Tôi nhất định bảo vệ mọi người.

Lý Ẩn nói như vậy, hoàn toàn không phải muốn tự gạt mình gạt người. Trên thực tế, hắn hiểu rất rõ, địa điểm mà huyết tự chỉ thị chỉ định khủng bố đến cỡ nào. Cho dù là hắn, cũng đã rất nhiều lần giật mình bừng tỉnh từ trong ác mộng.

Hơn bất cứ người nào sống trong tòa nhà trọ này, hắn là người quý trọng sinh mạng con người nhất.

Nguyên nhân, tất cả là vì cha mẹ của hắn.

Lần đầu tiên gặp bác sĩ Đường Lan Huyễn trong nhà trọ, thời điểm y bộc lộ sự sùng bái đối với phụ thân Lý Ẩn, có thể nói trong lòng Lý Ẩn chính là mặn ngọt pha lẫn đắng cay chua chát.

Bác sĩ.

Bất luận thế nào Lý Ẩn cũng không muốn làm một bác sĩ.

Khi còn bé, hắn vốn vô cùng yêu thích nghề bác sĩ này. Đả kích lần đó, đến nay hắn vẫn không cách nào quên được. Nhưng, cũng vì lần đó nên mới có hắn bây giờ.

Phụ thân của Lý Ẩn là Lý Ung, lúc đầu vốn chỉ là một bác sĩ ngoại khoa thực tập tại bệnh viện Chính Thiên. Những năm đó, vị trí công tác đều do nhà nước điều động, mà ngành y khoa lại càng khắt khe hơn các ngành khác. Phụ thân học tập Tây y, ông ấy một lòng hy vọng có cơ hội được ra nước ngoài tu nghiệp, hy vọng có thể không ngừng thăng tiến. Đúng lúc đó, ông ấy và con gái người sáng lập bệnh viện Chính Thiên, cũng chính là mẫu thân của Lý Ẩn, đã gặp nhau.

Lúc đó, quy mô của bệnh viện Chính Thiên cũng được tính là lớn rồi, tuy là bệnh viện tư, nhưng đứng đằng sau nó là cả một đại gia tộc, tài lực hùng hậu này đã biến bệnh viện Chính Thiên thành một bệnh viện lớn nổi tiếng tại thành phố K.

Phụ thân chỉ là một bác sĩ thực tập, rất rõ ràng, nếu chỉ dựa vào sức lực cá nhân, rất khó thăng chức. Cho nên ông ấy tiếp cận mẫu thân, cố gắng bằng mọi giá bắt nhốt bằng được trái tim thiếu nữ của mẫu thân. Mà mẫu thân là con một, nếu kết hôn với bà, thì chẳng khác nào nắm giữ toàn bộ quyền hành kinh doanh bệnh viện trong tương lai, dù sao bệnh viện cũng là công việc kinh doanh của gia tộc, khẳng định rất coi trọng vấn đề kế thừa.

Lúc đó vì theo đuổi mẫu thân, có thể nói phụ thân gần như đã tiêu hao tất cả tâm lực, rốt cục cũng khiến cho mẫu thân yêu ông ấy. Sau đó thuận lợi kết hôn, cũng thành công chiếm lấy cơ hội ra nước ngoài du học, cuối cùng tốt nghiệp về nước. Tiếp theo, nhờ viện trưởng hỗ trợ, nên đã nhận được mấy ca phẫu thuật, kết quả toàn bộ thành công rực rỡ. Cũng chính vì như thế, phụ thân của Lý Ẩn mới lên như diều gặp gió, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai ba năm, từ một bác sĩ thực tập biến thành bác sĩ tiếng tăm của bệnh viện.

Lúc đó tất cả mọi người đều đã biết rõ, viện trưởng tương lai của bệnh viện Chính Thiên, nhất định là Lý Ung chứ không ai khác.

Thời điểm Lý Ẩn sinh ra, phụ thân đã trở thành giám đốc khoa ngoại. Nhưng mà, với thân phận của ông ấy, đến viện trưởng cũng phải nể mặt ba phần. Thời gian dần trôi, phụ thân cũng dần thăng tiến.

Lúc Lý Ẩn còn bé, cũng rất sùng bái phụ thân, cũng biết trong tương lai phụ thân nhất định sẽ trở thành viện trưởng bệnh viện Chính Thiên. Cho nên, lúc nào cũng có cảm giác mình phải thật xuất chúng. Thậm chí, từ nhỏ hắn đã bắt đầu đọc sách y học, hy vọng tương lai có thể trở thành một bác sĩ tài giỏi như phụ thân. Những cuốn sách hắn đọc không chỉ riêng sách ngoại khoa, mà còn cả sách nội khoa, sách thần kinh, sách tai mũi họng, v.v... Hơn nữa với trí nhớ đặc biệt bẩm sinh, tới lúc gần năm tuổi, tri thức y học của hắn đã hơn rất xa so với những bạn bè cùng trang lứa.

Lúc Lý Ẩn lên sáu, viện trưởng đương chức về hưu, phụ thân rốt cục toại nguyện tấn chức tân viện trưởng. Sau khi ông ấy nhậm chức liền thẳng tay tiến hành cải tổ, đuổi rất nhiều bác sĩ, đổi nhà cung cấp dược phẩm và thiết bị y tế, cũng bỏ ra rất nhiều tiền để quản cáo bệnh viện trên TV. Lý Ẩn nhớ rất rõ lúc nhỏ xem TV, mỗi ngày đều có thể bắt gặp vô số hình ảnh quảng cáo về các khoa của bệnh viện Chính Thiên như chỉnh hình, phụ sản v.v... Có nhiều mẫu quảng cáo dài đến hơn nửa giờ đồng hồ, nhưng quảng cáo thực chất vẫn chỉ là quảng cáo. Mỗi một mẫu quảng cáo, đều là một đám diễn viên cùng nhau diễn trò, đóng vai người bệnh sau khi được trị liệu hoàn hảo đến cám ơn bác sĩ này cám ơn bác sĩ nọ.

Mà cuộc cải tổ của phụ thân, đã dẫn đến một số bác sĩ phản đối.

Đầu tiên dĩ nhiên là những bác sĩ bị cho thôi việc kia. Rất nhiều người đều cho rằng phụ thân cố ý xây dựng vây cánh cho mình trong bệnh viện, những người có ý kiến với cách làm việc của ông ấy đều bị thanh trừ. Hơn nữa đa số bác sĩ bị mất việc đều là bác sĩ Trung y, phụ thân tựa hồ cố ý muốn biến bệnh viện Chính Thiên thành một bệnh viện thuần Tây y, một người học Tây y như ông ấy tựa hồ không hề tin tưởng vào Trung y, từ đó về sau trong bệnh viện cũng không còn bác sĩ nào kê toa thuốc Trung y nữa.

Mà chuyện đột ngột thay đổi nhà cung cấp dược phẩm và thiết bị y tế, càng làm cho nhiều người dị nghị. Bởi vì tất cả đều chuyển hết về cùng một nhà cung cấp do phụ thân chỉ định. Hơn nữa, giá cả dược phẩm và thiết bị y tế, so với lúc trước thì cao hơn rất nhiều lần. Lý Ẩn khi còn nhỏ đối với những chuyện này cũng không hiểu rõ, nhưng hắn càng trưởng thành, thì càng hiểu rõ con người phụ thân của mình, mà thứ hắn hiểu rõ đầu tiên, chính là nhà cung cấp đó nhất định đã lại quả cho phụ thân rất nhiều chỗ tốt, thậm chí phụ thân còn có thể yêu cầu đối phương xuất hóa đơn với giá khống, tham ô khoản tiền chênh lệch. Nếu không, chất lượng dược phẩm rõ ràng không có chênh lệch, sao cứ nhất định phải chọn nhà cung cấp đó chứ? Hơn nữa đó cũng không phải là nhà cung cấp nổi tiếng.

Còn đối với Lý Ẩn, thì đây mới chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng.

Chế độ bảo hiểm y tế ngày xưa không có phổ biến như ngày nay, vấn đề người nghèo rất khó khăn trong việc khám chữa bệnh vẫn luôn là nỗi âu lo của rất nhiều người. Vài người bệnh nặng, chữa trị kéo dài, thì chi phí thuốc men sẽ trở nên vô cùng đáng sợ đấy. Huống chi, sau này Lý Ẩn cũng điều tra được, bệnh viện viết hóa đơn cho bệnh nhân, trong đó có rất nhiều khoản chi phí phát sinh, làm chi phí điều trị tăng cao. Cuối cùng khiến cho gia đình người bệnh càng lúc càng mất khả năng chi trả.

Tuy chi phí thuốc men đắt đỏ, nhưng do điều kiện về mọi mặt của bệnh viện Chính Thiên nên bệnh nhân vẫn lựa chọn nơi đây làm nơi điều trị bệnh tình. Dù sao, nhờ có phụ thân tuyên truyền, bệnh viện Chính Thiên sớm đã trở thành bệnh viện nổi tiếng nhất ở thành phố K.

Lý Ẩn không thể nào quên cái đêm hôm đó.

Đêm đó, hắn bị thanh âm cãi nhau đánh thức, ra khỏi căn phòng của mình, từ trên bậc thang nhìn xuống phòng khách huyên náo bên dưới.

Phụ thân và mẫu thân đều đang ngồi trên bộ salon bằng da, còn trước mắt là một nam thanh niên trẻ tuổi đeo mắt kính, thanh niên kia Lý Ẩn đã từng nhìn thấy, là bác sĩ trong bện viện của phụ thân.

“ Nói cái gì?” Phụ thân đốt một điếu thuốc, hút một hơi, nói:” Bọn họ muốn kiện bệnh viện chúng ta sao?”

“ Viện trưởng, ngài không thể khoanh tay ngồi nhìn ah!” bác sĩ đeo kính kia nói:’ Lúc đó tôi hoàn toàn làm theo chỉ thị của ngài đấy. Hôm đó, thời điểm lão thái thái đó phát bệnh, tôi đã xin chỉ thị của ngài xem có nên lập tức tiến hành phẫu thuật hay không. Nhưng chính miệng ngài đã nói, không thanh toán hết chi phí điều trị còn nợ, thì không cần tiến hành phẫu thuật. Lúc đó con trai bà lão đã quỳ xuống, van xin tôi, y có phải đi bán thận cũng sẽ thanh toán hết chi phí thuốc men cho chúng ta, cầu xin chúng ta lập tức phẫu thuật đấy.”

“ Sau đó không phải anh đã tiến hành phẫu thuật rồi sao?” Lúc đó phụ thân chỉ nuốt mây nhả khói, mặt tỉnh như không khiến cho Lý Ẩn thấy tim mình lạnh buốt.

“ Nhưng lúc đó đã trì hoãn hơn hai giờ đồng hồ rồi a!” Bác sĩ đeo kính quát ầm lên:” Viện trưởng, ngài nói tôi bây giờ phải làm sao đây ah! Cái chết của lão thái đó, tôi hoàn toàn không có trách nhiệm, đều do chỉ thị của viện trưởng ngài! Một khi bọn họ kiện bệnh viện, nếu viện trưởng ngài vì chối bỏ trách nhiệm mà đổ hết lên đầu tôi thì...”

“ Anh uy hiếp tôi?” Lúc đó phụ thân toát ra bá khí hung dữ, nói:” Anh nói xem là ai đề bạt anh? Bình thường anh nhận phong bì của gia đình bệnh nhân, mỗi một lần không phải tôi đều mở một mắt nhắm một mắt đó sao? Nếu anh dám nói những lời thừa thải với truyền thông, anh cũng không xong đâu!”

“ Ngài... Lý Ung, ngài hiếp người quá đáng rồi!”

“ Đủ rồi,” Lý Ung tiếp tục nói,” Thật ra không có gì không thể giải quyết cả, bệnh viện mỗi ngày không phải đều có người chết sao? Hơn nữa người chết còn là một lão thái thái, không phải bây giờ quốc gia đang nói gánh nặng người già là rất nghiêm trọng sao? A, đừng có ngạc nhiên! Tôi kinh doanh bệnh viện cũng không phải ngày một ngày hai, dù sao anh cũng không phải không phẫu thuật, sợ cái gì? Tôi và tổng biên tập << K thị nhật báo>> Tiếu tổng biên rất thân, chỉ cần nói ông ấy cho đăng một bài, nói rõ gia đình bệnh nhân cố tình gây chuyện không được sao? Bọn họ có chứng cứ gì, nói chúng ta trì hoãn thời gian phẫu thuật?”

Lúc này mẫu thân cũng phụ họa nói:” Bác sĩ La, anh yên tâm đi nha. Con trai bệnh nhân không quyền không thế, từ nơi khác đến làm công, y biết cái gì, chỉ sợ tiền thuê luật sư còn không có. Chúng ta sẽ kiếm y bàn bạc, cuối cùng không phải là tiền sao? Dù cho có kiện thắng bệnh viện, chúng ta cũng chỉ có thể đền y tiền, chứ có làm cho mẹ y sống lại được đâu?”

“ Nói thì nói như vậy, nhưng mà...”

“ Tôi nói rồi không có chuyện gì đâu.” Phụ thân tiếp tục nói:” Anh đó, lo mà thúc giục tiểu Lưu một chút, hội nghị y học thường niên ba tháng sau, bài luận văn mà nó ‘cầm đao’ cho tôi cố gắng viết cho thật tốt. Tiểu Lưu là một nhân tài ah, nhưng mà tính tình đúng là quá cứng đầu, nếu không phải vợ nó bị nhiễm trùng đường tiểu, để tôi giúp nó thanh toán chi phí điều trị, chưa chắc nó chịu giúp tôi ah.” (捉刀- cầm đao: làm văn hộ; viết thay người khác (Tào Tháo sai Thôi Viêm thay mình tiếp sứ Hung Nô, còn mình thì cầm đao đứng cạnh giường.Tiếp xong, hỏi sứ Hung Nô 'Nguỵ Vương thế nào', sứ thần đáp: 'Nguỵ Vương thật phong nhã, nhưng người cầm đao đứng ở đầu giường mới thật là người anh hùng'. Sau đó từ này có nghĩa là làm hộ văn bài cho người khác))

Thời điểm Lý Ẩn nghe hết tất cả, toàn thân chỉ cảm thấy rét buốt đông cứng.

Cầm đao là ý gì, hắn hoàn toàn biết rõ.

Vừa rồi phụ thân còn nói cái gì. Già rồi thì phải chết sao? Lão bà đó đáng chết sao? Dùng tiền thì có thể đổi được mạng người sao?

Phụ thân không phải là bác sĩ sao? Ông lên truyền hình quảng cáo, không phải luôn miệng nói, bác sĩ của bệnh viện Chính Thiên, đều là lương y như từ mẫu, nhất định khiến cho bệnh nhân cảm thấy sự ấm áp của gia đình đó sao? Những cái đó... Toàn bộ đều là nói dối sao?

Vài ngày sau, Lý Ẩn vẫn tiếp tục chú ý vụ kiện tụng đó. Quả nhiên, con trai của bệnh nhân kia không tiếp tục khởi kiện nữa, mà lại giải quyết riêng với bệnh viện. Nghĩ một chút là biết, nhất định phụ thân đã dùng đến phương pháp vừa đánh vừa xoa, khiến y không còn cách nào khác phải nhận tiền rời đi.

“ Tiểu Ẩn à...” Đọc thấy tin tức vụ này trên mặt báo, phụ thân vừa tươi cười, vừa vuốt đầu Lý Ẩn, nói:” Con phải học tập thật giỏi, tương lai tốt nghiệp đại học. Đến lúc đó, bệnh viện Chính Thiên sẽ là của con đấy, con phải nhớ kỹ, bác sĩ, cũng là một loại thương nhân, hơn nữa so với thương nhân bình thường thì càng kiếm được nhiều tiền hơn đó nha.”

“ Thương nhân?” Lý Ẩn khó hiểu hỏi:” Bác sĩ sao có thể giống như là thương nhân được chứ?”

“ Ha ha, tiểu Ẩn, đừng có nghe theo mấy cái đạo lý cổ hủ trong sách vở. Con người sinh ra đều bình đẳng, đó đều là nói nhảm, nếu thực ai cũng bình đẳng như ai, thì cha của con còn cần phải hao phí sức lực lớn như vậy làm cái gì? Người với người, không thể nào có chuyện bình đẳng. Cứ lấy chuyện này làm ví dụ, nếu như gia đình bệnh nhân kia có nhiều tiền, có ra nông nổi này không? Cũng chính là vì không có tiền, nên họ mới không có cách nào để chữa bệnh! Bản thân mình nghèo còn không biết giữ gìn, bị bệnh rồi lại đi trách người ta sao? Tiểu Ẩn, xã hội này chính là như vậy, mạnh được yếu thua, bệnh viện, cũng chỉ là một nơi kinh doanh.”

Kinh doanh...

Lấy sinh mạng con người ra kinh doanh sao?

Nói đùa gì vậy!

“ Được rồi, con còn nhỏ, tương lai con sẽ hiểu thôi.” Phụ thân Lý Ung tiếp tục nói:” Thành tích gần đây của con quả là không tồi, cha rất hài lòng. Các kỳ thi tiếp theo con cũng phải đứng nhất hết cho cha. Con trai của Lý Ung này, phải là người đứng trên vạn người!”

Lý Ẩn cúi đầu thật sâu.

Bác sĩ, chính là thương nhân

Người, không phải sinh ra đều bình đẳng.

Nhân mạng, cũng chỉ dùng để kinh doanh.

Cái này là cái gọi là “bác sĩ” sao?

“ Cha ơi, có thực cha không cảm thấy bất cứ áy náy nào với những bệnh nhân đó không?” Lý Ẩn đột nhiên cố lấy dũng khí nói:” Bọn họ đều vì xem quảng cáo, tin tưởng vào bệnh viện nên mới đến đây điều trị đó cha! Là tin tưởng tài năng của cha, mới... Tánh mạng mỗi người đều là bảo vật, chẳng lẽ không có tiền thì cũng tức là không có quyền sống sót sao?”

“ Đó là đương nhiên rồi.” Lý Ung bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nói:” Tiểu Ẩn, con quá ngây thơ rồi. Làm như vậy, cũng không phải chỉ có một mình cha. Mỗi ngày đều có người chết, chỉ có điều những người đó chết ở bệnh viện của cha mà thôi. Cha cũng không phải làm từ thiện, bệnh nhân trả tiền cho cha, cha chữa bệnh cho bệnh nhân, bất quá chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Nếu không có tiền thì..., cha không có nghĩa vụ đi chữa bệnh cho ai cả. Chính là đơn giản như vậy. Cha làm bác sĩ nhiều năm như vậy rồi, từ lâu đã quen với việc sống chết của con người. Cứu nhiều hơn một người, cứu ít đi một người, cái thế giới này cũng không có gì thay đổi.”

Cái này chính là quan điểm làm người của phụ thân sao.

Mà cũng bắt đầu từ ngày đó, Lý Ẩn, hạ quyết tâm.

“ Con sẽ không kế thừa sự nghiệp của cha, con cũng sẽ không làm bác sĩ.”

Hắn thiêu hủy tất cả sách vở y học.

Nếu như bác sĩ chỉ dùng đồng tiền để cân nhắc tánh mạng thì..., nếu như bởi vì đã quen với việc sống chết của con người mà coi thường nhân mạng thì..., nếu như bác sĩ chữa bệnh chỉ thuần túy là cuộc giao dịch thì..., như vậy Lý Ẩn thà rằng không đi làm bác sĩ.

Dù sao, cũng không phải chỉ có bác sĩ, mới có thể cứu người.

Lúc trước đăng ký nguyện vọng thi đại học, Lý Ẩn đã không chút do dự đăng ký một ngành chẳng liên quan gì đến y học. Tuy hắn đối với y học vô cùng hứng thú, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ đi làm một bác sĩ.

Hắn không muốn trở thành một thành viên trong cái đội ngũ dơ bẩn đó.

Hắn tuyệt đối không hy vọng trở thành một bác sĩ không giống bác sĩ mà lại giống thương nhân.

Cho dù là muốn làm bác sĩ, Lý Ẩn cũng muốn làm một bác sĩ có thể đối xử công bằng đối với mọi nhân mạng, không cần mỗi lần cứu người đều phải nhìn tiền mà làm việc.

Cho dù không được làm việc trong bệnh viện, cho dù không có thu nhập cao, cho dù không được mọi người hô hào tán dương .

Lý Ẩn thề tuyệt đối không thể trở thành một người như phụ thân của mình.

Sau này, hắn bắt đầu sáng tác tiểu thuyết mạng. Tuy viết về chiến tranh tàn khốc, nhưng mà giữa những hàng chữ, vẫn nêu bật những phẩm chất tốt đẹp của con người. Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho tiểu thuyết của hắn có tỷ lệ theo dõi không cao, tiểu thuyết mạng bây giờ, từ lâu đã không còn yếu tố nhân tính, miêu tả nhân vật chính càng tư lợi, càng ngang ngược bá đạo, lại càng được độc giả ưu ái. Bình thường kết thúc một quyển tiểu thuyết, nhân vật chính ít nhất cũng phải giết chết hơn trăm vạn con người, nhưng vẫn sống một cách tiêu diêu tự tại, lại được vạn người kính ngưỡng, vô số mỹ nữ hâm mộ.

“ Nhân vật chính” loại này, quả thực giống như là một phiên bản của phụ thân, khiến Lý Ẩn có cảm giác vô cùng buồn nôn.

“ Sao vậy? Lý Ẩn? Cậu...” Hoa Liên Thành nhìn Lý Ẫn đang ngây ngốc, vội hỏi:” Cậu... Cậu suy nghĩ gì vậy? Nghĩ đến xuất thần luôn à?”

“ Không có gì.” Lý Ẩn lắc đầu, nói:” Liên Thành, các cậu yên tâm đi. Mỗi một người các cậu, tôi đều sẽ dốc toàn lực để bảo vệ đấy. Không đến một khắc cuối cùng tôi tuyệt đối không bỏ rơi bất cứ người nào!”

Lúc trước. Diệp Khả Hân chết trước mặt mình, Lý Ẩn vẫn còn cảm thấy hối hận. Sau đó gặp gỡ Doanh Tử Dạ, thì đem bút ký tặng cho cô, giúp cho cô có được những chỉ dẫn cần thiết tránh được một kiếp. Lần đó chơi trốn tìm, sau nhiều lần thảo luận cùng Doanh Tử Dạ, mới tìm được sinh lộ cho bác sĩ Đường và Dương Lâm.

Bản thân mình đến tột cùng còn có thể cứu được bao nhiêu người đây?

Mà những oan hồn lệ quỷ kia tuy khủng bố, nhưng, nếu so với loại người như phụ thân, Lý Ẩn lại cảm thấy cái loại sau còn đáng sợ hơn nhiều, còn làm lòng người lạnh lẽo hơn nhiều.

Đúng lúc này, Liên Thành đứng dậy, nói với Lý Ẩn:” Lý... Lý Ẩn, tôi muốn đi WC.”

“ Ừ, đi đi.”

“ Cậu... Cậu có thể... Cậu có thể đi với tôi không?”

Lý Ẩn hơi sững người, ngay sau đó hiểu ý. Hoàn toàn không thể trách Liên Thành nhát gan, ở địa phương khủng bố thế này, ai dám nửa đêm một mình đi WC chứ hả? Hơn nữa trước đây Odakiri Yukiko chính là chết ở trong WC đấy.

“ Được, tôi đi với cậu.”

Tiếp theo, hai người bước nhanh về hướng WC, dù sao vẫn còn Đoạn Dịch Triết canh gác.

Sau khi vào WC, Lý Ẩn đứng dựa cửa, Liên Thành lập tức tụt kéo quần, đồng thời nói với Lý Ẩn:” Tiểu Hàm, thật ra là một người vô cùng nhát gan, chỉ là một con bươm bướm cũng có thể hù dọa cô ấy mất cả hồn vía. Tôi biết, cô ấy luôn phải cố gắng chịu đựng, cô ấy vô cùng thống khổ, nhìn bộ dáng cô ấy, tôi cảm thấy rất khó chịu.”

“ Liên Thành.”

“ Tôi rất hối hận, nếu tôi không dẫn cô ấy đến thành phố K, thì đã không có chuyện như vậy xảy ra. Chúng tôi lúc nào cũng yêu thương lẫn nhau, thế nhưng mà, hôm nay lại...”

“ Đủ rồi!” Lý Ẩn cắt ngang lời y, nói:” Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi, sẽ giúp mọi người sống sót. Nhất định đó!”

“ Ừ.” Liên Thành gật đầu, xoay đầu, nói với Lý Ẩn:” Có thể gặp được cậu trong nhà trọ thật sự là quá tốt, Lý Ẩn. Nhưng mà, vì nguyên nhân gì mà cậu lại từ chối kế thừa sự nghiệp của cha cậu vậy? Cậu nhất định sẽ trở thành một bác sĩ rất xuất sắc đấy.”

“ Tôi sẽ không làm bác sĩ đâu. Tôi...”

Tôi không có cách nào coi thường nhân mạng, cũng không hiểu phải “ kinh doanh” bệnh viện như thế nào.

Lý Ẩn thấy Liên Thành đã xong, vì vậy nắm lấy nắm cửa...

Thế nhưng mà, tuy nắm cửa đã vặn mở, nhưng... Nhưng căn bản, lại không cách nào mở cửa ra!

Thử đi thử lại nhiều lần, cửa... Vẫn như cũ không hề nhúc nhích!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện