Hạ Mạt Hồi đột nhiên phát hiện hình như có chỗ nào đó không thích hợp, nàng còn chưa tha thứ cho hắn đâu, sao hắn lại còn tố khổ trước mặt nàng? Nàng rốt cuộc cũng nhớ tới cảm xúc mà mình nên có, vì thế mặt tối sầm lại, không khách khí chút nào nói: "Chuyện của huynh, không liên quan gì đến ta, nếu huynh không thích cứ tìm Hoàng Thượng đi nha, nói với ta thì có ích gì?" Nói xong, dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn, "Nếu thật sự không muốn làm, huynh lại giả chết nha! Dù sao cũng không phải lần đầu."
Được rồi, chờ mãi đấy, còn tưởng rằng lúc trước hồ nháo một trận là có thể làm cho nàng thuận thế quên đi ... một giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán Thập Lục hoàng tử, trơ mặt ra lấy lòng nói: "Mạt Hồi muội muội, ta xin thề, đó thật sự là bức bất đắc dĩ, nếu đổi lại thành muội, nhất định cũng làm như vậy!"
"Dù ta cũng sẽ làm như vậy, nhưng ta cũng tuyệt đối sẽ không để sau khi chuyện kết thúc vẫn không viết thư về làm sáng tỏ, kết quả còn muốn từ trong miệng người khác mới biết được chuyện này!" Hạ Mạt Hồi trừng mắt nhìn hắn một cái. "Huynh không cần nói sang chuyện khác, vấn đề ở là chỗ sau khi sự tình kết thúc huynh lại không nghĩ tới muốn giải thích đúng lúc." Còn không dưng làm cho nàng chảy nhiều nước mắt như vậy! Thậm chí còn làm cho nàng nổi ý muốn gả cho nhị hoàng tử!
Thập Lục hoàng tử vội vàng nói: "Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, muội hãy tha thứ cho ta lần này đi, ta cam đoan, tuyệt đối không có lần thứ hai!" Nói xong, lời thề son sắt giơ tay trái lên phát thề. "Nếu sinh thời ta lại lừa muội, hãy khiến ta cả đời này không thể sinh ra nhi tử!" Thề xong lại cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng, nhanh chóng sửa chữa: "Không không, vẫn là khiến ta đời này không "dựng lên" được đi!"
... không có nhi tử với không "dựng lên" được, khác nhau gì sao? Hạ Mạt Hồi hết chỗ nói rồi, "Ta cũng không nói muốn gả cho huynh, huynh xem ai thích huynh thì huynh liền tìm người đó đi!" Nàng ở trong ngực Thập Lục hoàng tử giãy dụa, lại bị hắn ôm chặt lấy: "Muội nỡ cự tuyệt ta sao Hồi nhi? Muội xem ta đáng thương như vậy, ta không được a, nếu muội không chịu gả cho ta, vậy ta cưới ai đây? Trên đời này tuy nhiều nữ tử, nhưng ta chỉ thích một mình muội."
Lời ngon tiếng ngọt như không cần tiền tuôn ra, Hạ Mạt Hồi nghe được trong lòng vừa ngọt ngào vừa tức giận, nhưng cuối cùng, nàng vẫn mặc cho hắn ôm: "... Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ tha thứ cho huynh. Lúc vừa biết tin huynh chết, ta suýt nữa đã đồng ý Nhị hoàng tử cầu thân, làm hoàng tử phi của hắn!"
"Cái gì?!" Thập Lục hoàng tử nghe xong, lập tức cắn răng nghiến lợi mắng khởi cái tên tiểu nhân ở sau lưng vụng trộm đào góc tường của hắn. "Cái tên không biết xấu hổ kia! Hắn mà đòi xứng đôi với muội?!"
"Sau khi huynh xuất chinh không lâu, hắn từng nói với ta, nếu không theo hắn, huynh sẽ gặp nguy hiểm. Khi đó ta không tin, nhưng khi tin huynh chết truyền đến ta mới phát giác được, là do sự tự đại của mình hại chết huynh. Cho nên ta mới muốn gả cho hắn, dùng bản thân mình để trả thù..." Hạ Mạt Hồi khẽ giọng nói xong, sau khi trải qua "Tử biệt", nàng thật sự là không tức giận Thập Lục hoàng tử nổi. "Ta nghĩ, hắn hại chết huynh, vậy ta liền muốn khiến cho hắn ngồi không yên giang sơn này. Nếu không phải có đại tỷ ngăn cản, hiện tại, ta sợ là sớm đã thành thê tử của hắn."
Thập Lục hoàng tử nghe xong, đầu tiên là ở trong lòng cúng bái đại tỷ như thần tiên một hồi, sau đó mắng nhị hoàng tử một trận càng lợi hại hơn. Cùng lúc đó, một phế hoàng tử ở xa ngoài ngàn dặm, đang vât vả lao động nuôi sống bản thân mình đột nhiên hắt hơi một cái, hắn chỉ nghĩ chắc mình cũng không phải nhiễm phong hàn đâu, nay ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, nếu bị bệnh, hắn chỉ có thể chết ở nơ thâm sơn cùng cốc này. "Ta cam đoan, lần này ta thật sự cam đoan, nếu lần sau ta còn dám lừa muội, ta, ta trong một năm chỉ ăn cải thảo!" Vừa nghĩ đến kế sách mình tự cho là vạn vô nhất thất (tuyệt đối không sai lầm) thế mà lại còn có một cái lỗ hổng như vậy, nếu không phải nhờ có đại tỷ anh minh thần võ ở Yến Lương, sợ là chờ hắn thắng trận trở về, thê tử đã chạy theo người khác!
Lời thề này đúng là độc. Hạ Mạt Hồi nhịn không được mỉm cười, nàng khịt khịt mũi, ép lệ nơi khóe mắt trở về, xoay người sang chỗ khác cẩn thận quan sát Thập Lục hoàng tử một phen. Thấy trên người hắn còn mặc áo giáp màu bạc, gương mặt phong trần mệt mỏi, thực hiển nhiên là vừa rời cung liền đến tìm nàng. Ở trong lòng hắn, nàng vẫn quan trọng như vậy! Hạ Mạt Hồi ngạo kiều hất cằm nói: "Tuy rằng ta không giận huynh, nhưng thế cũng không đại biểu ta đã tha thứ cho huynh!"
"Là là là, ta hiểu, ta hiểu." Người nào đó thật chân chó, "Trong những ngày kế tiếp, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ nhị tiểu thư thật tốt, để nhị tiểu thư nguôi giận, hắc hắc hắc..."
Hoàng Thượng cũng rất có hiệu suất, hắn ban thánh chỉ trước, rồi sau đó liền tuyên bố chọn một ngày lành tháng tốt, ngày lập Thập Lục hoàng tử làm Thái Tử thuận tiện cũng nạp cả Thái Tử phi!
Tin tức này vừa ban ra, không ít thiên kim cao môn lập tức lã chã rơi lệ. Sao các nàng vừa phát hiện thấy một phu quân tiền đồ vô lượng, phu quân này đã thành hoa đã có chủ chứ? Chuyện tốt như vậy toàn rơi đến trên người nữ nhi Hạ gia thế? Nghĩ tới lúc đầu khi các nàng biết được Hạ Mạt Hồi tài mạo song toàn lại có hôn ước với Thập Lục hoàng tử đều cảm thấy nữ nhân này mắt bị mù, bộ dạng tốt xem có thể làm cơm ăn sao? Thập Lục hoàng tử không có chỗ nào ra hồn, về sau dù được phong làm vương gia thì đời này cũng đừng nghĩ có bao nhiêu tiền đồ, còn không bằng chọn một thư sinh nhà nghèo có tiền đồ lại có chí tiến thủ... Hiện tại thì tốt rồi, tự vả vào mặt rõ to!
Không biết giờ hối hận còn có tác dụng gì hay không?! Nếu sớm biết Thập Lục hoàng tử là người lợi hại như vậy, các nàng sớm đã như ong vỡ tổ nhào lên rồi!
Này gả cho những hoàng tử khác, cùng lắm là làm một hoàng tử phi, về sau Hoàng Thượng băng hà cũng chỉ là một vương phi. Nhưng gả cho Thập Lục hoàng tử thì không giống vậy, đó là cái gì? Đó chính là Thái Tử phi! Sau này đó chính là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ đấy! Hoàng Hậu a! Vạn hoàng chi vương! Nhất quốc chi mẫu! Nữ nhân tôn quý nhất trên đời này!
Không biết có bao nhiêu thiên kim hâm mộ ghen tỵ, sao Hạ Mạt Hồi lại có vận khí tốt như vậy! Chuyện tốt toàn rơi đến trên đầu nữ nhi Hạ gia, lời này còn giả sao? Đầu tiên là Bình Nguyên công chúa Hạ Liên Phòng gả cho Thanh vương điện hạ có danh xưng Chiến Thần, hiện tại lại là Hạ Mạt Hồi sắp trở thành Thái Tử phi... sao lại không đến lượt các nàng gặp chuyện tốt như vậy chứ?!
Trong cung, Hạ gia, Lam gia đều là một mảnh vui mừng, bốn vị huynh trưởng còn chưa thành gia, hai muội tử lại gả hết rồi. Kỳ thật Hạ Mạt Hồi cũng cảm thấy kỳ quái, sao Hoàng Thượng biết rõ Thập Lục hoàng tử có tật xấu "Không dựng nổi" lại vẫn muốn lập hắn làm Thái Tử chứ? Chẳng lẽ Hoàng Thượng dám khẳng định cái bệnh này có thể trị hết sao? Vạn nhất trị không hết... vậy chẳng phải hoàng tộc Kỳ thị sẽ... Mà thôi, dù sao nàng cũng không để ý chuyện này, chỉ cần có thể ở bên Thập Lục, vĩnh viễn không phân li thì Hạ Mạt Hồi đã thực thỏa mãn. Chuyện phu thê gì đó, nàng chưa trải qua cho nên cũng không có khát vọng gì.
Nàng đâu biết, Hoàng Thượng lại nghĩ là hỗn tiểu tử Thập Lục này nếu có thể giả vờ làm hoàn khố nhiều năm như vậy, còn giả vờ hoàn mỹ đến thế, vậy cái bệnh "Không dựng" đó, tám phần mười cũng không phải sự thật, nếu thế, lập Thập Lục làm Thái Tử thì có cái gì không được? Lui một vạn bước mà nói, hắn không thể võ đoán nói thân thể Thập Lục có vấn đề, mà Thập Lục lại thích Hạ Mạt Hồi như vậy, chắc không thể khiến Hạ Mạt Hồi vừa qua cửa đã phải sống thủ tiết nhỉ?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng Thượng lại chỉ hôn cho hai người. Mỗi khi nhìn đến Thập Lục hoàng tử hắn đều sẽ nghĩ tới nữ tử mình từng yêu duy nhất, vì vậy liên quan đến đứa con nàng sinh hạ cũng luôn dung túng. Con cháu đều có phúc của con cháu, hắn tin tưởng Thập Lục làm việc đều có chừng mực.
Hạ Liên Phòng không dám xác định Thập Lục hoàng tử rốt cuộc là có phải thật sự... không được hay không, dựa theo lời Thanh vương nói, thân thể cơ năng của Thập Lục hoàng tử thật sự có chút vấn đề, nhưng nếu tự bản thân Thập Lục hoàng tử cũng không để ý thì hẳn là vấn đề cũng không lớn đi? Chung quy... Thập Lục hoàng tử thích Hồi nhi như vậy, sẽ không ích kỷ ràng buộc nàng cả đời.
Ngày Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Mạt Hồi đại hôn, sứ giả Đại Nguyên quốc cũng mang theo lễ vật đến tham gia, hắn mặc phục sức ngoại tộc màu đỏ son, một đầu tóc đen rối tung, ngũ quan thâm thúy giống như đao khắc, ánh mắt ôn nhu bình thản, thoạt nhìn qua quả nhiên là loại hình làm người ta cực kỳ muốn thân cận. Ngồi tại chỗ cũng thập phần giữ quy củ, nếu mặt hắn không giống nhau như đúc với một vị Nhiếp gia nào đó thì Hạ Liên Phòng sẽ thật lòng cảm thấy đây là một vị sứ giả đại quốc khí độ cao nhã phong phạm cao thượng. Cố tình hắn lại có lai lịch bất minh, cho nên hắn biểu hiện càng bình thường lại càng làm người ta cảm thấy không bình thường.
Nhiếp Sở —— không, hẳn phải gọi hắn là Hô Hạo, đây là tên Đại Nguyên của hắn, so sánh với nam tử Đại Nguyên lưng hùm vai gấu cao lớn cường tráng, Hô Hạo vẫn có vẻ thon dài nhã nhặn hơn chút, trên người hắn tỏa ra cũng cũng là đặc điểm của nam tử Đai Tụng, cho nên nói hắn là người lớn lên từ nhỏ ở Đại Nguyên thì sẽ không ai tin. Chỉ là Hô Hạo không thừa nhận mình là Nhiếp Sở của Đại Tụng, qua một thời gian dài, đại gia cũng không tốn sức với hắn nữa. Nếu hắn khăng khăng bản thân mình là người Đại Nguyên chính gốc, vậy thì để cho hắn bịt tay trộm chuông lừa mình dối người như vậy là được. Ít nhất Hạ Liên Phòng sẽ không tin, trên đời sẽ có hai người hoàn toàn giống nhau như vậy. Nhất là ngay cả Thanh vương cũng xác nhận người này đích xác chính là Nhiếp Sở, vậy thì tuyệt đối là hắn.
Nhưng hắn biểu hiện lại y như là một người ngoại tộc lần đầu tiên đến Đại Tụng, đối với hết thảy đều tràn ngập tò mò cùng hứng thú, ngày ngày đi dạo khắp Yến Lương thành, coi trọng cái gì liền mua, mặc kệ thứ đó có tác dụng hay không. Nếu không có gương mặt đó... Hạ Liên Phòng thật sự sẽ cho rằng hắn là một người ngoại tộc.
Các trưởng bối là Hoàng Thượng, Thái Hậu, Tĩnh quốc công cùng Hạ Lịch, Hạ Liên Phòng vị trưởng tỷ này, vào ngày trọng đại như vậy, ngược lại không mấy trọng.
Nhưng mà có một số người, thấy Thập Lục hoàng tử được lập làm Thái Tử, còn nghênh cưới Hạ Mạt Hồi, biểu hiện cũng không phải thật tâm chúc phúc. Ví dụ như hai vị Thất Cửu hoàng tử, sắc mặt của bọn họ đều phi thường khó coi. Thất hoàng tử cứ tưởng rằng Hạ Liên Phòng đứng về phía mình, vị trí Thái Tử này chính là của vật trong túi của hắn, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng chẳng những không thể lên làm Thái Tử, thậm chí ngay cả Hạ Mạt Hồi coi trọng lâu nay cũng thành thê tử của người khác! Sắc mặt Cửu hoàng tử lại càng khó coi hơn, bởi vì hắn đã thua chắc, bại bởi một Thập Lục hoàng tử ngụy trang nhiều năm, giả heo ăn lão hổ như vậy!
Hắn đã sớm biết, Thập Lục tiểu tử này nhất định không giống đơn giản như biểu hiện bên ngoài, nhưng hắn cũng không nghĩ tới, Thập Lục lại có bản lĩnh như vậy! Lập được kỳ công như thế, chỉ cần sau này không phạm phải sai lầm quá lớn thì đế vị tương lai tám chín phần mười sẽ là của hắn! Hơn nữa, hắn còn cưới được nữ nhi Hạ gia có mĩ danh vang dội! Có Hạ Mạt Hồi làm thê, vậy vợ chồng Thập Tam Hoàng thúc, hai thế gia Hạ Lam sẽ đứng về phía ai không cần nói cũng biết! Đáng sợ hơn là, Hạ thế gia đang nhanh chóng lớn mạnh lên! Tiểu thiếu gia nhà bọn họ, tuổi còn trẻ đã là Từ nhị phẩm Trấn Viễn tướng quân, chưởng quản hổ phù một phương! Bốn phần hổ phù, ba phần đều ở bên phe Thập Lục hoàng tử, trong lòng phụ hoàng thiên vị ai tất nhiên là không cần nhiều lời, không dưng thế cục đã biến thành nghiêng về một bên!
Người duy nhất thật tâm chúc phúc chính là tứ hoàng tử, người này tính tình đôn hậu, mặc dù có chút tiếc nuối khi mình không được làm Thái Tử, nhưng không kích động như hai hoàng tử khác, ngược lại thành tâm thành ý chúc phúc. Chính gọi là quân tử có đức thành toàn người khác, không làm Hoàng Đế, hắn còn có thể làm một vương gia nha! Hơn nữa, làm Hoàng Đế cũng không nhất định có thể sung sướng, cả ngày xem các phi tử hậu cung đấu đến đấu đi liền chán muốn chết, hậu trạch châm lửa, ốc còn không mang nổi mình ốc, hắn thấy cứ nhìn thoáng đi sẽ sống tốt hơn.
Các hoàng tử lục đục đấu tranh, đám triều thần càng sóng lớn cuộn trào. Bọn họ cảm thấy: đây là nói đùa đấy à?! Thật vất vả mới lựa chọn được hoàng tử muốn đi theo, kết quả mấy hoàng tử có hi vọng ai cũng không được Hoàng Thượng coi trọng, lại nhảy ra một Thập Lục hoàng tử?!
Tâm tình các thần tử: ...
Làm sao bây giờ? Toàn bộ kết cấu triều đình lại phải thay đổi!
Hô Hạo vẫn ngồi im tại chỗ quan sát toàn cảnh hôn lễ, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại tại qua lại đánh giá trên người mấy vị hoàng tử, như có điều suy nghĩ. Thỉnh thoảng đụng trúng ánh mắt Hạ Liên Phòng hắn liền giơ ly rượu trong tay lên, tỏ ý kính mời nàng.
Hạ Liên Phòng đầu tiên là sửng sốt một chút, trước khi Nhiếp gia rơi đài nàng chưa từng gặp vị Nhiếp Sở có danh xưng tài tử Vô Song này, Nhiếp gia có sau nhi tử, trừ Nhiếp Tĩnh ra, cả năm nhi tử khác đều vang danh thiên hạ, được xưng là Tín Dương hậu ngũ tuấn, cùng Lam gia tứ kiệt xưa nay là thủy hỏa bất dung, nhưng thoạt nhìn, vừa nãy nàng còn nhìn thấy vị Nhiếp tam công tử này tao nhã lễ phép chào hỏi mấy vị huynh trưởng đấy! Rõ ràng trước mặt chính là kẻ thù nhưng hắn lại có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, người này không thể khinh thường nha.
Bên kia, Nhiếp Sở vẫn đang suy nghĩ, mĩ nhân có thể khiến Lục đệ thanh tâm quả dục như hòa thượng cũng nhớ mãi không quên, quả nhiên là có dung mạo như thiên tiên, nhất là đôi mắt phượng kia, đuôi mắt nhướn lên, vừa có mị thái, lại không mất tiên khí, nữ tử như vậy, nếu cố ý mê hoặc thì sợ là ai cũng không chống đỡ nổi.
Hạ Liên Phòng cũng chỉ sửng sốt vài giây rồi lập tức mỉm cười nâng chén đáp lễ. Hai người liền hoàn thành một lần giao phong không tiếng động, ai cũng không thua, nhưng ai cũng không thắng.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Hạ Liên Phòng vẫn nhịn không được rơi nước mắt. Đây là muội muội nàng nâng niu ở trong lòng bàn tay, kiếp trước người đại tỷ này không thể bảo hộ tốt cho nàng, làm cho nàng một mình chịu đau khổ giãy dụa dày vò, cuối cùng bị chết thảm, đời này, cuối cùng nàng cũng gả được cho nam tử thật lòng với nàng. Nhớ tới kiếp trước khi Hạ Mạt Hồi gả đi hờ hững ra sao, so sánh với nụ cười động lòng người trên mặt nàng bây giờ, trái tim Hạ Liên Phòng như bị hòa tan. Nếu mẫu thân ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ không trách cứ nàng đúng không? Nàng chiếu cố muội muội rất tốt, thật sự rất tốt.
Hạ Liên Phòng rơi lệ không bao lâu liền nhìn thấy phụ thân nhà mình vụng trộm quay đầu lau nước mắt, nàng lập tức thấy buồn cười, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Thanh vương bên người, ý bảo hắn cùng nhìn. Thanh vương đang mang biểu tình nghiêm túc giám thị chung quanh, bị nàng kéo liền nhìn thấy cảnh Hạ Lịch rơi lệ, đáy mắt chợt lóe lên ý cười: "Nhạc phụ đại nhân đây là thật sự thương tâm."
Hạ Liên Phòng xì cười một tiếng: "Có thể không thương tâm sao? Hai nữ nhi đều là vừa cập kê không lâu đã gả đi, ông thì ngược lại muốn giữ thêm hai năm, nhưng Hoàng Thượng không cho nha!"
Thanh vương buồn cười, nhéo nhéo chóp mũi nhỏ của nàng, "Cho nên chúng ta nhất định phải hiếu kính Nhạc phụ lão nhân gia ngài thật tốt."
Hạ Liên Phòng đang muốn nói chuyện, dường như đột nhiên nhìn thấy cái gì, cả người đều trầm mặc lại.
Thanh vương nhận thấy được nàng không thích hợp, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chỗ đó." Hạ Liên Phòng chỉ chỗ nàng đặc biệt sắp xếp cho Đường Thanh Hoan. "Vừa nãy Thanh Hoan còn ở nơi đó, nhưng bây giờ lại không thấy nữa." Ngẫm nghĩ rồi đứng dậy. "Thiếp phải đi tìm nàng."
Thanh vương vội vàng kéo nàng: "Ta đi cùng nàng."
Vì thế hai vợ chồng lặng lẽ đi ra ngoài, Hô Hạo uống một hơi cạn sạch ly rược, ánh mắt biến ảo khó đoán.
Vốn Hạ Liên Phòng muốn Đường Thanh Hoan bầu bạn Hạ Mạt Hồi, nhưng Đường Thanh Hoan lại không chịu, tự biết đã không còn tấm thân trong sạch, không khỏi là điềm xấu, hai tỷ muội đều không thuyết phục được nàng. Cô nương này nhìn như nhu nhược có thể lấn át, nhưng thực sự lại là người ương ngạnh nhất, chuyện nàng đã quyết định, mười con bò cũng không kéo lại được. Hơn nữa ma ma trong cung cũng nói, vô luận là từ thân phận hay là thanh danh, Đường Thanh Hoan đều không thích hợp xuất hiện, các nàng cũng không phải là kỳ thị hay là khinh thường nàng, mà là đang trong mắt thế nhân, nếu Đường Thanh Hoan xuất hiện nhất định sẽ mang đến cho Hạ Mạt Hồi ảnh hưởng không tốt.
Đường Thanh Hoan đã sớm suy xét đến điểm này, vốn nàng cũng không định đến, nhưng Mạt Hồi là bạn thân chí giao của nàng, nàng thật sự rất muốn nhìn thấy nàng đạt được hạnh phúc, giống như bản thân mình cũng hạnh phúc.
Không biết Đường Thanh Hoan đi nơi nào, Hạ Liên Phòng chỉ đành phải tìm kiếm chung quanh. Đang xuyên qua hành lang, trong hoa viên phía trước lại đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ. Thanh vương phản ứng nhanh chóng, một phen ôm lấy nàng phi thân lên cây, trốn giữa cành lá xum xuê, bản thân mình nằm trên chạc cây, để Hạ Liên Phòng nằm lên trên người, một bàn tay ôm thắt lưng của nàng, phòng ngừa nàng không cẩn thận rớt xuống.
Cách đó không xa tiếng nói chuyện của đôi nam nữ kia nghe rất rõ ràng. Chân mày Hạ Liên Phòng bất giác nhíu lại, giọng nữ mềm nhẹ kia rất quen thuộc, hiển nhiên là Đường Thanh Hoan, còn nam tử thì... ngữ điệu băng lãnh làm người ta nghe xong liền sinh lòng không thích, chính là Kinh Thiếu Du luôn làm như không thấy Đường Thanh Hoan!
"... Muội đến cùng đang nháo không được tất nhiên cái gì? Ta không phải đã đi cứu muội sao?" Cảm xúc của Kinh Thiếu Du rõ ràng có chút kích động, hắn rất luống cuống, bởi vì cảm giác được bản thân mình sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng hắn không biết thứ quan trọng đó rốt cuộc là cái gì. Muốn không để ý tới Đường Thanh Hoan, nhưng sâu trong đáy lòng lại có một thanh âm luôn luôn đang kêu gào: không được đi! Ngươi sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hận! Cái thanh âm kia lớn đến mức làm cho hắn không thể bỏ qua, nhưng lưu lại, đứng trước mặt Đường Thanh Hoan thì hắn lại một chút ôn nhu cũng không biểu hiện ra được. "Muội nên biết, chiến trường hung hiểm, Đại Nguyên bắt muội đi chính là muốn uy hiếp ta, ta không thể thỏa hiệp!"
"Ta biết." Đường Thanh Hoan bình tĩnh nói."Những thứ trong tay huynh đều rất quan trọng, ta chết cũng chỉ là một cái mạng, nhưng nếu những thứ cơ mật kia bị tiết lộ ra ngoài thì có khả năng sẽ là diệt quốc, ta biết."
"Nếu biết, vậy muội còn tức giận cái gì?" Kinh Thiếu Du không hiểu.
Đường Thanh Hoan cười, nụ cười kia, giống như là lần đầu tiên nàng nhận thức nam nhân làm cho nàng yêu đến mức trái tim muốn nát trước mắt. "Ta thật sự không tức giận, ta chỉ là mệt mỏi."
"Muội đã nghỉ ngơi rất nhiều ngày, chẳng lẽ còn chưa khỏe lên sao?" Kinh Thiếu Du không bị khống chế nói ra lời quan tâm. Bây giờ hắn công thành danh toại, đã có thể thoát ly khỏi Đường gia, đi làm chuyện bản thân mình vẫn muốn làm. Nhưng cùng lúc đó, hắn lại nghĩ tới Đường Thanh Hoan. Không biết tại sao, trước khi thực hiện nguyện vọng hàng mong hắn lại muốn nói với nàng gì đó.
"Tốt?" Đường Thanh Hoan nỉ non cái chữ này. Bi thương nghĩ: sợ là vĩnh viễn cũng không thể tốt lên. "Kinh đại nhân, ngài còn có chuyện gì muốn nói nữa không? Ta muốn đi về trước."
Nàng gọi hắn Kinh đại nhân. Nàng luôn gọi hắn là Kinh đại ca. Kinh Thiếu Du há miệng thở dốc, không biết đáy lòng mình có tư vị gì, nhưng hắn cảm thấy mình có thể khống chế, cho nên phất phất tay nói: "Muội đi đi."
Đường Thanh Hoan lẳng lặng hành lễ, xoay người rời đi.
Kinh Thiếu Du đứng tại chỗ, cuối cùng hung hăng nện một quyền vào cây cột trong lương đình, máu tươi lập tức tràn ra.
Hạ Liên Phòng ghé vào ngực Thanh vương, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời.
Rất nhanh sau đó Kinh Thiếu Du cũng rời đi, Hạ Liên Phòng muốn đứng dậy lại bị Thanh vương ôm không thể động đậy: "A Phòng, ta có chuyện muốn yêu cầu nàng."
"Chuyện gì?" Hắn chưa từng dùng hai chữ "Yêu cầu" này với nàng.
"Chuyện giữa Đường Thanh Hoan cùng Kinh Thiếu Du, chúng ta không nên nhúng tay vào nữa được không?"
"Vì sao?" Hạ Liên Phòng không rõ.
Vì sao? Nghĩ tới chuyện cô nương kia xin mình đồng ý, Thanh vương thở dài nói: "Ta đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình. Đây là chuyện Đường Thanh Hoan muốn cầu xin nàng, nhưng lại không có dũng khí nói với nàng. A Phòng, nàng hãy tin ta một lần đi, giữa bọn họ cuối cùng kết cục thế nào, đó đều là số mệnh của bọn họ, nàng chớ hãm quá sâu vào, đến cuối cùng, ngược lại bị thương chính mình."
"Có phải chàng có chuyện gì gạt ta hay không?" Hạ Liên Phòng nheo mắt lại, hoài nghi nhìn Thanh vương. "Có chuyện gì mà chàng biết... nhưng thiếp không biết sao?"
Thanh vương lắc đầu: "Đường Thanh Hoan cầu xin ta, nàng ấy... Thật sự là một cô nương thực đáng thương, A Phòng, nếu nàng thật tâm thích nàng ấy thì hãy thỏa mãn nguyện vọng cho nàng ấy đi."
Rất lâu về sau Hạ Liên Phòng mới hiểu được, nguyện vọng thật sự của Đường Thanh Hoan là cái gì.
Nhưng giờ phút này nàng lại vẫn là Hạ Liên Phòng coi Đường Thanh Hoan như tiểu muội muội: "Thiếp tất nhiên sẽ để nàng toại nguyện, nhưng mà Kinh Thiếu Du kia..."
"Không nói chuyện khác, Kinh Thiếu Du là một nhân tài rất xuất sắc." Thanh vương không chút nào keo kiệt ca ngợi người khác. "Vô luận là phẩm tính hay tài hoa, đều là trăm dặm mới tìm được một, không chọn ra bất kỳ tật xấu gì. Điều duy nhất có thể lên án chính là dây dưa giữa hắn với Đường Thanh Hoan. Nhưng mà, Đường Thanh Hoan trả giá là nàng tự nguyện, chỗ Kinh Thiếu Du có lỗi duy nhất chính là rõ ràng thích nàng nhưng không nói, ngược lại bởi vậy khiến Đường Thanh Hoan chịu nhiều đau khổ."
Hạ Liên Phòng nghe, chậm rãi thả lỏng người nằm trên ngực hắn, thanh âm mệt mỏi nói: "Thiếp cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cứ cảm thấy không bỏ xuống nàng được."
"Sau khi Mạt Hồi Lan Tiềm thành gia, gánh nặng của nàng sẽ nhẹ đi, sau này đợi chúng ta có hài tử, trong nàng không chứa được người bên ngoài nữa."
Hài tử... Hạ Liên Phòng cũng nghĩ tới vấn đề này: "Chúng ta đã thành thân lâu như vậy, thiếp vẫn mãi không có..." Trong lòng nàng thấy bất an, sẽ không phải là bản thân mình có vấn đề đấy chứ? Hạ Liên Phòng thường xuyên nhìn thấy ánh mắt Thái Hậu khát vọng lại mong đợi, bây giờ suy nghĩ lại, sợ là lão nhân gia vẫn luôn muốn ôm tôn tử đây mà.
Thanh vương lại thật sự bình tĩnh: "Nếu thật sự nói có vấn đề, đó cũng là do ta lớn tuổi."
Bây giờ, hắn bôi đen bản thân mình đã bôi thành quen, dù sao cũng sẽ không có ai đau lòng thay hắn.
"Chàng không biết..." Hạ Liên Phòng lúng ta lúng túng, trạng huống thân thể nàng không giống nữ tử khác nha! Thân thể được tái sinh, nói không chừng... Đời này vô pháp thụ thai...
"Yên tâm đi, người của Kỳ thị phần lớn đều lớn tuổi mới có con."
Mấy chữ sau cùng, Thanh vương nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Được rồi, chờ mãi đấy, còn tưởng rằng lúc trước hồ nháo một trận là có thể làm cho nàng thuận thế quên đi ... một giọt mồ hôi lạnh rơi trên trán Thập Lục hoàng tử, trơ mặt ra lấy lòng nói: "Mạt Hồi muội muội, ta xin thề, đó thật sự là bức bất đắc dĩ, nếu đổi lại thành muội, nhất định cũng làm như vậy!"
"Dù ta cũng sẽ làm như vậy, nhưng ta cũng tuyệt đối sẽ không để sau khi chuyện kết thúc vẫn không viết thư về làm sáng tỏ, kết quả còn muốn từ trong miệng người khác mới biết được chuyện này!" Hạ Mạt Hồi trừng mắt nhìn hắn một cái. "Huynh không cần nói sang chuyện khác, vấn đề ở là chỗ sau khi sự tình kết thúc huynh lại không nghĩ tới muốn giải thích đúng lúc." Còn không dưng làm cho nàng chảy nhiều nước mắt như vậy! Thậm chí còn làm cho nàng nổi ý muốn gả cho nhị hoàng tử!
Thập Lục hoàng tử vội vàng nói: "Ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi, muội hãy tha thứ cho ta lần này đi, ta cam đoan, tuyệt đối không có lần thứ hai!" Nói xong, lời thề son sắt giơ tay trái lên phát thề. "Nếu sinh thời ta lại lừa muội, hãy khiến ta cả đời này không thể sinh ra nhi tử!" Thề xong lại cảm thấy giống như có chỗ nào không đúng, nhanh chóng sửa chữa: "Không không, vẫn là khiến ta đời này không "dựng lên" được đi!"
... không có nhi tử với không "dựng lên" được, khác nhau gì sao? Hạ Mạt Hồi hết chỗ nói rồi, "Ta cũng không nói muốn gả cho huynh, huynh xem ai thích huynh thì huynh liền tìm người đó đi!" Nàng ở trong ngực Thập Lục hoàng tử giãy dụa, lại bị hắn ôm chặt lấy: "Muội nỡ cự tuyệt ta sao Hồi nhi? Muội xem ta đáng thương như vậy, ta không được a, nếu muội không chịu gả cho ta, vậy ta cưới ai đây? Trên đời này tuy nhiều nữ tử, nhưng ta chỉ thích một mình muội."
Lời ngon tiếng ngọt như không cần tiền tuôn ra, Hạ Mạt Hồi nghe được trong lòng vừa ngọt ngào vừa tức giận, nhưng cuối cùng, nàng vẫn mặc cho hắn ôm: "... Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ tha thứ cho huynh. Lúc vừa biết tin huynh chết, ta suýt nữa đã đồng ý Nhị hoàng tử cầu thân, làm hoàng tử phi của hắn!"
"Cái gì?!" Thập Lục hoàng tử nghe xong, lập tức cắn răng nghiến lợi mắng khởi cái tên tiểu nhân ở sau lưng vụng trộm đào góc tường của hắn. "Cái tên không biết xấu hổ kia! Hắn mà đòi xứng đôi với muội?!"
"Sau khi huynh xuất chinh không lâu, hắn từng nói với ta, nếu không theo hắn, huynh sẽ gặp nguy hiểm. Khi đó ta không tin, nhưng khi tin huynh chết truyền đến ta mới phát giác được, là do sự tự đại của mình hại chết huynh. Cho nên ta mới muốn gả cho hắn, dùng bản thân mình để trả thù..." Hạ Mạt Hồi khẽ giọng nói xong, sau khi trải qua "Tử biệt", nàng thật sự là không tức giận Thập Lục hoàng tử nổi. "Ta nghĩ, hắn hại chết huynh, vậy ta liền muốn khiến cho hắn ngồi không yên giang sơn này. Nếu không phải có đại tỷ ngăn cản, hiện tại, ta sợ là sớm đã thành thê tử của hắn."
Thập Lục hoàng tử nghe xong, đầu tiên là ở trong lòng cúng bái đại tỷ như thần tiên một hồi, sau đó mắng nhị hoàng tử một trận càng lợi hại hơn. Cùng lúc đó, một phế hoàng tử ở xa ngoài ngàn dặm, đang vât vả lao động nuôi sống bản thân mình đột nhiên hắt hơi một cái, hắn chỉ nghĩ chắc mình cũng không phải nhiễm phong hàn đâu, nay ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, nếu bị bệnh, hắn chỉ có thể chết ở nơ thâm sơn cùng cốc này. "Ta cam đoan, lần này ta thật sự cam đoan, nếu lần sau ta còn dám lừa muội, ta, ta trong một năm chỉ ăn cải thảo!" Vừa nghĩ đến kế sách mình tự cho là vạn vô nhất thất (tuyệt đối không sai lầm) thế mà lại còn có một cái lỗ hổng như vậy, nếu không phải nhờ có đại tỷ anh minh thần võ ở Yến Lương, sợ là chờ hắn thắng trận trở về, thê tử đã chạy theo người khác!
Lời thề này đúng là độc. Hạ Mạt Hồi nhịn không được mỉm cười, nàng khịt khịt mũi, ép lệ nơi khóe mắt trở về, xoay người sang chỗ khác cẩn thận quan sát Thập Lục hoàng tử một phen. Thấy trên người hắn còn mặc áo giáp màu bạc, gương mặt phong trần mệt mỏi, thực hiển nhiên là vừa rời cung liền đến tìm nàng. Ở trong lòng hắn, nàng vẫn quan trọng như vậy! Hạ Mạt Hồi ngạo kiều hất cằm nói: "Tuy rằng ta không giận huynh, nhưng thế cũng không đại biểu ta đã tha thứ cho huynh!"
"Là là là, ta hiểu, ta hiểu." Người nào đó thật chân chó, "Trong những ngày kế tiếp, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ nhị tiểu thư thật tốt, để nhị tiểu thư nguôi giận, hắc hắc hắc..."
Hoàng Thượng cũng rất có hiệu suất, hắn ban thánh chỉ trước, rồi sau đó liền tuyên bố chọn một ngày lành tháng tốt, ngày lập Thập Lục hoàng tử làm Thái Tử thuận tiện cũng nạp cả Thái Tử phi!
Tin tức này vừa ban ra, không ít thiên kim cao môn lập tức lã chã rơi lệ. Sao các nàng vừa phát hiện thấy một phu quân tiền đồ vô lượng, phu quân này đã thành hoa đã có chủ chứ? Chuyện tốt như vậy toàn rơi đến trên người nữ nhi Hạ gia thế? Nghĩ tới lúc đầu khi các nàng biết được Hạ Mạt Hồi tài mạo song toàn lại có hôn ước với Thập Lục hoàng tử đều cảm thấy nữ nhân này mắt bị mù, bộ dạng tốt xem có thể làm cơm ăn sao? Thập Lục hoàng tử không có chỗ nào ra hồn, về sau dù được phong làm vương gia thì đời này cũng đừng nghĩ có bao nhiêu tiền đồ, còn không bằng chọn một thư sinh nhà nghèo có tiền đồ lại có chí tiến thủ... Hiện tại thì tốt rồi, tự vả vào mặt rõ to!
Không biết giờ hối hận còn có tác dụng gì hay không?! Nếu sớm biết Thập Lục hoàng tử là người lợi hại như vậy, các nàng sớm đã như ong vỡ tổ nhào lên rồi!
Này gả cho những hoàng tử khác, cùng lắm là làm một hoàng tử phi, về sau Hoàng Thượng băng hà cũng chỉ là một vương phi. Nhưng gả cho Thập Lục hoàng tử thì không giống vậy, đó là cái gì? Đó chính là Thái Tử phi! Sau này đó chính là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ đấy! Hoàng Hậu a! Vạn hoàng chi vương! Nhất quốc chi mẫu! Nữ nhân tôn quý nhất trên đời này!
Không biết có bao nhiêu thiên kim hâm mộ ghen tỵ, sao Hạ Mạt Hồi lại có vận khí tốt như vậy! Chuyện tốt toàn rơi đến trên đầu nữ nhi Hạ gia, lời này còn giả sao? Đầu tiên là Bình Nguyên công chúa Hạ Liên Phòng gả cho Thanh vương điện hạ có danh xưng Chiến Thần, hiện tại lại là Hạ Mạt Hồi sắp trở thành Thái Tử phi... sao lại không đến lượt các nàng gặp chuyện tốt như vậy chứ?!
Trong cung, Hạ gia, Lam gia đều là một mảnh vui mừng, bốn vị huynh trưởng còn chưa thành gia, hai muội tử lại gả hết rồi. Kỳ thật Hạ Mạt Hồi cũng cảm thấy kỳ quái, sao Hoàng Thượng biết rõ Thập Lục hoàng tử có tật xấu "Không dựng nổi" lại vẫn muốn lập hắn làm Thái Tử chứ? Chẳng lẽ Hoàng Thượng dám khẳng định cái bệnh này có thể trị hết sao? Vạn nhất trị không hết... vậy chẳng phải hoàng tộc Kỳ thị sẽ... Mà thôi, dù sao nàng cũng không để ý chuyện này, chỉ cần có thể ở bên Thập Lục, vĩnh viễn không phân li thì Hạ Mạt Hồi đã thực thỏa mãn. Chuyện phu thê gì đó, nàng chưa trải qua cho nên cũng không có khát vọng gì.
Nàng đâu biết, Hoàng Thượng lại nghĩ là hỗn tiểu tử Thập Lục này nếu có thể giả vờ làm hoàn khố nhiều năm như vậy, còn giả vờ hoàn mỹ đến thế, vậy cái bệnh "Không dựng" đó, tám phần mười cũng không phải sự thật, nếu thế, lập Thập Lục làm Thái Tử thì có cái gì không được? Lui một vạn bước mà nói, hắn không thể võ đoán nói thân thể Thập Lục có vấn đề, mà Thập Lục lại thích Hạ Mạt Hồi như vậy, chắc không thể khiến Hạ Mạt Hồi vừa qua cửa đã phải sống thủ tiết nhỉ?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hoàng Thượng lại chỉ hôn cho hai người. Mỗi khi nhìn đến Thập Lục hoàng tử hắn đều sẽ nghĩ tới nữ tử mình từng yêu duy nhất, vì vậy liên quan đến đứa con nàng sinh hạ cũng luôn dung túng. Con cháu đều có phúc của con cháu, hắn tin tưởng Thập Lục làm việc đều có chừng mực.
Hạ Liên Phòng không dám xác định Thập Lục hoàng tử rốt cuộc là có phải thật sự... không được hay không, dựa theo lời Thanh vương nói, thân thể cơ năng của Thập Lục hoàng tử thật sự có chút vấn đề, nhưng nếu tự bản thân Thập Lục hoàng tử cũng không để ý thì hẳn là vấn đề cũng không lớn đi? Chung quy... Thập Lục hoàng tử thích Hồi nhi như vậy, sẽ không ích kỷ ràng buộc nàng cả đời.
Ngày Thập Lục hoàng tử cùng Hạ Mạt Hồi đại hôn, sứ giả Đại Nguyên quốc cũng mang theo lễ vật đến tham gia, hắn mặc phục sức ngoại tộc màu đỏ son, một đầu tóc đen rối tung, ngũ quan thâm thúy giống như đao khắc, ánh mắt ôn nhu bình thản, thoạt nhìn qua quả nhiên là loại hình làm người ta cực kỳ muốn thân cận. Ngồi tại chỗ cũng thập phần giữ quy củ, nếu mặt hắn không giống nhau như đúc với một vị Nhiếp gia nào đó thì Hạ Liên Phòng sẽ thật lòng cảm thấy đây là một vị sứ giả đại quốc khí độ cao nhã phong phạm cao thượng. Cố tình hắn lại có lai lịch bất minh, cho nên hắn biểu hiện càng bình thường lại càng làm người ta cảm thấy không bình thường.
Nhiếp Sở —— không, hẳn phải gọi hắn là Hô Hạo, đây là tên Đại Nguyên của hắn, so sánh với nam tử Đại Nguyên lưng hùm vai gấu cao lớn cường tráng, Hô Hạo vẫn có vẻ thon dài nhã nhặn hơn chút, trên người hắn tỏa ra cũng cũng là đặc điểm của nam tử Đai Tụng, cho nên nói hắn là người lớn lên từ nhỏ ở Đại Nguyên thì sẽ không ai tin. Chỉ là Hô Hạo không thừa nhận mình là Nhiếp Sở của Đại Tụng, qua một thời gian dài, đại gia cũng không tốn sức với hắn nữa. Nếu hắn khăng khăng bản thân mình là người Đại Nguyên chính gốc, vậy thì để cho hắn bịt tay trộm chuông lừa mình dối người như vậy là được. Ít nhất Hạ Liên Phòng sẽ không tin, trên đời sẽ có hai người hoàn toàn giống nhau như vậy. Nhất là ngay cả Thanh vương cũng xác nhận người này đích xác chính là Nhiếp Sở, vậy thì tuyệt đối là hắn.
Nhưng hắn biểu hiện lại y như là một người ngoại tộc lần đầu tiên đến Đại Tụng, đối với hết thảy đều tràn ngập tò mò cùng hứng thú, ngày ngày đi dạo khắp Yến Lương thành, coi trọng cái gì liền mua, mặc kệ thứ đó có tác dụng hay không. Nếu không có gương mặt đó... Hạ Liên Phòng thật sự sẽ cho rằng hắn là một người ngoại tộc.
Các trưởng bối là Hoàng Thượng, Thái Hậu, Tĩnh quốc công cùng Hạ Lịch, Hạ Liên Phòng vị trưởng tỷ này, vào ngày trọng đại như vậy, ngược lại không mấy trọng.
Nhưng mà có một số người, thấy Thập Lục hoàng tử được lập làm Thái Tử, còn nghênh cưới Hạ Mạt Hồi, biểu hiện cũng không phải thật tâm chúc phúc. Ví dụ như hai vị Thất Cửu hoàng tử, sắc mặt của bọn họ đều phi thường khó coi. Thất hoàng tử cứ tưởng rằng Hạ Liên Phòng đứng về phía mình, vị trí Thái Tử này chính là của vật trong túi của hắn, nhưng không nghĩ tới, cuối cùng chẳng những không thể lên làm Thái Tử, thậm chí ngay cả Hạ Mạt Hồi coi trọng lâu nay cũng thành thê tử của người khác! Sắc mặt Cửu hoàng tử lại càng khó coi hơn, bởi vì hắn đã thua chắc, bại bởi một Thập Lục hoàng tử ngụy trang nhiều năm, giả heo ăn lão hổ như vậy!
Hắn đã sớm biết, Thập Lục tiểu tử này nhất định không giống đơn giản như biểu hiện bên ngoài, nhưng hắn cũng không nghĩ tới, Thập Lục lại có bản lĩnh như vậy! Lập được kỳ công như thế, chỉ cần sau này không phạm phải sai lầm quá lớn thì đế vị tương lai tám chín phần mười sẽ là của hắn! Hơn nữa, hắn còn cưới được nữ nhi Hạ gia có mĩ danh vang dội! Có Hạ Mạt Hồi làm thê, vậy vợ chồng Thập Tam Hoàng thúc, hai thế gia Hạ Lam sẽ đứng về phía ai không cần nói cũng biết! Đáng sợ hơn là, Hạ thế gia đang nhanh chóng lớn mạnh lên! Tiểu thiếu gia nhà bọn họ, tuổi còn trẻ đã là Từ nhị phẩm Trấn Viễn tướng quân, chưởng quản hổ phù một phương! Bốn phần hổ phù, ba phần đều ở bên phe Thập Lục hoàng tử, trong lòng phụ hoàng thiên vị ai tất nhiên là không cần nhiều lời, không dưng thế cục đã biến thành nghiêng về một bên!
Người duy nhất thật tâm chúc phúc chính là tứ hoàng tử, người này tính tình đôn hậu, mặc dù có chút tiếc nuối khi mình không được làm Thái Tử, nhưng không kích động như hai hoàng tử khác, ngược lại thành tâm thành ý chúc phúc. Chính gọi là quân tử có đức thành toàn người khác, không làm Hoàng Đế, hắn còn có thể làm một vương gia nha! Hơn nữa, làm Hoàng Đế cũng không nhất định có thể sung sướng, cả ngày xem các phi tử hậu cung đấu đến đấu đi liền chán muốn chết, hậu trạch châm lửa, ốc còn không mang nổi mình ốc, hắn thấy cứ nhìn thoáng đi sẽ sống tốt hơn.
Các hoàng tử lục đục đấu tranh, đám triều thần càng sóng lớn cuộn trào. Bọn họ cảm thấy: đây là nói đùa đấy à?! Thật vất vả mới lựa chọn được hoàng tử muốn đi theo, kết quả mấy hoàng tử có hi vọng ai cũng không được Hoàng Thượng coi trọng, lại nhảy ra một Thập Lục hoàng tử?!
Tâm tình các thần tử: ...
Làm sao bây giờ? Toàn bộ kết cấu triều đình lại phải thay đổi!
Hô Hạo vẫn ngồi im tại chỗ quan sát toàn cảnh hôn lễ, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại tại qua lại đánh giá trên người mấy vị hoàng tử, như có điều suy nghĩ. Thỉnh thoảng đụng trúng ánh mắt Hạ Liên Phòng hắn liền giơ ly rượu trong tay lên, tỏ ý kính mời nàng.
Hạ Liên Phòng đầu tiên là sửng sốt một chút, trước khi Nhiếp gia rơi đài nàng chưa từng gặp vị Nhiếp Sở có danh xưng tài tử Vô Song này, Nhiếp gia có sau nhi tử, trừ Nhiếp Tĩnh ra, cả năm nhi tử khác đều vang danh thiên hạ, được xưng là Tín Dương hậu ngũ tuấn, cùng Lam gia tứ kiệt xưa nay là thủy hỏa bất dung, nhưng thoạt nhìn, vừa nãy nàng còn nhìn thấy vị Nhiếp tam công tử này tao nhã lễ phép chào hỏi mấy vị huynh trưởng đấy! Rõ ràng trước mặt chính là kẻ thù nhưng hắn lại có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy, người này không thể khinh thường nha.
Bên kia, Nhiếp Sở vẫn đang suy nghĩ, mĩ nhân có thể khiến Lục đệ thanh tâm quả dục như hòa thượng cũng nhớ mãi không quên, quả nhiên là có dung mạo như thiên tiên, nhất là đôi mắt phượng kia, đuôi mắt nhướn lên, vừa có mị thái, lại không mất tiên khí, nữ tử như vậy, nếu cố ý mê hoặc thì sợ là ai cũng không chống đỡ nổi.
Hạ Liên Phòng cũng chỉ sửng sốt vài giây rồi lập tức mỉm cười nâng chén đáp lễ. Hai người liền hoàn thành một lần giao phong không tiếng động, ai cũng không thua, nhưng ai cũng không thắng.
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng Hạ Liên Phòng vẫn nhịn không được rơi nước mắt. Đây là muội muội nàng nâng niu ở trong lòng bàn tay, kiếp trước người đại tỷ này không thể bảo hộ tốt cho nàng, làm cho nàng một mình chịu đau khổ giãy dụa dày vò, cuối cùng bị chết thảm, đời này, cuối cùng nàng cũng gả được cho nam tử thật lòng với nàng. Nhớ tới kiếp trước khi Hạ Mạt Hồi gả đi hờ hững ra sao, so sánh với nụ cười động lòng người trên mặt nàng bây giờ, trái tim Hạ Liên Phòng như bị hòa tan. Nếu mẫu thân ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ không trách cứ nàng đúng không? Nàng chiếu cố muội muội rất tốt, thật sự rất tốt.
Hạ Liên Phòng rơi lệ không bao lâu liền nhìn thấy phụ thân nhà mình vụng trộm quay đầu lau nước mắt, nàng lập tức thấy buồn cười, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Thanh vương bên người, ý bảo hắn cùng nhìn. Thanh vương đang mang biểu tình nghiêm túc giám thị chung quanh, bị nàng kéo liền nhìn thấy cảnh Hạ Lịch rơi lệ, đáy mắt chợt lóe lên ý cười: "Nhạc phụ đại nhân đây là thật sự thương tâm."
Hạ Liên Phòng xì cười một tiếng: "Có thể không thương tâm sao? Hai nữ nhi đều là vừa cập kê không lâu đã gả đi, ông thì ngược lại muốn giữ thêm hai năm, nhưng Hoàng Thượng không cho nha!"
Thanh vương buồn cười, nhéo nhéo chóp mũi nhỏ của nàng, "Cho nên chúng ta nhất định phải hiếu kính Nhạc phụ lão nhân gia ngài thật tốt."
Hạ Liên Phòng đang muốn nói chuyện, dường như đột nhiên nhìn thấy cái gì, cả người đều trầm mặc lại.
Thanh vương nhận thấy được nàng không thích hợp, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chỗ đó." Hạ Liên Phòng chỉ chỗ nàng đặc biệt sắp xếp cho Đường Thanh Hoan. "Vừa nãy Thanh Hoan còn ở nơi đó, nhưng bây giờ lại không thấy nữa." Ngẫm nghĩ rồi đứng dậy. "Thiếp phải đi tìm nàng."
Thanh vương vội vàng kéo nàng: "Ta đi cùng nàng."
Vì thế hai vợ chồng lặng lẽ đi ra ngoài, Hô Hạo uống một hơi cạn sạch ly rược, ánh mắt biến ảo khó đoán.
Vốn Hạ Liên Phòng muốn Đường Thanh Hoan bầu bạn Hạ Mạt Hồi, nhưng Đường Thanh Hoan lại không chịu, tự biết đã không còn tấm thân trong sạch, không khỏi là điềm xấu, hai tỷ muội đều không thuyết phục được nàng. Cô nương này nhìn như nhu nhược có thể lấn át, nhưng thực sự lại là người ương ngạnh nhất, chuyện nàng đã quyết định, mười con bò cũng không kéo lại được. Hơn nữa ma ma trong cung cũng nói, vô luận là từ thân phận hay là thanh danh, Đường Thanh Hoan đều không thích hợp xuất hiện, các nàng cũng không phải là kỳ thị hay là khinh thường nàng, mà là đang trong mắt thế nhân, nếu Đường Thanh Hoan xuất hiện nhất định sẽ mang đến cho Hạ Mạt Hồi ảnh hưởng không tốt.
Đường Thanh Hoan đã sớm suy xét đến điểm này, vốn nàng cũng không định đến, nhưng Mạt Hồi là bạn thân chí giao của nàng, nàng thật sự rất muốn nhìn thấy nàng đạt được hạnh phúc, giống như bản thân mình cũng hạnh phúc.
Không biết Đường Thanh Hoan đi nơi nào, Hạ Liên Phòng chỉ đành phải tìm kiếm chung quanh. Đang xuyên qua hành lang, trong hoa viên phía trước lại đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ. Thanh vương phản ứng nhanh chóng, một phen ôm lấy nàng phi thân lên cây, trốn giữa cành lá xum xuê, bản thân mình nằm trên chạc cây, để Hạ Liên Phòng nằm lên trên người, một bàn tay ôm thắt lưng của nàng, phòng ngừa nàng không cẩn thận rớt xuống.
Cách đó không xa tiếng nói chuyện của đôi nam nữ kia nghe rất rõ ràng. Chân mày Hạ Liên Phòng bất giác nhíu lại, giọng nữ mềm nhẹ kia rất quen thuộc, hiển nhiên là Đường Thanh Hoan, còn nam tử thì... ngữ điệu băng lãnh làm người ta nghe xong liền sinh lòng không thích, chính là Kinh Thiếu Du luôn làm như không thấy Đường Thanh Hoan!
"... Muội đến cùng đang nháo không được tất nhiên cái gì? Ta không phải đã đi cứu muội sao?" Cảm xúc của Kinh Thiếu Du rõ ràng có chút kích động, hắn rất luống cuống, bởi vì cảm giác được bản thân mình sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng hắn không biết thứ quan trọng đó rốt cuộc là cái gì. Muốn không để ý tới Đường Thanh Hoan, nhưng sâu trong đáy lòng lại có một thanh âm luôn luôn đang kêu gào: không được đi! Ngươi sẽ hối hận! Ngươi nhất định sẽ hối hận! Cái thanh âm kia lớn đến mức làm cho hắn không thể bỏ qua, nhưng lưu lại, đứng trước mặt Đường Thanh Hoan thì hắn lại một chút ôn nhu cũng không biểu hiện ra được. "Muội nên biết, chiến trường hung hiểm, Đại Nguyên bắt muội đi chính là muốn uy hiếp ta, ta không thể thỏa hiệp!"
"Ta biết." Đường Thanh Hoan bình tĩnh nói."Những thứ trong tay huynh đều rất quan trọng, ta chết cũng chỉ là một cái mạng, nhưng nếu những thứ cơ mật kia bị tiết lộ ra ngoài thì có khả năng sẽ là diệt quốc, ta biết."
"Nếu biết, vậy muội còn tức giận cái gì?" Kinh Thiếu Du không hiểu.
Đường Thanh Hoan cười, nụ cười kia, giống như là lần đầu tiên nàng nhận thức nam nhân làm cho nàng yêu đến mức trái tim muốn nát trước mắt. "Ta thật sự không tức giận, ta chỉ là mệt mỏi."
"Muội đã nghỉ ngơi rất nhiều ngày, chẳng lẽ còn chưa khỏe lên sao?" Kinh Thiếu Du không bị khống chế nói ra lời quan tâm. Bây giờ hắn công thành danh toại, đã có thể thoát ly khỏi Đường gia, đi làm chuyện bản thân mình vẫn muốn làm. Nhưng cùng lúc đó, hắn lại nghĩ tới Đường Thanh Hoan. Không biết tại sao, trước khi thực hiện nguyện vọng hàng mong hắn lại muốn nói với nàng gì đó.
"Tốt?" Đường Thanh Hoan nỉ non cái chữ này. Bi thương nghĩ: sợ là vĩnh viễn cũng không thể tốt lên. "Kinh đại nhân, ngài còn có chuyện gì muốn nói nữa không? Ta muốn đi về trước."
Nàng gọi hắn Kinh đại nhân. Nàng luôn gọi hắn là Kinh đại ca. Kinh Thiếu Du há miệng thở dốc, không biết đáy lòng mình có tư vị gì, nhưng hắn cảm thấy mình có thể khống chế, cho nên phất phất tay nói: "Muội đi đi."
Đường Thanh Hoan lẳng lặng hành lễ, xoay người rời đi.
Kinh Thiếu Du đứng tại chỗ, cuối cùng hung hăng nện một quyền vào cây cột trong lương đình, máu tươi lập tức tràn ra.
Hạ Liên Phòng ghé vào ngực Thanh vương, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại nói không nên lời.
Rất nhanh sau đó Kinh Thiếu Du cũng rời đi, Hạ Liên Phòng muốn đứng dậy lại bị Thanh vương ôm không thể động đậy: "A Phòng, ta có chuyện muốn yêu cầu nàng."
"Chuyện gì?" Hắn chưa từng dùng hai chữ "Yêu cầu" này với nàng.
"Chuyện giữa Đường Thanh Hoan cùng Kinh Thiếu Du, chúng ta không nên nhúng tay vào nữa được không?"
"Vì sao?" Hạ Liên Phòng không rõ.
Vì sao? Nghĩ tới chuyện cô nương kia xin mình đồng ý, Thanh vương thở dài nói: "Ta đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình. Đây là chuyện Đường Thanh Hoan muốn cầu xin nàng, nhưng lại không có dũng khí nói với nàng. A Phòng, nàng hãy tin ta một lần đi, giữa bọn họ cuối cùng kết cục thế nào, đó đều là số mệnh của bọn họ, nàng chớ hãm quá sâu vào, đến cuối cùng, ngược lại bị thương chính mình."
"Có phải chàng có chuyện gì gạt ta hay không?" Hạ Liên Phòng nheo mắt lại, hoài nghi nhìn Thanh vương. "Có chuyện gì mà chàng biết... nhưng thiếp không biết sao?"
Thanh vương lắc đầu: "Đường Thanh Hoan cầu xin ta, nàng ấy... Thật sự là một cô nương thực đáng thương, A Phòng, nếu nàng thật tâm thích nàng ấy thì hãy thỏa mãn nguyện vọng cho nàng ấy đi."
Rất lâu về sau Hạ Liên Phòng mới hiểu được, nguyện vọng thật sự của Đường Thanh Hoan là cái gì.
Nhưng giờ phút này nàng lại vẫn là Hạ Liên Phòng coi Đường Thanh Hoan như tiểu muội muội: "Thiếp tất nhiên sẽ để nàng toại nguyện, nhưng mà Kinh Thiếu Du kia..."
"Không nói chuyện khác, Kinh Thiếu Du là một nhân tài rất xuất sắc." Thanh vương không chút nào keo kiệt ca ngợi người khác. "Vô luận là phẩm tính hay tài hoa, đều là trăm dặm mới tìm được một, không chọn ra bất kỳ tật xấu gì. Điều duy nhất có thể lên án chính là dây dưa giữa hắn với Đường Thanh Hoan. Nhưng mà, Đường Thanh Hoan trả giá là nàng tự nguyện, chỗ Kinh Thiếu Du có lỗi duy nhất chính là rõ ràng thích nàng nhưng không nói, ngược lại bởi vậy khiến Đường Thanh Hoan chịu nhiều đau khổ."
Hạ Liên Phòng nghe, chậm rãi thả lỏng người nằm trên ngực hắn, thanh âm mệt mỏi nói: "Thiếp cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng cứ cảm thấy không bỏ xuống nàng được."
"Sau khi Mạt Hồi Lan Tiềm thành gia, gánh nặng của nàng sẽ nhẹ đi, sau này đợi chúng ta có hài tử, trong nàng không chứa được người bên ngoài nữa."
Hài tử... Hạ Liên Phòng cũng nghĩ tới vấn đề này: "Chúng ta đã thành thân lâu như vậy, thiếp vẫn mãi không có..." Trong lòng nàng thấy bất an, sẽ không phải là bản thân mình có vấn đề đấy chứ? Hạ Liên Phòng thường xuyên nhìn thấy ánh mắt Thái Hậu khát vọng lại mong đợi, bây giờ suy nghĩ lại, sợ là lão nhân gia vẫn luôn muốn ôm tôn tử đây mà.
Thanh vương lại thật sự bình tĩnh: "Nếu thật sự nói có vấn đề, đó cũng là do ta lớn tuổi."
Bây giờ, hắn bôi đen bản thân mình đã bôi thành quen, dù sao cũng sẽ không có ai đau lòng thay hắn.
"Chàng không biết..." Hạ Liên Phòng lúng ta lúng túng, trạng huống thân thể nàng không giống nữ tử khác nha! Thân thể được tái sinh, nói không chừng... Đời này vô pháp thụ thai...
"Yên tâm đi, người của Kỳ thị phần lớn đều lớn tuổi mới có con."
Mấy chữ sau cùng, Thanh vương nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Danh sách chương