“ Bổn vương còn có việc cần làm, xin đi trước một bước, Thượng Quan đại tiểu thư đưa bổn vương tới cửa, ta còn có chút chuyện muốn nói cùng ngươi.” Nam Cung Nguyên THaqc hằng giọng một cái, liếc qua Thượng Quan Khinh Vãn, dẫn đầu cất bước đi ở phía trước.
Nhìn bóng dáng hắn sải bước rời đi, mắt hạnh của Thượng Quan Nghê Diệu hiện lên vẻ thất vọng, mời vừa rồi ngay cả ngắm hoa tâm tình cũng không có, chỉ nghe lúc Thượng Quan Khinh Vãn khi bước qua ngang nàng, giả bộ như không biết gì cúi đầu nói thầm một câu:”Tam hoàng tử không phải là đã thích nhị muội chứ? Nhìn hắn khi rời đi còn đỏ mặt như vậy, hình như là đang xấu hổ...”
Nghe vậy, ánh mắt của Thượng Quan Nghê Diệu nhất thời sáng ngời, bất quá còn chưa kịp nói chuyện, Thượng Quan Khinh Vãn đã tháp tùng theo bóng dáng nghênh ngang của hắn mà đi, làm cho tâm nàng cũng theo đó mà mơ hồ bất định, không có cách nào bình tĩnh như trước.
--- -------dãy phân tuyến hoa lệ---- ---
Thượng Quan khinh Vãn qua một hồi lâu mới vòng vèo từ cửa phủ trở về, xa xa liề nhìn thấy Thượng Quan Nghê Diệu đã đứng đó đợi sẵn, môi mỏng khẽ nhếch,ẩn giấu một nụ cười đắc ý yếu ớt, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu cuả nàng, vị nhị muội thanh cao ngạo khí kia của nàng đã mắc câu.
“Đại tỷ---“ Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên tươi cười chủ động chào hỏi nàng, cùng dáng vẻ khi tranh chấp trước kia ở Lê Hoa uyển quả thực giống như hai người khác vậy.
“Nhị muội có việc gì tìm ta?” Thượng Quan Khinh Vãn nao nao, dáng vẻ giống như có chút ngoài ý muốn.
“Ách... Kỳ thực... Cũng không có gì, chỉ là ngày đó ở Lê Hoa uyển, đều là do muội muội quá vô lễ, xin đại tỷ đừng để ở trong lòng.” Thưỡng Quan Nghê Diệu ấp a ấp úng nói, điệu bộ có chút mất tự nhiên.
“Thì ra muội muội đang nhắc tới chuyện kia, kỳ thực ta đã sớm quên rối, không ngờ trong lòng muội muội vẫn luôn lo âu chuyện này...” Thượng Quan Khinh Vãn mỉm cười, giống như chỉ là vừa nhắc tới chuyện hết sức bình thường.
“Diệu nhi biết đại tỷ là người đại nhân đại lượng, sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng.” Thượng Quan Khinh Vãn thân mật cười nói, con ngươi đảo quanh, lời nói liền chuyển:”Vừa rồi là đại tỷ đưa tam hoàng tử đi ra ngoài sao? Vì sao lại lâu như vậy...”
“Ách... Cái này nếu muội muội không nhắc, ta thật thiếu chút nữa đã quên mất đại sự của ta hoàng tử.” Thượng Quan Khinh Vãn gõ đầu một cái, biểu tình như chợt nhớ việc gì đoq, tiếp theo lại là thần sắc mơ hồ, điệu bộ như muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng nói:”Kỳ thực tam hoàng tử vừa rồi đã nhờ ta làm giúp một chuyện, nhưng ta lại không biết là nên làm hay không...”
Nghe vậy, mắt thủy của Thượng Quan Nghê Diệu hiện lên một vẻ phức tạp, theo biểu tính trên mặt của Thượng Quan Khinh Vãn thì không khó để nhìn ra, đây tuyệt đối là đại sự, nàng đương nhiên cũng muốn biết.
“Nếu như đại tỷ nguyện ý nói ra, có lẽ Diệu nhi sẽ quyết định giúp tỷ.” Mắt hạnh của Thượng Quan Nghê Diệu lộ ra sự giảo hoạt, giả bộ như không chút để ý nhàn nhạt thăm dò nói.
“Nhưng mà... Chuyện này... Ta nói không nên lời, nếu như để cho tam hoàng tử biết ta giúp tam hoàng tử chuyển lời nhăqn cho muội muội...” Mặt Thượng Quan Khinh Vãn lộ vẻ khó xử, thốt ra, nhưng sau khi vừa nói xong lời liền vội vàng che miệng, giả bộ dáng vẻ nói lỡ lời.
“Tam hoàng tử bảo tỷ tỷ chuyển lời cho ta à? Việc này là sự thật? Tam hoàng tử hắn... Hắn đã nói gì vậy?” Thượng Quan Nghê Diệu nhất thời không giữ được bình tĩnh, giọng nói khẽ run lộ ra kích động, không thuận theo lẽ thường.
Nhìn bóng dáng hắn sải bước rời đi, mắt hạnh của Thượng Quan Nghê Diệu hiện lên vẻ thất vọng, mời vừa rồi ngay cả ngắm hoa tâm tình cũng không có, chỉ nghe lúc Thượng Quan Khinh Vãn khi bước qua ngang nàng, giả bộ như không biết gì cúi đầu nói thầm một câu:”Tam hoàng tử không phải là đã thích nhị muội chứ? Nhìn hắn khi rời đi còn đỏ mặt như vậy, hình như là đang xấu hổ...”
Nghe vậy, ánh mắt của Thượng Quan Nghê Diệu nhất thời sáng ngời, bất quá còn chưa kịp nói chuyện, Thượng Quan Khinh Vãn đã tháp tùng theo bóng dáng nghênh ngang của hắn mà đi, làm cho tâm nàng cũng theo đó mà mơ hồ bất định, không có cách nào bình tĩnh như trước.
--- -------dãy phân tuyến hoa lệ---- ---
Thượng Quan khinh Vãn qua một hồi lâu mới vòng vèo từ cửa phủ trở về, xa xa liề nhìn thấy Thượng Quan Nghê Diệu đã đứng đó đợi sẵn, môi mỏng khẽ nhếch,ẩn giấu một nụ cười đắc ý yếu ớt, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu cuả nàng, vị nhị muội thanh cao ngạo khí kia của nàng đã mắc câu.
“Đại tỷ---“ Thượng Quan Nghê Diệu đột nhiên tươi cười chủ động chào hỏi nàng, cùng dáng vẻ khi tranh chấp trước kia ở Lê Hoa uyển quả thực giống như hai người khác vậy.
“Nhị muội có việc gì tìm ta?” Thượng Quan Khinh Vãn nao nao, dáng vẻ giống như có chút ngoài ý muốn.
“Ách... Kỳ thực... Cũng không có gì, chỉ là ngày đó ở Lê Hoa uyển, đều là do muội muội quá vô lễ, xin đại tỷ đừng để ở trong lòng.” Thưỡng Quan Nghê Diệu ấp a ấp úng nói, điệu bộ có chút mất tự nhiên.
“Thì ra muội muội đang nhắc tới chuyện kia, kỳ thực ta đã sớm quên rối, không ngờ trong lòng muội muội vẫn luôn lo âu chuyện này...” Thượng Quan Khinh Vãn mỉm cười, giống như chỉ là vừa nhắc tới chuyện hết sức bình thường.
“Diệu nhi biết đại tỷ là người đại nhân đại lượng, sẽ không đem chuyện này để ở trong lòng.” Thượng Quan Khinh Vãn thân mật cười nói, con ngươi đảo quanh, lời nói liền chuyển:”Vừa rồi là đại tỷ đưa tam hoàng tử đi ra ngoài sao? Vì sao lại lâu như vậy...”
“Ách... Cái này nếu muội muội không nhắc, ta thật thiếu chút nữa đã quên mất đại sự của ta hoàng tử.” Thượng Quan Khinh Vãn gõ đầu một cái, biểu tình như chợt nhớ việc gì đoq, tiếp theo lại là thần sắc mơ hồ, điệu bộ như muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng nói:”Kỳ thực tam hoàng tử vừa rồi đã nhờ ta làm giúp một chuyện, nhưng ta lại không biết là nên làm hay không...”
Nghe vậy, mắt thủy của Thượng Quan Nghê Diệu hiện lên một vẻ phức tạp, theo biểu tính trên mặt của Thượng Quan Khinh Vãn thì không khó để nhìn ra, đây tuyệt đối là đại sự, nàng đương nhiên cũng muốn biết.
“Nếu như đại tỷ nguyện ý nói ra, có lẽ Diệu nhi sẽ quyết định giúp tỷ.” Mắt hạnh của Thượng Quan Nghê Diệu lộ ra sự giảo hoạt, giả bộ như không chút để ý nhàn nhạt thăm dò nói.
“Nhưng mà... Chuyện này... Ta nói không nên lời, nếu như để cho tam hoàng tử biết ta giúp tam hoàng tử chuyển lời nhăqn cho muội muội...” Mặt Thượng Quan Khinh Vãn lộ vẻ khó xử, thốt ra, nhưng sau khi vừa nói xong lời liền vội vàng che miệng, giả bộ dáng vẻ nói lỡ lời.
“Tam hoàng tử bảo tỷ tỷ chuyển lời cho ta à? Việc này là sự thật? Tam hoàng tử hắn... Hắn đã nói gì vậy?” Thượng Quan Nghê Diệu nhất thời không giữ được bình tĩnh, giọng nói khẽ run lộ ra kích động, không thuận theo lẽ thường.
Danh sách chương