Nhan Phi nhìn chằm chằm vào Đạt Tát Ma La trước mặt mình, nhất thời không nghĩ ra được nên nói gì.

Đạt Tát Ma La vẫn đang mặc bộ nhân thân thầy tướng số nho nhã như trước, nở nụ cười hiền hòa với y, “Lâu ngày không gặp. Khiên Na vẫn ổn chứ?”

Nhan Phi sững sờ nói, “Không ổn… Sư phụ bị những thiên nhân đó bắt được… Tại sao ngươi lại ở đây? Vợ ngươi đâu?”

“Sau khi trốn ra khỏi địa ngục, chúng ta vẫn luôn trốn đằng đông nấp đằng tây ở nhân gian. Không ít Hắc Bạch Vô Thường đều bị phái ra lùng bắt chúng ta. Nếu không nhờ Liễu tiên sinh, chỉ e chúng ta đã bị diệt khẩu.”

Nhan Phi nhìn Liễu Ngọc Sinh rồi nhìn sang Đạt Tát Ma La, cau mày nói, “Giờ các ngươi đã là một nhóm rồi? Đến ngươi cũng gia nhập vào trận doanh của Ba Tuần?”

Đạt Tát Ma La thở dài nói, “Giờ chúng ta còn có lựa chọn nữa sao? Huống hồ, chuyện của Khiên Na, ta cũng không thể nào không quan tâm.”

Liễu Ngọc Sinh nói, “Những chuyện thiên đình bảo Khố Mã Ma La làm, ta đã biết hết. Khó có thể tưởng tượng được những thiên nhân mà con người ngày ngày dâng hương kính lễ lại làm ra được việc bỉ ổi như vậy. Chủ sự đứng sau màn là ai cũng đã hết sức rõ ràng. Nhan Phi, ngươi và sư phụ ngươi tận mắt chứng kiến những việc đó, thiên đình chắc chắn sẽ không lưu ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ kiếm cớ diệt trừ các ngươi.”

Nhan Phi biết Liễu Ngọc Sinh không lừa mình, ngày tháng bắt quỷ khá yên bình mà ngắn ngủi của y và sư phụ chỉ e cũng là bọn họ lừa mình dối người. Thế nhưng hiện tại y cũng không nghĩ được nhiều như vậy, “Chúng ta phải cứu sư phụ ra bằng cách nào? Ta thấy những thiên binh đó không giống với địa tiên Phong Đô mà trước đây ta từng gặp, cả Trường Canh thượng tiên mà bọn họ nói nữa, đó là ai?”

Liễu Ngọc Sinh nói, “Hai mươi tám cung trời của thiên đình, thiên cao nhất là Ly Hận Thiên, là nơi ở của chí tôn lục giới Tử Vi Thượng Đế cùng với hai vị thượng thần và năm vị thượng tiên ủng hộ hắn leo lên đế vị. Trong đó, có hai vị thượng tiên được Tử Vi Thượng Đế coi trọng nhất, một vị là Thái Ất tiên quân, một vị khác là Trường Canh tinh quân. Hắn chính là vị thượng tiên được thai nghén từ sao Trường Canh thuở vũ trụ vẫn còn sơ khai, kế hoạch liên hợp với Đông Vương Công, Tây Vương Mẫu dụ bắt Ba Tuần năm đó chính là hắn nghĩ ra được. Hắn thần thông quảng đại, đã vậy còn hết sức giảo hoạt, dưới trướng còn có vài tên tướng lĩnh khó chơi, Chiến Thần Nữ Bạt chính là một trong số đó.”

“Nếu như đã tới địa ngục, hắn tất sẽ ở trong thành Diêm Ma. Đó là một nơi vững vàng như thành đồng vách sắt, đến một con ruồi cũng không bay vào được.” Đạt Tát Ma La nói, “Có điều, Khố Mã Ma La đã từng vào đó. Chính là khi bọn họ cho nàng uống một thứ gì đó, làm nàng nhớ lại ký ức của kiếp trước.”

“Khố Mã Ma La có lẽ là quỷ duy nhất biết bên trong thành Diêm Ma là quang cảnh như thế nào, chỉ là hiện giờ tình trạng sức khỏe của nàng không ổn lắm, không thể tự dẫn chúng ta đi được. Song Đạt Tát Ma La có thể dùng cộng tình thuật cùng nàng, như vậy là có thể cho chúng ta tiến vào đó trong vòng hai canh giờ ở nhân gian. Chỉ có điều, Nhan Phi, ngươi không thể đi được.”

Nhan Phi vừa nghe vậy đã cuống lên, “Cái gì? Tại sao ta lại không thể đi?”

“Rất đơn giản, mục tiêu của Trường Canh tinh quân chính là ngươi, ngươi đi sẽ là tự chui đầu vào lưới. Hơn nữa, ngươi làm Hồng Vô Thường chưa lâu, không biết nhiều pháp thuật, đi theo chỉ là liên lụy người khác.” Liễu Ngọc Sinh nói thẳng thừng, “Ta sẽ phái thủ hạ tốt nhất của ta đi, ngươi không cần phải lo lắng.”

“Nhưng sao ta có thể chỉ ngồi đây chờ được?!”

“Ngươi rất quan trọng đối với chúng ta, ta không thể để ngươi mạo hiểm lớn như vậy được.” Liễu Ngọc Sinh nói, trong ánh mắt nhìn y còn chứa cả vẻ chân thành, “Nếu như ngươi thật sự muốn giúp đỡ, thì hãy mau chóng tìm hiểu ra phương pháp quy nhất lục đạo, nếu như trong quá trình cứu viện có gì đó bất trắc, chúng ta cũng có thể dùng phương pháp này để đảo loạn thiên đình, khi đó Trường Canh tinh quân sẽ không lo chuyện sư phụ ngươi nữa.”

Nhan Phi cắn răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn Liễu Ngọc Sinh, “Nếu như ta nói không thì sao? Nếu như ta muốn đi bằng được thì sao?”

Liễu Ngọc Sinh lại nhìn y không hề nhượng bộ, hắn thở dài nói, “Nhan Phi, đừng quên nhân thân của sư phụ ngươi vẫn còn đang ở trên tay ta. Hơn nữa, với thực lực hiện tại của ngươi, ta muốn nhốt ngươi lại quá dễ dàng. Nhưng ngươi thật sự hi vọng chuyện này phải ra nông nỗi ấy sao?”

Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp!

Chết tiệt!

Xưa nay Nhan Phi chưa bao giờ hận bản thân mình nhiều như vậy, y quá yếu, yếu đến độ chỉ có thể mặc người xâu xé.

Tâm tư y thay đổi thật nhanh, trên khuôn mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ chán nản, y thở dài nói, “Xem ra ta không đồng ý cũng không được.”

Thấy y chịu nhượng bộ, bấy giờ Liễu Ngọc Sinh mới thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa nở nụ cười ôn văn nhĩ nhã, “Ngươi yên tâm, bọn họ nhất định sẽ mang sư phụ ngươi lành lặn trở về.”

…………………………

Khiên Na không thể nào ngờ được rằng, gã đã trở về đến nhân gian, mà lại không cảm ứng được nhân thân của mình đang ở nơi nào.

Sao lại có thể như thế được nhỉ? Mỗi lần trở về, gã đều sẽ bị hút một cách tự nhiên vào bên trong nhân thân của mình, không hề tốn chút sức lực nào, nhưng hiện giờ gã lại phiêu đãng trong không khí như một u hồn nhẹ bỗng, nếu không phải giờ đang là ban đêm, trên đường phố Biện Lương không có ai, thì chỉ sợ đã có người bị quỷ thân của gã dọa chết.

Không cảm ứng được nhân thân… Lẽ nào nhân thân của gã đã bị phá hủy? Bị thủ hạ của Ba Tuần phá hủy?

Mà ma gia quỷ đi theo bên cạnh thấy gã chau mày, như thể đại sự không ổn, cũng biết đã xảy ra chuyện gì đó, “Làm sao vậy?”

Khiên Na nhìn sắc trời, cách hừng đông cũng không còn xa, bọn họ nhất định phải tìm thấy thân thể nhân gian để bám vào trước khi trời sáng, bằng không sẽ bị dương khí nướng chết tươi. Gã nói với A Lê Đa, “Nhân thân của ngươi ở đâu, ngươi biết không?”

“Đương nhiên là biết.”

“Ngươi đi trước đi, ta sẽ cố gắng tìm một thân thể ở gần chỗ ngươi.”

“Nhân thân của ngươi đâu?”

“… Không biết…”

A Lê Đa trợn tròn mắt, “Không biết? Ngươi nghiêm túc hả?”

“Chắc chắn là người của Ba Tuần đã làm gì đó, khiến ta không cảm ứng được nhân thân của ta. Thôi! Đừng nói nhảm nữa!” Khiên Na trở nên nghiêm lệ, bộ dạng hung thần ác sát, hiển nhiên là đang cảm thấy hơi mất mặt lúng túng.

Chuyện xấu mặt như không tìm được nhân thân của mình thường đều chỉ xảy ra với những con quỷ gà mờ mới vừa trở thành Thanh Hồng Vô Thường…

A Lê Đa biết rằng gã sắp sửng cồ, nên cũng không nói thêm gì nữa. Nhân thân của hắn nằm ở gần Biện Lương, là con trai thứ ba của vị tướng quân đương triều Thường Khải – Thường Giang Dật, vì tao ngộ mai phục trong khi theo cha xuất chinh bình loạn hai năm trước, đầu bị đá lở quân phản loạn đẩy từ trên sườn núi xuống đập trúng, tuy cứu được một mạng, nhưng chỉ còn có thể hô hấp mà chưa bao giờ tỉnh lại. Tới giờ, trong phòng của hắn, ngoại trừ một gã sai vặt câm chuyên phụ trách cho hắn ăn, lau người cho hắn, thì đã không còn ai nữa, cho nên khi A Lê Đa đến bám vào người rồi tỉnh lại, cũng không hề gây ra náo động lớn.

—— Mãi đến tận khi hắn đi từ trong phòng ra ngoài, bị một gia đinh sáng sớm rời giường quét tước nhìn thấy.

Gia đinh kia kêu lên hoảng loạn, sau đó cả phủ tướng quân đều nháo nhào.

A Lê Đa mặt đầy hắc tuyến ngồi trên giường, nhìn một đám nhân loại vây quanh mình lải nhải. Một người phụ nữ có tuổi ăn mặc đẹp đẽ quyền quý nhìn hắn khóc sướt mướt, gọi hắn “con ơi”, một người đàn ông có tuổi vóc dáng thấp đậm không ngừng hỏi hết đông lại tây. Hắn chỉ thấy buồn bực, nhưng cũng biết nếu như muốn làm việc thuận lợi thì vẫn nên kiên nhẫn không gây ra sóng gió quá lớn. Thế nên hắn nhếch miệng, nở một nụ cười hình thức, lẫn theo vẻ mê người thuộc về A Lê Đa, nói ra một câu, “Xin lỗi, ta không nhớ các ngươi là ai nữa.”

Thế là chưa tới một canh giờ sau, từ trên xuống dưới phủ tướng quân đều đã biết, Tam thiếu gia làm người thực vật hôn mê hai năm đã tỉnh lại, còn mất trí nhớ.

Bấy giờ A Lê Đa mới cảm nhận được cha mẹ của nhân loại nhiệt tình với con cái như thế nào, nhiệt tình đến mức hắn phải nổi da gà. Người đàn bà nghe nói là mẹ của bộ thân thể hắn đang dùng, cả một ngày đều không hề rời khỏi phòng hắn, không ngừng nhét đủ món ăn vào tay hắn, tất cả đều là những món ăn hắn còn chưa nghe thấy bao giờ. Hơn nữa, hắn nếm thử một miếng xong, ăn ngon đến độ hắn gần như chảy nước mắt.

Thì ra đồ ăn có thể ngon tới vậy sao? Ngon đến nỗi hắn không hình dung ra được những mùi vị kỳ dị đó.

Thế nên tới xế chiều, hắn cũng không vội vã ra khỏi nhà đi tìm Khiên Na, dù sao tên kia cũng hành tẩu ở nhân gian lâu như vậy rồi, chắc chắn sẽ có cách tìm được mình. A Lê Đa yên tâm thư thái tận hưởng tình thân và mỹ thực ở nhân gian.

Trời mới biết, nếu như hắn biến thành trạng thái người thực vật như vậy ở địa ngục, phụ vương hắn có lẽ sẽ không buồn do dự cứ thế nấu hắn lên chia cho mọi người ăn… Chưa biết chừng còn có thể cảm thấy dư vị không dứt vì một lần hiếm hoi được nếm thử thịt ma gia quỷ.

Đến khi sắp hết một ngày, đám người đông nghịt ồn ào trong phòng hắn cũng dần dần tản đi, đến ngay cả “mẹ hắn” cũng bị “cha hắn” ép kéo đi, nói rằng hắn mới vừa tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Lúc cả phòng chỉ còn lại một mình hắn, từ trước cửa sổ bỗng nhiên vọng tới một tiếng “meo”.

A Lê Đa lập tức quay đầu sang, hắn nhìn thấy một con mèo có hình thể rất lớn, lông trên người có hoa văn như lông báo, đang ngồi xổm trên bệ cửa sổ, cặp mắt vàng óng ánh xa xôi nhìn chằm chằm vào hắn.

A Lê Đa chớp mắt mấy lần, hiển nhiên là đang không hiểu thứ này là gì. Đoán thầm hẳn là vật trong súc sinh đạo?

Con mèo mướp nhẹ nhàng nhảy xuống từ khung cửa sổ, đi thẳng về phía hắn, sau đó đoan chính ngồi ngay ngắn xuống trước mặt hắn.

Mãi một lúc sau, A Lê Đa mới hơi hơi phản ứng lại được, hai mắt trợn to, “Ờm… Ngươi không phải là Khiên Na Ma La đấy chứ?”

Con mèo mướp trừng mắt một cái.

A Lê Đa lần đầu tiên nhìn thấy một sinh linh trong súc sanh đạo biết trợn trắng mắt. Hắn bật cười ha hả, cười đến mức đấm giường liên tục, “Ngươi… Ngươi vậy mà lại bám lên… một con…”

Mèo mướp phát ra tiếng gầm gừ như muốn đe dọa, hai con mắt hơi nheo, tai cũng rướn ra sau, hiển nhiên là đã hơi dựng lông.

Có lẽ là vì hắn cười quá to tiếng, một thị nữ liền vội vã chạy vào. Vừa trông thấy con mèo mướp đã mắng, “Mèo hoang ở đâu ra vậy!” Nói rồi bèn cầm lấy chổi phất trần muốn đuổi Khiên Na đi. A Lê Đa vội vàng ngăn cản, “Đừng, ta thích lắm, giữ nó lại đi.”

“Nhưng mà thiếu gia, mèo hoang bẩn lắm…”

“Ta nói giữ lại thì giữ lại, ngươi đi ra ngoài đi.” Ánh mắt không giận mà vẫn có uy, dù sao cũng là vương tử của địa ngục A Tì, thị nữ kia tức khắc không dám nói gì nữa, vội vàng đặt bát canh an thần mà phu nhân dặn dò đưa tới lên bàn rồi rời đi. A Lê Đa đứng lên đi tới trước mặt Khiên Na, duỗi tay ra muốn bế gã lên, kết quả lại bị Khiên Na giơ chân lên gạt đi. Cũng may gã đang thu móng vuốt vào, cho nên A Lê Đa chỉ cảm nhận được đệm thịt vỗ một cái chẳng hề đau lên tay hắn.

Nhưng ý đe dọa cũng rất rõ ràng, A Lê Đa liền rút tay về, cố nhịn cười nói, “Ngươi biến thành dáng vẻ đáng yêu như vậy, là để dễ bề mê hoặc thủ hạ của Ba Tuần?”

Khiên Na thấy hắn cười thành như vậy, cơn giận ngột ngạt không có chỗ để trút xuống, đuôi đã xù lên như con sóc. Không còn thân thể chuyển sinh của mình, tìm một bộ thân thể mới sau đó dùng chuyển sinh thuật thì lại quá không thực tế, gã cũng đâu thể chờ mười tám năm rồi mới đi tìm Nhan Phi? Vì thế gã chỉ có thể như những con quỷ thông thường, dựa vào vận may tìm xem có nhân loại nào thích hợp cho gã phụ thân lên không. Nhưng trời đã sắp sáng, vẫn chưa tìm được một người nào, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng chui vào người con mèo đực đang liếm nước bên cạnh một vũng nước đọng, đã vậy con mèo này dường như còn rất có hảo cảm với gã. Linh thức của đại đa số súc sinh chưa thành yêu không mạnh được như loài người, không cần nhất định phải nhận được sự cho phép mới có thể đi vào. Chỉ cần là động vật có hảo cảm với gã, lúc nhập vào sẽ không gặp phải trở ngại lớn. Chân trời đã sáng lóa, gã cảm thấy người mình đã bắt đầu đổ mồ hôi, liền vội vàng chui vào trong thân thể con mèo mướp.

Vấn đề bây giờ là nên giao tiếp với A Lê Đa bằng cách nào? Mèo thông thường không có bộ phận phát ra âm thanh tương tự như của con người…

A Lê Đa ngừng cười lại, hỏi gã, “Thôi được rồi, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“…”

“…”

“…”

“…”

“…” Khiên Na một lần nữa phát ra tiếng gầm gừ bày tỏ giận dữ.

A Lê Đa như bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn lấy ấm trà trên bàn tới, đặt xuống trước mặt Khiên Na, “Ngươi viết ra đi?”

Khiên Na dùng cặp mắt vàng trừng hắn một cái, sau đó duỗi chân trước bên phải tròn tròn ra chấm vào nước trà, viết văn tự của địa ngục A Tì xuống sàn. May mà tiếng địa ngục A Tì ngắn gọn hơn rất nhiều so với ngôn ngữ của loài người, viết cũng nhanh chóng hơn.

Mà nhìn một con mèo nghiêm túc ngồi thẳng dùng chân chấm nước viết chữ, cũng là một khung cảnh hiếm thấy trên thế gian… A Lê Đa dùng hết sức mình mới ngừng cười được.

Hắn cảm thấy đã rất lâu rồi mình không thể bật cười chân thành mà thoải mái như vậy. Ở vương cung Vô Gián, hắn cũng hay cười, có điều hơn nửa nụ cười của hắn đều có đồ ý riêng, hoặc được dùng để che giấu ý nghĩ chân thật của mình. Người người đều nói nụ cười của Tam vương tử là thứ khiến người ta khó nhìn thấu nhất.

Thế nhưng lần này, hắn thật sự không nhịn được cười.

Khiên Na lựa chọn làm như không thấy khuôn mặt nhịn cười cho méo mó cả đi của A Lê Đa, chỉ nghiêm túc viết xuống sàn, “Chúng ta đi Tương Dương, tìm Liễu Ngọc Sinh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện