Tác giả: Thương Nghiên

Hôn hầu kết

Sau khi hai người về nhà, Lâm Tái Xuyên lại đo nhiệt độ cho cậu một lần nữa. 37°8, vẫn còn sốt nhẹ nhưng không còn nghiêm trọng như trước.

Ra ngoài một chuyến trở về, thể lực vốn đã không còn mấy của Tín Túc càng bị tiêu hao hoàn toàn. Cậu nằm mềm nhũn trên giường, trông rất đáng thương, nói với Lâm Tái Xuyên: "Em đau họng."

Tối hôm qua, lúc cuối, Tín Túc đã nôn ra ít máu. Cậu biết có thể đã làm tổn thương cổ họng. Cậu còn bị sốt cả đêm nên bây giờ cổ họng dù chưa đến mức như nuốt phải thủy tinh nhưng cũng rất đau.

Không biết phải mất bao lâu mới có thể hồi phục...

Tín Túc vốn không chịu được đau đớn về thể xác.

Lâm Tái Xuyên vào bếp nấu một cốc sữa trứng. Lòng trắng trứng có tác dụng bảo vệ và làm trơn cổ họng. Anh đợi đến khi đồ trong cốc ấm mới đưa cậu uống.

Mùi vị hơi kỳ lạ, rất khó tả. Tín Túc nhăn mũi, uống hết cốc sữa.

Lâm Tái Xuyên hỏi cậu: "Em cảm thấy đỡ hơn chút nào không?"

Tín Túc nằm dài trên giường: "Vẫn còn hơi đau một chút."

Lâm Tái Xuyên đặt cốc lên bàn, quay lại ngồi cạnh giường, từ từ cúi người xuống.

Tín Túc theo phản xạ nhắm mắt lại. Mấy giây sau, môi cậu không cảm nhận được cảm giác như trong dự đoán...

Trái lại, cổ cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lâm Tái Xuyên. Bờ môi mềm mại của Lâm Tái Xuyên khẽ chạm vào nơi đang đau. Anh nhẹ nhàng hôn lên yết hầu của cậu. Cả người Tín Túc khẽ run lên.

Cậu mở mắt: "Tái Xuyên..."

Lâm Tái Xuyên vuốt ve gương mặt cậu: "Em ngủ đi, sáng mai thức dậy sẽ hết đau."

Tín Túc đưa tay sờ cổ theo phản xạ. Cậu chợt nhớ đến một biểu tượng cảm xúc từng thấy trên mạng, gọi là "thổi thổi là hết đau". Như thể bị ý nghĩ này làm vui, cậu lại cười khẽ một tiếng, "Ừm. Ngủ ngon, Tái Xuyên".

"Ngủ ngon, bé Thiền."

** *

Sáng hôm sau...

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, tình trạng sức khỏe của Tín Túc đã khá hơn nhiều. Nhưng nhìn cậu vẫn còn ủ rũ vì bệnh. Gương mặt đẹp trai hơi xanh xao. Lâm Tái Xuyên lại giúp cậu xin nghỉ thêm một ngày. Nhưng Lâm Tái Xuyên là đội trưởng đội điều tra hình sự, không thể vắng mặt hai ngày liên tiếp nên buộc phải quay lại Cục Công an thành phố.

Trước khi đi, Lâm Tái Xuyên chuẩn bị rất nhiều thứ Tín Túc có thể dùng đến. Cốc nước, thuốc kháng viêm, nước mật ong, xi-rô, đồ ăn vặt, hoa quả, giấy vệ sinh, điện thoại, sạc... Tất cả đều được anh đặt trên bàn cạnh giường, Tín Túc chỉ cần đưa tay là với được.

Tín Túc nằm nghiêng người trên giường, nhìn Lâm Tái Xuyên lại mang vào phòng ba quả quýt lớn, nửa hộp dâu tây tươi, không nhịn được chống đầu cười, "Hay là anh treo luôn một cái bánh vào cổ em đi."

"Em nhớ tự xoay người mà ăn nhé." Lâm Tái Xuyên nói nhỏ, "Nếu cảm thấy chỗ nào khó chịu thì gọi điện cho anh. Nghỉ trưa, anh sẽ về nấu cơm. Em cứ nằm nghỉ ngơi trên giường. Nếu không có việc gì thì đừng xuống đất."

Tín Túc ngoan ngoãn nói: "Em biết rồi."

Lâm Tái Xuyên cúi mắt nhìn cậu: "Anh đi đây."

Tín Túc bò dậy khỏi giường, hai tay vòng qua cổ anh, ngẩng mặt hôn lên má anh một cái, "Em ở nhà đợi anh về."

Chưa đầy mười phút sau khi Lâm Tái Xuyên rời khỏi nhà đến Cục Công an thành phố, Tín Túc, người đã hứa "sẽ nằm trên giường không xuống", cũng lén lút ra ngoài.

Cậu lục ra chiếc áo phao cuối cùng trong tủ quần áo, khoác lên người rồi lái xe rời khỏi khu nhà.

** *

Tần Tề thấy cậu đi vào, sắc mặt nghiêm lại, lập tức đóng cửa quán bar, "Tôi còn tưởng hôm nay cậu không đến được."

Tín Túc lấy từ trong túi ra một chiếc túi sưởi, ôm vào người, "Tái Xuyên đi Cục Công an thành phố rồi. Tôi lén ra ngoài đấy."

Thì ra cũng có ngày Diêm Vương ra ngoài lại phải dùng đến từ "lén".

Tần Tề ậm ừ trong mũi: "Cậu đúng là... nghiêm túc."

Tín Túc không nghe rõ, hơi nhíu mày: "Gì cơ?"

"Không có gì. Lão Trần đã kể hết cho tôi nghe chuyện hôm đó rồi. May mà chỉ có kinh sợ chứ không nguy hiểm, không xảy ra chuyện gì lớn," Tần Tề cảm thán, "Rốt cuộc, cậu ở Tiết Sương Giáng tàn nhẫn đến mức nào mà hắn ta thà cho cậu một phát súng từ phía sau còn hơn van xin cậu tha một con đường sống vậy?"

Tín Túc lạnh lùng cười một tiếng: "Hắn ta cũng biết bản thân không còn đường sống nên mới liều chết một phen. Còn chưa ngu đến mức đó."

Tần Tề thở dài, pha cho Tín Túc một ly cocktail việt quất có ga.

Tín Túc nói: "Tôi đau họng, không uống nữa. Bên Tiết Sương Giáng thế nào rồi?"

Tối hôm đó có ba người "phản bội". Để bảo toàn tính mạng, những người này đã đầu quân cho phe Diêm Vương, khai báo tỉ mỉ tất cả những "thành tích hiển hách" tạo dựng được mấy năm nay do lén lút làm ăn bên ngoài.

"Cậu đoán không sai. Chỉ dựa vào mấy người bọn họ không thể giấu trời qua biển, mấy năm nay không ai phát hiện ra. Chuyện này đúng là có người của Bọ cạp Sa mạc đứng sau quấy phá. Cậu cũng biết đấy, Tuyên Trọng thèm miếng bánh này từ lâu rồi." Tần Tề nói.

Khi Chu Phong Vật chưa thành lập tổ chức Tiết Sương Giáng, mạng lưới buôn bán ma túy ở thành phố Phù Tụ thực ra nằm trong tay Bọ cạp Sa mạc. Nhưng sau đó, Chu Phong Vật mang theo loại ma túy mới "Khói xanh" đột ngột xuất hiện, chỉ trong thời gian ngắn như lửa cháy trên đồng hoang, nhanh chóng mở rộng bản đồ buôn bán như cỏ dại lan tràn. Chu Phong Vật gần như cướp trắng miếng "thịt béo" có lợi ích khổng lồ này từ miệng Bọ cạp Sa mạc. Cuối cùng, Chu Phong Vật thậm chí còn làm được đến mức có thể đối đầu với Tuyên Trọng.

Khi Chu Phong Vật còn sống, Tuyên Trọng đã muốn cắt một miếng thịt từ Tiết Sương Giáng nhưng vẫn không thành công. Mãi đến khi Chu Phong Vật bệnh tình nguy kịch, dần mất thế lực, Tuyên Trọng cuối cùng mới tìm được cơ hội.

Có Bọ cạp Sa mạc đứng sau quấy phá, việc không tìm thấy dấu vết của những người đó trên thị trường cũng không có gì lạ. Có tiền có thể sai quỷ đẩy cối xay. Đặc biệt là trong tổ chức như Tiết Sương Giáng không có gì tốt đẹp này, chỉ cần có đủ lợi ích, lúc nào cũng có rất nhiều người có thể "phản bội".

"Nhưng mấy năm nay, Tuyên Trọng cũng không còn được như trước. Ông ta vẫn luôn không có động tĩnh gì. Thậm chí, ông ta còn không ra mặt. Ông ta định về hưu để an dưỡng tuổi già à?" Tần Tề nói.

Tín Túc lạnh lùng nói: "Nửa cuối năm ngoái đến nay, chỉ trong chưa đầy 6 tháng, Cục Công an thành phố đã liên tiếp đánh sập hai, ba hang ổ của Bò cạp Sa mạc. Tháng trước, Đới Hải Xương bị Cục Công an thành phố tạm giữ hình sự, Tuyên Trọng đều không có phản ứng gì."

Với cách làm việc trước đây của Bò cạp Sa mạc, bị cảnh sát dồn đến mức này thì đã sớm bắt đầu phản công trên quy mô lớn rồi. Nhưng đến giờ, Tuyên Trọng vẫn chưa có ý định "tính sổ" với Lâm Tái Xuyên. Thậm chí, người này còn chưa lộ mặt lấy một lần.

Tần Tề "hừ" một tiếng: "Người càng già, càng quý mạng. Nhất là những kẻ làm nhiều chuyện xấu xa như bọn họ. Chu Phong Vật lúc sắp chết cũng nhát gan, rụt rè như vậy. Nhưng nếu Tuyên Trọng cứ trốn mãi thế này, muốn câu ông ta từ dưới nước lên không phải chuyện dễ."

"Không vội. Bây giờ vẫn chưa đến lúc xử lý ông ta... Tôi sẽ tự tay đi đốt tro cốt của Tuyên Trọng." Dừng một chút, Tín Túc hỏi, "Tìm được mấy người giả thần giả quỷ ở thôn Đào Nguyên chưa?"

Tần Tề nói: "Tìm thấy cả rồi."

"Biết tin Từ Nghị bị cậu một dao đưa đi vào tối hôm đó, đám người dưới tay hắn lập tức run sợ lẩy bẩy, đã khai hết tất cả rồi. Làm trò ma quỷ ở thôn Đào Nguyên là ý của Từ Nghị. Đối với một nhóm dân thôn quê như vậy, kiểm soát tinh thần hiệu quả chặt chẽ hơn nhiều so với kiểm soát thể xác. Hắn đúng là đã làm được. Bọn họ không chỉ lén buôn bán "Khói xanh" ở thôn Đào Nguyên mà còn mang vào thôn lượng lớn cây thuốc phiện để sơ chế. Người dân địa phương đều là những người già không biết chữ, chưa từng thấy cây thuốc phiện trông thế nào. Người nào, người nấy đều ngu ngốc, dễ lừa, trở thành lao động miễn phí. Bọn họ bị lừa, giúp đám Từ Nghị xử lý nguyên liệu thô. Sau đó, thuốc phiện được chở từng bao ra ngoài.

Tần Tề thở dài, "Còn về cách mấy người đó giả ma giả quỷ còn thấp kém hơn nữa. Mấy năm nay, khí hậu, lượng mưa ở Phù Tụ vốn đã tốt, thu hoạch mùa màng ở đâu cũng cao hơn những năm trước. Mấy người này mua chuộc mấy dân buôn đến thu mua tập trung, ra giá cao hơn trước vài hào. Trong tay có nhiều tiền hơn trước, người dân địa phương liền cho rằng trên đầu họ có thần sông phù hộ. Sau khi xử lý xong thuốc phiện, vỏ thuốc phiện còn lại không bán được nên bị vứt xuống sông. Người dân trong thôn không biết uống vào nên bị kiểm soát mà không hề hay biết."

Tần Tề nói: "Nếu trong số những người dân địa phương đó có một người thông minh lanh lợi hơn một chút, cả làng cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh này."

Sắc mặt Tín Túc hơi trầm xuống: "Những người dưới tay Từ Nghị giờ ở đâu?"

"Đều ngoan ngoãn ở trong căn cứ."

Tuy Tần Tề từ lâu đã là người chết ở Tiết Sương Giáng nhưng nhiều năm làm việc ngầm, toàn bộ Tiết Sương Giáng đều có tai mắt của anh.

Tín Túc suy nghĩ một lúc, đứng dậy nói: "Tôi quay lại căn cứ một chuyến. Bảo họ đến gặp tôi."

Tần Tề ra dấu "ok".

Mười lăm phút sau, Tín Túc lái xe quay lại căn cứ Tiết Sương Giáng. Đây chỉ là một trong nhiều hang ổ của Tiết Sương Giáng ở thành phố Phù Tụ. Khác với những ổ khác, tám mươi phần trăm người ở đây đều là của Tín Túc.

Những người dưới tay Từ Nghị chỉ là "đàn em chíp hôi", không đủ tư cách dự cuộc họp hôm trước. Nhưng rõ ràng bọn họ đều đã nghe về việc Diêm Vương đã tối hôm đó. Khi đối mặt với Tín Túc, mấy người đều run rẩy, sợ hãi, chỉ sợ cậu không vui, máu lại bắn lên trần nhà.

Tín Túc ngồi khoanh chân trên ghế sofa, hạ mi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, "Vì Khói xanh, đội phòng chống ma túy của Cục đã điều tra đến Tiết Sương Giáng. Nếu không có người đứng ra nhận tội cho vụ án này, bọn cảnh sát sẽ cứ tiếp tục điều tra sâu hơn. Đã là rắc rối do các người gây ra thì đẩy ra một người gánh hết mọi chuyện đi."

Tín Túc hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng: "Đến Cục Công an thành phố, nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu để cảnh sát điều tra ra được gì, liên lụy đến Tiết Sương Giáng thì mấy người sẽ không còn cơ hội nói chuyện nữa, hiểu chưa?"

Tín Túc dứt lời. Mấy người đối diện lập tức toát mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, liên tục gật đầu hứa hẹn, "Tôi hiểu, tôi hiểu. Tuyệt đối không liên lụy đến Tiết Sương Giáng. Tất cả mọi chuyện đều do chúng tôi tự ý làm."

Người bên cạnh khóc lóc chân thành: "Diêm Vương, đều là Từ Nghị bảo chúng tôi làm vậy. Tôi cũng không muốn như thế. Dưới tay ông ta, chúng tôi cũng là bị ép không còn cách nào. Thật sự, vì không có cách nào khác. Tôi hứa sau này không bao giờ có chuyện này nữa..."

Tín Túc chỉ thấy bên tai ồn ào cực kỳ phiền phức. Cậu bực bội nhìn đồng hồ, sắc mặt hơi cứng lại, nói vô cảm, "Chuyện trước kia tôi lười tính toán. Đừng lãng phí thời gian. Sau này ít xuất hiện trước mặt tôi là được. Cút!"

Mấy người đàn ông không dám dừng lại một giây, vội vã chạy đi, sợ cậu đổi ý, bắt họ xuống Âm phủ làm bạn với Từ Nghị.

Tín Túc nhìn mấy người rời đi, lập tức đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi căn cứ.

Dọc đường, cậu lẩm bẩm: "Chết rồi, chết rồi."

Mười một giờ rưỡi rồi! Tái Xuyên sắp tan làm rồi!

Nếu bị Lâm Tái Xuyên bắt được quả tang cậu lén chạy ra ngoài một mình, Tín Túc cảm thấy dù bản thân có mọc thêm miệng cũng không giải thích được.

Tín Túc phóng như bay về nhà. Cậu dùng một bát thịt bò vụn mua chuộc Càn Tương giữ bí mật giúp mình. Sau đó, cậu treo áo phao vào tủ y như cũ, thay đồ ngủ nằm lên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu giả vờ ngủ.

Cùng lúc đó, Cục Công an thành phố Phù Tụ.

Giờ nghỉ trưa, Lâm Tái Xuyên vốn định về đúng giờ để nấu cơm trưa cho Tín Túc nhưng lại bị Hạ Tranh chặn lại, bắt làm thêm mười phút...

"Đội trưởng Lâm, không phải anh bảo chúng tôi điều tra nhà Triệu Nhị Hải sao? Vì có liên quan đến vụ án Triệu Hồng Tài, chúng tôi chủ yếu điều tra từ mặt xã hội, kinh tế nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì. Vì vậy, sáng nay, tôi đổi hướng khác, điều tra xem một nhà ba người này có vấn đề gì về thể chất và tâm lý không. Kết quả thật sự có phát hiện. Tôi xem hồ sơ bệnh án của bệnh viện, vợ của Triệu Nhị Hải là Tố Hàm Ngọc, cùng con gái của anh ta là Triệu Tuyết. Hai người này đều được chẩn đoán mắc chứng rối loạn nhân cách thiếu cảm xúc."

Lâm Tái Xuyên làm việc nhiều năm với các loại phần tử chống đối xã hội, đương nhiên anh hiểu căn bệnh tâm lý này có nghĩa là gì...

Thiếu hụt cảm xúc khiến người bệnh phản ứng cực kỳ lạnh nhạt với các loại tình cảm tốt đẹp của con người. Thậm chí, những người bị chứng bệnh này còn có thể làm ra một số hành vi chống đối xã hội, cũng như nhân cách phân liệt bệnh hoạn điên cuồng.

Hạ Tranh gãi gãi đầu, nói: "Nói chung bệnh này không phải bệnh di truyền nhưng thực sự chịu ảnh hưởng của yếu tố di truyền. Hơn nữa, việc phát bệnh có liên quan rất lớn đến môi trường nuôi dưỡng. Hai mẹ con này... Tình trạng tinh thần đều không được khỏe mạnh."

Hết chương 166

Đến chương 167
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện