"Toà thủ" bên Nam sơn đã đi ba ngày rồi. Vòng thứ nhất kết thúc, vòng thứ hai cũng đã xong hai trận. Y được xếp đấu trận thứ năm vòng hai này, nếu không xuất hiện, chẳng phải để tu sĩ Vạn Kính môn tự động chiến thắng rồi à?"

"Chắc là có việc chăng?"

"Đúng là một "Toà thủ" thiếu trách nhiệm."

"Nhưng ta thấy "Toà thủ" của Nam Sơn lần này ra tay tàn nhẫn khiếp."

"Cũng không hẳn mà? Không phải ngay đó là Thiên Hải sơn tự làm tự chịu sao?"

"Người này tâm tư kín đáo, nếu là ngươi, ngươi có nghĩ ra được biện pháp như vậy không?"

"Dù ta có nghĩ ra thì cũng chẳng có nhiều linh lực như thế mà. Người này thật là..."

"Ui cha, xem tiếp kìa."

...

Đường Thời đi một mạch hết ba ngày, rốt cuộc y đi đâu, làm gì, chẳng ai biết cả.

Trận chiến của hai mươi người còn lại bên Nam Sơn đã kết thúc. Vòng này vốn đã quét mất một nửa nhân số Nam Sơn, thế nên tình hình bên này không mấy khả quan, dù sao thì chiến lực mạnh nhất ở Nam Sơn cũng là Dương Minh môn, thế nhưng năm nay có vẻ tốt hơn nhiều so với các năm trước rồi.

Tu sĩ tham gia hội Tứ Phương Đài tổng cộng tám mươi bốn người, vòng đầu chỉ có bốn mươi hai người có thể vào vòng trong, nhưng số lượng thực tế làm gì đủ bốn mươi hai. Trong số đó, ngoài Đường Uyển đã chết là thua cuộc ra, Hoành Kiếm phái của Bắc Sơn, Vạn Kính môn và Đại Đạo môn của Tây Sơn, Xuy Tuyết lâu của Đông Sơn đều có một người vì bị thương quá nặng, không thể tham gia vòng trong, ngay cả tên cũng hóa xám tro, nhân số thực tế vào vòng trong chỉ có bốn mươi.

Bên Nam Sơn, Dương Minh môn vào bốn người, trên mức trung bình; Bách Luyện đường chỉ có hai người, đạo Luyện Khí cũng không thích hợp chiến đấu lắm, đó là bình thường thôi; tình hình Tẩy Mặc các lại tốt đến bất ngờ, người đầu tiên vào vòng trong là Đường Thời, sau đó là Bạch Ngọc và Đỗ Sương Thiên, Tống Kỳ Hân bại dưới tay tu sĩ Vô Cực môn, Diệp Thuấn bại bởi tu sĩ Hoành Kiếm phái, về phần tiểu sư muội Ứng Vũ, cũng không biết có phải may mắn không, tên đối thủ kia thấy nó thì không dám ra tay, dù đã ra đòn nhưng lại sợ hãi rụt rè, Ứng Vũ ung dung giành chiến thắng.

Vấn đề lớn duy nhất là Âu Dương Tuấn.

Đối thủ của Âu Dương Tuấn là Hạ Vọng.

"Người này tu vi rất cao, ước chừng đã chạm đến ngưỡng cửa Nguyên Anh kỳ, nhưng có lẽ còn thiếu một cơ hội đột phá. Hắn là Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong mà, đệ mới Kết Đan không lâu, đừng lo nghĩ nhiều nhé."

Hiếm khi Đỗ Sương Thiên nói nhiều như vậy, Âu Dương Tuấn bị thương khá nghiêm trọng, xuýt nữa là hạ xuống cảnh giới luôn rồi.

Thất bại cũng không phải việc gì khó chấp nhận, không thể chấp nhận chính là bại mà không hiểu do đâu.

Trận của Âu Dương Tuấn và Hạ Vọng mới tiến hành không lâu trước đó. Trông Hạ Vọng cũng chỉ là thiếu niên chẳng khác mấy Âu Dương Tuấn, không phải nhỏ nhoi gì, chỉ là không quá nẩy nở, là loại nam nhân chưa hiểu thế sự, rất ngây ngô. Thế nhưng đây là lần đầu hắn xuất thủ ở hội Tứ Phương Đài, cũng ngang ngược ngoài dự kiến của người khác, từ đấu đến cuối chỉ có một chiêu— chưởng.

Bề ngoài của Hạ Vọng hoàn toàn không phù hợp với thực lực cường hãn của hắn ta, chưởng pháp cũng không có gì biến hóa, nhưng dựa vào sức mạnh nghiến ép tuyệt đối đã đánh bại Âu Dương Tuấn.

Nếu nói trận của Đường Thời là tâm cơ khiến người ta chấn động, thế thì Hạ Vọng là sức mạnh ngang tàng khiến người ta vừa kinh hãi vừa ái mộ.

Giữa vòng đầu đã có không ít tu sĩ xuất sắc giành được chú ý của Đất Hoang, không thể nghi ngờ, Hạ Vọng cũng là một trong số đó.

Tầng chủ tầng thứ sáu của Đan các - Tức Phong đánh giá Hạ Vọng: "Trời sinh kỳ tài tu luyện, một viên ngọc thô tinh khiết, nếu có thể chạm trổ tinh tế, tất sẽ thành châu báu."

"..." Thang Nhai chưa nói gì, chỉ nhìn bên Nam Sơn.

Trong hai mươi mốt người Nam Sơn, tu sĩ vào vòng trong có mười người, Tẩy Mặc các Đường Thời, Đỗ Sương Thiên, Bạch Ngọc, Ứng Vũ; Dương Minh môn Chu Ung, Lộ Huyền Minh, Khúc Linh, Ninh Thượng Hiền; Bách Luyện đường Chúc Hằng, Lý Tự Tri.

Chỉ là không biết Đường Thời chạy đi đâu mất rồi.

Ngồi trên khối mây bay cách đó không xa, Tầng chủ tầng thứ bảy của Nghịch các - Thiên Ngự mỉm cười, nhìn đạo bào dính bẩn của mình, lại nói: "Người tên Hạ Vọng này tuy lợi hại, nhưng hình như không phù hợp với Nghịch các của ta."

Tầng chủ tầng thứ ba Đạo các - Hư Không bèn nói: "Nghịch các thấy không thích hợp, vừa vặn Đạo các ta tiếp nhận."

Thang Nhai thầm cười lạnh, lén lút phóng tầm mắt ra xa, đảo qua một vòng chỗ của các núi.

Nam Sơn có Đường Thời, Bạch Ngọc, Đỗ Sương Thiên, Chu Ung, Chúc Hằng, Lý Tự Tri đều là những nhân vật khá lợi hại. Nhưng dù người khác xuất sắc cỡ nào, Thang Nhai chỉ chú ý một mình Đường Thời. So thực lực và kinh nghiệm, Đường Thời đã vượt qua rất nhiều người ở Nam Sơn. Bên Bắc Sơn chỉ có Hoành Kiếm phái Thành Thư và Vô Cực môn Hạ Vọng là trông được, về phần Lưỡng Nghi tông Mạnh Châu, dù tu vi thâm sâu nhưng không có gì nổi bật. Tây Sơn và Đông Sơn chẳng có mấy người tài năng xuất chúng.

Thực lực của Tây Sơn và Đông Sơn đều là đếm ngược, Đại Đạo môn và Vạn Kính môn tổng cộng có ba tu sĩ vào vòng trong, trái lại, Tiểu Phạm tông không mấy tiếng tăm lại có ba hòa thượng, vậy nên toàn bộ Tây Sơn cũng chỉ có sáu người vào.

Đến phiên Đông Sơn thì thảm hại hơn, Thiên Hải sơn hai người, Điểm Thương môn một người, Xuy Tuyết lâu một người, tổng cộng bốn người. Càng khôi hài là Thiên Hải sơn khá may, một đại đệ tử nội môn Tần Khê và một Khâu Ngải Kiền số đỏ. Điểm Thương môn và Xuy Tuyết lâu đều là những người có địa vị cao nhất trong môn, nhưng giờ chỉ có một người vào vòng trong, nhất thời khiến người ta cảm thán, không hổ là thứ hạng cuối cùng trong bốn núi Tiểu Hoang, thật ra vào được bốn người cũng là không tệ rồi.

Nói cách khác, trong bốn mươi người, Đông, Nam, Tây, ba núi tổng cộng có hai mươi vị trí, mà tỉ lệ vào vòng trong của Bắc Sơn đã lên tới gần mười thành, có thể nói là khủng bố.

Tu sĩ Bắc Sơn tham gia hai mươi mốt người, đã có hai mươi người vào, người duy nhất rớt lại là tu sĩ Vô Cực môn, tu sĩ này rất xui xẻo, gặp phải Doãn Xuy Tuyết, chưa đánh mấy chiêu đã hết chiến lực, thế là bị rớt lại một vị trí.

Chênh lệch bao nhiêu năm đã rõ ràng trước mặt mọi người.

Tu sĩ Bắc Sơn tất nhiên là hành diện, thành tích huy hoàng như vậy, liếc mắt là thấy ngay Bắc Sơn đỏ một mảnh trên đài Độc Tôn, đơn giản là tên dưới chân các tu sĩ vẫn là màu đỏ, nơi khác đều đã thưa thớt dần, chỉ có Nam Sơn khá hơn một chút.

Nam Sơn vẫn luôn là lão hạng hai vạn năm, cho dù chiến đấu cá nhân cũng xem như nổi bật.

Nhưng "Toà thủ" của Nam Sơn còn chưa về.

Vòng hai đã tiến hành đến trận thứ tư rồi, vẫn không thấy bóng dáng Đường Thời đâu.

Ờ đằng xa, Doãn Xuy Tuyết ngồi xếp bằng dưới đất, liếc mắt bên kia, mỉm cười: "Nếu y không đến, hội Tứ Phương Đài này chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa nữa."

Doãn Xuy Tuyết và Đường Thời có thù oán, thật sự là có thù, nhưng mối thù này cũng rất lạ lùng, Đường Thời có thể tính kế Doãn Xuy Tuyết mỗi ngày, nhưng cứ như gặp vận rủi, lần nào cũng thất bại. Dù là Mộ Kiếm hay Xuy Tuyết kiếm đi nữa...

Hắn còn phải cảm ơn Đường Thời giúp mình lấy lại được Xuy Tuyết kiếm. Hắn đã rất rất rất lâu rồi chưa được đụng vào thứ đồ cũ này.

Áp chế hoài niệm ở đáy mắt, Doãn Xuy Tuyết nghe thấy Tần Khê bên trái cười một tiếng.

Tần Khê nói: "Nói thế nào cũng là "Toà thủ" của Nam Sơn, dù không biết rốt cuộc vì sao y rời khỏi, nhưng theo ta biết, ranh con này rất đê tiện, khi ngươi nghĩ y không tới, có lẽ y đã tới rồi."

Lời này đúng là không thể nói, bởi vì vừa nói xong, Đường Thời đã tới rồi.

Lúc y xuất hiện ở lối vào của Nam Sơn, cũng không biết là ai hô một tiếng "Tên "Toà thủ" không đáng tin bên Nam Sơn về rồi kia kìa", nhất thời thu hút vô số ánh nhìn, trận thứ tư đang tiến hành tạm thời cũng không có ai nhìn nữa.

Khi đi Đường Thời mang dáng vẻ gì, thì lúc về cũng y như vậy.

Y bước qua cạnh mọi người Nam Sơn, thầm lặng như thể mình chỉ đi có tí xíu, thực tế là tên này đã lặng lẽ mất tích ba ngày, giờ thình lình trở lại, chẳng nói chẳng rằng.

Nhưng giờ thấy y về rồi, mọi người cũng yên lòng.

Bởi vì sắp đến Đường Thời tỷ thí, nên mọi người cũng không quấy rầy y. Chỉ là không biết vì sao, Ứng Vũ lại lặng lẽ dịch ra xa Đường Thời thêm một tí.

Tình hình chiến đấu và thắng bại của Nam Sơn, dọc đường về Đường Thời đã biết rồi, dẫu sao mấy thành trấn lân cận đều đang thảo luận mấy tin này, phía trên chín núi cũng đầy người, phóng mắt nhìn có thể thấy một đám người ngồi ở các vị trí khác nhau đang xem tỷ thí hoặc trò chuyện liên quan đến trận đấu, thảo luận dự đoán của mình.

Trận thứ tư có vẻ sẽ nhanh kết thúc, Đường Thời nhắm mắt, ngón tay cuộn lại đặt trên đầu gối, bộ dáng hoàn toàn không bị bên ngoài quấy nhiễu.

Nam Sơn có mười người, lúc sau sẽ còn bao nhiêu đây?

Vòng thứ hai, y lại là người ra sân trước, đối thủ trận thứ năm này là người của Vạn Kính môn y đã nhìn thấy sau khi kết thúc trận ở vòng đầu. Chỉ tiếc, mấy bài thơ mình mở ra không phải mấy bài kia.

Đường Thời vô thức nhếch môi, tiến về phía trước, đạp lên hai chữ "Đường Thời" đỏ thẫm, trông thấy tu sĩ lúc trước.

Vạn Kính môn là Đạo môn truyền thống, do đó đạo sĩ kia vừa đến đã ôm quyền với Đường Thời. Tuy người nọ biết Đường Thời lợi hại, nhưng cũng không hoàn toàn sợ sệt, có thể ở lại đến vòng hai đều là tu sĩ Kim Đan kỳ cả. Người nọ tên là Vạn Hồng, một trong những đệ tử nội môn của Vạn Kính môn, hiện giờ may mắn vào vòng trong đã là chuyện bất ngờ rồi. Giành vị trí cao nhất và trở thành "Nhất Nhân Tôn" của đài Độc Tôn, là việc chẳng mấy thực tế đối với Vạn Hồng.

Vạn Hồng này đến với tâm thế chứng Đạo.

Cho nên giờ phút này, Vạn Hồng nhìn Đường Thời, trong lòng vẫn rất bình tĩnh.

Vạn Hồng Kim Đan trung kỳ đối chiến Đường Thời Kim Đan hậu kỳ.

Kết quả thật ra không có gì hồi hộp. Dù Đường Thời là Đạo tu bình thường, nhưng đã ở cảnh giới cao hơn, có ưu thế áp đảo so với Vạn Hồng. Huống chi thủ đoạn công kích của Đường Thời không giống người ta, mà Tây Sơn yếu hơn Nam Sơn, Vạn Kính môn cũng chỉ thường thường, ở ba môn phái tụ hội của bốn núi Đông Nam Tây Bắc, chỉ có thể giành ghế thấp nhất.

Hiện giờ Vạn Hồng đấu với Đường Thời chỉ có thể nói là học hỏi kinh nghiệm thôi.

Tâm tình Đường Thời cũng không quá tốt, nhưng Vạn Hồng này bình tĩnh ôm tâm tư chứng Đạo đến đánh, Đường Thời chỉ có thể uể oải, từ tốn so chiêu với Vạn Hồng.

Sự uyển chuyển của Thái Cực, Vạn Hồng lãnh hội cũng không tệ— Đường Thời hơi chau mày, ngón tay khẽ điểm, kim quang lờ mờ hiện ra, rơi vào Thái Cực đồ Vạn Hồng vẽ ra.

Đường Thời cảm thấy người nọ quả thật là không hoảng, không vội, không sợ, không loạn. Đến lúc này, y mới cảm nhận được, người này nghĩ y đến đây để chứng Đạo và luận bàn sao? Đường Thời đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, không kìm được cười ra tiếng.

Mặc dù y không tinh Thái Cực Đạo nhưng dù sao cũng là tu sĩ Đạo môn, Đạo tu trong thiên hạ đều có xuất thân đồng tông, tuy Đường Thời cảm thấy mình không tinh thông, nhưng thực tế, so với người khác đã khá hơn nhiều rồi.

Chỉ là Thái Cực Đạo y đi khác với người ngoài mà thôi.

Sau khi một điểm phá vỡ Thái Cực ấn của Vạn Hồng, Đường Thời nhìn Vạn Hồng thụt lùi vài bước, lúc này y và Vạn Hồng vừa vặn cách nhau một trường. Đường Thời đặt một tay sau lưng đứng ở đó, duỗi ngón tay phải ra, một ít mặc khí đột nhiên ngưng tụ trên móng tay y, như những giọt sương nhanh chóng tụ lại, ngày càng dày đặc.

Đường Thời nhìn Vạn Hồng, "Không ai nói với ngươi rằng ngươi đánh nhau quá chậm chạp thụ động à, phiền lắm biết không hả?"

Vạn Hồng đâu có ngờ vị tổ tông như sát tinh này vậy mà lại chủ động nói chuyện với mình. Trước khi tỷ thí, Vạn Hồng có chào hỏi vị này, đối phương chỉ thờ ơ tự giới thiệu "Nam Sơn Tẩy Mặc các Đường Thời", cũng không nói mấy thứ như "đệ tử nội môn" hay "Toà thủ" linh tinh gì, chỉ mỗi một câu như thế, cứ như con chim sẻ sắp chết thì chẳng thiết sống nữa vậy.

Vạn Hồng cũng không biết vì sao mình có cảm giác như thế, nhưng giờ Vạn Hồng phát hiện hình như cảm giác này rất sai lầm.

Đôi mắt Đường Thời dường như vì đối mặt tranh đấu mà dần sáng ngời.

Ngay từ đầu Đường Thời chẳng hề để đối thủ này vào mắt. Vạn Hồng cũng không cảm thấy bản thân có đủ sức mạnh để khiến Đường Thời coi trọng, vị này đã chém gϊếŧ rất nhiều tu sĩ cùng cấp rồi. Vạn Hồng chỉ ôm tâm tư xin lĩnh giáo mà thôi.

Hiện tại Đường Thời bỗng dưng nói với mình một câu, khiến Vạn Hồng không kịp phản ứng, giật mình chốc lát, mới nói: "Chưa từng có ai nói như vậy."

Đường Thời là người đầu tiên.

Đường Thời nhướng mày, cảm thấy bản thân có chút tinh thần, y mím môi liếc mắt nhìn, giống như gặp được người như Vạn Hồng là chuyện hiếm thấy.

Người chẳng mấy nhiệt tình như thế còn tham gia tỷ thí làm gì?

Đường Thời dựng một ngón tay đã hoàn toàn bị vết mực nhuộm màu, màu mực dày đặc trên móng tay, ngưng tụ thành một giọt mực ở đầu ngón tay y. Đường Thời úp lòng bàn tay xuống, ngón tay dựng thẳng tự nhiên cụp xuống, giọt mực ở đầu ngón tay chầm chậm nở ra, từ nhỏ thành to, từ tốn mà uyển chuyển.

Tích mặc.[1]

[1]: Giọt mực

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, trước ánh mắt dở sống dở chết của Đường Thời, mặc sa.

Màu đen tuyền chạm xuống nền đất, bọt nước bắn lên, ngay sau đó nó như rơi vào trong nước, rồi lan ra xung quanh!

Trong nháy mắt, ý nghĩa của thủy mặc khiến mọi người rung động!

Thủy mặc đan thanh[2] loang trên giấy tuyên thành, hoặc rơi vào hồ sen, mắc sắc cực kỳ đậm, từng vòng từng vòng loang ra giống như vầng sáng, lại không hề chói mắt, cứ như vậy nhòe ra cả một vùng.

[2]: Tranh thủy mặc chủ yếu là tranh dùng mực mài ra, pha với nước, rồi dùng bút lông vẽ trên giấy hoặc lụa. Đan thanh là màu đỏ và xanh thường dùng trong tranh thủy mặc xưa, hiện nay có thể dùng cụm từ này để tranh mực nước nói riêng và hội họa nói chung,

Từ dưới chân Đường Thời, mặc sắc điên cuồng lan tràn, bóng đen của nó nhanh chóng bao trùm khắp sàn đài!

Toàn bộ đài Độc Tôn chỉ trong chốc lát đã bị mặc sắc vô biên tô kín.

Vạn Hồng kinh hãi, nhìn dưới chân mình, rồi phóng tầm mắt nhìn ra, trong khoảng trăm trượng vậy mà lại toàn một màu đen tuyền!

Cả đỉnh đài Độc Tôn trọn một màu đen!

Đường Thời thờ ơ không nhúc nhích, chỉ nói: "Thái Cực của ngươi vẽ xấu quá."

"..." Đám người Tẩy Mặc các của Nam Sơn bỗng nhiên cạn lời.

Bạch Ngọc khoa trương giơ tay che hai mắt mình: "Tên nhóc này biết thì cũng đừng nói ra chứ, đắc tội người ta lắm có biết không?"

"... Thật ra đệ cũng chưa từng thấy Thái Cực đồ nào xấu như vậy..." Không, thật ra chỉ là phương hướng tu luyện khác nhau mà thôi. Tuy Diệp Thuấn thua, nhưng tâm trạng không hề bị ảnh hưởng, vẫn còn trêu chọc được hai câu.

Tống Kỳ Hân chợt xoa trán, cái đám này thật sự là... quá tồi tệ luôn...

Sức lây lan đê tiện của tiểu sư đệ đúng là vô cùng tận.

Đường Thời cũng chỉ nói thật mà thôi.

Lần này y lại vươn tay trái ra, tay phải dẫn mặc khí là âm, vậy tay trái thì sao?

Đường Thời bỗng nảy ra một ý tưởng rất sáng tạo, liền có một câu "Dạ lai phong vũ thanh" và "Nghi thị địa thượng sương". "Soạt" một tiếng, cả nửa sàn đài trắng xóa. Đường Thời vươn tay ra, ngón tay nhẹ vung giữa không trung, sương tuyết phủ lên phân nửa mặc sắc. Dưới sự điều khiển của Đường Thời, nét vẽ vặn vẹo được y chậm rãi sửa lại,

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện