Sự xuất hiện của Chương Huyết Trần là điều mà mọi người trong Đại Hoang đang mong chờ.

Tu chân có chín cảnh giới lớn, Chương Huyết Trần đã bước vào cảnh giới thứ tám, mà người ngoài vẫn đang lơ lửng, chênh lệch giữa cảnh giới và thực lực khiến đại đa số bọn họ không tử chủ đi theo Chương Huyết Trần.

Thang Nhai xem như là người quan trọng trong việc dẫn đầu hành động lần này, hắn còn đang ở Độ Kiếp trung kỳ, coi như là nhân vật có tu vi cao nhất ngoài Chương Huyết Trần. Đường Thời bấm tay tính toán, giờ hắn là Nguyên Anh sơ kỳ, nắm trong tay mười chín bài thơ, trong đó chưa dùng qua ba bài. Nguyên Anh kỳ, cảnh giới thứ tư mà thôi, so sánh với thứ tám, khoảng cách thật sự là một trời một vực.

Chương Huyết Trần chỉ trên bản đồ nói: “Tòa này rộng hơn trăm trượng, ước chừng có mười tám hành lang, tổng cộng chín cửa, trước kia từng mở liền một lúc ba cửa, bây giờ mở cửa nào còn phải xem tình hình tiên cung lúc hoàng hôn. Lần này không tránh khỏi đánh chiến ác liệt, sau khi đợi đa số tán tu Bồng Lai vào trong, chúng ta sẽ lặng lẽ tiếp cận đây, phía ngoài bày pháp trận, nếu có tán tu ra ngoài thì chặn lại. Nhưng thiết lập này không nguy hiểm mấy… nơi này chỉ bố trí trận pháp ngăn cản tán tu dưới Thất Kiếp thôi, tán tu thất giai trở lên sẽ tự động lướt qua cái này.”

Dù sao Chương Huyết Trần đã đến Đại Thừa kỳ, nhưng cảnh giới chỉ tương đương với tán tu Tứ Kiếp. Mặc dù vì nghịch tu và lực tấn công của bản thân đã bản thân gia tăng, có thể đánh nhau với tán tu Lục Kiếp thậm chí còn mạnh hơn tán tu Lực Kiếp. Nhưng mỗi ba kiếp sẽ vượt một lần, tán tu Thất gia tương đương với tu sĩ Phi Thăng kỳ, đã đặt một chân vào cổng Tiên giới, ngày thường sẽ không tùy ý ra tay,

Phi Thăng kỳ thậm chí đã không phân ai mạnh ai yếu rồi, chỉ chờ cơ hội phi thăng thôi.

Hiện tại Chương Huyết Trần tự động lọc ra tán tu Thất Kiếp trở lên, là vì giảm thiểu nguy hiểm —— mượn gió đánh cướp.

Hành vi này của Đại Hoang kỳ thật không khác gì cướp cả, nhưng vẻ mặt mọi người ở đây thản nhiên thậm chí còn nóng lòng muốn thử.

“Bây giờ ta sắp xếp vị trí của các ngươi- “

Chương Huyết Trần quét qua một vòng, mọi người không ai nói lời nào, nghe hắn nói chuyện.

Đường Thời cũng yên tĩnhi, ánh mắt rơi vào bản đồ kia.

—— Cột hành lang thứ sáu ở phía đông là vị trí Đường Thời.

Chương Huyết Trần nhìn hắn, “Tu vi của ngươi không quá cao nên vị trí này giao cho ngươi, chỉ cần bảo vệ cho tốt là được. Nơi này chắc sẽ không phát sinh nguy hiểm, nếu ngươi không muốn đi thì ở phái dưới. Nhưng dù không tham chiến bên trên thì nhìn người khác đánh nhau cũng vui đấy, ngươi ấy mà—— tương lai còn dài.”

Tương lai còn dài? Đường Thời cười, “Cảm ơn tầng chủ.”

Không phải Chương Huyết Trần khinh thường Đường Thời, mà nói sự thật thôi.

Hơn nữa, hắn thật sư bận tâm Đường Thời vừa mới gia nhập Tàng các còn chưa ra phân chia thế lực trong Đại Hoang, nếu hắn tùy tiện gây chuyện không cứu nổi thì lúc đó e là Thang Nhai khóc không nổi luôn

Nói cách khác, Đường Thời tới để tăng gia vị thôi.

Đối với Thang Nhai cũng tốt, Chương Huyết Trần cũng được, Đường Thời tốt hơn là nên điểm thêm gia vị thôi.

Nhưng Đường Thời vốn nên thêm hương thêm hoa lại không cam lòng để mình chỉ thêm vị thế thôi —— đây cũng công việc đòi hỏi kỹ thuật đó nha.

Chương Huyết Trần tiếp tục sắp xếp, xong nhìn ra ngoài, mặt trời ngày càng gắt, liền nói: “Trước tiên nghỉ ngơi đi, ta trở về xem mấy tán tu kia, mấy người các ngươi đừng để lộ sơ hở đấy.”

Bên ngoài còn có hơn hai mươi tán tu, trước đây quanh minh chính đại xuất hiện theo Chương Huyết Trần, bây giờ vẫn chưa đi vào.

Có mười hai người tiến vào Tiên cung Chim Xanh, mười hai người còn lại sẽ bị loại ra, nên chọn mười hai người nào cần phải suy nghĩ thật cẩn thận.

Thấy Chương Huyết Trần đã rời đi, Thang Nhai ra hiệu cho Đường Thời, ý bảo hắn đi chung với người treo ngọc bội bên eo, còn hắn đuổi theo Chương Huyết Trần, hai người nói chuyện một hồi.

Mặc dù Đường Thời tò mò nội dung bọn họ nói chuyện, nhưng cảnh giới người ta nó xa quá, hắn vói không tới.

“Sao trước đây ta chưa từng nghe nói về ngươi nhỉ?”

Người này mặc một thân áo choàng màu tím sậm, dung mạo trẻ trung, chỉ thiếu một ngón tay, lúc trước Thang Nhai cũng âm thầm chào hỏi hắn, muốn hắn giúp đỡ Đường Thời một chút.

Trong tất cả mọi người ở đây, tu vi Đường Thời thấp nhất.

Một người như vậy, được Tàng Các phái ra đóng quân, sao có thể được.

Vốn Đường Thời cũng rất nổi tiếng, mà đa phần tu sĩ biết tên và dáng vẻ Đường Thời nhưng người anh em “thiếu một ngón tay”, mới bế quan xong chẳng hay biết chuyện bên ngoài, cho nên mới hỏi vậy.

Đường Thời nói: “Chỉ là tu sĩ trong tầng chót thôi, trước kia mới được phái tới, ta tên Thời Độ.”

“Ta biết ngươi là Thời Độ. Vậy Đường Thời là ai?” Chương Huyết Trần kia coi như cũng là tên cao ngạo mà vừa thấy Đường Thời đã hỏi hắn, điều này chắc chắn không tầm thường.

Đường Thời lắc đầu, “Ta cũng không biết. ”

“Nếu là người quen của Chương tầng chủ vậy chắc chắn rất mạnh rồi. ” Người này lẩm bẩm, sau đó hắn nghĩ mình còn chưa giới thiệu với Đường Thời, cười cười rồi mở bàn tay có ngón tay bị đứt lìa ra nói, “Ta không nhớ rõ tên thật của minh, nhưng ai ai cũng gọi ta là Tiết Nhất Chỉ, ngươi có thể gọi ta là Nhất Chỉ. Ta là tầng chủ tầng thứ ba của Tàng Các. ”

Tầng chủ tầng thứ ba, tu vi ít nhất là Xuất Khiếu hậu kỳ.

Đường Thời chắp tay nói: “Tiết tầng chủ, kính chào.”

Tiết Nhất Chỉ trợn trắng mắt, “Đã bảo ta là Nhất Chi, cái gì mà Tiết tầng chủ, khó nghe chết đi được! Nhân duyên Chương Huyết Trần cực kỳ kém nên mọi người mới gọi hắn là tầng chủ, mà Nghịch các bọn họ cũng là cái loại đức hạnh này. Tàng Các chúng ta phần lớn không muốn gọi là tầng chủ gì. Giống như Thang tiên sinh, gọi hắn là tầng chủ chắc chắn không phải là người quen. Nếu ngươi để ý, thì gọi ta là Nhất Chỉ tiên sinh.”

Hắn sờ sờ cằm, tựa hồ cảm thấy xưng hô này không tệ, vì thế tự mình gật gật đầu. “Nhất Chỉ tiên sinh, sao trước kia không nghĩ tới nhỉ? Quả là hảo tên.”

Diễn viên hài trong Đại Hoang nhiều thế cơ à?

Đường Thời hơi khô lời, nhưng vẫn đáp: “Nhất Chỉ tiên sinh.”

Tiết Nhất Chỉ vỗ vỗ bả vai hắn, lập ức cảm thấy thích dáng vẻ hậu sinh này, ngồi chùng với hắn tán gẫu về tiên cung Chim Xanh

Vừa rồi trong đối thoại của bọn họ xuất hiện qua mấy danh từ tương đối xa lạ, Đường Thời hoàn toàn không biết, bây giờ hỏi thăm một chút,

“Đúng rồi, vậy máu vương mẫu rốt cuộc là cái gì? Lúc mới tới nghecó người hỏi Thang tiên sinh, không biết là nguồn gốc của nó ra sao?”

Máu Vương Mẫu——

Tiết Nhất Chỉ thiếu ngón út tay phải, nhưng đôi tay hắn rất đẹp cũng không phải là da đẹp, mà dáng bàn tay rất đẹp, vừa thon dài vừa có lực.

“Thang tiên sinh nói đúng, đó là thứ trong truyền thuyết.”

Đường Thời không tiếp lời, biết chắc phía sau vẫn còn có lời.

Tiết Nhất Chỉ tiếp tục nói: “Chim Xanh là sứ giả của Tây Vương Mẫu, Tây Vương Mẫu là thượng tiên, uống máu của người chắc chắn sẽ đăng tiên.”

Đăng tiên?

Đường Thời hít sâu một hơi, mặc dù sớm đoán được thứ này chắc chắn ngon cơm nhưng Tiết Nhất Chỉ nói rõ ra khiến hắn khó tin,

“Nhưng… Chúng ta tu luyện không phải còn dựa vào tâm cảnh sao: Cho dù uống máu vương mẫu thì sao có thể khiến tu sĩ đăng tiên ngay được?”

Đầu tiên là sửng sốt, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên thảng thốt đã thấy sai sai rồi. Đường Thời đưa ra vấn đề mà trước kia chưa ai nghĩ tới.

Cho nên Tiết Nhất Chỉ nghe hắn hỏi xong nở nụ cười: “Nói là truyền thuyết, chẳng qua nơi có Chím Xanh thì mới xuất hiện máu của Tây Vương Mẫu. Về phần có máu Vương mẫu hay không thì thật sự không biết.”

Chẳng qua chỉ là truyền thuyết đuổi hình bắt bóng thôi mà. Cho dù có cũng chẳng mạnh tới thế.

Đường Thời lại lục tục hỏi mấy vấn đề, nhất là phân chia các thế lực lớn trong Đại Hoang.

“Đại sĩ là ai?”

Hắn nghĩ đến trước nghe Chương Huyết Trần tằng mắng chửi tu sĩ Đạo Các, nhắc tới cái tên này.

“Đại sĩ là người có tu vi cao nhất trong Đại Hoang, tên là Đông Nhàn, chúng ta đều gọi là Đông Nhàn đại sĩ. Hơn hai ngàn năm trước đã là tu sĩ Phi Thăng kỳ, chính là người cách gần Tiên môn nhất.”

Người cách tiên môn gần nhất, tu sĩ lợi hại nhất trong Đại Hoang ——

“Đại sĩ là người của tổng các, mười hai các ở Đại Hoang  có mười hai các chủ, phàm là các chủ thì tự động vào Tổng các. Ngoài ra, tất cả tầng chủ tầng thứ chín ở Đại Hoang đều có thể chọn trưởng lão. Trong tổng các có người đứng đầu mười hai các và trưởng lão, phân chia rất rõ ràng.”

Kỳ thật Tiết Nhất Chỉ biết tin tức cũng không nhiều, những thứ này là thông tin bình thường thôi.  

Hắn từ từ nói chuyện với Đường Thời, thời gian cứ lững lờ trôi như thế.

Đường Thời cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống trong Đại Hoang.

Quan hệ mười hai các ở Đại Hoang rất phức tạp, nhưng mâu thuẫn rõ ràng nhất không phải là mâu thuẫn giữa ba các Tiên Yêu Ma, mà là mâu thuẫn bên trong tám Đạo Các —— Nghịch Các vàĐạo Các.

Nghịch các nhiều nghịch tu, mà Đạo các tự cho là thiên đạo chính thống.

Một bên thì chủ trương là nghịch thiên mà đi, một bên chủ trương thuận trời mà tu, hai nhà này đánh nhau ngươi chết ta sống, này mới bình thường.

Chẳng trách lúc trước Chương Huyết Trần nói năng chẳng hề nể nang với tu sĩ Đạo các kia, thì ra đã kết thù từ trước, huống chi tính tình Chương Huyết Trần có thể nói vừa kiêu ngạo vừa độc ác, câu trước câu sau không hợp là bụp luôn mới phù hợp với phong cách của hắn.

Thời điểm được giới thiệu tình hình trong Đại Hoang, Đường Thời cũng nhân thể hỏi tình huống trước sau hội Tứ Phương Đài, mà Tiết Nhất Chỉ mới bế quan ra, cũng không biết nhiều lắm.

Đường Thời cũng không hỏi nhiều, giờ ngọ sắp tới, ánh mặt trời bắt đầu lui về Tây, Tiên cung Chim Xanh xa xa kia thật giống lưu ly.

Bên kia Chương Huyết Trần đã đàm phán xong, dẫn hơn mười tên tán tu bên Đại Hoang quay về.

Vốn định chuẩn bị những tán tu có tu vi cao nhất trong Đại Hoang tiến vào, nhưugn trước đó Thang Nhai nói với hắn, nên hắn bắt đầu cân nhắc tới khả năng khác,

Bồng Lai vốn là nơi tụ tập tán tu, nơi này có bao nhiêu tán tu? Đại Hoang còn khướt mới sánh ngang với họ.

Trong trường hợp này, nếu tu sĩ bọn họ vào trong Tiên cung Chim Xanh có tu vi quá cao, rất dễ bị người theo dõi. Bồng Lai là nơi cư ngụ của tsn tu, sợ sẽ liên hợp lại nhắm vào những tán tu đến từ Đại Hoang này. Cho nên tu vi quá cao đi vào, kỳ thật chẳng mang lợi ích gì.

Bởi vì lúc này Đại Hoang và Bồng Lai có mâu thuẫn, người có thể vào nhưng có thể mang hàng thơm ra ngoài hay không thì khác à.

Điều mà Bồng Lai sợ nhất chính là sau khi lập tiền lệ, trong tiên lai ngày tiên cũng xuất hiện, Đại Hoang sẽ đến chia một phần bánh, đến lúc đó vui quá là vui luôn,

Mặc kệ người đi vào có tu vi gì, chỉ sợ là cái bia cho tu sĩ Bồng Lai, đi ra vào gì cũng là bia nhắm, tốt hơn hết cứ để người có thực lực ở lại, dù sao bọn họ cũng ở ngoài ăn cướp mà, nửa đường bị người phát hiện mà đánh không lại thì đúng là thất bại triệt để,

Lúc trước Thang Nhai đưa ra đề nghị này Chương Huyết Trần cảm thấy rất tốt —— đối với những người đưa ra quyết định như bọn họ mà nói, căn bản không có khái niệm hy sinh hay không hy sinh ai hết. Dù sao phải có vài tên thí tốt, nên nó cũng chẳng khác là bao.

Những gì họ phải làm là tối đa hóa lợi ích.

Thời gian trôi qua từng tí một, sau khi im lặng, đám người Đường Thời ngồi thiền trên rặng đá ngầm phía sau kết giới, chờ đợi thời khắc hoàng hôn.

Nếu nhớ không lầm, lúc Tiên cung Chim Xanh mở ra, chính là sau lần thứ ba chim xanh vỗ cánh.

Bầu trời đỏ máu từ từ khuất dạng, vọng xuống ánh sáng đẹp đẽ trải dài mặt biển, mang theo ý vị huyền diệu do trời ban đất tặng.

Hoàng hôn, từ mực nước biển hạ xuống, từ phía tây tiên cung Chim Xanh, bọn họ cũng không biết điều gì đang đón chờ ở phía tây kia.

Khi ánh sáng dần tan, cánh chim xanh ba chân một lần nữa nâng lên, giống như đang cất chứa lực lượng, chậm rãi, tốc độ từ từ, trên đầu cánh màu tím như tia sáng đỏ cuối cùng nơi chân mây thu hút tới rồi biết thành ánh lửa nhỏ.

Cảnh tượng này đánh động lòng người, nhất là ánh sáng trong ngày lững thững tụ lại rồi biến thành ánh lửa kia, hết thảy lại khác hắn.

Ánh lửa này rất thuần từ đầu chính chim xanh lan đến toàn thân, như thiêu đốt toàn bộ lông vũ của chim xanh vậy. Ánh tím tợ lưu ly dần dần mỏng lét theo sự thiêu cháy này.

Chân trời tỏa vô số hào quang, vô số tán tu như chim sổ lồng, đâm đầu vào ảo ảnh kia, như chưa từng bị ngăn trở.

Chương Huyết Trần bên kia khẽ nhanh chóng cong tay nắm chặt từ khi đám người kia vừa xuất hiện.

Tốc độ cực nhanh, đợi những người đó đã biết mất không còn một mống, sắc mặt Chương Huyết Trần tái mét nói: “Tu sĩ Đại Hoang ta chỉ có mười hai người vào, bọn họ thì đến bốn mươi ba, đây mới là đợt đầu tiên, phía sau sẽ lục tục tiếp bước. Thang tầng chủ, tình báo của chúng ta ——”

“Bồng Lai ít nhất có bảy mươi tán tu, hiện tại mới bốn mươi ba người vào, còn một ít người chưa xuất hiện. Loại trừ một vài lão quái có thể sẽ không vào,”

Kỳ thật cũng có thể trốn ở nơi nào đó không ai biết độ kiếp, cho nên có ra cũng chả ai hay, Nhất là mấy lão quái tính tình quái đản, bởi vì thâm niên cao mà môn phái trước đây của họ đã không còn nên bọn họ vẫn ở lại đây. Nên đối khi, nếu bọn họ khi chết không để lại túi trữ vật hay pháp bảo để chứng minh thân phận, e là không ai biết đó là hài cốt của những người nổi danh đại lục năm đó.

Tu sĩ, một là ra đi oai hùng oanh liệt, hai là chết trong tịch tĩnh vắng lặng.

Chương Huyết Trần sau khi nghe Thang Nhai nói, chỉ đáp một chữ: “Chờ.”

Bọn họ vẫn chưa thể vào trong, chỉ có thể đợi ở ngoài.

Bởi vì phải điều động một phần người bên họ để đi bay trận, cho nên người phụ trách quan sát và ra tay bên ngoài không nhiều lắm. Trừ bỏ những tán tu ẩn thế kia, Bồng Lai ít nhất còn có hai mươi bảy tán tu chưa tới, tu  pháp môn gì thì không rõ nhưng sự kiện tiên cung Chim Xanh quan trọng đến vậy, rất ít người có thể kìm lòng.

Bọn họ phải chờ một thời cơ, chờ tán tu trong Bồng Lai lục tục vào hết mới bắt đầu thu lưới.

Đường Thời biết rất rõ mưu kế này.—— bắt ba ba trong chậu

Chờ.

Mặc dù họ không phải là những người rất kiên nhẫn, nhưng để tối đa hóa lợi ích, tất cả mọi người đều nhẫn nại.

Buổi tối ngày đầu tiên, lần đầu tiên đi vào bốn mươi ba, sau đó cả buổi tối chỉ có một đám người quan sát gần đó, không ai đi vào.

Trong một đêm, tất cả mọi người bắt đầu rục rịch nhìn.

Chỉ sợ chỉ có hai người vẫn giữ bình tĩnh được, là Thang Nhai và Chương Huyết Trần phía trước.

Một người nói: “Những người còn lại, nếu không nhát cáy như chuyện thì là những cao nhân ẩn thế. Chỉ sợ tình báo trong Tỳ Hưu Lâu chúng ta không nói đến mấy người này.”

Một người khác bóp cằm, cười khẽ một tiếng: “Đây không phải là thời điểm tốt để thu thập tin tức sao? Những lão quái này, ngày thường không lộ diện, lần này cũng không vây thành đoàn tới à? Chị sợ ai nấy cũng mang lòng kiêu ngạo từng người tự tới mà thôi.”

Bọn họ đoán không sai, chỉ là đám người phía sau này sẽ khó đối phó.

Sáng sớm, có lão nhân tóc bạc đạo cốt tiên phong tới, liếc mắt nhìn bên bọ họ lại nở nj cười sau đó tiến vào trong Tiên cung.

Chương Huyết Trần và Thang Nhai suýt nữa hết hồn, biết đối phương phát hiện ra họ.

Hai người liếc nhau đồng thời bật cười.

Quả nhiên người tới ai ai cũng là là cao thủ không dễ đụng vào.

Phát hiện ra bọn họ, lại không vạch trần, mấy lão quái ẩn thế này, đa phần không thích xen vào việc người khác, để bọn họ ở đây muốn làm gì thì làm —— trong mắt kẻ mạnh, bọn họ không phải mối đe dọa.

Đường Thời cũng thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng run lên, sau lưng lão già kia lại có thêm mấy người tới, có kiếm tu mặc đồ đen, cũng có Yêu tu nhiều đuôi, còn có Ma tu vừa nhìn là biết không có ý tốt.

Hơn mười người nữa lục tục đi vào.

Trong những người này, có một nửa nằm trong tình báo của Đại Hoang, một nửa chưa từng xuất hiện.

“Đại lục Linh Xu, ngọa hổ tàng long, đại sĩ đúng là không lừa chúng ta.” Chương Huyết Trần lại cảm thán.

Đông Nhàn Đại Sĩ canh lò luyện đan đã nói qua, không ngờ bọn họ lại bắt gặp cảnh tượng như vậy.

Ngày đầu tiên đã trôi qua, có  gần sáu mươi người đi vào, ba ngày tiếp theo chỉ có bảy tám người.

Bây giờ đã rất nhiều người đi vào Tiên cung Chim Xanh, cho dù có cá lọt lưới, bọn họ cũng không cách nào bắt hết.

Đã đến lúc thu lưới rồi.

Buổi tối ngày thứ năm, sau khi Chương Huyết Trần ra lệnh, toàn bộ trận pháp lặng yên thu lại, sau đó bọn họ im ắng tiếp cận bóng ảnh của chim xanh ba chân.

Là người tu vi thấp nhất trong tất cả mọi người, Đường Thời không nhận được bất kỳ ưu đãi nào, nhiều lắm là được bố trí ở vị trí tương đối hẻo lánh.

Đại Hoang là nơi dùng thực lực nói chuyện, không cần biết ngươi có phải thiên tài hay không, chỉ có thực lực mới ấp đảo hết toàn bộ, mới giải quyết được vấn đề,

Lúc trước Đường Thời từng đến gần bóng ảnh của chim xanh ba chân nhưng tu vi của hắn không đủ, không thể tiến vào,  

Nhưng sau ba lần vỗ cánh, toàn bộ ánh tím đã mỏng tang, lúc này Đường Thời dễ dàng đi vào, rồi theo bản đồ trong trí nhớ đi về phái trụ hành lang của mình.

Trận pháp được tạc ra từ thẻ ngọc, Dường Thời không tốn nhiều sức mà đã khảm vào trong trụ hành lang kia, tuy nhiên ngay lúc đó hắn thấy được thứ khiến hắn hắn thở không thông..

Hành lang rất cao, vươn tận trời xanh. Bên ngoài không thể thấy cái gì, nhưng khi bản thân đứng trong này, cái cảm giác mình như con kiến hôi lại trỗi dậy.

Đường Thời nắm chặt nắm tay, mới khống chế được run rẩy, lúc trước Đường Thời từng tiếp cận bóng ảnh chim xanh ba chân nhưng tu vi không đủ, thật sự không thể tiến vào.

Trên cột hành lang dày một trượng, có thể nhìn thấy rất nhiều hoa văn hình rồng cuộn, từ dưới uốn lượn lên trên cao,

Mà ở vị trí ngang với bàn tay của Đường Thời, có hàng chữ mạnh mẽ đầy khí phách. ——

Một khắc kia, trong lòng Đường Thời vang lên âm thanh điên cuồng gào thét, nhưng hắn cẩn thận lắng tai lại không nghe rõ đáy lòng mình đang gào thét điều gì.

Sau khi Đường Thời vào Nguyên Anh kỳ, hắn mở ra ba bài thơ mới, nhưng ngoại trừ dùng chúng luyện tập vẫn chưa từng sử dụng chúng,

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ có thể nhìn thấy bài thơ trên Trùng Nhị Bảo Giám của hắn ở một nơi như vậy!

Là một câu như vậy…

Thật sự không tưởng tượng được.

Hắn nhớ đến lúc trước Thang Nhai nhốt mình trong Yên Tỏa Trọng Lâu và Trích Tinh Thuật, nơi đó có Vọng Giang Lâu và cả giếng Ánh Nguyệt nơi Tiểu Tự Tại Thiên…

Đường Thời cảm thấy đau đầu, hắn thấy chỉ số thông minh của mình hết đát rồi.

Hắn vươn tay, dùng ngón tay chạm vào mình, không hiểu sao quay đầu nhìn lướt qua, không ai để ý tới hắn.

Giống như có linh cảm trong bóng tối, hắn vươn tay dùng đầu ngón tay lướt theo phác họa từng nét chữ kia.

Câu thơ này dường như được người khác lên, không khe hở còn vương chút bụi, ngón tay Đường Thời lướt que khe hở đó, đã cảm giác —— linh lực rất nhỏ bắt đầu khởi động kia, còn có khí mực mạnh mẽ truyển từ đầu ngón tay hắn!

Khí tức cường đại, thổi tung y bào xanh của hắn —— giống như bóng ảnh của chim xanh bên ngoài, vỗ cánh muốn bay!

Tựa như bị sực mạnh đó cuốn đi, Đường Thời nâng ngón tay lên, vẽ theo bút tích kia..

Câu này nằm trong bài “Vô Đề” của Lý Thương Ẩn.

Bồng Lai thử khứ vô đa lộ,

Thanh điểu ân cần vị thám khan.

(Bồng Lai ít nẻo đường lui tới

Cậy nhờ chim xanh rẽ lối thông.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện