Từ thị sai người đem kim sức trên đầu Hạ Hồng Trang cầm đến nhìn, quả nhiên, bên trong có khắc một chữ "Trương". Chứng cớ vô cùng xác thực, Hạ Hồng Trang chỉ có thể ngây ngốc nhìn, đột nhiên cả người đều mềm nhũn ra, không bao giờ biết nên nói cái gì cho phải nữa. Đau đớn trên thân thể tựa hồ đã bị nàng xem nhẹ, đả kích trên tinh thần đối Hạ Hồng Trang mà nói mới là chân chính trí mạng.
Trương viên ngoại lại không muốn bỏ qua. Hắn quỳ đến trước mặt Từ thị, dùng sức dập đầu ba cái, nói: "Tiểu di, cháu một lòng say mê Hồng Trang, nay nếu Hồng Trang đã không phải nữ nhi Hạ gia, vậy liền cầu xin tiểu di làm chủ, đem Hồng Trang hứa cho cháu đi!"
Phen thổ lộ thâm tình này nếu là rơi đến trên người nam tử thiếu niên dung sắc tuấn mỹ dáng người cao ngất, cũng coi như là một chuyện tốt đẹp. Đáng tiếc Trương viên ngoại đã tới tuổi trung niên, ngồi không mà hưởng, mang một gương mặt đầy rỗ, lại nói lời sầu triền miên như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta một loại cảm giác ghê tởm khác thường. Từ thị nghe xong, suýt nữa ngất đi, giờ phút này bà ta vô cùng hiểu may mà Trương viên ngoại chờ sau khi bà ta vạch trần thân phận thật sự của Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý mới tới, nếu đến sớm, khó nói sẽ có người cho là mình cố ý bịa đặt để trục xuất thứ xuất cháu gái khỏi phủ.
Nghĩ đến đây, Từ thị không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng bà ta nghĩ tiếp lại cảm thấy nhức đầu, thỉnh cầu này của Trương viên ngoại, bà ta có nên đáp ứng hay không? "Hạ Hồng Trang đã không phải con cháu Hạ gia ta, nó đi con đường nào, đâu phải chuyện lão thái bà ta có thể làm chủ? Nếu ngươi là muốn cưới nó, thì đến Hàn Lâm phủ hỏi Thượng Quan hàn lâm đi!"
"Sao lại như vậy?" Trương viên ngoại nóng nảy, hắn đột nhiên nhanh trí, đột nhiên nhớ tới lời ngày đó người tên Ngọc Hành dạy cho hắn, liền vội vàng nói: "Lời tuy như thế, nhưng Thượng Quan thị dù sao vẫn là tiện thiếp của Hạ gia, nói đến cùng, cũng chỉ là nô tài, nữ nhi nàng ta sinh ra tất nhiên cũng là nô tài của Hạ gia, nếu tiểu di nguyện ý, ban thưởng một nô tỳ cho cháu chẳng lẽ cũng không được sao?"
Hạ Hồng Trang vừa nghe vậy suýt nữa ngất đi. Trước hôm nay nàng ta vẫn là thứ xuất tam tiểu thư phủ đại học sĩ cao cao tại thượng, chỉ chớp mắt lại thành nô tài! Từ thị ngẫm lại, cảm thấy Trương viên ngoại nói cũng phải. Chủ yếu trong lòng bà ta đang tức giận, cảm thấy bản thân mình nhiều năm qua uổng phí một phen thương yêu, kết quả lại thương nhầm một đám bạch nhãn lang như vậy! Nghĩ tới đây bà ta liền cảm thấy muốn cho ba mẹ con Thượng Quan thị nhận giáo huấn, lập tức cũng không hề chối từ nữa: "Nếu đã như thế, cũng là ngươi có tâm. Nếu ngươi thích nó, liền đem nó mang đi đi." Nói xong nhìn về phía Thượng Quan thị cùng Hạ Lục Ý, âm thanh lạnh lùng nói: "Đem hai người này ném ra bên ngoài, sống hay chết, đều không liên quan đến phủ đại học sĩ chúng ta!"
Hạ An lên tiếng, vội vàng dẫn người đem Thượng Quan thị cùng Hạ Lục Ý lôi ra ngoài. Trong lúc Tề nương vẫn quỳ trên mặt đất phát run, đến khi Lục nương cho bà ta một ánh mắt, bà ta mới dám đứng dậy, khoanh tay đứng qua một bên, nội tâm tràn ngập thấp thỏm.
Trương viên ngoại được mỹ kiều nương, tâm tình tất nhiên thập phần khoái hoạt. Hắn không để ý Hạ Hồng Trang phản kháng, bày khuôn mặt tươi cười xoa xoa tay cầu Trần thái y khám cho Hạ Hồng Trang, Trần thái y vốn bởi vì bị đẩy một phen mà tâm tình đang bết bát, nên đối với Trương viên ngoại cũng không có sắc mặt tốt gì. Hắn cả đời làm nghề y, chưa bao giờ làm theo lẽ thường, tính tình cổ quái không người không biết, ngay cả Hoàng Thượng cũng dám chống lại huống chi chỉ là một viên ngoại nho nhỏ chứ? Trần thái y nhổ kim châm yêu quý của mình về, lạnh lùng nói: "Đứa bé đã không giữ được, sau này thụ thai cũng khó, trước đây cũng không biết đã dùng những thứ kỳ quái gì, còn nhỏ tuổi đã không có tự trọng như vậy, thật không xứng làm con cháu Hạ gia!" Nói xong hừ một tiếng, nhấc hòm thuốc của mình lên, trước khi đi nói với Trương viên ngoại: "Nàng ta hiện tại không thể đi lại, tốt nhất là nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian, ngươi xem rồi làm đi."
Nhìn bóng dáng Trần thái y rời đi, Hạ Liên Phòng không nhịn được muốn cười. Nàng giống như vô tình nhìn Trương viên ngoại, đối phương lập tức hiểu ý nàng, nhanh chóng đến bên ngoài sai người tiến vào đem Hạ Hồng Trang nâng lên, mang đến xe ngựa của hắn đỗ ngoài cửa Hạ phủ, dẹp đường hồi Trương phủ.
Cường thế Đại Từ thị, lòng mang bất mãn Tần thị, hai di nương e sợ cho thiên hạ bất loạn còn có hai vị thứ xuất tiểu thư... Thêm vào Hạ Hồng Trang, Trương phủ sau này khẳng định có trò hay để xem.
Giải quyết xong việc này, Từ thị cũng mệt mỏi, bà ta đem nhiệm vụ thiết đãi tộc trưởng cùng các trưởng bối giao cho Hạ Liên Phòng, bản thân mình thì trở lại Phúc Thọ viên nghỉ ngơi. Bà ta đã quá mỏi mệt, thế cho nên không suy nghĩ xem Trương viên ngoại tiến Hạ phủ như thế nào.
Tiễn bước tộc trưởng cùng các trưởng bối, lại đem đệ muội đuổi về sân viện của mình nghỉ ngơi, Hạ Liên Phòng lặng lẽ từ cửa hông leo lên một chiếc xe ngựa, Thiên Tuyền tỉnh táo quan sát bốn phía một phen, thấy không có gì bất thường mới đi theo chui vào trong xe ngựa.
Đi qua mấy con phố, đến đường hẹp quanh co, xe ngựa càng đi càng xa, rốt cuộc đi tới bên ngoài một sân viện nhỏ phía Bắc thành Yến Lương. Sân viện này nhìn hết sức quen thuộc, chính là nơi Trương viên ngoại mua để cùng Hạ Hồng Trang tư hội, chẳng qua bây giờ sân viện này đã trở thành của Hạ Liên Phòng. Nàng giúp Trương viên ngoại ôm mỹ nhân về, tất nhiên không thể làm không công, mặc kệ nói như thế nào, cũng phải tìm lấy chút thù lao mới được.
Hạ Liên Phòng mang mặt nạ bảo hộ, do Thiên Tuyền đỡ xuống xe, đi vào tòa sân viện thoạt nhìn sạch sẽ chỉnh tề lại thập phần thần bí kia.
Sân viện không lớn, nhưng phòng bị nghiêm ngặt, Hạ Liên Phòng dường như không biết đã tới bao nhiêu lần, lập tức đi đến phòng ngủ. Trên chiếc giường sạch sẽ chỉnh tề, một nữ nhân hai chân đứt đoạn đang nằm ở trên đó không ngừng mắng. Thấy Hạ Liên Phòng tới, tiếng chửi rủa càng lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng cũng càng thêm ác độc.
"Thượng Quan cô nương trừng lớn mắt như vậy là cho ai xem chứ?" Hạ Liên Phòng cười khẽ, đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống Thượng Quan thị. "Ta sai người đem ngươi thu lưu, ngươi không cảm kích ta thì thôi, còn lộ ra vẻ mặt như thế, chẳng lẽ không sợ làm rét lạnh trái tim làm vãn bối của ta sao?"
Thượng Quan thị hung hăng khạc một cái, muốn đem đờm phun đến trên mặt Hạ Liên Phòng, ai biết bị Thiên Tuyền vung tay áo lên, ngụm đờm kia liền lại lần nữa trở về trong miệng bà ta. Thượng Quan thị chợt bị sặc, nháy mắt ghê tởm đòi mạng, vì thế không ngừng ho khan buồn nôn. Dáng vẻ chật vật này của bà ta khiến Hạ Liên Phòng rất hài lòng, "Thượng Quan cô nương đây là làm sao vậy, gãy chân liền thôi, nay liên miệng lưỡi cũng có vấn đề sao?"
Một câu "Thượng Quan cô nương" này, triệt để chọt trúng chỗ đau của Thượng Quan thị. Bà ta hung tợn trừng Hạ Liên Phòng, nếu có thể, giờ phút này Hạ Liên Phòng sợ là đã bị bà ta dùng các loại thủ đoạn giết chết: "Tiểu tiện nhân! Chớ có cho là như vậy ngươi liền thắng! Chỉ cần ta một ngày chưa chết, hai nữ nhi của ta còn sống, ngươi cũng đừng nghĩ thắng được ta!"
Hạ Liên Phòng mỉm cười, ôn nhu ngượng ngùng nói: "Thượng Quan cô nương nói gì vậy, chẳng lẽ hiện tại ta không thể giết chết các ngươi sao?" Thấy trên mặt Thượng Quan thị không còn vẻ chiến thắng, Hạ Liên Phòng liền biết những lời lúc trước Thượng Quan thị đích xác đều là cố ý nói ra muốn chọc giận nàng, thậm chí còn muốn nàng lửa giận công tâm, ngược lại để mẹ con ba người các nàng một con đường sống. Đáng tiếc, nàng là người ngu xuẩn như vậy sao? Đánh hổ, hoặc là đem nó lột da phá cốt, hoặc là khiến nó phục tùng, để nó thành món đồ chơi cho mình tùy ý xoa nắn.
Thực rõ rệt, ba mẹ con Thượng Quan thị đều là người thuộc vế sau.
"Thượng Quan cô nương không cần sợ hãi, chung quy ngươi cũng từng 'Quan tâm' đệ muội ta một đoạn thời gian, còn 'Trợ giúp' mẹ ta giải thoát, nhiều chuyện tốt như vậy, ta còn chưa kịp cảm tạ ngươi đâu!" Nàng che miệng cười duyên, "Ta đã đem Lục Ý cô nương đưa đến Hàn lâm phủ, chung quy đó là nơi ở ngoại tổ nàng ta, lại là gia đình vị hôn phu của nàng, nàng ta đi vào trong đó cũng là đương nhiên. Về phần Hồng Trang cô nương... Trương viên ngoại yêu thích nàng thế nào, hai người ám thông xã giao thế nào, nghĩ đến Thượng Quan cô nương cũng đã biết. Thượng Quan cô nương cứ yên tâm đi, Trương viên ngoại nói như thế nào cũng được Hồng Trang cô nương gọi vài tiếng biểu bá phụ, tất nhiên là sẽ không gây khó dễ nàng." Hạ Liên Phòng cười vô cùng xinh đẹp.
Kiếp trước, Thượng Quan thị cũng như thế, đem Tiềm Nhi đưa vào Tề vương phủ, mặc cho người khác lăng nhục, ngoài miệng lại nói cái gì thế tử sẽ thương người, có thể đi theo bên người thế tử hưởng phúc, đó là một loại phúc khí.
Xem, hôm nay nàng cũng tạo phúc khí cho con gái bà ta đấy!
Ý cười nơi khóe miệng Hạ Liên Phòng càng thêm sâu. Thiên Tuyền ở một bên đứng nhìn, thình lình rùng mình một cái. Công chúa càng muốn gạt người, nụ cười trên mặt liền càng ôn nhu càng động lòng người, nàng hiện tại đã hiểu rất rõ rồi.
Thượng Quan thị nghe xong, tựa như mẫu thú bị thương thống khổ tru lên, miệng lớn tiếng mắng Hạ Liên Phòng, dùng ngôn ngữ ác độc nhất hạ lưu nhất trên đời mắng nàng.
Hạ Liên Phòng mắt điếc tai ngơ, xem như bà ta đang hát. Nàng đương nhiên sẽ không đi tra tấn Thượng Quan thị, đối phương đã gãy chân, lại không có nơi để đi, bị nàng nhốt ở nơi này không khác gì nuôi lợn. Ở trong lòng Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý, Thượng Quan thị có khả năng hay không không quan trọng, nhưng ở trong lòng Thượng Quan thị, hai nữ nhi này của bà ta lại là cực kỳ trọng yếu, thương tại nữ thân, đau tại nương tâm (vết thương trên người con, người mẹ đau lòng), đạo lý này Hạ Liên Phòng rất rõ ràng.
Kiếp trước Tiềm nhi Hồi nhi bị chết thảm, rõ ràng nàng đã làm quỷ, lại vẫn có thể cảm nhận được người chí thân bị hành hạ đến chết mang đến cực hạn thống khổ. Bởi vậy, Hạ Liên Phòng cũng muốn nhìn một chút, người như Thượng Quan thị, có phải cũng có cùng một cảm giác với nàng hay không.
Tận mắt chứng kiến người trọng yếu nhất từng bước một đi đến hủy diệt, không biết Thượng Quan thị có thích kết cục này hay không.
Đợi cho Thượng Quan thị mắng đến miệng khô lưỡi khô, Hạ Liên Phòng mới gội một ám vệ tới, lãnh đạm nói: "Trông coi tốt sân viện này, không cho bất kỳ người ngoài tới gần." Nói xong, nàng chậm rãi tới gần Thượng Quan thị, giữ vững một khoảng cách an toàn —— ngay cả như vậy, Thiên Tuyền cũng vẫn khẩn trương như cũ nhìn chằm chằm, sợ Thượng Quan thị sẽ làm ra hành vi quá khích nào với Hạ Liên Phòng.
"Biết không? Trương viên ngoại hôm nay có thể tiến vào thuận lợi, cũng là bởi vì có người dẫn đường." Dứt lời, Hạ Liên Phòng cười càng thêm sáng lạn mĩ lệ. "Hôm nay náo loạn lớn như vậy, phụ thân lại không ra mặt, Thượng Quan cô nương, ngươi có biết vì sao không?"
Cũng không chờ Thượng Quan thị trả lời, Hạ Liên Phòng liền cho ra câu trả lời chính xác: "Bởi vì hắn căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy ngươi nha!"
Tiếng cười như chuông bạc dễ nghe nhất thời vang vọng trong sân viện, Hạ Liên Phòng cười nhìn Thượng Quan thị trên giường, thấy bà ta càng phát điên càng thêm hỏng mất, Hạ Liên Phòng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trương viên ngoại lại không muốn bỏ qua. Hắn quỳ đến trước mặt Từ thị, dùng sức dập đầu ba cái, nói: "Tiểu di, cháu một lòng say mê Hồng Trang, nay nếu Hồng Trang đã không phải nữ nhi Hạ gia, vậy liền cầu xin tiểu di làm chủ, đem Hồng Trang hứa cho cháu đi!"
Phen thổ lộ thâm tình này nếu là rơi đến trên người nam tử thiếu niên dung sắc tuấn mỹ dáng người cao ngất, cũng coi như là một chuyện tốt đẹp. Đáng tiếc Trương viên ngoại đã tới tuổi trung niên, ngồi không mà hưởng, mang một gương mặt đầy rỗ, lại nói lời sầu triền miên như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta một loại cảm giác ghê tởm khác thường. Từ thị nghe xong, suýt nữa ngất đi, giờ phút này bà ta vô cùng hiểu may mà Trương viên ngoại chờ sau khi bà ta vạch trần thân phận thật sự của Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý mới tới, nếu đến sớm, khó nói sẽ có người cho là mình cố ý bịa đặt để trục xuất thứ xuất cháu gái khỏi phủ.
Nghĩ đến đây, Từ thị không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng bà ta nghĩ tiếp lại cảm thấy nhức đầu, thỉnh cầu này của Trương viên ngoại, bà ta có nên đáp ứng hay không? "Hạ Hồng Trang đã không phải con cháu Hạ gia ta, nó đi con đường nào, đâu phải chuyện lão thái bà ta có thể làm chủ? Nếu ngươi là muốn cưới nó, thì đến Hàn Lâm phủ hỏi Thượng Quan hàn lâm đi!"
"Sao lại như vậy?" Trương viên ngoại nóng nảy, hắn đột nhiên nhanh trí, đột nhiên nhớ tới lời ngày đó người tên Ngọc Hành dạy cho hắn, liền vội vàng nói: "Lời tuy như thế, nhưng Thượng Quan thị dù sao vẫn là tiện thiếp của Hạ gia, nói đến cùng, cũng chỉ là nô tài, nữ nhi nàng ta sinh ra tất nhiên cũng là nô tài của Hạ gia, nếu tiểu di nguyện ý, ban thưởng một nô tỳ cho cháu chẳng lẽ cũng không được sao?"
Hạ Hồng Trang vừa nghe vậy suýt nữa ngất đi. Trước hôm nay nàng ta vẫn là thứ xuất tam tiểu thư phủ đại học sĩ cao cao tại thượng, chỉ chớp mắt lại thành nô tài! Từ thị ngẫm lại, cảm thấy Trương viên ngoại nói cũng phải. Chủ yếu trong lòng bà ta đang tức giận, cảm thấy bản thân mình nhiều năm qua uổng phí một phen thương yêu, kết quả lại thương nhầm một đám bạch nhãn lang như vậy! Nghĩ tới đây bà ta liền cảm thấy muốn cho ba mẹ con Thượng Quan thị nhận giáo huấn, lập tức cũng không hề chối từ nữa: "Nếu đã như thế, cũng là ngươi có tâm. Nếu ngươi thích nó, liền đem nó mang đi đi." Nói xong nhìn về phía Thượng Quan thị cùng Hạ Lục Ý, âm thanh lạnh lùng nói: "Đem hai người này ném ra bên ngoài, sống hay chết, đều không liên quan đến phủ đại học sĩ chúng ta!"
Hạ An lên tiếng, vội vàng dẫn người đem Thượng Quan thị cùng Hạ Lục Ý lôi ra ngoài. Trong lúc Tề nương vẫn quỳ trên mặt đất phát run, đến khi Lục nương cho bà ta một ánh mắt, bà ta mới dám đứng dậy, khoanh tay đứng qua một bên, nội tâm tràn ngập thấp thỏm.
Trương viên ngoại được mỹ kiều nương, tâm tình tất nhiên thập phần khoái hoạt. Hắn không để ý Hạ Hồng Trang phản kháng, bày khuôn mặt tươi cười xoa xoa tay cầu Trần thái y khám cho Hạ Hồng Trang, Trần thái y vốn bởi vì bị đẩy một phen mà tâm tình đang bết bát, nên đối với Trương viên ngoại cũng không có sắc mặt tốt gì. Hắn cả đời làm nghề y, chưa bao giờ làm theo lẽ thường, tính tình cổ quái không người không biết, ngay cả Hoàng Thượng cũng dám chống lại huống chi chỉ là một viên ngoại nho nhỏ chứ? Trần thái y nhổ kim châm yêu quý của mình về, lạnh lùng nói: "Đứa bé đã không giữ được, sau này thụ thai cũng khó, trước đây cũng không biết đã dùng những thứ kỳ quái gì, còn nhỏ tuổi đã không có tự trọng như vậy, thật không xứng làm con cháu Hạ gia!" Nói xong hừ một tiếng, nhấc hòm thuốc của mình lên, trước khi đi nói với Trương viên ngoại: "Nàng ta hiện tại không thể đi lại, tốt nhất là nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian, ngươi xem rồi làm đi."
Nhìn bóng dáng Trần thái y rời đi, Hạ Liên Phòng không nhịn được muốn cười. Nàng giống như vô tình nhìn Trương viên ngoại, đối phương lập tức hiểu ý nàng, nhanh chóng đến bên ngoài sai người tiến vào đem Hạ Hồng Trang nâng lên, mang đến xe ngựa của hắn đỗ ngoài cửa Hạ phủ, dẹp đường hồi Trương phủ.
Cường thế Đại Từ thị, lòng mang bất mãn Tần thị, hai di nương e sợ cho thiên hạ bất loạn còn có hai vị thứ xuất tiểu thư... Thêm vào Hạ Hồng Trang, Trương phủ sau này khẳng định có trò hay để xem.
Giải quyết xong việc này, Từ thị cũng mệt mỏi, bà ta đem nhiệm vụ thiết đãi tộc trưởng cùng các trưởng bối giao cho Hạ Liên Phòng, bản thân mình thì trở lại Phúc Thọ viên nghỉ ngơi. Bà ta đã quá mỏi mệt, thế cho nên không suy nghĩ xem Trương viên ngoại tiến Hạ phủ như thế nào.
Tiễn bước tộc trưởng cùng các trưởng bối, lại đem đệ muội đuổi về sân viện của mình nghỉ ngơi, Hạ Liên Phòng lặng lẽ từ cửa hông leo lên một chiếc xe ngựa, Thiên Tuyền tỉnh táo quan sát bốn phía một phen, thấy không có gì bất thường mới đi theo chui vào trong xe ngựa.
Đi qua mấy con phố, đến đường hẹp quanh co, xe ngựa càng đi càng xa, rốt cuộc đi tới bên ngoài một sân viện nhỏ phía Bắc thành Yến Lương. Sân viện này nhìn hết sức quen thuộc, chính là nơi Trương viên ngoại mua để cùng Hạ Hồng Trang tư hội, chẳng qua bây giờ sân viện này đã trở thành của Hạ Liên Phòng. Nàng giúp Trương viên ngoại ôm mỹ nhân về, tất nhiên không thể làm không công, mặc kệ nói như thế nào, cũng phải tìm lấy chút thù lao mới được.
Hạ Liên Phòng mang mặt nạ bảo hộ, do Thiên Tuyền đỡ xuống xe, đi vào tòa sân viện thoạt nhìn sạch sẽ chỉnh tề lại thập phần thần bí kia.
Sân viện không lớn, nhưng phòng bị nghiêm ngặt, Hạ Liên Phòng dường như không biết đã tới bao nhiêu lần, lập tức đi đến phòng ngủ. Trên chiếc giường sạch sẽ chỉnh tề, một nữ nhân hai chân đứt đoạn đang nằm ở trên đó không ngừng mắng. Thấy Hạ Liên Phòng tới, tiếng chửi rủa càng lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng cũng càng thêm ác độc.
"Thượng Quan cô nương trừng lớn mắt như vậy là cho ai xem chứ?" Hạ Liên Phòng cười khẽ, đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống Thượng Quan thị. "Ta sai người đem ngươi thu lưu, ngươi không cảm kích ta thì thôi, còn lộ ra vẻ mặt như thế, chẳng lẽ không sợ làm rét lạnh trái tim làm vãn bối của ta sao?"
Thượng Quan thị hung hăng khạc một cái, muốn đem đờm phun đến trên mặt Hạ Liên Phòng, ai biết bị Thiên Tuyền vung tay áo lên, ngụm đờm kia liền lại lần nữa trở về trong miệng bà ta. Thượng Quan thị chợt bị sặc, nháy mắt ghê tởm đòi mạng, vì thế không ngừng ho khan buồn nôn. Dáng vẻ chật vật này của bà ta khiến Hạ Liên Phòng rất hài lòng, "Thượng Quan cô nương đây là làm sao vậy, gãy chân liền thôi, nay liên miệng lưỡi cũng có vấn đề sao?"
Một câu "Thượng Quan cô nương" này, triệt để chọt trúng chỗ đau của Thượng Quan thị. Bà ta hung tợn trừng Hạ Liên Phòng, nếu có thể, giờ phút này Hạ Liên Phòng sợ là đã bị bà ta dùng các loại thủ đoạn giết chết: "Tiểu tiện nhân! Chớ có cho là như vậy ngươi liền thắng! Chỉ cần ta một ngày chưa chết, hai nữ nhi của ta còn sống, ngươi cũng đừng nghĩ thắng được ta!"
Hạ Liên Phòng mỉm cười, ôn nhu ngượng ngùng nói: "Thượng Quan cô nương nói gì vậy, chẳng lẽ hiện tại ta không thể giết chết các ngươi sao?" Thấy trên mặt Thượng Quan thị không còn vẻ chiến thắng, Hạ Liên Phòng liền biết những lời lúc trước Thượng Quan thị đích xác đều là cố ý nói ra muốn chọc giận nàng, thậm chí còn muốn nàng lửa giận công tâm, ngược lại để mẹ con ba người các nàng một con đường sống. Đáng tiếc, nàng là người ngu xuẩn như vậy sao? Đánh hổ, hoặc là đem nó lột da phá cốt, hoặc là khiến nó phục tùng, để nó thành món đồ chơi cho mình tùy ý xoa nắn.
Thực rõ rệt, ba mẹ con Thượng Quan thị đều là người thuộc vế sau.
"Thượng Quan cô nương không cần sợ hãi, chung quy ngươi cũng từng 'Quan tâm' đệ muội ta một đoạn thời gian, còn 'Trợ giúp' mẹ ta giải thoát, nhiều chuyện tốt như vậy, ta còn chưa kịp cảm tạ ngươi đâu!" Nàng che miệng cười duyên, "Ta đã đem Lục Ý cô nương đưa đến Hàn lâm phủ, chung quy đó là nơi ở ngoại tổ nàng ta, lại là gia đình vị hôn phu của nàng, nàng ta đi vào trong đó cũng là đương nhiên. Về phần Hồng Trang cô nương... Trương viên ngoại yêu thích nàng thế nào, hai người ám thông xã giao thế nào, nghĩ đến Thượng Quan cô nương cũng đã biết. Thượng Quan cô nương cứ yên tâm đi, Trương viên ngoại nói như thế nào cũng được Hồng Trang cô nương gọi vài tiếng biểu bá phụ, tất nhiên là sẽ không gây khó dễ nàng." Hạ Liên Phòng cười vô cùng xinh đẹp.
Kiếp trước, Thượng Quan thị cũng như thế, đem Tiềm Nhi đưa vào Tề vương phủ, mặc cho người khác lăng nhục, ngoài miệng lại nói cái gì thế tử sẽ thương người, có thể đi theo bên người thế tử hưởng phúc, đó là một loại phúc khí.
Xem, hôm nay nàng cũng tạo phúc khí cho con gái bà ta đấy!
Ý cười nơi khóe miệng Hạ Liên Phòng càng thêm sâu. Thiên Tuyền ở một bên đứng nhìn, thình lình rùng mình một cái. Công chúa càng muốn gạt người, nụ cười trên mặt liền càng ôn nhu càng động lòng người, nàng hiện tại đã hiểu rất rõ rồi.
Thượng Quan thị nghe xong, tựa như mẫu thú bị thương thống khổ tru lên, miệng lớn tiếng mắng Hạ Liên Phòng, dùng ngôn ngữ ác độc nhất hạ lưu nhất trên đời mắng nàng.
Hạ Liên Phòng mắt điếc tai ngơ, xem như bà ta đang hát. Nàng đương nhiên sẽ không đi tra tấn Thượng Quan thị, đối phương đã gãy chân, lại không có nơi để đi, bị nàng nhốt ở nơi này không khác gì nuôi lợn. Ở trong lòng Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý, Thượng Quan thị có khả năng hay không không quan trọng, nhưng ở trong lòng Thượng Quan thị, hai nữ nhi này của bà ta lại là cực kỳ trọng yếu, thương tại nữ thân, đau tại nương tâm (vết thương trên người con, người mẹ đau lòng), đạo lý này Hạ Liên Phòng rất rõ ràng.
Kiếp trước Tiềm nhi Hồi nhi bị chết thảm, rõ ràng nàng đã làm quỷ, lại vẫn có thể cảm nhận được người chí thân bị hành hạ đến chết mang đến cực hạn thống khổ. Bởi vậy, Hạ Liên Phòng cũng muốn nhìn một chút, người như Thượng Quan thị, có phải cũng có cùng một cảm giác với nàng hay không.
Tận mắt chứng kiến người trọng yếu nhất từng bước một đi đến hủy diệt, không biết Thượng Quan thị có thích kết cục này hay không.
Đợi cho Thượng Quan thị mắng đến miệng khô lưỡi khô, Hạ Liên Phòng mới gội một ám vệ tới, lãnh đạm nói: "Trông coi tốt sân viện này, không cho bất kỳ người ngoài tới gần." Nói xong, nàng chậm rãi tới gần Thượng Quan thị, giữ vững một khoảng cách an toàn —— ngay cả như vậy, Thiên Tuyền cũng vẫn khẩn trương như cũ nhìn chằm chằm, sợ Thượng Quan thị sẽ làm ra hành vi quá khích nào với Hạ Liên Phòng.
"Biết không? Trương viên ngoại hôm nay có thể tiến vào thuận lợi, cũng là bởi vì có người dẫn đường." Dứt lời, Hạ Liên Phòng cười càng thêm sáng lạn mĩ lệ. "Hôm nay náo loạn lớn như vậy, phụ thân lại không ra mặt, Thượng Quan cô nương, ngươi có biết vì sao không?"
Cũng không chờ Thượng Quan thị trả lời, Hạ Liên Phòng liền cho ra câu trả lời chính xác: "Bởi vì hắn căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy ngươi nha!"
Tiếng cười như chuông bạc dễ nghe nhất thời vang vọng trong sân viện, Hạ Liên Phòng cười nhìn Thượng Quan thị trên giường, thấy bà ta càng phát điên càng thêm hỏng mất, Hạ Liên Phòng liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Danh sách chương