Khắp Nam Sơn đều biết Tẩy Mặc Các có một tên đệ tử rất thiên tài, bước vào nội môn còn chưa họa thường đã có thực lực Kim Đan trung kỳ. Hơn nữa lực công kích cũng không yếu giống như những đệ tử khác của Tẩy Mặc Các, Đường Thời có khả năng công kích cực mạnh —— Chuyện ở Đông Sơn này cũng không phải bí mật gì, cảnh giới và thực thực tương đương nhau, các đại môn phái còn lại đều đang suy nghĩ phải làm thế nào để sửa đổi thái độ với Tẩy Mặc Các.

Tin tức truyền đi rất nhanh, từ sau khi họa thường chấm dứt thì xuôi theo số người đến xem mà lan truyền khắp mọi nơi.

Cũng ngay hôm đó, Thị Phi mới vừa đặt chân đến biên giới Tây Sơn của Nam Sơn.

Núi Chiêu Diêu Sơn là ngọn núi nằm sâu ở phía Tây của Nam Sơn, theo lý mà nói đáng ra Thị Phi đã sớm đi qua rồi, chẳng qua trên đường gặp một vài chuyện kỳ quái, vì vậy ngược lại chuyển đường đi sang hướng Bắc. Có điều truy tìm một hồi lại chuyển hướng quay về lần nữa.

Trên đời này có không ít chuyện khó hiểu, Thị Phi chẳng qua cũng chỉ gặp được một hai chuyện như thế, tạm thời hắn cũng không nghĩ nhiều.

Vậy là lần nữa đi về phía Tây, sau khi rời khỏi Chiêu Diêu Sơn sẽ cần đi qua rất nhiều dãy núi thấp bé, đến cuối là Tây Hải, phía Tây của Tây Hải chính là Bồng Lai tiên đảo. Cũng như Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên chịu ảnh hưởng từ Đông Sơn, cho nên Tây Sơn cũng chịu ảnh hưởng từ Bồng Lai tiên đảo, vì vậy thế lực ở Tây Sơn gặp chút rắc rối khó gỡ.

Không giống với những nơi khác chỗ giao giới là các núi Tiểu Hoang, nơi giao giới giữa Nam Sơn và Tây Sơn lại là một bình nguyên, là nơi khói lửa phàm tục. Ở giữa bình nguyên có một toà thành trì dành cho tu sĩ tụ hợp, xung quanh bình nguyên phần lớn đều là phàm nhân.

Thành tâm quả dục rất thịnh hành trong Đạo tu, họ thích đi núi này núi kia để tu hành, hình như tất cả đạo môn đều ở trên núi, cho nên bình nguyên rộng lớn này là để lại cho phàm nhân, chuyện này cũng chưa hẳn là sự điều hoà thỏa đáng.

Thị Phi từ Nam Sơn mà đến, xuyên qua ngoại tầng bình nguyên mãi cho đến bên trong thành trì.

Toà thành này tên là Phàm Vũ Thành, không nhìn ra vết tích nào là có người trấn giữ, nhưng mà nghe nói có một tên tu sĩ cấp cao chiếm cứ thành, sau đó trở thành thành chủ, hiện tại Phàm Vũ Thành khác xa vẻ tuỳ tiện khi xưa, cũng coi như có phủ của thành chủ đặt ở trung tâm.

"Tin tức từ bên Nam Sơn truyền đến."

"Ở đó thì có thể có tin tức gì hay? Vẫn nên kể chút chuyện thú vị ở nơi này đi."

"Ta nói thật, một vị cực kỳ lợi hại. Ngay trên Tẩy Mặc Các..."

Thị Phi chợt dừng bước, đã thấy bàn đạo bên cạnh có một lão giả đang nói chuyện với mọi người, đây là giao lưu bình thường nhất giữa các tu sĩ, nếu người đi ngang qua cảm thấy hứng thú cũng có thể tùy tiện dừng lại nghe.

Tu sĩ có thể thanh tâm quả dục chân chính không nhiều lắm, luôn có rất nhiều người muốn sống trong ánh mắt của người khác.

Thị Phi bước chầm chậm lại gần, mà điệu bộ vẫn cứ hết sức thong thả.

Lão giả kia sờ sờ râu mép của mình, nói: "Cũng do tin tức của Phàm Vũ Thành truyền nhanh, ta thấy hội Tứ Phương Đài sắp tới sẽ có biến cố."

"Chuyện này thì có quan hệ gì với hội Tứ Phương Đài?" Mọi người khó hiểu.

Lão giả kia lại đáp: "Hội Tứ Phương Đài không chỉ dùng để đánh giá thực lực của bốn núi Tiểu Hoang mà còn có thể từ trong đó chọn ra những người nổi bật nhất trong các đạo môn để tiến vào Đất Hoang, chính là tiền đồ không thể đếm hết. Thời gian từ đây đến hội Tứ Phương Đài còn mười năm, hiện tại có thể đến tu vi Kim Đan trung kỳ, còn có tiếng tăm lớn như vậy ở Đông Sơn, vị kia tên Đường Thời, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì, y là hạt giống tốt mà tất cả mọi người đều muốn lôi kéo. Trong vòng mười năm, bây giờ y là Kim Đan trung kỳ, chờ đến lúc hội Tứ Phương Đài bắt đầu, đừng nói là đến Kim Đan hậu kỳ mà đạt đến Nguyên Anh kỳ cũng chưa biết chừng?"

"Ngươi thật biết nói đùa, tu luyện đến Nguyên Anh kỳ đâu phải chuyện dễ? Đại cảnh giới hay tiểu cảnh giới tăng lên đều phải thuận theo tự nhiên, chỉ cần trải qua một lần tích lũy linh lực, nhưng mà Nguyên Anh kỳ thì không thể như thế, nó còn một tầng gọi là đột phá."

"Đúng vậy, người nọ có thể lợi hại đến vậy sao?"

Lão giả vừa nghe đã có vài phần đắc ý, hỏi: "Các ngươi đã nghe qua họa thường chưa?"

"Không phải là chuyện của Tẩy Mặc Các sao?"

"Ta có bằng hữu lúc ấy đang ở Tẩy Mặc Các, hắn có ghi lại tình cảnh lúc đó, thật sự rất lợi hại, ngay cả ta cũng muốn nhập môn Tẩy Mặc Các."

"Xem thử?"

"Xem thử thì xem thử..."

Ánh mắt Thị Phi dừng trên màn ánh sáng chợt phát lên kia, thân ảnh Đường Thời ở ngay trong đó, họa thường lên người, tiên khí thấp thoáng, màu vẽ trắng đen của Thái Cực ấn xoay tròn dưới chân y, nghiêm nghị mà lưu loát.

Dùng gốc Tam Chu mộc tâm làm bút, hai màu hắc bạch của Đan Thanh Thái Cực ấn...

Hình ảnh mà mặt sau khi lại không thể nhìn rõ vẻ mặt của Đường Thời, chỉ có thể thấy được bóng lưng của y, ngón tay kia mang tư thái mênh mông tự tại.

Đúng là mênh mông.

Thị Phi cũng không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào.

Hắn nâng bước rời đi, không tiếp tục dừng chân ở Phạm Vũ Thành nữa.

Núi hồn địa mạch vây khốn Đường Thời có vẻ đã được giải trừ, thậm chí cũng không giống cơ duyên xảo hợp, nhưng mà Đan Thanh Thái Cực ấn kia vốn là tu luyện ra được sao?

Nghi vấn không thể giải đáp được, hắn cũng không cần tiếp tục suy nghĩ nữa.

Hắn đi ngang qua Phạm Vũ Thành, thân ảnh càng lúc càng đi xa.

Phía sau có một người đang đứng trên lầu cao nhất của phủ thành chủ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của người vừa đi ngang qua, "Thường Lâu, đây chính là hoà thượng của Tiểu Tự Tại Thiên mà ngươi đã theo dõi dọc đường à?"

"Đúng là người này." Người mặc hắc y bưng rượu đứng sau lưng nam tử, mỉm cười.

Nam tử kia nghiêng chén rượu sang một bên, lại vươn tay đẩy ngã chén rượu, "Tiểu Tự Tại Thiên đương nhiên đã bị Đông Hải tội uyên vây khốn, người này không có tính uy hiếp đối với chúng ta, kế hoạch vẫn như cũ, trước tiên giải quyết chuyện kia đã."

"Vâng, Tôn thượng."

Thường Lâu bộ dáng cung kính, trong điệu cười còn ẩn ẩn mấy phần lệ khí.

Trung Nguyên có Đất Hoang, bốn núi vây xung quanh, nhưng mà bốn núi vây xung quanh Đất Hoang thành hình tròn có một khe hở, gọi là bốn góc Thiên Ma.

Bốn góc Thiên Ma, bốn góc này đặt tại Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc, mỗi một góc hai bên đều nối liền với núi Tiểu Hoang, trong đó có một giao giới dạng vòng cung lớn dựa vào Đất Hoang.

Địa phương này là nơi có thế lực hỗn loạn nhất, đã sớm trở thành nơi cho nhóm Ma tu hoạt động.

Bốn góc Thiên Ma, đặt tên là "Thiên Địa Huyền Hoàng", góc Tây Bắc là Thiên, góc Đông Bắc là Địa, góc Đông Nam là Hoàng, góc còn lại là nối giữa Tây Sơn và Nam Sơn.

Ma tu yên lặng quá lâu, có vẻ phải nổi lên một trận phong vân.

Chẳng qua bất kể là Nam Sơn hay Tây Sơn thì khắp nơi vẫn một mực bình tĩnh trước mưa gió sắp đến.

Tựa như Tẩy Mặc Các ngay lúc này.

Trời tối người yên, phía chân trời ngân hà rực rỡ, Đường Thời bước ra khỏi nhà tranh, lại đi đến dưới bóng cây đại thụ to lớn, trên người khoác một bộ y phục trắng viết lít nhít chữ, Tẩy Mặc Các gọi nó là họa thường.

Trăng sao rơi xuống đất, bóng tối chiếu xuống người Đường Thời, y đi lên sườn núi, dường như đây là vị trí trí đặc biệt nhất khắp Tẩy Mặc Các, từ trên đây nhìn xuống có thể thấy rõ toàn bộ Mặc đường, nhìn xuống một chút nữa là hồ Tẩy Mặc thu hết vào tầm mắt, giữa không khí khoáng đạt cũng không mất đi tính hàm súc.

Lúc trước Tẩy Mặc Các cho y vị trí này quả nhiên rất tốt.

Y không nói một lời, cứ im ắng như vậy mà đi đến trước vách tường.

Kết thúc việc họa thường đã được ba ngày, hôm đó sau khi họa thường kết thúc tim y đập nhanh và loạn nhịp trong một lúc lâu, quả thật ngón tay còn có chút run rẩy, nhưng mà người ngoài cũng nhìn không ra, dù sao người bút hợp nhất, thậm chí khai phá hết tất cả tiềm lực của mình ra để hợp vào vô số cảnh thơ thật sự rất tốn sức lực.

Họa thường rất sảng khoái, vẩy mực sau khi họa thường cũng rất sảng khoái.

Đủ mọi màu mực in trên vách tường hiện lên, lại bị hai tay đang vận Thái Cực của Đường Thời giữ được, mấy vị sư huynh sư tỷ trong lúc bất ngờ chưa kịp đề phòng đều bị tạt lên người, Tống Kỳ Hân thỏa mãn cho rằng mình sẽ may mắn thoát nạn lại không ngờ Đường Thời tạt nàng đến khí thế phấn khởi, lập tức người cười ngược lại là bọn Diệp Thuấn, Bạch Ngọc.

Hồi ức trong đầu cắt đứt, Đường Thời lần nữa đến trước Mặc đường, cũng đứng lặng ở đó thật lâu, cuối cùng vẫn chưa từng đi vào.

Y đi ra phía sau núi, xuyên qua khoảng sân nhỏ đến trước vách tường, nhẹ nhàng đưa tay đặt lên vách tường, chỉ dùng mặc khí trên đầu ngón tay vẽ lên một nửa vòng tròn, cả vách tường liền chậm rãi rung động, sau đó mặc khí cuồn cuộn chảy ra lần nữa, Đường Thời trở tay vẽ tiếp một nửa vòng tròn, mặc khí này cũng bị áp vào.

Sau đó y vận chuyển tâm pháp của mười ba sách Ấn Tuyên, tay thủ quyết đánh lên bức tường, đã thấy được rất nhiều chữ hiện ra, có điều y vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người —— đùa gì vậy ba, thật vất vả mới phát hiện trên vách tường này cũng có bí mật, gần đây đã trở thành một búng máu nghẹn trong cổ họng nhổ không ra.

Đậu má, đây chính là chữ lúc trước y và Thị Phi phát hiện ra trong bí động phía sau núi Thương Sơn mà, y căn bản không hiểu.

Có vẻ chỉ có một biện pháp duy nhất...Học bằng cách nhớ...

Đường Thời đã sớm đạt được lực tinh thần cực mạnh, bây giờ chỉ cần xem qua là nhớ, y liền nhớ kỹ tất cả mấy thứ này, sau đó mới một lần nữa rời khỏi nơi đây.

Luôn cảm thấy bên trong có một bí mật rất lớn, cẩn thận thăm dò mới có thể giải được.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải chuyện quan trọng.

Thừa dịp ban đêm quay về phòng, cũng không biết tại sao lại không có tâm trạng tu luyện, Đường Thời trở về linh điền của mình, tiếp tục dùng "Mẫn nông" bồi dưỡng, hiện tại phẩm chất của tất cả hạt giống đã tăng lên gần đến một nửa, tốt hơn một phần ba so với ban đầu, cũng bởi vì bây giờ Đường Thời là tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

Vào lúc ở Đông Sơn y chỉ vừa mới đến Kim Đan trung kỳ đã lập tức tham dự một hồi chiến đấu, tu vi cũng rơi vào nguy hiểm, huống chi bị núi hồn địa mạch kia chui vào người, nếu không phải sau đó có hiệu lực của Đại Hoàn đan thì Đường Thời bây giờ ước chừng đã ngã xuống Kim Đan sơ kỳ, cũng sẽ không thể sau khi giải trừ núi hồn địa mạch tu vi không những không giảm mà còn tăng.

Bây giờ chuyện Đường Thời cần nhất chính là bế quan.

Sau khi họa thường thành công, Tô Hàng Đạo lại gọi sáu người trong sơn môn bảo bọn họ đến Mặc đường, nói một ít chuyện về hội Tứ Phương Đài, bảo bọn họ có thể an tâm bế quan đến lúc đó thì trở ra.

Dù sao hội Tứ Phương Đài mới thật sự là màn quan trọng, chỉ cần có thể khiến Nam Sơn nổi bật nhất trong tất cả bốn núi Tiểu Hoang thì mới chân chính sảng khoái. Trong mười năm này đối với tu sĩ mà nói, thời gian trôi qua mau chỉ như một cái chớp mắt, mười năm nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, nếu như có thể trong vòng mười năm dành cơ hội tiến vào Đất Hoang, hoặc là nói có được một ít tài nguyên độc đáo, thì khắp Nam Sơn sẽ phát triển cực thịnh.

Đến nay Tô Hàng Đạo cũng đã trải qua năm hội Tứ Phương Đài, mỗi một lần đều thất bại dưới Bắc Sơn, tu sĩ của Bắc Sơn hung hãn dị thường, đồ vật của hai núi đó bởi vì chịu ảnh hưởng của Bồng Lai tiên đảo và Thiên Chuẩn Phù Đảo còn có Tiểu Tự Tại Thiên cho nên mỗi một lần Tẩy Mặc các đều chỉ có thể ở phía sau tiếc nuối. Nam Sơn bọn họ bây giờ muốn hướng về hạng nhất.

Bất kể là Bách Luyện đường hay là Dương Minh môn thì đều đã chờ đợi quá lâu.

Chẳng qua Nam Sơn tương đối yếu kém, cũng chỉ vì trong ba môn phái ở Nam Sơn muốn lấy một cửa thì phải cử ra bảy người, lực công kích và sức chiến đấu đều phải cực mạnh, Dương Minh môn thực lực lớn nhất cũng chỉ đến Luyện Khí kỳ, Bách Luyện đường hình như cũng không có sức công kích so với Tẩy Mặc Các. Nhưng mà lần này có một Đường Thời, chắc là kết quả sẽ khác.

Đường Thời ngồi trước linh điền của mình thật lâu, kết quả còn chưa tới hừng đông, chợt nghe được một thanh âm ca hát nhàn nhã, y vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy Yến Hồi Thanh khiêng cái cuốc đi qua.

Đường Thời che dấu khí tức mạnh mẽ của mình lại, Yến Hồi Thanh đến gần mới nhìn thấy Đường Thời, sợ tới mức "Má ơi" một tiếng, mới hỏi: "Tiểu tử ngươi nửa đêm ngồi ở chỗ này làm gì?"

"..." Đường Thời mới thật sự câm nín, ngồi ở bên bờ ruộng, cũng không động đậy, y phục rơi trên đống bùn đất cũng không hề dính một hạt bụi, Băng tàm ti không thấm nước, phòng cháy được, còn có thể không dính vết bẩn, y lười cử động, "Yến sư thúc, phải là ta nên hỏi người câu này mới đúng chứ? Trời còn chưa sáng người còn khiêng cuốc muốn đi đâu?"

Tốt xấu gì y cũng đang ngồi trên linh điền của mình, trông coi ruộng của mình, theo như y biết thì vườn linh thực vốn không ở phía trước mà ở phía sau núi, Yến sư thúc khiêng cuốc đi ra sẽ không phải là đang muốn làm chuyện xấu gì chứ hả?

Yến Hồi Thanh xấu hổ sờ sờ mũi, trực tiếp quăng cái cuốc kia sang một bên, lại đi tới ngồi bên cạnh Đường Thời, hai tên đại lão gia có vẻ muốn bắt đầu tán gẫu xuyên đêm.

Thật lâu trước đây cũng đã có cảnh tượng này, chẳng qua khi đó là ban ngày, bây giờ là buổi tối, cũng ngay lúc đó Đường Thời còn là một Trúc Cơ kỳ, hiện tại Đường Thời đã là Kim Đan kỳ, mà còn họa thường thành công, thành đệ tử nội môn.

Yến Hồi Thanh nói: "Ta chỉ định đêm nay đi thu hoạch đồ từng trồng bên cạnh ao Mặc Khê thôi, có điều còn phải đợi hai canh giờ nữa, trong lòng cũng vui vẻ."

Giọng điệu của hắn mang theo vài phần đắc ý, lại sờ soạng chòm râu của mình một hồi, sau đó cười ha ha, nhưng lúc ánh mắt dừng lại trên linh điền của Đường Thời thì chợt mở to hai mắt, "... Tiểu tử ngươi!"

Nếu hắn nhớ không lầm, mấy thứ trong vườn linh điền này mới chỉ trồng hôm qua mà? Tốc độ sinh trưởng này lại còn có phẩm chất!

Yến Hồi Thanh nhìn Đường Thời, lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên là đoá kỳ ba của đại lục Linh Xu..."

Kỳ ba...

Thật ra Đường Thời đã triệt để cạn lời, nói: "Yến sư thúc, ta chỉ thăng cấp cho mấy hạt gieo trồng cũ để thu hoạch vào mùa thu thôi, bây giờ ta đã đến Kim Đan trung kỳ, dĩ nhiên thi triển linh thuật cũng nhanh."

Vừa nói thế xong thì Yến Hồi Thanh lại chậc lưỡi, đột nhiên hỏi y: "Sau khi ngươi đi lịch lãm ta cũng đã đến Tỳ Hưu Lâu mấy lần, bọn họ cũng từng hỏi ta ngươi đi đâu rồi, còn nói nếu ngươi có linh thuật mới cũng có thể tiếp tục đến bán đấu giá."

Xem ra ở Tỳ Hưu Lâu, Đường Thời là một hạt giống tốt, mấy chuyện như linh thuật này phần lớn đều phải xem thiên phú.

Người có thể nghiên cứu ra linh thuật, thứ nhất là chính bản thân phải có lĩnh ngộ đặc biệt, thứ hai thì tu vi phải đủ, lúc ấy Đường Thời chỉ có Trúc Cơ kỳ nhưng phương diện nghiên cứu linh thuật cũng đã vượt qua phần lớn tu sĩ Kim Đan, bây giờ Đường Thời đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, vậy thì linh thuật y tạo ra sẽ như thế nào đây?

Nghĩ đến khi ở Đông Sơn, mọi người truyền tai nhau rằng y sử dụng đủ loại linh thuật, cảm thấy linh thuật trên người y tầng tầng lớp lớp.

Có điều bây giờ nghĩ lại, Yến Hồi Thanh lại cảm thấy đây là chuyện rất bình thường.

Nhưng chuyện của Tỳ Hưu Lâu vẫn liên luỵ khá lớn, nếu như Đường Thời nguyện ý đi, Tẩy Mặc các bọn họ cũng sẽ không ngăn cản.

Quan trọng đây cũng là một kỳ ngộ, nhưng không biết Tẩy Mặc các có nắm giữ được hay không.

Đường Thời cũng không ngờ đến Tỳ Hưu Lâu vậy mà vẫn còn suy xét đến mình, y nhíu nhíu mày, cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp lắm: "Ta cũng chỉ là tên tu sĩ nhỏ bé, đáng giá sao?"

Yến Hồi Thanh nói: "Ngươi cũng không giống những tu sĩ khác, linh thuật sư khó cầu,

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện