Trong Phủ Bình Nguyên công chúa, hai tỷ muội Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu Hạ Liên Phòng thở dài nói: "Đúng là người có cá tính."
Hạ Mạt Hồi yên lặng không nói gì, nàng không biết nói cái gì cho phải với tính tình cố chấp như bò kia của Nhiếp Hàng. Nam tử tầm thường ăn một hai hồi bế môn canh đều sẽ không lại tự rước lấy nhục, nhưng Nhiếp Hàng này lại tựa hồ không có lòng tự trọng... Không đúng, hắn hẳn là hoàn toàn không ý thức được thế nào là "Uyển chuyển cự tuyệt" "Đại tỷ, muội cũng không muốn có iên quan gì với Nhiếp tứ, tỷ mau nghĩ cách khiến hắn không đến phủ công chúa nữa đi?"
Trong ánh mắt Muội muội tựa hồ lóng lánh tinh tử, Hạ Liên Phòng mỉm cười, hỏi: "Muội không thích hắn?"
Hạ Mạt Hồi bĩu môi: "Chưa nói tới thích hay không thích, hắn làm Tiềm Nhi bị thương thì dù hắn có tốt, muội cũng không muốn gặp hắn." Nào có ai vừa đến liền đánh người khác thành trọng thương, còn lấy cớ gì mà trên chiến trường đao kiếm không mắt? Nếu như ngay cả chiến trường chém giết cùng luận bàn bình thường còn phân không rõ, hắn làm tướng quân kiểu gì!
"Ta thấy người này nếu không gặp được muội tất không chịu bỏ qua. Người đầu thường vô cùng cố chấp." Thật sự không giống cùng chui ra từ trong một bụng mẹ với Nhiếp nhị, chẳng lẽ người Nhiếp gia bọn họ đều tương phản lớn như vậy sao? Hay là nói, người này cũng là thâm tàng bất lộ, dưới bề ngoài nhìn như tục tằng lỗ mãng kỳ thật cũng cất giấu một số thứ nào đó không muốn người biết? Nghe nói Nhiếp tứ từ nhỏ say mê võ học, không gần nữ sắc, dạo này lại phá lệ nhiều lần chạy đến Phủ Bình Nguyên công chúa, thật chẳng lẽ chỉ là nhìn trúng Hồi nhi? Tiểu muội nhà mình có mĩ mạo, Hạ Liên Phòng tất nhiên biết, chỉ cần Hạ Mạt Hồi muốn, trên đời này sợ là khó có nam tử không bị dung mạo của nàng mê hoặc. Nhiếp Thương đối với Bình Nguyên công chúa nàng có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, nhưng cho dù như vậy, khi nàng cười rộ lên Nhiếp Thương cũng vẫn còn phải thất thần. Nam tử trong bản chất trời sinh liền đều thích cái đẹp, đây là thứ đã in vào linh hồn cùng trong huyết mạch bọn họ. Nữ tử Hạ gia có mĩ mạo nổi tiếng thiên hạ, nhưng, thật sự có thể dựa vào nhất thời trùng hợp, mê hoặc nam nhi thiết huyết của Nhiếp gia sao? Từ khi chuyện ở Quốc Tử Giám phát sinh đã qua đi không ít thời gian, Nhiếp tứ lại vẫn dây dưa không rõ, một nam nhân căn bản không hiểu nữ nhân là vật gì, dường như đột nhiên đổi tính. Không phải Hạ Liên Phòng nghĩ nhiều, mà là trong đó có ít thứ không thể không khiến nàng suy nghĩ.
Nghe xong lời của tỷ tỷ, Hạ Mạt Hồi khẽ nheo mắt, động tác này của nàng rất giống Hạ Liên Phòng! "Đại tỷ, ta cảm thấy người này thích ta là giả, có ý đồ khác mới là thật."
"Lời này giải thích thế nào?"
"Nếu hắn muốn gặp ta, thật sự muốn dùng sức mạnh thì thị vệ phủ công chúa đâu phải đối thủ của hắn?" Hạ Mạt Hồi nghiêm túc phân tích. "Nhưng lần thứ nhất hắn tiến vào trong hố phân, lần thứ hai bị lưới bao lại, thứ ba thứ tư thứ năm... Lần nào cũng thất bại, có thể thấy được hắn cũng không phải là thật lòng. Chỉ là muốn tìm lý do để vào Phủ Bình Nguyên công chúa mà thôi, một khi đã như vậy, hắn muốn vào, chúng ta liền cố tình không cho hắn vào! Ta ngược lại là muốn nhìn một chút, người này còn có thể nghĩ ra những chiêu gì nữa."
Hạ Liên Phòng gật gật đầu: "Ta thấy, hắn muốn gặp muội là một, muốn tìm Tiềm Nhi lại tỷ thí một phen là hai, còn thứ ba... Ta cảm thấy, hắn muốn tìm kiếm gì đó trong phủ công chúa." Tựa như lời Hồi nhi nói, nếu Nhiếp tứ thật sự muốn vào, lấy tính cách "Tục tằng dũng cảm" kia của hắn, dù đả thương thị vệ thì nàng cũng không tiện trách cứ cái gì. Thị vệ Phủ công chúa tuy rằng ai cũng là cao thủ, nhưng so sánh với nam nhi Nhiếp gia thì còn chưa đủ xem.
"Tìm kiếm gì đó..." Hạ Mạt Hồi biến sắc."Chẳng lẽ là liên quan đên Nhiếp nhị?" Có khả năng sao? Nam nhân thô tục như Nhiếp tứ, có thể nghĩ ra chuyện Nhiếp nhị mất tích có liên quan đến bọn họ sao?
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Không khẳng định, chuyện này không có lưu lại bất kỳ chứng cớ nào, càng không tìm ra được manh mối để lần theo, lại có Ngụy đại nhân chứng minh, Nhiếp tứ dù cho không tin ta, cũng sẽ không không tin Ngụy đại nhân nổi danh xương cứng chính trực. Tín Dương hậu không cho Nhiếp đại, Nhiếp tam, Nhiếp ngũ trở về, cố tình đem nhiệm vụ tìm kiếm Nhiếp nhị giao cho Nhiếp tứ, ta cảm thấy, Nhiếp tứ chắc chắn có chỗ hơn người." Liên quan đến người nhà, Nhiếp gia quyết sẽ không qua loa cho xong. Tín Dương hậu để Nhiếp tứ hồi kinh, một là bởi vì tính cách Nhiếp tứ sẽ không gợi ra quá nhiều ngờ vực vô căn cứ của Hoàng Thượng—— có đôi khi, một người thẳng thắn đơn giản, dù làm chuyện "Quá khích" gì cũng là có thể được tha thứ. Hai, đó chính là Tín Dương hậu khẳng định Nhiếp tứ có thể hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm Nhiếp nhị.
Như vậy, Tín Dương hậu là lấy đâu ra tự tin chứ?
Đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho võ si Nhiếp tứ, mặc kệ như thế nào, đều là bởi vì Nhiếp tứ có năng lực tuyệt đối có thể hoàn thành đúng không?
"Chỗ hơn người?" Hạ Mạt Hồi nghĩ không ra một cái người cao to, trừ bỏ giỏi võ công như vậy còn có thể có chỗ gì hơn người. "Không có chứng cớ cũng không có manh mối, vì sao hắn vẫn nhìn chằm chằm chúng ta? Phủ Công chúa này là Hoàng Thượng ban cho, bên trong nếu có bảo bối gì, chắc chắn sớm đã bị người khác đào đi, chẳng lẽ còn có thể đợi người Nhiếp gia đến hay sao?" Khả năng này cũng quá hoang đường.
Hạ Liên Phòng ngẫm nghĩ, nói: "Ngày ấy ta cùng Nhiếp nhị ở trên đường, chung quanh người thấy rất nhiều, sau khi Nhiếp nhị hồi kinh chỉ từng xung đột với ta, Nhiếp tứ muốn vào Phủ Bình Nguyên công chúa, nghĩ đến cũng là bởi vì chuyện này. Về phần rốt cuộc là có phải hay không, xem hắn có đi tìm vương gia hay không là được." Ngày đó cùng xuất hiện còn có Thanh vương, nếu Nhiếp tứ hoài nghi nàng chỉ là bởi vì nàng từng xung đột với Nhiếp nhị, như vậy đối với Thanh vương lúc ấy cũng xuất hiện, Hạ Liên Phòng cảm thấy Nhiếp tứ vô luận như thế nào cũng đều sẽ tìm lý do đến tìm Thanh vương.
Chuyện này rất nhanh được chứng thực. Thanh vương phái Thiên Xu truyền tin tức đến, nói Nhiếp tứ không nói lời ào chặn đường Thanh vương, nói muốn cùng Thanh vương tỷ thí một trận, kết quả đá phải tấm sắt, xương sườn đều cũng bị đánh gẫy hai cây. Nếu không phải nể tình Hoàng Thượng, kỳ thật Thanh vương rất muốn một cước đạp chết hắn. Tiểu tử này hàng năm đều muốn tìm hắn đánh một lần, thật là phiền chết người.
Sau khi Hạ Liên Phòng biết được, cười to, quả nhiên, Nhiếp tứ này cũng không đơn giản như mặt ngoài. Đây chính là một người thô tục, nhưng đồng thời hắn cũng thâm tàng bất lộ, nhất là về chuyện võ học cùng người nhà, khữu giác của hắn nhạy bén vô cùng.
Vì thế khi Nhiếp tứ lại một lần nữa cải trang muốn trà trộn vào Phủ Bình Nguyên công chúa, bọn thị vệ mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như không nhìn thấy. Nhiếp tứ ngược lại kỳ quái, không dám vào đi, một chân vừa đạp vào trong cửa lại lặng lẽ rụt trở về. Sau một lúc lâu, hỏi: "Các ngươi không nhận ra được ta?"
Bọn thị vệ đáp trả ánh mắt "Làm sao có thể".
"Vậy sao các ngươi không ngăn ta?!" Nhiếp tứ không hiểu, mấy ngày hôm trước hắn hao tổn tâm cơ muốn tiến vào, những người này một đám thành tinh, sao hôm nay lại hào phóng như vậy? "Nhất định có cạm bẫy đang chờ ta, đúng hay không? Các ngươi nhất định có âm mưu!" Hắn thần kinh khẩn trương cao độ, cả người đều căng thẳng, ánh mắt cảnh giới nhìn chằm chằm bốn phía, chuẩn bị khi gặp nguy hiểm nhanh chân liền chạy.
Một thị vệ nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt nói: "Ngươi không phải muốn gặp công chúa nhà ta sao? Hôm nay công chúa nhà ta tâm tình tốt, bằng lòng gặp ngươi, còn nói muốn mời ngươi xem trò vui đấy!"
Nhiếp tứ mắt sáng lên: "Lời này thật sao? Nhị tiểu thư có ở đó không?"
"..." Thị vệ trầm mặc, không trả lời.
Nhiếp tứ đã cười được ánh mắt mị thành một khe hở, hắn vui sướng muốn đi vào, kết quả khi một chân bước vào lại dừng lại .
Bọn thị vệ không nói chỉ nhìn hắn chằm chằm: "Nhiếp tứ thiếu lại làm sao vậy?"
"Ta cảm thấy ta mặc quần áo này không đẹp, vạn nhất bị nhị tiểu thư nhìn thấy, ta lo sẽ lưu lại ấn tượng xấu với nàng, ta đi đổi xiêm y rồi lại đến nhé!" Nói xong nhanh chân liền chạy, còn không quên quay đầu uy hiếp: "Đợi lát nữa khi ta tới nếu các ngươi đóng cửa lại, không cho ta vào, cẩn thận ta giết ngươi nha!"
Lời còn chưa dứt, người đã xông ra thật xa.
Trên trán bọn thị vệ treo mấy vạch đen.
Nhiếp tứ khả năng thật sự sợ lát nữa vào không được cho nên thay xiêm y đặc biệt nhanh, trên cơ bản không mất nửa nén hương hắn đã đem bộ xiêm y rách nát trên người đổi thành một kiện trường bào xanh da trời rất là nho nhã, bên hông đeo một khối mĩ ngọc, tóc cũng chải cẩn thận tỉ mỉ, biểu hiện giống như là mao đầu tiểu tử sắp được gặp người trong lòng.
Bọn thị vệ lần này cung cung kính kính đem hắn đón vào, Nhiếp Hàng vừa đi theo hạ nhân dẫn đường, vừa đánh giá Phủ công chúa rường cột chạm trổ mái cong câu giác, từ biểu tình trên mặt không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Liên Phòng đang ngồi ở phòng khách chờ hắn, nàng hôm nay mặc bộ váy tuyết trắng, chung quanh cổ quân quanh một vòng lông tơ mềm mại, tôn thêm nước da trắng ngần của nàng. Giờ phút này nàng đang mỉm cười, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng hắn, nhìn khiến tim Nhiếp Hàng không ngừng đập nhanh, không biết là bởi vì nàng quá đẹp, hay là bởi vì ánh mắt của nàng tựa hồ nhìn thấu tâm hắn.
"Nhiếp tứ thiếu đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, kính xin tứ thiếu đừng trách bản cung thất lễ."
"A... Sẽ không, sẽ không, công chúa chịu gặp ta đã là lễ ngộ lớn." Nhiếp Hàng cười lấy lòng, tròng mắt dính ở trên mặt Hạ Liên Phòng dời không ra, nhưng ánh mắt hắn cũng không tràn ngập dục vọng giống Nhiếp Thương mà ngược lại như là thông qua Hạ Liên Phòng nhìn một người khác. Hạ Liên Phòng cũng rất hào phóng mặc cho hắn nhìn, tận đến khi Nhiếp Hàng do dự nói: "Công, công chúa cùng nhị tiểu thư rất giống nhau nha..."
Hạ Liên Phòng cúi đầu cười nhẹ: "Cho nên nói Tứ thiếu sở dĩ muốn gặp bản cung, kỳ thật, là ý không ở trong lời sao?"
Nhiếp Hàng phảng phất bị chọc trúng tâm tư, có chút ngượng ngùng, thần kỳ nhất là lỗ tai của hắn thế nhưng thật sự đang đỏ lên! Hạ Liên Phòng cảm thấy người này thật là thập phần thú vị, rõ ràng cũng không phải là người thô lỗ thật sự, nhưng lại có một mặt hồn nhiên như vậy. "Tứ thiếu không cần ngượng ngùng, muội muội bản cung trời sinh tính thẹn thùng, cho nên, sợ là không thể đi ra đãi khách."
Nhiếp Hàng nghĩ rằng, ngày ấy, mĩ cô nương kia vừa bưu hãn lại dũng cảm, từ đâu có thể nhìn ra được nàng "Trời sinh tính thẹn thùng"? Bất quá hắn cũng không ngốc, biết người ta là uyển chuyển biểu đạt không muốn gặp hắn, cho nên trong lòng Nhiếp Hàng mặc dù hết sức thất vọng nhưng cũng không dây dưa nhiều mà là thỉnh cầu: "Ta ở bên ngoài liền nghe người ta nói Phủ công chúa chính là do Hoàng Thượng khâm ban, diện tích rộng, phong cảnh tốt, không biết công chúa có thể cho phép ta đi dạo ở trong phủ hay không?"
Hạ Liên Phòng mỉm cười đáp lại, tất nhiên là được.
Vốn Nhiếp Hàng cũng không mấy nắm chắc, chuyện nhị ca mất tích có liên quan đến vị Bình Nguyên công chúa ôn nhu này. Lúc mới gặp hắn thậm chí không nghĩ muốn giao tiếp cùng Hạ Liên Phòng. Nhưng ngày ấy ở Quốc Tử Giám, mĩ nhân bề ngoài thiên tiên vậy nhu nhược này lại bình tĩnh trấn định nói ra lời uy hiếp hắn như vậy, Nhiếp Hàng nhất thời cảm thấy, khả năng Bình Nguyên công chúa cũng không hoàn toàn ôn hòa giống tin đồn. Có lẽ nàng cũng có một mặt không muốn ai biết, một nữ tử yếu đuối, vì sao muốn che dấu khuôn mặt chân thực của bản thân mình chứ? Vì vậy Nhiếp Hàng nghĩ có lẽ chuyện nhị ca mất tích thật sự có thể liên quan đến Bình Nguyên công chúa.
Hơn nữa hắn cũng là muốn gặp lại cô nương xinh đẹp kia, cho nên mới đưa ra hạ sách này, chính là hi vọng Hạ Liên Phòng có thể mời hắn tới phủ, sau đó hắn nhân cơ hội ở bên trong phủ tra xét một phen. Nhiếp Hàng rất tự tin, nếu Phủ công chúa có địa lao ám đạo gì thì vô luận thế nào cũng không gạt được hắn .
Sau khi được Hạ Liên Phòng cho phép, Nhiếp Hàng liền tại dưới sự hướng dẫn của một tỳ nữ xinh đẹp đi dạo trong phủ, cũng liên tục hỏi đây là cái gì, đó là cái gì, này có ích lợi gì, đó là làm cái gì ... Nhiều vô số câu hỏi, lại đều không thấy có gì không đúng. Khi hắn đi đến bên ao sen thì lại ngoài ý muốn nghe được cách một bức tường, tựa hồ có tiếng cười nói truyền đến. Nghe thanh âm, đúng là cô nương hắn mong nhớ ngày đêm!
Nhất thời Nhiếp Hàng liền quên bản thân mình muốn làm cái gì, giơ chân lên liền chạy vội qua, Diêu Quang đi theo phía sau hắn, nhìn thoáng qua hòn giả sơn bên cạnh hồ sen tự tiếu phi tiếu, cất giọng nói: "Tứ thiếu! Tứ thiếu ngài đây là muốn đi chỗ nào nha!"
Nhiếp Thương trong địa lao đột nhiên nghe được có người kêu "Tứ thiếu", phản ứng đầu tiên chính là huynh đệ hắn tìm tới! Tứ đệ nhất định có thể tìm tới nơi này, hắn lập tức sẽ được cứu vớt! Lập tức sẽ được cứu vớt!! Nội tâm kích động không cần nói cũng biết, Nhiếp Thương quả thực hưng phấn muốn rơi lệ! Ở trong này quá lâu như vậy, người không người quỷ không ra quỷ, hắn sợ, hắn thật sự sợ rồi!
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy có người xuống dưới nghĩ cách cứu hắn, chẳng lẽ tứ đệ không phát hiện địa lao nơi này? Không có khả năng, không có khả năng nha! Tứ đệ đối mấy thứ này rất mẫn cảm, nếu hắn tới, vậy thì quyết không thể bỏ qua!
Lại một lát sau, khi Nhiếp Thương sắp tuyệt vọng, đột nhiên, cửa địa lao mở ra, một luồng ánh mặt trời chiếu vào!
Nhiếp Thương kích động muốn rơi lệ, hắn ngẩng đầu, hốc mắt nóng đỏ lên, nhưng không ngờ phát hiện người tới không phải tứ đệ của hắn mà là cừu nhân!
Hạ Liên Phòng!
Hạ Liên Phòng khẽ cười đi tới, thản nhiên tự đắc hỏi: "Nhị thiếu, hôm nay bản cung có khách nhân, gọi là Nhiếp Hàng, không biết... Nhị thiếu có quen hắn không?"
Hắn đương nhiên quen, trên thực tế, hắn quen thân vô cùng, bọn họ là từ trong một bụng mẹ sinh ra!
Nhìn Nhiếp Thương phẫn hận lại không có chỗ phát tiết, Hạ Liên Phòng ý cười càng thâm. Nàng cụp mắt xuống, nói: "Tứ thiếu thực sâu sắc, suýt nữa phát hiện nơi này. Bản cung cảm thấy, nhị thiếu tứ thiếu, chung quy cũng là huynh đệ, nếu tứ thiếu tới, nếu bản cung không cho ngươi nhìn thấy hắn, đáy lòng ngươi chẳng phải sẽ cảm thấy bản cung lãnh khốc vô tình sao? Cho nên bản cung quyết định, đem ngươi thả ra ngoài, nhìn cho kỹ tứ thiếu. Chung quy huynh đệ các ngươi phân ra một đoạn thời gian thật lâu, cũng là thời điểm nên gặp mặt một lần."
Nghe vậy, mặt Nhiếp Thương lộ vẻ vẻ không thể tin, hắn nghi hoặc lại cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng, không biết trong hồ lô của nàng đến cùng chứa cái gì, chẳng lẽ tiểu tiện nhân này rốt cuộc nhận thấy chọc vào người Nhiếp gia bọn họ là một đại sai lầm, cho nên quyết định chủ động đem hắn thả ra ngoài?
Không, không có khả năng, Hạ Liên Phòng không phải là người như thế, nàng biết nếu hắn được cứu ra nhất định sẽ giết cả nhà Hạ gia nàng, cho nên nàng quyết sẽ không đem hắn thả ra ngoài!
Ngay khi Nhiếp Thương không rõ ý tứ Hạ Liên Phòng, vài hắc y nam tử mang mặt nạ nối đuôi nhau mà vào, nhanh chóng đem hắn nâng lên, lấy vải đen che phủ ánh mắt, đoàn người lấy tốc độ cực nhanh rời đi địa lao.
Nhiếp Thương bị ném vào trong nước ấm, tắm rửa bụi đất trên người, sau đó mặc xiêm y mềm mại vào. Trong lúc đó bởi vì cả người vô lực cho nên Nhiếp Thương căn bản vô pháp phản kháng. Sau đó, hắn cảm thấy bản thân mình giống như bị bỏ vào trong thứ gì đó kỳ quái, cả người bị dựng đứng lên. Trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời, hắn không có một chút khí lực, nay lại mượn dùng ngoại lực đứng lên!
Rất nhanh, Nhiếp Thương liền ý thức được có chỗ nào không đúng, hắn không cách nào khống chế tay chân của mình! Nhưng tứ chi lại bị đong đưa theo thứ vây quanh hắn!
Có người lấy vải đen bịt mắt hắn ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến Nhiếp Thương không thích ứng kịp phải nhắm mắt lại, miệng của hắn bị người mở ra, đút vào một viên thuốc, Nhiếp Thương muốn kháng cự không nuốt vào nhưng lực cánh tay của người nọ lớn, cuối cùng hắn vẫn thất bại.
Sau đó, hắn mắt mở trừng trừng nhìn có bốn cọc gỗ xuyên qua tứ chi của mình, đánh xuyên đằng trước, từ trong lỗ nhỏ xuyên ra ngoài. Nhiếp Thương giờ mới thấy rõ ràng, bản thân mình lại ở trong một con rối gỗ lớn!
"... Ha ha ha ha ha, nhị tiểu thư quả thật là diệu nhân nhi, có thể nghĩ ra được món đồ chơi kỳ diệu như vậy!" Một tiếng cười hào sảng truyền đến, Nhiếp Thương chấn động trong lòng, là thanh âm của tứ đệ!Gần như vậy, gần như vậy, phảng phất ngay ở trước mắt hắn!
Hắn muốn xoay người lại nhìn, nhưng bốn cọc gỗ kia lại hoàn toàn áp chế hành động của hắn, thân thể hắn hoàn toàn không nghe bản thân mình sai sử, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.
"Tứ thiếu khen nhầm rồi, đây chẳng qua là khi ta nhàn nhã đọc sách, nhìn thấy bên trong nói có người ngoại tộc chế tạo món đồ chơi thú vị như vậy, gọi là Đề tuyến rối gỗ. Vừa vặn trong sách có viết cặn kẽ kết cấu, vì thế ta liền mời người tới hỗ trợ tạo ra, quả nhiên là rất thú vị, ngài xem, cọc gỗ ở trong tay người điều khiển, rất nghe lời a!" Hạ Mạt Hồi thản nhiên nói.
Nhiếp Hàng vẻ mặt si ngốc chảy nước miếng nhìn chằm chằm Hạ Mạt Hồi không rời, ngẫu nhiên cũng đánh giá đánh giá đề tuyến rối gỗ kia, cảm thấy đích xác có ý tứ, nhưng vẫn là so ra kém giai nhân nghiêng nước nghiêng thành trước mắt. Cả trái tim hắn hoàn tàn ở trên mặt Hạ Mạt Hồi, đâu còn có thời gian rỗi đi nghiên cứu rối gỗ?
Tứ đệ nha tứ đệ! Hồng nhan họa thủy, ngươi không hieur sao! Ngươi mau lại đây nha! Xem xem ta! Xem xem ta! Cứu ta đi ra ngoài! ! !
Lúc này Nhiếp Thương hoàn toàn quên mất, hắn cũng là người không hiểu đạo lý "Hồng nhan họa thủy" này nên mới rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
"Tứ thiếu không muốn tới gần nghiên cứu sao?" Hạ Mạt Hồi lộ ra một mạt tươi cười, nhất thời đem Nhiếp Hàng mê cho thần hồn điên đảo. "Không cần, ta, ta ở chỗ này nhìn tiểu thư là được rồi!" Hắn thật là quá may mắn ! Vừa dạo đến hồ sen chợt nghe đến tiếng cười của nhị tiểu thư, Bình Nguyên công chúa không cho hắn gặp thì hắn không nhìn thấy sao!
Nghĩ đến đây, Nhiếp Hàng càng cao hứng , hắn cảm thấy, nhị tiểu thư vừa mĩ lệ lại dũng cảm, còn bao bovj người nhà giống Nhiếp gia hắn, đây không phải là thê tử hoàn mỹ ông trời đặc biệt lượng thân chế tạo cho hắn sao!
Hắn cũng đã mười tám, nam tử tầm thường ở cái tuổi này đều đã là phụ thân của vài đứa nhỏ, nhưng hắn ngay cả tư vị nữ nhân cũng chưa hưởng qua. Nếu có thể, Nhiếp Hàng hi vọng đợi Hạ Mạt Hồi cập kê, mình có thể đem nàng cưới về nhà. Đến lúc đó hắn sẽ cầu phụ thân xin Hoàng thượng ban cho chức Ngự Lâm quân, từ đó lưu lại trong kinh, có kiều thê làm bạn, thỉnh thoảng còn có thể tìm tiểu cữu tử (em vợ) luận võ... Nhân sinh thật là quá tốt đẹp!
Ảo tưởng này làm cho hắn nhịn không được liếm môi một cái, tiếp tục vẻ mặt si mê ngưng mắt nhìn Hạ Mạt Hồi. Cho dù bị tầm mắt nóng cháy của hắn nhìn chằm chằm, nàng cũng vẫn như không quan tâm!
Về phần cái đề tuyến rối gỗ kia... Nhiếp tứ nghĩ, vẫn là đợi đến về sau, hai vợ chồng bọn họ cùng nhau chậm rãi chơi đi đi!
Ngay cả "Lưỡng tình tương duyệt" còn chưa bắt đầu, Nhiếp tứ đã ảo tưởng đến cảnh phu thê sinh hoạt Cầm Sắt hòa minh.
Nhiếp Thương ở trong rối gỗ quả thực muốn chảy ra huyết lệ, hắn có thế nào không biết vị tứ đệ chỉ biết luyện võ kia của hắn, lại con mẹ nó còn là một kẻ si tình như vậy?! Con mẹ ngươi ngược lại là quay đầu nhìn ta, nhìn ta nha! Chẳng sợ mẹ ngươi nhìn một chút, cũng có thể nhìn đến ánh mắt lão tử a!!!
Đây thật sự là thân huynh đệ nhất mẫu đồng bào sao? Giữa bọn họ sao một chút tâm linh tương thông cũng không có? !
Nhiếp Thương triệt để tuyệt vọng.
Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Hạ Liên Phòng sẽ lớn mật như thế, nữ nhân giả dối đến cực điểm kia đã sớm biết phản ứng của Nhiếp Hàng cùng hắn, nàng đã sờ rõ ràng thấu đáo tính cách bọn họ, cho nên mới nhục nhã hắn, mới cho hắn hi vọng, sau đó khiến hắn tuyệt vọng như vậy!
Nhiếp Thương muốn điên cuồng hét lên, muốn giết người, muốn phá vỡ lồng ngực Hạ Liên Phòng, đào tim nàng ra, xem xem rốt cuộc là màu gì!
Nàng khoác bộ da mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nội tâm lại hung ác vô cùng! Hắn chỉ đùa giỡn nàng vài câu, cái gì cũng chưa kịp làm, nàng lại giẫm lên tự tôn của hắn như thế, không coi hắn là người, thậm chí còn muốn mạng của hắn!
Tay chân rối gỗ đong đưa theo người điều khiển, Nhiếp Thương ở bên trong, hốc mắt nóng lên, từ khi bị Hạ Liên Phòng bắt lấy hắn chưa từng nhận mệnh, nhưng giờ phút này, hắn thật sự tuyệt vọng. Nước mắt từ trong mắt hắn trượt xuống, Nhiếp Thương chưa từng có một khắc nào hối hận giống như bây giờ.
Nếu hắn không nổi lòng xấu xa, nếu hắn không tự phụ như vậy, nếu hắn có thể cẩn thận một chút thì cục diện hôm nay có phải sẽ không là như vậy hay không?
Đường đường tam phẩm Trung Lang tướng, thế nhưng bị rơi vào trong tay một nữ tử yếu đuối, Nhiếp Thương nhắm mắt lại, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Bên kia Nhiếp Hàng lại vẫn quấn lấy Hạ Mạt Hồi nói chuyện, Hạ Mạt Hồi bị hắn quá độ nhiệt tình biến thành phiền không chụ nổi, liền hỏi một câu: "Vết thương của Tứ thiếu đã khỏi chưa?"
Nàng nói lời này ý định ban đầu là châm chọc hắn, ai chẳng biết Nhiếp tứ thiếu bị Thanh vương đánh gẫy hai cây xương sườn, cố tình Nhiếp Hàng một chút đều không nhìn rõ, ngược lại cảm thấy Hạ Mạt Hồi đang quan tâm thương thế của hắn, nhất thời cảm động không thôi, còn kéo tay mỹ nhân kể ra tâm sự: "Nhị tiểu thư thật là thiện lương, lại lo lắng cho ta như thế! Bất quá nhị tiểu thư xin yên tâm, dù ta thua Thanh vương, nhưng đó là bởi vì hắn lớn hơn ta rất nhiều tuổi, nếu ta lớn bằng hắn, vậy khẳng định là ta lợi hại hơn hắn! Nhị tiểu thư chờ xem đi, chung quy có một ngày ta sẽ đánh bại Thanh vương!"
Hạ Mạt Hồi oán thầm trong lòng, tuy rằng nàng không thích Thanh vương vị "Tỷ phu" này, nhưng so với người ngoài hư Nhiếp tứ, nàng đương nhiên muốn đứng ở bên phía "Tỷ phu".
Hai người cứ thế ngươi một lời ta một tiếng đáp qua đối lại, ai cũng không có thời gian rỗi đi chú ý tình huống đề tuyến rối gỗ.
Hạ Liên Phòng ngồi ở chủ vị, nhấp một ngụm trà, nghe Diêu Quang hồi báo liền lộ ra tươi cười.
Một nụ cười kia, đẹp kinh người.
Hạ Mạt Hồi yên lặng không nói gì, nàng không biết nói cái gì cho phải với tính tình cố chấp như bò kia của Nhiếp Hàng. Nam tử tầm thường ăn một hai hồi bế môn canh đều sẽ không lại tự rước lấy nhục, nhưng Nhiếp Hàng này lại tựa hồ không có lòng tự trọng... Không đúng, hắn hẳn là hoàn toàn không ý thức được thế nào là "Uyển chuyển cự tuyệt" "Đại tỷ, muội cũng không muốn có iên quan gì với Nhiếp tứ, tỷ mau nghĩ cách khiến hắn không đến phủ công chúa nữa đi?"
Trong ánh mắt Muội muội tựa hồ lóng lánh tinh tử, Hạ Liên Phòng mỉm cười, hỏi: "Muội không thích hắn?"
Hạ Mạt Hồi bĩu môi: "Chưa nói tới thích hay không thích, hắn làm Tiềm Nhi bị thương thì dù hắn có tốt, muội cũng không muốn gặp hắn." Nào có ai vừa đến liền đánh người khác thành trọng thương, còn lấy cớ gì mà trên chiến trường đao kiếm không mắt? Nếu như ngay cả chiến trường chém giết cùng luận bàn bình thường còn phân không rõ, hắn làm tướng quân kiểu gì!
"Ta thấy người này nếu không gặp được muội tất không chịu bỏ qua. Người đầu thường vô cùng cố chấp." Thật sự không giống cùng chui ra từ trong một bụng mẹ với Nhiếp nhị, chẳng lẽ người Nhiếp gia bọn họ đều tương phản lớn như vậy sao? Hay là nói, người này cũng là thâm tàng bất lộ, dưới bề ngoài nhìn như tục tằng lỗ mãng kỳ thật cũng cất giấu một số thứ nào đó không muốn người biết? Nghe nói Nhiếp tứ từ nhỏ say mê võ học, không gần nữ sắc, dạo này lại phá lệ nhiều lần chạy đến Phủ Bình Nguyên công chúa, thật chẳng lẽ chỉ là nhìn trúng Hồi nhi? Tiểu muội nhà mình có mĩ mạo, Hạ Liên Phòng tất nhiên biết, chỉ cần Hạ Mạt Hồi muốn, trên đời này sợ là khó có nam tử không bị dung mạo của nàng mê hoặc. Nhiếp Thương đối với Bình Nguyên công chúa nàng có thể nói là căm thù đến tận xương tủy, nhưng cho dù như vậy, khi nàng cười rộ lên Nhiếp Thương cũng vẫn còn phải thất thần. Nam tử trong bản chất trời sinh liền đều thích cái đẹp, đây là thứ đã in vào linh hồn cùng trong huyết mạch bọn họ. Nữ tử Hạ gia có mĩ mạo nổi tiếng thiên hạ, nhưng, thật sự có thể dựa vào nhất thời trùng hợp, mê hoặc nam nhi thiết huyết của Nhiếp gia sao? Từ khi chuyện ở Quốc Tử Giám phát sinh đã qua đi không ít thời gian, Nhiếp tứ lại vẫn dây dưa không rõ, một nam nhân căn bản không hiểu nữ nhân là vật gì, dường như đột nhiên đổi tính. Không phải Hạ Liên Phòng nghĩ nhiều, mà là trong đó có ít thứ không thể không khiến nàng suy nghĩ.
Nghe xong lời của tỷ tỷ, Hạ Mạt Hồi khẽ nheo mắt, động tác này của nàng rất giống Hạ Liên Phòng! "Đại tỷ, ta cảm thấy người này thích ta là giả, có ý đồ khác mới là thật."
"Lời này giải thích thế nào?"
"Nếu hắn muốn gặp ta, thật sự muốn dùng sức mạnh thì thị vệ phủ công chúa đâu phải đối thủ của hắn?" Hạ Mạt Hồi nghiêm túc phân tích. "Nhưng lần thứ nhất hắn tiến vào trong hố phân, lần thứ hai bị lưới bao lại, thứ ba thứ tư thứ năm... Lần nào cũng thất bại, có thể thấy được hắn cũng không phải là thật lòng. Chỉ là muốn tìm lý do để vào Phủ Bình Nguyên công chúa mà thôi, một khi đã như vậy, hắn muốn vào, chúng ta liền cố tình không cho hắn vào! Ta ngược lại là muốn nhìn một chút, người này còn có thể nghĩ ra những chiêu gì nữa."
Hạ Liên Phòng gật gật đầu: "Ta thấy, hắn muốn gặp muội là một, muốn tìm Tiềm Nhi lại tỷ thí một phen là hai, còn thứ ba... Ta cảm thấy, hắn muốn tìm kiếm gì đó trong phủ công chúa." Tựa như lời Hồi nhi nói, nếu Nhiếp tứ thật sự muốn vào, lấy tính cách "Tục tằng dũng cảm" kia của hắn, dù đả thương thị vệ thì nàng cũng không tiện trách cứ cái gì. Thị vệ Phủ công chúa tuy rằng ai cũng là cao thủ, nhưng so sánh với nam nhi Nhiếp gia thì còn chưa đủ xem.
"Tìm kiếm gì đó..." Hạ Mạt Hồi biến sắc."Chẳng lẽ là liên quan đên Nhiếp nhị?" Có khả năng sao? Nam nhân thô tục như Nhiếp tứ, có thể nghĩ ra chuyện Nhiếp nhị mất tích có liên quan đến bọn họ sao?
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Không khẳng định, chuyện này không có lưu lại bất kỳ chứng cớ nào, càng không tìm ra được manh mối để lần theo, lại có Ngụy đại nhân chứng minh, Nhiếp tứ dù cho không tin ta, cũng sẽ không không tin Ngụy đại nhân nổi danh xương cứng chính trực. Tín Dương hậu không cho Nhiếp đại, Nhiếp tam, Nhiếp ngũ trở về, cố tình đem nhiệm vụ tìm kiếm Nhiếp nhị giao cho Nhiếp tứ, ta cảm thấy, Nhiếp tứ chắc chắn có chỗ hơn người." Liên quan đến người nhà, Nhiếp gia quyết sẽ không qua loa cho xong. Tín Dương hậu để Nhiếp tứ hồi kinh, một là bởi vì tính cách Nhiếp tứ sẽ không gợi ra quá nhiều ngờ vực vô căn cứ của Hoàng Thượng—— có đôi khi, một người thẳng thắn đơn giản, dù làm chuyện "Quá khích" gì cũng là có thể được tha thứ. Hai, đó chính là Tín Dương hậu khẳng định Nhiếp tứ có thể hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm Nhiếp nhị.
Như vậy, Tín Dương hậu là lấy đâu ra tự tin chứ?
Đem chuyện trọng yếu như vậy giao cho võ si Nhiếp tứ, mặc kệ như thế nào, đều là bởi vì Nhiếp tứ có năng lực tuyệt đối có thể hoàn thành đúng không?
"Chỗ hơn người?" Hạ Mạt Hồi nghĩ không ra một cái người cao to, trừ bỏ giỏi võ công như vậy còn có thể có chỗ gì hơn người. "Không có chứng cớ cũng không có manh mối, vì sao hắn vẫn nhìn chằm chằm chúng ta? Phủ Công chúa này là Hoàng Thượng ban cho, bên trong nếu có bảo bối gì, chắc chắn sớm đã bị người khác đào đi, chẳng lẽ còn có thể đợi người Nhiếp gia đến hay sao?" Khả năng này cũng quá hoang đường.
Hạ Liên Phòng ngẫm nghĩ, nói: "Ngày ấy ta cùng Nhiếp nhị ở trên đường, chung quanh người thấy rất nhiều, sau khi Nhiếp nhị hồi kinh chỉ từng xung đột với ta, Nhiếp tứ muốn vào Phủ Bình Nguyên công chúa, nghĩ đến cũng là bởi vì chuyện này. Về phần rốt cuộc là có phải hay không, xem hắn có đi tìm vương gia hay không là được." Ngày đó cùng xuất hiện còn có Thanh vương, nếu Nhiếp tứ hoài nghi nàng chỉ là bởi vì nàng từng xung đột với Nhiếp nhị, như vậy đối với Thanh vương lúc ấy cũng xuất hiện, Hạ Liên Phòng cảm thấy Nhiếp tứ vô luận như thế nào cũng đều sẽ tìm lý do đến tìm Thanh vương.
Chuyện này rất nhanh được chứng thực. Thanh vương phái Thiên Xu truyền tin tức đến, nói Nhiếp tứ không nói lời ào chặn đường Thanh vương, nói muốn cùng Thanh vương tỷ thí một trận, kết quả đá phải tấm sắt, xương sườn đều cũng bị đánh gẫy hai cây. Nếu không phải nể tình Hoàng Thượng, kỳ thật Thanh vương rất muốn một cước đạp chết hắn. Tiểu tử này hàng năm đều muốn tìm hắn đánh một lần, thật là phiền chết người.
Sau khi Hạ Liên Phòng biết được, cười to, quả nhiên, Nhiếp tứ này cũng không đơn giản như mặt ngoài. Đây chính là một người thô tục, nhưng đồng thời hắn cũng thâm tàng bất lộ, nhất là về chuyện võ học cùng người nhà, khữu giác của hắn nhạy bén vô cùng.
Vì thế khi Nhiếp tứ lại một lần nữa cải trang muốn trà trộn vào Phủ Bình Nguyên công chúa, bọn thị vệ mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như không nhìn thấy. Nhiếp tứ ngược lại kỳ quái, không dám vào đi, một chân vừa đạp vào trong cửa lại lặng lẽ rụt trở về. Sau một lúc lâu, hỏi: "Các ngươi không nhận ra được ta?"
Bọn thị vệ đáp trả ánh mắt "Làm sao có thể".
"Vậy sao các ngươi không ngăn ta?!" Nhiếp tứ không hiểu, mấy ngày hôm trước hắn hao tổn tâm cơ muốn tiến vào, những người này một đám thành tinh, sao hôm nay lại hào phóng như vậy? "Nhất định có cạm bẫy đang chờ ta, đúng hay không? Các ngươi nhất định có âm mưu!" Hắn thần kinh khẩn trương cao độ, cả người đều căng thẳng, ánh mắt cảnh giới nhìn chằm chằm bốn phía, chuẩn bị khi gặp nguy hiểm nhanh chân liền chạy.
Một thị vệ nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt nói: "Ngươi không phải muốn gặp công chúa nhà ta sao? Hôm nay công chúa nhà ta tâm tình tốt, bằng lòng gặp ngươi, còn nói muốn mời ngươi xem trò vui đấy!"
Nhiếp tứ mắt sáng lên: "Lời này thật sao? Nhị tiểu thư có ở đó không?"
"..." Thị vệ trầm mặc, không trả lời.
Nhiếp tứ đã cười được ánh mắt mị thành một khe hở, hắn vui sướng muốn đi vào, kết quả khi một chân bước vào lại dừng lại .
Bọn thị vệ không nói chỉ nhìn hắn chằm chằm: "Nhiếp tứ thiếu lại làm sao vậy?"
"Ta cảm thấy ta mặc quần áo này không đẹp, vạn nhất bị nhị tiểu thư nhìn thấy, ta lo sẽ lưu lại ấn tượng xấu với nàng, ta đi đổi xiêm y rồi lại đến nhé!" Nói xong nhanh chân liền chạy, còn không quên quay đầu uy hiếp: "Đợi lát nữa khi ta tới nếu các ngươi đóng cửa lại, không cho ta vào, cẩn thận ta giết ngươi nha!"
Lời còn chưa dứt, người đã xông ra thật xa.
Trên trán bọn thị vệ treo mấy vạch đen.
Nhiếp tứ khả năng thật sự sợ lát nữa vào không được cho nên thay xiêm y đặc biệt nhanh, trên cơ bản không mất nửa nén hương hắn đã đem bộ xiêm y rách nát trên người đổi thành một kiện trường bào xanh da trời rất là nho nhã, bên hông đeo một khối mĩ ngọc, tóc cũng chải cẩn thận tỉ mỉ, biểu hiện giống như là mao đầu tiểu tử sắp được gặp người trong lòng.
Bọn thị vệ lần này cung cung kính kính đem hắn đón vào, Nhiếp Hàng vừa đi theo hạ nhân dẫn đường, vừa đánh giá Phủ công chúa rường cột chạm trổ mái cong câu giác, từ biểu tình trên mặt không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Liên Phòng đang ngồi ở phòng khách chờ hắn, nàng hôm nay mặc bộ váy tuyết trắng, chung quanh cổ quân quanh một vòng lông tơ mềm mại, tôn thêm nước da trắng ngần của nàng. Giờ phút này nàng đang mỉm cười, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng hắn, nhìn khiến tim Nhiếp Hàng không ngừng đập nhanh, không biết là bởi vì nàng quá đẹp, hay là bởi vì ánh mắt của nàng tựa hồ nhìn thấu tâm hắn.
"Nhiếp tứ thiếu đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, kính xin tứ thiếu đừng trách bản cung thất lễ."
"A... Sẽ không, sẽ không, công chúa chịu gặp ta đã là lễ ngộ lớn." Nhiếp Hàng cười lấy lòng, tròng mắt dính ở trên mặt Hạ Liên Phòng dời không ra, nhưng ánh mắt hắn cũng không tràn ngập dục vọng giống Nhiếp Thương mà ngược lại như là thông qua Hạ Liên Phòng nhìn một người khác. Hạ Liên Phòng cũng rất hào phóng mặc cho hắn nhìn, tận đến khi Nhiếp Hàng do dự nói: "Công, công chúa cùng nhị tiểu thư rất giống nhau nha..."
Hạ Liên Phòng cúi đầu cười nhẹ: "Cho nên nói Tứ thiếu sở dĩ muốn gặp bản cung, kỳ thật, là ý không ở trong lời sao?"
Nhiếp Hàng phảng phất bị chọc trúng tâm tư, có chút ngượng ngùng, thần kỳ nhất là lỗ tai của hắn thế nhưng thật sự đang đỏ lên! Hạ Liên Phòng cảm thấy người này thật là thập phần thú vị, rõ ràng cũng không phải là người thô lỗ thật sự, nhưng lại có một mặt hồn nhiên như vậy. "Tứ thiếu không cần ngượng ngùng, muội muội bản cung trời sinh tính thẹn thùng, cho nên, sợ là không thể đi ra đãi khách."
Nhiếp Hàng nghĩ rằng, ngày ấy, mĩ cô nương kia vừa bưu hãn lại dũng cảm, từ đâu có thể nhìn ra được nàng "Trời sinh tính thẹn thùng"? Bất quá hắn cũng không ngốc, biết người ta là uyển chuyển biểu đạt không muốn gặp hắn, cho nên trong lòng Nhiếp Hàng mặc dù hết sức thất vọng nhưng cũng không dây dưa nhiều mà là thỉnh cầu: "Ta ở bên ngoài liền nghe người ta nói Phủ công chúa chính là do Hoàng Thượng khâm ban, diện tích rộng, phong cảnh tốt, không biết công chúa có thể cho phép ta đi dạo ở trong phủ hay không?"
Hạ Liên Phòng mỉm cười đáp lại, tất nhiên là được.
Vốn Nhiếp Hàng cũng không mấy nắm chắc, chuyện nhị ca mất tích có liên quan đến vị Bình Nguyên công chúa ôn nhu này. Lúc mới gặp hắn thậm chí không nghĩ muốn giao tiếp cùng Hạ Liên Phòng. Nhưng ngày ấy ở Quốc Tử Giám, mĩ nhân bề ngoài thiên tiên vậy nhu nhược này lại bình tĩnh trấn định nói ra lời uy hiếp hắn như vậy, Nhiếp Hàng nhất thời cảm thấy, khả năng Bình Nguyên công chúa cũng không hoàn toàn ôn hòa giống tin đồn. Có lẽ nàng cũng có một mặt không muốn ai biết, một nữ tử yếu đuối, vì sao muốn che dấu khuôn mặt chân thực của bản thân mình chứ? Vì vậy Nhiếp Hàng nghĩ có lẽ chuyện nhị ca mất tích thật sự có thể liên quan đến Bình Nguyên công chúa.
Hơn nữa hắn cũng là muốn gặp lại cô nương xinh đẹp kia, cho nên mới đưa ra hạ sách này, chính là hi vọng Hạ Liên Phòng có thể mời hắn tới phủ, sau đó hắn nhân cơ hội ở bên trong phủ tra xét một phen. Nhiếp Hàng rất tự tin, nếu Phủ công chúa có địa lao ám đạo gì thì vô luận thế nào cũng không gạt được hắn .
Sau khi được Hạ Liên Phòng cho phép, Nhiếp Hàng liền tại dưới sự hướng dẫn của một tỳ nữ xinh đẹp đi dạo trong phủ, cũng liên tục hỏi đây là cái gì, đó là cái gì, này có ích lợi gì, đó là làm cái gì ... Nhiều vô số câu hỏi, lại đều không thấy có gì không đúng. Khi hắn đi đến bên ao sen thì lại ngoài ý muốn nghe được cách một bức tường, tựa hồ có tiếng cười nói truyền đến. Nghe thanh âm, đúng là cô nương hắn mong nhớ ngày đêm!
Nhất thời Nhiếp Hàng liền quên bản thân mình muốn làm cái gì, giơ chân lên liền chạy vội qua, Diêu Quang đi theo phía sau hắn, nhìn thoáng qua hòn giả sơn bên cạnh hồ sen tự tiếu phi tiếu, cất giọng nói: "Tứ thiếu! Tứ thiếu ngài đây là muốn đi chỗ nào nha!"
Nhiếp Thương trong địa lao đột nhiên nghe được có người kêu "Tứ thiếu", phản ứng đầu tiên chính là huynh đệ hắn tìm tới! Tứ đệ nhất định có thể tìm tới nơi này, hắn lập tức sẽ được cứu vớt! Lập tức sẽ được cứu vớt!! Nội tâm kích động không cần nói cũng biết, Nhiếp Thương quả thực hưng phấn muốn rơi lệ! Ở trong này quá lâu như vậy, người không người quỷ không ra quỷ, hắn sợ, hắn thật sự sợ rồi!
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy có người xuống dưới nghĩ cách cứu hắn, chẳng lẽ tứ đệ không phát hiện địa lao nơi này? Không có khả năng, không có khả năng nha! Tứ đệ đối mấy thứ này rất mẫn cảm, nếu hắn tới, vậy thì quyết không thể bỏ qua!
Lại một lát sau, khi Nhiếp Thương sắp tuyệt vọng, đột nhiên, cửa địa lao mở ra, một luồng ánh mặt trời chiếu vào!
Nhiếp Thương kích động muốn rơi lệ, hắn ngẩng đầu, hốc mắt nóng đỏ lên, nhưng không ngờ phát hiện người tới không phải tứ đệ của hắn mà là cừu nhân!
Hạ Liên Phòng!
Hạ Liên Phòng khẽ cười đi tới, thản nhiên tự đắc hỏi: "Nhị thiếu, hôm nay bản cung có khách nhân, gọi là Nhiếp Hàng, không biết... Nhị thiếu có quen hắn không?"
Hắn đương nhiên quen, trên thực tế, hắn quen thân vô cùng, bọn họ là từ trong một bụng mẹ sinh ra!
Nhìn Nhiếp Thương phẫn hận lại không có chỗ phát tiết, Hạ Liên Phòng ý cười càng thâm. Nàng cụp mắt xuống, nói: "Tứ thiếu thực sâu sắc, suýt nữa phát hiện nơi này. Bản cung cảm thấy, nhị thiếu tứ thiếu, chung quy cũng là huynh đệ, nếu tứ thiếu tới, nếu bản cung không cho ngươi nhìn thấy hắn, đáy lòng ngươi chẳng phải sẽ cảm thấy bản cung lãnh khốc vô tình sao? Cho nên bản cung quyết định, đem ngươi thả ra ngoài, nhìn cho kỹ tứ thiếu. Chung quy huynh đệ các ngươi phân ra một đoạn thời gian thật lâu, cũng là thời điểm nên gặp mặt một lần."
Nghe vậy, mặt Nhiếp Thương lộ vẻ vẻ không thể tin, hắn nghi hoặc lại cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng, không biết trong hồ lô của nàng đến cùng chứa cái gì, chẳng lẽ tiểu tiện nhân này rốt cuộc nhận thấy chọc vào người Nhiếp gia bọn họ là một đại sai lầm, cho nên quyết định chủ động đem hắn thả ra ngoài?
Không, không có khả năng, Hạ Liên Phòng không phải là người như thế, nàng biết nếu hắn được cứu ra nhất định sẽ giết cả nhà Hạ gia nàng, cho nên nàng quyết sẽ không đem hắn thả ra ngoài!
Ngay khi Nhiếp Thương không rõ ý tứ Hạ Liên Phòng, vài hắc y nam tử mang mặt nạ nối đuôi nhau mà vào, nhanh chóng đem hắn nâng lên, lấy vải đen che phủ ánh mắt, đoàn người lấy tốc độ cực nhanh rời đi địa lao.
Nhiếp Thương bị ném vào trong nước ấm, tắm rửa bụi đất trên người, sau đó mặc xiêm y mềm mại vào. Trong lúc đó bởi vì cả người vô lực cho nên Nhiếp Thương căn bản vô pháp phản kháng. Sau đó, hắn cảm thấy bản thân mình giống như bị bỏ vào trong thứ gì đó kỳ quái, cả người bị dựng đứng lên. Trong địa lao tối tăm không ánh mặt trời, hắn không có một chút khí lực, nay lại mượn dùng ngoại lực đứng lên!
Rất nhanh, Nhiếp Thương liền ý thức được có chỗ nào không đúng, hắn không cách nào khống chế tay chân của mình! Nhưng tứ chi lại bị đong đưa theo thứ vây quanh hắn!
Có người lấy vải đen bịt mắt hắn ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến Nhiếp Thương không thích ứng kịp phải nhắm mắt lại, miệng của hắn bị người mở ra, đút vào một viên thuốc, Nhiếp Thương muốn kháng cự không nuốt vào nhưng lực cánh tay của người nọ lớn, cuối cùng hắn vẫn thất bại.
Sau đó, hắn mắt mở trừng trừng nhìn có bốn cọc gỗ xuyên qua tứ chi của mình, đánh xuyên đằng trước, từ trong lỗ nhỏ xuyên ra ngoài. Nhiếp Thương giờ mới thấy rõ ràng, bản thân mình lại ở trong một con rối gỗ lớn!
"... Ha ha ha ha ha, nhị tiểu thư quả thật là diệu nhân nhi, có thể nghĩ ra được món đồ chơi kỳ diệu như vậy!" Một tiếng cười hào sảng truyền đến, Nhiếp Thương chấn động trong lòng, là thanh âm của tứ đệ!Gần như vậy, gần như vậy, phảng phất ngay ở trước mắt hắn!
Hắn muốn xoay người lại nhìn, nhưng bốn cọc gỗ kia lại hoàn toàn áp chế hành động của hắn, thân thể hắn hoàn toàn không nghe bản thân mình sai sử, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.
"Tứ thiếu khen nhầm rồi, đây chẳng qua là khi ta nhàn nhã đọc sách, nhìn thấy bên trong nói có người ngoại tộc chế tạo món đồ chơi thú vị như vậy, gọi là Đề tuyến rối gỗ. Vừa vặn trong sách có viết cặn kẽ kết cấu, vì thế ta liền mời người tới hỗ trợ tạo ra, quả nhiên là rất thú vị, ngài xem, cọc gỗ ở trong tay người điều khiển, rất nghe lời a!" Hạ Mạt Hồi thản nhiên nói.
Nhiếp Hàng vẻ mặt si ngốc chảy nước miếng nhìn chằm chằm Hạ Mạt Hồi không rời, ngẫu nhiên cũng đánh giá đánh giá đề tuyến rối gỗ kia, cảm thấy đích xác có ý tứ, nhưng vẫn là so ra kém giai nhân nghiêng nước nghiêng thành trước mắt. Cả trái tim hắn hoàn tàn ở trên mặt Hạ Mạt Hồi, đâu còn có thời gian rỗi đi nghiên cứu rối gỗ?
Tứ đệ nha tứ đệ! Hồng nhan họa thủy, ngươi không hieur sao! Ngươi mau lại đây nha! Xem xem ta! Xem xem ta! Cứu ta đi ra ngoài! ! !
Lúc này Nhiếp Thương hoàn toàn quên mất, hắn cũng là người không hiểu đạo lý "Hồng nhan họa thủy" này nên mới rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
"Tứ thiếu không muốn tới gần nghiên cứu sao?" Hạ Mạt Hồi lộ ra một mạt tươi cười, nhất thời đem Nhiếp Hàng mê cho thần hồn điên đảo. "Không cần, ta, ta ở chỗ này nhìn tiểu thư là được rồi!" Hắn thật là quá may mắn ! Vừa dạo đến hồ sen chợt nghe đến tiếng cười của nhị tiểu thư, Bình Nguyên công chúa không cho hắn gặp thì hắn không nhìn thấy sao!
Nghĩ đến đây, Nhiếp Hàng càng cao hứng , hắn cảm thấy, nhị tiểu thư vừa mĩ lệ lại dũng cảm, còn bao bovj người nhà giống Nhiếp gia hắn, đây không phải là thê tử hoàn mỹ ông trời đặc biệt lượng thân chế tạo cho hắn sao!
Hắn cũng đã mười tám, nam tử tầm thường ở cái tuổi này đều đã là phụ thân của vài đứa nhỏ, nhưng hắn ngay cả tư vị nữ nhân cũng chưa hưởng qua. Nếu có thể, Nhiếp Hàng hi vọng đợi Hạ Mạt Hồi cập kê, mình có thể đem nàng cưới về nhà. Đến lúc đó hắn sẽ cầu phụ thân xin Hoàng thượng ban cho chức Ngự Lâm quân, từ đó lưu lại trong kinh, có kiều thê làm bạn, thỉnh thoảng còn có thể tìm tiểu cữu tử (em vợ) luận võ... Nhân sinh thật là quá tốt đẹp!
Ảo tưởng này làm cho hắn nhịn không được liếm môi một cái, tiếp tục vẻ mặt si mê ngưng mắt nhìn Hạ Mạt Hồi. Cho dù bị tầm mắt nóng cháy của hắn nhìn chằm chằm, nàng cũng vẫn như không quan tâm!
Về phần cái đề tuyến rối gỗ kia... Nhiếp tứ nghĩ, vẫn là đợi đến về sau, hai vợ chồng bọn họ cùng nhau chậm rãi chơi đi đi!
Ngay cả "Lưỡng tình tương duyệt" còn chưa bắt đầu, Nhiếp tứ đã ảo tưởng đến cảnh phu thê sinh hoạt Cầm Sắt hòa minh.
Nhiếp Thương ở trong rối gỗ quả thực muốn chảy ra huyết lệ, hắn có thế nào không biết vị tứ đệ chỉ biết luyện võ kia của hắn, lại con mẹ nó còn là một kẻ si tình như vậy?! Con mẹ ngươi ngược lại là quay đầu nhìn ta, nhìn ta nha! Chẳng sợ mẹ ngươi nhìn một chút, cũng có thể nhìn đến ánh mắt lão tử a!!!
Đây thật sự là thân huynh đệ nhất mẫu đồng bào sao? Giữa bọn họ sao một chút tâm linh tương thông cũng không có? !
Nhiếp Thương triệt để tuyệt vọng.
Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Hạ Liên Phòng sẽ lớn mật như thế, nữ nhân giả dối đến cực điểm kia đã sớm biết phản ứng của Nhiếp Hàng cùng hắn, nàng đã sờ rõ ràng thấu đáo tính cách bọn họ, cho nên mới nhục nhã hắn, mới cho hắn hi vọng, sau đó khiến hắn tuyệt vọng như vậy!
Nhiếp Thương muốn điên cuồng hét lên, muốn giết người, muốn phá vỡ lồng ngực Hạ Liên Phòng, đào tim nàng ra, xem xem rốt cuộc là màu gì!
Nàng khoác bộ da mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nội tâm lại hung ác vô cùng! Hắn chỉ đùa giỡn nàng vài câu, cái gì cũng chưa kịp làm, nàng lại giẫm lên tự tôn của hắn như thế, không coi hắn là người, thậm chí còn muốn mạng của hắn!
Tay chân rối gỗ đong đưa theo người điều khiển, Nhiếp Thương ở bên trong, hốc mắt nóng lên, từ khi bị Hạ Liên Phòng bắt lấy hắn chưa từng nhận mệnh, nhưng giờ phút này, hắn thật sự tuyệt vọng. Nước mắt từ trong mắt hắn trượt xuống, Nhiếp Thương chưa từng có một khắc nào hối hận giống như bây giờ.
Nếu hắn không nổi lòng xấu xa, nếu hắn không tự phụ như vậy, nếu hắn có thể cẩn thận một chút thì cục diện hôm nay có phải sẽ không là như vậy hay không?
Đường đường tam phẩm Trung Lang tướng, thế nhưng bị rơi vào trong tay một nữ tử yếu đuối, Nhiếp Thương nhắm mắt lại, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
Bên kia Nhiếp Hàng lại vẫn quấn lấy Hạ Mạt Hồi nói chuyện, Hạ Mạt Hồi bị hắn quá độ nhiệt tình biến thành phiền không chụ nổi, liền hỏi một câu: "Vết thương của Tứ thiếu đã khỏi chưa?"
Nàng nói lời này ý định ban đầu là châm chọc hắn, ai chẳng biết Nhiếp tứ thiếu bị Thanh vương đánh gẫy hai cây xương sườn, cố tình Nhiếp Hàng một chút đều không nhìn rõ, ngược lại cảm thấy Hạ Mạt Hồi đang quan tâm thương thế của hắn, nhất thời cảm động không thôi, còn kéo tay mỹ nhân kể ra tâm sự: "Nhị tiểu thư thật là thiện lương, lại lo lắng cho ta như thế! Bất quá nhị tiểu thư xin yên tâm, dù ta thua Thanh vương, nhưng đó là bởi vì hắn lớn hơn ta rất nhiều tuổi, nếu ta lớn bằng hắn, vậy khẳng định là ta lợi hại hơn hắn! Nhị tiểu thư chờ xem đi, chung quy có một ngày ta sẽ đánh bại Thanh vương!"
Hạ Mạt Hồi oán thầm trong lòng, tuy rằng nàng không thích Thanh vương vị "Tỷ phu" này, nhưng so với người ngoài hư Nhiếp tứ, nàng đương nhiên muốn đứng ở bên phía "Tỷ phu".
Hai người cứ thế ngươi một lời ta một tiếng đáp qua đối lại, ai cũng không có thời gian rỗi đi chú ý tình huống đề tuyến rối gỗ.
Hạ Liên Phòng ngồi ở chủ vị, nhấp một ngụm trà, nghe Diêu Quang hồi báo liền lộ ra tươi cười.
Một nụ cười kia, đẹp kinh người.
Danh sách chương