Đón nhận ánh mắt khác nhau của mọi người trong đình, Khương Lê dường như không có việc gì vẫn như cũ đi. Bước chân nàng nhẹ nhàng, động tác ung dung chậm rãi, như tiểu cô nương dạo chơi giữa vườn hoa trong tiết thanh minh, vẫn còn vui vẻ, say mê, xinh đẹp.

Nàng đi vào trong đình, đầu tiên dừng chân bên cạnh Khương Ấu Dao, cười nói với Khương Ấu Dao: “Chúc mừng hôm nay Tam muội cập kê.” Lại quay sang mỉm cười với Khương Nguyên Bách và Quý Thục Nhiên áy náy nói: “Không biết lễ cập kê tổ chức ở đình giữa, muốn tìm hạ nhân dẫn đường nhưng có lẽ hôm nay bận rộn, người làm trong phủ không đủ, tìm không ra người dẫn đường. Đành phải tự mình đi tìm, mất rất nhiều thời gian, phụ thân và mẫu thân chớ giận Khương Lê.”

Mọi người xung quanh vừa nghe thấy vậy, đều có suy nghĩ sâu xa. Đường đường một phủ đệ thủ phụ, làm sao lại xảy ra tình huống không đủ người làm chứ, Khương Lê không tìm thấy hạ nhân, rõ ràng chính là có người cố ý không muốn dẫn nàng lại đây. Chắc là để nàng đến trễ xấu mặt mà thôi.

Ngẫm nghĩ, đột nhiên lấy lại tinh thần, nữ hài tử này vừa nói cái gì, Khương Lê? Chính là Khương nhị tiểu thư hại mẫu giết đệ, Khương Lê?

Quý nhân tới tham dự lễ quý, hoặc là trưởng bối có tuổi lớn hơn Khương Lê một vòng, hoặc là tiểu bối tuổi xấp xỉ với Khương Lê. Bọn tiểu bối thì chưa từng gặp Khương Lê còn các trưởng bối đã gặp qua Khương Lê rồi, nhưng đã rất nhiều năm trước khi Khương Lê còn nhỏ.

Mà trong miệng các quý nhân ở thành Yến Kinh, bộ dạng nhị tiểu thư Khương gia phần lớn đều là tưởng tượng ra, mọi người truyền miệng nhau, tuy mặt mũi Khương nhị tiểu thư không hung tợn như dạ xoa, nhưng ít nhất tướng mạo cũng khắc nghiệt khó chịu.

Mà nữ hài tử trước mặt, quá mức ôn nhu thuần khiết, thậm chí sự dịu dàng, thanh nhã của nàng, cũng sắp vượt qua Khương tam tiểu thư. Người như vậy mà hại mẫu giết đệ, thật sự khó có thể tưởng tượng.

Khi Khương Lê xuất hiện sắc mặt Quý Thục Nhiên lập tức biến đổi.

Bà ta am hiểu suy đoán nhân tâm, đương nhiên nhìn ra được, khi Khương Lê xuất hiện, khách khứa trong đình chấn động. Thưởng thức dung mạo của Khương Lê. Quý Thục Nhiên không muốn nhất chính là Khương Lê hơn Khương Ấu Dao. Cũng giống như sau khi bà ta thành chủ mẫu của Khương gia, Khương gia cũng không hề nhớ tới Diệp Trân Trân. Khương Ấu Dao một khi xuất hiện, Khương Lê cũng chỉ là bùn dưới đất.

Nhưng bùn đất này lại thiếu chút nữa còn hơn trân bảo trong tay bà ta, trong phút chốc trong lòng Quý Thục Nhiên thoáng qua sự hung ác.

Khương Nguyên Bách đứng ở bậc thang, nhìn xuống hai nữ nhi. Ở sâu trong nội tâm, dĩ nhiên ông ta càng yêu thương Khương Ấu Dao từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông ta hơn. Nhưng dáng vẻ Khương Lê lại giống ông ta, khí chất Khương Lê xuất chúng, khiến ông ta cực kỳ có thể diện, vì thế sự không hài lòng với Khương Lê tức khắc tan đi rất nhiều.

Khương Nguyên Bách phất phất tay, nói: “Không sao.”

Khương Lê hành lễ với Khương Nguyên Bách rồi đứng bên cạnh Lư thị làm bộ xem lễ.

Khương Lê xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong đình. Khiến cho Khương Ấu Dao không còn là vai chính trong lễ cập kê này, trong lòng Khương Ấu Dao vô cùng buồn bực, nhưng không tốt biểu hiện ra ngoài. Đành kiềm nén phẫn nộ ở trong lòng tiếp tục lễ cập kê này.

Khách khứa ngồi xuống, Khương Nguyên Bách đứng dậy đọc diễn văn, tán giả* là một nữ phu tử đức cao vọng trọng trong thành Yến Kinh.

* Tán giả: người chỉ dẫn làm lễ.

Quý Trần thị đi đến trước mặt Khương Ấu Dao, cao giọng ngâm xướng lời khấn: “Ngày lành tháng tốt, tăng thêm y phục. Vứt bỏ ấu trĩ, thuận lợi trưởng thành. Thông minh mạnh khỏe, một đời phú quý.” Cúi xuống chải đầu cho Khương Ấu Dao.

Khương Lê nhìn nhìn, trong đầu hiện lên cảnh tượng cập kê khi mình còn là Tiết Phương Phỉ.

Mẫu thân của nàng qua đời quá sớm, Đồng Hương rất nhỏ, chính tân chải đầu cho nàng là đại thẩm cách vách nhìn nàng lớn lên. Lúc lễ cập kê lễ, Tiết Hoài Viễn còn quay lưng lại với nàng lau trộm nước mắt. Nghe Tiết Chiêu nói, Tiết Hoài Viễn luôn miệng nhắc mãi: “A Li trưởng thành, sẽ phải rời khỏi cha.”

Khi đó nàng vô tâm vô phế(không tim không phổi), ôm lấy cánh tay của Tiết Hoài Viễn cười nói: “A Li không đi đâu hết, A Li luôn bên cha, cả đời ở cùng cha.”

Khương Lê hít sâu một hơi, thu lại lệ trong mắt.

Người nói không đi đâu hết đó cuối cùng cũng bỏ cha già và đệ đệ gả đến nơi xa, rốt cuộc không trở về. Kết cục hồng nhan bạc mệnh, chưa chắc không phải là sự trừng phạt với nàng vì không giữ lời.

Khương Ngọc Nga đứng bên cạnh Dương thị, mắt nhìn Khương Ấu Dao ở trên đài làm lễ, trong mắt khó nén khát vọng và hâm mộ. Lễ cập kê của nàng, chắc chắn sẽ không long trọng như Khương Ấu Dao. Nghĩ đến đây, chung quy có chút không cam lòng, không nhịn được nhìn sang Khương Lê.

Đều là đích nữ của Khương gia, Khương Lê nhìn thấy lễ cập kê của Khương Ấu Dao, nghĩ lại chính mình, có lẽ sẽ càng phẫn hận khó chịu. Trong lòng Khương Ngọc Nga, đột nhiên lại có một loại khoái cảm, mà khi nàng ta nhìn sang, lại thấy Khương Lê nhìn chằm chằm Khương Ấu Dao trên đài, bình tĩnh như là người xa lạ.

Sao có thể?

Chẳng lẽ Khương Lê không cảm thấy phẫn nộ, không cảm thấy không công bằng, không cam lòng sao?

Không chỉ có là Khương Ngọc Nga, chung quanh rất nhiều khách khứa cũng ở nhìn chăm chú vẻ mặt của Khương Lê.

Nhưng nhìn Khương Lê chỉ thấy khóe môi tươi cười vô cùng rõ ràng, dường như thật lòng rất vui cho Khương Ấu Dao.

Người chung quanh đều khó hiểu.

Khương Ấu Dao vừa hành lễ ở trên đài, cũng vừa không bỏ sót vẻ mặt của Khương Lê. Khương Lê biểu hiện càng bình tĩnh, nàng ta càng không tin, trong lòng điên cuồng hò hét, nàng là giả bộ, tất cả đều là giả bộ!

Cho đến khi nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Quý Thục Nhiên truyền đến, Khương Ấu Dao mới nhận thấy được chính mình suýt nữa luống cuống. Nàng ta bình phục một chút tâm tình của mình, nghĩ đến cảnh tượng đợi lát nữa Khương Lê sắp sửa đối mặt, giận dữ mới vừa rồi đã tan thành mây khói, thay vào là hưng phấn gấp không chờ nổi.

Cũng đúng lúc này, đã hoàn thành ba lạy khấu đầu, Khương Ấu Dao quỳ gối trước mặt Khương Nguyên Bách và Quý Thục Nhiên, nghe lời dạy bảo xong. Khấu tạ kết thúc buổi lễ.

Sau khi buổi lễ kết thúc, đó là lúc các tân khách đưa lên lễ cập kê.

Vì để biểu hiện ra quan hệ thân thiết với Khương gia, các quý nhân ra tay rất hào phóng, lễ vật từng cái đều trân quý. Khương gia, ngoại trừ tam phòng đưa nhẹ chút, còn lại đều là lễ trọng.

Khương Ấu Dao cầm cái hộp Khương Lê bảo Đồng Nhi đưa lên, cười khanh khách nhìn về phía Khương Lê, nói: “Nhị tỷ, ta có thể mở lễ vật của tỷ ngay bây giờ không?”

Nàng tươi cười còn có chút ngượng ngùng, xen giữa vào sự e lệ của thiếu nữ và đại cô nương, làm nàng càng  rực rỡ hơn.

Các tân khách đều dừng chân, nhìn về phía Khương Lê.

Tuy rằng Khương nhị tiểu thư trước mắt thoạt nhìn ôn nhu đáng yêu, nhưng chuyện lúc trước, cũng là thật sự đã phát sinh. Khương tam tiểu thư tuổi còn nhỏ, lại được sủng ái không biết đến thế gian hiểm ác, không biết vị Khương nhị tiểu thư tâm tư ngoan độc này, sẽ trả lời Khương tam tiểu thư như thế nào?

Khương Lê cười cười: “Đương nhiên có thể.”

Hương Xảo đứng rất xa trong đám người, lòng bàn tay không biết khi nào chảy ra một chút mồ hôi. Nghiêm túc mà xem xét, mấy ngày nay, Khương Lê đối xử với nàng ta không tồi, ngoài ban thưởng phong phú, còn còn vô cùng ôn hòa. Hơn Khương Ấu Dao Quý và Thục Nhiên tốt gấp mười lần.

Nhưng mà trong lòng Hương Xảo tiếc nuối nghĩ, trên đời này, cũng không phải người tốt sẽ được gặp tốt, người thiện bị người khinh, ngựa hiền bị người cưỡi, tiểu hài tử ba tuổi cũng hiểu rõ đạo lý này.

Khương Ấu Dao cúi đầu mở hộp ra, không người nào thấy khóe miệng nàng ta tươi cười gia tăng, nhưng mà chỉ giây lát, nàng ta la hoảng lên, dường như đã chịu kinh sợ rất lớn, thất thanh nói: “Trời ạ, đây là cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện