Tháng mười ở Khuých đô hạ xuống mấy trận mưa, lá phong của Phong Sơn đã ngả sang màu đỏ. Thời điểm giục voi tảo triều, Thẩm Trạch xuyên đã thấy rõ sương mỏng. Bệnh của Hàm Đức đế theo ý thu lại có chút khởi sắc, nghe nói đã ăn được chút ít đồ ăn, lúc tảo triều tiếng ho khan cũng giảm đi rất nhiều.

Dựa theo thông lệ, thánh giá phải đến tháng mười một mới có thể đi tới bãi săn Nam Lâm, mà Hàm Đức đế dường như lo lắng tiết trời giá rét khó đi, cho nên ngay từ đầu tháng mười đã hạ lệnh bố trí trù bị công việc săn bắn mùa thu.

“Phụ trách công việc tuần phòng quan trọng vẫn là tám đại doanh và Cẩm y vệ.” Thần Dương thay Tiêu Trì Dã ôm đao, nói, “Tổng đốc, hoàng thượng lần trước không phải đã nổi giận lôi đình sao?”

“Lần trước là lần trước.” Tiêu Trì Dã mới từ thao trường đi xuống, lau mồ hôi, “Lần trước hoàng thượng phẫn nộ, là vì cảm thấy được trong ngoài đều có mối lo lắngcho an nguy của bản thân. Nhưng lần này lại không giống vậy, Hề Cố An bị thái hậu chán ghét, lạnh nhạt hai tháng, hoàng thượng đang ra sức tạo tình thế mới.”

“Chỉ là một chút ân huệ bé nhỏ, có thể khiến cho Hề Cố An động lòng sao?” Thần Dương nhìn bên cạnh không có người, mới nói, “Thái hậu chung quy vẫn là thế lực đã tích lũy từ lâu, hoàng thượng long thể lại ôm bệnh, lúc này cho dù ngài ấy có chịu đưa tay cho Hề Cố An, Hề Cố An cũng không dám nhận lấy.”

“Ngươi cũng nói là chút ân huệ bé nhỏ.” Tiêu Trì Dã mặc áo vào, “Vậy ngộ nhỡ thứ hoàng thượng giao cho Hề Cố An chính là quyền binh ngập trời thì sao? Mấy ngày trước, hoàng thượng còn hỏi tuổi tác nữ nhi Hề gia, Sở vương lại không có chính phi, nếu thật sự là hướng tới chuyện kết hôn, Hề Cố An cho dù không có ý kia, bên thái hậu cũng chưa chắc đã nói rõ ràng được.”

Thần Dương nói: “Đáng tiếc nhà chúng ta không có nữ nhân.”

“Không có mới tốt.” Tiêu Trì Dã nói, “Nếu như thật sự có tỷ muội, ít nhất cũng phải là dạng như Thích đại soái mới được, bằng không chính là *thân bất do kỷ, hơn nửa là phải gả cho một vị hôn phu chưa từng thấy mặt.”

*身 不 由 己 /Thân bất do kỷ: không thể tự làm chủ, quyết định cuộc đời mình.

Hắn nói tới chỗ này, liền chậm lại bước chân.

“Hoa gia trước nay vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu khi tuyển chọn cung phi, thái hậu nuôi Hoa Hương Y dưới gối đến tận tuổi này vẫn chưa mang ra, ngay cả hoàng thượng cũng không dám mạo hiểm phạm vào, chỉ có thể gọi một tiếng muội muội. Nàng tương lai muốn gả cho ai, như cũ vẫn phải nghe theo thái hậu an bài.”

Thần Dương còn nói: “May là thế tử nhà chúng ta đã thành hôn… Nhưng Hoa tam tiểu thư này đến cùng có thể chấp nhận gả cho ai? Tổng đốc, ta thực sự một chút cũng đều nhìn không ra.”

“Thích gia là lựa chọn tốt nhất.” Tiêu Trì Dã cười cười, “Nếu như Thích Trúc Âm là nam nhân, thái hậu sớm đã đem Hoa Tam gả cho nàng ấy. Đáng tiếc Thích Trúc Âm lại là nữ nhân, dòng chính của Hoa gia đến thế hệ này lại không có nhi tử, hiện tại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng thịt mỡ béo bở này mà không động được đũa, trong lòng sốt ruột rồi.”

Ngựa được dắt về phía này, Tiêu Trì Dã sờ sờ tuấn mã.

“Đi thôi, đi một chuyến tới chợ phía đông ở Phố lớn Đông Long.”

Thẩm Trạch Xuyên vừa mới tiến vào Phố lớn Đông Long.

Hắn đã được xóa bỏ lệnh cấm túc, tự nhiên không thể tiếp tục ở lại trong Chùa Chiêu Tội, bởi vì ban đầu không ai đề cập tới chuyện này, cho nên liền tạm gác lại. Nhưng đến tháng tám đột nhiên Kiều Thiên Nhai lại để tâm đến hắn, theo hắn đi một chuyến tới Chùa Chiêu Tội, khi thấy Tề thái phó cả người điên điên khùng khùng, liền cho Thẩm Trạch Xuyên mở sổ trước thời hạn, tìm một nơi đoàng hoàng để ở. Vì thế hắn cuối tháng chín này liền chuyển đến một ngõ hẻm cũ kĩ, tiền thuê khá rẻ, rất thích hợp với thân phận hắn hiện tại.

“Sư phụ muốn ta đi tìm người này, hắn rốt cuộc là ai vậy?” Thẩm Trạch Xuyên cầm tờ giấy bán thân, nhìn vào hai chữ “Tùng Nguyệt” trên mặt giấy, trên đó ngay cả phần quê quán cũng trống không.

Cát Thanh Thanh nhìn xung quanh đám đông, nói: “Kỷ thúc cũng không đề cập tới, chỉ nói tiên sinh cũng đồng ý, muốn người này ngày sau sẽ chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của ngươi.”

Thẩm Trạch Xuyên sau khi rời khỏi Chùa Chiêu Tội, liền không tiện liên lạc với Tề thái phó nữa. Hắn không chịu nuôi chim bồ câu, một là vì quá dễ bị phát hiện, hai là vì Hải Đông Thanh của Tiêu Trì Dã kia quá hung ác, khiến cho hắn khắc sâu ấn tượng. Bây giờ chỉ có thể dựa vào thân phận tạp tịch của Kỷ Cương khi ra ngoài mua sắm mới có thể gặp mặt, mặc dù có nhiều bất tiện, nhưng trong lúc nhất thời cũng không có cách nào tốt hơn.

“Nên là ở chợ phía đông.” Thẩm Trạch Xuyên quay sang nói với Cát Thanh Thanh, “Đi xem xem một chút.”

Phố lớn Đông Long nằm sát cạnh sông Khai Linh, là nơi khói hoa. Phía đông mở ra chợ buôn bán, phần lớn hàng hóa đều là “Người”, bán mình chôn cha cũng đều chọn quỳ ở đây, bởi vì những môn phủ bình thường đi lựa chọn tạp dịch, nha hoàn đều tới nơi này.

Tiêu Trì Dã nắm chặt phần danh sách người trong phủ của Sở Vương trong tay, muốn tới nơi này tra rõ lai lịch của mấy người trong đó.

Hắn bước ra khỏi trạm giao dịch buôn bán chưa được mấy bước, liền đã nhìn thấy cái gáy quen thuộc kia.

Thần Dương nói: “Đây chẳng phải là…”

Tiêu Trì Dã giơ tay, Thần Dương ngậm miệng không nói nữa.

Thẩm Trạch Xuyên cất giấy bán thân đi, hắn cảm thấy được một trận hàn ý đập thẳng vào phía sau gáy. Hắn ngoái đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu Trì Dã đã áp sát ở phía sau.

“Quý nhân a.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Như thế nào lại đứng đằng sau ta vậy?”

“Nhìn ngươi a.” Tiêu Trì Dã tiện tay cất danh sách đi, cất bước thảnh thơi đi đến bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên, “Đến đây mua người hầu hạ đấy à?”

Thẩm Trạch Xuyên tựa như nghe chuyện cười mà nói: “Bán thân, chứ ta làm sao mà mua được ai?”

“Đều sa sút đến mức độ này rồi.” Tiêu Trì Dã đánh giá hắn, “Không phải nghe nói có rất nhiều người ra giá cao để tìm ngươi sao.”

“Đó đều là đàm luận chuyện tình cảm.” Thẩm Trạch Xuyên tiếp tục đi, “Ấn tượng đầu tiên phải hợp mắt thì mới có thể tính đến chuyện có nên tiếp hay không.”

Tiêu Trì Dã biết đều là những dạng người gì, nói: “Chọn lựa giữa một đám xấu hoắc như vậy, không dễ dàng đâu.”

“Không so được với nhị công tử.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn liếc mắt một cái, “Đi theo Sở vương trải nghiệm không ít thứ rồi đi.”

Tiêu Trì Dã nói: “Hâm mộ không? Tìm ta này.”

Thẩm Trạch Xuyên cũng cười, nói: “Còn chưa đến mức ấy.”

Hai người gần như đã đi đến cuối đường, Thẩm Trạch Xuyên nghiêng người, nói: “Không làm phiền Nhị công tử đi cùng nữa, ta trở về đây.”

“Đừng nóng vội.” Tiêu Trì Dã đứng yên tại chỗ, “Đợt săn bắn mùa thu lần này, chúng ta còn phải phối hợp với nhau đấy.”

“Cẩm y vệ và Cấm quân không phải người cùng một con đường.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn, “Ta có thể phối hợp cái gì với ngài đây?”

Tiêu Trì Dã nói: “Nếu xa cách như vậy, ta thường xuyên lui tới chỗ ngươi một chút, chúng ta liền có thể trở thành người cùng một con đường rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên không đáp lời, hắn đi rồi Tiêu Trì Dã vẫn đứng tại chỗ cũ.

“Hắn tới đây tìm ai.” Ngón tay cái của Tiêu Trì Dã nhẹ nhàng vuốt ve chuôi đao, “Cát Thanh Thanh… Quả nhiên là Cát Thanh Thanh. Thần Dương.”

“Có!”

“Ngươi đi thăm dò một chút.” Tiêu Trì Dã nói, “Tra xét tổ tông mười tám đời nhà tên Cát Thanh Thanh kia.”

Thẩm Trạch Xuyên bị Tiêu Trì Dã quấy rối chuyện tìm người, lại gấp rút liên tục thay phiên nhau làm nhiệm vụ, vẫn luôn không có thời gian rảnh rỗi. Đêm trước đợt săn bắn mùa thu, hắn rốt cục đến phiên làm nhiệm vụ, quả nhiên là theo giá đi Bãi săn Nam Lâm.

Một ngày Thẩm Trạch Xuyên xong việc trở về nhà, cửa chưa mở ra, liền đã biết có người ở bên trong.

Phong Tuyền mặc áo khoác, nhấc ngón tay uống trà, cách cửa nói: “Không tiến vào sao?”

Thẩm Trạch Xuyên đẩy cửa ra, trong phòng không thắp đèn, khuôn mặt trắng như tuyết của Phong Tuyền ẩn dưới bóng tối tựa như là cô hồn dã quỷ.

Hắn đặt trà xuống, nói: “Ta tới thay thái hậu lão nhân gia truyền tin.”

Thẩm Trạch Xuyên ném áo choàng bẩn thỉu trên tay lên móc áo quần áo nhỏ, nói: “Làm phiền ngài rồi.”

“Đúng a.” Phong Tuyền âm hiểm nhìn Thẩm Trạch Xuyên, ném xuống một vật, “Nếu không phải chuyện quan trọng, việc gì cần ta phải tự mình đi một chuyến? Ngươi nhận ân điển của thái hậu nhiều lần như vậy, bây giờ cũng nên trả lại từng cái rồi đó. Đợt săn bắn mùa thu lần này, nếu sự không thành, ngươi cũng không xong đâu.”

Thẩm Trạch Xuyên tiếp nhận đồ vật, là một viên đông châu được bọc trong vải. Đầu ngón tay hắn kéo lớp vải xuống, bên trong lộ ra một nửa con chữ, là chữ Lâm (林).

Sở. (楚)

*Nguyên văn tên của Sở Vương là 楚 王.. Nửa trên của chữ Sở/楚  chính là chữ Lâm/林.

Thẩm Trạch Xuyên chuyển tầm mắt về phía Phong Tuyền.

Phong Tuyền đứng dậy, đi về phía Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Ngươi nếu thành công, thái hậu liền vẫn sẽ coi người là con chó để sai khiến, giữ lại cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi nếu hỏng việc, giữ lại ngươi cũng không có ý nghĩa gì nữa.”

“Cao thủ nhiều như cây trong rừng.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Ánh mắt Phong Tuyền châm chọc nửa ngày, trào phúng nở nụ cười. Hắn bước ra cửa, phẩy phẩy áo khoác, sau đó hòa mình vào bóng đêm.

Thẩm Trạch Xuyên châm đèn, đứng ở cạnh bàn đem vải đốt rụi.

Bị lửa đèn bén vào, chữ Lâm hóa thành than trò.

Bãi săn Nam Lâm ở phía đông nam của Khuých đô, diện tích cực rộng rãi, nguyên liệu nấu ăn thường ngày của Quang Lộc tự có một nửa là lấy từ nơi này. Tám đại doanh điều động một nửa nhân lực, mênh mông cuồn cuộn theo sát bên cạnh thánh thượng.

Thẩm Trạch Xuyên dắt voi đi theo, nghe tiếng vó ngựa tựa như sấm rền, không cần quay đầu lại cũng biết là ngựa của ai. Quả nhiên một khắc sau liền thấy Hải Đông Thanh lao thẳng qua đỉnh đầu, từ giữa bụi cỏ chộp lấy một con chuột đồng, tiếp đó lại vọt lên mây xanh.

Tiêu Trì Dã cùng Lý Kiến Hằng cùng một đám công tử bột ở Khuých đô đánh ngựa phi tới, hò hét náo loạn thẳng một đường lao về phía trước, tuấn mã dưới trướng Tiêu Trì Dã toàn thân đen thui, nhưng phần ngực lại trắng như tuyết trông thật chói mắt.

Tiểu Ngô ngửa đầu hâm mộ nói: “Chim ưng cùng tuấn mã của Tiêu tổng đốc này đều là bảo bối đó nha!”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Đều là thứ hoang dã cả thôi.”

Tiểu Ngô trẻ người, không chịu được cô quạnh, vẫn luôn muốn cùng Thẩm Trạch Xuyên nói chuyện. Hắn ngồi trên ngựa, ăn khoai lang sấy dẻo, dùng khẩu âm Hòe Châu nói chuyện: “Xuyên ca, ngươi biết ngựa cùng ưng kia tên gì không?”

Thẩm Trạch Xuyên cười nói: “Hoang dã…liền chỉ có mấy chữ đó đó.”

Tiểu Ngô dịch người, biểu tình phong phú, nói: “Ưng kia, gọi là Mãnh! Ngươi nghe hung ác không? Nhưng con ngựa kia ngược lại cũng không hung ác lắm, gọi là Lãng Đào Tuyết Khâm!”

Hắn nhấn mạnh từng chữ một, nghe như trẻ con học nói, chọc cười một đám đại nhân ở đây.

Lý Kiến Hằng thở hổn hển, quay đầu lại, nhìn Tiêu Trì Dã nói: “Ai, ta gặp hắn một lần, liền muốn một lần, hắn tại sao không sinh ra là nữ nhân cơ chứ!”

Tiêu Trì Dã dắt ngựa nhìn về phía Lý Kiến Hằng.

Lý Kiến Hằng vội vàng nói: “Ta biết ta biết, ta vẫn chưa u mê tới mức đó mà!”

“Lát nữa tới nơi.” Tiêu Trì Dã nói, “Ra ngoài phải nói với ta, ban đêm hai bên nhất định phải có thị vệ canh trừng, nữ nhân ngươi mang theo một người cũng không được mang vào lều.”

“Ta không mang theo nữ nhân đâu nhé.” Lý Kiến Hằng phô trương thanh thế mà nguỵ biện.

Tiêu Trì Dã nhìn hắn cười một cái, tà khí tràn ngập không thể nói rõ được.

Thần Dương ở phía sau giục ngựa đuổi tới, nói: “Tổng đốc, những nữ nhân kia, đều để người đưa trở về rồi.”

Lý Kiến Hằng cảm thấy buồn bực cắn cắn đầu lưỡi, qua nửa ngày, nói: “Sách An, ta nói một câu thật lòng, người cũng không cho ta ngủ cùng, vậy thì trận săn bắn mùa thu này còn gì thú vị nữa?”

“Nhiều thứ thú vị lắm.” Tiêu Trì Dã nói, “Tắm nắng còn thú vị hơn ngươi làm tổ trong lều.”

Lý Kiến Hằng thở ngắn than dài, không có tinh thần lên đường, ủ rũ cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Khi tới nơi trời đã gần tối.

Thẩm Trạch Xuyên không phải làm nhiệm vụ ở ngày đầu tiên, cho nên chờ ở phía sau làm một chút việc vặt. Kiều Thiên Nhai cũng tới, gọi đám Cẩm y vệ tới ăn thịt.

Hắn nhìn bát trong tay Thẩm Trạch Xuyên, bỗng nhiên nói: “Tửu lượng ngươi được đó.”

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Chỉ được một chén thôi.”

Kiều Thiên Nhai cũng không đâm chọc, người này không giống người trong Cẩm y vệ, mà càng giống người trong giang hồ. Hắn dùng dao găm quét lên nướng thịt, nói: “Đến bãi săn, đều dùng hết sức mà ăn cho ta! Một năm mới có một lần như vậy, đồ ăn đều là thứ thường dùng trong cung, xung quanh thôn làng này không có khách điếm đâu.”

Hắn vừa nhai đầy mồm thịt vừa nói.

“Người hầu vẫn phải mang theo đao, ngày mai tới phiên ngươi làm nhiệm vụ, hãy dùng của Thanh Thanh ấy. Mà tại sao lại không mang theo đao? Thuần tượng ty không phải là dạy ngươi dùng cả hai tay sao?”

“Đao khí quá nặng.” Hai tay Thẩm Trạch Xuyên làm ra vẻ yếu ớt, nói, “Mang theo bên người chịu không nổi.”

“Thân thể này của ngươi.” Kiều Thiên Nhai nói, “Không phải là bị Tiêu Nhị đạp hỏng rồi đấy chứ? Đáng tiếc, đó là tên du thực du thử bật nhất, không thể làm bậy được. Nếu không chỉ bằng vào một cước kia, ca ca cũng có thể đập cho hắn táng gia bại sản.”

Cẩm y vệ ở xung quanh cười rộ lên.

Thẩm Trạch Xuyên hơi động khóe môi, men theo động tác mân rượu, ánh mắt thuận theo miệng bát nhanh chóng quan sát một vòng.

Toàn bộ đao đều không rời khỏi người.

Trừ hắn ra, còn ai cũng vì giết Sở vương mà tới nơi này? Ngoại trừ những người đang ngồi đây, còn có bao nhiêu tên sát thủ lặng lẽ ẩn mình quan sát trong bóng tối? Cho dù Tiêu Trì Dã là kỳ tài ngút trời, dưới sự bao vây trùng điệp như vậy, khả năng hắn có thể đảm bảo an toàn được cho Sở Vương cũng không có bao nhiêu.

Cách đó mấy căn lều, Tiêu Trì Dã cùng Lý Kiến Hằng còn đang cùng người uống rượu chơi xúc xắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện