Người…quái..lạ? Đường Thời giật mình giơ tay lên, sờ sờ khuôn mặt mình, thầm nghĩ tuy hắn cũng không đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cái nhan sắc nghiêng thùng đổ thúng này đã khiến bao nhiêu tu sĩ Tiểu Hoang và Đại Hoang sợ tới mức gào cha khóc mẹ rồi, chắc không xấu đến mức khó coi chứ nhỉ?
Đéo mịe, mắt hàng này có hỏng không đấy?
Đường Thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương, cứ nhìn hắn chòng chọc hỏiL “Ta cho ngươi thêm cơ hội đậy, nói đi, ta đẹp không?”
Mạnh Vân Đài chỉ cảm thấy cơm đêm qua muốn nôn ra sạch, cái tên ngu này chui ra từ đâu vậy trời? Tự dung lọt ra một tên bệnh thần kinh từ khe đá? Hắn còn đang muốn mắng là cực kỳ xâu, không ngờ cái tên tiểu tu sĩ vừa ấp úng kia còn khom người hành lễ với Đường Thời nói: “Ngài đẹp trai ngài đẹp trai ngài đẹp trai đến kinh thiên động địa! ”
“……” Mặc dù ta biết mình đẹp nhưng ngươi khen lố vậy, ta thấy ngại đó…
Đường Thời nhìn tu sĩ này một chút, vung tay áo lên, ném đối phương xuống núi: “Xem như ngươi thức thời, không hỏi tội ngươi.”
Lần này, Mạnh Vân Đài kia mới biết hắn gặp phải cao thủ rồi, mới vừa rồi đối phương chỉ ra một chiêu, vung tay áo lên đã ném mọi người bình an vô sự xuống núi, còn không để lộ dấu vết, thậm chí hắn còn không thấy rõ động tác của đối phương, đây là cao thủ!
Chỉ tiếc, hiện tại ý thức được điểm này thì đã muộn, Đường Thời căn bản sẽ không cho đối phương cơ hội phản ứng.
“Hỏi ngươi một chút, ta xấu à?”
Xung quanh còn có nhiều đệ tử đang nhìn, Thiên Diễn Tông bọn họ không phải là người ăn chay, cho dù người này có mạnh, thì cũng không mạnh hơn chưởng môn của bọn họ, vì thể cứng đầu nói: “Ngươi xấu chết đi được, đừng nói tầm phào ở chỗ này, mau nhường chỗ này cho ta! Cái bia này ——”
“Bốp” một tiếng giòn vang, Đường Thời vung tay tát một phát vào mặt Mạnh Vân Đài, quất cho đối phương xoay một vòng rồi ngã trên mặt đất, mà hắn còn đang đứng trên giới bia kia.
Giới bia đã bị mưa sa gió thổi bay mất chữ, đã không nhìn rõ ba chữ “Tẩy Mặc Các” nữa rồi, chỉ còn lưu lại vài dấu vết lồi lõm nông sâu.
Người xung quanh sợ thừ người, lúc trước tưởng Đường Thời còn khác khí, vừa quay qua đã tát mặt. Hắn ra tay rất nhanh, chỉ thấy ống tay áo màu xanh vung lên, cả người Mạnh Vân Đài ngã sóng soài trên mặt đất.
Một cái tát đã đánh bay tu sĩ Kim Đan kỳ, đây là bản lĩnh bực nào?
Trên người Mạnh Vân Đài dính đầy bùn đất, cảm thấy mặt đau nhức, e là đã sưng tây, sờ thử quả nhiên là vây. Hắn tức giận, máu nóng dồn tận não, mất lý trí, còn tưởng mình là tu sĩ Kim Đan kỳ lúc trước, không thèm e ngại Đường Thời, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, cả người theo hướng kiếm lao về phía Đường Thời.
Ở trong mắt người khác, một kiếm này có thể thể nói là chấn động bốn bề, khiến cỏ không chung quanh đều ngã rạ vì thế kiếm này. Múi kiếm hướng về phía trước, áo xanh của Đường Thời tung lên, còn có mái tóc đen đang lượn lờ.
Ánh kiếm như điện, Đường Thời không đổi sắc, giơ tay lên phía trước nắm chặt, giống lấy lại đồ chơi từ trong tay đứa con nít vậy.
Lúc linh kiếm bị rút ra, Mạnh Vân Đài cảm thấy da đầu tê dại, nhìn người nam trước mắt mình gọi là xấu xí, cảm thấy mình gặp phải quái vật rồi, người này vẫn bình tĩnh ung dung, tuyệt đối, tuyết đối không bình thường!
Người này, tu vi cấp bậc lão quái!
Các ý nghĩ đan xen lẫn lộn trong lòng Mạnh Vân Đài, cả người lại giống như bị thi triển định thân thuật, trơ mắt nhìn Đường Thời cầm lấy kiếm của hắn, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt, tiếng sắt thép vặn vẹo kẽo kẹt vang lên. Thanh kiếm kia đã bị một tay bóp nát thành cục, sau đó xoa qua nắn lại, linh kiếm bị xát thành bã, vụn rơi rớt từ kẽ tay Đường Thời.
Đường Thời cảm thấy rất ngượng ngùng, nói: “Thật xin lỗi, chất lượng kiếm của ngươi hình như không tốt nhất, lỡ tay vặn hỏng rồi”
Không cẩn thận…bị… vặn… nát…
Mạnh Vân Đài suýt chút tắc thở muốn ngất luôn, linh kiếm bị hủy, kích thích hắn đến nối một hồi sau mới phản ứng lại, “Ngươi, ngươi, ngươi——”
“Ngươi cái đầu ấy.”
Đường Thời không kiên nhẫn, đưa tay bắt một người, bóp cổ đệ tử Thiên Diễn Tông, nói: “Ngươi nói, các ngươi đang làm gì?”
Đã lâu rồi hắn không ra ngoài, cho nên hắn chẳng biết gì đang xảy ra cả.
Chỉ biết mấy người này muốn làm chết, còn muốn rút giới bia, vừa nhìn trang phục của mấy tên này thì không nhận ra đây là môn phái nào.
Đệ tử Thiên Diễn Tông bị hắn dùng một tay bóp cổ sợ tới mức trợn trắng mắt, chỉ là dưới bàn tay Đường Thời, có muốn trợn mắt cũng không dám, chỉ nơm nớp lo sợ trả lời: “Chúng ta là đệ tử Thiên Diễn Tông, đi ngang qua nơi này, nhìn thấy ngọn núi này là núi vô chủ, liền muốn đặt một khối giới bia ở chỗ này… nên, cho nên…”
Ha…
Đường Thời suýt bật cười, ánh mắt lạnh băng, quả nhiên không khác với suy đoán của hắn.
Hắn tiếp tục hỏi đệ tử này: “Thiên Diễn Tông là gì?”
– Vậy mà Nam sơn vẫn có người không biết Thiên Diễn Tông à?
Đệ tử này cũng choáng rồi, hắn không bận tâm mình đang thoi thóp dưới bàn tay Đường Thời, lộ ra biểu tình rất đắc ý: “Thiên Diễn Tông chúng ta hiện tại là một trong ba tông môn lớn ở Nam Sơn này. Khắp Nam Sơn này có ai không biết chứ? Tông chủ chúng ta đã sắp đột phá Xuất Khiếu kỳ, rất nhanh có thể tiến vào Đại Hoang, môn hạ có bốn vị trưởng lão đã đến tu vi Nguyên Anh kỳ, còn có vô số cao thủ Kim Đan kỳ, bên trong có tám ngàn đệ tử ngoại môn, ba trăm đệ tử nội môn…”
Liến thoắng, để tử vừa nói đã thao thao bất tuyệt.
Đệ tử Thiên Diễn Tông ngày trước bị Đường Thời ném xuống núi, lúc này cơ hồ muốn quỳ lạy tên đang liến láu không ngừng kia. Đậu Mòe, ngươi đừng có đứng trước mặt Đường Thời nói mấy lời này được không? Có biết xấu hổ không vậy?!
Khi hắn nhìn thấy ý cười càng ngày càng đậm trên mặt Đường Thời, liền hạ quyết tâm. Lập tức, nhanh chóng, vọt lẹ, rời khỏi Thiên Diễn Tông, tông môn này hết đường cứu rồi!
Đường Thời là người có ma tính rất nặng, tuy rằng là Đạo tu, nhưng máu tươi dính tay đã vượt qua mức Đạo tu tầm thường rồi. Người này sẽ không thèm nói đạo lý, việc mà hắn cho là đúng thì đó là đạo lý, hắn cho là không đúng thì sẽ diệt luôn.
Trong Đại Hoang đã ra tay diệt Đạo Các, tất cả mọi người cảm thấy Đường Thời rất liều mạng.
Bao nhiêu năm không xuất quan, vậy mà lại có thêm một Thiên Diễn Tông.
Đường Thời chỉ nói thế gian này biến ảo quá nhanh, tuy rằng hắn bế quan trăm năm nhưng đối với người bên ngoài cũng chỉ là mười năm ngắn ngủn. Mười năm này, đối với Tẩy Mặc Các, là sự biến hóa quá lớn.
Không, kỳ thật trong mắt rất nhiều người ở Nam Sơn, Tẩy Mặc Các đã trở thành quá khứ.
Một môn phái căn bản không tồn tại ở Nam Sơn này nữa.
Giới bia đã trả qua gió mưa mà cũng có người muốn nhổ đi.
Cái tên đang khua môi múa mép trước mặt này bỗng cảm giác được mùi nguy iểm, run rầy ngừng nói.
Đường Thời mỉm cười: “Sao không nói tiếp đi, ta đang nghe đây.”
Mạnh Vân Đài lúc này đã cảm thấy có gì đó không ổn, hắn lặng lẽ nhích người muốn chạy. Mạnh Vân Đài đầu to người to, thể trạng khá mập, lúc chạy thì rất buồn cười, khóe mắt Đường Thời vừa lóe đã thấy hắn, chỉ cười lạnh, vươn tay kia ra, cong thành một trảo, kéo đối phương trở về: “Chạy cái gì mà chạy, nếu là tông môn nổi tiếng, vậy thì không được rồi. Nào, chúng ta đến giao lưu tình cảm đi.”
Mạnh Vân Đài sao không biết Đường Thời lợi hại được, nhất định là đã chọc đến mấy lão quái tính tình dị biệt kia.
Bây giờ hắn đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, đã từng gặp qua tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng không có hành động nhẹ nhàng bâng quơ như Đường Thời. Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên cơ bản đã đi Đại Hoang hết rồi, cho nên hắn vừa rồi mới bị váng đầu, tưởng Đường Thời không phải là nhân vật lợi hại gì cho cam.
Hiện tại Mạnh Vân Đài đã dẫm chết cứ tư duy định thức giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang. Nếu không vì cái này, hắn làm sao dám xem thường Đường Thời, còn dẫn đến họa vây mình.
Giao lưu tình cảm? Không giao lưu nổi…
Mạnh Vân Đài cơ hồ muốn khóc, ủ rũ hẳn.
Hiện tại, tay phải Đường Thời buông lỏng, nhẹ nhàng ném tu sĩ vừa rồi lên mặt đất, nhìn vẫn rất hiền lành, thuần hậu.
Tựa hồ cảm thấy động tác của mình hơi lố, Đường Thời tiện tay cắm lại cây bút lõi cây Tam Chu, đồng thời thuận miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Mạnh Vân Đài biết mình trốn không thoát, kiêu ngạo lúc trước bay biến, một bên mặt sưng vù, nhỏ giọng nói: “Hồi bẩm tiền bối, vãn bối tên là Mạnh Vân Đài, là trưởng lão của Thiên Diễn Tông.”
Đường Thời được người xưng là “tiền bối”, cũng không cảm thấy ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới. Hắn hừ lạnh: “Bây giờ mới thành thật đâ, chỗ này của ta đang thiếu mấy người, các ngươi không cần trở về Thiên Diễn Tông nữa, theo ta lên đây. ”
Hắn nói xong, hồn nhiên không để ý đến biểu tình mọi người đã bị dọa tè vãi ra quây, đưa tay chỉ tên tu sĩ vừa rồi bị mình ném xuống kia nói: “Ngươi đi lên.”
Tu sĩ kia nghe thấy, biết mình không thể phản kháng, vội vàng chạy lên, khom người bái lạy Đường Thời: “Đường tiền bối.”
Đường Thời ngẩn ra, lại cười: “Ngươi nhận ra ta? Tên ngươi là gì?”
“Vãn bối là Triệu Bộ Phàm, hơn hai mươi năm trước ở núi Chiêu Diêu xem tiền bối họa thường” Đây chính là thời điểm tốt để tạo quan hệ, Triệu Bộ Phạm cảm thấy kỳ ngộ tới rồi, tuy rằng lời nói mang theo vài phần cẩn thận nhưng cũng xen lẫn sự sùng bái.
Năm đó Tẩy Mặc Các hưng thịnh như thế nào? Kỳ thật mặc dù gặp phải sự thay đổi lớn, nhưng toàn bộ Tẩy Mặc Các chỉ dựa vào mấy đệ tử nội môn cũng tương đối mạnh rồi. Chỉ lầy không biết vì sao, mấy người đệ tử nội môn này không trùng kiến Tẩy Mặc Các mà thôi.
Hiện tại người này, khẳng định là Đường Thời lúc trước. Hắn vừa nhìn bút lõi cây Tam Chu trên đầu đối phương là biết ngay.
Đường Thời nghe Triệu Bộ Phàm nói, thầm nghĩ còn có người nhớ rõ Tẩy Mặc các, đúng là hiếm thấy.
Người khác cảm thấy Triệu Bộ Phàm này không tốt, nếu biết lão quái trước mắt này không đơn gian, sao vừa rồi không nhắc nhở bọn họ. Không phải, Triệu Bộ Phàm có ngăn cản…
Hiện tại Mạnh Vân Đài hối hận xanh ruột, vẻ mặt sụp xuống, trông rất ảm đạm.
Đường Thời đứng trên giới bia kia, bỗng không nói gì, quay đầu nhìn lại, núi non xanh biết một vùng.
Mười năm trước một trận hỏa hoạn đã nuốt chửng nơi này, bây giờ cỏ xanh thơm ngát, đem nơi này nuốt chửng, hiện tại xem ra, lại là cỏ xanh thơm ngát, cây cối tươi mơn mởn.
Những vết tích ban đầu cũng chỉ nhìn ra một chút, vách núi phía trước, và cả ngôi nhà cỏ mình dựng lên mười năm trước.
Mười năm nay, hắn chưa từng xuất hiện, không biết tam sư huynh bọn họ thế nào.
Đường Thời thản nhiên bước đi, đến con đường núi um tùm cỏ hoang, men theo con đường trong trí nhớ tiến về phía trước.
Hắn vừa đi, vừa phất tay với mấy tên ngu phía sau, ý bảo họ đuổi theo.
Người phía sau nào dám không nghe, chỉ có thể nhanh chóng đi theo, mà Triệu Bộ Phàm đi đằng trước, quay đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt xui xẻo của Mạnh Vân Đài, chỉ biết tác quai tác quái, hôm này cũng bị báo ứng.
Nhiều năm đã trôi qua, dòng suối mặc đã ngừng chảy, giờ bắt đầu tuôn ra, tụ thành ảo Tẩy Mặc phía dưới. Đường Thời đi qua ao Tẩy Mặc, rồi lên núi, đứng trước nhà tranh của mình khi xưa, đẩy cửa bước vào, phát hiện một thẻ ngọc đến trên mặt bàn.
Đám người Bạch Ngọc đều đi ra ngoài, biết thực lực của mình không đủ, ra ngoài tu luyện là chuyện tất yếu. Ở trong sơn môn, lâu lâu Ứng Vũ ngẫu nhiên trở về. Tinh phách đã trả lại cho Ứng Vũ, hiện tại Ứng Vũ không cảm ứng được Đường Thời, chắc cô đã đi du lịch xuyên sông vượt núi rồi.
Hiện tại trong sơn môn, tựa hồ chỉ có một mình Đường Thời.
Bây giờ Đường Thời đã là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, có ở trong Đại Hoang thì cũng không thua kém ai.
Lần này, cuối cùng đã đến lúc trả thù.
Những thứ này vút qua trong đầu, Đường Thời buông thẻ ngọc kia, xoay người ra cửa, ra lệnh: “Triệu Bộ Phàm, ngươi phụ trách trông coi những người này, thu dọn cỏ hoang trên đường núi và nghĩa địa phía sau cho sạch, chỉnh đốn lại toàn bộ núi Chiêu Diêu. Nếu những tu sĩ này dám chống đốim thì báo cho ta.”
Dứt lời, hắn lấy ra một thẻ ngọc bình thường, phẩy tay về phía không trung, mọi người chỉ cảm giác thần niệm của mình không còn, đã bị một tay của Đường Thười bắt dấu ấn linh thức. Đường Thười chỉ đưa tay trượt trên thẻ ngọc một khác, tên cảu những người này mang theo linh thức khắc lên thẻ ngọc.
Sau đó Đường Thời ném thẻ ngọc này cho Triệu Bộ Phàm, nó hóa thành một tia sáng rơi vào trong tay đối phương.
Triệu Bộ Phàm biết Đường Thời muốn bồi dưỡng hắn, mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, cầm thẻ ngọc, liền đáp: “Xin tiền bối yên tâm.”
Đường Thời gật đầu, Triệu Bộ Phàm đuổi mấy người này xuống làm việc.
Đường Thời chỉ trở về túp lều, lấy ít hạt giống quả Thất Châu trong nhẫn trữ vật ra, rồi mang đến gieo trong ruộng linh, say đó lấy bia thơ từ xương ngón tai, là bài “Mẫn nông”, cắn vào chính giữa mảnh ruộng linh này.
Một tia linh quang trản ra từ bia thơ, tưới tẩm xung quanh ruộng linh, không bao lâu sau sẽ thấy quả Thất Châu mọc ra đầy ruộng linh này.
Đường Thời trở về phòng, lấy một quyển giấy Chúc Dư trải trên mặt bàn, dùng ngón tay vuốt vẻ, nhớ tới đủ loại người trên núi, cười cười, bắt đầu đặt bút vẽ tranh.
Triệu Bộ Phàm bên này chỉ huy mấy chục tu sĩ, lao động trên núi Chiêu Diêu, nghiễm nhiên để một đám tu sĩ này làm khổ sai.
Mạnh Vân Đài kia vốn muốn phản kháng, nhưng vừa sờ mặt mình đã sưng thành đầu heo, nhất thời không dám nghĩ gì nữa. Hắn có lòng muốn hỏi Triệu Bộ Phàm một chút, lão quái họ Đường này rốt cuộc là có lai lịch gì, mà vẫn đang nghĩ đến thân phận trưởng lão của mình ở Thiên Diễn Tông, không muốn mất mặt nên đành nhịn xuống.
Dù sao chuyện này cuối cùng sẽ truyền ra ngoài, hắn chờ người của Thiên Diễn Tông đến.
Trên núi Chiêu Diêu bỗng có thêm một đám người lao động, cắt cỏ xsnh, cả Chiêu Diêu Sơn chợt không giống núi núi đồi hoang vu nữa.
Ngẫu nhiên có người đi ngang qua cảm thấy kỳ lạ, đến gần nhìn, là tu sĩ Thiên Diễn Tông, quá kỳ lạ.
Tin tức dần dần truyền ra ngoài, Thiên Diễn Tông bên kia cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Mạnh Vân Đài trưởng lão chấp hành nhiệm vụ hiện tại còn chưa trở về? Chuyện này tất nhiên là có ma.
Thiên Diễn Tông bên này đã chuẩn bị có động tác, bất quá Dương Minh Môn và Bách Luyện Đường bên kia nghe được tin tức, cũng rất phấn chấn, nhất định là Tẩy Mặc Các có người trở về, kịch hay sắp diễn ra, hai môn phái này đều đang chờ xem.
Đường Thời bắt người của Thiên Diễn Tông đến lao động khổ sai, một đệ tử của Thiên Diễn Tông bị tông chủ phái đi tìm hiểu tin tức, bị đánh thành đầu heo trở về, quỳ xuống trước tông chủ, khóc nói: “Tông chủ, trên núi kia cũng không biết là bị ai chiếm cứ, Mạnh trưởng lão bọn họ mỗi ngày ở trên núi cắt cỏ dọn dẹp, người nọ cực kỳ kiêu ngạo, nói tiểu nhân là trong tay hắn thiếu mấy tên người làm, cho hắn mượng xài tạm, bao giờ dùng xong thì tính sau. Còn nói nếu Thiên Diễn Tông còn làm phiền thì sẽ đánh sưng đầu..tông chủ, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân…”
Tông chủ Thiên Diễn Tông nghe xong lời này, cực kỳ bực bối, tức đến nổ phổi, hung hăng đập ghế nói: “Có người dám quậy trên địa bàn Thiên Diễn Tông ta, lập tức kêu Bạch trưởng lão dẫn người đi tiêu diệt hắn, mang đầu hắn về đây!”
Đéo mịe, mắt hàng này có hỏng không đấy?
Đường Thời dùng ánh mắt hoài nghi nhìn đối phương, cứ nhìn hắn chòng chọc hỏiL “Ta cho ngươi thêm cơ hội đậy, nói đi, ta đẹp không?”
Mạnh Vân Đài chỉ cảm thấy cơm đêm qua muốn nôn ra sạch, cái tên ngu này chui ra từ đâu vậy trời? Tự dung lọt ra một tên bệnh thần kinh từ khe đá? Hắn còn đang muốn mắng là cực kỳ xâu, không ngờ cái tên tiểu tu sĩ vừa ấp úng kia còn khom người hành lễ với Đường Thời nói: “Ngài đẹp trai ngài đẹp trai ngài đẹp trai đến kinh thiên động địa! ”
“……” Mặc dù ta biết mình đẹp nhưng ngươi khen lố vậy, ta thấy ngại đó…
Đường Thời nhìn tu sĩ này một chút, vung tay áo lên, ném đối phương xuống núi: “Xem như ngươi thức thời, không hỏi tội ngươi.”
Lần này, Mạnh Vân Đài kia mới biết hắn gặp phải cao thủ rồi, mới vừa rồi đối phương chỉ ra một chiêu, vung tay áo lên đã ném mọi người bình an vô sự xuống núi, còn không để lộ dấu vết, thậm chí hắn còn không thấy rõ động tác của đối phương, đây là cao thủ!
Chỉ tiếc, hiện tại ý thức được điểm này thì đã muộn, Đường Thời căn bản sẽ không cho đối phương cơ hội phản ứng.
“Hỏi ngươi một chút, ta xấu à?”
Xung quanh còn có nhiều đệ tử đang nhìn, Thiên Diễn Tông bọn họ không phải là người ăn chay, cho dù người này có mạnh, thì cũng không mạnh hơn chưởng môn của bọn họ, vì thể cứng đầu nói: “Ngươi xấu chết đi được, đừng nói tầm phào ở chỗ này, mau nhường chỗ này cho ta! Cái bia này ——”
“Bốp” một tiếng giòn vang, Đường Thời vung tay tát một phát vào mặt Mạnh Vân Đài, quất cho đối phương xoay một vòng rồi ngã trên mặt đất, mà hắn còn đang đứng trên giới bia kia.
Giới bia đã bị mưa sa gió thổi bay mất chữ, đã không nhìn rõ ba chữ “Tẩy Mặc Các” nữa rồi, chỉ còn lưu lại vài dấu vết lồi lõm nông sâu.
Người xung quanh sợ thừ người, lúc trước tưởng Đường Thời còn khác khí, vừa quay qua đã tát mặt. Hắn ra tay rất nhanh, chỉ thấy ống tay áo màu xanh vung lên, cả người Mạnh Vân Đài ngã sóng soài trên mặt đất.
Một cái tát đã đánh bay tu sĩ Kim Đan kỳ, đây là bản lĩnh bực nào?
Trên người Mạnh Vân Đài dính đầy bùn đất, cảm thấy mặt đau nhức, e là đã sưng tây, sờ thử quả nhiên là vây. Hắn tức giận, máu nóng dồn tận não, mất lý trí, còn tưởng mình là tu sĩ Kim Đan kỳ lúc trước, không thèm e ngại Đường Thời, tuốt kiếm ra khỏi vỏ, cả người theo hướng kiếm lao về phía Đường Thời.
Ở trong mắt người khác, một kiếm này có thể thể nói là chấn động bốn bề, khiến cỏ không chung quanh đều ngã rạ vì thế kiếm này. Múi kiếm hướng về phía trước, áo xanh của Đường Thời tung lên, còn có mái tóc đen đang lượn lờ.
Ánh kiếm như điện, Đường Thời không đổi sắc, giơ tay lên phía trước nắm chặt, giống lấy lại đồ chơi từ trong tay đứa con nít vậy.
Lúc linh kiếm bị rút ra, Mạnh Vân Đài cảm thấy da đầu tê dại, nhìn người nam trước mắt mình gọi là xấu xí, cảm thấy mình gặp phải quái vật rồi, người này vẫn bình tĩnh ung dung, tuyệt đối, tuyết đối không bình thường!
Người này, tu vi cấp bậc lão quái!
Các ý nghĩ đan xen lẫn lộn trong lòng Mạnh Vân Đài, cả người lại giống như bị thi triển định thân thuật, trơ mắt nhìn Đường Thời cầm lấy kiếm của hắn, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt, tiếng sắt thép vặn vẹo kẽo kẹt vang lên. Thanh kiếm kia đã bị một tay bóp nát thành cục, sau đó xoa qua nắn lại, linh kiếm bị xát thành bã, vụn rơi rớt từ kẽ tay Đường Thời.
Đường Thời cảm thấy rất ngượng ngùng, nói: “Thật xin lỗi, chất lượng kiếm của ngươi hình như không tốt nhất, lỡ tay vặn hỏng rồi”
Không cẩn thận…bị… vặn… nát…
Mạnh Vân Đài suýt chút tắc thở muốn ngất luôn, linh kiếm bị hủy, kích thích hắn đến nối một hồi sau mới phản ứng lại, “Ngươi, ngươi, ngươi——”
“Ngươi cái đầu ấy.”
Đường Thời không kiên nhẫn, đưa tay bắt một người, bóp cổ đệ tử Thiên Diễn Tông, nói: “Ngươi nói, các ngươi đang làm gì?”
Đã lâu rồi hắn không ra ngoài, cho nên hắn chẳng biết gì đang xảy ra cả.
Chỉ biết mấy người này muốn làm chết, còn muốn rút giới bia, vừa nhìn trang phục của mấy tên này thì không nhận ra đây là môn phái nào.
Đệ tử Thiên Diễn Tông bị hắn dùng một tay bóp cổ sợ tới mức trợn trắng mắt, chỉ là dưới bàn tay Đường Thời, có muốn trợn mắt cũng không dám, chỉ nơm nớp lo sợ trả lời: “Chúng ta là đệ tử Thiên Diễn Tông, đi ngang qua nơi này, nhìn thấy ngọn núi này là núi vô chủ, liền muốn đặt một khối giới bia ở chỗ này… nên, cho nên…”
Ha…
Đường Thời suýt bật cười, ánh mắt lạnh băng, quả nhiên không khác với suy đoán của hắn.
Hắn tiếp tục hỏi đệ tử này: “Thiên Diễn Tông là gì?”
– Vậy mà Nam sơn vẫn có người không biết Thiên Diễn Tông à?
Đệ tử này cũng choáng rồi, hắn không bận tâm mình đang thoi thóp dưới bàn tay Đường Thời, lộ ra biểu tình rất đắc ý: “Thiên Diễn Tông chúng ta hiện tại là một trong ba tông môn lớn ở Nam Sơn này. Khắp Nam Sơn này có ai không biết chứ? Tông chủ chúng ta đã sắp đột phá Xuất Khiếu kỳ, rất nhanh có thể tiến vào Đại Hoang, môn hạ có bốn vị trưởng lão đã đến tu vi Nguyên Anh kỳ, còn có vô số cao thủ Kim Đan kỳ, bên trong có tám ngàn đệ tử ngoại môn, ba trăm đệ tử nội môn…”
Liến thoắng, để tử vừa nói đã thao thao bất tuyệt.
Đệ tử Thiên Diễn Tông ngày trước bị Đường Thời ném xuống núi, lúc này cơ hồ muốn quỳ lạy tên đang liến láu không ngừng kia. Đậu Mòe, ngươi đừng có đứng trước mặt Đường Thời nói mấy lời này được không? Có biết xấu hổ không vậy?!
Khi hắn nhìn thấy ý cười càng ngày càng đậm trên mặt Đường Thời, liền hạ quyết tâm. Lập tức, nhanh chóng, vọt lẹ, rời khỏi Thiên Diễn Tông, tông môn này hết đường cứu rồi!
Đường Thời là người có ma tính rất nặng, tuy rằng là Đạo tu, nhưng máu tươi dính tay đã vượt qua mức Đạo tu tầm thường rồi. Người này sẽ không thèm nói đạo lý, việc mà hắn cho là đúng thì đó là đạo lý, hắn cho là không đúng thì sẽ diệt luôn.
Trong Đại Hoang đã ra tay diệt Đạo Các, tất cả mọi người cảm thấy Đường Thời rất liều mạng.
Bao nhiêu năm không xuất quan, vậy mà lại có thêm một Thiên Diễn Tông.
Đường Thời chỉ nói thế gian này biến ảo quá nhanh, tuy rằng hắn bế quan trăm năm nhưng đối với người bên ngoài cũng chỉ là mười năm ngắn ngủn. Mười năm này, đối với Tẩy Mặc Các, là sự biến hóa quá lớn.
Không, kỳ thật trong mắt rất nhiều người ở Nam Sơn, Tẩy Mặc Các đã trở thành quá khứ.
Một môn phái căn bản không tồn tại ở Nam Sơn này nữa.
Giới bia đã trả qua gió mưa mà cũng có người muốn nhổ đi.
Cái tên đang khua môi múa mép trước mặt này bỗng cảm giác được mùi nguy iểm, run rầy ngừng nói.
Đường Thời mỉm cười: “Sao không nói tiếp đi, ta đang nghe đây.”
Mạnh Vân Đài lúc này đã cảm thấy có gì đó không ổn, hắn lặng lẽ nhích người muốn chạy. Mạnh Vân Đài đầu to người to, thể trạng khá mập, lúc chạy thì rất buồn cười, khóe mắt Đường Thời vừa lóe đã thấy hắn, chỉ cười lạnh, vươn tay kia ra, cong thành một trảo, kéo đối phương trở về: “Chạy cái gì mà chạy, nếu là tông môn nổi tiếng, vậy thì không được rồi. Nào, chúng ta đến giao lưu tình cảm đi.”
Mạnh Vân Đài sao không biết Đường Thời lợi hại được, nhất định là đã chọc đến mấy lão quái tính tình dị biệt kia.
Bây giờ hắn đã là tu sĩ Kim Đan kỳ, đã từng gặp qua tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng không có hành động nhẹ nhàng bâng quơ như Đường Thời. Tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên cơ bản đã đi Đại Hoang hết rồi, cho nên hắn vừa rồi mới bị váng đầu, tưởng Đường Thời không phải là nhân vật lợi hại gì cho cam.
Hiện tại Mạnh Vân Đài đã dẫm chết cứ tư duy định thức giữa Đại Hoang và Tiểu Hoang. Nếu không vì cái này, hắn làm sao dám xem thường Đường Thời, còn dẫn đến họa vây mình.
Giao lưu tình cảm? Không giao lưu nổi…
Mạnh Vân Đài cơ hồ muốn khóc, ủ rũ hẳn.
Hiện tại, tay phải Đường Thời buông lỏng, nhẹ nhàng ném tu sĩ vừa rồi lên mặt đất, nhìn vẫn rất hiền lành, thuần hậu.
Tựa hồ cảm thấy động tác của mình hơi lố, Đường Thời tiện tay cắm lại cây bút lõi cây Tam Chu, đồng thời thuận miệng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Mạnh Vân Đài biết mình trốn không thoát, kiêu ngạo lúc trước bay biến, một bên mặt sưng vù, nhỏ giọng nói: “Hồi bẩm tiền bối, vãn bối tên là Mạnh Vân Đài, là trưởng lão của Thiên Diễn Tông.”
Đường Thời được người xưng là “tiền bối”, cũng không cảm thấy ảnh hưởng gì tới hòa bình thế giới. Hắn hừ lạnh: “Bây giờ mới thành thật đâ, chỗ này của ta đang thiếu mấy người, các ngươi không cần trở về Thiên Diễn Tông nữa, theo ta lên đây. ”
Hắn nói xong, hồn nhiên không để ý đến biểu tình mọi người đã bị dọa tè vãi ra quây, đưa tay chỉ tên tu sĩ vừa rồi bị mình ném xuống kia nói: “Ngươi đi lên.”
Tu sĩ kia nghe thấy, biết mình không thể phản kháng, vội vàng chạy lên, khom người bái lạy Đường Thời: “Đường tiền bối.”
Đường Thời ngẩn ra, lại cười: “Ngươi nhận ra ta? Tên ngươi là gì?”
“Vãn bối là Triệu Bộ Phàm, hơn hai mươi năm trước ở núi Chiêu Diêu xem tiền bối họa thường” Đây chính là thời điểm tốt để tạo quan hệ, Triệu Bộ Phạm cảm thấy kỳ ngộ tới rồi, tuy rằng lời nói mang theo vài phần cẩn thận nhưng cũng xen lẫn sự sùng bái.
Năm đó Tẩy Mặc Các hưng thịnh như thế nào? Kỳ thật mặc dù gặp phải sự thay đổi lớn, nhưng toàn bộ Tẩy Mặc Các chỉ dựa vào mấy đệ tử nội môn cũng tương đối mạnh rồi. Chỉ lầy không biết vì sao, mấy người đệ tử nội môn này không trùng kiến Tẩy Mặc Các mà thôi.
Hiện tại người này, khẳng định là Đường Thời lúc trước. Hắn vừa nhìn bút lõi cây Tam Chu trên đầu đối phương là biết ngay.
Đường Thời nghe Triệu Bộ Phàm nói, thầm nghĩ còn có người nhớ rõ Tẩy Mặc các, đúng là hiếm thấy.
Người khác cảm thấy Triệu Bộ Phàm này không tốt, nếu biết lão quái trước mắt này không đơn gian, sao vừa rồi không nhắc nhở bọn họ. Không phải, Triệu Bộ Phàm có ngăn cản…
Hiện tại Mạnh Vân Đài hối hận xanh ruột, vẻ mặt sụp xuống, trông rất ảm đạm.
Đường Thời đứng trên giới bia kia, bỗng không nói gì, quay đầu nhìn lại, núi non xanh biết một vùng.
Mười năm trước một trận hỏa hoạn đã nuốt chửng nơi này, bây giờ cỏ xanh thơm ngát, đem nơi này nuốt chửng, hiện tại xem ra, lại là cỏ xanh thơm ngát, cây cối tươi mơn mởn.
Những vết tích ban đầu cũng chỉ nhìn ra một chút, vách núi phía trước, và cả ngôi nhà cỏ mình dựng lên mười năm trước.
Mười năm nay, hắn chưa từng xuất hiện, không biết tam sư huynh bọn họ thế nào.
Đường Thời thản nhiên bước đi, đến con đường núi um tùm cỏ hoang, men theo con đường trong trí nhớ tiến về phía trước.
Hắn vừa đi, vừa phất tay với mấy tên ngu phía sau, ý bảo họ đuổi theo.
Người phía sau nào dám không nghe, chỉ có thể nhanh chóng đi theo, mà Triệu Bộ Phàm đi đằng trước, quay đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt xui xẻo của Mạnh Vân Đài, chỉ biết tác quai tác quái, hôm này cũng bị báo ứng.
Nhiều năm đã trôi qua, dòng suối mặc đã ngừng chảy, giờ bắt đầu tuôn ra, tụ thành ảo Tẩy Mặc phía dưới. Đường Thời đi qua ao Tẩy Mặc, rồi lên núi, đứng trước nhà tranh của mình khi xưa, đẩy cửa bước vào, phát hiện một thẻ ngọc đến trên mặt bàn.
Đám người Bạch Ngọc đều đi ra ngoài, biết thực lực của mình không đủ, ra ngoài tu luyện là chuyện tất yếu. Ở trong sơn môn, lâu lâu Ứng Vũ ngẫu nhiên trở về. Tinh phách đã trả lại cho Ứng Vũ, hiện tại Ứng Vũ không cảm ứng được Đường Thời, chắc cô đã đi du lịch xuyên sông vượt núi rồi.
Hiện tại trong sơn môn, tựa hồ chỉ có một mình Đường Thời.
Bây giờ Đường Thời đã là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, có ở trong Đại Hoang thì cũng không thua kém ai.
Lần này, cuối cùng đã đến lúc trả thù.
Những thứ này vút qua trong đầu, Đường Thời buông thẻ ngọc kia, xoay người ra cửa, ra lệnh: “Triệu Bộ Phàm, ngươi phụ trách trông coi những người này, thu dọn cỏ hoang trên đường núi và nghĩa địa phía sau cho sạch, chỉnh đốn lại toàn bộ núi Chiêu Diêu. Nếu những tu sĩ này dám chống đốim thì báo cho ta.”
Dứt lời, hắn lấy ra một thẻ ngọc bình thường, phẩy tay về phía không trung, mọi người chỉ cảm giác thần niệm của mình không còn, đã bị một tay của Đường Thười bắt dấu ấn linh thức. Đường Thười chỉ đưa tay trượt trên thẻ ngọc một khác, tên cảu những người này mang theo linh thức khắc lên thẻ ngọc.
Sau đó Đường Thời ném thẻ ngọc này cho Triệu Bộ Phàm, nó hóa thành một tia sáng rơi vào trong tay đối phương.
Triệu Bộ Phàm biết Đường Thời muốn bồi dưỡng hắn, mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, cầm thẻ ngọc, liền đáp: “Xin tiền bối yên tâm.”
Đường Thời gật đầu, Triệu Bộ Phàm đuổi mấy người này xuống làm việc.
Đường Thời chỉ trở về túp lều, lấy ít hạt giống quả Thất Châu trong nhẫn trữ vật ra, rồi mang đến gieo trong ruộng linh, say đó lấy bia thơ từ xương ngón tai, là bài “Mẫn nông”, cắn vào chính giữa mảnh ruộng linh này.
Một tia linh quang trản ra từ bia thơ, tưới tẩm xung quanh ruộng linh, không bao lâu sau sẽ thấy quả Thất Châu mọc ra đầy ruộng linh này.
Đường Thời trở về phòng, lấy một quyển giấy Chúc Dư trải trên mặt bàn, dùng ngón tay vuốt vẻ, nhớ tới đủ loại người trên núi, cười cười, bắt đầu đặt bút vẽ tranh.
Triệu Bộ Phàm bên này chỉ huy mấy chục tu sĩ, lao động trên núi Chiêu Diêu, nghiễm nhiên để một đám tu sĩ này làm khổ sai.
Mạnh Vân Đài kia vốn muốn phản kháng, nhưng vừa sờ mặt mình đã sưng thành đầu heo, nhất thời không dám nghĩ gì nữa. Hắn có lòng muốn hỏi Triệu Bộ Phàm một chút, lão quái họ Đường này rốt cuộc là có lai lịch gì, mà vẫn đang nghĩ đến thân phận trưởng lão của mình ở Thiên Diễn Tông, không muốn mất mặt nên đành nhịn xuống.
Dù sao chuyện này cuối cùng sẽ truyền ra ngoài, hắn chờ người của Thiên Diễn Tông đến.
Trên núi Chiêu Diêu bỗng có thêm một đám người lao động, cắt cỏ xsnh, cả Chiêu Diêu Sơn chợt không giống núi núi đồi hoang vu nữa.
Ngẫu nhiên có người đi ngang qua cảm thấy kỳ lạ, đến gần nhìn, là tu sĩ Thiên Diễn Tông, quá kỳ lạ.
Tin tức dần dần truyền ra ngoài, Thiên Diễn Tông bên kia cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Mạnh Vân Đài trưởng lão chấp hành nhiệm vụ hiện tại còn chưa trở về? Chuyện này tất nhiên là có ma.
Thiên Diễn Tông bên này đã chuẩn bị có động tác, bất quá Dương Minh Môn và Bách Luyện Đường bên kia nghe được tin tức, cũng rất phấn chấn, nhất định là Tẩy Mặc Các có người trở về, kịch hay sắp diễn ra, hai môn phái này đều đang chờ xem.
Đường Thời bắt người của Thiên Diễn Tông đến lao động khổ sai, một đệ tử của Thiên Diễn Tông bị tông chủ phái đi tìm hiểu tin tức, bị đánh thành đầu heo trở về, quỳ xuống trước tông chủ, khóc nói: “Tông chủ, trên núi kia cũng không biết là bị ai chiếm cứ, Mạnh trưởng lão bọn họ mỗi ngày ở trên núi cắt cỏ dọn dẹp, người nọ cực kỳ kiêu ngạo, nói tiểu nhân là trong tay hắn thiếu mấy tên người làm, cho hắn mượng xài tạm, bao giờ dùng xong thì tính sau. Còn nói nếu Thiên Diễn Tông còn làm phiền thì sẽ đánh sưng đầu..tông chủ, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân…”
Tông chủ Thiên Diễn Tông nghe xong lời này, cực kỳ bực bối, tức đến nổ phổi, hung hăng đập ghế nói: “Có người dám quậy trên địa bàn Thiên Diễn Tông ta, lập tức kêu Bạch trưởng lão dẫn người đi tiêu diệt hắn, mang đầu hắn về đây!”
Danh sách chương