phải ai khác, chính là năm người Hoa Tinh. Mai Hương thấy có một đám người xúm lại xem náo nhiệt, sắc mặt rất vui vẻ nói: "Nhanh chân lên nào, bên kia nhất định có điều gì đó rất thú vị, chúng ta mau tới xem đi." Nói xong bèn kéo tay của Ám Vũ và Trần Lan, mau chóng chạy tới. ở phía sau, Hoa Tinh và Cô Ngạo nhìn nhau, đồng thời cũng lộ vẻ thấu hiểu, tiến tới quan sát.
Khi hôi y nhân bắt đi Thượng Quan Yến, Khúc Trúc ra sức muốn đuổi theo, rồi đột nhiên ngã xuống, Hoa Tinh đột nhiên lên tiếng: "Cô Ngạo, ngươi mau đi đỡ thiếu niên kia, ta và hắn đã từng có một đoạn duyên nợ." Dứt lời, thân ảnh của Hoa Tinh đột ngột biến mất.
Hôi y nhân sau khi bắt được Thượng Quan Yến, trong nháy mắt đã phong bế huyệt đạo của nàng, tránh cho nàng ta kêu la, khiến cho hắn thêm phiền phức. Thân pháp của hôi y nhân này nhanh như thiểm điện, chỉ một lần là đạt tới mười bảy mười tám trượng, thập phần kinh người. Còn Thượng Quan Yến bị hắn bắt được, trong lòng hoảng sợ cực kỳ, không biết hắn sẽ đối đãi với nàng thế nào, nghĩ đến đủ các loại kết quả đáng sợ, vẻ mặt Thượng Quan Yến nhịn không được trở nên kinh hoàng. Nhưng khi hôi y nhân vừa phóng đi được ba mươi trượng, đột nhiên phía trước có một nhân ảnh chớp động, chặn đường của hắn.
Sắc mặt của hôi y nhân trầm xuống, thân hình mau chóng di động, trong nháy mắt đã thay đổi phương vị tới tám lần, tốc độ cực nhanh, thiên hạ hiếm thấy. Song nhân ảnh ở phía trước mặt, không ngờ cũng di động chẳng sai một ly tám lần, lầ n nào cũng chắn trước mặt hắn. Cảnh tượng này khiến trong lòng hôi y nhân nổi lên một cỗ kinh hãi, nhìn thiếu niên phía trước mặt, trên người vận y phục màu thiên lam sắc ( xanh da trời), thân hình thon dài, khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân, thiên hạ hiếm thấy. Trên khuôn mặt thiếu niên này là chút tiếu ý nhè nhẹ, có vẻ khá tiêu sái thong dong, hai hàng lông mày khi hơi giãn ra, lộ ra thần sắc tà dị, tràn ngập mị lực không cùng.
Sắc mặt của hôi y nhân lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai, sao lại ngăn cản đường đi của ta?"
Hoa Tinh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Âm Phong Trảo của các hạ đã đạt được thập thành công lực, xem ra thời gian tu luyện cũng đã rất lâu rồi, phải không? Còn ta là ai ư, không quan trọng, ta với ngươi chẳng có hứng thú, chỉ cần ngươi thả cô nương kia ra, ta sẽ để ngươi đi." Nói xong, nhìn thấy thần sắc hoan hỉ trong mắt của Thượng Quan Yến, hắn nháy nháy mắt với nàng, tựa hồ như muốn nói một điều gì đó.
Thượng Quan Yến hiển nhiên không nghĩ đến lại gặp gỡ Hoa Tinh, lúc này thấy hắn có thể cứu được mình, Thượng Quan Yến vội vàng nhìn hắn, ánh mắt lộ ra thần thái cầu xin hắn ra tay cứu giúp.
Hôi y nhân đối với sự tinh Hoa Tinh chỉ một chút đã nhận ra sự tình về Âm Phong Trảo của hắn cũng hơi giật mình, nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha cho người mà hắn đã bắt được. Hắn cười lạnh nói: "Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào đã." Nói xong Âm Phong Trảo lại xuất hiện nơi hữu thủ, nhất thời một đạo thanh long kích thẳng tới Hoa Tinh, uy lực thập phần kinh người.
Ánh mắt của Hoa Tinh lộ ra chút tiếu ý nhần nhạt, thân thể nhoáng lên, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau của hôi y nhân, ánh mắt tươi cười nhìn hắn. Thần sắc của hôi y nhân cả kinh, trong lòng biết đã gặp phải cường địch rồi, với tốc độ của hắn, thế gian đã ít có rồi, không thể tưởng được thân pháp của Hoa Tinh so với hắn còn nhanh hơn, sao có thể không khiến cho hắn giật mình được. Nhanh chóng chuyển thân, hôi y nhân đề phòng Hoa Tinh sẽ tấn công, song Hoa Tinh chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, một chút cũng chẳng có ý tứ ra tay đánh lén.
Đồng tử của hôi y nhân đảo quanh, trong lòng đang bận tâm suy tính. Nhìn Thượng Quan Yến, ánh mắt hôi y nhân lộ ra vẻ âm độc. Thân thể của hôi y nhân nhằm về phía Hoa Tinh, hữu thủ công ra một trảo, tả thủ đồng thời đẩy Thượng Quan Yến về phía Hoa Tinh, một chưởng đánh trúng vai phải của nàng. Trong mắt hôi y nhân mang vẻ cười lạnh đầy âm sâm, nhìn Hoa Tinh vội vàng tiếp lấy thân thể của Thượng Quan Yến, không khỏi quay người, nhanh như tia chớp bỏ đi.
Hoa Tinh nhìn hôi y nhân đã đào tẩu, ánh mắt lộ ra vẻ tà dị. Hữu thủ ôm lấy thân thể của Thượng Quan Yến, phát hiện nàng không ngờ đã bị trọng thương, trong lòng biết một chưởng trước khi rời đi của hôi y nhân đã khiến nàng bị thương nặng. Hoa Tinh nhẹ giọng hỏi: "Nàng không có chuyện gì chứ?" Sắc mặt Thượng Quan Yến đỏ bừng, khóe miệng lộ ra tơ máu, cái miệng nhỏ xinh khẽ nhếh lên, nhưng chẳng phát ra được âm thanh.
Hoa Tinh vừa nhìn đã biết được nàng đã bị phong bế huyệt đạo, bèn vội vàng giải khai cho nàng. Sắc mặt Thượng Quan Yến ửng hồng nói: "Mau bỏ tay của ngươi ra, nhanh lên."
Hoa Tinh sửng sốt đáp: "Nàng bây giờ bị trọng thương, ta nếu buông tay nàng nhất định sẽ ngã đó." Nói xong có chút nhìn khó hiểu nhìn nàng, thật không rõ nàng vì sao nhất định bắt hắn phải buông tay.
Thân thể của Thượng Quan Yến cực lực muốn giãy dụa, đáng tiếc nàng đã bị thương nặng, không thể vặn vẹo với biên độ lớn được. Thượng Quan Yến đỏ hồng, thần thái cực kỳ mê người, thấp giọng nói: "Tay ngươi, tay ngươi đang đặt ở, đặt ở" Nói đến đây,tựa hồ như vì điều gì đó mà không thể nói nổi nữa.
Hoa Tinh vừa nghe vậy, hữu thủ nhẹ nhàng di động, nhịn không được vuốt ve một chút, chỉ cảm thấy trong tay mềm mại như bông, tràn ngập đàn tính, thủ cảm thật mỹ hảo, hình dạng vào cỡ trung bình, vừa vặn trong lòng bàn tay. Sắc mặt của Hoa Tinh biến đổi, bây giờ mới hiểu được nguyên lai hắn trong lúc vội vàng, hữu thủ đã nắm đúng vào ngọc nhũ của Thượng Quan Yến, chẳng trách sao thứ mà hắn nắm phải lại ôn nhu, thập phần tuyệt vời như vậy. Liếc mắt nhìn Thượng Quan Yến, thấy vẻ mặt nàng đỏ bừng, thần thái đặc biệt mê người. Hữu thủ của Hoa Tinh nhịn không được lại dùng sức xoa bóp một chút, lẳng lặng cảm thụ ngọc nhũ thập phần đàn tính ôn nhu, mềm mại trơn nhẵn trong lòng bàn tay. Thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, mới không thể không chuyển sang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Sắc mặt Thượng Quan Yến đỏ lên, cảm giác được ma thủ của Hoa Tinh đang nhân cơ hội chiếm tiệng nghi trên thân thể nàng, điều này khiến nàng vừa giận vừa thẹn. Thượng Quan Yến không dám nhìn hắn, miệng thấp giọng mắng: "Tử bại hoại (Tên bại họa đáng chết), ngươi chiếm tiện nghi của ta, muốn khi dễ ta, ngươi sẽ không được chết tử tế. Sắc lang, dâm ma, tiểu nhân, chỉ biết thừa lúc người ta gặp nguy." Tiếng mắng chửi rất nhỏ tựa hồ sợ người ta phát hiện ra, khiến trong lòng Hoa Tinh không nhịn được cười thầm. Đối với hành động vô ý lúc vừa rồi, Hoa Tinh vốn cũng không để ý đến, nhưng lúc này khi trông thấy bộ dạng của Thượng Quan Yến, không khỏi nhớ tới ngọc nhũ vun tròn nhô cao, cảm giác nắm trong tay thật không tồi a, hắc hắc.
Dẫn theo Thượng Quan Yến, tam nữ và Cô Ngạo ở bên cạnh, Hoa Tinh nhìn vẻ mặt cảm kích của Khúc Trúc, hắn mỉm cười đáp: "Huynh không cần cảm ơn ta, ta vể mặt của Thượng Quan nữ hiệp, mới tự nguyện ra tay, bây giờ người đã cứu trở lại, nhưng cả hai người đều bị trọng thương rồi, hay là cùng đi với chúng ta luôn."
Khúc trúc vội nói: "Đa tạ huynh, đại ân cứu giúp, Khúc Trúc vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. bây giờ lại gây thêm phiền toái cho các vị rồi." Hoa Tinh cười cười, phân phó cho Cô Ngạo đỡ Khúc Trúc, Ám Vũ đỡ Thượng Quan Yến, cùng nhau rời đi. Liếc mắt nhìn Dạ Phong, Hoa Tinh nói: "Mọi người cứ đi trước đi, bọn ta sẽ theo sau" Nói xong bèn đia về phía Dạ Phong.
Dạ Phong lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra chút tò mò. Hoa Tinh mỉm cười nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, ta tên là Hoa Tinh." Nói xong bèn nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Trong mắt Dạ Phong hiện lên một đạo thần quang, nhẹ giọng đáp: "Ta là Dạ Phong, chào ngươi." Cũng tạm xem như một màn chào hỏi. Hoa Tinh cười nói: "Huynh cũng tới Lạc Dương phải không, chúng ta có thể đi chung một đoạn rồi." Trong mắt Dạ Phong lộ ra vẻ trầm tư, nhìn Hoa Tinh, cảm giác được sự chân thành trong mắt hắn, nhịn không được từ từ gật đầu. Hoa Tinh tiến lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai của hắn, cười nói: "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Nói xong bèn sóng vai cùng cùng Dạ Phong, đi về hướng Lạc Dương, rất nhanh đã đuổi kịp sáu người Thượng Quan Yến và Dạ Phong.
Sắc trời đã gần tới giờ ngọ, nhóm tám người Hoa Tinh, rốt cục đã đi tới bên ngoài Lạc Dương thành. Nhìn bức tường thành cao lớn, khí phách hùng vĩ, Hoa Tinh mỉm cười, rốt cục cũng tới nơi rồi. Trong mắt của Mai Hương, Ám Vũ,Trần Lan ở bên cạnh đều lộ vẻ hưng phấn, họ đều nở nụ cười đầy rạng rỡ.
Lạc Dương là cố đô của chín triều đại trong lịch sử Trung Hoa, dân cư đông đúc, vô cùng phồn hoa. Hoa Tinh đã đến rồi, sẽ mang đến cho tòa cổ thành này điều gì đây? Có lẽ cũng rất khó nói a.
Khi ra khỏi thị trấn, một đệ tử của thư viện khi vượt qua sát hắn, thuận tay giao cho Hoa Tinh một cuộn chỉ điều (giấy điều). Khi rời khỏi thị trấn, liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, Hoa Tinh mở cuộn chỉ điều trong tay, nhìn kỹ, trên mặt lộ ra vẻ tà dị. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vừa đi, Hoa Tinh vừa nhẹ giọng nói với những người ở bên cạnh: "Vừa rồi thư viện có truyền đến tin tức, Trọng Sơn và Lâm Phương đã gặp lại nhau, bây giờ cũng đang đi về phía Lạc Dương, sau chúng ta một ngày đường. Tin tức thứ hai, nhân sĩ võ lâm tiến nhập Lạc Dương, đã vượt quá một ngàn người. Đám nhân sĩ võ lâm này đều vì cẩm hạp thần bí kia mà tới, nghe nói nó ẩn tàng một tuyệt bí, thập phần thu hút chú ý của người khác. Tin tức thứ ba có nói, vào lúc này, khi Hoa hội cử hành, đã khiến cho một tổ chức thần bí của Tây Bắc chú ý, bọn họ đã bí mật phái người tới Lạc Dương, theo dõi sát sao từng động tĩnh của Hoa hội. Theo nguồn tin của thư viện, tổ chức này thập phần thần bí, tên là Tụ Hoa cung, là một tổ chức chỉ mới xuất hiện trong mười năm nay. Tổ chức này chuyên môn bắt cóc các nữ tử xinh đẹp, sau đó đem họ tới Tây Vực bán cho dị tộc ở nơi này, khiến họ vĩnh viễn không có ngày về. Đây là một tổ chức tương đối tà ác, bọn chúng tới bây giờ còn chưa dám hạ thủ với các nữ tử trong võ lâm, chính là vì sợ gây chú ý cho người khác. Đối tượng mà bọn họ lựa chọn tất cả đều là những nữ tử bình thường có khuôn mặt xinh đẹp, vừa không khiến người khác chú ý, lại dễ dàng đối phó, cho nên Lạc Dương hoa hội, chính là thời cơ tốt nhất để bọn chúng xuống tay."
Tam nữ và Cô Ngạo khi nghe như vậy, sắc mặt đều biến đổi, mặc dù Hoa Tinh nói hơi có chút mơ hồ, nhưng bốn người cũng hiểu được cái ý tứ bị đem bán sang Tây Vực, vĩnh viễn không có ngày trở về là thế nào. Vẻ mặt của Mai Hương đầy phẫn nộ nói: "Những tên này thật đáng hận mà, thật là bọn bại hoại của võ lâm, không ngờ lại làm ra cái loại sự tình chẳng còn chút nhân tính gì như vậy. Nếu để muội gặp gỡ bọn chúng, muội nhất định giết sạch bọn chúng, báo thù huyết hận cho những tỷ muội đã từng thụ nhục."
Vẻ mặt của Ám Vũ và Trần Lan cũng rất bất bình, chỉ là không nói ra mà thôi. Sắc mặt của Cô Ngạo đầy lạnh lùng, nói: "Những tên này thật đáng chết, nếu có cơ hội nhất định phải diệt trừ tổ chức tà ác như vậy, để bảo vệ cho hòa bình và yên ổn của võ lâm, bảo hộ cho các vị hương thân phụ lão chốn quê nhà,không để người ta khi dễ được. Công tử, thỉnh phái người đi điều tra nơi ẩn thân của tổ chức này, Cô Ngạo nguyện ý xuất lực, vì những tỷ muội chốn quê nhà, góp một chút sức mọn."
Hoa Tinh nhìn Cô Ngạo, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nhẹ giọng nói: "Thật là một hán gia (con người Trung Hoa), thật là hảo nam nhân, có chí khí. Ta sẽ sai nhân mã đi tra xét rõ ràng sự tình này, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tiêu diệt tổ chức tà ác kia, báo thù huyết hận cho những tỷ muội đã từng chịu khổ." Nói xong vỗ nhẹ bả vai của Cô Ngạo, dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn.
Trong lòng Cô Ngạo đầy kích động, đối với Hoa Tinh thập phần kính nể. Hắn hiểu được Hoa Tinh mặc dù hơi trăng hoa phóng đãng, chỉ thấy hứng thú với nữ nhân, nhưng đối với loại đại sự có quan hệ tới an nguy của dân chúng, hắn cũng rất hay để ý. Cô Ngạo kích động nói: "Đa tạ chút tâm ý này của công tử, Cô Ngạo này thực sự bội phục vô cùng."
Hoa Tinh cười nói: "Được rồi, ta hiểu tâm tình của ngươi mà, chúng ta tiếp tục đi tiếp nào. Tới giữa trưa là có thể tới Lạc Dương cổ thành đầy phồn hoa rồi, đi thôi." Nói xong vừa đi vừa nói cười với tam nữ.
Trên quan đạo bên ngoài thành Lạc Dương mười dặm, lúc này đang tụ tập một lượng lớn nhân sĩ võ lâm. Mọi người làm thành một cái vòng tròn lớn, nhìn chăm chú tới mức không chuyển nhãn tới những người bên trong. Chỉ thấy giữa sân có sáu người đang đứng, đều đứng tách rời nhau, trong đó có một nữ năm nam. Nữ tử kia vừa trẻ tuổi lại mỹ lệ, thân hình kiều hảo, khuôn mặt mê người, trong mắt mang theo chút tinh quái, đang cùng với một thiếu niên anh tuấn khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng chung. Hai người này chẳng phải ai khác, chính là Hoa Tinh trong lúc vô ý đã gặp qua Thượng Quan Yến và Khúc Trúc, không tưởng được là bọn họ lại xuất hiện ở đây.
Phía bên trái của Thượng Quan Yến là một hắc y thiếu niên, nhìn bộ dạng thì khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, thập phần anh tuấn, chỉ là vẻ mặt hơi lạnh lùng, khiến cho người ta cảm thấy băng lãnh. Nếu Hoa Tinh mà ở đây, hắn chắc sẽ nhận ra người kia là ai, người này chính là Dạ Phong đã xuất hiện cùng với La Văn. Ánh mắt của Dạ Phong đầy lạnh lùng, lẳng lặng nhìn hôi y nhân (người áo xám) phía bên trong. Chỉ thấy hôi y nhân này ước chừng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, khuôn mặt tuy thanh tú nhưng lại mang theo ba phần tà ác, trong mắt ấn dấu một loại âm sâm chi khí, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Hai người còn lại, một là đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn Phái Chu Lượng, người kia không ngờ là Tiêu Viễn Sơn. Ánh mắt của hai người đều nhìn chằm chắm vào hôi y nhân này, hiển nhiên đang có chủ ý nào đó.
Lúc này, hôi y nhân cười lạnh một tiếng nói: "Nếu các ngươi đã không muốn động thủ, ta đây phải cáo từ rồi" Nói xong, thân thể hơi xoay lại, thi triển ra một loại thân pháp tuyệt diệu, xông ra khỏi vòng vây từ phía Thượng Quan Yến. Nhưng vào lúc thân thể của hôi y nhân này muốn thoát khỏi vòng vây của năm người, thân thể của hắc y thiếu niên trong nháy mắt đã xuất hiện phía trước hắn. Hắc y thiếu niên Dạ Phong này cười lạnh nói: "Quay lại." Song thủ nhanh như chớp công ra mười bảy đạo chưởng phong, cường hoành bức hôi y nhân này phải trở lại.
Hôi y nhân này nhìn Dạ Phong, trong lòng có vẻ kinh ngạc, tựa hồ hắn cũng không nghĩ Dạ Phong lại lợi hại như vậy, chưởng kình cực kỳ mạnh mẽ. Thân hình nhanh chóng thối lui, khi tiếp đất,trong nháy mắt lại xoay chuyển, tránh khỏi công kích Chu Lượng và Tiêu Viễn Sơn.
Hôi y nhân này cười lạnh một tiếng đáp: "Nếu còn không muốn động thủ, đùng trách ta tâm ngoan thủ lạt (ra tay ác độc). Xem chiêu." Nói xong song thủ cong lại thành trảo, hình như lưỡi câu, trong nháy mắt ảo xuất ra trảo ảnh đầy trời công tới Tiêu Viễn Sơn.
Hôi y nhân này liếc măt nhìn năm người xung quanh, hắn hiểu được trong những người này, võ công của Thượng Quan Yến là thấp nhất, sau đó là Tiêu Viễn Sơn. Bởi vì Thượng Quan Yến không hề động thủ, cho nên hôi y nhân cũng không ra tay với nàng. Trong năm người này, võ công của Dạ Phong là thần bí nhất,khiến cho hôi y nhân nhìn không thấu, cho nên hắn cũng không muốn động thủ cùng Dạ Phong.
Trong mắt Tiêu Viễn Sơn lộ chút cười lạnh, miệng nói: "Tới hay lắm, tiếp ta một chưởng nào." Nói xong, hữu thủ cong lại, toàn lực bổ ra một chưởng, ẩn chứa mười thành công lực nghên đón lợi trảo của hôi y nhân. Đồng thời tả thủ che trước ngực, cẩn thận phòng ngự những yếu điểm phía trước ngực.
Đồng thời khi hôi y nhân công tới Tiêu Viễn Sơn, Dạ Phong chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, còn trường kiếm của Hoa Sơn phái Chu Lượng rung động, ảo xuất mười hai đóa kiếm hoa, giống như thiên nữ tán hoa, bao trùm những điểm yếu hại toàn thân của hôi nhân. Thượng Quan Yến và Khúc Trúc chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh, nhìn ba người giao thủ.
Nhìn được một lúc, cái miệng nhỏ xinh của Thượng Quan Yến chu lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Không thể tưởng được người này không ngờ lại có thực lực như vậy, thật là tức chết mà." Vẻ mặt mất hứng, tựa hồ bởi vì võ công của hôi y nhân này thật quá cao, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Khúc Trúc cười cười đầy bất đắc dĩ, nhìn bộ dạng khó chịu của Thượng Quan Yến, trong lòng nhịn không được cười khổ. Nhẹ vuốt ve mái tóc của nàng, Khúc Trúc nói: "Bây giờ đã biết người khác ta lợi hại thế nào rồi chứ, vừa rồi ai còn muốn làm loạn, nói rằng suy nghĩ rời đi thật là đáng xấu hổ, phải không? Muội đó, thật là nghịch ngợm mà, xem ra ta đã làm hư muội rồi."
Thượng Quan Yến nghe vậy, khuôn mặt nở một nụ cười đầy kiều mị, nhìn Khúc Trúc làm nũng nói: "Nhân gia chỉ đùa vui thôi mà, sau này đều nghe lời huynh, được không? Muội biết huynh cực kỳ yêu thích nhân gia mà, có phải không, Khúc Trúc ca ca?" Bộ dáng làm nũng cùng nụ cười mỹ lệ động lòng người, thật là cực kỳ kiều diễm. Khúc Trúc trìu mến nhìn nàng, nhịn không được từ từ gật đầu.
Hôi y nhân nhìn một chưởng của Tiêu Viễn Sơn,ánh mắt lộ ra vẻ âm lãnh yếu ớt, hữu thủ đột nhiên gia tốc, lại tăng thêm ba thành lực đạo, trong nháy mắt va chạm với hữu chưởng của Tiêu Viễn Sơn, phát ra một âm thanh chát chúa. Trong mắt người áo xám hiện lên tiếu ý lạnh lẽo, thân thể nương theo lực phản chấn, chuyển thân tránh né sáu xích, cực hiểm tránh được trường kiếm của Chu Lượng. Còn thân thể của Tiêu Viễn Sơn run rẩy, bị đánh bay ra ngoài tới một trượng năm, trượng sáu thước,trong không trung phun ra mấy ngụm tiên huyết, khi tiếp đất rơi thân thể phải lay động vài lần, lui lại thêm mấy bước nữa mới đứng lại được. Sắc mặt của Tiên Viễn Sơn tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, liếc mắt nhìn mấy người còn lại, rồi chuyển thân vội vàng bỏ đi.
Sắc mặt của những người đứng xem bên cạnh đại biến, không thể tưởng được danh tiếng của hôi y nhân này chưa được truyền tụng, mà võ công lại lợi hại như vậy. Khiến cho 'Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn bài danh thứ tư trên Địa Bảng lần này phải trọng thương bỏ chạy,võ công của hắn còn không phải xếp trên Địa Bảng sao? Nhưng vì sao cho tới nay vẫn chưa từng nghe nhắc tới người này? Trong mắt Chu Lượng cũng bắn ra vẻ kinh ngạc, không nghĩ được hôi y nhân chẳng có tên tuổi gì này, không ngờ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ, Xem ra hôm nay phải cẩn thận hơn nhiều rồi. Khúc Trúc nhẹ nhàng tiến lên phía trước che chắn cho Thượng Quan yến, để phòng ngừa hôi y nhân này đột nhiên xuất thủ làm nàng bị thương. Chỉ có Dạ Phong là lẳng lặng nhìn hôi y nhân này, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ quái, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó.
Hôi y nhân lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, kể cả đám người đang đứng xem. Rồi cuối cùng ánh mắt của hôi y nhân này đặt trên người của Dạ Phong, nhẹ giọng nói: "Ngươi là ai, vì sao lại muốn ra tay với ta, mục đích có giống với bọn họ không?"
Dạ Phong lãnh đạm đáp: "Ngươi là ai, vì sao lại muốn đánh động đến sự chú ý của người khác? Chẳng lẻ trên người ngươi có điều gì không muốn để người ta biết được, Hay đang cất dấu một bí mật khiến người khác cảm thấy hứng thú?" Dạ Phong hỏi ngược lại vài câu, cũng không hề nói ra mục đích của mình.
Ánh mắt của hôi y nhân đầy lạnh lùng, nhìn thoáng qua Thượng Quan Yến và Khúc Trúc, rồi lại nhìn thoáng qua Chu Lượng đang nắm chặt trường kiếm, lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi cảm thấy hứng thú, cứ việc ra tay thử xem sao, hy vọng không khiến các ngươi hối hận." Nói xong thân hình đột nhiên biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Khúc Trúc, một trảo công về phía Thượng Quan Yến. Hiển nhiên hôi y nhân này nếu muốn đả bại đám người này, thì trước hết phải thu thập người có võ công yếu nhất là Thượng Quan Yến.
Sắc mặt của Khúc Trúc trầm xuống, ngũ chỉ của hữu thủ huy động, trong nháy mắt phát ra năm đạo chỉ lực cực kỳ cường mãnh, mang theo uy lực xuyên sơn liệt thạch (xuyên núi phá đá), nghênh đón hữu trảo của hôi y nhân.
Chỉ phong mạnh mẽ, mang theo những tiết rin rít như muốn phá không, rung động thật, khiến cho hôi y nhân cũng phải giật mình. Hàn quang trong mắt hôi y nhân chợt lóe lên, Âm Phong Trảo nơi hữu thủ trong nháy mắt] phát ra một đạo thanh sắc trảo ảnh, giống như rất thực vậy, chấn tan chỉ lực của Khúc Trúc. Thêm vào đó tả thủ cong lại, vồ lấy thân thể của Thượng Quan Yến, hiển nhiên là muốn làm thương tổn tới Thượng Quan Yến.
Vẻ mặt của Khúc Trúc khẻ biến, đem theo thân thể của Thượng Quan Yến tránh đi sáu thước, tránh thoát được công kích của hôi y nhân. Mũi chân hơi điểm nhẹ, thân hình Khúc Trúc xoay chuyển, khi chợt lóe lên, thì xảo diệu đã ở bên cạnh của Dạ Phong.
Buông Thượng Quan Yến ra, thập chỉ của Khúc Trúc cùng bắn ra, mười đạo chỉ phong phá không phóng ra,chia ra tấn công vào huyệt đạo toàn thân của hôi y nhân, nhất thời khiến đám người đứng xung quanh hôi y nhân phải né tránh.
Thượng Quan Yến ở bên cạnh chỉ lớn tiếng hô: "Mạnh thêm vào, Khúc Trúc. Nhanh một chút nào, đúng rồi, cứ như vậy nhé, phải giáo huấn cho hắn thật mạnh, Tốt nhất là đánh cho hắn hộc máu, tránh cho hắn có bộ dạng dương dương tự đắc như vậy, bộ mặt quỷ quái âm sâm như vậy, khiến ai nhìn cũng phải khó chịu." Thượng Quan Yến hô lớn tiếng như vậy, khiến cho đám người đang đứng xem bị nàng thu hút. Phần lớn những người này đều chăm chú nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của nàng, đôi nhũ phong đang từ từ nhấp nhô, trong lòng thầm hô tuyệt quá.
Chu Lượng của Hoa Sơn phái vừa thấy Khúc Trúc đang chế trụ hôi y nhân này, thầm nghĩ phải nhân cơ hội này mới được, vội vàng huy kiếm xông lên, miệng lớn tiếng nói: "Chàng trai trẻ, ta tới giúp cậu một tay, chúng ta cùng nhau thu thập tên này." Trường kiếm giống như linh xà, tràn đầy những biến hóa quỷ dị khó lường, đầy những tinh túy trong kiếm pháp của Hoa Sơn phái. Mỗi một kiếm của Chu lượng đều rất hiểm ác đâm vào những bộ vị yếu hại của hôi y nhân, cố tình dồn hắn vào chỗ chết.
Ánh mắt của hôi y nhân này hơi lộ ra vẻ âm sâm, nơi khóe miệng nở nụ cười lạnh, nhìn Chu Lượng và Khúc Trúc, thân thể trong nháy mắt gia tốc, chớp động cực nhanh. Dưới ánh nắng chói chang, mọi người chỉ thất một cái bóng xám mờ nhạt, thoáng hiện rồi cực nhanh biến mất trong phương viên (chu vi) một trượng. Thân pháp cực nhanh, thân hình thật quỷ bí, khiến lòng người phải kinh hãi. Song thủ của hôi y nhân chuyển thành trảo,âm hàn chi khí chỉ trong nháy mắt tràn ngập trong phương viên vài trượng, khiến nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống cực nhanh, bốn phía là một mảng âm trầm. Ánh mắt của hôi y nhân này lộ vẻ lạnh lùng, song toàn lực thi triển Âm Phong Trảo, thanh sắc trảo ảnh bay đầy trời, mang theo sự hung hiểm không cùng, công tới Khúc Trúc và Chu Lượng.
Sắc mặt của Khúc Trúc trầm xuống, trong lòng vô cùng khiếp sợ, song thủ liên tục điểm ra, vô số đạo chỉ lực kích thẳng vào thanh sắc trảo ảnh kia. Đồng thời thân hình xoay chuyển, né tránh công kích âm sâm độc ác của hôi y nhân. Trong lòng Chu Lượng cũng chẳng thể thoải mái hơn, không thể tưởng được thân phận của hắn đường đường là đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn phái, không ngờ lại bị hôi y nhân này làm cho hoảng hốt tránh né thoái lui, võ công của người này của thật không đơn giản. Thân hình của hôi y nhân này càng lúc càng nhanh, song thủ xuất chiêu cũng càng lúc càng nhanh, nhất thời đầy trời đều là thanh sắc trảo ảnh, khiến cho hai người Khúc Trúc và Chu Lượng không có lực để hoàn thủ. Nhìn vẻ kinh hãi trong mắt khúc Trúc và Chu Lượng, hôi y nhân này chỉ cười lạnh hắc hắc vài tiếng, thân thể đang di động cực nhanh không hề có dấu hiệu báo trước trong nháy mắt đã dừng lại. Trong mắt hôi y nhân này đầy vẻ tàn nhẫn, song thủ toàn lực xuất ra một kích Âm Phong Trảo, nhất thời hai đạo thanh sắc thương long (rồng lớn) lớn đến cả trượng xuất hiện phía trước hai người. Thanh long mở miệng thật lớn, ẩn chứa những tiếng rin rít như muốn nuốt hai người, những người đứng xem xung quanh trong thất tình hình như vậy, trong lòng cả kinh, vẻ mặt của Thượng Quan Yến đầy kinh hãi, miệng không ngừng hét lớn.
Thanh long gầm lên, mang theo tiếng rống lớn như muốn rung chuyển trời đất, chỉ trong nháy mắt kích trúng Chu Lượng và Khúc Trúc. Thân hình của hai người bị chấn bay tới ngoài hai trượng, khi tiếp đất, miệng phun đầy tiên huyết, đã bị trọng thương. Trường kiếm của Chu Lượng bị chấn nát, hổ khẩu tứa máu, thân thể bị nội thương nghiêm trọng. Nhìn hôi y nhân này, trong mắt Chu Lượng có vẻ hoảng sợ, không thể tưởng được võ công của người này lại cao cường như vậy, thật khiến người ta khó tin.
Khúc Trúc bị thương nhẹ hơn một chút, bởi vì hắn ở thơig khắc mấu chốt khi yếu hại đi qua, không có chút ngoại thương, chỉ là bị nội thương, khí huyết có chút tắc nghẽn. Khi tiếp đất, người mà Khúc Trúc nhìn trước tiên là Thượng Quan Yến, thấy nàng đang chạy tới, Khúc Trúc lộ ra chút bất đắc dĩ, hắn cười khổ một tiếng. Thượng Quan Yến chạy đến bên Khúc Trúc, đỡ hắn dậy, rồi nhẹ giọng hỏi: "Huynh không việc gì chứ, không thể trách huynh được, đều tại muội không tốt."
Khúc Trúc nhẹ giọng nói: "Không có gì đâu, chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà, không cần phải lo. Cười lên nào, ta không thích bộ dạng mất hứng của muội." Khúc Trúc mềm nhẹ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Phía bên này, hôi y nhân sau khi đánh trọng thương hai người Khúc Trúc, khuôn mặt lộ ra vẻ âm lãnh, lẳng lặng nhìn Dạ Phong đang đứng đó. Dạ Phong cũng lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, mặt không đổi sắc. Hôi y nhân cười lạnh nói: "Ngươi có còn muốn thử một lần không?"
Dạ Phong lạnh lùng nhìn hắn, có chút lạnh nhạt nói: "Ta đích xác muốn lĩnh giáo một chút cao chiêu của các hạ, xem xem ngươi đã luyện Âm Phong Trảo tới hỏa hầu nào rồi."
Đồng tử của hôi y nhân co lại, ánh mắt chỉ trong nháy mắt trở nên lăng lệ vô cùng, âm trầm liếc nhìn gió đêm. Hắn âm lãnh nói: "Nếu ngươi đã muốn thử, ta đây cũng thành toàn cho ngươi." Dứt lời, thân thể của hôi y nhân lại chớp động, trong không trung chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, thanh sắc trảo ảnh lăng lệ chỉ trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt của Dạ Phong.
Ánh mắt của Dạ Phong trầm xuống, thân hình hơi nghiêng về sau, hữu thủ bổ nghiêng một chưởng về phía ngực trái của hôi y nhân, chưởng kình cực lỳ cường mãnh, mang theo tiếng xé gió, âm thầm xuất hiện trước ngực của hôi y nhân. Một chưởng kỳ tuyệt xảo diệu, âm nhu quỷ dị, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Thân ảnh chớp động, thân thể của hai người trong không trung lần lượt thay đổi, vô số thanh sắc trảo ảnh và chưởng ảnh phát sinh va chạm, sản sinh luồng khí lưu mạnh mẽ, hình thành một cổ toàn phong (cơn lốc), phát tán ra bốn phía. Luồng khí lưu mạnh mẽ này như có một đạo cuồng phong vô hình, bức những người xung quanh lùi sau hai bước.
Võ công của hôi y nhân này thật cao, công lực thâm hậu, thật là ngoài dự đoán của mọi người. Trong mắt Dạ Phong dần dần lộ ra vẻ nghi trọng, thế công của song thủ càng ngày càng mạnh mẽ, cường hoành ép về phía đối thủ. Trong lòng của hôi y nhân đối với võ công của Dạ Phong cũng thập phần kinh hãi, sau khi giao thủ được mười chiêu, hắn biết rằng, nếu hai người muốn phân cao thấp, sợ rằng không phải là sự tình chỉ trong nửa hồi là giải quyết được. Nhìn người đứng xem càng ngày càng nhiều, hôi y nhân chẳng có tâm ý dây dưa với Dạ Phong nữa. hắn hét lớn một tiếng, hữu thủ xuất ra một trảo kích thẳng tới ngực của Dạ Phong, thập phần hung mãnh. Thần sắc của Dạ Phong khẽ biến, cũng bổ ra một chưởng, nghênh đón hữu trảo của hôi y nhân. Chưởng trảo khi va chạm, một tiếng nổ lớn nổ ra, hai nhân ảnh bắn ra hai phía. Dạ Phong khi tiếp đất chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, chân khí không thông suốt, bèn vội vàng vận tụ chân khí để đả thông tắc nghẽn trong kinh mạch.
Thân hình của hôi y nhân rơi xuống cách Khúc Trúc cũng không xa, khí huyết của hắn cũng tắc nghẽn, chân khí trở nên hư ảo. Liếc mắt nhìn Dạ Phong, thấy tình hình của hắn cũng chẳng khác mình bao nhiêu, đồng tử của hôi y nhân này vừa chuyển, ánh mắt di chuyển về phía Thượng Quan Yến. Nhìn Thượng Quan Yến, ánh mắt của hôi y nhân lộ ra vẻ kỳ dị, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó. Chỉ thấy thân hình của hôi y nhân chợt lóe lên, bắt lấy Thượng Quan Yến, rồi thân hình nhanh chóng né sang một bên, phóng ra bên ngoài.
Khúc Trúc ở trên mặt đất hét lớn một tiếng, không để ý tới bản thân đang bị trọng thương, cường hoành vận tụ chân khí, toàn lực đuổi theo hôi y nhân. Song Khúc Trúc chỉ đuổi theo được gần ba trượng, thì thân thể đột nhiên ngã xuống. Nguyên lai nội thương của hắn tuy không phải trí mạng, nhưng Âm Phong Trảo âm hàn cực kỳ, một cổ âm hàn chi khí đã xâm nhập vào kinh mạch của hắn, khiến cho chân khí toàn thân bế tắc, không thể nào vận hành được.
Khi Dạ Phong và hôi y nhân giao thủ, có mấy người từ bên ngoài từ bên ngoài gia nhập đám đông đứng xem. Mấy người này không phải ai khác, chính là năm người Hoa Tinh. Mai Hương thấy có một đám người xúm lại xem náo nhiệt, sắc mặt rất vui vẻ nói: "Nhanh chân lên nào, bên kia nhất định có điều gì đó rất thú vị, chúng ta mau tới xem đi." Nói xong bèn kéo tay của Ám Vũ và Trần Lan, mau chóng chạy tới. ở phía sau, Hoa Tinh và Cô Ngạo nhìn nhau, đồng thời cũng lộ vẻ thấu hiểu, tiến tới quan sát.
Khi hôi y nhân bắt đi Thượng Quan Yến, Khúc Trúc ra sức muốn đuổi theo, rồi đột nhiên ngã xuống, Hoa Tinh đột nhiên lên tiếng: "Cô Ngạo, ngươi mau đi đỡ thiếu niên kia, ta và hắn đã từng có một đoạn duyên nợ." Dứt lời, thân ảnh của Hoa Tinh đột ngột biến mất.
Hôi y nhân sau khi bắt được Thượng Quan Yến, trong nháy mắt đã phong bế huyệt đạo của nàng, tránh cho nàng ta kêu la, khiến cho hắn thêm phiền phức. Thân pháp của hôi y nhân này nhanh như thiểm điện, chỉ một lần là đạt tới mười bảy mười tám trượng, thập phần kinh người. Còn Thượng Quan Yến bị hắn bắt được, trong lòng hoảng sợ cực kỳ, không biết hắn sẽ đối đãi với nàng thế nào, nghĩ đến đủ các loại kết quả đáng sợ, vẻ mặt Thượng Quan Yến nhịn không được trở nên kinh hoàng. Nhưng khi hôi y nhân vừa phóng đi được ba mươi trượng, đột nhiên phía trước có một nhân ảnh chớp động, chặn đường của hắn.
Sắc mặt của hôi y nhân trầm xuống, thân hình mau chóng di động, trong nháy mắt đã thay đổi phương vị tới tám lần, tốc độ cực nhanh, thiên hạ hiếm thấy. Song nhân ảnh ở phía trước mặt, không ngờ cũng di động chẳng sai một ly tám lần, lầ n nào cũng chắn trước mặt hắn. Cảnh tượng này khiến trong lòng hôi y nhân nổi lên một cỗ kinh hãi, nhìn thiếu niên phía trước mặt, trên người vận y phục màu thiên lam sắc ( xanh da trời), thân hình thon dài, khuôn mặt anh tuấn tuyệt luân, thiên hạ hiếm thấy. Trên khuôn mặt thiếu niên này là chút tiếu ý nhè nhẹ, có vẻ khá tiêu sái thong dong, hai hàng lông mày khi hơi giãn ra, lộ ra thần sắc tà dị, tràn ngập mị lực không cùng.
Sắc mặt của hôi y nhân lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai, sao lại ngăn cản đường đi của ta?"
Hoa Tinh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Âm Phong Trảo của các hạ đã đạt được thập thành công lực, xem ra thời gian tu luyện cũng đã rất lâu rồi, phải không? Còn ta là ai ư, không quan trọng, ta với ngươi chẳng có hứng thú, chỉ cần ngươi thả cô nương kia ra, ta sẽ để ngươi đi." Nói xong, nhìn thấy thần sắc hoan hỉ trong mắt của Thượng Quan Yến, hắn nháy nháy mắt với nàng, tựa hồ như muốn nói một điều gì đó.
Thượng Quan Yến hiển nhiên không nghĩ đến lại gặp gỡ Hoa Tinh, lúc này thấy hắn có thể cứu được mình, Thượng Quan Yến vội vàng nhìn hắn, ánh mắt lộ ra thần thái cầu xin hắn ra tay cứu giúp.
Hôi y nhân đối với sự tinh Hoa Tinh chỉ một chút đã nhận ra sự tình về Âm Phong Trảo của hắn cũng hơi giật mình, nhưng hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha cho người mà hắn đã bắt được. Hắn cười lạnh nói: "Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào đã." Nói xong Âm Phong Trảo lại xuất hiện nơi hữu thủ, nhất thời một đạo thanh long kích thẳng tới Hoa Tinh, uy lực thập phần kinh người.
Ánh mắt của Hoa Tinh lộ ra chút tiếu ý nhần nhạt, thân thể nhoáng lên, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau của hôi y nhân, ánh mắt tươi cười nhìn hắn. Thần sắc của hôi y nhân cả kinh, trong lòng biết đã gặp phải cường địch rồi, với tốc độ của hắn, thế gian đã ít có rồi, không thể tưởng được thân pháp của Hoa Tinh so với hắn còn nhanh hơn, sao có thể không khiến cho hắn giật mình được. Nhanh chóng chuyển thân, hôi y nhân đề phòng Hoa Tinh sẽ tấn công, song Hoa Tinh chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, một chút cũng chẳng có ý tứ ra tay đánh lén.
Đồng tử của hôi y nhân đảo quanh, trong lòng đang bận tâm suy tính. Nhìn Thượng Quan Yến, ánh mắt hôi y nhân lộ ra vẻ âm độc. Thân thể của hôi y nhân nhằm về phía Hoa Tinh, hữu thủ công ra một trảo, tả thủ đồng thời đẩy Thượng Quan Yến về phía Hoa Tinh, một chưởng đánh trúng vai phải của nàng. Trong mắt hôi y nhân mang vẻ cười lạnh đầy âm sâm, nhìn Hoa Tinh vội vàng tiếp lấy thân thể của Thượng Quan Yến, không khỏi quay người, nhanh như tia chớp bỏ đi.
Hoa Tinh nhìn hôi y nhân đã đào tẩu, ánh mắt lộ ra vẻ tà dị. Hữu thủ ôm lấy thân thể của Thượng Quan Yến, phát hiện nàng không ngờ đã bị trọng thương, trong lòng biết một chưởng trước khi rời đi của hôi y nhân đã khiến nàng bị thương nặng. Hoa Tinh nhẹ giọng hỏi: "Nàng không có chuyện gì chứ?" Sắc mặt Thượng Quan Yến đỏ bừng, khóe miệng lộ ra tơ máu, cái miệng nhỏ xinh khẽ nhếh lên, nhưng chẳng phát ra được âm thanh.
Hoa Tinh vừa nhìn đã biết được nàng đã bị phong bế huyệt đạo, bèn vội vàng giải khai cho nàng. Sắc mặt Thượng Quan Yến ửng hồng nói: "Mau bỏ tay của ngươi ra, nhanh lên."
Hoa Tinh sửng sốt đáp: "Nàng bây giờ bị trọng thương, ta nếu buông tay nàng nhất định sẽ ngã đó." Nói xong có chút nhìn khó hiểu nhìn nàng, thật không rõ nàng vì sao nhất định bắt hắn phải buông tay.
Thân thể của Thượng Quan Yến cực lực muốn giãy dụa, đáng tiếc nàng đã bị thương nặng, không thể vặn vẹo với biên độ lớn được. Thượng Quan Yến đỏ hồng, thần thái cực kỳ mê người, thấp giọng nói: "Tay ngươi, tay ngươi đang đặt ở, đặt ở" Nói đến đây,tựa hồ như vì điều gì đó mà không thể nói nổi nữa.
Hoa Tinh vừa nghe vậy, hữu thủ nhẹ nhàng di động, nhịn không được vuốt ve một chút, chỉ cảm thấy trong tay mềm mại như bông, tràn ngập đàn tính, thủ cảm thật mỹ hảo, hình dạng vào cỡ trung bình, vừa vặn trong lòng bàn tay. Sắc mặt của Hoa Tinh biến đổi, bây giờ mới hiểu được nguyên lai hắn trong lúc vội vàng, hữu thủ đã nắm đúng vào ngọc nhũ của Thượng Quan Yến, chẳng trách sao thứ mà hắn nắm phải lại ôn nhu, thập phần tuyệt vời như vậy. Liếc mắt nhìn Thượng Quan Yến, thấy vẻ mặt nàng đỏ bừng, thần thái đặc biệt mê người. Hữu thủ của Hoa Tinh nhịn không được lại dùng sức xoa bóp một chút, lẳng lặng cảm thụ ngọc nhũ thập phần đàn tính ôn nhu, mềm mại trơn nhẵn trong lòng bàn tay. Thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, mới không thể không chuyển sang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Sắc mặt Thượng Quan Yến đỏ lên, cảm giác được ma thủ của Hoa Tinh đang nhân cơ hội chiếm tiệng nghi trên thân thể nàng, điều này khiến nàng vừa giận vừa thẹn. Thượng Quan Yến không dám nhìn hắn, miệng thấp giọng mắng: "Tử bại hoại (Tên bại họa đáng chết), ngươi chiếm tiện nghi của ta, muốn khi dễ ta, ngươi sẽ không được chết tử tế. Sắc lang, dâm ma, tiểu nhân, chỉ biết thừa lúc người ta gặp nguy." Tiếng mắng chửi rất nhỏ tựa hồ sợ người ta phát hiện ra, khiến trong lòng Hoa Tinh không nhịn được cười thầm. Đối với hành động vô ý lúc vừa rồi, Hoa Tinh vốn cũng không để ý đến, nhưng lúc này khi trông thấy bộ dạng của Thượng Quan Yến, không khỏi nhớ tới ngọc nhũ vun tròn nhô cao, cảm giác nắm trong tay thật không tồi a, hắc hắc.
Dẫn theo Thượng Quan Yến, tam nữ và Cô Ngạo ở bên cạnh, Hoa Tinh nhìn vẻ mặt cảm kích của Khúc Trúc, hắn mỉm cười đáp: "Huynh không cần cảm ơn ta, ta vể mặt của Thượng Quan nữ hiệp, mới tự nguyện ra tay, bây giờ người đã cứu trở lại, nhưng cả hai người đều bị trọng thương rồi, hay là cùng đi với chúng ta luôn."
Khúc trúc vội nói: "Đa tạ huynh, đại ân cứu giúp, Khúc Trúc vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. bây giờ lại gây thêm phiền toái cho các vị rồi." Hoa Tinh cười cười, phân phó cho Cô Ngạo đỡ Khúc Trúc, Ám Vũ đỡ Thượng Quan Yến, cùng nhau rời đi. Liếc mắt nhìn Dạ Phong, Hoa Tinh nói: "Mọi người cứ đi trước đi, bọn ta sẽ theo sau" Nói xong bèn đia về phía Dạ Phong.
Dạ Phong lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra chút tò mò. Hoa Tinh mỉm cười nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, ta tên là Hoa Tinh." Nói xong bèn nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Trong mắt Dạ Phong hiện lên một đạo thần quang, nhẹ giọng đáp: "Ta là Dạ Phong, chào ngươi." Cũng tạm xem như một màn chào hỏi. Hoa Tinh cười nói: "Huynh cũng tới Lạc Dương phải không, chúng ta có thể đi chung một đoạn rồi." Trong mắt Dạ Phong lộ ra vẻ trầm tư, nhìn Hoa Tinh, cảm giác được sự chân thành trong mắt hắn, nhịn không được từ từ gật đầu. Hoa Tinh tiến lên, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên vai của hắn, cười nói: "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Nói xong bèn sóng vai cùng cùng Dạ Phong, đi về hướng Lạc Dương, rất nhanh đã đuổi kịp sáu người Thượng Quan Yến và Dạ Phong.
Sắc trời đã gần tới giờ ngọ, nhóm tám người Hoa Tinh, rốt cục đã đi tới bên ngoài Lạc Dương thành. Nhìn bức tường thành cao lớn, khí phách hùng vĩ, Hoa Tinh mỉm cười, rốt cục cũng tới nơi rồi. Trong mắt của Mai Hương, Ám Vũ,Trần Lan ở bên cạnh đều lộ vẻ hưng phấn, họ đều nở nụ cười đầy rạng rỡ.
Lạc Dương là cố đô của chín triều đại trong lịch sử Trung Hoa, dân cư đông đúc, vô cùng phồn hoa. Hoa Tinh đã đến rồi, sẽ mang đến cho tòa cổ thành này điều gì đây? Có lẽ cũng rất khó nói a.
Danh sách chương