Sau khi Tiêu, Kỳ hai phủ cùng dùng cơm xong, thì chỉ còn vài vị trưởng bói ở lại hàn huyên đôi điều, sau, cũng trở về phòng mà nghĩ ngơi. Đương nhiên, là trừ một vài người!
Các vị di nương, tiểu thư cùng thiếu gia đều trở về phòng trước nhất, trong bụng đều tâm cơ khó lường sâu xa mà suy nghĩ, hẳn là đều cùng một ý nghĩ đi! Còn có thể nghĩ gì ngoài việc 'lấy lòng' người của Kỳ phủ đây? -Cư Hoa viên-
"Tiểu thư, người thấy các vị thiếu gia của Kỳ phủ thế nào? Có phải hay không là có chút động tâm a?", Khuy Nha choàng lên người ta một chiếc áo choàng mỏng bằng tơ lụa thượng hạng, có màu lam được thêu hoa văn tinh tế.
"Động tâm? Người động tâm không phải ta, mà là ngươi thì đúng hơn.", Ta đứng gần khóm hoa Cát Cân Tử cười nhẹ, rồi lên tiếng.
"Nô tì làm sao lại động tâm? Cho dù là có thì lý nào các vị thiếu gia đó chịu để mắt đến nô tì đây?" , Phải, nàng là phận thấp hèn, sao lại xứng với danh hôn hào phú!!?!?!
Nghe nàng nói, ta liền hiểu ngay, "Ngốc, ngươi không phải không xứng với họ, mà là họ không thể xứng với ngươi!", Ta nhàn nhạt nói, coi như là an ủi nàng đi.
Nàng có chút ngượng ngùng, nên liền cúi mặt xuống, mi mắt cũng thuận thế mà hạ xuống.
Thấy vậy, ta cũng không nghĩ nàng nên nán lại đây thêm lâu, "Người trở về nghĩ ngơi, có việc ta sẽ gọi, hiện tại, ta muốn yên tĩnh một lúc."
"Vậy, nô tì lui trước... " Nàng nhún người thi lễ, rồi xoay người trở về phòng của nha hoàn.
Tại Cư Hoa viên này, chỉ còn mình ta cùng trăm loài hoa, và cây cảnh xanh, hồng, đỏ nhiều màu vô tận, đôi lúc, có vài con bướm màu sắc rực rỡ bay ngang qua, sau đó rồi cũng bay đi không còn tung tích.
-Tinh Đế quốc - Đàn Hương Các-
"Không ổn, không ổn, Các chủ vạn lần không hay rồi a!!!!!" Huyên Tịnh gấp rút nói, một thân vừa chạy, một miệng vừa hô, trông, thực kinh hãi.
"Chuyên gì xảy ra?" Đàn Hương Các chủ thứ mười ba, An Điềm Điềm cất giọng hỏi.
"Chủ thượng,... Chủ thượng ngài ấy,... Ngài ấy... " Huyên Tịnh thở hồng hộc, nói không đứt quảng vô cùng không rõ ràng câu từ.
"Chủ thượng ra sao? Ngài ấy thế nào a?" An Điềm Điềm khi nãy còn bình tĩnh vô độ, ấy mà giờ lại bộ dáng gấp rút không kém Huyên Tịnh.
Các vị di nương, tiểu thư cùng thiếu gia đều trở về phòng trước nhất, trong bụng đều tâm cơ khó lường sâu xa mà suy nghĩ, hẳn là đều cùng một ý nghĩ đi! Còn có thể nghĩ gì ngoài việc 'lấy lòng' người của Kỳ phủ đây? -Cư Hoa viên-
"Tiểu thư, người thấy các vị thiếu gia của Kỳ phủ thế nào? Có phải hay không là có chút động tâm a?", Khuy Nha choàng lên người ta một chiếc áo choàng mỏng bằng tơ lụa thượng hạng, có màu lam được thêu hoa văn tinh tế.
"Động tâm? Người động tâm không phải ta, mà là ngươi thì đúng hơn.", Ta đứng gần khóm hoa Cát Cân Tử cười nhẹ, rồi lên tiếng.
"Nô tì làm sao lại động tâm? Cho dù là có thì lý nào các vị thiếu gia đó chịu để mắt đến nô tì đây?" , Phải, nàng là phận thấp hèn, sao lại xứng với danh hôn hào phú!!?!?!
Nghe nàng nói, ta liền hiểu ngay, "Ngốc, ngươi không phải không xứng với họ, mà là họ không thể xứng với ngươi!", Ta nhàn nhạt nói, coi như là an ủi nàng đi.
Nàng có chút ngượng ngùng, nên liền cúi mặt xuống, mi mắt cũng thuận thế mà hạ xuống.
Thấy vậy, ta cũng không nghĩ nàng nên nán lại đây thêm lâu, "Người trở về nghĩ ngơi, có việc ta sẽ gọi, hiện tại, ta muốn yên tĩnh một lúc."
"Vậy, nô tì lui trước... " Nàng nhún người thi lễ, rồi xoay người trở về phòng của nha hoàn.
Tại Cư Hoa viên này, chỉ còn mình ta cùng trăm loài hoa, và cây cảnh xanh, hồng, đỏ nhiều màu vô tận, đôi lúc, có vài con bướm màu sắc rực rỡ bay ngang qua, sau đó rồi cũng bay đi không còn tung tích.
-Tinh Đế quốc - Đàn Hương Các-
"Không ổn, không ổn, Các chủ vạn lần không hay rồi a!!!!!" Huyên Tịnh gấp rút nói, một thân vừa chạy, một miệng vừa hô, trông, thực kinh hãi.
"Chuyên gì xảy ra?" Đàn Hương Các chủ thứ mười ba, An Điềm Điềm cất giọng hỏi.
"Chủ thượng,... Chủ thượng ngài ấy,... Ngài ấy... " Huyên Tịnh thở hồng hộc, nói không đứt quảng vô cùng không rõ ràng câu từ.
"Chủ thượng ra sao? Ngài ấy thế nào a?" An Điềm Điềm khi nãy còn bình tĩnh vô độ, ấy mà giờ lại bộ dáng gấp rút không kém Huyên Tịnh.
Danh sách chương