Trong bán sinh quyển, tại "phòng chuẩn bị", Rachel Sexton khoác lên người bộ quần áo bảo hộ vi khí hậu Mark IX của NASA, chợt thấy mình cũng giống phi hành gia. Bộ áo liền quần có mũ màu đen này giống hệt bộ đồ lặn bơm hơi. Bộ đồ gồm hai lớp vải không ngấm nước với những đường rãnh để bơm một loại gel đặc vào trong, giúp người mặc điều hoà thân nhiệt trong cả môi trường nóng lẫn môi trường lạnh.
Lúc này, đang đội chiếc mũ may rất khít trên đầu, Gabrielle chợt nhìn thấy ông Giám đốc NASA ông ta lặng lẽ đứng cạnh cửa ra vào, chả khác gì một anh lính gác, rõ ràng là không thoải mái khi phải để cho họ tiến hành điệp vụ nho nhỏ này.
Norah Mangor vừa giúp mọi người mặc quần áo bảo vệ vừa lầm bầm rủa xả.
- Đây có một bộ vừa to vừa ngắn này. - Chị ta nói, tay liệng cho Corky.
Tolland cũng đang mặc bộ quần áo bảo hộ.
Rachel vừa kéo phéc mơ tuya lên xong, Norah tìm cái khoá vòi bên mạng sườn Rachel và lắp vào một ống chất lỏng nối với chiếc hộp nhỏ trông giống bình khí nén của thợ lặn.
- Hít vào đi. - Norah bảo cô, tay mở van.
Rachel nghe một tiếng xì và cảm thấy chất gel đang được bơm vào bộ quần áo. Bộ quần áo nở phồng ra, áp chặt quanh cơ thể cô, khiến cho bộ quần áo vải bên trong dính chặt vào người. Có cảm giác giống như giơ bàn tay có đeo găng cao su dưới vòi nước chảy, chiếc mũ trùm đầu cũng phồng lên ốp chặt vào tai, làm cho mọi âm thanh đều thành ra lùng bùng. Chẳng khác gì cái kén.
- Ưu điểm của loại quần áo này, - Norah nói - Chính là lớp đệm. Có ngã cũng chẳng sợ đau.
- Đúng thế thật. Rachel cảm tưởng như được cuốn trong một lớp thảm dầy.
Norah đưa cho Rachel một lô dụng cụ - nào rìu đá, dây và khoá dây, súng bắn pháo sáng – rồi lần lượt giúp cô cài từng thứ một vào thắt lưng.
- Nhiều thế này cơ à? - Rachel hỏi. - Chỉ ra ngoài có hai trăm mét thôi mà.
Norah nhíu mày:
- Cô có đi hay không nào? -.
Tolland gật đầu nhìn Rachel động viên:
- Cô ấy chỉ cẩn thận một chút thôi mà.
Corky gài khoá van vào bình chất lỏng và tự bơm phồng bộ quần áo của mình, mặt đầy vẻ khoái trá:
- Cảm tưởng như tôi đang đeo bao cao su loại cực đại.
Norah rên lên, làm ra vẻ trịnh thượng:
- Chỉ được cái phét lác, trai tân như anh biết cái gì mà cũng làm ra vẻ? Tolland ngồi xuống cạnh Rachel ông khẽ mỉm cười nhìn Rachel đi giầy, rồi cài bộ đế đinh vào.
- Cô có thật sự muốn đi không? - Rachel nhận thấy ánh mắt ông đằy vẻ che chở.
Rachel gật đầu ra vẻ tự tin, cố che giấu nỗi lo lắng đang tăng dần lên trong lòng. Chỉ hai trăm mét thôi… có gì đáng ngại đâu. - Anh thì lại thích đại dương phải không?
Tolland cười thành tiếng, vừa đi giầy vừa nói:
- Nhưng tôi vừa nhận ra là nước ở dạng lỏng thì đáng yêu hơn ở dạng rắn nhiều.
Tôi chưa bao giờ thích nước, bất kể là dạng nào. - Rachel nói. - Hồi bé, có lần tôi đi trượt băng và ngã lộn cổ xuống hồ. Từ đó trở đi lúc nào tôi cũng sợ nước.
Tolland nhìn cô, vẻ cảm thông:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Khi nào xong việc ở đây, cô hãy lên tàu Goya chơi một chuyến. Tôi sẽ khiến cô nghĩ về nước khác đi. Thật đấy.
Lời mời khiến cô ngạc nhiên. Goya là con tàu nghiên cứu của Tolland, nổi tiếng vừa vì vai trò của nó đối với chương trình Đại dương kỳ thú, vừa vì hình dạng bên ngoài của nó rất lạ lùng. Rachel không thích lên con tàu đó, nhưng thật khó chối từ.
- Lúc này, tàu của tôi đang thả neo cách bờ biển New Jersey mười hai dặm. - Tolland vừa nói vừa hì hục cài bộ đinh để giầy.
- Ở đó chắc chẳng có gì đáng chú ý.
- Sai rồi! Thềm lục địa Atlantique là một nơi vô cùng kỳ thú. Chúng tôi đang chuẩn bị quay bộ phim tài liệu thì bị Tổng thống tóm được rồi lôi xềnh xệch đến đây.
Rachel cười lớn.
- Phim tài liệu về cái gì?
- "Sphyma mokarran".
Rachel nhíu mày:
- Nghe lạ tai quá.
Tolland đã gắn xong bộ đinh đế giầy và ngước nhìn lên.
- Thật đấy chúng tôi sẽ làm phim trong khoảng hai tuần. Từ Washington đến bờ biển Jersey đâu có xa xôi gì lắm. Khi nào rỗi hãy đến chỗ tôi chơi. Không lý gì lại sợ nước suốt đời. Thuỷ thủ đoàn của tôi sẽ trải thảm đỏ chào đón cô.
Norah Mangor nói loé xoé:
- Hai người có đi không đây? Hay để tôi mang nến và rượu sâm panh đến phục vụ?
Lúc này, đang đội chiếc mũ may rất khít trên đầu, Gabrielle chợt nhìn thấy ông Giám đốc NASA ông ta lặng lẽ đứng cạnh cửa ra vào, chả khác gì một anh lính gác, rõ ràng là không thoải mái khi phải để cho họ tiến hành điệp vụ nho nhỏ này.
Norah Mangor vừa giúp mọi người mặc quần áo bảo vệ vừa lầm bầm rủa xả.
- Đây có một bộ vừa to vừa ngắn này. - Chị ta nói, tay liệng cho Corky.
Tolland cũng đang mặc bộ quần áo bảo hộ.
Rachel vừa kéo phéc mơ tuya lên xong, Norah tìm cái khoá vòi bên mạng sườn Rachel và lắp vào một ống chất lỏng nối với chiếc hộp nhỏ trông giống bình khí nén của thợ lặn.
- Hít vào đi. - Norah bảo cô, tay mở van.
Rachel nghe một tiếng xì và cảm thấy chất gel đang được bơm vào bộ quần áo. Bộ quần áo nở phồng ra, áp chặt quanh cơ thể cô, khiến cho bộ quần áo vải bên trong dính chặt vào người. Có cảm giác giống như giơ bàn tay có đeo găng cao su dưới vòi nước chảy, chiếc mũ trùm đầu cũng phồng lên ốp chặt vào tai, làm cho mọi âm thanh đều thành ra lùng bùng. Chẳng khác gì cái kén.
- Ưu điểm của loại quần áo này, - Norah nói - Chính là lớp đệm. Có ngã cũng chẳng sợ đau.
- Đúng thế thật. Rachel cảm tưởng như được cuốn trong một lớp thảm dầy.
Norah đưa cho Rachel một lô dụng cụ - nào rìu đá, dây và khoá dây, súng bắn pháo sáng – rồi lần lượt giúp cô cài từng thứ một vào thắt lưng.
- Nhiều thế này cơ à? - Rachel hỏi. - Chỉ ra ngoài có hai trăm mét thôi mà.
Norah nhíu mày:
- Cô có đi hay không nào? -.
Tolland gật đầu nhìn Rachel động viên:
- Cô ấy chỉ cẩn thận một chút thôi mà.
Corky gài khoá van vào bình chất lỏng và tự bơm phồng bộ quần áo của mình, mặt đầy vẻ khoái trá:
- Cảm tưởng như tôi đang đeo bao cao su loại cực đại.
Norah rên lên, làm ra vẻ trịnh thượng:
- Chỉ được cái phét lác, trai tân như anh biết cái gì mà cũng làm ra vẻ? Tolland ngồi xuống cạnh Rachel ông khẽ mỉm cười nhìn Rachel đi giầy, rồi cài bộ đế đinh vào.
- Cô có thật sự muốn đi không? - Rachel nhận thấy ánh mắt ông đằy vẻ che chở.
Rachel gật đầu ra vẻ tự tin, cố che giấu nỗi lo lắng đang tăng dần lên trong lòng. Chỉ hai trăm mét thôi… có gì đáng ngại đâu. - Anh thì lại thích đại dương phải không?
Tolland cười thành tiếng, vừa đi giầy vừa nói:
- Nhưng tôi vừa nhận ra là nước ở dạng lỏng thì đáng yêu hơn ở dạng rắn nhiều.
Tôi chưa bao giờ thích nước, bất kể là dạng nào. - Rachel nói. - Hồi bé, có lần tôi đi trượt băng và ngã lộn cổ xuống hồ. Từ đó trở đi lúc nào tôi cũng sợ nước.
Tolland nhìn cô, vẻ cảm thông:
- Tôi rất lấy làm tiếc. Khi nào xong việc ở đây, cô hãy lên tàu Goya chơi một chuyến. Tôi sẽ khiến cô nghĩ về nước khác đi. Thật đấy.
Lời mời khiến cô ngạc nhiên. Goya là con tàu nghiên cứu của Tolland, nổi tiếng vừa vì vai trò của nó đối với chương trình Đại dương kỳ thú, vừa vì hình dạng bên ngoài của nó rất lạ lùng. Rachel không thích lên con tàu đó, nhưng thật khó chối từ.
- Lúc này, tàu của tôi đang thả neo cách bờ biển New Jersey mười hai dặm. - Tolland vừa nói vừa hì hục cài bộ đinh để giầy.
- Ở đó chắc chẳng có gì đáng chú ý.
- Sai rồi! Thềm lục địa Atlantique là một nơi vô cùng kỳ thú. Chúng tôi đang chuẩn bị quay bộ phim tài liệu thì bị Tổng thống tóm được rồi lôi xềnh xệch đến đây.
Rachel cười lớn.
- Phim tài liệu về cái gì?
- "Sphyma mokarran".
Rachel nhíu mày:
- Nghe lạ tai quá.
Tolland đã gắn xong bộ đinh đế giầy và ngước nhìn lên.
- Thật đấy chúng tôi sẽ làm phim trong khoảng hai tuần. Từ Washington đến bờ biển Jersey đâu có xa xôi gì lắm. Khi nào rỗi hãy đến chỗ tôi chơi. Không lý gì lại sợ nước suốt đời. Thuỷ thủ đoàn của tôi sẽ trải thảm đỏ chào đón cô.
Norah Mangor nói loé xoé:
- Hai người có đi không đây? Hay để tôi mang nến và rượu sâm panh đến phục vụ?
Danh sách chương