Đường xuống Âm phủ
"Làm sao bọn họ có thể có hàng của Tiết Sương Giáng chứ!?"
Giọng cực kỳ kinh ngạc của Tần Tề vang lên trong căn phòng được bao riêng. Anh ta nói đầy vẻ khó tin: "Chúng ta nắm rõ từng đường dây giao dịch của Tiết Sương Giáng. Không có đường nào dẫn đến thôn Đào Nguyên cả!"
Tín Túc lặng lẽ nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn. Rượu vang đỏ chảy dọc theo khóe môi, để lại một vệt màu. Cậu hiếm khi uống cạn ly rượu như vậy.
Giọng Tín Túc lạnh nhạt: "Vì vậy mới nói, "khói xanh" trong thôn Đào Nguyên là do ai mang từ Tiết Sương Giáng ra ngoài? Tại sao lại xuất hiện trong tay Triệu Hồng Tài?"
Tần Tề không nói gì.
Theo hiểu biết của anh về thanh niên trẻ tuổi trước mặt thì tâm trạng của Tín Túc lúc này có lẽ đã tệ đến cực điểm.
Khi thôn Đào Nguyên mới xuất hiện trong tầm mắt bọn họ như một ổ sản xuất ma túy, anh và Tín Túc đã từng nghi ngờ việc này. Các đường dây ma túy công khai ở thành phố Phù Tụ cơ bản đều nằm trong tầm kiểm soát của Tiết Sương Giáng. Tín Túc đã ở trong tổ chức này nhiều năm. Những nơi có thể xâm nhập và thao túng, cậu đều đã ăn sạch, tạo điều kiện sẵn sàng cho việc có thể bắt hết một mẻ trong lần thu lưới cuối cùng.
Tần Tề đã nghĩ đến nhiều khả năng nhưng anh không ngờ lúc này "đi hóng chuyện lại hóng được chuyện của chính mình". Hóa ra, thôn Đào Nguyên lại do người trong Tiết Sương Giáng làm nên. Hoặc nói cách khác, trong Tiết Sương Giáng có tay trong ra ngoài "làm việc riêng".
Năm đó, khi Chu Phong Vật còn sống, ông ta đã tạo ra một hệ thống quản lý rất nghiêm ngặt trong Tiết Sương Giáng. Các thành viên trong tổ chức muốn lấy hàng từ kho để bán ra ngoài đều phải nộp "hoa hồng" lên trên, phần còn lại mới là tiền họ được giữ trong tay. Từng có người muốn "trốn thuế", lén lút vận chuyển hai cân heroin ra khỏi kho, bị Chu Phong Vật phát hiện, sau đó ngay cả tro cốt cũng không còn.
Tần Tề do dự một lát: "Có phải lúc đó..."
Tín Túc lạnh lùng tiếp lời: "Lúc đó, Chu Phong Vật tự chuốc họa, biến mình thành 'vật thí nghiệm', người không ra người, ma cũng chẳng ra ma. Lúc ông ta nằm trên giường hấp hối nửa sống nửa chết, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp cuối cùng nên tác phong quyết liệt, mạnh mẽ cũng không còn. Làm việc trở nên rụt rè, lưỡng lự."
Tín Túc cười nhạt, "Một người máu lạnh như ông ta cuối cùng cũng sợ chết. Tình trạng sức khỏe của Chu Phong Vật khi đó không thể duy trì việc kiểm soát toàn bộ hoạt động của Tiết Sương Giáng nhưng lại không muốn buông quyền lực. Trong một thời gian dài, dây chuyền của Tiết Sương Giáng ở trạng thái nửa đình trệ, đương nhiên không thể tạo ra bất kỳ lợi ích nào. Chu Phong Vật dần mất vị thế trong tổ chức. Nhiều người không chịu nổi, lén lút làm 'việc riêng' sau lưng ông ta, phát triển những đường dây sản xuất nằm ngoài tầm kiểm soát của Tiết Sương Giáng."
Tín Túc đưa tay vén mái tóc đen rối trước trán ra sau, để lộ toàn bộ gương mặt.
Cậu khẽ nói: "Cho đến bây giờ, tôi vẫn không rõ mạng lưới giao dịch của những kẻ làm ăn lén lút năm đó đã mở rộng đến đâu."
Tần Tề biết trong nội bộ Sương Giáng có "chuột". Những năm qua, mấy con chuột ăn cắp đó đã cắn nát tổ chức thành nhiều lỗ thủng. Nếu không phải vì sự tồn tại của những "đường dây ngầm" này thì có lẽ khi Chu Phong Vật chết, Tín Túc đã tiêu diệt toàn bộ tổ chức Tiết Sương Giáng rồi. Nhưng nếu Tiết Sương Giáng không còn tồn tại thì có thể sẽ không bao giờ điều tra được những mạng lưới bí mật lan rộng ra ngoài đó nữa.
"Cậu nghi ngờ thôn Đào Nguyên chính là 'đường dây ngầm' còn sót lại từ thời đó?" Tần Tề hít một hơi, "Nghĩ như vậy thì thời gian cũng khớp. Thần sông xuất hiện đúng vào năm Chu Phong Vật chết."
"Không có lời giải thích nào khác." Giọng Tín Túc lạnh nhạt: "Tuy nhiên, chỉ với những tên ngốc trong Tiết Sương Giáng thôi thì không có khả năng che giấu được tôi nhiều năm như vậy. Chắc chắn có người khác giúp đỡ chúng."
Nhìn khắp thành phố Phù Tụ, thậm chí cả tỉnh S, ai là người dám đối đầu trực tiếp với Sương Giáng? Tần Tề nói: "Cậu nghĩ người đó có phải là Tuyên Trọng không?"
Tạ Phong là một kẻ điên chỉ quan tâm đến tiền và quyền lực, có tài năng gần như đáng sợ trong lĩnh vực nghiên cứu ma túy mới. Nhưng người này không biết "dạy dỗ" một đứa trẻ không nghe lời thế nào. Khi đó, Tuyên Trọng đã nhiều lần nói với Tạ Phong như vậy.
Ngày hôm nay, Tín Túc đi đến bước này cũng nhờ công sức không nhỏ của Tuyên Trọng. Vì vậy, mục tiêu của cậu chưa bao giờ chỉ đơn giản là Tiết Sương Giáng.
"Bò cạp Sa mạc hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn nhúng tay vào. Tôi vốn không muốn sớm xé rách mặt với người của Tiết Sương Giáng. Nhưng có những thứ không biết điều cứ tự đâm vào tay tôi,"
Tín Túc cụp mắt lẩm bẩm: "Để chúng hoành hành bên ngoài lâu như vậy, đến lúc về nhà dọn dẹp rồi."
Tần Tề nhìn bàn tay trắng bệch thon dài của cậu đặt trên tay vịn ghế sofa từ từ nắm chặt lại.
Anh nuốt nước bọt, hỏi nhỏ: "Cậu định làm gì?"
Tín Túc mở miệng nhưng đột nhiên như có cảm giác gì đó mà nhìn ra ngoài một cái, nói: "Tái Xuyên đến đón tôi rồi."
Tần Tề bước đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy một chiếc SUV dừng lại trước cửa quán bar. Một cánh tay thon dài đẩy cửa trước ra. Sau đó, một bóng dáng cao ráo bước xuống xe.
Tần Tề vội vàng nấp sau cửa sổ, nói đầy vẻ bất ngờ: "Đệt, cậu có mắt thần à?"
Tín Túc lạnh lùng liếc đối phương một cái. Sau đó, cậu lấy điện thoại ra, gửi cho Lâm Tái Xuyên một tin nhắn.
"Em xuống ngay."
Cậu đứng dậy, nói: "Tôi có thể xử lý chuyện của Tiết Sương Giáng. Anh không cần quay lại."
Trong nội bộ Sương Giáng cũng có người của bọn họ. Nổi loạn chắc chắn không thể thành công. Tần Tề khẽ nói: "Vậy cậu cẩn thận một chút."
Tín Túc không nói gì, cầm lấy chiếc khăn quàng cổ len, nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Lâm Tái Xuyên vừa bước vào cửa quán bar đã thấy Tín Túc đi từ cầu thang xuống về phía anh. Không biết Tín Túc đã uống bao nhiêu mà hai má ửng hồng, chân đi cũng lảo đảo.
Lâm Tái Xuyên một tay ôm lấy eo cậu, cau mày hỏi nhỏ: "Em say rồi à?"
Tín Túc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cười lười biếng một tiếng: "Nửa chai rượu vang, vẫn còn được."
Khả năng uống rượu của Tín Túc thực ra không tốt lắm. Nhưng Tín Túc khi say chỉ thể hiện ở thể xác, cả người mềm nhũn không có chút sức nào, mặt đỏ, tai cũng đỏ. Ý thức của cậu luôn rất tỉnh táo. Dù cậu có say đến đâu cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ.
Tuy nhiên bị gió đêm thổi một cái, cơn say đó liền biến thành cơn buồn ngủ nặng nề. Tín Túc vừa được Lâm Tái Xuyên đặt lên xe đã cụp mắt xuống, bắt đầu buồn ngủ.
Lâm Tái Xuyên cúi người, cài dây an toàn giúp cậu. Anh còn chưa kịp đứng thẳng người lên đã cảm thấy Tín Túc dùng cả hai tay ôm lấy eo anh, cọ cọ sống mũi cao thẳng vào cổ anh, giọng mơ hồ: "Ngửi... ngửi..."
Buổi tối trong quán bar làm ăn phát đạt. Nam nữ nhảy múa suốt dọc đường. Dọc đường toàn mùi nước hoa rẻ tiền.
Lâm Tái Xuyên để cậu ôm như vậy một lúc, khẽ nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Lâm Tái Xuyên vốn muốn hỏi Tín Túc về chuyện "Khói xanh". Nhưng người này đã say như vậy rồi, anh đành đợi cậu tỉnh lại vào ngày mai rồi hỏi.
Hàng mi cong cong của Tín Túc khép lại trên mí mắt như một chiếc quạt đen dày đặc. Tay cậu chậm rãi buông xuống, cứ thế ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, sau khi Tín Túc tỉnh dậy, khi lái xe đến cục thành phố, cuối cùng, Lâm Tái Xuyên mới hỏi cậu chuyện này.
Tín Túc như đã chuẩn bị sẵn, bình tĩnh trả lời: "Cũng coi như là trùng hợp. Khi vừa thành niên, em thay cha nuôi quản lý mấy công ty. Lúc đó, vì những cuộc xã giao trong kinh doanh, em đã tiếp xúc với rất nhiều 'tinh hoa' của giới thượng lưu. Sở thích của những người này cũng rất đa dạng."
Tín Túc đưa cho anh một ánh mắt ra vẻ thấu hiểu, "Em nghe họ nói, trên thị trường có một loại ma túy mới khác với heroin số 4. Khi đốt, sẽ tỏa khói màu xanh nên gọi là Khói xanh. Bề ngoài, loại ma túy này không khác loại bột trắng thông thường là mấy, nhưng dưới ánh nắng mặt trời sẽ thấy được màu xanh nhạt. Khi nhìn thấy túi ma túy đó, em lập tức thấy có điều gì đó không đúng nên mới bảo anh hỏi người của đội phòng chống ma túy".
Tín Túc quay đầu nhìn anh hỏi, "Có kết quả gì không?"
Lâm Tái Xuyên: "Là hàng của Tiết Sương Giáng."
Tín Túc hơi cụp mắt xuống, khẽ nói: "Tiết Sương Giáng à?"
Lâm Tái Xuyên hỏi cậu: "Em biết gì về tổ chức này không?"
Tín Túc nói mập mờ: "Cũng không rõ lắm. Trước đây, em có nghe người khác nói qua một chút."
Có những chuyện hiện giờ vẫn chưa thích hợp để Lâm Tái Xuyên biết.
Tín Túc thầm thở dài.
Cuối cùng cậu cũng nói dối Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên vừa lái xe vừa nói với cậu: "Tiết Sương Giáng là tổ chức sản xuất và buôn bán ma túy lớn nhất thành phố Phù Tụ. Từ hơn 10 năm trước, quy mô đã rất lớn. Bây giờ càng không biết phát triển đến mức nào. Anh nghe đội trưởng La nói, để tiêu diệt tổ chức này, lãnh đạo cấp trên đã phát triển nhiều điệp viên trong nội bộ Sương Giáng. Nhưng hầu như đều thất bại. Sau khi người sáng lập Tiết Sương Giáng là Chu Phong Vật chết, tổ chức này đổi sang lãnh đạo mới, tên là Tống Sinh. Nhưng hành động của người này cực kỳ bí mật, thận trọng. Từ khi người này lên nắm quyền, Tiết Sương Giáng đã biến mất khỏi tầm theo dõi của cảnh sát trong nhiều năm... Hiện giờ, tổ chức này lại xuất hiện trong tầm ngắm của cảnh sát... Về thông tin của tổ chức này, anh cũng không rõ lắm. Đội phòng chống ma túy tiếp xúc với Tiết Sương Giáng nhiều hơn đội hình sự. Nghe nói Tiết Sương Giáng còn khó đối phó hơn cả Bọ cạp Sa mạc."
Tín Túc im lặng.
Mấy năm nay, quả thật Tiết Sương Giáng không có hành động nào lớn.
Ngừng một lát, Lâm Tái Xuyên lại nói: "Đội trưởng La còn nói muốn mời chúng ta ăn cơm."
Tín Túc cười một tiếng: "Em cũng không đóng góp được gì nhiều. Ăn cơm thì thôi. Hơn nữa, em chỉ cần một người mời em ăn cơm là đủ rồi".
Cậu nói giọng trơn tuột. Lâm Tái Xuyên biết chỉ vì cậu không muốn xử lý những mối quan hệ xã giao không cần thiết.
Chủ đề này kết thúc, hai người trong xe đều không nói gì nữa.
Tín Túc không biết Lâm Tái Xuyên có tin lời cậu hay không, hay anh đã âm thầm nghi ngờ gì đó. Dù sao lời nói dối của cậu cũng không có gì là cao siêu, mà Lâm Tái Xuyên lại là người rất nhạy bén.
Tín Túc không biết, khi tất cả sự thật được phơi bày, hai người sẽ đi đến kết cục thế nào. Dù có là thế nào, cậu cũng không muốn ngày đó đến.
Hôm đó, các phòng ban trong Cục Công an thành phố đều rất bận. Đội phòng chống ma túy vì phát hiện ra manh mối mới của Tiết Sương Giáng, ai nấy đều phấn khích như được tiêm doping. Đội hình sự tiếp tục điều tra vụ án sát hại Lý Đăng Nghĩa nhưng vẫn đang thiếu manh mối nên không có tiến triển gì.
Buổi tối, lúc chuẩn bị tan làm, Lâm Tái Xuyên hỏi Tín Túc buổi tối muốn ăn gì. Tín Túc nói cậu không ăn ở nhà, "Tái Xuyên, em có chút việc cần xử lý. Em phải ra ngoài một chuyến."
Nghe cậu nói vậy, Lâm Tái Xuyên hơi sững người.
Tín Túc rất hiếm khi nói chuyện kiểu mơ hồ với anh như vậy. Thông thường, khi cần ra ngoài, Tín Túc luôn nói cho anh biết tại sao cậu phải đi, đi đâu, khi nào về.
Tín Túc đứng ở bậc cửa, mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài. Lâm Tái Xuyên nắm lấy cổ tay cậu. Anh chỉ im lặng nhìn cậu, không nói lời nào.
Con ngươi của Lâm Tái Xuyên sâu thẳm. Hàng ngàn, hàng vạn cảm xúc như chìm trong những đường vân mờ ảo gợn lên nơi đáy mắt.
Trong khoảnh khắc đó, Tín Túc gần như nghĩ rằng Lâm Tái Xuyên đã biết gì đó.
Nhưng Lâm Tái Xuyên im lặng một lát, chỉ khẽ hỏi: "Tối nay em sẽ về chứ?"
Tín Túc mỉm cười, tiến đến bên Lâm Tái Xuyên, hôn nhẹ lên môi anh, "Em sẽ cố gắng. Anh đừng đợi em. Anh cứ đi ngủ sớm đi. Sáng mai mở mắt ra, anh sẽ thấy em."
Có lẽ qua vài giây, Lâm Tái Xuyên mới buông tay cậu ra.
Sau khi Tín Túc rời đi, Lâm Tái Xuyên đứng ở bậc cửa rất lâu. Mãi đến khi Càn Tương đi đến cạnh, dùng đầu cọ vào người anh, miệng rên "ư ử" hai tiếng, Lâm Tái Xuyên mới đi đến nhà bếp, đổ thức ăn cho chó vào bát nó.
Lâm Tái Xuyên đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ban công, nhìn xuống dưới đường. Một chiếc xe Mercedes từ garage lùi ra, lái ra khỏi khu dân cư.
Đêm xuống, đèn lên rực rỡ, xe cộ tấp nập.
Bên ngoài một trung tâm giải trí lớn đậu rất nhiều xe.
Đây là một trong những "cứ điểm" không thường được sử dụng của Tiết Sương Giáng vì chỗ này rất rộng, hành động tập thể rất gây chú ý. Chỉ khi cần tập trung tất cả thành viên của tổ chức cùng một lúc thì mới dùng đến cứ điểm này.
Hôm nay, ngoại trừ Tống Sinh, những nhân vật có tiếng tăm trong Tiết Sương Giáng, những "nguyên lão" đã ở trong tổ chức hơn mười năm, đều có mặt.
Nơi sảnh lớn rực rỡ ánh đèn diễn ra cảnh "long tranh hổ đấu". Có người ăn mặc chỉnh tề, đóng vest bảnh bao; có người mặc quần áo công nhân bình thường không mấy bắt mắt; thậm chí, có cả người khoác một chiếc áo quân đội cũ rách cũng ngồi vào bàn họp.
Người yêu cầu có cuộc họp này vẫn chưa đến. Khắp nơi trong sảnh lớn đều là tiếng trò chuyện ồn ào.
"Diêm Vương làm ra hành động lớn thế này, gọi anh em chúng ta đến một chỗ, rốt cuộc định diễn gì đây?"
"Đây là lần đầu tiên cậu ta làm vậy, phải không?"
"Không lẽ định hoàn toàn lật mặt với Tống Sinh?"
Câu nói này vừa ra, vài người sắc mặt chợt biến đổi, có vẻ ngồi không yên, "Ha hả, không phải là tiệc Hồng Môn đấy chứ?"
Một người đàn ông mặc đồ đen hỏi: "Hôm nay ông chủ Tống có đến không?"
"Chắc là không. Nếu không thì giờ này đã có tin tức rồi."
Với tư cách là người lãnh đạo cao nhất của Tiết Sương Giáng, hành tung của Tống Sinh còn bí ẩn hơn cả Tuyên Trọng. Người này làm việc cẩn thận, hầu như không xuất hiện trong tầm mắt của bất kỳ ai. Trong Tiết Sương Giáng, nhiều người chỉ gặp Tống Sinh một, hai lần khi người này mới lên nắm quyền. Thậm chí, có người còn không biết Tống Sinh trông như thế nào.
Chiếc bàn họp dài hơn mười mét, tự nhiên chia thành hai phe rõ ràng. Một phe đứng về phía Diêm Vương. Một phe ủng hộ Tống Sinh. Diêm Vương và Tống Sinh không hòa thuận. Mấy năm nay, hai người không ngừng đấu đá lẫn nhau không phải bí mật trong Tiết Sương Giáng.
Khi Chu Phong Vật chết, mọi người đều nghĩ Diêm Vương sẽ kế thừa vị trí của ông ta, ngồi lên ghế lãnh đạo số một của tổ chức Tiết Sương Giáng. Từ nhỏ, Chu Phong Vật đã nuôi dưỡng Diêm Vương như một "người thừa kế". Nhưng thiếu niên gầy yếu mới mười bảy tuổi lúc đó, dù danh tiếng trong tổ chức như sấm bên tai, vẫn có nhiều người không phục.
Tống Sinh chính là kẻ đột ngột xuất hiện vào lúc này, dẫn theo một nhóm người, nhanh chóng cướp quyền trong ngày Diêm Vương dẫn người đi rời khỏi Tiết Sương Giáng để xử lý thi thể Chu Phong Vật. Khi Diêm Vương trở về, Tiết Sương Giáng đã đổi chủ. Mọi người đều nghĩ hôm đó, Tiết Sương Giáng sẽ máu chảy thành sông. Dù sao, với tính cách kiêu ngạo, tự phụ cực đoan của Diêm Vương, người này tuyệt đối không thể chịu được việc có người nhảy lên đầu mình làm càn.
Nhưng Diêm Vương chỉ nhìn những "kẻ phản bội" đang căng thẳng nhìn mình bằng vẻ mặt ghê tởm và mệt mỏi. Người này không nói một lời, lạnh lùng về phòng một mình.
Cũng vào lúc đó, bọn họ mới nhận ra, Diêm Vương thực ra không hề hứng thú với tổ chức Sương Giáng. Người lãnh đạo của Tiết Sương Giáng dù là Chu Phong Vật hay Tống Sinh, với cậu dường như đều không có gì khác biệt.
Nhưng dù sao cậu cũng đã sống trong tổ chức này tám năm, dù Tống Sinh là lãnh đạo số một trên danh nghĩa của Tiết Sương Giáng, vẫn có rất nhiều người đứng về phía Diêm Vương.
Kim đồng hồ lớn trên tường chỉ đúng chín giờ.
Tín Túc đẩy cửa bước vào.
Cậu mặc một chiếc áo khoác đen, cả người mang theo khí lạnh, mặt lạnh như sương, hai mắt sắc bén. Khí chất cả người lạnh đến cực điểm. Mặc dù trước giờ khi ở Tiết Sương Giáng, mặt cậu cũng chưa vui bao giờ, nhưng khi thấy vẻ mặt Diêm Vương như vậy, cả căn phòng lớn liền im bặt.
Một người đàn ông đứng dậy, kéo ghế cho Tín Túc, khẽ nói: "Diêm Vương, ngài đến rồi."
Tín Túc không nói gì, lạnh lùng quét mắt nhìn từng người trong phòng lớn. Cậu giơ chân đạp đổ chiếc ghế. Chiếc ghế ngã đập xuống sàn phát ra tiếng "rầm" lớn.
Tiếng động này khiến không ít người giật mình. Người đàn ông ngồi ở bên trái bàn dài hừ lạnh một tiếng, nói giọng mỉa mai: "Lại bị cái gì bên ngoài kích động à? Vừa gặp mặt đã thế này, không biết định cho ai xem?"
Tín Túc ngẩng mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông kia: "Nếu ông thấy không cần lưỡi nữa thì tôi không ngại cho người cắt ném cho chó ăn. Không quản được miệng thì sớm tự khâu lại đi. Mấy thứ lắm mồm thường không sống lâu đâu".
Bị Tín Túc mắng thậm tệ trước mặt mọi người, sắc mặt người đàn ông trở nên rất khó coi nhưng người này không dám nói gì thêm.
Bình thường, Diêm Vương đều khinh thường, không thèm để ý những khiêu khích kiểu này. Hôm nay, không biết người này ăn phải thuốc nổ gì, vừa vào cửa đã tấn công người khác, không phân biệt đối tượng.
Một ông lão bình tĩnh nói: "Diêm Vương, gọi chúng tôi tập trung cả ở đây là vì chuyện gì?"
Tín Túc lấy từ trong túi ra một thứ, ném "phịch" xuống bàn.
Tất cả mọi người có mặt đều rất rõ đó là thứ gì.
"Khói xanh".
Ông lão vừa nói nhìn túi ma túy với vẻ không hiểu thế nào, giọng nói lộ rõ vẻ do dự: "Thế này là sao?"
"Trùng hợp thật. Tôi cũng muốn biết thế này là thế nào." Tín Túc cười lạnh một tiếng, "Tại sao tôi lại thấy thứ này ở thôn Đào Nguyên?"
Tín Túc vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều "ồ" lên một tiếng. Rõ ràng, mọi người đều hiểu Tín Túc nói thế có nghĩa là gì.
Tín Túc đi đến phía trước bàn họp: "Những vị có mặt chắc đều rất rõ, ngoài Tiết Sương Giáng, không có bất kỳ kênh sản xuất nào trên thị trường có thể sản xuất Khói xanh. Theo tôi biết, chúng ta cũng không có dây chuyền sản xuất nào đi qua thôn Đào Nguyên cả. Vậy tại sao Khói xanh lại xuất hiện hàng loạt ở một nơi như thôn Đào Nguyên? Ai đã lén lút chuyển hàng đến đó sau lưng Tiết Sương Giáng? Có phải có người cần giải thích cho tôi không?"
Lúc này, mọi người đều hiểu tại sao Diêm Vương lại nổi giận như vậy. Ăn cắp hàng của Tiết Sương Giáng, tự ý đem ra bán, đây là hành vi thách thức cả hệ thống vận hành của tổ chức. Nếu mỗi người trong Tiết Sương Giáng đều làm như vậy, tổ chức này không cần cảnh sát ra tay cũng tự thối rữa và sụp đổ từ bên trong.
Ăn cắp của công là điều cấm kỵ tuyệt đối trong tổ chức.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều có sắc mặt khác nhau. Có một người, sắc mặt tái mét không còn màu máu.
"Tôi đã chặn chuyện này lại. Tống Sinh vẫn chưa biết." Tín Túc nói, giọng nhạt nhẽo, "Hàng ở thôn Đào Nguyên do ai chuyển ra? Bây giờ tự thừa nhận trước mặt tôi hoặc đợi Tống Sinh điều tra ra, để ông ta tự xử lý."
Thủ đoạn của Tống Sinh so với Diêm Vương có phần tàn nhẫn và lạnh lùng hơn. Rơi vào tay Diêm Vương, có thể còn một tia hy vọng sống. Cùng lắm thì cũng còn nguyên xác. Nhưng rơi vào tay Tống Sinh... chỉ có kết cục cầu chết mà không được.
Tín Túc nói xong rất lâu, không một ai lên tiếng.
Cả căn phòng im lặng đến kỳ lạ.
Tín Túc cười nhạt đầy mỉa mai: "Sao nào? Không muốn thừa nhận à? Đừng thật sự cho rằng bản thân có thể leo lên Trời, giấu được bao nhiêu con mắt đang theo dõi. Chẳng qua vì tình cảm cùng làm việc nhiều năm như vậy nên tôi chưa điều tra triệt để thôi."
Tín Túc chậm rãi quét mắt nhìn từng người trong phòng, giọng nói rất nhẹ nhưng lại mang theo một loại áp lực gần như đáng sợ: "Đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ tự thừa nhận, hay đợi tôi điều tra ra, bắt các người phải thừa nhận?"
Tín Túc tuyệt đối không phải đang dọa họ. Trước đây cậu không điều tra sâu chuyện này chỉ vì thời cơ chưa đến, không thích hợp để tạo quá nhiều kẻ thù trong Tiết Sương Giáng. Nếu không, cậu chưa chắc đã có thể ngăn được phản kháng của những kẻ đó khi rơi vào đường cùng.
Trong kho chứa ma túy và nguyên liệu của Tiết Sương Giáng, cả trong và ngoài đều có camera theo dõi. Mang bất cứ thứ gì ra khỏi đó, dù làm kín đáo, hoàn hảo đến đâu, cũng không chịu nổi việc điều tra từng khung hình một. Chỉ cần chịu bỏ ra đủ nhân lực và thời gian, nhất định sẽ điều tra ra được.
Cả phòng vẫn im lặng như tờ.
Ngón tay Tín Túc gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái. Cậu có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn, nói với người bên cạnh: "Thông báo cho Tống Sinh qua đây. Chuyện người của ông ta gây ra, để ông ta tự xử lý. Trước khi điều tra rõ chuyện này, không ai được bước ra khỏi căn phòng này nửa bước. Nếu không, tôi coi như các người tự tìm đường chết."
Thấy người đó chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Tống Sinh, cuối cùng, một người đàn ông cắn răng lên tiếng: "Khoan đã, Diêm Vương."
Đầu người này đầy mồ hôi lạnh, cổ họng nuốt liên tục mấy cái. Người này khó khăn mở miệng: "Là tôi... là tôi chuyển hàng qua đó."
Từ khi cảnh sát để mắt đến thôn Đào Nguyên, ông đã luôn thấp thỏm lo âu, chỉ sợ Diêm Vương phát hiện ra gì đó...
Linh cảm không hay đó cuối cùng cũng thành sự thật. Mặc dù ông đã tiêu hủy tất cả mọi thứ trong thôn Đào Nguyên, nhưng không ngờ Diêm Vương tìm đâu ra được một gói Khói xanh!
Ông biết chuyện này nhất định không che giấu được nữa. Một khi Diêm Vương muốn điều tra, chắc chắn không thể giấu được. Không bằng thừa nhận trước mặt Diêm Vương, may ra còn có một đường sống.
Nhìn thấy người đàn ông ngồi ở phía bên kia bàn dài lên tiếng, Tín Túc hơi nhướn mày. Cậu chậm rãi bước lại gần, đặt nhẹ một tay lên đầu ông ta.
"Đúng là tham lam không biết lượng sức. Của cải Tiết Sương Giáng mang đến cho ông đủ tiêu cho cả kiếp sau..."
Tín Túc cúi người, khẽ nói: "Nhưng sợ là kiếp này ông không tiêu được nữa rồi."
"..." Bàn tay đặt trên đầu người đàn ông giống năm cây kim độc nhọn hoắt. Cả người đàn ông ướt đẫm mồ hôi lạnh, cứng đờ, không dám động đậy. Người đàn ông run rẩy nói: "Sau này tôi không bao giờ dám nữa. Lúc đó là do tôi nhất thời bị ma ám, nghĩ đến tiền đến phát điên."
Ông ta nói không thành câu: "Diêm Vương, cầu ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa. Tôi thề không bao giờ làm chuyện này nữa. Tôi bảo đảm sẽ không làm nữa. Ngài tha cho tôi lần này, ngài bảo tôi làm gì cũng được. Làm trâu, làm ngựa cũng được!"
Nghe vậy, Tín Túc khẽ cười, giọng trầm thấp, dịu dàng: "Đáng tiếc, bên cạnh tôi không thiếu chó trung thành."
Nghe Tín Túc nói vậy, sắc mặt người đàn ông nhanh chóng tái nhợt như tro tàn.
Tín Túc cụp mắt: "Thế này đi. Để tôi chỉ cho ông một con đường."
Cả người đàn ông giật nảy, cực kỳ kích động: "Ngài... ngài nói đi!"
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng "phụp" nhỏ. Đó là âm thanh ghê rợn của lưỡi dao cắt qua da thịt, bẻ gãy xương cốt.
Người đàn ông vẫn ngồi trên ghế, một con dao ngắn đâm vào cổ từ bên phải, xuyên thẳng qua bên trái. Ngoài tiếng máu nhỏ giọt tí tách từ mũi dao xuống đất, cả căn phòng lớn không hề có một tiếng động.
Tất cả mọi người đều câm như hến.
"Đường xuống Âm phủ..."
Tín Túc hơi cúi người, ghé vào tai người đàn ông thì thẩm với nụ cười trên môi: "Cho ông đi nhanh một chút. Ông nên cảm ơn tôi mới đúng".
Cơ thể người đàn ông co giật không ngừng, con ngươi giãn ra đến cực điểm, cổ họng ông ta phát ra tiếng "khụ khụ" cực kỳ đáng sợ.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn cảnh tượng này. Sắc mặt ai ai cũng trắng bệch như người chết.
Nhiều người trong số họ đã từng giết người. Từ lâu, bọn họ đã là những kẻ liều mạng. Nhưng lúc này, ai cũng cảm thấy nỗi sợ thấm vào tận xương tủy.
Tín Túc hơi đẩy người đàn ông ra, thi thể ông ta đổ ầm xuống đất. Cậu không thèm liếc nhìn một cái, dùng khăn giấy lau tay rồi đưa mắt nhìn lên, nói chậm rãi từng chữ một: "Khi một con gián xuất hiện dưới ánh nắng thì trong góc tối đã có vô vàn con gián khác rồi. Những năm qua, còn những ai tự ý 'lập cửa riêng', ăn cắp của công... Bây giờ thừa nhận, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Chuyện này đến đây là kết thúc, sẽ không lọt vào tai Tống Sinh. Nếu không, tôi có thể đảm bảo kết cục của các người sẽ thảm hơn ông ta gấp trăm lần."
Tín Túc nói xong những lời này, rất nhiều người lập tức nhận ra đây không chỉ đơn thuần là vấn đề thừa nhận có "phản bội tổ chức" hay không, mà là vấn đề "chọn phe"...
Hôm nay thú nhận trước mặt Tín Túc, ngày mai dù còn sống thì Diêm Vương cũng đã nắm cán dao trong tay, buộc bọn họ đứng về phía Diêm Vương. Điều đó có nghĩa bọn họ bị buộc phải đối đầu với Tống Sinh.
Một lúc lâu sau, không một ai trên bàn họp lên tiếng. Cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tín Túc xoay cổ tay, rút dao khỏi cổ người đàn ông. Động mạch chủ đột ngột phun máu lên cao, bắn đầy người Tín Túc. Máu nóng thấm ướt quần áo Tín Túc. Thậm chí, có một ít máu bắn lên gương mặt trắng bệch của cậu rồi chảy dọc cổ xuống, để lại một vệt máu.
Tín Túc chỉ lạnh lùng đứng thẳng người dậy. Gương mặt cậu lạnh lẽo và yêu dị đến mức khiến người nhìn chấn động.
Sau khi Chu Phong Vật chết, mấy năm gần đây, Tín Túc không còn làm những hành động gây chấn động thế tục nữa. Nhiều người quên rằng cậu chính là Diêm Vương, người từng khiến mọi người khiếp sợ đến tận xương tủy.
Mọi người trong phòng nhất thời sợ hãi đến mức không một ai dám lên tiếng.
Tín Túc như thể đã chán ngấy việc lãng phí thời gian với mọi người trong phòng, lạnh giọng nói: "Có vẻ như mọi người đều thích để Tống Sinh đến xử lý những con chó không biết nghe lời hơn. Tôi đương nhiên không có ý kiến gì."
Mũi dao xoay một vòng trong tay Tín Túc. Cậu liếc nhìn những người còn lại, xoay người đi ra khỏi đại sảnh, lạnh nhạt ra lệnh: "Dọn dẹp đồ trên sàn đi."
"Khoan đã, Diêm Vương!"
Có người gọi giữ cậu lại từ phía sau.
Diêm Vương mặc dù tính cách thất thường, lại tàn nhẫn cực kỳ nhưng chưa bao giờ nuốt lời. Chuyện này mà để Tống Sinh biết được, dù thế nào cũng không có kết cục tốt. Nhưng Diêm Vương đã nói sẽ tha cho bọn họ... Nếu lúc này đầu quân cho Diêm Vương, có lẽ còn một tia hy vọng sống.
Người đàn ông nói lắp bắp: "Tôi, tôi ở Dung Thành, có một chỗ. Nhưng... nhưng không nhiều. Bao nhiêu năm nay cộng lại cũng chỉ chưa đến hai mươi triệu."
Tín Túc lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: "Chuyển hai mươi triệu này vào tài khoản của Tiết Sương Giáng."
Cả người đàn ông mềm nhũn, suýt nữa ngồi phịch xuống ghế. Ông ta thở hổn hển như vừa thoát chết: "Tôi về sẽ... Không, tôi sẽ chuyển ngay bây giờ!"
Hai mươi triệu đổi lấy một mạng sống, không ai không muốn.
Thấy Diêm Vương thực sự tha cho người đàn ông kia một mạng, lại có thêm hai người thừa nhận họ còn có "làm ăn riêng" ngoài Tiết Sương Giáng. Hai người khai báo tất cả các địa điểm một cách chi tiết.
Tín Túc đợi một lát, không còn ai nữa.
"Ở trong Tiết Sương Giáng nhiều năm như vậy, tuyệt đối không chỉ có ba người làm những chuyện này. Nhưng các người không muốn thừa nhận, tôi đương nhiên không ép buộc."
Tín Túc khẽ nói: "Sớm chuẩn bị người đến thu xác cho các người đi."
Nói xong, vài người đi theo Tín Túc cùng rời đi.
"Đệt mẹ!"
Lúc này, từ phía sau đám người đột nhiên vang lên tiếng chửi thề. Một gã đàn ông mặt mũi hung ác rút súng nhắm vào bóng lưng Tín Túc, không do dự bóp cò hai phát!
Người này trước đây từng nhiều lần đắc tội với Diêm Vương, bây giờ đã không còn đường nào khác để đi.
Chỉ cần Diêm Vương chết đi, chuyện này sẽ không bao giờ lọt đến tai Tống Sinh! Chỉ cần Diêm Vương vĩnh viễn ở lại đây!
Đây gần như là biến cố bất ngờ. Sắc mặt người đàn ông đứng gần Tín Túc nhất lập tức thay đổi dữ dội. Ông ta kêu lên thất thanh: "Tín Túc!!"
Ông ta lao người lên, đẩy ngã Tín Túc xuống đất.
"Phụt" một tiếng rất rõ. Đó là tiếng viên đạn xuyên qua da thịt vô cùng rõ ràng.
Một phát bắn trượt, phát còn lại trúng vào thắt lưng người đàn ông, xuyên qua người ông ta. Viên đạn sượt qua mép áo khoác của Tín Túc rồi rơi xuống đất, để lại một vệt máu.
Tín Túc dùng một tay chống người đứng dậy. Cậu lập tức xoay người lại.
Nhìn rõ gương mặt người trước mắt, con ngươi Tín Túc hơi giãn ra, tay chân cậu lập tức lạnh ngắt. Tuy nhiên, giọng cậu vẫn lạnh lùng, bình tĩnh, không hề run chút nào. Cậu nói rõ ràng từng chữ: "Chuẩn bị thuốc cầm máu. Bảo Bùi Tích lập tức lái xe đến đây."
Kẻ nổ súng đã bị bảy, tám người của Tín Túc khống chế, đè xuống đất.
Rất nhanh, có người mang thuốc cầm máu đến. Tín Túc rắc thuốc bột lên vết thương đang không ngừng chảy máu ở thắt lưng người đàn ông. Trong suốt quá trình, cậu không có biểu cảm gì, cũng không nhìn người khác lấy một cái.
Chưa đầy mười phút sau, bác sĩ họ Bùi lái xe đến. Vị bác sĩ nhìn vết thương của người đàn ông, lại nhìn Tín Túc, nói: "Đưa người lên xe. Phải nhanh chóng đưa về bên đó khâu vết thương."
Mấy người lập tức khiêng người đàn ông bị thương ra ngoài.
Tín Túc đứng dậy, đi đến trước mặt kẻ nổ súng.
Cậu khẽ nói: "Nếu mày đã muốn sống, tao sẽ để cho mày sống. Yên tâm, tao sẽ không để mày tắt hơi thở cuối cùng đâu."
Sắc mặt gã đàn ông đột nhiên biến đổi dữ dội.
Tín Túc bước ra khỏi sảnh lớn, không ngoái đầu, rời khỏi trung tâm giải trí.
Tín Túc lên xe. Trong xe đầy mùi máu tanh nồng nặc, ngoài người bị thương và bác sĩ ra không có ai khác.
Cậu ngơ ngẩn nhìn người đàn ông nằm trên cáng cứu thương, trên mặt bỗng lộ ra vẻ trống rỗng và ăn năn. Giọng cậu hơi run rẩy: "Bác Trần, đừng ngủ, cố gắng thêm chút nữa. Chúng ta sẽ về nhà ngay thôi..."
Cậu nhắm mắt lại, nắm chặt tay người đàn ông: "Bác Trần..."
Bác Trần từ từ mở mắt, giọng đầy vẻ vui mừng: "May quá, cậu không sao..."
Miệng ông tràn ra một ngụm máu tươi. Người đàn ông lại nhe răng cười, nói đứt quãng: "Không thì... Tôi cũng không biết... Khụ, khụ khụ... Không biết, phải giải thích với lão Tần thế nào..."
Hết chương 163
Đến chương 164
"Làm sao bọn họ có thể có hàng của Tiết Sương Giáng chứ!?"
Giọng cực kỳ kinh ngạc của Tần Tề vang lên trong căn phòng được bao riêng. Anh ta nói đầy vẻ khó tin: "Chúng ta nắm rõ từng đường dây giao dịch của Tiết Sương Giáng. Không có đường nào dẫn đến thôn Đào Nguyên cả!"
Tín Túc lặng lẽ nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn. Rượu vang đỏ chảy dọc theo khóe môi, để lại một vệt màu. Cậu hiếm khi uống cạn ly rượu như vậy.
Giọng Tín Túc lạnh nhạt: "Vì vậy mới nói, "khói xanh" trong thôn Đào Nguyên là do ai mang từ Tiết Sương Giáng ra ngoài? Tại sao lại xuất hiện trong tay Triệu Hồng Tài?"
Tần Tề không nói gì.
Theo hiểu biết của anh về thanh niên trẻ tuổi trước mặt thì tâm trạng của Tín Túc lúc này có lẽ đã tệ đến cực điểm.
Khi thôn Đào Nguyên mới xuất hiện trong tầm mắt bọn họ như một ổ sản xuất ma túy, anh và Tín Túc đã từng nghi ngờ việc này. Các đường dây ma túy công khai ở thành phố Phù Tụ cơ bản đều nằm trong tầm kiểm soát của Tiết Sương Giáng. Tín Túc đã ở trong tổ chức này nhiều năm. Những nơi có thể xâm nhập và thao túng, cậu đều đã ăn sạch, tạo điều kiện sẵn sàng cho việc có thể bắt hết một mẻ trong lần thu lưới cuối cùng.
Tần Tề đã nghĩ đến nhiều khả năng nhưng anh không ngờ lúc này "đi hóng chuyện lại hóng được chuyện của chính mình". Hóa ra, thôn Đào Nguyên lại do người trong Tiết Sương Giáng làm nên. Hoặc nói cách khác, trong Tiết Sương Giáng có tay trong ra ngoài "làm việc riêng".
Năm đó, khi Chu Phong Vật còn sống, ông ta đã tạo ra một hệ thống quản lý rất nghiêm ngặt trong Tiết Sương Giáng. Các thành viên trong tổ chức muốn lấy hàng từ kho để bán ra ngoài đều phải nộp "hoa hồng" lên trên, phần còn lại mới là tiền họ được giữ trong tay. Từng có người muốn "trốn thuế", lén lút vận chuyển hai cân heroin ra khỏi kho, bị Chu Phong Vật phát hiện, sau đó ngay cả tro cốt cũng không còn.
Tần Tề do dự một lát: "Có phải lúc đó..."
Tín Túc lạnh lùng tiếp lời: "Lúc đó, Chu Phong Vật tự chuốc họa, biến mình thành 'vật thí nghiệm', người không ra người, ma cũng chẳng ra ma. Lúc ông ta nằm trên giường hấp hối nửa sống nửa chết, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp cuối cùng nên tác phong quyết liệt, mạnh mẽ cũng không còn. Làm việc trở nên rụt rè, lưỡng lự."
Tín Túc cười nhạt, "Một người máu lạnh như ông ta cuối cùng cũng sợ chết. Tình trạng sức khỏe của Chu Phong Vật khi đó không thể duy trì việc kiểm soát toàn bộ hoạt động của Tiết Sương Giáng nhưng lại không muốn buông quyền lực. Trong một thời gian dài, dây chuyền của Tiết Sương Giáng ở trạng thái nửa đình trệ, đương nhiên không thể tạo ra bất kỳ lợi ích nào. Chu Phong Vật dần mất vị thế trong tổ chức. Nhiều người không chịu nổi, lén lút làm 'việc riêng' sau lưng ông ta, phát triển những đường dây sản xuất nằm ngoài tầm kiểm soát của Tiết Sương Giáng."
Tín Túc đưa tay vén mái tóc đen rối trước trán ra sau, để lộ toàn bộ gương mặt.
Cậu khẽ nói: "Cho đến bây giờ, tôi vẫn không rõ mạng lưới giao dịch của những kẻ làm ăn lén lút năm đó đã mở rộng đến đâu."
Tần Tề biết trong nội bộ Sương Giáng có "chuột". Những năm qua, mấy con chuột ăn cắp đó đã cắn nát tổ chức thành nhiều lỗ thủng. Nếu không phải vì sự tồn tại của những "đường dây ngầm" này thì có lẽ khi Chu Phong Vật chết, Tín Túc đã tiêu diệt toàn bộ tổ chức Tiết Sương Giáng rồi. Nhưng nếu Tiết Sương Giáng không còn tồn tại thì có thể sẽ không bao giờ điều tra được những mạng lưới bí mật lan rộng ra ngoài đó nữa.
"Cậu nghi ngờ thôn Đào Nguyên chính là 'đường dây ngầm' còn sót lại từ thời đó?" Tần Tề hít một hơi, "Nghĩ như vậy thì thời gian cũng khớp. Thần sông xuất hiện đúng vào năm Chu Phong Vật chết."
"Không có lời giải thích nào khác." Giọng Tín Túc lạnh nhạt: "Tuy nhiên, chỉ với những tên ngốc trong Tiết Sương Giáng thôi thì không có khả năng che giấu được tôi nhiều năm như vậy. Chắc chắn có người khác giúp đỡ chúng."
Nhìn khắp thành phố Phù Tụ, thậm chí cả tỉnh S, ai là người dám đối đầu trực tiếp với Sương Giáng? Tần Tề nói: "Cậu nghĩ người đó có phải là Tuyên Trọng không?"
Tạ Phong là một kẻ điên chỉ quan tâm đến tiền và quyền lực, có tài năng gần như đáng sợ trong lĩnh vực nghiên cứu ma túy mới. Nhưng người này không biết "dạy dỗ" một đứa trẻ không nghe lời thế nào. Khi đó, Tuyên Trọng đã nhiều lần nói với Tạ Phong như vậy.
Ngày hôm nay, Tín Túc đi đến bước này cũng nhờ công sức không nhỏ của Tuyên Trọng. Vì vậy, mục tiêu của cậu chưa bao giờ chỉ đơn giản là Tiết Sương Giáng.
"Bò cạp Sa mạc hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn nhúng tay vào. Tôi vốn không muốn sớm xé rách mặt với người của Tiết Sương Giáng. Nhưng có những thứ không biết điều cứ tự đâm vào tay tôi,"
Tín Túc cụp mắt lẩm bẩm: "Để chúng hoành hành bên ngoài lâu như vậy, đến lúc về nhà dọn dẹp rồi."
Tần Tề nhìn bàn tay trắng bệch thon dài của cậu đặt trên tay vịn ghế sofa từ từ nắm chặt lại.
Anh nuốt nước bọt, hỏi nhỏ: "Cậu định làm gì?"
Tín Túc mở miệng nhưng đột nhiên như có cảm giác gì đó mà nhìn ra ngoài một cái, nói: "Tái Xuyên đến đón tôi rồi."
Tần Tề bước đến bên cửa sổ, quả nhiên thấy một chiếc SUV dừng lại trước cửa quán bar. Một cánh tay thon dài đẩy cửa trước ra. Sau đó, một bóng dáng cao ráo bước xuống xe.
Tần Tề vội vàng nấp sau cửa sổ, nói đầy vẻ bất ngờ: "Đệt, cậu có mắt thần à?"
Tín Túc lạnh lùng liếc đối phương một cái. Sau đó, cậu lấy điện thoại ra, gửi cho Lâm Tái Xuyên một tin nhắn.
"Em xuống ngay."
Cậu đứng dậy, nói: "Tôi có thể xử lý chuyện của Tiết Sương Giáng. Anh không cần quay lại."
Trong nội bộ Sương Giáng cũng có người của bọn họ. Nổi loạn chắc chắn không thể thành công. Tần Tề khẽ nói: "Vậy cậu cẩn thận một chút."
Tín Túc không nói gì, cầm lấy chiếc khăn quàng cổ len, nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Lâm Tái Xuyên vừa bước vào cửa quán bar đã thấy Tín Túc đi từ cầu thang xuống về phía anh. Không biết Tín Túc đã uống bao nhiêu mà hai má ửng hồng, chân đi cũng lảo đảo.
Lâm Tái Xuyên một tay ôm lấy eo cậu, cau mày hỏi nhỏ: "Em say rồi à?"
Tín Túc nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cười lười biếng một tiếng: "Nửa chai rượu vang, vẫn còn được."
Khả năng uống rượu của Tín Túc thực ra không tốt lắm. Nhưng Tín Túc khi say chỉ thể hiện ở thể xác, cả người mềm nhũn không có chút sức nào, mặt đỏ, tai cũng đỏ. Ý thức của cậu luôn rất tỉnh táo. Dù cậu có say đến đâu cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ.
Tuy nhiên bị gió đêm thổi một cái, cơn say đó liền biến thành cơn buồn ngủ nặng nề. Tín Túc vừa được Lâm Tái Xuyên đặt lên xe đã cụp mắt xuống, bắt đầu buồn ngủ.
Lâm Tái Xuyên cúi người, cài dây an toàn giúp cậu. Anh còn chưa kịp đứng thẳng người lên đã cảm thấy Tín Túc dùng cả hai tay ôm lấy eo anh, cọ cọ sống mũi cao thẳng vào cổ anh, giọng mơ hồ: "Ngửi... ngửi..."
Buổi tối trong quán bar làm ăn phát đạt. Nam nữ nhảy múa suốt dọc đường. Dọc đường toàn mùi nước hoa rẻ tiền.
Lâm Tái Xuyên để cậu ôm như vậy một lúc, khẽ nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Lâm Tái Xuyên vốn muốn hỏi Tín Túc về chuyện "Khói xanh". Nhưng người này đã say như vậy rồi, anh đành đợi cậu tỉnh lại vào ngày mai rồi hỏi.
Hàng mi cong cong của Tín Túc khép lại trên mí mắt như một chiếc quạt đen dày đặc. Tay cậu chậm rãi buông xuống, cứ thế ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, sau khi Tín Túc tỉnh dậy, khi lái xe đến cục thành phố, cuối cùng, Lâm Tái Xuyên mới hỏi cậu chuyện này.
Tín Túc như đã chuẩn bị sẵn, bình tĩnh trả lời: "Cũng coi như là trùng hợp. Khi vừa thành niên, em thay cha nuôi quản lý mấy công ty. Lúc đó, vì những cuộc xã giao trong kinh doanh, em đã tiếp xúc với rất nhiều 'tinh hoa' của giới thượng lưu. Sở thích của những người này cũng rất đa dạng."
Tín Túc đưa cho anh một ánh mắt ra vẻ thấu hiểu, "Em nghe họ nói, trên thị trường có một loại ma túy mới khác với heroin số 4. Khi đốt, sẽ tỏa khói màu xanh nên gọi là Khói xanh. Bề ngoài, loại ma túy này không khác loại bột trắng thông thường là mấy, nhưng dưới ánh nắng mặt trời sẽ thấy được màu xanh nhạt. Khi nhìn thấy túi ma túy đó, em lập tức thấy có điều gì đó không đúng nên mới bảo anh hỏi người của đội phòng chống ma túy".
Tín Túc quay đầu nhìn anh hỏi, "Có kết quả gì không?"
Lâm Tái Xuyên: "Là hàng của Tiết Sương Giáng."
Tín Túc hơi cụp mắt xuống, khẽ nói: "Tiết Sương Giáng à?"
Lâm Tái Xuyên hỏi cậu: "Em biết gì về tổ chức này không?"
Tín Túc nói mập mờ: "Cũng không rõ lắm. Trước đây, em có nghe người khác nói qua một chút."
Có những chuyện hiện giờ vẫn chưa thích hợp để Lâm Tái Xuyên biết.
Tín Túc thầm thở dài.
Cuối cùng cậu cũng nói dối Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên vừa lái xe vừa nói với cậu: "Tiết Sương Giáng là tổ chức sản xuất và buôn bán ma túy lớn nhất thành phố Phù Tụ. Từ hơn 10 năm trước, quy mô đã rất lớn. Bây giờ càng không biết phát triển đến mức nào. Anh nghe đội trưởng La nói, để tiêu diệt tổ chức này, lãnh đạo cấp trên đã phát triển nhiều điệp viên trong nội bộ Sương Giáng. Nhưng hầu như đều thất bại. Sau khi người sáng lập Tiết Sương Giáng là Chu Phong Vật chết, tổ chức này đổi sang lãnh đạo mới, tên là Tống Sinh. Nhưng hành động của người này cực kỳ bí mật, thận trọng. Từ khi người này lên nắm quyền, Tiết Sương Giáng đã biến mất khỏi tầm theo dõi của cảnh sát trong nhiều năm... Hiện giờ, tổ chức này lại xuất hiện trong tầm ngắm của cảnh sát... Về thông tin của tổ chức này, anh cũng không rõ lắm. Đội phòng chống ma túy tiếp xúc với Tiết Sương Giáng nhiều hơn đội hình sự. Nghe nói Tiết Sương Giáng còn khó đối phó hơn cả Bọ cạp Sa mạc."
Tín Túc im lặng.
Mấy năm nay, quả thật Tiết Sương Giáng không có hành động nào lớn.
Ngừng một lát, Lâm Tái Xuyên lại nói: "Đội trưởng La còn nói muốn mời chúng ta ăn cơm."
Tín Túc cười một tiếng: "Em cũng không đóng góp được gì nhiều. Ăn cơm thì thôi. Hơn nữa, em chỉ cần một người mời em ăn cơm là đủ rồi".
Cậu nói giọng trơn tuột. Lâm Tái Xuyên biết chỉ vì cậu không muốn xử lý những mối quan hệ xã giao không cần thiết.
Chủ đề này kết thúc, hai người trong xe đều không nói gì nữa.
Tín Túc không biết Lâm Tái Xuyên có tin lời cậu hay không, hay anh đã âm thầm nghi ngờ gì đó. Dù sao lời nói dối của cậu cũng không có gì là cao siêu, mà Lâm Tái Xuyên lại là người rất nhạy bén.
Tín Túc không biết, khi tất cả sự thật được phơi bày, hai người sẽ đi đến kết cục thế nào. Dù có là thế nào, cậu cũng không muốn ngày đó đến.
Hôm đó, các phòng ban trong Cục Công an thành phố đều rất bận. Đội phòng chống ma túy vì phát hiện ra manh mối mới của Tiết Sương Giáng, ai nấy đều phấn khích như được tiêm doping. Đội hình sự tiếp tục điều tra vụ án sát hại Lý Đăng Nghĩa nhưng vẫn đang thiếu manh mối nên không có tiến triển gì.
Buổi tối, lúc chuẩn bị tan làm, Lâm Tái Xuyên hỏi Tín Túc buổi tối muốn ăn gì. Tín Túc nói cậu không ăn ở nhà, "Tái Xuyên, em có chút việc cần xử lý. Em phải ra ngoài một chuyến."
Nghe cậu nói vậy, Lâm Tái Xuyên hơi sững người.
Tín Túc rất hiếm khi nói chuyện kiểu mơ hồ với anh như vậy. Thông thường, khi cần ra ngoài, Tín Túc luôn nói cho anh biết tại sao cậu phải đi, đi đâu, khi nào về.
Tín Túc đứng ở bậc cửa, mặc áo khoác, chuẩn bị ra ngoài. Lâm Tái Xuyên nắm lấy cổ tay cậu. Anh chỉ im lặng nhìn cậu, không nói lời nào.
Con ngươi của Lâm Tái Xuyên sâu thẳm. Hàng ngàn, hàng vạn cảm xúc như chìm trong những đường vân mờ ảo gợn lên nơi đáy mắt.
Trong khoảnh khắc đó, Tín Túc gần như nghĩ rằng Lâm Tái Xuyên đã biết gì đó.
Nhưng Lâm Tái Xuyên im lặng một lát, chỉ khẽ hỏi: "Tối nay em sẽ về chứ?"
Tín Túc mỉm cười, tiến đến bên Lâm Tái Xuyên, hôn nhẹ lên môi anh, "Em sẽ cố gắng. Anh đừng đợi em. Anh cứ đi ngủ sớm đi. Sáng mai mở mắt ra, anh sẽ thấy em."
Có lẽ qua vài giây, Lâm Tái Xuyên mới buông tay cậu ra.
Sau khi Tín Túc rời đi, Lâm Tái Xuyên đứng ở bậc cửa rất lâu. Mãi đến khi Càn Tương đi đến cạnh, dùng đầu cọ vào người anh, miệng rên "ư ử" hai tiếng, Lâm Tái Xuyên mới đi đến nhà bếp, đổ thức ăn cho chó vào bát nó.
Lâm Tái Xuyên đi vào phòng ngủ, đẩy cửa ban công, nhìn xuống dưới đường. Một chiếc xe Mercedes từ garage lùi ra, lái ra khỏi khu dân cư.
Đêm xuống, đèn lên rực rỡ, xe cộ tấp nập.
Bên ngoài một trung tâm giải trí lớn đậu rất nhiều xe.
Đây là một trong những "cứ điểm" không thường được sử dụng của Tiết Sương Giáng vì chỗ này rất rộng, hành động tập thể rất gây chú ý. Chỉ khi cần tập trung tất cả thành viên của tổ chức cùng một lúc thì mới dùng đến cứ điểm này.
Hôm nay, ngoại trừ Tống Sinh, những nhân vật có tiếng tăm trong Tiết Sương Giáng, những "nguyên lão" đã ở trong tổ chức hơn mười năm, đều có mặt.
Nơi sảnh lớn rực rỡ ánh đèn diễn ra cảnh "long tranh hổ đấu". Có người ăn mặc chỉnh tề, đóng vest bảnh bao; có người mặc quần áo công nhân bình thường không mấy bắt mắt; thậm chí, có cả người khoác một chiếc áo quân đội cũ rách cũng ngồi vào bàn họp.
Người yêu cầu có cuộc họp này vẫn chưa đến. Khắp nơi trong sảnh lớn đều là tiếng trò chuyện ồn ào.
"Diêm Vương làm ra hành động lớn thế này, gọi anh em chúng ta đến một chỗ, rốt cuộc định diễn gì đây?"
"Đây là lần đầu tiên cậu ta làm vậy, phải không?"
"Không lẽ định hoàn toàn lật mặt với Tống Sinh?"
Câu nói này vừa ra, vài người sắc mặt chợt biến đổi, có vẻ ngồi không yên, "Ha hả, không phải là tiệc Hồng Môn đấy chứ?"
Một người đàn ông mặc đồ đen hỏi: "Hôm nay ông chủ Tống có đến không?"
"Chắc là không. Nếu không thì giờ này đã có tin tức rồi."
Với tư cách là người lãnh đạo cao nhất của Tiết Sương Giáng, hành tung của Tống Sinh còn bí ẩn hơn cả Tuyên Trọng. Người này làm việc cẩn thận, hầu như không xuất hiện trong tầm mắt của bất kỳ ai. Trong Tiết Sương Giáng, nhiều người chỉ gặp Tống Sinh một, hai lần khi người này mới lên nắm quyền. Thậm chí, có người còn không biết Tống Sinh trông như thế nào.
Chiếc bàn họp dài hơn mười mét, tự nhiên chia thành hai phe rõ ràng. Một phe đứng về phía Diêm Vương. Một phe ủng hộ Tống Sinh. Diêm Vương và Tống Sinh không hòa thuận. Mấy năm nay, hai người không ngừng đấu đá lẫn nhau không phải bí mật trong Tiết Sương Giáng.
Khi Chu Phong Vật chết, mọi người đều nghĩ Diêm Vương sẽ kế thừa vị trí của ông ta, ngồi lên ghế lãnh đạo số một của tổ chức Tiết Sương Giáng. Từ nhỏ, Chu Phong Vật đã nuôi dưỡng Diêm Vương như một "người thừa kế". Nhưng thiếu niên gầy yếu mới mười bảy tuổi lúc đó, dù danh tiếng trong tổ chức như sấm bên tai, vẫn có nhiều người không phục.
Tống Sinh chính là kẻ đột ngột xuất hiện vào lúc này, dẫn theo một nhóm người, nhanh chóng cướp quyền trong ngày Diêm Vương dẫn người đi rời khỏi Tiết Sương Giáng để xử lý thi thể Chu Phong Vật. Khi Diêm Vương trở về, Tiết Sương Giáng đã đổi chủ. Mọi người đều nghĩ hôm đó, Tiết Sương Giáng sẽ máu chảy thành sông. Dù sao, với tính cách kiêu ngạo, tự phụ cực đoan của Diêm Vương, người này tuyệt đối không thể chịu được việc có người nhảy lên đầu mình làm càn.
Nhưng Diêm Vương chỉ nhìn những "kẻ phản bội" đang căng thẳng nhìn mình bằng vẻ mặt ghê tởm và mệt mỏi. Người này không nói một lời, lạnh lùng về phòng một mình.
Cũng vào lúc đó, bọn họ mới nhận ra, Diêm Vương thực ra không hề hứng thú với tổ chức Sương Giáng. Người lãnh đạo của Tiết Sương Giáng dù là Chu Phong Vật hay Tống Sinh, với cậu dường như đều không có gì khác biệt.
Nhưng dù sao cậu cũng đã sống trong tổ chức này tám năm, dù Tống Sinh là lãnh đạo số một trên danh nghĩa của Tiết Sương Giáng, vẫn có rất nhiều người đứng về phía Diêm Vương.
Kim đồng hồ lớn trên tường chỉ đúng chín giờ.
Tín Túc đẩy cửa bước vào.
Cậu mặc một chiếc áo khoác đen, cả người mang theo khí lạnh, mặt lạnh như sương, hai mắt sắc bén. Khí chất cả người lạnh đến cực điểm. Mặc dù trước giờ khi ở Tiết Sương Giáng, mặt cậu cũng chưa vui bao giờ, nhưng khi thấy vẻ mặt Diêm Vương như vậy, cả căn phòng lớn liền im bặt.
Một người đàn ông đứng dậy, kéo ghế cho Tín Túc, khẽ nói: "Diêm Vương, ngài đến rồi."
Tín Túc không nói gì, lạnh lùng quét mắt nhìn từng người trong phòng lớn. Cậu giơ chân đạp đổ chiếc ghế. Chiếc ghế ngã đập xuống sàn phát ra tiếng "rầm" lớn.
Tiếng động này khiến không ít người giật mình. Người đàn ông ngồi ở bên trái bàn dài hừ lạnh một tiếng, nói giọng mỉa mai: "Lại bị cái gì bên ngoài kích động à? Vừa gặp mặt đã thế này, không biết định cho ai xem?"
Tín Túc ngẩng mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông kia: "Nếu ông thấy không cần lưỡi nữa thì tôi không ngại cho người cắt ném cho chó ăn. Không quản được miệng thì sớm tự khâu lại đi. Mấy thứ lắm mồm thường không sống lâu đâu".
Bị Tín Túc mắng thậm tệ trước mặt mọi người, sắc mặt người đàn ông trở nên rất khó coi nhưng người này không dám nói gì thêm.
Bình thường, Diêm Vương đều khinh thường, không thèm để ý những khiêu khích kiểu này. Hôm nay, không biết người này ăn phải thuốc nổ gì, vừa vào cửa đã tấn công người khác, không phân biệt đối tượng.
Một ông lão bình tĩnh nói: "Diêm Vương, gọi chúng tôi tập trung cả ở đây là vì chuyện gì?"
Tín Túc lấy từ trong túi ra một thứ, ném "phịch" xuống bàn.
Tất cả mọi người có mặt đều rất rõ đó là thứ gì.
"Khói xanh".
Ông lão vừa nói nhìn túi ma túy với vẻ không hiểu thế nào, giọng nói lộ rõ vẻ do dự: "Thế này là sao?"
"Trùng hợp thật. Tôi cũng muốn biết thế này là thế nào." Tín Túc cười lạnh một tiếng, "Tại sao tôi lại thấy thứ này ở thôn Đào Nguyên?"
Tín Túc vừa dứt lời, mọi người trong phòng đều "ồ" lên một tiếng. Rõ ràng, mọi người đều hiểu Tín Túc nói thế có nghĩa là gì.
Tín Túc đi đến phía trước bàn họp: "Những vị có mặt chắc đều rất rõ, ngoài Tiết Sương Giáng, không có bất kỳ kênh sản xuất nào trên thị trường có thể sản xuất Khói xanh. Theo tôi biết, chúng ta cũng không có dây chuyền sản xuất nào đi qua thôn Đào Nguyên cả. Vậy tại sao Khói xanh lại xuất hiện hàng loạt ở một nơi như thôn Đào Nguyên? Ai đã lén lút chuyển hàng đến đó sau lưng Tiết Sương Giáng? Có phải có người cần giải thích cho tôi không?"
Lúc này, mọi người đều hiểu tại sao Diêm Vương lại nổi giận như vậy. Ăn cắp hàng của Tiết Sương Giáng, tự ý đem ra bán, đây là hành vi thách thức cả hệ thống vận hành của tổ chức. Nếu mỗi người trong Tiết Sương Giáng đều làm như vậy, tổ chức này không cần cảnh sát ra tay cũng tự thối rữa và sụp đổ từ bên trong.
Ăn cắp của công là điều cấm kỵ tuyệt đối trong tổ chức.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều có sắc mặt khác nhau. Có một người, sắc mặt tái mét không còn màu máu.
"Tôi đã chặn chuyện này lại. Tống Sinh vẫn chưa biết." Tín Túc nói, giọng nhạt nhẽo, "Hàng ở thôn Đào Nguyên do ai chuyển ra? Bây giờ tự thừa nhận trước mặt tôi hoặc đợi Tống Sinh điều tra ra, để ông ta tự xử lý."
Thủ đoạn của Tống Sinh so với Diêm Vương có phần tàn nhẫn và lạnh lùng hơn. Rơi vào tay Diêm Vương, có thể còn một tia hy vọng sống. Cùng lắm thì cũng còn nguyên xác. Nhưng rơi vào tay Tống Sinh... chỉ có kết cục cầu chết mà không được.
Tín Túc nói xong rất lâu, không một ai lên tiếng.
Cả căn phòng im lặng đến kỳ lạ.
Tín Túc cười nhạt đầy mỉa mai: "Sao nào? Không muốn thừa nhận à? Đừng thật sự cho rằng bản thân có thể leo lên Trời, giấu được bao nhiêu con mắt đang theo dõi. Chẳng qua vì tình cảm cùng làm việc nhiều năm như vậy nên tôi chưa điều tra triệt để thôi."
Tín Túc chậm rãi quét mắt nhìn từng người trong phòng, giọng nói rất nhẹ nhưng lại mang theo một loại áp lực gần như đáng sợ: "Đã nghĩ kỹ chưa? Bây giờ tự thừa nhận, hay đợi tôi điều tra ra, bắt các người phải thừa nhận?"
Tín Túc tuyệt đối không phải đang dọa họ. Trước đây cậu không điều tra sâu chuyện này chỉ vì thời cơ chưa đến, không thích hợp để tạo quá nhiều kẻ thù trong Tiết Sương Giáng. Nếu không, cậu chưa chắc đã có thể ngăn được phản kháng của những kẻ đó khi rơi vào đường cùng.
Trong kho chứa ma túy và nguyên liệu của Tiết Sương Giáng, cả trong và ngoài đều có camera theo dõi. Mang bất cứ thứ gì ra khỏi đó, dù làm kín đáo, hoàn hảo đến đâu, cũng không chịu nổi việc điều tra từng khung hình một. Chỉ cần chịu bỏ ra đủ nhân lực và thời gian, nhất định sẽ điều tra ra được.
Cả phòng vẫn im lặng như tờ.
Ngón tay Tín Túc gõ nhẹ lên mặt bàn hai cái. Cậu có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn, nói với người bên cạnh: "Thông báo cho Tống Sinh qua đây. Chuyện người của ông ta gây ra, để ông ta tự xử lý. Trước khi điều tra rõ chuyện này, không ai được bước ra khỏi căn phòng này nửa bước. Nếu không, tôi coi như các người tự tìm đường chết."
Thấy người đó chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Tống Sinh, cuối cùng, một người đàn ông cắn răng lên tiếng: "Khoan đã, Diêm Vương."
Đầu người này đầy mồ hôi lạnh, cổ họng nuốt liên tục mấy cái. Người này khó khăn mở miệng: "Là tôi... là tôi chuyển hàng qua đó."
Từ khi cảnh sát để mắt đến thôn Đào Nguyên, ông đã luôn thấp thỏm lo âu, chỉ sợ Diêm Vương phát hiện ra gì đó...
Linh cảm không hay đó cuối cùng cũng thành sự thật. Mặc dù ông đã tiêu hủy tất cả mọi thứ trong thôn Đào Nguyên, nhưng không ngờ Diêm Vương tìm đâu ra được một gói Khói xanh!
Ông biết chuyện này nhất định không che giấu được nữa. Một khi Diêm Vương muốn điều tra, chắc chắn không thể giấu được. Không bằng thừa nhận trước mặt Diêm Vương, may ra còn có một đường sống.
Nhìn thấy người đàn ông ngồi ở phía bên kia bàn dài lên tiếng, Tín Túc hơi nhướn mày. Cậu chậm rãi bước lại gần, đặt nhẹ một tay lên đầu ông ta.
"Đúng là tham lam không biết lượng sức. Của cải Tiết Sương Giáng mang đến cho ông đủ tiêu cho cả kiếp sau..."
Tín Túc cúi người, khẽ nói: "Nhưng sợ là kiếp này ông không tiêu được nữa rồi."
"..." Bàn tay đặt trên đầu người đàn ông giống năm cây kim độc nhọn hoắt. Cả người đàn ông ướt đẫm mồ hôi lạnh, cứng đờ, không dám động đậy. Người đàn ông run rẩy nói: "Sau này tôi không bao giờ dám nữa. Lúc đó là do tôi nhất thời bị ma ám, nghĩ đến tiền đến phát điên."
Ông ta nói không thành câu: "Diêm Vương, cầu ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa. Tôi thề không bao giờ làm chuyện này nữa. Tôi bảo đảm sẽ không làm nữa. Ngài tha cho tôi lần này, ngài bảo tôi làm gì cũng được. Làm trâu, làm ngựa cũng được!"
Nghe vậy, Tín Túc khẽ cười, giọng trầm thấp, dịu dàng: "Đáng tiếc, bên cạnh tôi không thiếu chó trung thành."
Nghe Tín Túc nói vậy, sắc mặt người đàn ông nhanh chóng tái nhợt như tro tàn.
Tín Túc cụp mắt: "Thế này đi. Để tôi chỉ cho ông một con đường."
Cả người đàn ông giật nảy, cực kỳ kích động: "Ngài... ngài nói đi!"
Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng "phụp" nhỏ. Đó là âm thanh ghê rợn của lưỡi dao cắt qua da thịt, bẻ gãy xương cốt.
Người đàn ông vẫn ngồi trên ghế, một con dao ngắn đâm vào cổ từ bên phải, xuyên thẳng qua bên trái. Ngoài tiếng máu nhỏ giọt tí tách từ mũi dao xuống đất, cả căn phòng lớn không hề có một tiếng động.
Tất cả mọi người đều câm như hến.
"Đường xuống Âm phủ..."
Tín Túc hơi cúi người, ghé vào tai người đàn ông thì thẩm với nụ cười trên môi: "Cho ông đi nhanh một chút. Ông nên cảm ơn tôi mới đúng".
Cơ thể người đàn ông co giật không ngừng, con ngươi giãn ra đến cực điểm, cổ họng ông ta phát ra tiếng "khụ khụ" cực kỳ đáng sợ.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn cảnh tượng này. Sắc mặt ai ai cũng trắng bệch như người chết.
Nhiều người trong số họ đã từng giết người. Từ lâu, bọn họ đã là những kẻ liều mạng. Nhưng lúc này, ai cũng cảm thấy nỗi sợ thấm vào tận xương tủy.
Tín Túc hơi đẩy người đàn ông ra, thi thể ông ta đổ ầm xuống đất. Cậu không thèm liếc nhìn một cái, dùng khăn giấy lau tay rồi đưa mắt nhìn lên, nói chậm rãi từng chữ một: "Khi một con gián xuất hiện dưới ánh nắng thì trong góc tối đã có vô vàn con gián khác rồi. Những năm qua, còn những ai tự ý 'lập cửa riêng', ăn cắp của công... Bây giờ thừa nhận, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Chuyện này đến đây là kết thúc, sẽ không lọt vào tai Tống Sinh. Nếu không, tôi có thể đảm bảo kết cục của các người sẽ thảm hơn ông ta gấp trăm lần."
Tín Túc nói xong những lời này, rất nhiều người lập tức nhận ra đây không chỉ đơn thuần là vấn đề thừa nhận có "phản bội tổ chức" hay không, mà là vấn đề "chọn phe"...
Hôm nay thú nhận trước mặt Tín Túc, ngày mai dù còn sống thì Diêm Vương cũng đã nắm cán dao trong tay, buộc bọn họ đứng về phía Diêm Vương. Điều đó có nghĩa bọn họ bị buộc phải đối đầu với Tống Sinh.
Một lúc lâu sau, không một ai trên bàn họp lên tiếng. Cả căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tín Túc xoay cổ tay, rút dao khỏi cổ người đàn ông. Động mạch chủ đột ngột phun máu lên cao, bắn đầy người Tín Túc. Máu nóng thấm ướt quần áo Tín Túc. Thậm chí, có một ít máu bắn lên gương mặt trắng bệch của cậu rồi chảy dọc cổ xuống, để lại một vệt máu.
Tín Túc chỉ lạnh lùng đứng thẳng người dậy. Gương mặt cậu lạnh lẽo và yêu dị đến mức khiến người nhìn chấn động.
Sau khi Chu Phong Vật chết, mấy năm gần đây, Tín Túc không còn làm những hành động gây chấn động thế tục nữa. Nhiều người quên rằng cậu chính là Diêm Vương, người từng khiến mọi người khiếp sợ đến tận xương tủy.
Mọi người trong phòng nhất thời sợ hãi đến mức không một ai dám lên tiếng.
Tín Túc như thể đã chán ngấy việc lãng phí thời gian với mọi người trong phòng, lạnh giọng nói: "Có vẻ như mọi người đều thích để Tống Sinh đến xử lý những con chó không biết nghe lời hơn. Tôi đương nhiên không có ý kiến gì."
Mũi dao xoay một vòng trong tay Tín Túc. Cậu liếc nhìn những người còn lại, xoay người đi ra khỏi đại sảnh, lạnh nhạt ra lệnh: "Dọn dẹp đồ trên sàn đi."
"Khoan đã, Diêm Vương!"
Có người gọi giữ cậu lại từ phía sau.
Diêm Vương mặc dù tính cách thất thường, lại tàn nhẫn cực kỳ nhưng chưa bao giờ nuốt lời. Chuyện này mà để Tống Sinh biết được, dù thế nào cũng không có kết cục tốt. Nhưng Diêm Vương đã nói sẽ tha cho bọn họ... Nếu lúc này đầu quân cho Diêm Vương, có lẽ còn một tia hy vọng sống.
Người đàn ông nói lắp bắp: "Tôi, tôi ở Dung Thành, có một chỗ. Nhưng... nhưng không nhiều. Bao nhiêu năm nay cộng lại cũng chỉ chưa đến hai mươi triệu."
Tín Túc lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: "Chuyển hai mươi triệu này vào tài khoản của Tiết Sương Giáng."
Cả người đàn ông mềm nhũn, suýt nữa ngồi phịch xuống ghế. Ông ta thở hổn hển như vừa thoát chết: "Tôi về sẽ... Không, tôi sẽ chuyển ngay bây giờ!"
Hai mươi triệu đổi lấy một mạng sống, không ai không muốn.
Thấy Diêm Vương thực sự tha cho người đàn ông kia một mạng, lại có thêm hai người thừa nhận họ còn có "làm ăn riêng" ngoài Tiết Sương Giáng. Hai người khai báo tất cả các địa điểm một cách chi tiết.
Tín Túc đợi một lát, không còn ai nữa.
"Ở trong Tiết Sương Giáng nhiều năm như vậy, tuyệt đối không chỉ có ba người làm những chuyện này. Nhưng các người không muốn thừa nhận, tôi đương nhiên không ép buộc."
Tín Túc khẽ nói: "Sớm chuẩn bị người đến thu xác cho các người đi."
Nói xong, vài người đi theo Tín Túc cùng rời đi.
"Đệt mẹ!"
Lúc này, từ phía sau đám người đột nhiên vang lên tiếng chửi thề. Một gã đàn ông mặt mũi hung ác rút súng nhắm vào bóng lưng Tín Túc, không do dự bóp cò hai phát!
Người này trước đây từng nhiều lần đắc tội với Diêm Vương, bây giờ đã không còn đường nào khác để đi.
Chỉ cần Diêm Vương chết đi, chuyện này sẽ không bao giờ lọt đến tai Tống Sinh! Chỉ cần Diêm Vương vĩnh viễn ở lại đây!
Đây gần như là biến cố bất ngờ. Sắc mặt người đàn ông đứng gần Tín Túc nhất lập tức thay đổi dữ dội. Ông ta kêu lên thất thanh: "Tín Túc!!"
Ông ta lao người lên, đẩy ngã Tín Túc xuống đất.
"Phụt" một tiếng rất rõ. Đó là tiếng viên đạn xuyên qua da thịt vô cùng rõ ràng.
Một phát bắn trượt, phát còn lại trúng vào thắt lưng người đàn ông, xuyên qua người ông ta. Viên đạn sượt qua mép áo khoác của Tín Túc rồi rơi xuống đất, để lại một vệt máu.
Tín Túc dùng một tay chống người đứng dậy. Cậu lập tức xoay người lại.
Nhìn rõ gương mặt người trước mắt, con ngươi Tín Túc hơi giãn ra, tay chân cậu lập tức lạnh ngắt. Tuy nhiên, giọng cậu vẫn lạnh lùng, bình tĩnh, không hề run chút nào. Cậu nói rõ ràng từng chữ: "Chuẩn bị thuốc cầm máu. Bảo Bùi Tích lập tức lái xe đến đây."
Kẻ nổ súng đã bị bảy, tám người của Tín Túc khống chế, đè xuống đất.
Rất nhanh, có người mang thuốc cầm máu đến. Tín Túc rắc thuốc bột lên vết thương đang không ngừng chảy máu ở thắt lưng người đàn ông. Trong suốt quá trình, cậu không có biểu cảm gì, cũng không nhìn người khác lấy một cái.
Chưa đầy mười phút sau, bác sĩ họ Bùi lái xe đến. Vị bác sĩ nhìn vết thương của người đàn ông, lại nhìn Tín Túc, nói: "Đưa người lên xe. Phải nhanh chóng đưa về bên đó khâu vết thương."
Mấy người lập tức khiêng người đàn ông bị thương ra ngoài.
Tín Túc đứng dậy, đi đến trước mặt kẻ nổ súng.
Cậu khẽ nói: "Nếu mày đã muốn sống, tao sẽ để cho mày sống. Yên tâm, tao sẽ không để mày tắt hơi thở cuối cùng đâu."
Sắc mặt gã đàn ông đột nhiên biến đổi dữ dội.
Tín Túc bước ra khỏi sảnh lớn, không ngoái đầu, rời khỏi trung tâm giải trí.
Tín Túc lên xe. Trong xe đầy mùi máu tanh nồng nặc, ngoài người bị thương và bác sĩ ra không có ai khác.
Cậu ngơ ngẩn nhìn người đàn ông nằm trên cáng cứu thương, trên mặt bỗng lộ ra vẻ trống rỗng và ăn năn. Giọng cậu hơi run rẩy: "Bác Trần, đừng ngủ, cố gắng thêm chút nữa. Chúng ta sẽ về nhà ngay thôi..."
Cậu nhắm mắt lại, nắm chặt tay người đàn ông: "Bác Trần..."
Bác Trần từ từ mở mắt, giọng đầy vẻ vui mừng: "May quá, cậu không sao..."
Miệng ông tràn ra một ngụm máu tươi. Người đàn ông lại nhe răng cười, nói đứt quãng: "Không thì... Tôi cũng không biết... Khụ, khụ khụ... Không biết, phải giải thích với lão Tần thế nào..."
Hết chương 163
Đến chương 164
Danh sách chương