Đường Thời không làm Triệu Nhan Hồi mất lòng, chỉ là hắn không muốn gặp rắc rối. Nhưng ngay từ đâu tên Triệu Nhan Hồi này đã không có ý tốt, bây giờ mọi chuyện đột nhiên phát triển đến mức này, Đường Thời không biết phải làm gì, cũng không muốn nghĩ nữa —— bởi vì sự thật hiển nhiên, không có giải pháp hoàn chỉnh.

Thứ nhất, Đường Thời sẽ không cúi đầu; thứ hai, hắn không biết Thị Phi đi đâu; thứ ba, Triệu Nhan Hồi quá kiêu ngạo.

Dưới điều kiện như vậy, nếu thật sự muốn Đường Thời nghĩ ra biện pháp thì chỉ có một: Triệu Nhan Hồi chết.

Nhưng hiện tại, hắn không có linh lực bên người, thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm ra cách rời khỏi đây.

Lúc Triệu Nhan Hồi ngăn cản hắn, mọi người cũng đang lục tục trở về.

Đường Thời quyết mắt, biết hôm nay không phải là ngày lành. Hắn nhìn về phía mọi người, đồng thời lặng lẽ thay đổi một số tuyến đường và thông trên thẻ ngọc. Vốn dĩ mọi người đều chia nhau ra đi dò đường, sau đó tập hợp lại để ghép thành một bàn đồ hoàn chỉnh.

Nếu như trước đây thì mọi người nước sông không phạm nước giếng, Đương Thời tuyệt đối sẽ không động tay động chân, nhưng tình thế đã khác rồi, Đường Thời tin người xáo trộn không chỉ có mình hắn.

Tất cả mọi người ai cũng thế, Đường Thời cũng không ngoại lệ.

Về phần bản đồ sẽ biến thành dạng gì, vậy cũng không nằm trong phạm vi khống chế của bọn Đường Thời.  

Dưới tình hình lục đục như vậy, bảo đồ thôn Đào Nguyên đã chắp vá thành hoàn chỉnh, có thế rất mạo hiểm, Nhưng lúc này bọn họ mất hết linh lực, nếu gặp chuyện, thì cũng không nhen đến người bọn họ, chỉ không biết bao nhiêu bản đồ của người bí thay đổi lộ trình, bao nhiêu tin tức bị bỏ qua.

Đám người này không xảy ra chuyện, nhưng nhóm tiếp theo có xảy ra chuyện không thì không ai biết.

Đường Thời khẽ cười lạt, sau khi những người này tới cũng bao vây Đường Thời. Nhưng hắn không hề bối rối, ở nơi này hắn không thiếu đồng minh, quan hệ với người khác cũng không quá tê, “Ý chư vị là sao?”

Vốn Triệu Nhan Hồi còn lo Đường Thời chạy, nhưng giờ có mặt nhiều người như vậy, Đường Thời không thể chạy thoát.

Hắn kiêu ngạo: “Chư vị, lúc ta vừa mới về đã thấy Thị Phi biến mất, mà hắn thì đứng ở chỗ này, quan hệ hai người này không bình thường, không biết đang giở trò gì —— hiện giờ tuy rằng mọi người không có linh lực nhưng ta nghĩ, cũng cần phải nói chuyện cho ra nhẽ chuws? Đường Thời, người còn không nói à?”

Đường Thời ngoáy lỗ tai: “Đường Thời là ai?”

Hắn nhún vai, hoàn toàn phủ nhận.

Bút danh của Đường Thời là Thời Độ, nhưng ai ai cũng biết hắn là Đường Thời, nhất là mấy người đang ở đây.

Đây là bí mật công khai, nhưng Đường Thời không thừa nhận, ai dám khai ra? Mọi người ở Đại Hoang đều chấp nhận tai nạn của Đường Thời, mặc dù chắc chắn rất nhiều người cảm thấy hắn đáng chết, nhưng dù sao cũng có người muốn bảo vệ Đường Thời, hơn nữa có Tàng Các chống lưng cho hắn. Toàn bộ mười hai các muốn tỏ thái độ với Đại Hoang, cho nên quyết định dùng sự tồn tại của Đường Thời biểu hiện thái độ của bọn họ.

Bút danh của Đường Thời là Thời Độ, là sự đối đầu giữa mười hai các và Tổng Các —— Ngục Các cũng là một trong mươi hai các.

Triệu Nhan Hồi tự biết mình lỡ lời, lại nói: “Mặc kệ ngươi là ai, Thị Phi đâu?”

“Hòa Thường thoắt ẩn thoắt hiện, sao ta biết được?”

Đường Thời thật sự không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, đưa nội dung trong thẻ ngọc ra, ánh sáng tỏa ra giữa không trung, nói: “Nếu dò đường xong rồi thì trao đổi bản đi, rồi mạnh ai nấy đi. Dù sao cũng không biết Thị Phi đã đi đâu.”

Nếu hắn đã đưa bản đồ ra trước, mọi người chần chờ một hồi, rồi Hoa Bạch Thuật trước đó dò xét cũng đưa bản đồ của mình ra, sau đó ghi nội dung bản đồ của Đường Thời vào trong thẻ ngọc.

Mặc dù Hạ Vọng không nói gì, nhưng rất nhanh chóng phóng bản đồ ra rồi nhập vào thẻ ngọc. Hắn là kẻ bại trận dưới tay Đường Thời, thắng hay thua chỉ có mình Hạ Vọng biết. Mặc dù hắn không phải là kẻ lương thiện gì, nhưng lúc trước Đường Thời muốn giết hắn, lúc Đường Thời đấu sống chết muốn hạ đài Tứ Phương, nếu không nhờ Thị Phi thi triển pháp thuật cứu Hạ Vọng, thì e hắn đã gặp Diêm Vương rồi.

Ý Triệu Nhan Hồ là Đường Thời ra tay với Thị Phi hoặc giữa hắn và Thị Phi đã thông đồng với nhau. Nhưng Hạ Vọng chuyện này hoàn toàn không có khả năng. Hắn hơi hiểu Đường Thời và Thị Phi, nên chắc chắc điều này sẽ không xảy ra.

Mặc kệ Đường Thời ở đây có thể ra tay hay không, nhưng chỉ dựa vào Thị Phi, thì chắc chắn sẽ không có chuyện hai người bọn họ hợp tác hãm hại người khác.

Hạ Vọng bại dưới tay Đường Thời ở trên đài Độc Tôn còn chưa nói gì, nếu mấy người khác còn không chìa bản đồ mình ra, thì đúng là không biết úp mặt vào đâu.

Khi ngày càng có nhiều người lấy bản đồ của họ ra, bản đồ của toàn bộ thôn Đào Nguyên về cơ bản đã ghép lại với nhau.

Đường Thời cũng ghi lại bản đồ do mọi người cung cấp, lúc này hắn chả thèm để ý đến phản ứng của Triệu Nhan Hồi, thấy xong xuôi hết rồi, cười nói: “Nếu ghi xong rồi, mà Thị Phi không ở đây, thì mọi người tự đi đi, tạm biệt.”

Dứt lời, hắn nháy mắt với Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương, ba người xoay người rời đi.

Bọn họ đi theo con đường quen thuộc, để giảm bớt nguy hiểm.

Đường phía trước có ngã rẽ, dựa theo cách nói chung là cứ đi một đoạn rồi đổi đường, sẽ không dễ bị phát hiện.

Nhưng Đường Thời bọn họ…

Chạy tới nhà Ngũ Liễu tiên sinh lúc trước, cho nên không đổi đường.

“Bọn họ sẽ không đuổi theo sao?”

Lạc Viễn Thương cuối cùng cũng bày tỏ sự nghi ngờ của mình.

Đường Thời sờ sờ cằm mình, “Lạc sư huynh yên tâm, bọn họ đuổi theo không kịp”

Vừa rồi Đường Thời làm loạn bên kia một hôi, cũng không phải là chuyện vô ích.

Đỗ Sương Thiên nói, “Bản đồ lúc trước ngươi đưa ra khác với bản đồ của ta và Lạc sư huynh.”

“Quả nhiên vẫn bị đại sư huynh nhìn thấu…” Bản đồ đã bị thay đổi, mà Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên vẫn đi cùng Đường Thời, lúc bọn họ ghi lại bản đồ của Đường Thời đã thấy kỳ, về phần người khác —— chắc chắc không phát hiện ra, dù sao chỉ có ba người bọn họ đi qua con đường này.

Nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất không phải là chạy trốn, mà là…

Thị Phi đi đâu rồi? Đã chết, hay chỉ biến mất?

Đường Thời phát hiện mình bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng hắn cẩn thận ngẫm lẽ, nguyên nhân hắn bình tĩnh đến lạ —— đại khái là… Hắn cảm thấy Thị Phi sẽ không dễ chết vậy chăng?

Nếu hòa thượng này muốn chết, chắc chắn sẽ không chọn cách chết nhẹ tựa lông hồng này.

Trong đầu vừa mới nghĩ đến chuyện này, Đường Thời cảm thấy bản thân mình càng ngày càng không đáng tin.  

Bước nhanh về phía trước, một lát sau đã trở lại Ngũ Liễu Cư, bọn Đường Thời biết chắc có người đi theo ở phía sau, nhưng không quan trọng. Đương Thời không tin nơi này mọc ra người khác có thể phá giải câu đố này của hắn.

Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến Nam sơn. (Rào đông hái cúc chiều nay, Xa trông thấy núi Nam ngay trước nhà.)

Đường Thời lôi kéo Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên đứng ở đây, quay đầu liếc mắt nhìn, những người kia đã đứng bên ngoài năm gốc liễu. Để mấy tên ngốc này nhìn hắn biến mất đây, vậy mới….thú vị.

Nở nụ cười giảo hoạt, Đường Thời nhắc nhở: “Hai vị sư huynh cẩn thận.”

Triệu Nhan Hồi bên kia dẫn người theo, trong miệng còn nói nhất định Đường Thời có âm mưu. Yêu tu Khổng Linh từ Thiên Chuẩn Phù Đảo lại nói: “Đường Thời không hại Thị Phi, nhưng ta thấy hắn có âm mưu, xem xem bọn họ định làm gì”

Không Linh nhớ đến trận huyết chiến lúc đó giữa Thiên Chuẩn Phù Đảo và Tiểu Tự Tại Thiên, kỳ thật giờ đây ngẫm lại, chuyện đó cũng không phải là ký ức sâu sức. Thế cục thay đổi quá nhanh, mấy ngày trước nàng còn nhận tin tức từ Thiên Chuẩn Phù Đảo, nếu Tiểu Tự Tại Thiên dời đi…

Nàng vừa dứt lời, bỗng cảm ứng được phía trước có dao động kỳ quái.

“Đó là——”

“Biến mất!”

“Người đâu!”

“Không thể nào!”

……

Chuyện không thể xảy ra nhất, bất ngờ xảy ra trước mặt khiến ai nấy đều bàng hoàng.

Trong tầm mắt của bọn họ, Đường Thời vừa cúi xuống, nhàn nhã nhìn ngọn núi phía trước, tựa như đang nói gì đó, rồi bỗng có thứ xuất hiện, hút bọn Đường Thời đi, trong nháy mắt biến mắt trước mặt bọn họ!

Dưới hàng rào trống rỗng, không có gì hết, chỉ còn một bụi hoa cúc chớm nở, lá xanh trải dài… xung quanh tĩnh lặng, hoàn toàn không nhìn ra từng có ba người đứng nơi đó.

Mọi người xông tới, bàng hoàng, xung quanh không có một ai.

Chắc chắn, bọn họ nhất định đã bị Đường Thời tính sổ!

Thảo nào hắn không thèm sợ, e là đã phát hiện ra rồi chăng?

Đáng hận nhất, ngoại trừ Đường Thời, không ai biết trong này chôn giấu bí ẩn gì!

Kỳ thật, bản thân Đường Thời cũng không biết ở đây có bí ẩn gì.

Có điều đúng như hắn nghĩ sau khí lẩm nhẩm câu “Thái cúc đông ly”, vòng xoáy xuất hiện, chính là không gian lối đi, sau đó nhẩm thêm câu “du nhiên kiến Nam sơn”, thật sự đến ngọn núi hắn vừa thấy.

Nhưng trước mắt bọn họ có đường núi, uốn lượn quanh co, mà lúc này bọn họ lại đứng trên đỉnh núi.

Ở trên đỉnh, có thể nhìn thấy vô số cảnh vật bên dưới.

Thôn Đào Nguyên nằm dưới chân núi này, xung quanh là núi non, cây xanh, phía trong là rừng già sâu thẳm.

Nhưng khi Đường Thời thu hồi ánh mắt, nhìn xuống chân núi bên kia, thấy biển mây mênh mông bể sở, mà ở sâu trong ngọn núi này là ngôi chùa cổ, lừng lững tinh nghiêm.

Đột nhiên hắn co linh cảm rất lạ, Thị Phi đang ở dưới đó.

Phật châu trong tay hắn lại sáng lên, Đường Thời không nói gì, đi xuống bậc thang này, ngôi chùa này được xây dựng rất kỳ lạ, cửa núi hướng về phái đỉnh núi, không giống với chùa miếu bình thường. Ngôi chùa này được xây ngược.

Nhìn từ xa thì rất cổ kính, nhưng lại gần thì thấy hoang vắng.

Quy mô rất nhỏ, quảng trường hình như cũng không đến năm mươi trước, cỏ hoang mọc đầy đất, thậm chí tấm biển treo đã hoàn toàn mục nát, không rõ chữ, mạng nhện giăng kín.

Đường Thời nhìn vào phía trong, đối diện là Phật đường, giống như chính điện.

Hắn nhíu nhíu mày, đã thấy bóng dáng màu trắng đứng ở bên ngoài, đang muốn đi lên gọi hắn, Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương ở bên cạnh đồng thời đưa tay giữ chặt hắn, “Không đúng!”

Động tĩnh của bọn họ khi đến đây không hề nhỏ, nhưng Thị Phi lại chẳng cảm giác được gì.

Không ai biết, y đứng bên trong thấy cái gì…

Đường Thời biết Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương chỉ lo lắng xảy ra biến cố, nhưng hiện tại…

Sau khi tiến lên ba bước, Đường Thời đã cảm giác được linh lực đang quay lại trong cơ thể mình.

Trong ngoài ba bước, hình như có kết giới,, Đỗ Sương Thiên và Lạc Viễn Thương cũng cảm giác được, hai người đồng thời cau mày, nhưng cảm giác linh lực trở lại trên người  thì rất tuyệt vời.

Ra khỏi thôn Đào Nguyên thì linh lực đã khôi phục, đây là ý gì?

Đường Thời cảm thấy hơi mỉa mai, hắn không biết có nên nói ra suy đoán này không, vừa dấn bước về phía trước, vừa nói: “Bên trong thôn Đào Nguyên chính là thế giới người thường, cho nên linh lực của chúng ta bị giam cầm trong đó, đó cũng là thế giới an bình không có nguy hiểm, cho nên cũng có thể nói —— linh lực và vũ lực trong đó cũng vô dụng. Những thứ không có lợi thì không cần tồn tại…nhưng bây giờ, linh lực đã trở về thì chắc chắn nơi này cần tới nó.”

Rõ ràng, họ đã bước vào một khu vực nguy hiểm.

Ánh mắt Đường Thời dừng trên người Thị Phi, tới gần từng chút một, hô “hòa thượng chết bầm”, nhưng y không hề phản ứng.  

Cho đến khi hắn tới bên cạnh Thị Phi, hắn mới nhìn thấy, Thị Phi dường như vẫn nhìn chăm chú bên trong.

Đến gần miếu thờ này, hình như là một kết giới khác, hắn vừa tay đặt lên vai Thị Phi, cũng cảm thấy gợn sóng truyền đến đầu ngón tay, như một làn sương, mà cảnh tượng trước mắt hắn liền thay đổi.

Thứ Thị Phi nhìn thấy cũng chính là thứ Đường Thười nhìn thấy.

Cảnh Đường Thời nhìn thấy cũng đang xuất hiện trước mắt Thị Phi.

Một tăng nhân mặc áo xám ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cũ kỹ, sắc mặt hắn xám xịt, hình như sắp ngã bệnh.

Vài người bình thường đến dâng hương, thấy hòa thượng này. Có một bà lão mặt mày hiền từ tiến lên, đặt một chiếc bánh bao trong bát trước mặt tăng nhân này, bà cười cười với tăng nhân. Tăng nhân kia cũng có vẻ hơi cảm ơn, trên mặt hé cười, nói với bà lão vài lời, cả người tỏa ra cảm giác từ bi tế thế cứu khổ cứu nạn.

Chỉ cần từ góc độ này của Đường Thời, có thể thấy sau khi rời khỏi tầm mắt của tăng nhân, vẻ mặt của mấy người đó đột nhiên  trở nên bảy phần hả hê, ba phần chột dạ lạ kỳ.

Đoàn người kia lui về cửa chùa, bà lão có hơi lo lắng nhưng nhìn những người này lại không dám nói. Bà nắm chặt tay, dõi theo hành động của tăng nhân bên trong.

Tăng nhân kia, đưa tay về phía cái bats, cầm bánh bao trắng muốt sạch sẽ kia, nhưng bỗng dừng lại, ngón tay khẽ run, chậm rãi mở bánh bao kia ra, bên trong kẹp một con chuột chết.

Rất yên tĩnh.

Đường Thời không biết ngón tay mình run hay thân thể Thị Phi rung, đầu ngón tay hắn rời khỏi thân thể y, hết thảy ảo giác liền biến mất. Hắn nhìn bụi dày phủ đầy trên tượng Phật trong miếu, xung quanh giăng đầy mạng nhện, cực kỳ cũ nát…

Thị Phi nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra. Y dừng lại một lúc thật lâu, rồi lần tràng hạt, quay đầu nhìn Đường Thời. Đường Thời nhìn y không chớp mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện