Đường Thời gan chó phình to, dám chạy đến đùa giỡn hòa thượng——

Mọi người toát mồ hôi thay hắn, nhưng nghĩ đến Thị Phi tính tình tốt, có lẽ không so đo với Đường Thời, cho nên cũng nhịn lại không nói năng gì.

Cho hòa thượng ăn cá, Đường Thời chắc điên con mẹ nó rồi.

Tuy nói, Đường Thời và Tu Uyên nướng cá hấp dẫn không ít người nhưng người khác muốn ăn cá nướng, không có nghĩa Thị Phi cũng có thể.

Tu Uyên bắt cá tương đối nhiều, bắt đầu phát cá cho mọi người.

Tu Uyên đưa con cá cho tu sĩ Đan Các kia nhìn nhìn, không thấy gì khác thường, thậm chí còn nói “ăn dưỡng thần”,  trực tiếp ngoạm một miếng, Lôi Các Tu Uyên cũng hiểu biết ghê…

Lúc này, mọi người bỗng hiểu được, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tu Uyên thì đột nhiên phức tạp hẳn.

Cho nên, thật ra đối phương đã biết cá bơi phía dưới không tầm thường, nhưng vẫn không nói cho bọn họ biết, nướng xong mới đưa cho họ…có nên nói hắn lòng dạ tốt bụng không nhỉ? Có thể Tu Uyên lòng dạ tốt bụng, nhưng tên Đường Thời kia lại đưa cá nướng cho Thị Phi, thậm chí còn dán sát gần người đã xuất gia, đúng là không lễ phép! Cái tên kia, khốn kiếp!

Nhưng Đường Thời chẳng cảm thấy sao cả, chỉ nhìn Thị Phi từ trên cao xuống.

Ban đầu Thị Phi hơi nhắm mắt lại, lúc này nâng lên nhìn hắn, không nói chẳng rằng.

Đường Thời nhìn y cười cười, khẽ nhướng mày, duỗi tay qua một hồi mới thu lại, hắn nhún vai, tự mình cắn một miếng cá nướng kia, nói: “Quên mất, người xuất gia không ăn mặn, chậc, thảm ghê.”

Dứt lời, Đường Thời ngồi xuống bên cạnh mọi người đang bắt đầu ăn, để Thị Phi ngồi một mình trên tảng đá sạch sẽ bên cạnh.

Cá là thứ ngon, nhưng nhiều người ở đây cùng ăn cá, nhìn bần bần sao á.

Chỉ có điều…

Có tên Đường Thời mất nết này ngồi chung chỗ này, những người còn lại cũng không thèm để ý đến sự nhục nhã này.

Ở đây khá nhiều người quen, tướng ăn thì cũng bình thường.

Đường Thời ngẩng đầu thoáng nhìn Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên bên cạnh mình, đối diện hắn là một vị, Ân Tuyết Tễ của Kiếm Các, thật sự có hơi giống Doãn Xuy Tuyết, chỉ lặng lẽ ăn. Bên cạnh người này còn có nam nhân dung mạo tuyệt trần, ánh mắt trong veo, áo choàng màu vàng mơ, trên thắt lưng buộc, ăn cái gì không nói lời nào. Bên cạnh người này còn có một nam tử diện mạo đặc biệt hoa lệ ánh mắt lại đặc biệt trong suốt, một thân hoa bào màu vàng hạnh, trên thắt lưng giắt một cây sáo, giống như Âm Các. Đây là người rất ưa nhìn, người này trước đây Đường Thời để ý tới, ăn cá thì ở chỗ bọn Đường Thời gọi là ăn, đến chỗ người ta thì thành “nhấm nháp”.

Nhìn quanh một vòng, người mười hai các cử đi đúng là không phải người thường.

Đường Thời vùi đầu tiếp tục ăn, nhưng cũng không ăn bao nhiêu.

Bọn họ hiện tại không có chút linh lực nào, tuy rằng biết cá này có thể dưỡng thân, nhưng hắn hơi lo lắng, không dám ăn nhiều. Tham nhiều thì gặp họa sớm,, huống chi hắn để ý thấy Hoa Bạch Thuật chỉ một nửa rồi không ăn nữa.

Người này là người của Đan Các, chắc chắn luyện đan dược rất rành, chi tiết này khiến Đường Thời cảnh giác ngay.  

Hắn suy nghĩ một chút, thả chậm tốc độ ăn cá, đồng thời truyền âm cho Lạc Viễn Thương và Đỗ Sương Thiên.

Nhìn thấy Tu Uyên kia tựa hồ không có cảm giác vẫn tiếp tụ ăn, Đường Thời hơi do dư, vẫn truyền âm cho hắn: “Hoa Bạch Thuật chỉ ăn một nửa, chúng ta cũng nên cẩn thận chút.”

Tu Uyên là tu sĩ Lôi Các, xưa này chưa từng nói chuyện với Đường Thời, đây là lần đầu tiên gặp mặt.

Hắn vốn đang ăn rất vui vẻ, trời sinh ham ăn thích uống khó bỏ, không ngờ Đường Thời đột nhiên truyền âm. Vẻ mặt hắn cứng ngắc trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường. Nhìn thấy một nửa con cá trên tay mình, ánh mắt Tu uyên không biến  đổi lướt qua người Hoa Bạch Thuật một chút, lại thu hồi. cũng không truyền âm, yên lặng thả chậm tốc độ.

Tuy rằng những người ở đây không ai nói với ai lời nào, nhưng khẳng định đều dùng linh thức truyền âm, nếu nói thành lời thì chắc náo loạn mất.

Đoàn người này, bên ngoài nhìn thì bình tĩnh, nhưng sóng ngầm trong lòng rất mãnh liệt.

Ăn cũng hòm hòm, Đường Thời là người đầu tiên đứng dậy, hắn ném cành cây xiên cá kia lên mặt đất, rồi cất con cá nướng kia vào nhẫn trữ vạt, chỉ nói “Khó ăn, ăn hai miếng đã no rồi, cũng không cảm giác được có hiệu quả đặc biệt nào.”

Đường Thời tu luyện Phật pháp, tu vi tinh thần không tệ lắm, cho nên hiệu quả trợ giúp của cá này với lực tinh thần của hắn cũng chẳng thấm tháp gì. Hắn không hề giả tạo khi nói câu này, nhưng người khác lại cảm giác rõ ràng, cả người giống như ngâm vào nước ấm vậy. Cảm giác này đặc biệt tuyệt vời, rất khó để cho người ta từ bên trong mà chen vào.

Trước đó bởi vì thèm muốn trượng gỗ hoa đào do Khoa Phụ hóa thành, Triệu Nhan Hồi đã ăn xong con cá trong tay, nhưng lúc quay lại suối để kiểm tra thì không còn con cá nào nữa.

Hắn cũng không dám đi xa nên đành bỏ qua.

Đợi đến khi tất cả mọi người ăn xong rồi, Thị Phi bên kia đứng lên.

Đường Thời nhìn Hoa Bạch Thuật, đối phương hiển nhiên cũng chú ý tới hành vi lúc trước của Đường Thời, mà Tu Uyên bên này cũng không ăn bao nhiêu —— không thể không nói, Hoa Bạch Thuật kỳ thật cũng rất thông minh, bất kể con cá này có vấn đề hay không, hắn chỉ cần dùng loại hành vi thận trọng như vậy sẽ khiến người nào chú ý tới mới cảm thấy uy hiếp.

Chỉ những người đủ tinh ý mới để ý đến động tác của Hoa Bạch Thuật, Đường Thời chính là một trong số đó. Sau Đường Thời còn có Lạc Viễn Thương, Đỗ Sương Thiên cùng Tu Uyên thả chậm tốc độ ăn cá, có thể phỏng đoán sơ qua là những người không giống với Đường Thời, chính là người khá thông minh mà hắn cần để ý.

Về phần Hạ Vọng phía sau, ngay từ đầu bộ dáng rất lãnh đạm, ăn hay không ăn cũng không sao cả, không nhìn ra sâu cạn. Người khác không nhìn thấu chính là Yêu tu Khổng Linh của Phù Các và Đạo tu Phượng Tiêu của Âm Các, hai người này ăn uống rất tao nhã, cũng chả nhìn thấy gì khác thường.

Nhưng theo cách này, Hoa Bạch Thuật đã bước đầu đoán ra tình huống.

Về phần con cá này có vấn đề hay không, chỉ bản thân Hoa Bạch Thuật biết.

Mọi người bên này xem như đã dừng lại nghỉ ngơi một hồi, lần này bởi vì mới vừa rồi Tu Uyên chủ động cho mọi người ăn cá, ít nhiều có chút thiện cảm, lúc này Tu Uyên nắm bắt cơ hội, nhìn xung quanh: “Chúng ta đi hỏi Thị Phi đại sư nên đi xuống dưới thế nào đi.”

Tất cả mọi người đều gật gật đầu,mà Hoa Bạch Thuật chế giễu: “Không biết Thị Phi đại sư có chịu phản ứng chúng ta hay không thôi.”

Sự giễu cợt trong lời nói tương đối đậm, Đường Thời đứng một bên không nhúc nhích, chỉ nhìn.

Tu Uyên là tu sĩ sấm sét ở Lôi Các, vẻ ngoài nhìn thì thư sinh nhưng tính tình kỳ thật rất nóng nảy, thuộc tính đặc thù, trên ấn đường có dấu ấn hình sấm sét, rất giống với dấu ấn trời phạt mà Đường Thời biết, Đường Thời nhớ tới vài việc, Lôi Tu Lôi Tu, không biết khi chiến đấu sẽ ra sao…

Hắn không nói gì, nhìn Tu Uyên đi về phía Thị Phi.

“Pháp sư Thị Phi và mười hai các cùng dò đường, chúng ta không biết nên bắt đầu từ đâu? ” Nói thừa ghê, đương nhiên phải bắt đầu từ dưới chân rồi.

Thị Phi nói: “Đi xuống núi từ đây, bên trong có thôn, vậy xuống xem một chút.”

Bên dưới giống như vùng đất tấp nập dân cư, nhưng bây giờ Đường Thời không nhìn thấy một bóng người.

Thôn xóm và nhà cửa đều đủ cả, rất bình thường, nhưng Đường Thời có kinh nghiệm —— nhìn nơi bình thường vô hại thì phần lớn toàn cất giấu mấy thứ nguy hiểm.

Nhưng chắc chắn phải đi xuống, hắn cực kỳ tò mò nơi này. Mà mấy người khác cũng thấy hứng thú.

Không nói tới mấy người ở đây, Đường Thời quen biết hơn phân nửa, cho dù những người không quen thì cũng rất thú vị, Lúc này Đường Thời mới chú ý tới Yêu tu ở Phù Các, có một vị đặc biệt ưa nhìn.

Khổng Linh, người lúc trước trên Thiên Chuẩn Phù Đảo.

Chắc Thi Phi cũng biết nàng.

Bây giờ Thị Phi đã lên tiếng, tất cả mọi người liền đi theo.

Dù sao thị phi ở phía trước đi sấm sét, bọn họ ở phía sau nhặt tiện nghi bộ dáng.

Con đường nhỏ trải dài từ dòng suối bên cạnh họ chảy thẳng về phía thôn xóm phía trước.

Mà còn chưa kịp tới gần thôn kia, Đường Thời cảm giác linh lực nồng đậm tràn đầy, giương mắt nhìn, trong ruộng kia đâu phải trồng hoa màu, mà là linh thảo!

Mặc dù Hoa Bạch Thuật là người bình tĩnh nhất, nhưng lúc này cũng không kìm được đỏ hết mắt, chứ đừng nói chi đến người khác.

Cảnh Tiểu Hoang này còn chưa biết bao lâu rồi không mở ra, đột nhiên xuất hiện thứ tốt nhiều như vậy —— quả thực…

Người đầu tiên ra tay, dĩ nhiên là Tiểu Miêu là Miêu yêu thuộc Linh Các, vừa lóe người, phóng ra linh quang, đâm về phía trước, không bị ngăn trở, trực tiếp đến vườn linh thảo bên trong, thăm dò xong rồi bứt một gốc linh thảo không biết tên.

Cái này nghĩa là không đủ tốt à?

Phía trước chỉ là một cây cầu đá, đám đông đã ùa lên.

Lạc Viễn Thương, Đỗ Sương Thiên và Đường Thời nhìn nhau một cái, Đường Thời chỉ truyền âm một hồi, đã thấy hai người này đi, còn Đường Thời thì đứng lại với Thị Phi.  

“Tiểu Tự Tại Thiên thật sự muốn đưa một nơi tốt như vậy sao? Còn cảnh Tiểu Hoang khác trong tay các ngươi là cái gì?”

Thị Phi lắc đầu, nói: “Ngươi không đi sao?”

Y đang nói đến những người đang điên cuồng thu hoạch linh thảo ở phía trước.

Đường Thời nở nụ cười: “Ta đến nói chuyện của ngươi mà.”

“Không có gì để nói.” Thị Phi cũng không bận tâm, chỉ đi lên cây cầu đá này.

Khi tất cả mọi người đều bị những bảo vật phía trước này làm lóa mắt, mà Thị Phi vẫn như người đứng ngoài cuộc.

Cây cầu đá này bắc qua dòng suối nhỏ, không dài chút nào, trông thì màu xám trắng, ước chừng dài hơn một trượng.

Thị Phi đi lên rồi dừng bước, bỗng nhìn cây cầu này.

Đường Thời cũng vừa lúc đi lên, nhìn y dừng bước, có chút kỳ quái: “Cây cầu này có vấn đề à?”

Thị Phi thu mắt, vẫn lắc đầu, “Nhớ tới một câu chuyện xưa mà thôi.”

Một câu chuyện xưa? Câu chuyện Thị Phi có thể nhớ tới chắc đều là chuyện xưa trong kinh Phật đúng không?

Đường Thời nhún vai, “Hơn phân nửa đều là những chuyện trong kinh thư, ta lại nghĩ tới cầu sao”

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi khái niệm về cầu sao trong đầu hắn mất sạch, bởi vì Thị Phi quay đầu lại nói với hắn: “Có biết Thạch Kiều Thiền không?”

“……”

Đường Thời trầm mặc thật lâu, nói: “Hòa thượng, ngươi còn chưa từ bỏ ý định sao?”

Thị Phi lắc đầu nở nụ cười, “Tướng do tâm sinh, cớ sao ta phải làm trái lòng mình?”

Đường Thời ở Tiểu Tự Tại Thiên một khoảng thời gian, nên cũng biết chuyện xưa này.

A Nan tôn giả là người rất nổi tiếng.

Trong câu chuyện, A Nan đã từng giải thích với Đức Phật, nói rằng ngài thích một người phụ nữ. Mà Phật tổ hỏi A Nan thích người con gái này đến nhường nào, A Nan nói: Con nguyện hóa làm cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ cầu người con gái ấy đi qua cầu.

Nguyện hóa làm cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió thốc, năm trăm năm nắng đổ, năm trăm năm mưa sa, chỉ cầu người đi qua.

Cúi đầu, liếc mắt nhìn cầu đá dưới chân, Đường Thời cười cười đi qua, lại nói: “Qua chứ, cứ thế mà qua thôi.”

Liếc mắt một cái, cứ đi qua thôi.

Đường Thời cho rằng mình rất phóng khoáng, nhưng sẽ không bao giờ nghĩ tới mười hai năm sau nhớ đến ngày này, sẽ cảm thấy thế nào đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện