Nhan Phi nhìn thấy ý thức chồng chất rối bời như loạn ma của Nhạc Kiều, giữa mảng ý thức này, y không ngừng nhìn thấy hai người.
Một là chàng thư sinh tên Liễu Minh Tuấn, một người chính là Bích Nặc y đã gặp.
Mà ý thức liên quan tới Bích Nặc hiển nhiên là phức tạp hơn, phủ kín những vết sưng do cảm xúc mâu thuẫn va chạm vào nhau tạo thành. Còn ý thức và ký ức liên quan tới Liễu Minh Tuấn hiển nhiên là mỏng manh hơn, mặc dù hầu hết đều là tích cực, song lại quá hư ảo, tựa như hình tượng của tình nhân trong mộng. Đã vậy, bên trong những cảm xúc tích cực này lại chứa cả một tia oán khí, chứng tỏ rằng một vài hành động của người này đã không phù hợp với tưởng tượng của nàng, làm nàng vô cùng thất vọng. Có điều, thú vị chính là, nàng dường như đã chuyển dời oán hận đó sang người Bích Nặc.
Y cũng nhìn ra được một phần tình cảm của Bích Nặc dành cho Nhạc Kiều từ trong ký ức của nàng. Y không khỏi cảm thấy Bích Nặc hơi giống bản thân mình.
Yêu một người không muốn đáp lại mình.
Cho nên Nhan Phi duỗi ra những ngón tay linh hoạt của mình, bắt đầu dùng những vết sưng cùng với những ước mơ mịt mờ hư vô đó bện nên mộng cảnh.
Trong mộng, Nhạc Kiều đã quên mất rất nhiều chuyện, rất nhiều người. Nàng quên mất sự tồn tại của Bích Nặc.
Nàng chỉ nhớ mình là hoa khôi lầu Tế Vũ, đã vậy còn yêu một vị Liễu công tử.
Liễu công tử dường như cũng phải lòng nàng. Trong mắt hắn chỉ có nàng, dù những người khác xinh đẹp trẻ trung hơn nàng xuất hiện, ánh mắt thưởng thức ái mộ của hắn vẫn mãi mãi chỉ thuộc về nàng.
Song hắn lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện muốn chuộc thân cho nàng cả.
Nhạc Kiều lo âu trong lòng, rồi lại ngại ngùng mở lời. Nhưng ngày tháng càng dài càng lâu, nàng chung quy cũng sẽ có một ngày tuổi già xế bóng, nàng không muốn cứ mất uổng thanh xuân như vậy. Kỳ thi xuân sắp đến, đến lúc đó Liễu công tử tất sẽ đi vào kinh, với tài năng học vấn của hắn, trừ phi gặp phải giám thị cố ý làm khó dễ, còn không chắc chắn sẽ đề danh. Đến lúc đó chàng sẽ không quên mất mình đâu nhỉ? Thế nên Nhạc Kiều đã quyết định, muốn để Liễu Minh Tuấn hiểu rõ tâm ý của mình dành cho hắn.
Buổi tối Liễu Minh Tuấn từ biệt nàng, Nhạc Kiều dùng ánh mắt chứa chan yêu thương, u oán mà quyết tuyệt nhìn sâu vào hắn, thề độc với hắn rằng, từ hôm nay trở đi, hắn đi một ngày, nàng sẽ không tiếp khách một ngày. Nàng muốn thủ tiết ngừng múa vì hắn, ngày ngày cầu khẩn vì hắn, nói xong thì không hề do dự giơ kéo lên, một kéo cắt đứt một lọn tóc đen óng.
Liễu Minh Tuấn hết sức cảm động, trong nội tâm tràn đầy ngóng trông đối với những điều tốt đẹp của hắn, một người con gái khói hoa sắc nghệ song tuyệt say mê mình đến độ ấy là một chuyện trung trinh mà lãng mạn tới nhường nào. Hắn lập tức đáp ứng, đợi đến khi ghi danh bảng vàng, hắn chắc chắn sẽ trở về đón nàng, chuộc thân cho nàng. Hắn thậm chí còn cất lọn tóc dài đó vào túi gấm, đặt trước ngực ngày ngày mang theo.
Liễu công tử đi rồi, nàng quả thực đã đóng cửa từ chối tiếp khách, không còn lên đài dâng vũ nữa. Mặc cho chủ chứa đã mấy lần tạo áp lực, thậm chí muốn dùng vũ lực buộc nàng đi vào khuôn phép, nàng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lấy cái chết ra bức lại, cầm kéo gác lên cổ mình. Chủ chứa dù sao cũng đã nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, không đành lòng làm quá tuyệt tình, thế nên cũng chỉ đành thuận theo nàng.
Nàng bị yêu cầu chuyển ra khỏi Noãn Thược Các, chuyển vào gian phòng cho nha hoàn, ngày thường không còn tô son điểm phấn, mà là cắt đi móng tay sơn đỏ, đổi sang quần vải áo thô, giúp đỡ làm những việc chân tay như giặt quần áo may vá nấu cơm ở hậu viện. Năm rộng tháng dài, một đôi bàn tay ngọc ngà vốn mịn màng trắng nõn cũng từ từ trở nên thô ráp.
Nhưng rồi xuân đi thu đến, Liễu Minh Tuấn vẫn không hề trở về.
Nhạc Kiều si ngốc chờ đợi, không có bất kỳ hoài nghi nào. Mặc cho những nữ hài tử trước kia từng đố kị nàng giờ lại cười nhạo nàng đã biến thành một người đàn bà giặt quần áo, châm chọc khuôn mặt ít được chăm sóc của nàng cũng từ từ lộ ra một hai phần phong sương, đùa cợt rằng nàng rõ ràng là kỹ nữ mà còn muốn học đòi theo tiểu thư gia đình giàu có chơi trò quyết chí không đổi. Nàng đã thành một câu chuyện cười.
Cũng không phải nàng không khổ sở, không phải nàng không đau lòng. Cô độc và nhung nhớ ăn sâu vào xương tuỷ gần như đã làm nàng phát rồ. Nàng đã quen với cuộc sống được mọi người vây quanh, quen được mọi người đàn ông ngóng trông. Nhưng hiện giờ, không còn phấn son váy hoa, nàng trở thành trong suốt trước mắt những người đàn ông đã từng tranh nhau chạy tới trước mặt nàng, không còn thân phận danh kỹ, cho dù dung nhan nàng vẫn chưa hề đổi thay, cho dù dáng múa dưới trăng của nàng vẫn đẹp tựa bạch hạc như cũ, nhưng những người đàn ông kia dường như cũng đều đã mất đi hứng thú với nàng.
Thứ bọn họ yêu thích chung quy là gì cơ chứ? Là con người nàng, hay là bất cứ cô nương nào mang trên mình tấm bảng hiệu danh kỹ này?
Giữa những ngày tháng lặng lẽ đơn côi, nàng đã học được đủ loại công việc nhà, vì đã không còn tỳ nữ đỡ đần nàng xử lý tất cả nữa. Những khi cực khổ, nàng sẽ ảo tưởng ra cảnh tượng phong quang khi Liễu công tử áo gấm về nhà, cho kiệu tám người khiêng đón nàng ra khỏi chốn dơ bẩn này. Đến thời điểm đó, những khổ cực hiện tại sẽ chẳng đáng vào đâu nữa. Nàng sẽ trở thành giai thoại và truyền thuyết của lầu Tế Vũ trong cả một quãng thời gian rất dài sau này. Nàng dùng ảo tưởng tươi đẹp như vậy cổ vũ tiếp sức cho bản thân mình, an phận với cuộc sống cực khổ như ao tù nước đọng.
Sau đó có một ngày, nàng nghe được một lời đồn đại từ miệng những cô nương khác, nói rằng Liễu Minh Tuấn đã thi trúng thám hoa năm nay, nhậm chức trong Hàn Lâm Viện.
Ba tháng đầu tiên, nàng mừng rỡ như điên, ngày ngày ngóng chờ hi vọng. Ba tháng sau, nàng bắt đầu âm thầm lo lắng, lúc làm việc sẽ thường xuyên thất thần, nỗi sợ hãi âm ỉ bắt đầu lặng lẽ nhen nhóm trong lòng. Rồi lại thêm ba tháng nữa, nàng nghe thấy tin hắn đón dâu, nhưng tân nương không phải nàng, mà là một vị tiểu thư con nhà quan lại ở Biện Lương.
Nhạc Kiều đã sụp đổ, lúc biết tin, nàng cố nhịn không khóc, mà móng tay đã găm vào lòng bàn tay ứa ra cả máu. Nàng trở về gian phòng lạnh lẽo chật hẹp cho người hầu của mình, cắn chặt môi, cắn đến mức da môi cũng rách, mà vẫn chẳng thể nào cầm được những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn ra.
Nàng bị lãng quên, bị phản bội, hai năm này của nàng đã trở thành vô nghĩa.
Nàng nên sớm nghĩ tới, nếu như Liễu công tử thật sự trúng bảng, sao hắn có thể màng tới một người con gái phong trần như nàng nữa đây?
Nhưng lại qua ba tháng nữa, Liễu Minh Tuấn cuối cùng cũng trở về. Cả trấn Hải Đường đều tưng bừng nô nức, hoa tươi hương xa nghênh đón vị thiên chi kiêu tử trăm năm khó cầu của thôn trấn.
Nhạc Kiều cũng tựa vào sau cửa lặng lẽ nhìn, dõi theo tình lang đang cưỡi ngựa lớn, mỉm cười vẫn tuấn tú phóng khoáng như vậy.
Cũng không biết có phải vận mệnh xui khiến hay không, Liễu Minh Tuấn liếc mắt lại, va phải ánh mắt nàng.
Khoảnh khắc ấy, cả hai người đều ngây ra.
Nhưng ngựa của Liễu Minh Tuấn chỉ ngừng lại có một thoáng rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Phút chốc ấy, Nhạc Kiều nhìn thấy trên mặt hắn không có bất ngờ khi cửu biệt trùng phùng, cũng không có thưởng thức và hạnh phúc thuần túy như khi nhìn thấy nàng ngày trước, mà chỉ có hoảng sợ.
Hắn sợ nàng.
Hắn sợ nàng nhắc tới những lời thề ước, sợ nàng nhắc tới lọn tóc kia.
Hắn biết mình đã hổ thẹn với nàng, cho nên hắn sợ nàng tóm lấy nhược điểm của mình.
Thời khắc ấy, lòng Nhạc Kiều đã hoàn toàn nguội lạnh.
Sau đó có một ngày, một tên nha dịch tìm tới cửa, cho nàng ba trăm lượng bạc, nói rằng giúp nàng chuộc thân, chỗ tiền còn lại thì để nàng sau này tự mở mối buôn bán nhỏ.
Ba trăm lượng bạc, đối với dân chúng bình thường, có thể nói là cái giá trên trời.
Nhưng đối với một danh kỹ đã từng khuynh quốc chỉ bằng một điệu múa, một hoa khôi đã từng khiến vô số phú thương vung tiền như rác mà nói, lại keo kiệt mà bèo bọt tới mức nào kia chứ. Nàng hi sinh sắc đẹp của mình, từ bỏ tuổi xuân của mình, chỉ chờ đợi được ba trăm lượng bạc cỏn con này.
Thì ra hiện giờ nàng chỉ trị giá có ba trăm lượng.
Đây chính là những người được gọi là tài tử, được gọi là công tử đa tình. Thứ bọn họ yêu chẳng qua cũng chỉ là phong hoa trong một chớp mắt của nàng, chẳng qua cũng chỉ là nàng trong tưởng tượng của bọn họ, mà lại hoàn toàn không phải con người nàng. Khách phong lưu gặp cảnh hoan hỉ, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi. Người đời đều nói con hát vô tình, mà đến khi nàng có tình, lại đổi lấy được điều gì đây?
Đương lúc niềm tin hóa sạch thành tro bụi, một bóng người khác không hiểu sao lại lọt vào trong đầu nàng.
Một người con gái mặc áo xanh, nụ cười trong sáng đơn thuần, long lanh như lưu ly.
“Tiểu Kiều tỷ tỷ.”
Là ai? Là ai đang gọi nàng?
Giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi yểu điệu, vừa quen biết lại vừa xa lạ.
Nàng đột nhiên nhớ ra, thiếu nữ đã từng chung chăn cùng gối, song hành bên nàng, thiếu nữ đã từng ỷ lại nàng ngưỡng mộ nàng, đôi mắt mỗi lúc nhìn thấy nàng đều phảng phất như chứa ngàn vạn sao trời, thiếu nữ cho dù vào lúc nàng chán nản xuống dốc, không xinh đẹp nhất, cũng vẫn nước mắt rơi dài ngày ngày đến thăm nàng.
Thiếu nữ đã nói cho nàng biết Liễu Minh Tuấn không yêu nàng, chỉ có thiếu nữ ấy mới yêu nàng.
Bích Nặc…
Bích Nặc…
Nhạc Kiều thực sự đã từng yêu nàng, mỗi khi Bích Nặc ngượng ngùng mỉm cười với mình, từ đáy lòng nàng sẽ cuồn cuộn không ngừng tuôn ra tình cảm ấm áp dìu dịu. Quãng thời gian hai người bọn họ gắn bó làm bạn quả thật cũng là ký ức tươi đẹp nhất trong hơn mười năm lưu lạc phong trần của Nhạc Kiều.
Không có nhún nhường cầu toàn, không có mùi tiền, không có ham mê biến thái của đám ân khách đó. Bích Nặc hiểu rõ nàng thích gì, hiểu rõ tính tình của nàng. Mà nàng cũng như vậy, nàng thậm chí còn biết rõ trên người Bích Nặc có mấy nốt ruồi, biết rằng Bích Nặc ngủ dậy sẽ cáu gắt, biết rằng Bích Nặc lúc ngủ sẽ thích cuộn tròn mình lại, như một con mèo nhỏ.
Mà mình đã bắt đầu đố kỵ với muội ấy từ lúc nào?
Có lẽ là từ ngày phát hiện ra nếp nhăn đầu tiên mọc trên đuôi mắt mình… Nàng vừa quay đầu, lại nhìn thấy Bích Nặc vẫn say ngủ trên giường, chẳng cần trang điểm phấn son, da dẻ vẫn non mềm tươi rói tới độ có thể bấm ra nước.
Già nua đi là ác mộng của mọi phận hồng nhan, nhưng rồi cũng chẳng ai chạy thoát nổi. Những người đàn ông đó sẽ nói cho các nàng hết lần này tới lần khác rằng, một khi các nàng già đi rồi, các nàng sẽ không còn đáng giá nữa, những người con gái như được tạo thành từ nước sẽ biến thành thứ dơ bẩn vụng về. Mà chính các nàng cũng tin, như thể trên người mình thật sự có một cái nhãn ghi giá, không ngừng hạ giá đi theo thời gian trôi qua. Cảm giác ngột ngạt vì bị thúc ép, cảm giác sợ hãi khi biến thành dáng vẻ mình ghét nhất, cơn tuyệt vọng không chỗ để trốn đó chính là lời nguyền rủa dành cho mỗi một người phụ nữ.
Thế nhưng, lẽ nào già nua đi thì những điều bên trong đã từng làm người khác yêu thích cũng mất đi theo? Những ký ức tốt đẹp trước kia cũng mất sạch? Lẽ nào toàn bộ giá trị của bọn họ chỉ nằm ở vẻ bề ngoài?
Nếu thực sự là thế, thì tại sao vào lúc nàng già yếu thành như vậy, Bích Nặc vẫn bám theo nàng, yêu thương nàng? Tại sao dù mình đã nói những lời độc địa đó trước mặt Bích Nặc, muội ấy vẫn quay lại hết lần này tới lần khác?
Bản thân mình có đáng để Bích Nặc làm như vậy không?
Huống hồ… Huống hồ mình đã… làm gì với nàng?
Khuôn mặt của Bích Nặc mục nát dần dần trước mặt Nhạc Kiều, nước mắt tuôn ra từ cặp mắt phượng đẹp đẽ, cổ họng phát ra tiếng kêu nghèn nghẹt vì ngạt thở. Cần cổ nhỏ gầy bị một bàn tay vô tình nắm chặt, chỉ cần hơi dùng lực hơn, nó sẽ gãy.
Nàng sẽ mất đi người yêu nàng nhất trên cõi đời này.
“Không!!!” Bỗng nhiên ý thức được rằng bàn tay đó thuộc về mình, ý thức Nhạc Kiều giãy giụa thoát ra khỏi vực thẳm oán hận, liên kết giữa mệnh hồn của nàng và bàn nhược quỷ cũng bị dao động.
Vào đúng lúc này, Đàn Dương Tử lập tức dùng nhiếp hồn châu hút bàn nhược quỷ vào, Nhạc Kiều chỉ cảm thấy trong cuống họng mình trào lên một cảm giác buồn nôn, ngay sau đó đã nằm ra mặt đất ho dữ dội.
Nàng ho khan một hồi lâu, mới từ từ nhận ra Bích Nặc đang ôm lấy mình, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng mình. Khăn voan trên mặt Bích Nặc đã rơi xuống, để lộ ra một khuôn mặt mục nát đáng sợ. Nhạc Kiều ngỡ ngàng nhìn nàng, cuối cùng nhấc bàn tay run rẩy lên, cẩn thận chạm lên gò má Bích Nặc.
Trời ơi… Mình đã làm những gì!!!
Những người đàn ông trước đó bị bàn nhược quỷ khống chế cũng đều ngã dúi dụi vào nhau, rơi vào cơn hôn mê ngắn ngủi. Mà quầng sáng của hộ pháp thuật cũng từ từ tản đi, Nhan Phi giãy giụa mở to mắt.
Y làm được rồi!!!
Y không chỉ có thể đồng thời thôi miên mười mấy người đàn ông, mà còn có thể thừa sức chui vào trong ý thức của Nhạc Kiều dùng báo mộng thuật!
Ôm cảm giác hãnh diện kiêu ngạo nho nhỏ, y chật vật chen qua đám đàn ông đã nằm ngang dọc tứ tung, chạy đến bên cạnh Đàn Dương Tử, nở nụ cười chờ được ngợi khen, “Sư phụ, bắt được rồi đúng không?”
Đàn Dương Tử lại không hề nhìn y, mà chỉ nhìn kỹ vào nhiếp hồn châu trong bàn tay mình. Hạt châu kia vào giờ khắc này vẫn là màu trắng, nhưng lại phủ một lớp màu xám nhàn nhạt.
“Bắt được rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều trứng cần xử lý.” Đàn Dương Tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy vài bóng người mơ hồ không rõ đang dựa vào lan can nhìn xuống. Vừa nghĩ tới toàn bộ người trong lầu e là đều đã bị gieo trứng, gã lại cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Nhan Phi hơi mất mát vì không được sư phụ ngợi khen, vẫn cố hỏi một câu như không cam lòng, “Sư phụ, con biểu hiện thế nào?”
Đàn Dương Tử đáp qua loa, “Ừ, cũng được.” Rồi vẫn cứ nhìn vào hai người Nhạc Kiều đang ngồi tựa vào nhau dưới đất.
Nhạc Kiều nằm nhoài vào lồng ngực Bích Nặc, không ngừng nức nở, lặp đi lặp lại “xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Mà trong ánh mắt Bích Nặc lại không hề có oán hận, có cũng chỉ là bi thương và đau xót. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Kiều, nhỏ nhẹ nói như người mẹ đang dỗ con mình, “Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, qua cả rồi.”
Đàn Dương Tử ho khẽ một tiếng, rồi nói rằng, “Trong da các ngươi vẫn còn có một chút độc tố cần xử lý, có thể nhờ ngươi gọi tất cả mọi người bị bệnh trong lầu ra đây không?”
Bích Nặc ngẩng đầu lên nhìn gã, mặt đầy cảm kích, “Đa tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng! Giờ ta sẽ đi sắp xếp!”
Bích Nặc nhẹ nhàng nâng Nhạc Kiều dậy, vẫn luôn ôm lấy bờ vai nàng, dẫn nàng đi lên lầu hai. Còn Đàn Dương Tử thì nhìn vào cả đám người trước mặt, trầm ngâm nói, “Những người đàn ông này cũng cần phải chuyển hết ra ngoài, nếu không chốc nữa sẽ lại xảy ra náo loạn. Nhan Phi, con biết cách làm cho bọn họ mộng du đi ra ngoài không?”
Nhan Phi sững sờ, “Dạ? Mộng du?”
“Ừ, bọn họ vẫn chưa dạy con sao?”
Nhan Phi thế nào cũng không ngờ được còn có loại pháp thuật này, ngoác mồm líu lưỡi nói, “Chuyện này… con chưa nghe thấy bao giờ cả…”
Đàn Dương Tử day thái dương như đau đầu, lầm bầm lầu bầu oán trách như không thể tin nổi, “Không ngờ ta tuổi cao, mà vẫn còn phải làm công việc chân tay thế này.”
Thế là sau đó Nhan Phi cũng chỉ có thể giúp đỡ Đàn Dương Tử, tế khởi Trảm Nghiệp Kiếm cùng Độ Ách Tán, một lần thả hai đến ba người lên trên, sau đó thì điều khiển pháp bảo thả người xuống một nơi cách lầu Tế Vũ hai ba con phố. Cũng may giờ đã sắp canh tư, người trên đường không nhiều, không khiến cho quá nhiều người chú ý, có thấy chắc cũng chỉ sẽ nghĩ rằng đêm nay nhiều hán tử say rượu hơn.
Đợi đến khi đưa được hơn trăm người đàn ông đi, hai người đều mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, ngồi tựa vào bên dưới sân khấu nghỉ lấy hơi. Nhan Phi áy náy trong lòng, không biết kiếm được ấm trà từ đâu ra, pha trà, rót một chén trà đưa cho Đàn Dương Tử như muốn lấy lòng.
Đàn Dương Tử liếc nhìn y, mặt không cảm xúc nhận lấy chén trà nhấp một hớp.
Nhan Phi duỗi tay ra bóp vai cho Đàn Dương Tử, lực tay vừa khéo, khiến cho Đàn Dương Tử thư thái nhắm hai mắt lại.
“Sư phụ, con trở về sẽ lập tức học được phép thuật làm người mộng du!”
Đàn Dương Tử nở nụ cười, “Không, con đã học nhanh lắm rồi. Sư phụ không trách con.”
Bấy giờ Nhan Phi mới ngây ngốc cười rộ lên, bàn tay bóp vai càng có lực. Trong khoảnh khắc ấy, cả lầu Tế Vũ đều tĩnh lặng, tựa như chỉ còn lại mỗi mình hai người bọn họ.
Đúng lúc này, Nhan Phi lại cẩn thận dè dặt hỏi một câu, “Sư phụ… tầm hương quỷ… trong giấc mộng của người lúc đó, chính là Hồng Vô Thường trước kia của người đúng không?”
Đàn Dương Tử đột nhiên mở mắt ra, Nhan Phi đang cẩn thận theo dõi sắc mặt sư phụ từ một bên cũng giật mình trong lòng.
Nhưng Đàn Dương Tử lại chỉ nói rất đơn giản, “Đúng, chắc con cũng nghe nói rồi, tên hắn là Shiva Ma La.”
Nhan Phi đúng là đã từng nghe nói, đồng thời cũng đã vô số lần tưởng tượng người đó trông như thế nào. Y thậm chí còn luôn sợ sệt không rõ, dung mạo của Shiva Ma La này liệu có giống mình không, có khi nào đó chính là nguyên nhân mà sư phụ nhận nuôi mình không.
Có điều nhìn từ giấc mộng của sư phụ, trông hắn cũng không giống mình lắm.
Tuy cũng đều là tầm hương quỷ, bề ngoài ít nhiều cũng có vài điểm giống với quỷ thân của mình, song lại gần như không tìm ra được điểm tương đồng nào với nhân thân của mình cả.
Chỉ là, Shiva Ma La kia cũng rất đẹp.
Nhìn thấy tình cảnh đó, không hiểu sao lại thấy yên tâm, mà nhớ tới dáng vẻ tuyệt vọng của sư phụ lúc ấy lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Sư phụ, người vẫn còn rất nhớ hắn à?” Nhan Phi không nhịn được hỏi ra miệng.
Đàn Dương Tử lại một lần nữa im lặng. Nhan Phi nhìn mái tóc trắng của sư phụ, không đoán ra được trên mặt sư phụ đang là biểu cảm thế nào.
Một lúc sau, Đàn Dương Tử mới mở miệng, “Mấy năm gần đây đã rất ít khi nhớ tới. Thời gian đúng là có thể làm hao mòn tất cả mọi thứ.”
Giọng Đàn Dương Tử lúc nói câu này rất trầm thấp, hết sức bình thản, không chứa quá nhiều dao động và cảm xúc, mà chẳng hiểu do đâu, Nhan Phi lại vẫn có thể nghe ra được vẻ ưu thương và tịch liêu trong đó.
Một là chàng thư sinh tên Liễu Minh Tuấn, một người chính là Bích Nặc y đã gặp.
Mà ý thức liên quan tới Bích Nặc hiển nhiên là phức tạp hơn, phủ kín những vết sưng do cảm xúc mâu thuẫn va chạm vào nhau tạo thành. Còn ý thức và ký ức liên quan tới Liễu Minh Tuấn hiển nhiên là mỏng manh hơn, mặc dù hầu hết đều là tích cực, song lại quá hư ảo, tựa như hình tượng của tình nhân trong mộng. Đã vậy, bên trong những cảm xúc tích cực này lại chứa cả một tia oán khí, chứng tỏ rằng một vài hành động của người này đã không phù hợp với tưởng tượng của nàng, làm nàng vô cùng thất vọng. Có điều, thú vị chính là, nàng dường như đã chuyển dời oán hận đó sang người Bích Nặc.
Y cũng nhìn ra được một phần tình cảm của Bích Nặc dành cho Nhạc Kiều từ trong ký ức của nàng. Y không khỏi cảm thấy Bích Nặc hơi giống bản thân mình.
Yêu một người không muốn đáp lại mình.
Cho nên Nhan Phi duỗi ra những ngón tay linh hoạt của mình, bắt đầu dùng những vết sưng cùng với những ước mơ mịt mờ hư vô đó bện nên mộng cảnh.
Trong mộng, Nhạc Kiều đã quên mất rất nhiều chuyện, rất nhiều người. Nàng quên mất sự tồn tại của Bích Nặc.
Nàng chỉ nhớ mình là hoa khôi lầu Tế Vũ, đã vậy còn yêu một vị Liễu công tử.
Liễu công tử dường như cũng phải lòng nàng. Trong mắt hắn chỉ có nàng, dù những người khác xinh đẹp trẻ trung hơn nàng xuất hiện, ánh mắt thưởng thức ái mộ của hắn vẫn mãi mãi chỉ thuộc về nàng.
Song hắn lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện muốn chuộc thân cho nàng cả.
Nhạc Kiều lo âu trong lòng, rồi lại ngại ngùng mở lời. Nhưng ngày tháng càng dài càng lâu, nàng chung quy cũng sẽ có một ngày tuổi già xế bóng, nàng không muốn cứ mất uổng thanh xuân như vậy. Kỳ thi xuân sắp đến, đến lúc đó Liễu công tử tất sẽ đi vào kinh, với tài năng học vấn của hắn, trừ phi gặp phải giám thị cố ý làm khó dễ, còn không chắc chắn sẽ đề danh. Đến lúc đó chàng sẽ không quên mất mình đâu nhỉ? Thế nên Nhạc Kiều đã quyết định, muốn để Liễu Minh Tuấn hiểu rõ tâm ý của mình dành cho hắn.
Buổi tối Liễu Minh Tuấn từ biệt nàng, Nhạc Kiều dùng ánh mắt chứa chan yêu thương, u oán mà quyết tuyệt nhìn sâu vào hắn, thề độc với hắn rằng, từ hôm nay trở đi, hắn đi một ngày, nàng sẽ không tiếp khách một ngày. Nàng muốn thủ tiết ngừng múa vì hắn, ngày ngày cầu khẩn vì hắn, nói xong thì không hề do dự giơ kéo lên, một kéo cắt đứt một lọn tóc đen óng.
Liễu Minh Tuấn hết sức cảm động, trong nội tâm tràn đầy ngóng trông đối với những điều tốt đẹp của hắn, một người con gái khói hoa sắc nghệ song tuyệt say mê mình đến độ ấy là một chuyện trung trinh mà lãng mạn tới nhường nào. Hắn lập tức đáp ứng, đợi đến khi ghi danh bảng vàng, hắn chắc chắn sẽ trở về đón nàng, chuộc thân cho nàng. Hắn thậm chí còn cất lọn tóc dài đó vào túi gấm, đặt trước ngực ngày ngày mang theo.
Liễu công tử đi rồi, nàng quả thực đã đóng cửa từ chối tiếp khách, không còn lên đài dâng vũ nữa. Mặc cho chủ chứa đã mấy lần tạo áp lực, thậm chí muốn dùng vũ lực buộc nàng đi vào khuôn phép, nàng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lấy cái chết ra bức lại, cầm kéo gác lên cổ mình. Chủ chứa dù sao cũng đã nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, không đành lòng làm quá tuyệt tình, thế nên cũng chỉ đành thuận theo nàng.
Nàng bị yêu cầu chuyển ra khỏi Noãn Thược Các, chuyển vào gian phòng cho nha hoàn, ngày thường không còn tô son điểm phấn, mà là cắt đi móng tay sơn đỏ, đổi sang quần vải áo thô, giúp đỡ làm những việc chân tay như giặt quần áo may vá nấu cơm ở hậu viện. Năm rộng tháng dài, một đôi bàn tay ngọc ngà vốn mịn màng trắng nõn cũng từ từ trở nên thô ráp.
Nhưng rồi xuân đi thu đến, Liễu Minh Tuấn vẫn không hề trở về.
Nhạc Kiều si ngốc chờ đợi, không có bất kỳ hoài nghi nào. Mặc cho những nữ hài tử trước kia từng đố kị nàng giờ lại cười nhạo nàng đã biến thành một người đàn bà giặt quần áo, châm chọc khuôn mặt ít được chăm sóc của nàng cũng từ từ lộ ra một hai phần phong sương, đùa cợt rằng nàng rõ ràng là kỹ nữ mà còn muốn học đòi theo tiểu thư gia đình giàu có chơi trò quyết chí không đổi. Nàng đã thành một câu chuyện cười.
Cũng không phải nàng không khổ sở, không phải nàng không đau lòng. Cô độc và nhung nhớ ăn sâu vào xương tuỷ gần như đã làm nàng phát rồ. Nàng đã quen với cuộc sống được mọi người vây quanh, quen được mọi người đàn ông ngóng trông. Nhưng hiện giờ, không còn phấn son váy hoa, nàng trở thành trong suốt trước mắt những người đàn ông đã từng tranh nhau chạy tới trước mặt nàng, không còn thân phận danh kỹ, cho dù dung nhan nàng vẫn chưa hề đổi thay, cho dù dáng múa dưới trăng của nàng vẫn đẹp tựa bạch hạc như cũ, nhưng những người đàn ông kia dường như cũng đều đã mất đi hứng thú với nàng.
Thứ bọn họ yêu thích chung quy là gì cơ chứ? Là con người nàng, hay là bất cứ cô nương nào mang trên mình tấm bảng hiệu danh kỹ này?
Giữa những ngày tháng lặng lẽ đơn côi, nàng đã học được đủ loại công việc nhà, vì đã không còn tỳ nữ đỡ đần nàng xử lý tất cả nữa. Những khi cực khổ, nàng sẽ ảo tưởng ra cảnh tượng phong quang khi Liễu công tử áo gấm về nhà, cho kiệu tám người khiêng đón nàng ra khỏi chốn dơ bẩn này. Đến thời điểm đó, những khổ cực hiện tại sẽ chẳng đáng vào đâu nữa. Nàng sẽ trở thành giai thoại và truyền thuyết của lầu Tế Vũ trong cả một quãng thời gian rất dài sau này. Nàng dùng ảo tưởng tươi đẹp như vậy cổ vũ tiếp sức cho bản thân mình, an phận với cuộc sống cực khổ như ao tù nước đọng.
Sau đó có một ngày, nàng nghe được một lời đồn đại từ miệng những cô nương khác, nói rằng Liễu Minh Tuấn đã thi trúng thám hoa năm nay, nhậm chức trong Hàn Lâm Viện.
Ba tháng đầu tiên, nàng mừng rỡ như điên, ngày ngày ngóng chờ hi vọng. Ba tháng sau, nàng bắt đầu âm thầm lo lắng, lúc làm việc sẽ thường xuyên thất thần, nỗi sợ hãi âm ỉ bắt đầu lặng lẽ nhen nhóm trong lòng. Rồi lại thêm ba tháng nữa, nàng nghe thấy tin hắn đón dâu, nhưng tân nương không phải nàng, mà là một vị tiểu thư con nhà quan lại ở Biện Lương.
Nhạc Kiều đã sụp đổ, lúc biết tin, nàng cố nhịn không khóc, mà móng tay đã găm vào lòng bàn tay ứa ra cả máu. Nàng trở về gian phòng lạnh lẽo chật hẹp cho người hầu của mình, cắn chặt môi, cắn đến mức da môi cũng rách, mà vẫn chẳng thể nào cầm được những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn ra.
Nàng bị lãng quên, bị phản bội, hai năm này của nàng đã trở thành vô nghĩa.
Nàng nên sớm nghĩ tới, nếu như Liễu công tử thật sự trúng bảng, sao hắn có thể màng tới một người con gái phong trần như nàng nữa đây?
Nhưng lại qua ba tháng nữa, Liễu Minh Tuấn cuối cùng cũng trở về. Cả trấn Hải Đường đều tưng bừng nô nức, hoa tươi hương xa nghênh đón vị thiên chi kiêu tử trăm năm khó cầu của thôn trấn.
Nhạc Kiều cũng tựa vào sau cửa lặng lẽ nhìn, dõi theo tình lang đang cưỡi ngựa lớn, mỉm cười vẫn tuấn tú phóng khoáng như vậy.
Cũng không biết có phải vận mệnh xui khiến hay không, Liễu Minh Tuấn liếc mắt lại, va phải ánh mắt nàng.
Khoảnh khắc ấy, cả hai người đều ngây ra.
Nhưng ngựa của Liễu Minh Tuấn chỉ ngừng lại có một thoáng rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Phút chốc ấy, Nhạc Kiều nhìn thấy trên mặt hắn không có bất ngờ khi cửu biệt trùng phùng, cũng không có thưởng thức và hạnh phúc thuần túy như khi nhìn thấy nàng ngày trước, mà chỉ có hoảng sợ.
Hắn sợ nàng.
Hắn sợ nàng nhắc tới những lời thề ước, sợ nàng nhắc tới lọn tóc kia.
Hắn biết mình đã hổ thẹn với nàng, cho nên hắn sợ nàng tóm lấy nhược điểm của mình.
Thời khắc ấy, lòng Nhạc Kiều đã hoàn toàn nguội lạnh.
Sau đó có một ngày, một tên nha dịch tìm tới cửa, cho nàng ba trăm lượng bạc, nói rằng giúp nàng chuộc thân, chỗ tiền còn lại thì để nàng sau này tự mở mối buôn bán nhỏ.
Ba trăm lượng bạc, đối với dân chúng bình thường, có thể nói là cái giá trên trời.
Nhưng đối với một danh kỹ đã từng khuynh quốc chỉ bằng một điệu múa, một hoa khôi đã từng khiến vô số phú thương vung tiền như rác mà nói, lại keo kiệt mà bèo bọt tới mức nào kia chứ. Nàng hi sinh sắc đẹp của mình, từ bỏ tuổi xuân của mình, chỉ chờ đợi được ba trăm lượng bạc cỏn con này.
Thì ra hiện giờ nàng chỉ trị giá có ba trăm lượng.
Đây chính là những người được gọi là tài tử, được gọi là công tử đa tình. Thứ bọn họ yêu chẳng qua cũng chỉ là phong hoa trong một chớp mắt của nàng, chẳng qua cũng chỉ là nàng trong tưởng tượng của bọn họ, mà lại hoàn toàn không phải con người nàng. Khách phong lưu gặp cảnh hoan hỉ, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi. Người đời đều nói con hát vô tình, mà đến khi nàng có tình, lại đổi lấy được điều gì đây?
Đương lúc niềm tin hóa sạch thành tro bụi, một bóng người khác không hiểu sao lại lọt vào trong đầu nàng.
Một người con gái mặc áo xanh, nụ cười trong sáng đơn thuần, long lanh như lưu ly.
“Tiểu Kiều tỷ tỷ.”
Là ai? Là ai đang gọi nàng?
Giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi yểu điệu, vừa quen biết lại vừa xa lạ.
Nàng đột nhiên nhớ ra, thiếu nữ đã từng chung chăn cùng gối, song hành bên nàng, thiếu nữ đã từng ỷ lại nàng ngưỡng mộ nàng, đôi mắt mỗi lúc nhìn thấy nàng đều phảng phất như chứa ngàn vạn sao trời, thiếu nữ cho dù vào lúc nàng chán nản xuống dốc, không xinh đẹp nhất, cũng vẫn nước mắt rơi dài ngày ngày đến thăm nàng.
Thiếu nữ đã nói cho nàng biết Liễu Minh Tuấn không yêu nàng, chỉ có thiếu nữ ấy mới yêu nàng.
Bích Nặc…
Bích Nặc…
Nhạc Kiều thực sự đã từng yêu nàng, mỗi khi Bích Nặc ngượng ngùng mỉm cười với mình, từ đáy lòng nàng sẽ cuồn cuộn không ngừng tuôn ra tình cảm ấm áp dìu dịu. Quãng thời gian hai người bọn họ gắn bó làm bạn quả thật cũng là ký ức tươi đẹp nhất trong hơn mười năm lưu lạc phong trần của Nhạc Kiều.
Không có nhún nhường cầu toàn, không có mùi tiền, không có ham mê biến thái của đám ân khách đó. Bích Nặc hiểu rõ nàng thích gì, hiểu rõ tính tình của nàng. Mà nàng cũng như vậy, nàng thậm chí còn biết rõ trên người Bích Nặc có mấy nốt ruồi, biết rằng Bích Nặc ngủ dậy sẽ cáu gắt, biết rằng Bích Nặc lúc ngủ sẽ thích cuộn tròn mình lại, như một con mèo nhỏ.
Mà mình đã bắt đầu đố kỵ với muội ấy từ lúc nào?
Có lẽ là từ ngày phát hiện ra nếp nhăn đầu tiên mọc trên đuôi mắt mình… Nàng vừa quay đầu, lại nhìn thấy Bích Nặc vẫn say ngủ trên giường, chẳng cần trang điểm phấn son, da dẻ vẫn non mềm tươi rói tới độ có thể bấm ra nước.
Già nua đi là ác mộng của mọi phận hồng nhan, nhưng rồi cũng chẳng ai chạy thoát nổi. Những người đàn ông đó sẽ nói cho các nàng hết lần này tới lần khác rằng, một khi các nàng già đi rồi, các nàng sẽ không còn đáng giá nữa, những người con gái như được tạo thành từ nước sẽ biến thành thứ dơ bẩn vụng về. Mà chính các nàng cũng tin, như thể trên người mình thật sự có một cái nhãn ghi giá, không ngừng hạ giá đi theo thời gian trôi qua. Cảm giác ngột ngạt vì bị thúc ép, cảm giác sợ hãi khi biến thành dáng vẻ mình ghét nhất, cơn tuyệt vọng không chỗ để trốn đó chính là lời nguyền rủa dành cho mỗi một người phụ nữ.
Thế nhưng, lẽ nào già nua đi thì những điều bên trong đã từng làm người khác yêu thích cũng mất đi theo? Những ký ức tốt đẹp trước kia cũng mất sạch? Lẽ nào toàn bộ giá trị của bọn họ chỉ nằm ở vẻ bề ngoài?
Nếu thực sự là thế, thì tại sao vào lúc nàng già yếu thành như vậy, Bích Nặc vẫn bám theo nàng, yêu thương nàng? Tại sao dù mình đã nói những lời độc địa đó trước mặt Bích Nặc, muội ấy vẫn quay lại hết lần này tới lần khác?
Bản thân mình có đáng để Bích Nặc làm như vậy không?
Huống hồ… Huống hồ mình đã… làm gì với nàng?
Khuôn mặt của Bích Nặc mục nát dần dần trước mặt Nhạc Kiều, nước mắt tuôn ra từ cặp mắt phượng đẹp đẽ, cổ họng phát ra tiếng kêu nghèn nghẹt vì ngạt thở. Cần cổ nhỏ gầy bị một bàn tay vô tình nắm chặt, chỉ cần hơi dùng lực hơn, nó sẽ gãy.
Nàng sẽ mất đi người yêu nàng nhất trên cõi đời này.
“Không!!!” Bỗng nhiên ý thức được rằng bàn tay đó thuộc về mình, ý thức Nhạc Kiều giãy giụa thoát ra khỏi vực thẳm oán hận, liên kết giữa mệnh hồn của nàng và bàn nhược quỷ cũng bị dao động.
Vào đúng lúc này, Đàn Dương Tử lập tức dùng nhiếp hồn châu hút bàn nhược quỷ vào, Nhạc Kiều chỉ cảm thấy trong cuống họng mình trào lên một cảm giác buồn nôn, ngay sau đó đã nằm ra mặt đất ho dữ dội.
Nàng ho khan một hồi lâu, mới từ từ nhận ra Bích Nặc đang ôm lấy mình, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng mình. Khăn voan trên mặt Bích Nặc đã rơi xuống, để lộ ra một khuôn mặt mục nát đáng sợ. Nhạc Kiều ngỡ ngàng nhìn nàng, cuối cùng nhấc bàn tay run rẩy lên, cẩn thận chạm lên gò má Bích Nặc.
Trời ơi… Mình đã làm những gì!!!
Những người đàn ông trước đó bị bàn nhược quỷ khống chế cũng đều ngã dúi dụi vào nhau, rơi vào cơn hôn mê ngắn ngủi. Mà quầng sáng của hộ pháp thuật cũng từ từ tản đi, Nhan Phi giãy giụa mở to mắt.
Y làm được rồi!!!
Y không chỉ có thể đồng thời thôi miên mười mấy người đàn ông, mà còn có thể thừa sức chui vào trong ý thức của Nhạc Kiều dùng báo mộng thuật!
Ôm cảm giác hãnh diện kiêu ngạo nho nhỏ, y chật vật chen qua đám đàn ông đã nằm ngang dọc tứ tung, chạy đến bên cạnh Đàn Dương Tử, nở nụ cười chờ được ngợi khen, “Sư phụ, bắt được rồi đúng không?”
Đàn Dương Tử lại không hề nhìn y, mà chỉ nhìn kỹ vào nhiếp hồn châu trong bàn tay mình. Hạt châu kia vào giờ khắc này vẫn là màu trắng, nhưng lại phủ một lớp màu xám nhàn nhạt.
“Bắt được rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều trứng cần xử lý.” Đàn Dương Tử ngẩng đầu lên, nhìn thấy vài bóng người mơ hồ không rõ đang dựa vào lan can nhìn xuống. Vừa nghĩ tới toàn bộ người trong lầu e là đều đã bị gieo trứng, gã lại cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Nhan Phi hơi mất mát vì không được sư phụ ngợi khen, vẫn cố hỏi một câu như không cam lòng, “Sư phụ, con biểu hiện thế nào?”
Đàn Dương Tử đáp qua loa, “Ừ, cũng được.” Rồi vẫn cứ nhìn vào hai người Nhạc Kiều đang ngồi tựa vào nhau dưới đất.
Nhạc Kiều nằm nhoài vào lồng ngực Bích Nặc, không ngừng nức nở, lặp đi lặp lại “xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Mà trong ánh mắt Bích Nặc lại không hề có oán hận, có cũng chỉ là bi thương và đau xót. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Kiều, nhỏ nhẹ nói như người mẹ đang dỗ con mình, “Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi, qua cả rồi.”
Đàn Dương Tử ho khẽ một tiếng, rồi nói rằng, “Trong da các ngươi vẫn còn có một chút độc tố cần xử lý, có thể nhờ ngươi gọi tất cả mọi người bị bệnh trong lầu ra đây không?”
Bích Nặc ngẩng đầu lên nhìn gã, mặt đầy cảm kích, “Đa tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng! Giờ ta sẽ đi sắp xếp!”
Bích Nặc nhẹ nhàng nâng Nhạc Kiều dậy, vẫn luôn ôm lấy bờ vai nàng, dẫn nàng đi lên lầu hai. Còn Đàn Dương Tử thì nhìn vào cả đám người trước mặt, trầm ngâm nói, “Những người đàn ông này cũng cần phải chuyển hết ra ngoài, nếu không chốc nữa sẽ lại xảy ra náo loạn. Nhan Phi, con biết cách làm cho bọn họ mộng du đi ra ngoài không?”
Nhan Phi sững sờ, “Dạ? Mộng du?”
“Ừ, bọn họ vẫn chưa dạy con sao?”
Nhan Phi thế nào cũng không ngờ được còn có loại pháp thuật này, ngoác mồm líu lưỡi nói, “Chuyện này… con chưa nghe thấy bao giờ cả…”
Đàn Dương Tử day thái dương như đau đầu, lầm bầm lầu bầu oán trách như không thể tin nổi, “Không ngờ ta tuổi cao, mà vẫn còn phải làm công việc chân tay thế này.”
Thế là sau đó Nhan Phi cũng chỉ có thể giúp đỡ Đàn Dương Tử, tế khởi Trảm Nghiệp Kiếm cùng Độ Ách Tán, một lần thả hai đến ba người lên trên, sau đó thì điều khiển pháp bảo thả người xuống một nơi cách lầu Tế Vũ hai ba con phố. Cũng may giờ đã sắp canh tư, người trên đường không nhiều, không khiến cho quá nhiều người chú ý, có thấy chắc cũng chỉ sẽ nghĩ rằng đêm nay nhiều hán tử say rượu hơn.
Đợi đến khi đưa được hơn trăm người đàn ông đi, hai người đều mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, ngồi tựa vào bên dưới sân khấu nghỉ lấy hơi. Nhan Phi áy náy trong lòng, không biết kiếm được ấm trà từ đâu ra, pha trà, rót một chén trà đưa cho Đàn Dương Tử như muốn lấy lòng.
Đàn Dương Tử liếc nhìn y, mặt không cảm xúc nhận lấy chén trà nhấp một hớp.
Nhan Phi duỗi tay ra bóp vai cho Đàn Dương Tử, lực tay vừa khéo, khiến cho Đàn Dương Tử thư thái nhắm hai mắt lại.
“Sư phụ, con trở về sẽ lập tức học được phép thuật làm người mộng du!”
Đàn Dương Tử nở nụ cười, “Không, con đã học nhanh lắm rồi. Sư phụ không trách con.”
Bấy giờ Nhan Phi mới ngây ngốc cười rộ lên, bàn tay bóp vai càng có lực. Trong khoảnh khắc ấy, cả lầu Tế Vũ đều tĩnh lặng, tựa như chỉ còn lại mỗi mình hai người bọn họ.
Đúng lúc này, Nhan Phi lại cẩn thận dè dặt hỏi một câu, “Sư phụ… tầm hương quỷ… trong giấc mộng của người lúc đó, chính là Hồng Vô Thường trước kia của người đúng không?”
Đàn Dương Tử đột nhiên mở mắt ra, Nhan Phi đang cẩn thận theo dõi sắc mặt sư phụ từ một bên cũng giật mình trong lòng.
Nhưng Đàn Dương Tử lại chỉ nói rất đơn giản, “Đúng, chắc con cũng nghe nói rồi, tên hắn là Shiva Ma La.”
Nhan Phi đúng là đã từng nghe nói, đồng thời cũng đã vô số lần tưởng tượng người đó trông như thế nào. Y thậm chí còn luôn sợ sệt không rõ, dung mạo của Shiva Ma La này liệu có giống mình không, có khi nào đó chính là nguyên nhân mà sư phụ nhận nuôi mình không.
Có điều nhìn từ giấc mộng của sư phụ, trông hắn cũng không giống mình lắm.
Tuy cũng đều là tầm hương quỷ, bề ngoài ít nhiều cũng có vài điểm giống với quỷ thân của mình, song lại gần như không tìm ra được điểm tương đồng nào với nhân thân của mình cả.
Chỉ là, Shiva Ma La kia cũng rất đẹp.
Nhìn thấy tình cảnh đó, không hiểu sao lại thấy yên tâm, mà nhớ tới dáng vẻ tuyệt vọng của sư phụ lúc ấy lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Sư phụ, người vẫn còn rất nhớ hắn à?” Nhan Phi không nhịn được hỏi ra miệng.
Đàn Dương Tử lại một lần nữa im lặng. Nhan Phi nhìn mái tóc trắng của sư phụ, không đoán ra được trên mặt sư phụ đang là biểu cảm thế nào.
Một lúc sau, Đàn Dương Tử mới mở miệng, “Mấy năm gần đây đã rất ít khi nhớ tới. Thời gian đúng là có thể làm hao mòn tất cả mọi thứ.”
Giọng Đàn Dương Tử lúc nói câu này rất trầm thấp, hết sức bình thản, không chứa quá nhiều dao động và cảm xúc, mà chẳng hiểu do đâu, Nhan Phi lại vẫn có thể nghe ra được vẻ ưu thương và tịch liêu trong đó.
Danh sách chương