Trong viện vô cùng hỗn loạn, Nhan Trắc Phi bị đưa đi, những ai chứng kiến, mỗi người đều có suy nghĩ trong lòng.

An Cửu vô cùng thống khoái, sự thống khoái đó dường như dung hợp với nguyên chủ của thể xác này, vừa rồi ở đây, Nhan Trắc Phi tính kế hãm hại nàng, còn muốn mạng của nàng mà hiện tại, nàng đã ở đây rửa sạch hàm oan, còn báo thù được.

"Thái Tử điện hạ, ngài không thể đối xử với biểu tỷ như vậy, tỷ ấy hầu hạ ngài nhiều năm, một lòng hướng về ngài, coi ngài là tất cả, biểu tỷ chỉ là nhất thời làm sai chuyện, Thái Tử điện hạ, ngài tha cho biểu tỷ đi!" Bắc Tương không đi cùng Nhan Trắc Phi, ả phải cầu xin cho biểu tỷ, dù đứa nhỏ này giữ được hay không, thanh danh của biểu tỷ đều mất rồi, nhưng lợi ích của tỷ ấy liên quan tới ả!
Ả tuy xuất thân từ Bắc Vương phủ nhưng chỉ là thứ nữ, chính mình và mẫu thân đều dựa vào thân phận thân phận thái tử trắc phi của biểu tỷ mới có chút địa vị, nếu biểu tỷ sụp đổ, tiền đồ của ả liền xong rồi.

Cho nên, dù thế nào ả cũng phải thử một lần, cho dù chỉ có chút tác dụng, vậy cũng tốt hơn hiện tại..

Nhất thời làm sai? Bắc Tương còn muốn dùng lời này giả tạo cảnh thái bình sao?
An Cửu cười châm chọc, nếu không có linh hồn của mình nhập vào thân xác này, hiện tại, sợ rằng Bắc Tương và Nhan Trắc Phi đang chúc mừng kế hoạch của họ đã thành công, còn ai đi thương tiếc nữ nhân đã chết kia?
"Thái Tử nhất ngôn cửu đỉnh, đã đưa ra quyết định, sao có thể thay đổi?" An Cửu nhàn nhạt nói.

Bắc Tương nhìn nàng: "Là ngươi, đều do ngươi..."
"Cái gì là nàng, đều do nàng? Kẻ ngu xuẩn như ngươi đúng là không phân thị phi, An Cửu chẳng qua tự rửa sạch hàm oan, là Nhan Trắc Phi hại nàng ấy trước, huống hồ xử trí thế nào là do Thái Tử quyết định, liên quan gì tới nàng? Nếu đã có lòng hại người, theo lý Nhan Trắc Phi nên chuẩn bị tâm lý chịu báo ứng!" Bách Lý Vũ nhíu mày, bực bội cắt ngang lời ả, từ ghế đá đứng lên, phe phẩy quạt xếp.

Vũ vương gia sao lại nói chuyện giúp An Cửu? Tức khắc, Bắc Tương càng chán ghét nàng.


An Cửu nhìn thấy tất cả, mỉm cười: "Nếu ta không nhớ lầm, vừa rồi Bắc Tương tiểu thư luôn mồm bảo ta mưu hại thai nhi của Nhan Trắc Phi, thật là oan uổng!"
Nàng vừa dứt lời, Bắc Tương ngẩn ra, vội nói: "An Cửu, ngươi ngậm máu phun ngươi!"
"Ta ngậm máu phun người? Ta phun ngươi cái gì?"
"Ngươi..." Bắc Tương sửng tốt, lại không biết nên đánh trả thế nào.

"Bắc Tương, ngươi thị phi bất phân, hiện tại lập tức hồi kinh, tự mình đến Đại Lý Tự nhận ba mươi đại bản.

Lê Khánh, dẫn ả đi, miễn cho ả ở đây chướng mắt bổn thái tử!" Bách Lý Khiên tức giận vung tay áo, vốn đã khó thở, Bắc Tương này còn quấy nhiễu gã không được an bình.

Bách Lý Khiên nhìn Bách Lý Vũ, thấy hắn khẽ cười, sắc mặt càng khó coi, giờ phút này, điều gã muốn làm nhất chính là kết thúc việc nay, đỡ để Bách Lý Vũ tiếp tục chế giễu.

Bắc Tương cứng đờ, chưa kịp cầu tình đã bị người hầu Lê Khánh của Thái Tử kéo đi, để lại Diệp Liên Y và Bắc Nhu, trong lòng nhịn không được mà sợ hãi.

Vừa rồi...!May là không hùa theo Bắc Tương.

Vừa rồi...!May là im lặng, bằng không...!Đã bị cắn ngược lại.

Bắc Nhu rét run, theo bản năng nhìn A Cửu, không khỏi hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thanh minh, dịu dàng như lúc ban đầu.

Bách Lý Khiên vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến một chuyện, đi vài bước đột nhiên xoay người.

Mọi người sửng sốt, thấy hắn đi về phía An Cửu, bắt lấy tay nàng.

An Cửu cũng ngẩn ra, cảm nhận sức lực từ bàn tay đó truyền tới, lòng không nhịn được mà cảm thấy chán ghét.

Vị Thái Tử này muốn làm gì?
"Đừng quên, giữa chúng ta vẫn còn hôn ước, cho dù muốn giải trừ, cũng phải là bổn thái tử mở miệng!" Bách Lý Khiên nghiến răng, từng câu từng chữ đều lạnh lùng sắc bén.

Chỉ có Bách Lý Khiên gã không cần An Cửu nàng, chưa từng có ai có thể bỏ gã như giày rách.

An Cửu nhíu mày, hóa ra vì hành động vừa rồi của mình tổn thương đến lòng tự trọng của gã.


A, An Cửu nhịn không được mà khẽ cười, vùng vẫy thoát khỏi tay gã: "Vậy xin Thái Tử điện hạ tranh thủ thời gian."
Nàng chính là ước gì sớm giải trừ hôn ước với gã!
Giọng điệu bình thản, thái độ không lưu luyến càng chọc Bách Lý Khiên giận dữ, chưa kịp phát tiếng, An Cửu đã hành lễ, nhẹ nhàng nói: "An Cửu chờ tin tức của Thái Tử điện hạ, xin đi trước một bước.

Hồng Linh, chúng ta đi."
Dứt lời, không chờ Bách Lý Khiên có phản ứng, An Cửu dứt khoát xoay người, rất nhanh đã đi thật xa.

Hồng Linh nghe nàng gọi, lúc này mới hoàn hồn, vội đuổi theo.

Để lại mấy người kia, có kẻ khiếp sợ, có người nghi hoặc, có kẻ phẫn nộ, cũng có người cảm thấy hứng thú.

...!
"Tiểu thư...!Tiểu thư, người chờ nô tỳ với..." Hồng Linh đuổi theo một lúc mới đuổi kịp An Cửu, liền gấp không chờ được mà chắn trước mặt nàng.

An Cửu nhìn thiếu nữ cản đường mình, nhíu mày.

Hồng Linh lại bất chấp tất cả, đánh giá An Cửu từ trên xuống dưới, như muốn nhìn thấu nàng, sau đó lại chạy ra sau kéo cổ áo nàng.

Hành động bất chợt này khiến An Cửu nhíu mày càng chặt.

Đang muốn nói gì đó, Hồng Linh ở phía sau đã hưng phấn nói: "Người là tiểu thư, không sai, nốt chu sa sau cổ cũng không sai...!A...!Ha ha..." Hồng Linh cười ngây ngô, lại nhảy ra trước mặt An Cửu, "Người chính là tiểu thư, không có sai! Người biết không? Khi nãy nô tỳ còn tưởng người không phải tiểu thư, còn tưởng người bị ma nhập!"
An Cửu giật mình: "Không được nói bậy bạ, ta sao lại không phải? Ban ngày ban mặt, chỗ nào có quỷ!"
Nàng không thể để người khác biết thân thể này đã đổi chủ, cho dù có ai nghi ngờ, cũng không thể để xảy ra sai lầm gì.


Hồng Linh vẫn chìm trong hưng phấn: "Đúng vậy, tiểu thư sao có thể không phải tiểu thư? Khi nãy ở trong viện, nô tỳ cứ tưởng người sẽ bị Thái Tử xử trí, thật không ngờ, đến cuối cùng người chịu thiệt lại là Nhan Trắc Phi, đúng là hả giận! Bọn họ ai nấy đều muốn hại tiểu thư, hôm nay cuối cùng cũng có thể trút giận, nô tỳ nhìn cũng cảm thấy thống khoái.

Có điều..." Hồng Linh đột nhiên dừng lại, muốn nói lại thôi.

"Cố điều cái gì?" An Cửu khẽ cười.

Nha đầu này lúc trước đi theo chủ cũ chịu không ít khổ cực, thậm chí khi An Cửu bị bắt nạt, cũng là nàng ấy đứng ra che chở, thậm chí vì bảo vệ chủ mà mình đầy thương tích, người như vậy, đáy lòng nàng thập phần thưởng thức.

Hồng Linh lắc đầu, tươi cười hôn nhiên: "Không có gì, nô tỳ chỉ là đang nghĩ, vì sao tiểu thư lại đột nhiên thay đổi như vậy? Có điều cẩn thận nghĩ, nếu tiểu thư không thay đổi, hôm nay sợ rằng đã bị họ hại chết, hơn nữa, nô tỳ sớm đã hi vọng tiểu thư mạnh mẽ hơn một chút, để những người đó không thể khi dễ chúng ta, bọn họ đều ngầm nói tiểu thư gả đến hoàng thất sẽ sống không được quá hai mươi, e rằng bị người trong thâm cung hại chết, nếu sau này tiểu thư đều như hôm nay, nô tỳ không còn gì lo lắng nữa."
An Cửu nhìn nha đầu trước mặt, nàng có thể nói với nàng ấy, thật ra tiểu thư nhà nàng ấy đã chết rồi không?
Trong lòng thở dài, An Cửu kiên định nói: "Ngươi yên tâm, An Cửu ta nhất định sống lâu trăm tuổi!"
"Ha ha...!Hay cho một câu sống lâu trăm tuổi.

An Cửu vừa dứt lời, một giọng nói từ phía sau chợt truyền đến, quen thuộc lại xa lạ.

Nàng giật mình, quay đầu, đối diện với đôi mắt tà khí đang mỉm cười....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện