Lý Triều Thành nói chuyện lộn xộn, ánh mắt có vài phần trốn tránh, hiển nhiên vẫn đang suy tính tới việc làm sao để đào tẩu, không muốn lộ ra tin tức quan trọng. Đường Mạch nhấc ngón tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng vun vút sắc lẹm, lưỡi dao bạc ngay lập tức cắm phập vào đất. Dao nhỏ lạnh băng kề sát ngón tay vừa bị cắt đứt của Lý Triều Thành, chỉ kém 1 phân nữa là có thể đâm thẳng vào da thịt gã.

Gã sợ hãi trừng lớn hai mắt, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Trần San San: “San San, giúp anh ấn chặt hai tay anh ta một chút.”

Lý Triều Thành lập tức nói: “Chờ đã…… Từ từ, tao đều đã nói cả rồi, mày còn muốn tao nói thêm cái gì đây. Lý Triều Thành nói xong, nhìn thấy biểu tình bất mãn trên mặt Jacks, gã nhanh chóng giải thích: “Cái tên này không phải do tao đặt. Tao cũng không biết ai là người đầu tiên gọi bọn họ như vậy, tao cũng chỉ là nghe người khác nói, sau đó mới gọi theo……Những gì tao biết đều nói cả cho chúng mày rồi, tao thật sự chỉ biết có nhiêu đó thôi!”

Đường Mạch và Trần San San liếc mắt nhìn nhau.

Trần San San bình tĩnh hỏi: “Nam Á khu 1 là nơi nào, Ấn Độ sao?”

Lý Triều Thành: “Tao không biết.”

“Trong số 50 người đứng đầu trên Bảng xếp hạng thời gian, không có ai tên Dijan · Galawa cả.”

Sắc mặt Lý Triều Thành hết xanh lại trắng, gã nhìn dao bạc trong tay Đường Mạch, cắn chặt răng, nói: “Hai tháng trước Dijan · Galawa đã bị giết chết. Hắn xếp trong khoảng vị trí 20. Tuy rằng hắn là người mở ra Bảng xếp hạng thời gian, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến thứ tự của hắn.”

Sắc mặt Lý Triều Thành khi nói ra lời này có chút khó coi, nhưng ngữ khí lại rất kiên định. Đường Mạch nhìn Trần San San gật gật đầu, hai người xác nhận Lý Triều Thành không nói dối. Một khi đã như vậy……

Đường Mạch nhàn nhạt hỏi: “Mộ Hồi Tuyết là người như thế nào?”

Lý Triều Thành: “Tao không biết.”

Đường Mạch khẽ nhướn mày.

Lý Triều Thành chặn lại nói: “Tao thật sự không biết. Cô ta là người ở Trung Quốc khu 3, tao vẫn luôn quanh quẩn ở Trung Quốc khu 1, ngoại trừ gặp trong trò chơi, bọn tao căn bản không có khả năng sẽ chạm mặt. Tao thật sự chưa từng nhìn thấy cô ta, tao chỉ mới nhìn thấy người xếp thứ 36 trên Bảng xếp hạng thời gian thôi.”

Trần San San: “Trong nhóm Người trở về từ cõi chết, có bao nhiêu người chơi đã thông quan Hắc tháp tầng thứ ba? ”

Lý Triều Thành do dự vài giây, thành thành thật thật trả lời nói: “Tao cũng không biết có bao nhiêu, nhưng khẳng định là rất nhiều. Tao đã thông quan Hắc tháp tầng thứ ba vào tháng trước, tất cả người chơi trên Bảng xếp hạng thời gian ít nhất đều đã thông quan Hắc tháp tầng thứ ba. Mộ Hồi Tuyết hình như đã thông quan cả Hắc tháp tầng thứ tư.”

Nghe xong Lý Triều Thành nói, Jacks lo lắng nhìn về phía Đường Mạch và Trần San San. Nhưng hai người này lại không hề kinh ngạc, dường như đã sớm đoán được kết quả này. Jacks không hiểu gì mà gãi gãi đầu, một lúc lâu sau, anh ta bỏ tay xuống, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ nguyên nhân.

6 tỷ người chơi đã biến mất vào nửa năm trước tự xưng là Người trở về từ cõi chết, Hắc tháp yêu cầu bọn họ nỗ lực công tháp, chỉ có như vậy mới có thể trở về địa cầu. Bọn họ tham gia vô số trò chơi, mỗi ngày mỗi đêm, chỉ cần mở mắt ra liền chính là trò chơi, thậm chí căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Sau khi kết thúc một trò chơi, chỉ có thể nghỉ ngơi mười phút, ngay sau đó sẽ lại tiếp tục tiến vào trò chơi tiếp theo.

Hết thảy đều là cưỡng bách ép buộc, căn bản không hề có cơ hội để lựa chọn.

Dưới tình huống như thế, nhân loại đã dần dần chết lặng. Bọn họ không biết tương lai ở nơi nào, không biết chính mình có thể sống được trong bao lâu. Có thể may mắn chạy thoát được khỏi trò chơi này, nhưng trò chơi sau sẽ ngay lập tức tử vong. Việc bọn họ phải làm không chỉ là thông quan trò chơi, mà càng là phải bảo vệ chính mình, không thể chịu những vết thương chí mạng. Bởi vì mỗi một lần bị thương bọn họ đều không có thời gian để trị liệu. Mang một thân thể chi chít vết thương tiến vào phó bản tiếp theo, đồng nghĩa với việc tự đặt cho mình một dấu chấm hết.

Ngay cả những người chơi mạnh nhất cũng đều không thể sống sót trong những trò chơi đáng sợ như vậy, bọn họ nhất định sẽ chết, vấn đề chỉ là họ có thể sống được trong bao lâu.

Thẳng đến khi Bảng xếp hạng thời gian mở ra, Người trở về từ cõi chết mới tìm được một phương hướng.

Hóa ra, bọn họ vẫn có thể sống sót.

Trong Bảng xếp hạng thời gian này, những Người trở về từ cõi chết có thực lực mạnh dần dần có thời gian nghỉ ngơi. Bọn họ có thể nghỉ ngơi, có thể thông qua việc săn giết những người chơi khác trên Bảng xếp hạng thời gian để đạt được thời gian, thậm chí là đạo cụ, sau đó càng trở nên lợi hại hơn. Đây là một vòng tuần hoàn, những người chơi mạnh sẽ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, còn những người chơi yếu kém sẽ càng ngày càng trở nên yếu kém.

Trần San San gãi đúng chỗ ngứa mà dò hỏi Lý Triều Thành về thực lực của Người trở về từ cõi chết, câu trả lời của gã khiến Đường Mạch cảm thấy sợ hãi, nhưng ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, không để Lý Triều Thành nhìn ra sơ hở.

Trong lòng Lý Triều Thành cũng vô cùng buồn bực.

Vì sao người chơi trên địa cầu lại mạnh như vậy? Chỉ là một tên vừa mới thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, mà thực lực lại đã mạnh đến mức gần như có thể được xếp vào top 50 những người đứng đầu trên Bảng xếp hạng thời gian.

Nếu thật là như vậy, sự “trở về” của Người trở về từ cõi chết bọn gã liền sẽ biến thành dê vào miệng cọp.

Hai mắt Lý Triều Thành xoay chuyển liên tục, trong lòng gã hiện lên vô số ý niệm. Gã ngoài miệng vẫn đang nói ra tin tức của Người trở về từ cõi chết, nhìn qua vô cùng nhát gan. Đường Mạch đã có được danh sách của 50 người đứng đầu trên bảng xếp hạng thời gian, Lý Triều Thành liền nói 50 cái tên tiếp theo. Nhưng ngay khi gã nói đến cái tên thứ 90, một ánh sáng nhàn nhạt bỗng nhiên sáng lên trên người gã.

Thân thể Lý Triều Thành run lên, gã nháy mắt liền hiểu ra đây là cái gì, trên mặt lộ ra niềm vui sướng khó nén. Nhưng mà giây tiếp theo, một lưỡi dao sắc lẹm đã trực tiếp đâm thủng trái tim gã. Hai mắt Lý Triều Thành trừng thẳng, ngẩng đầu nhìn Đường Mạch đang ở trước mặt mình. Đường Mạch bình tĩnh rút đao ra, thu vào trong túi.

Hết thảy đều giống như những lời Đường Mạch nói lúc trước, hắn quả thật có khả năng kết liễu Lý Triều Thành ngay một giây trước khi gã biến mất.

Hai mắt Lý Triều Thành trừng lớn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, trong cổ họng phát ra âm thanh đầy oán hận: “Mày…… Mày……”

Đường Mạch: “À đúng rồi, có một chuyện tôi vẫn luôn không nói cho anh biết. Thật ra anh đoán không sai, sợi dây đang cột trên người anh chịu tác dụng của luật nhân quả, sau khi bị nó cột chặt thì không thể cởi bỏ được. Nhưng thời gian của luật nhân quả này chỉ là một phút, sau một phút anh liền có thể thoát khỏi nó như bình thường.” Dừng một chút, Đường Mạch hờ hững nói: “Những điều tôi nói chính là sự thật, đương nhiên, anh có thể lựa chọn tin, hoặc là không.”

Thân thể Lý Triều Thành lập tức run rẩy kịch liệt, gã căm hận nhìn chằm chằm Đường Mạch, ánh mắt đầy oán độc, tựa như muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn. Nhưng gã rốt cục cũng đã chết. Gã chết không nhắm mắt, hai mắt vẫn trừng thẳng nhìn Đường Mạch, trong nháy mắt khi gã tắt thở, con số màu vàng lơ lửng trên cổ gã ngay tức khắc tan biến.

Thi thể Lý Triều Thành chậm rãi biến mất trong không khí.

Sau khi Lý Triều Thành biến mất, Trần San San thu hồi bút, nhìn danh sách những cái tên trên giấy, quay sang Đường Mạch nói: “Tổng cộng chỉ mới biết được 90 cái tên, còn lại 10 người không biết danh tính. Anh Đường Mạch, phần danh sách này hẳn là thật, gã không cần thiết phải cố ý nói dối gạt chúng ta. Chỉ tiếc gã đã chết.” Trần San San có chút tiếc nuối, cô bé thật ra vẫn còn muốn hỏi Lý Triều Thành một ít tin tức, ví dụ như ở thế giới của Người trở về từ cõi chết có tổ chức quy mô lớn nào đó hay không. Cô bé suy đoán Lý Triều Thành có lẽ sẽ không biết những việc này, bởi vì nhóm những Người trở về từ cõi chết dường như rất rời rạc, người chơi ít khi hợp tác với nhau, nhưng nếu hỏi được thì sẽ rõ ràng và chắc chắn hơn.

Đường Mạch: “Người trở về từ cõi chết không giống với chúng ta. Giữa những người chơi may mắn còn sống sót trên địa cầu không tồn tại mối quan hệ lợi ích tất yếu, ngoại trừ những tên Khách lén qua sông điên cuồng giết người và loại dị năng kỳ quái của Thao Thiết, người chơi bình thường sẽ không giết người, kẻ thù chung của chúng ta là Hắc tháp và Trò chơi Hắc tháp.”

Nhưng Người trở về từ cõi chết thì khác, nói một cách nghiêm túc, mỗi người bọn họ đều là kẻ thù của nhau. Giết chết người khác có thể đạt được thời gian, giết chết người xếp trên bảng xếp hạng thời gian, lại càng đạt được nhiều thứ hơn.

Đường Mạch suy tư một lát, nói: “Người trở về từ cõi chết càng mạnh, hẳn sẽ càng khó hợp tác.”

Điểm này Jacks cũng hiểu rõ: “Đúng vậy, thứ có thể đạt được khi giết chết những Người trở về từ cõi chết  mạnh nhất có quá nhiều, giết chết người xếp thứ nhất Mộ Hồi Tuyết kia có thể giành được một lần cơ hội tái sinh. Đáng tiếc, mấy người Nhiếp Phi không phải là chết trong phó bản, mà là bị người chơi giết chết. Nếu không tôi nhất định sẽ tìm cơ hội giết chết người tên Mộ Hồi Tuyết kia, giúp bọn họ sống lại.”

Ba người Đường Mạch cẩn thận xem xét bốn phía, sau khi xác định không còn người mai phục, bọn họ liền cùng nhau tiến vào bên trong.

Đây quả thật chính là nhà của Phó Văn Thanh, trên cửa sắt lớn viết một chữ “Phó” cực to. Đường Mạch cậy khóa cửa, sau khi kiểm tra một phen liền tìm được ít thức ăn nước uống. Hắn đem đồ chia cho Jacks và Trần San San, ba người đều đã rất lâu rồi chưa từng ăn uống, mỗi người đều cố ăn một chút, sau đó Jacks đi tuần tra xung quanh Đường Mạch và Trần San San tiến vào phòng sách ở lầu hai.

Sau khi vào phòng, hai người đem danh sách 90 cái tên trên Bảng xếp hạng thời gian trải ra bàn. Đường Mạch viết xuống tất cả những cái tên Trung Quốc trong danh sách, bao gồm cả Lý Triều Thành vừa chết kia, tổng cộng 24 người.

“Tất cả người chơi trên Bảng xếp hạng thời gian người đều đã thông quan Hắc tháp tầng thứ ba, nhưng người đã thông quan Hắc tháp tầng thứ tư hẳn là rất ít.” Trần San San lên tiếng, ngữ khí cực kỳ kiên định, mang theo sự trưởng thành không phù hợp với độ tuổi hiện tại của cô bé. San San nhìn ba cái tên đứng đầu trên bảng xếp hạng, nói: “Ngay cả Mộ Hồi Tuyết cũng đều chỉ mới thông quan Hắc tháp tầng thứ tư. Anh Đường Mạch, căn cứ vào phỏng đoán của em và thầy Lạc, chỉ sau khi Người trở về từ cõi chết thông quan Hắc tháp tầng thứ tư, Hắc tháp phiên bản 4.0 mới có thể mở ra. Thầy Lạc suy đoán, Mộ Hồi Tuyết hẳn là đã xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên mới có thể khiến cho lần đổi mới này bị bỏ dở, nhưng điều này cũng không hề có nghĩa rằng cô ta đã thông quan Hắc tháp tầng thứ tư thất bại.”

Đường Mạch cũng nghĩ như vậy, hơn nữa hắn còn có một suy nghĩ khác: “Có lẽ Mộ Hồi Tuyết vẫn đang thông quan Hắc tháp tầng thứ tư.”

Trần San San sửng sốt: “Vẫn còn đang thông quan Hắc tháp tầng thứ tư?” Không chờ Đường Mạch giải thích, cô bé khẽ nhăn mày lại, suy nghĩ trong chốc lát liền hiểu rõ những lời này của Đường Mạch: “Điều này cũng không phải không có khả năng. Hắc tháp thường xuyên tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh và nhiệm vụ chủ tuyến, trong mỗi trò chơi công tháp,  gần như đều sẽ xuất hiện hai nhiệm vụ trở lên. Mộ Hồi Tuyết rất có thể chỉ hoàn thành một nhiệm vụ, khi cô ta sắp thông quan Hắc tháp tầng thứ tư thì lại kích phát nhiệm vụ mới, lúc này liền khiến cho Hắc tháp bỏ dở việc đổi mới phiên bản.” Bỗng nhiên, Trần San San đột nhiên im bặt, hai mắt cô bé khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch.

Đường Mạch cũng nhìn chăm chú San San.

Tầm mắt hai người đối diện trong không trung, Đường Mạch khe khẽ thở dài: “Thật đúng là có chút phải tranh thủ từng phút từng giây mà. San San, em và Jacks định khi nào thì đi thử công tháp Hắc tháp tầng thứ ba? Với sức chiến đấu của Jacks và trí tuệ của em, hai người các em kết hợp với nhau hẳn là có thể thuận lợi thông quan.”

Trần San San gật gật đầu: “Hai ngày nữa em sẽ đi.”

Việc chủ động đi khiêu chiến trò chơi công tháp cứ như vậy liền được định ra.

Lý Triều Thành cho rằng Đường Mạch thật sự chỉ là người chơi có thực lực trung bình trong số 400 triệu người chơi may mắn còn sống sót, chỉ mới thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất. Nhưng Đường Mạch và Trần San San đều biết, Đường Mạch tuy rằng không am hiểu vũ lực, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối thuộc về tầng cao nhất trong số những người chơi may mắn còn sống sót, muốn giết hắn rất khó, ngược lại còn dễ dàng bị hắn phản kích.

Người trở về từ cõi chết là những người chơi có kinh nghiệm đã trải qua vô số Trò chơi Hắc tháp. Đường Mạch cũng không dám cùng bọn họ so xem ai tham gia Trò chơi Hắc tháp nhiều hơn, có lẽ cộng hết những trò chơi mà hắn, Phó Văn Đoạt và Trần San San đã từng tham gia, cũng đều không bằng của con số lẻ của Lý Triều Thành.

Ở một nơi mà người chơi phải lấy sinh mệnh làm tiền đặt cược, bị ép buộc cưỡng bách tiến hành trò chơi liên tục như thế giới của Người trở về từ cõi chết, thực lực trung bình của bọn họ đã được định sẵn sẽ mạnh hơn gấp nhiều lần so với những người chơi may mắn còn sống sót trên địa cầu. Mà hiện giờ Mộ Hồi Tuyết rất có thể còn đang công lược Hắc tháp tầng thứ tư, chỉ cần cô ta thành công thông quan, Hắc tháp liền sẽ đổi mới phiên bản 4.0, hai thế giới hợp lại thành một.

Thời gian cấp bách, bọn họ cần thiết phải tranh thủ từng giây để gia tăng thực lực của chính mình.

“Người chơi trên Bảng xếp hạng thời gian khẳng định đều là những người chơi rất mạnh. Lý Triều Thành kia thật ra rất lợi hại, nhưng gã lại quá tự phụ, ngay từ đầu đã coi anh và Jacks là thịt heo, không hề che dấu khuyết điểm trong dị năng của mình.” Đường Mạch phân tích nói, “Dị năng của gã là những cây châm rất kỳ quái, tốc độ và độ cứng đều rất mạnh, chỉ có một khuyết điểm, chính là sau một thời gian dài phóng ra tốc độ sẽ bị chậm lại, và hai tay phóng ra châm sẽ một tay nhiều, một tay ít.”

Khi tất cả các cây châm được phóng ra cùng một lúc, rất khó để phát hiện ra khuyết điểm này, Đường Mạch cũng là sau vài phút quan sát mới phát hiện ra điểm khác thường. Tiếp theo hắn quyết định cùng Jacks phân công nhau hành động, đánh giáp công từ hai phía.

Thực lực của Lý Triều Thành là điều không thể nghi ngờ, nhưng thứ mà Đường Mạch lo lắng nhất chính là: “Có lẽ sẽ còn có nhiều người chơi giỏi hơn, mạnh hơn cả Lý Triều Thành, nhưng bọn họ lại không xếp trên Bảng xếp hạng thời gian.” Dừng một chút, Đường Mạch sửa lại lời: “Nhất định sẽ có rất nhiều người chơi lợi hại giấu mình trong chỗ tối.”

Trần San San đang thu dọn giấy bút, sau khi nghe được lời này, cô bé liền khẽ dừng động tác. San San cúi đầu không nói gì, cô bé cũng ngầm thừa nhận cách nói này của Đường Mạch. Nhưng nếu thật sự là như vậy, tình cảnh của những người chơi may mắn còn sống sót sẽ càng thêm gian nan.

Sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi, Trần San San liền đi đến phòng ngủ cách vách để nghỉ ngơi.

Đường Mạch vừa rồi thấy được hai quầng mắt thâm đen của cô bé, khó lắm mới có được cơ hội nghỉ ngơi như thế này, cho nên hắn liền bảo cô bé đi tĩnh dưỡng một chút.

Trong phòng sách tức khắc chỉ còn lại một mình Đường Mạch. Hắn móc từ trong túi ra một hộp diêm tinh xảo, cẩn thận quan sát một hồi. Hắn đầu tiên là nhìn nhìn hộp diêm, sau đó cầm lên lắc mạnh vài cái. Không lâu sau, một hàng chữ nhỏ màu vàng liền xuất hiện trên vỏ hộp.

Đạo cụ: Que Diêm Thần Kỳ Của Mosaic

Người sở hữu: Đường Mạch

Phẩm chất: Hoàn mỹ

Cấp bậc: Cấp 3

Công năng: Quẹt lửa một que diêm có thể giúp cho người quẹt diêm đạt được bất cứ vật phẩm gì mà người đó mong muốn. Vật phẩm này phải là vật phẩm mà người quẹt diêm đã từng nhìn thấy, có thể là đạo cụ của Hắc tháp, nhưng cấp bậc phẩm chất không thể cao hơn cấp bậc phẩm chất của Que Diêm Thần Kỳ. Thời gian sử dụng vật phẩm là 24 giờ, sau 24 giờ sẽ tự động tiêu hủy.

Hạn chế: Que diêm này là vật phẩm sử dụng một lần, sẽ bị tiêu hủy sau khi sử dụng.

Ghi chú: Mosaic, trắng trời tuyết rơi, người ta ăn gà, cô bé quẹt diêm. Que diêm nha ~ que diêm nha ~

<<Cảnh cô bé bán diêm đốt diêm ước nguyện trong khi nhà nhà quây quần bên nhau ăn turkey đón giáng sinh ấy ạ>>

Đường Mạch nhìn dòng chữ cuối cùng, trong lòng bất giác cũng lẩm bẩm nói theo. Chờ đến khi hắn kịp lấy lại tinh thần khóe miệng liền khẽ run rẩy, ho khan một tiếng rồi cất lại hộp diêm vào trong túi. Que Diêm Thần Kỳ Của Mosaic là một thứ đạo cụ quá đáng sợ, chỉ cần nhìn vào công năng của nó, Đường Mạch thậm chí còn cảm thấy phẩm chất của nó không nên là phẩm chất hoàn mỹ, mà phải là phẩm chất hiếm có mới đúng.

Nhưng hộp diêm này tổng cộng chỉ có ba que, thời gian sử dụng cũng chỉ tối đa là 24 giờ.

Đường Mạch nhắm mắt lại chuyên chú suy nghĩ, hắn bắt đầu tự hỏi ba Que Diêm Thần Kỳ này có thể phát huy được tác dụng của chúng ở nơi nào đây. Dần dần, khóe miệng hắn chậm rãi nhếch lên, khó nén được sự vui sướng. Ngón tay Đường Mạch gõ nhẹ lên vỏ hộp diêm, hắn lại vươn tay, lấy Sổ dị năng từ trong không khí, mở đến trang cuối cùng.

Dị năng: Tiểu vũ lê hoa châm

Người sở hữu: Lý Triều Thành ( Người trở về từ cõi chết )

Loại hình: Nguyên tử hình

Công năng: Giơ hai tay lên có thể phóng ra được số lượng châm thép từ 1 đến 100 cây. Châm thép cực kỳ rắn chắc, tốc độ nhanh nhất khi di chuyển có thể đạt tới tốc độ âm thanh.

Hạn chế: Khi sử dụng châm thép, thời gian sử dụng càng dài, số lượng châm phóng ra càng ít. Tốc độ di chuyển của châm thép sẽ tỷ lệ nghịch với số lượng châm thép được phóng ra, số lượng châm ở tay trái sẽ luôn luôn nhiều hơn gấp 3 lần số lượng châm ở tay phải.

Ghi chú: Hừ, yêu nghiệt, hãy xem tiểu vũ lê hoa châm của ta đây! Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Nhiều nhất có thể phóng ra được 50 cây châm, tốc độ di chuyển tối đa là 100m/s, một ngày chỉ có thể sử dụng hai lần. Ừm……Châm thép quá mảnh và bé, không thích hợp với Đường Mạch, ta cảm thấy Đường Mạch sẽ thích mấy loại  thô to và dài hơn một chút.

Đường Mạch bình tĩnh nhìn Sổ dị năng nói nhăng nói cuội về mình, biểu tình trên mặt không mang theo một chút biến đổi nào. Hắn đã hoàn toàn miễn dịch với loại trình độ nói hươu nói vượn này của Sổ dị năng, cho nên cũng không cảm thấy có gì bất thường. Nhưng không chịu ảnh hưởng không có nghĩa rằng Đường Mạch sẽ yêu quý nó, hắn nâng tay lên chuẩn bị ném sổ vào lại trong không khí, nhưng ánh mắt hắn bỗng nhiên biến đổi.

Sổ dị năng phịch một tiếng rơi trên mặt đất, dưới chân Đường Mạch vừa khẽ dùng lực, thân thể liền đã quay ra sau, chạy về phía ban công phòng sách. Hắn vừa chạy vừa rút ra cây dù nhỏ, nhanh chóng niệm chú ngữ, sau đó đâm thủng bức màn, hướng thẳng về phía người đang đứng ngoài cửa sổ. Một bóng người đen sì nghiêng người tránh đi, vừa vặn di chuyển từ nơi tối tăm ra bên ngoài, ánh sáng chói mắt khiến Đường Mạch theo bản năng mà nheo lại hai mắt.

Sau khi đối phương né tránh, Đường Mạch phản ứng cực nhanh, một chân lập tức quét ra, thế nhưng đối phương lại lần nữa tránh được.

Cây dù nhỏ cũng không quá hữu dụng trong loại cận chiến như thế này, Đường Mạch quyết định ném nó sang một bên, một tay chống đất, nhảy lên không trung, ra quyền hướng thẳng về phía người tới. Một bàn tay ấm áp rắn chắc tiếp được nắm tay hắn, đối phương phát ra tiếng cười trầm thấp, lùi về sau nửa bước. Nghe được tiếng cười này, trái tim Đường Mạch bỗng chốc run lên, hắn chậm rãi ngẩng đầu, vốn đang định thu tay về, ai ngờ Phó Văn Đoạt lại giơ nắm đấm lên, hướng thẳng về phía khuôn mặt hắn.

Thời gian như đột nhiên quay ngược trở về những buổi chiều luyện tập kỹ xảo chiến đấu mấy tháng trước, Đường Mạch theo phản xạ nghiêng đầu tránh đi. Nhưng khi nắm tay Phó Văn Đoạt tiến đến sát gần khuôn mặt Đường Mạch lại bỗng nhiên mở ra, xuyên qua tóc hắn. Đường Mạch không nghĩ tới người này sẽ lại đột nhiên thay đổi như vậy, nhất thời kinh hãi, ngay khi hắn còn đang suy nghĩ nên chống cự lại như thế nào, lúc này Phó Văn Đoạt đã chế trụ gáy hắn, dùng sức kéo người về phía mình.

Đường Mạch đột nhiên không kịp phòng bị mà đập vào ngực Phó Văn Đoạt, có chút sinh đau. Hắn còn chưa kịp ý thức được Phó Văn Đoạt làm như vậy là có gì, một bàn tay mạnh mẽ đã trực tiếp bóp chặt lấy cổ họng hắn.

Thân thể Đường Mạch cứng đờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt.

Một tay Phó Văn Đoạt thủ sẵn sau gáy Đường Mạch, một tay chóp chặt cổ họng hắn.

Dưới tình huống giao đấu cận chiến và không sử dụng dị năng, Đường Mạch vốn tưởng rằng chính mình tuy rằng không theo kịp Phó Văn Đoạt, nhưng cũng sẽ không đến mức quá kém cỏi, ai ngờ sau khi thật sự giao thủ rồi, hắn mới nhận ra bản thân mình còn kém người này nhiều lắm.

Những đầu ngón tay thô ráp vuốt ve cổ Đường Mạch, Phó Văn Đoạt khẽ mấp máy môi.

…… Xúc cảm nơi bàn tay có chút khá thoải mái.

Hầu kết nơi cổ họng Đường Mạch khẽ động nhẹ, làn da đụng phải ngón tay Phó Văn Đoạt, hai người đều có chút sửng sốt. Phó Văn Đoạt vẫn chưa thu tay về, Đường Mạch trầm mặc trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ cong khóe môi, nói: “Chiêu này hình như trước kia anh chưa từng dạy tôi nhỉ?”

Loại chiêu thức lợi hại này đúng là trước kia Phó Văn Đoạt chưa từng đề cập với Đường Mạch, cho dù là khi hai người giao thủ với nhau, cũng không thấy Phó Văn Đoạt dùng qua.

Có người đã tự mình phá vỡ bầu không khí cứng nhắc trước, Phó Văn Đoạt cũng ung dung cong khóe miệng, trầm giọng nói: “Chiêu này chỉ dạy cho người quen thôi.”

Đường Mạch: “Ba tháng trước chúng ta không quen biết?”

Phó Văn Đoạt nhướn nhướn chân mày: “Quen sao?”

Dựa theo lẽ thường mà nói, Đường Mạch hiện tại hẳn là nên thoải mái mà cầm tay Phó Văn Đoạt bỏ xuống khỏi người mình, nhưng rốt cuộc hắn cũng không làm vậy. Mà  Phó Văn Đoạt cũng vẫn luôn duy trì tư thế bóp cổ Đường Mạch. Mặc dù nói là đang kiềm chế lẫn nhau, nhưng sau khi hai người đứng nói chuyện trong loại tư thế này, nó đột nhiên liền thành ra có chút quái dị…… Càng như là đang vuốt ve, mơn trớn thì hơn.

Đường Mạch cười, hỏi lại: “Phó thiếu tá, vậy chúng ta hiện tại có được tính là đã rất quen thuộc nhau rồi không?”

Phó Văn Đoạt rốt cuộc cũng không trả lời lại câu hỏi này. Nếu còn tiếp tục đụng chạm sẽ liền thành ra có chút cố tình, cho nên hắn buông tay, Đường Mạch cũng đứng thẳng thân thể, hai người bảo trì khoảng cách mười cm. Phó Văn Đoạt vốn đang định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên dư quang nơi đáy mắt hắn liền thoáng nhìn một thứ, sắc mặt hắn nháy mắt liền trầm xuống, trực tiếp giữ chặt tay Đường Mạch: “Làm sao vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện