"Tứ muội, ta đương nhiên hiểu rõ là cần phải có muội tới, mới dám trừng trị bọn hạ nhân này." Ta vừa nói vừa đảo mắt nhìn Tiêu Khuynh Yên một lượt.

Tiêu Khuynh Yên cũng coi như là vừa lòng với câu nói của ta, sau đó lại bước tới ghế, ngồi đối diện ta: "Đại tỷ, rốt cục là nhón người của Thanh Mai đã phạm tội gì? "

"Bọn người này vô cùng đáng chết!" Ta băng lãnh nói, mắt lóe lên một tia đạo quang rồi nhanh chóng biến mất.

"Vô cùng đáng chết?" Tiêu Khuynh Yên có hơi chau mày, khó hiểu hỏi: "Vậy người của muội đã phạm vào tội hay kiêng kị nào sao? Dù có vậy tỷ cũng không cần ra tay đánh hai người chân yếu tay mềm như Thanh Mai và Lục Thanh đến bị thương dở sống dở chết chứ?"

Những lời của Tiêu Khuynh Yên nói ra không khỏi khiến ta phì cười trong bụng: "Chân yếu tay mềm, dở sống dở chết sao? Muội muội, muội nhầm rồi, bọn họ bây giờ chẳng phải còn rất tốt sao? Muội nên mời y phu khám mắt thì hơn!"

Tiêu Khuynh Yên có phần tức giận, nhưng cũng kìm chế lại: "Mắt muội rất tốt, tỷ không cần bận tâm. Tỷ nói bọn họ rất tốt? Là tốt chỗ nào? Một người thì mặt sưng, mắt đỏ hoe đẫm lệ, một người thì trán bị bầm, tỷ xem trán của Lục Thanh bây giờ không phải đang rỉ máu sao? Tỷ ra tay cũng độc ác thật!"

"Thì sao chứ? Bọn họ chỉ là hạ nhân, hơn nữa con mắt nào của muội thấy ta ra tay hành hung bọn họ? Là họ tự làm tự chịu! Muội vì bọn hạ nhân này mà đến cả tỷ tỷ cũng dám không coi trọng, nói năng không hiểu rõ phép tắc sao?" Ta quả thật chưa từng ra tay với bọn họ, vu oan ta sao? Ngay lúc Tiêu Khuynh Yên định lên tiếng phản bác, từ bên ngoài Tiêu bà bà bước vào, cất giọng, vẻ mặt nghiêm nghị bày ra: "Các ngươi đang nháo cái gì?"

Theo sau Tiêu bà bà là hai nha hoàn, cùng vài vị di nương, mấy vị di nương này hẳn là tới xem náo nhiệt a.

Ta cùng Tiêu Khuynh Yên và Khuy Nha cung kính, nhún người hành lễ. Tiêu bà bà tùy ý bảo: "Đứng lên."

Sau đó nhìn nhóm người Thanh Mai đang khép nép sợ sệt quỳ dưới nền, liền lên tiếng hỏi Tiêu Mễ Á Lam: "Lam nhi, chuyện gì đang xảy ra? Ngươi và Khuynh Yên cùng nhau tranh luận cái gì, mà lớn tiếng như vậy?"

Tiêu bà bà gọi Tiêu Mễ Á Lam là 'Lam nhi', còn gọi Tiêu Khuynh Yên là bằng tên, quả thật là có sự khác biết rất lớn, bất quá Tiêu Khuynh Yên cũng không để ý chuyện này, mà làm nũng nói: "Nội tổ mẫu, tỷ tỷ là bắt nạt con cùng người hầu của con a."

"Muội muội, muội làm sao có thể so bản thân với bọn hạ nhân này? Thật là làm mất mặt Tiêu phủ nha." Ta dịu dàng cất giọng, ha, là ngươi tự xỏ chỉ cho người xâu kim, vậy thì đừng trách ta.

Nhắc tới danh dự, và mặt mũi Tiêu phủ thì Tiêu bà bà lại thêm phần chán ghét đứa cháu gái Tiêu Khuynh Yên này!

Tiêu Khuynh Yên lửa giận nổi lên, nàng giận đến đỏ mặt, còn không phải sao? Ta sao sánh nàng với bọn hạ nhân cùng một cấp bậc nàng chưa hùng hổ xông tới chỗ ta hồ nháo là coi như cũng may lắm rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện