Khoa Lạc Đặc phi thường mệt nhọc, chuyện phát triển có điểm ngoài dự liệu của y, nhất là cuộc điện thoại của một người xa lạ khi buổi cơm tối, làm cho y vì một chút yếu tố mới này mà lo lắng.

Sau một buổi tối vội vã rời Đông Phương đi bí mật đàm chuyện, lúc trở về đã thấy mặt trời lên cao. Trời đã sáng đi? Mệt mỏi căng thẳng tới cực điểm bị năm tháng rèn luyện đã được bình tĩnh áp chế, nhưng khi thấy giường giữa phòng ngủ trống rỗng, tức giận kết hợp cùng lúc bộc phát.

“Hắn đã đi đâu?”

Nhìn vẻ mặt bất lực của người phụ trách bảo an, khiến Khoa Lạc Đặc phẫn nộ. Y phân nửa tức giận chính mình. Đối với tâm linh chính mình không nên tràn ngập ôn nhu, này hẳn đã tước đoạt cảnh giác cùng lý trí của y.

“Đông Phương như thế nào đi ra ngoài?” Sớm hẳn là đoán trước con mèo nhỏ không chịu nổi tịch mịch mà chạy ra bên ngoài, nhất là khi hắn nghe tin tức Khoa Lạc Đặc không có ở đây.

Thuộc hạ vẫn bất an mà cúi đầu, bối rối mà lập tức chia nhau đi tìm nguyên thần hung ác, dương nhiên, cũng muốn kiểm tra thiết bị giám sát rốt cuộc nơi nào bị động thủ cước.

Khoa Lạc Đặc không muốn chỉ trích quá nhiều, dù sao y rất rõ bản lĩnh của Đông Phương. Tình huống bây giờ, tâm tư thuộc hạ của y hẳn là lo đối phó với người bên ngoài, mà không phải toàn bộ tinh thần đều chú trọng trong coi Đông Phương.

Lý trí cùng tâm tình trên khuôn mặt an tĩnh mà giằng co vô cùng lợi hại. Khí ép cực cao, lúc mọi người loạn thành một đoàn, Đông Phương đã trở về.

Con mè nhỏ nhẹ nhàng mà leo tường, tiến vào cửa sổ, trong miệng ngậm đồ vật. Thiết bị giám sát đã tra ra địa phương di chuyển, cho nên hành động của Đông Phương, trên mành ảnh giám thị bị Khoa Lạc Đặc thấy nhất thanh nhị sở*(*:thấy được tất cả mọi chuyển động.)

Không thể không than thở thân thủ hắn lưu loát. Thượng Đế giao cho hắn cước linh hoạt, căn bản là không phải dùng cho việc đi trên mặt đất bình thường.

“Khoa Lạc Đặc?” Linh hoạt mà rơi xuống, ngẩng đầu phát hiện người đang đợi trong phòng. Đông Phương đem vật ngậm trong miệng cầm trên tay, nhỏ giọng gọi một chút.

Lúc ở ngoài cửa sổ, cũng đã phát hiện bên trong có rất nhiều người. Bất quá không có cách nào, cũng chỉ có thể tiến vào. Hắn cọ xát trên thân thể Khoa Lạc Đặc, cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi, ta đi ra ngoài chơi.”

Toàn bộ thuộc hạ chung quanh, thức thời mà lui xuống.

“Khoa Lạc Đặc, không nên giận ta, cầu ngươi.” Đông Phương nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Khoa Lạc Đặc, giống như con chó nhỏ phe phẩy đuôi: “Ta lần sau sẽ không, nhất định nghe lời ngươi nói. Ta không có đi xa, bất quá tại đầu phố trộm một tờ báo.” Hắn đưa báo chí trong tay giương lên.

Thật khiến cho người ta dở khóc dở cười, đường đường Đông Phương đạo tặc, cư nhiên lại đi trộm báo chí. Khoa Lạc Đặc trầm mặt làm Đông Phương sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì không được đáp lại mà dần tái nhợt, ngữ khí tinh nghịch cũng bắt đầu mất đi.

“Khoa Lạc Đặc, ngươi… Ngươi sẽ không thật sự đối ta tiêm thuốc đi?” Lúc này mới nhớ tới cảnh cáo, tựa hồ gắn liền với thời gian đã muộn.

Ngón tay nắm chặt tay áo của Khoa Lạc Đặc, tựa hồ bắt đầu run nhè nhẹ, tựa như con mèo nhỏ mới sinh ra bị lạnh. “Không nên, van cầu ngươi, Khoa Lạc Đặc..”

Mấy ý niệm bất đồng trong đầu làm Khoa Lạc đặc nhiễu loạn, tiếng nói mềm quen thuộc của Đông Phương không ngừng tiến vào lỗ tai. Đông Phương ngày đó bị hù cả ngày trốn ở góc bỗng  nhiên biến thành bộ dáng đáng yêu trước mắt.

Khoa Lạc Đặc thở dài. “Ngươi cái này đúng là con mèo nhỏ không biết nghe lời.” Y ném lọ thuốc trong tay ra ngoài, ôm Đông Phương, trầm mặt: “Đừng tưởng rằng ta bị bộ dáng của ngươi lừa, ngươi căn bản là có chủ tâm chọc ta tức giận.”

Y cúi đầu, bắt đầu chà đạp đôi môi có nhan sắc như hoa hồng. Đây vốn là một nụ hôn mang tính chất trừng phạt, lực độ mãnh liệt cùng quá nhiều nhu tình, sau khi chấm dứt, cư nhiên nghe thấy tiếng cười nhỏ vui sướng, trộn lẫn tiếng thở dốc hỗn tạp giữa lúc Đông Phương cúi đầu.

“Thích không?” Y cắn cắn môi Đông Phương, tăng lớn lực độ.

“Đau quá.” Con mèo nhỏ đáng thương hề hề mà trách cứ. Nhưng trong ánh mắt lại sáng ngời, hoàn toàn là ý cười sáng lạn.

Khoa Lạc Đặc khởi mặt: “Lần sau không nghe lời càng đau thêm.”

Đông Phương không nói lời nào, hắn dùng hành động đại biểu trả lời, ngẩng đầu chờ mong nụ hôn kế tiếp. Khoa Lạc Đặc liên tưởng đến con chim nhỏ ngao ngao đợi đồ ăn, rốt cục nhịn không được nở nụ cười. Lần nữa hôn xuống.

Y không nghĩ nhìn thấy Đông Phương khóc. Chính mình dưỡng con mèo nhỏ, cũng sẽ thích nó vui sướng mà vây quanh đi. Nhưng vô cùng sủng nịch là không được.

Tiếp theo. Khoa Lạc Đặc hạ quyết tâm, tiếp theo, nhất định phải hung hăng giáo huấn.

Nếu nguyên thần hung ác cũng không bị trừng phạt, người phụ trách bảo an thất trách cũng thở dài một hơi. Khoa Lạc Đặc nếu quyết định tha thứ hết thảy có thể rất nhanh hồi phục nguyên trạng, không có ai gặp xui xẻo. Từ điểm này, mọi người từ đáy lòng cảm kích Đông Phương.

Bởi vậy, ngay cả bảo tiêu bưng bữa sáng lên lầu, cũng đối với Đông Phương suốt ngày làm chuyện cho bọn họ kinh hãi ruột gan triển khai tươi cười hữu hảo.

“Hôm nay bánh có thật nhiều chocolate.” Đông Phương trên bàn cơm có vẻ có điểm vô tình, rạng sáng sau khi cùng Khoa Lạc Đặc hôn môi, rất tự nhiên bắt đầu cướp đoạt mấy lần ngọt ngào.

Mặc dù Đông Phương cũng khát vọng thật lâu, nhưng là Khoa Lạc Đặc kéo dài cùng tham lam thật là làm người ăn không tiêu. Mệt mỏi quá, không nên từ trên giường đứng lên bồi Khoa Lạc Đặc ăn bữa sáng. Căn bản là không có ngủ qua một phút đồng hồ.

Khoa Lạc Đặc rất nhanh ăn xong bữa sáng của chính mình, xem Đông Phương một chút có điểm muốn nói. “Không nên chỉ ăn chocolate, bánh cũng phải ăn.”

“Vốn là..” Đông Phương phát ra âm thanh thấp bực mình như tiểu động vật, nhưng lại còn đem bánh trong đĩa mà lật qua lật lại chơi đùa.

Khoa Lạc Đặc bất đắc dĩ mà lắc đầu. “Lại đây.” Y vẫy tay.

Đông Phương hai tròng mắt lập tức sáng ngồi, dùng hành động nhanh nhẹn bất đồng với vô tình vừa rồi, chạy đến ngồi trên đùi Khoa Lạc Đặc.

“Muốn dẫn ta ra ngoài chơi sao?”

“Đi ra ngoài? Không.”

Hai tròng mắt đen nhánh buồn bã: “Vậy Khoa Lạc đặc hiểu ta không? Không cần lo cho công sự này, theo ta vui lắm.”

Khoa Lạc Đặc tránh đề tài, đem cái đĩa để vào tay Đông Phương: “Hảo hảo mà đem bánh ăn hết, không được tập thói quen ăn như vậy.”

“Biết rồi.” Đông Phương vẻ mặt đau khổ, cúi đầu bắt đầu ăn bánh.

Khoa Lạc Đặc nhìn con mèo nhỏ trong lòng, đột nhiên nói: “Ngươi trộm báo chí trở về, giấu nơi nào rồi?”

“Báo chí?” Đông Phương kinh ngạc mà ngẩng đầu: “Vốn là báo chí vô dụng ngày hôm qua, Khoa Lạc Đặc muốn xem sao?”

“Không cần. Ta chỉ muốn cảnh cáo ngươi, về báo cáo trên báo chí kia, ngàn vạn lần không nên gây chuyện cho ta.”

“Báo cáo cái gì?”

“Còn đang giả bộ ngu? Tin tức về cái vòng cổ đấu giá kia.” Khoa Lạc Đặc vỗ đầu Đông Phương một chút.

Không cách nào che giấu. Đông Phươg nuốt xuống miếng bánh cuối cùng kháng nghị: “Đó là vòng cổ của Mã Thụy phu nhân! Là năm đó trộm đưa nàng xứng với cái váy xanh da trời kia!”

Hắn bất mãn mà trừng mắt nhìn Khoa Lạc Đặc: “Là ta đưa cho phu nhân!”

“Dù sao không cho ngươi đối với bất cứ đồ vật gì ra tay.” Khoa Lạc Đặc tức giận mà nhìn Đông Phương.

“Đó là của phu nhân, là ta đưa cho phu nhân…” Đã bị khí thế cường đại của Khoa Lạc Đặc áp bách, Đông Phương chỉ có thể ủy khuất mà đem thanh âm nói nhỏ.

“Tốt lắm, yên tâm đi. Ta sẽ giúp ngươi đem vòng cổ lấy trở về.” Khoa Lạc Đặc rất nhanh hôn cái trán Đông Phương một chút, lộ ra tươi cười làm người khác an tâm: “Ngươi chỉ cần ngốc ở đây là tốt rồi. Ta muốn đi ra ngoài, buổi tối gặp, con mèo nhỏ.”

Đông Phương trở người nhẹ nhàng hôn, từ trên đùi Khoa Lạc Đặc nhảy xuống. Không lâu trước trên giường kịch liệt vận động, khiến cho thân hình hắn hơi có chút dừng trệ.

“Buổi tối gặp, Khoa Lạc Đặc.”

“Đến trên giường tái nằm một hồi đi.”

Nhìn thấy ánh mắt Đông Phương không muốn xa rời, Khoa Lạc Đặc cảm giác được hạnh phúc trong nháy mắt bành trướng. Y đối với Đông Phương phất tay, khoái trá mà đi ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện