An Cửu muốn tìm kiếm điều gì đó từ Tĩnh Phong Đế, nhưng đôi mắt lão luyện kia đã khôi phục sự bình tĩnh.
Tính kế? Kế gì? Tính kế cùng Thục phi sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, An Cửu lập tức thấy rét run.

Chẳng lẽ việc của tiểu hoàng tử thật sự có liên quan tới Tĩnh Phong Đế?
Điều này có ý nghĩa gì?
Mọi việc Thục phi làm đều do Tĩnh Phong Đế bày mưu tính kế?
Suy đoán này khiến nàng thật sự khiếp sợ, nàng giật mình không phải Tĩnh Phong Đế không chứa chấp tiểu hoàng tử, Tĩnh Phong Đế này cho dù tự tay bóp chết tiểu hoàng tử nàng cũng không thấy lạ, điều làm nàng giật mình là bọn họ muốn mượn tay nàng...
Thục phi mượn tay nàng hại tiểu hoàng tử là vì một hòn đá ném hai con chim, ngoại trừ diệt trừ tiểu hoàng tử còn châm ngòi quan hệ của Nhàn phi và Bắc vương phủ, nhưng nếu Tĩnh Phong Đế có tham dự, tính chất sự việc đã khác.
Cùng là một hòn đá ném hai con chim, thứ Tĩnh Phong Đế muốn e rằng không đơn giản là châm ngòi ly gián như vậy!
Ông ta muốn làm gì?
An Cửu cau mày.

Xem ra cái bẫy hôm nay nếu nàng nhảy vào, cho dù kêu oan, sợ là cũng không có tác dụng!
Kẻ ác đứng sau là Tĩnh Phong Đế, một khi tội danh mưu hại tiểu hoàng tử rơi xuống đầu An Cửu nàng, ông ta sao có thể nghe nàng kêu oan?
An Cửu nghĩ mà sợ, may mà hôm nay bản thân chỉ mới đứng bên bờ vực thẳm, vẫn chưa rơi vào bẫy của kẻ xấu, nếu không, không chỉ như ý kẻ gian, điều nàng phải đối mặt chỉ sợ là một tầng lại một tầng nhà giam.

"Nếu Hoàng Thượng không yên tâm, thần thiếp lập tức sai người tới Trường Nhạc Cung xem xem." Thục phi dịu dàng nói, tuy bề ngoài là quan tâm lo lắng nhưng ánh mắt lại mang cảm xúc khác.
"Sai người đi xem đi!" Tĩnh Phong Đế ném lại một câu rồi bước lên chủ vị.
An Cửu nhìn Tĩnh Phong Đế, so với lần đầu gặp vị đế vương này, hiện tại cả người ông ta toát ra càng nhiều lệ khí.
Tĩnh Phong Đế muốn vu oan nàng làm hại tiểu hoàng tử, mục đích rốt cuộc là gì?
An Cửu đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng nắm chặt khăn thêu, Tĩnh Phong Đế muốn...!Muốn đối phó Bắc vương phủ, đối phó Bắc Sách sao?
Không, An Cửu lập tức gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, lần nữa sắp xếp lại mọi việc, nhưng kết quả càng khẳng định ý đồ của Tĩnh Phong Đế.
"Hôm nay song hỷ lâm môn, trẫm vô cùng cao hứng!" Tĩnh Phong Đế lên tiếng kéo An Cửu hoàn hồn, "Các vị ngồi đi, Bắc vương gia, Bắc vương phi, mời ngồi."
Tĩnh Phong Đế hòa ái cười nhìn An Cửu và Bắc Sách, đối với Bắc Sách, hình như trước giờ Tĩnh Phong Đế luôn giữ vẻ ôn hòa.
Nhìn nụ cười kia, An Cửu bỗng hoảng hốt, nếu suy đoán của nàng là thật, vậy hôm nay hẳn là Hồng Môn Yến!
An Cửu liếc nhìn người đặc biệt chuẩn bị chỗ ngồi cho phu thê Bắc Sách và nàng, cùng Bắc Sách đáp: "Tạ Hoàng Thượng ân điển!"
Không chút do dự, nàng và Bắc Sách vào chỗ, nàng muốn xem xem Hồng Môn Yến hôm nay Tĩnh Phong Đế sắp xếp thế nào!
Đợi An Cửu và Bắc Sách ngồi xuống, ánh mắt Tĩnh Phong Đế thoáng qua sự hài lòng.
Tĩnh Phong Đế tiếp đón Bắc vương gia và Bắc vương phi không thèm để ý Tiêu hoàng hậu vừa được sắc phong.
Nhìn Tiêu Văn Tuệ bị vắng vẻ, Thục phi đắc ý cười: "Thần thiếp chúc mừng tỷ tỷ hôm nay được phong hậu, đúng là đại hỉ, đợi hơn hai mươi năm mới có được địa vị này, có điều tỷ tỷ từ tội nhân đến hoàng hậu, đây không chỉ là chuyện lần đầu xảy ra ở Đông Sở Quốc chúng ta, thậm chí là trong lịch sử mấy nước!"
Sự chú ý của mọi người lập tức hướng tới Tiêu hoàng hậu là vai chính hôm nay.
Nhớ lần trước gặp bà ta là vào sinh thần của Sùng Ninh công chúa, nhưng mới qua một thời gian, kẻ có tội đã lắc mình hóa thành hoàng hậu của một nước, hiện giờ, bà ta khoác trên mình cát phục của hoàng hậu, khí thế uy nghi khiến người ta phải kinh sợ hơn Ngọc hoàng hậu ngày trước.
Tiêu Văn Tuệ không quan tâm Thục phi, chỉ đón nhận ánh mắt của Tĩnh Phong Đế, dưới sự chứng kiến của mọi người, bà ta chậm rãi đến hậu vị bên cạnh Tĩnh Phong Đế ngồi xuống, như một vương giả liếc nhìn chúng sinh, nhàn nhạt nói: "Hậu cung này đã lâu không có hoàng hậu, các phi tần cũng càng ngày không biết tôn ti nặng nhẹ."

Thái độ giáo huấn làm mọi người đều ngẩn ra.
Ý của bà ta quá rõ ràng, phi tần không biết tôn ti nặng nhẹ này còn không phải Thục phi sao?
Sắc mặt Thục phi lập tức trầm xuống: "Hoàng hậu, ngươi có ý gì?"
"Bổn cung có ý gì còn chưa rõ hả? Hoàng Thượng sao có thể lập một tội nhân làm hậu, nếu đã lập làm hoàng hậu, vậy thì không còn là tội nhân nữa.

Khi nãy ngươi mắng bổn cung là tội nhân, chẳng lẽ là nghi ngờ quyết định của Hoàng Thượng?" Tiêu Văn Tuệ gằn từng câu từng chữ, "Thục phi không biết tôn ti nặng nhẹ chắc cũng có lý do, một phi tử chưởng quản việc lớn việc nhỏ trong cung lại không phải hoàng hậu, khó tránh sẽ tự mình bành trướng, không coi ai ra gì, thậm chí sợ là còn tự coi mình là hoàng hậu, Thục phi hẳn cũng thế!"
"Ngươi..." Thục phi không biết phản bác thế nào, uất ức nhìn Tĩnh Phong Đế, "Hoàng Thượng, phân ưu cho Hoàng Thượng là bổn phận của thần thiếp, thần thiếp nào như lời hoàng hậu nói? Thần thiếp bị oan!"
Không đợi Tĩnh Phong Đế lên tiếp, Tiêu Văn Tuệ lập tức đáp trả: "Bổn phận? Một phi tử, nếu nói bổn phận thì đó là thị tẩm hầu hạ Hoàng Thượng, có ai nói rằng chưởng quản sự vụ là bổn phận không?"
"Việc này..." Thục phi hận đến ngứa răng.
Trong số các phu nhân ở đây, đa phần đều là chính thất, nghe Tiêu Văn Tuệ nói như vậy, mọi người đương nhiên đồng tình.

Hiện giờ tuy không dám chỉ trỏ Thục phi, nhưng ánh mắt họ nhìn Thục phi lộ rõ sự khinh thường.
"Hoàng Thượng, thần thiếp cảm thấy nếu thần thiếp đã được sách phong làm hoàng hậu, vậy sau này việc hoàng hậu nên làm không cần Thục phi muội muội vất vả nữa." Tiêu Văn Tuệ ôn hòa nói, nhưng từng câu từng chữ đối với Tĩnh Phong Đế đều là uy hiếp.
Thục phi giật mình, hai tay nắm chặt thành đấm.
Thì ra đây là ý đồ của Tiêu Văn Tuệ!
Bà ta muốn đoạt lại quyền chưởng quản hậu cung từ tay bà! Thục phi không cam lòng, lúc này chỉ có thể xin Hoàng Thượng giúp đỡ.

Khống chế cảm xúc trong lòng, Thục phi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương mới được sách phong hôm nay, trước kia lại ở Lăng Tiêu Cung không tiếp xúc với bên ngoài, không hiểu nhiều về việc trong cung, cho dù theo lý nên chấp chưởng lục cung nhưng cũng cần thời gian làm quen mới được."
"Sao hả? Không lẽ Thục phi thật sự tham lam quyền to chưởng quản lục cung à?" Tiêu Văn Tuệ chỉ thẳng tâm tư của Thục phi, không hề cố kỵ.
"Ngươi..." Sắc mặt Thục phi trắng bệch, đón nhận ánh mắt của mọi người, bà ta nức nở, "Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan, Hoàng Thượng ngài hiểu thần thiếp nhất..."
"Hoàng Thượng ngài xem!" Tiêu Văn Tuệ lạnh lùng ngắt lời, liếc nhìn Tĩnh Phong Đế bên cạnh.
Tĩnh Phong Đế nghẹn tới cực điểm.

Ngài xem? A, Tiêu Văn Tuệ rõ ràng đang uy hiếp, nào giống trưng cầu ý kiến của ông ta?
Bầu không khí như ngưng kết lại, mọi người nhìn Tĩnh Phong Đế, Thục phi cũng dừng nức nở nhìn ông ta chằm chằm, Hoàng Thượng tuyệt đối không thể thỏa mãn ý của Tiêu Văn Tuệ!
Bà ta biết Hoàng Thượng không thích Tiêu Văn Tuệ, nhưng vì sao...
"Mọi việc trong hậu cung đương nhiên do hoàng hậu quyết định, Thục phi vất vả lâu như vậy, vị trí quý phi đến giờ vẫn bỏ trống, hôm nay nhân dịp song hỷ lâm môn, thêm một hỉ sự sẽ càng trọn vẹn." Tĩnh Phong Đế lên tiếng.

Ông ta không thể trái ý Tiêu Văn Tuệ, quyền to hậu cung bà ta cầm đi là được, nhưng không thể để một mình Tiêu Văn Tuệ độc tài hậu cung.
Thêm một hỉ sự?
Mọi người đều hiểu ý Tĩnh Phong Đế.
"Ý của Hoàng Thượng là muốn sách phong Thục phi muội muội thành quý phi à?" Ngoài dự kiến của Tĩnh Phong Đế, Tiêu Văn Tuệ không hề khó chịu, còn cao giọng, "Đó là chuyện không thể tốt hơn, gặp hỉ sự như vậy, bổn cung phải chúc mừng Thục phi...!Không, từ nay về sau phải gọi Thục phi là Thục quý phi rồi!"
Thục phi không vui vì bị cướp quyền chưởng quản hậu cung, hiện tại nghe Hoàng Thượng nói sẽ sách phong mình làm quý phi, tâm trạng không khỏi mơ màng.
"Hoàng Thượng..." Thục phi nhìn Tĩnh Phong Đế, nụ cười của Tiêu Văn Tuệ khiến bà ta cảm thấy chuyện này không chắc chắn.

Không chỉ Thục phi, ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng không thống khoái như lúc đầu.

Ông ta tưởng phong Thục phi làm quý phi, dù không ngăn cản thì Tiêu Văn Tuệ cũng khó chịu, nhưng từ sắc mặt bà ta nào có vẻ không vui chứ?
"Ha ha, xem ra Thục phi muốn nghe chính miệng Hoàng Thượng nói rồi!" Tiêu Văn Tuệ khinh thường, Tĩnh Phong Đế muốn bà ta khó chịu à? Nhưng bà ta cố tình không cho ông ta được như ý đấy, chẳng qua là một quý phi mà thôi, với bà ta mà nói dù là Thục phi hay Thục quý phi thì cũng chẳng khác gì con kiến.
Tĩnh Phong Đế vốn định mượn việc này để trút giận, nhưng hiện giờ, người khó chịu vậy mà trở thành ông ta, có điều lời đã nói thì chỉ có thể tiếp tục.

Ông ta nhìn Thục phi, cao giọng: "Thục phi chắn đao cho trẫm, lại có công nuôi dưỡng nhi tử ưu tú như Tuyên thân vương, vị trí quý phi hoàn toàn xứng đáng.

Tần công công, ngươi đi chuẩn bị kim ấn sách phong, hôm nay là ngày đại hỉ, vậy thì cử hành lễ sách phong trong hôm nay luôn đi!"
"Vâng, lão nô đi làm ngay." Tần công công lĩnh mệnh lui xuống.
Thục phi hoàn hồn, không dám tin vào sự thật trước mắt.
Quý phi?
A, Hoàng Thượng muốn sách phong bà ta thành quý phi? Vậy từ nay về sau bà ta chính là Thục quý phi rồi!
Thục phi lập tức hành lễ: "Thần thiếp tạ Hoàng Thượng long ân."
Hừ, Tiêu Văn Tuệ kia muốn đoạt quyền to trong tay bà ta thì sao? Hoàng Thượng vẫn che chở bà ta, trong hậu cung này không đồng ý cho Tiêu hoàng hậu một tay che trời đâu!
Chứng kiến tất cả, An Cửu càng cảm thấy hứng thú?
Sách phong Thục quý phi à? Hôm nay đúng là ngày lành.
Tính thời gian, Nhàn phi chắc cũng sắp tới rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện