Trò chơi? Đông Phương bối rối mà nghe Khoa Lạc Đặc cười khẽ.

Khoa Lạc Đặc nói: “Đông Phương, tôi bây giờ bắt đầu hỏi em vài vấn đề, không phải sợ, đều là vấn đề đơn giản. Nhưng là em nhất định phải trả lời, hơn nữa phải đàng hoàng mà trả lời.”

Trong giọng nói mang theo một chút uy hiếp trầm thấp: “Không cho lộn xộn, tập trung lực chú ý.”

“Vấn đề thứ nhất…”Khoa Lạc Đặc thú vị nhìn Đông Phương ngoan ngoãn nằm ở trên vai, hai tròng mắt linh hoạt kinh sợ loạn chuyển: “Hôm nay bữa sáng ăn cái gì?”

Còn tưởng rằng hỏi ra vấn đề khó khăn gì. Đông Phương thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, trả lời nói: “Cháo.”

Khoa Lạc Đặc cấp cho Đông Phương một ánh mắt hài lòng, cảm giác con mèo nhỏ trên người bắt đầu thả lỏng.

“Người nào cho em ăn?”

“Khoa Lạc Đặc…”

Trò chơi giống như cùng ấu nhi chơi, Khoa Lạc Đặc thưởng thức ngây thơ của Đông Phương. Cái này chính là muốn phát triển tâm lý cùng vật nhỏ, lúc an tĩnh tìm ra phong tình.

Thanh âm đầy từ tính êm ái giống thôi miên: “Đông Phương, thích Khoa Lạc Đặc sao?”

Đông Phương do dự một chút, khẽ gật đầu, lại sợ hãi giương mắt nhìn Khoa Lạc Đặc.

“Khoa Lạc Đặc, anh có đánh em không?”

“Sẽ không.”

“Vậy… Anh có dùng lạc thiết đối phó với em không?”

Khoa Lạc Đặc nheo lại hai tròng mắt, bên môi mỉm cười: “Sẽ không, chỉ cần em nghe lời, nghe lời một chút.”

Đông Phương sợ sệt mà cúi đầu, một lần nữa nằm trên người Khoa Lạc Đặc.

“Đông Phương, còn đau không?” Đầu ngón tay dò xét trong cơ thể, Khoa Lạc Đặc dùng tâm sức rất lớn, mới kiềm chế lửa nóng của chính mình không tiến vào bên trong của Đông Phương.

“A?” Đông Phương lúc này mới cảm giác được dị thường trong cơ thể chưa từng biến mất, cậu ủy khuất mà nhíu mày, rồi lại không dám lừa gạt Khoa Lạc Đặc: “Không đau lắm.”

Cậu là thích ứng một chút rồi đi, con mèo nhỏ của mình bị hù dọa phá lá gan đi. Khoa Lạc Đặc ấn Đông Phương, chậm rãi xoay tròn ngón tay.

“A…” Đông Phương nhẹ nhàng kêu: “Đau quá…”

“Đau?” Khuôn mặt anh tuấn của Khoa Lạc Đặc mang ý cười tà tà: “Là đau? Hay là thoải mái?”

Ngón tay bắt đầu rút ra một chút, lại chậm rãi cắm vào. Co dãn thật tốt, phun ra nuốt vào ngón tay thon dài của Khoa Lạc Đặc. Nơi mẫn cảm bên trong cơ thể bị Khoa Lạc Đặc phát hiện, Đông Phương khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, bất an mà giãy dụa.

“Không nên cử động, Đông Phương.” Chứng kiến con mèo nhỏ trong lòng mình bị hù dọa đến chấn động, cơ hồ là nhìn sắc mặt mình, Khoa Lạc Đặc lại lộ ra mỉm cười làm yên ổn lòng người: “Ngoan, tôi sẽ không làm đau em.”

Cẩn thận mà dùng ngón tay dò xét trong cơ thể Đông Phương, lại lơ đãng xẹt qua điểm kia, con mèo nhỏ đang miễn cưỡng an tĩnh đột nhiên kịch liệt mà rung động một chút.

“Là nơi này?” Nhìn hai tròng mắt đen lay láy của Đông Phương, ngón tay tận lực tìm điểm mới tìm được mà cọ xát.

“Không nên…” Không có lực độ kháng nghị, càng làm cho Khoa Lạc Đặc cố gắng mà thăm dò, Hoàn toàn nhắm vào điểm mẫn cảm nhất.

“Ô… Đừng…” Thân hình tuyết trắng rất nhanh giống như bị lửa đốt mà phiếm hồng. Đông Phương bắt đầu giãy dụa, không phải là sợ hãi muốn thoát khỏi, mà là chờ đợi nghênh hợp. Phân thân phấn hồng vừa mới nhuyễn đi đã từ từ đứng lên, đỉnh ở dưới bụng Khoa Lạc Đặc.

“Rất thoải mái đi” Khoa Lạc Đặc hỏi.

Đông Phương cắn nhẹ môi mỏng, cả người không được tự nhiên mà nhíu mày: “Khoa Lạc Đặc…”

“Tôi biết, tôi biết.” Một chút kiên định mà đâm vào điểm mẫn cảm, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trong lòng càng giãy dụa lợi hại hơn.

Nhiệt tình gom lại không thể dễ dàng bỏ qua, rốt cuộc bộc phát, Đông Phương thét chói tai, lần nữa trong lòng Khoa Lạc Đặc mà bắn ra. So với lần trước mà càng kịch liệt thở dốc, bày ra cảnh đẹp không cách nào so sánh.

“Kỳ thực không phải chuyện thống khổ, đúng không?” Khoa Lạc Đặc đem Đông Phương ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mông đang vểnh của Đông Phương, vân ve cửa vào, hài lòng mà phát hiện Đông Phương bắt đầu co rút.

Mặc dù có điểm sợ hãi run rẩy, nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều. Khoa Lạc Đặc hôn mồ hôi của Đông Phương, sủng nịch nói: “Đông Phương, chuyện khoái trá như vậy, chờ chúng ta ăn cơm xong, lại làm một lần.”

Đông Phương hô hấp bắt đầu dồn dập, trừng mắt nhìn Khoa Lạc Đặc, không tiếng động kháng nghị chuyện hao phí thể lực trong một ngày lại tiếp tục phát sinh.

Khoa Lạc Đặc thẳng thắn mà nở nụ cười: “Không có vấn đề gì, em cần sớm một chút quen thuộc mới được.”

Tiếng nói hoa lệ bởi vì tình dục mà trầm thấp hấp dẫn: “Bởi vì tôi không chờ được rồi. Bây giờ, trước dùng miệng nhỏ nhắn của em, an ủi tôi đi.”

Buông vòng eo Đông Phương ra, làm cho con mèo nhỏ chậm rãi rơi xuống đất, ghé vào hai chân mình. Vỗ vỗ đầu Đông Phương, Khoa Lạc Đặc nói: “Tôi cho em thỏa mãn rồi, em cũng phải làm cho tôi thỏa mãn đi?”

Đông Phương nghe lời mà gật đầu, nhìn vật cực đại bất đồng với chính mình, bắt đầu tiếp cận…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện