Tên súc vật Thời Độ đã trở về

Đối với đa số người trong tầng hầm, đây là tin cực kỳ xấu.

Sau khi Lục Từ nghe tin này, nhướng mày, nằm vắt tay sau đầu ở quảng trường hình tròn. Tên nhóc Đường Thời trở về, đồng nghĩa với việc thú vui của hắn đã quay lại.

Thật ra mọi người biết Đường Thời trở lại, nhưng vẫn e dè cái thái độ khiêu chiến nghiêng trời rung đất lúc trước của hắn.

Mà giờ đã có Lục Từ, như vậy không cần thiết phải lo lắng hão.

Đường Thời mang một tiểu cô nương về theo, cũng tạo thành chấn động cho các thiếu nữ ở Tàng Các này.

Công bằng mà nói, dáng vẻ của Ứng Vũ rất xinh đẹp, hơn nữa bản thân cô chính là do sơn hồn địa mạch tu luyện thành, mặt mày thanh tú, vừa nhìn đã khiến người ta vừa thoải mái vừa sảng khoái.

Vận khí Ứng Vũ ở dưới tầng hầm Tàng Các nàng bắt đầu nổi trội, ngay cả Đường Thời cũng không để ý tới. Hơn nữa tu vi Ứng Vũ bắt đầu dùng một loại tốc độ bàn thờ tăng vọt mà người khác không cách nào lý giải nổi.

Dù sao danh tiếng của Ứng Vũ ở hội Tứ Phương Đài cũng khá, thân phận của cô quá mức đặc biệt, cô không phải người, ai ai cũng biết, chỉ là lúc nhìn thấy cô, tất cả mọi người đều đối xử với cô như con người —— đương nhiên, người như Đường Thời không nằm trong cái “mọi người” và “ai ai” này. Tên này từ trước đến nay không hiểu cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, mỗi lần hắn giơ tay đập Ứng Vũ, luôn thu về một đống mắt trợn trắng.

Bản thân Đường Thời chẳng có cảm giác gì, tu vi Ứng Vũ tăng vọt, hẳn nhiên có quan hệ tới hắn.

Chỉ cần cô gần tinh phách của mình, tốc độ của Ứng Vũ sẽ theo đó mà tăng lên.

Rất nhanh, Ứng Vũ đã trở thành tu sĩ vượt qua tên có cấp bậc biến thái như Đường Thời, cứ thế mà khiêu chiến tăng cấp. Cô cũng đánh một trận với Lục Từ, nhưng vẫn thua. Nhưng sau đó, cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, sau khi Đường Thời nói chuyện, cô lướt qua Lục Từ khiêu chiến người phía trên, không đến nửa năm đã nằm ở thứ hạng hai mươi mốt.

Lúc này, cô chỉ là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Về phần Đường Thời, vẫn cố gắng liều chết đập đầu với Lục Từ.

Hắn còn muốn moi rất nhiều tin tức từ trong miệng Lục Từ, mà Lục Từ tựa hồ cũng muốn từ chỗ hắn lấy một ít tin tức của Tiểu Tự Tại Thiên và Đông Hải Tội Uyên. Đường Thời giống như Thang Nhai lúc trước, cố sống cố chết đánh nhau với Lục Từ.

Lần này, mọi người cuối cùng cũng an tâm, tuy rằng tên Đường Thời nguy hiểm có hậu nhân kế thừa là Ứng Vũ nhưng Ứng Vũ khá ổn định, vẫn là một tiểu cô nương, mức độ dễ dàng tha thứ của mọi người với cô chắc chắn cao hơn tên điên Đường Thời rồi.  

Nhưng ngẫu nhiên một lần, Ứng Vũ đến phòng đá của Đường Thời, nhìn thấy Đường Thời và Tần Khê, Thành Thư tụ tập uống rượu cùng một chỗ, cô bước đến bàn vuông kia ngồi xuống tự nhiên, rồ tự lấy một chén rượu nhỏ ra rót rượu uống.

Kết cục chắc chắn rất thê thảm.

Đường Thời tát cô một cái, đánh cho cô nước mắt lưng tròng.

“Một tiểu cô nương mà uống rượu làm cái gì, bỏ xuống!”

Ứng Vũ chỉ có thể ôm lấy đầu, không hề giống dáng vẻ xếp hạng trên Đường Thời.

Hiện tại Ứng Vũ xếp hạng còn cao hơn Đường Thời, tuy rằng tu vi không cao bằng Đường Thời, nhưng cái nhân khí mãnh liệt đó là khẳng định.

Cô gái này đi ra khỏi phòng đá này, chính là nữ thần phủ hào quang vạn trượng, tiến vào —— xin lỗi, Đường Thời tiểu hữu, đây là thú nuôi nhà mi à? Thành Thư và Tần Khê lúc đầu còn cảm thấy hình thức ở chung của hai người rất quái dị, nhưng quen rồi lại cảm thấy: Mẹ nó, mẹ nó sao lại thấy vui phết nhỉ?

Đường Thời và Ứng Vũ, hai người này khác lạ thành danh rồi.

Giờ thấy Ứng Vũ bị đánh, hai người thấy lờn rồi.

Ứng Vũ rất tủi thân, chỉ ngồi ở chỗ đó kêu rên, nhưng gào một trận nhìn Đường Thời không để ý tới cô, nên cô cũng chẳng tiếp nữa.

Cô nói, “Ta cảm thấy Lục Từ thúc thúc kia rất tốt ——”

“Phụt——” Cả ba người Đường Thời, Tần Khê, Thành Thư đồng loạt phun rượu…

Đường Thời hoảng hồn, “Ngươi gọi hắn là gì?”

À thì Lục Từ cũng đẹp nhỉ? Người đẹp ái nam ái nữ đó, thân nam mà yểu điệu thục nữ, nữ tính mà vẫn không mất vẻ menly, người gặp người yêu, hoa ghen đua thắm đồ, đi đâu cũng có tình địch…Mẹ úp cái hố hơi lớn rồi đó, bỗng tự nhiên nghe người ta gọi “đại thúc”, tự dưng thấy tam quan vỡ hết ráo.

Nên Ứng Vũ còn không hiểu tại sao ba người này phun rượu, thắc mắc hỏi: “Sao vậy?”

“Ta bỗng cảm thấy, ta nên dẫn ngươi đến Đan Các khám bệnh, ăn một ít đan dược.”

Đường Thời dùng vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói, vươn tay sờ trán Ứng Vũ, sau đó dùng vẻ mặt đau lòng đến phát hờn.

Đây nhất định là giả vờ, nhưng hắn giả vờ quá sượng trân, Tần Khê khinh bỉ nhìn hắn chen vào: “Tuổi Lục Từ không còn nhỏ, nhưng mà… Ứng sư muội, ngươi so với Lục Từ, ai lớn hơn ai?”

– Găm một phát ngay tim.

Đường Thời yên lặng khen ngợi Tần Khê, cái ngọn núi như Ứng Vũ mặc dù chưa hắn trưởng thành chung với Khu Ẩn Tinh, nhưng ít nhất cũng tồn tại hơn vạn năm, cô và Lục Từ ai lớn tuổi hơn ai, còn cần hỏi sao? Cô nương này còn gọi Lục Từ người ta là “đại thúc”, mọi người còn phải đắp chút mặt mũi cho Lục Từ.

Mặt mày Ứng Vũ méo xệch, đứng lên liền chống nạnh hô: “Hắn là một tờ giấy, cũng không trẻ hơn ta bao nhiêu! Ngươi đúng là đồ tiêu chuẩn kép, không phúc hậu, hứ!”

Dứt lời, cô xoay người chạy ra ngoài, lúc đến cửa còn xoay người còn le lưỡi với Đường Thời.

Khóe miệng Đường Thời giật giật, hận không thể trực tiếp phi một thanh đao đóng đinh trên trán cô, khiến máu cô rơi đầy mặt.

Nhưng mà cảnh tượng này xảy ra trên người một tiểu cô nương, thì quá đẫm máu, vả lại để cô thư thả hai ngày, đến lúc đó trị cô sau.

Chỉ là cô đi rồi, Đường Thời chợt nhớ lại câu nói kia.

Một tờ giấy?

Lục Từ, là một tờ giấy?

Trong đầu Đường Thời như tia chớp xẹt qua, hắn giương mắt nhìn Tần Khê và Thành Thư, ba người nhìn nhau, cảm thấy mình tựa hồ vừa biết điều gì đó.

Trong mười hai các Đại Hoang cũng không phải hoàn toàn phân biệt rõ ràng, Tiên Phật Yêu Ma là phần lớn, cũng không phải không có các loại tu sĩ khác, những tu sĩ này bình thường lựa chọn Đại Hoang Các mình thích gia nhập, chỉ cần bọn họ có thực lực, đi tới nơi nào cũng được hoan nghênh.

Ứng Vũ và Lục Từ, hẳn nằm trong loại này.

Lúc trước Đường Thời còn nhớ, mình  như là bị thứ gì đó bao lấy, nhưng hiện tại nghe được câu nói kia của Ứng Vũ, lại tựa như mọi thứ đã bày sẵn trước mặt rồi khai mở.

Trước có Ứng Vũ, về sau có Hải Yêu —— Đường Thời thậm chí còn nhớ rõ lúc trước ở cảnh Băng Thiên Tuyết Địa trong hành lang hình chữ hồi, những chữ viết tay kia…

Mà bây giờ lại nói cho hắn biết, Lục Từ không phải là người, chỉ là một tờ giấy, còn không thể thích hợp hơn.

Đường Thời từng chứng kiến tận mắt, hắn bị hai bức tường đè dẹp lép, sau đó lại khôi phục một cách kỳ lạ —— cho nên Lục Từ, kỳ thật là giấy yêu sao?

Tam quan lần nữa bị đập đi xây lại, ba người trong phòng đá bỗng cười rộ lên, cụng chén, rồi tiếp tục tu luyện.

Nửa năm này, bọn họ cũng tiếp nhận một phần nhiệm vụ, đi đầm lầy hoặc là đến nơi khác, tìm vài thứ, hoạc thiết lập một phần trận pháp. Khi đó, Đường Thời mới biết được, toàn bộ Đại Hoang không phải là vùng đất chết, trong này cũng có vài tòa thành và nơi tụ tập, tu sĩ bên ngoài Đại Hoang Các cũng cần phải sinh tồn.

Đại Hoang Các đại biểu cho sự vinh dự, khi bọn họ đi ra ngoài có thể nhận được ánh mắt hâm mộ từ mọi người.

Tàng Các và các Đại Hoang Các khác cũng thường hay lui tới, thậm chí là trao đổi và buôn bán linh thú linh thảo, linh đan và cả linh khí nữa.

Bọn họ còn từng tiếp nhận một nhiệm vụ tuyệt mật, hộ tống vài thứ từ Ngục Các ra ngoài, rốt cuộc là thứ gì thì Đường Thời không biết.

Những nhiệm vụ này có thể tăng cường tình cảm giữa những người trong cùng một nhóm.

Đường Thời và Tần Khê, cũng đã không còn khúc mắc trước kia, Thành Thư cũng quen thân với hai người, bắt đầu nói nhiều hơn.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Đường Thời tu luyện không ngơi nghỉ.

Sau khi đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, Đường Thời đã mở thêm ba mươi bài thơ. Hắn phát hiện càng về sau, mỗi tầng đột phá, thì số lượng thơ mở ra càng nhiều. Nhưng bởi vì lúc trước đột phá quá lẹ, Đường Thời vẫn chưa nắm vững hoàn toàn mấy bài thơ này.

Hắn không muốn phô bày thực lực chân thật trước mặt Lục Từ, nhưng dù sao vẫn có lòng hiếu thắng nên cũng không nhịn được.

Cuối cùng Đường Thời thi triển bia thơ kia ra, mà giờ hắn rất bận.

Đầu tiên, hắn cần phải khắc mỗi một bài thơ mình đã có lên bia thơ, sau đó biến nó thành cái lệnh bài nhỏ treo trên thắt lưng, giờ đã xâu mấy tấm bia kia thành một chuỗi, đã hơn mười cái. Trùng Nhị Bảo Giám cũng không có biến hóa nào thêm, bây giờ hắn có thể lật lại mấy bài thơ trước.

Thứ hai, các bài thơ mới cũng cần phải được nắm vững. Vấn đề của việc đột phá quá nhanh chính là nền móng không vững chắc, nền móng không vững chắc, kiến trúc phía trên càng cao càng nguy hiểm. Điều Đường Thời muốn không chỉ là nhanh mà còn phải ổn định. Hắn không thể để cho những nỗ lực trước đây của mình bị lãng phí, vì vậy những lúc rảnh hắn vùi đầu vào nghiên cứu thơ từ.

Nhưng cũng có một số thời điểm thú vị, đó là khi khắc thơ, Đường Thời tiện tay phân loại những bài thơ này, hoặc là ghép và tổ hợp chúng lại với nhau.

Một trong những sự kết hợp thú vị nhất là về âm nhạc.

Lúc trước Đường Thời từng mở một bài “Dạ lai phong vũ thanh” (Đêm nghe tiếng gió mưa) nhưng cũng chẳng thấm tháp gì, bởi vì khi ở tiên cung Thanh Điểu, Đường từng mở ra bài thơ về đánh đàn, từ sau khi bài thơ này mở ra, Đường Thời liên tục mở ra các bất ngờ lớn khác.

Có đàn, tự nhiên còn có các nhạc khí khác

Cầm, “Thính Thục tăng Tuấn đàn cầm” (Nghe tăng đất Thục tên Tuấn đánh đàn), “Trúc lý quán”, “Thính Dĩnh sư đàn cầm” (Nghe sư thầy Dĩnh tấu đàn cầm); “Hồ già, “Tính đổng đại đàn hồ già thanh kiếm ký ngữ phòng cấp sự”.

Trúc lý quán

Thính Dĩnh sư đàn cầm

Hồ già

Sắt:  “Tỉnh thí tương linh cổ sắt”;

Tranh, “Minh Tranh”;

Sáo: “Dạ thượng thụ hàng thành văn địch”;

Tỳ bà: “Tỳ bà hành”;

Đàn hạc, “Lý Bằng không hầu dẫn”…

Chỉ cần nhìn những thứ này, Đường Thời đã có thể nghiên cứu ra rất nhiều kỹ thuật kết hợp.

Nhưng vấn đề khiến hắn đau đầu nhất không phải là linh thuật của bản thân, mà là kiến thức liên quan đến linh thuật này. Đậu mòe, trên đời này còn đào ra người nữa tu luyện linh thuật giống hắn không? Mặc dù lấy trạng thái lực tinh thần hiện tại của hắn, mười ngày nửa tháng nghiên cứu thấu hiểu một loại nhạc khí căn bản là chuyện người mê nói mớ mà thôi, rất nhiều lúc nhạc khí này cần sự cảm ngộ mới có thể lập tức dung nhập vào trong ý cảnh, Đường Thời tuy rằng biết những thứ này nghiên cứu xong cũng dùng để giết người thôi, nhưng bản thân phải nghiên cứu chúng thì đúng là đau khổ mà.

Nhưng kiểu gì cũng phải làm, cuối cùng vẫn lĩnh hội được một ít.

Đường Thời đến Xuất Khiếu sơ kỳ, đã có ba mươi bài thơ.

Thời điểm đột phá Nguyên Anh hậu kỳ, Đường Thời đã có hai mươi lăm bài, Xuất Khiếu sơ kỳ thêm năm bài, trung kỳ ba bài, hậu kỳ ba bài, đợi đến khi Đường Thời đến Xuất Khiếu hậu kỳ là có thể đạt tới con số ba mươi sáu này.

Nhưng càng có nhiều bài thơ hơn thì việc áp dụng càng khó khăn thời điểm quan trọng.

Hắn phải nhớ chúng mọi lúc mọi nơi, để lúc tới thời cái là bung ra luôn.

Hắn bắt đầu bế quan trong ba tháng.

Chế tác bia thơ, tập luyện thơ từ mới, củng cố cảnh giới mình đã có, liên hệ với bản lĩnh xuất khiếu của Nguyên Anh…

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng bên ngoài thế giới nhỏ bé bình lặng của căn phòng đá của hắn đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn.

Thang Nhai nhận được tin tức, đi tới Tổng Các, vài người quan trọng trong mười hai các Đại Hoang cũng theo tới Tổng Các.

Tiểu Tự Tại thiên bỗng thay đổi người chủ trì sự vụ, hơn nữa đã trao đổi với Thiên Chuẩn Phù Đảo, những tin tức này dần dần truyền tới đây. Đù sao Yêu tu bên kia tiếp xúc với Tiểu Tự Tại Thiên, tin tức của Thiên Chuẩn Phù Đảo cũng truyền tới Đại Hoang, huống chi việc kinh doanh của Tỳ Hưu Lâu cũng thường xuyên qua lại, tin tức xem như cũng đầy đủ.

Bọn họ căn cứ vào một loạt tin tức mình nhận được, đã suy đoán ra bước tiếp theo của Thị Phi, thậm chí không ít Đại Hoang Các đã nghĩ ra lý do từ chối, chỉ là mới đó đã nhận được tin tức bên Tổng Các truyền tới, tất cả mọi người không mở miệng được.

Bọn họ quyết định, cùng nhau đến Tổng Các bên kia xem xét.

Còn rất nhiều điều kiện, cứ từ từ mà bàn.

Mười tám cảnh Tiểu Hoang, chính là các ngôi sao bảo vệ rải rác xung quanh Khu Ẩn Tinh, chính là do các tu sĩ tạo ra, có cái là do tu sĩ đại năng tạo ra, có cắi là lấy thiên thạch ở ngoài bầu trời mà tạo ra. Phàm là có cảnh Tiểu Hoang, thì bên trong nhất định sẽ xuất hiện các loại bảo vật khiến người ta hoa cả mắt.

Mà hiện tại, một trong hai cảnh Tiểu Hoang nằm trong tay Tiểu Tự Tại Thiên, đã lộ diện.

Mười tám cảnh Tiểu Hoang, Đông Sơn có ba, Nam sơn có hai, Tây sơn có bốn, Bắc sơn có hai, còn lại có bảy cái được xác định là nằm trong tay Đại Hoang, chỉ là nó ở trong Tổng Các này.

Đường Thời đã từng hỏi Thị Phi một câu: Vì sao Đại Hoang lớn mạnh như vậy mà chỉ có một cảnh Tiểu Hoang?

Lúc đó Thị Phi trả lời: quý ở chất lượng, chứ không phải số lượng.

Đại Hoang nắm cảnh Tiểu Hoang hiển nhiên không giống với cảnh Tiểu Hoang bình thường.

Trừ bỏ một cái trong tay Đại Hoang, cũng chỉ có sáu cái, Tiểu Tự Tại Thiên có hai cảnh, nhưng một cảnh vẫn chưa tìm được chìa khóa; về phần Bồng Lai Tiên Đảo và Thiên Chuẩn Phù Đảo nắm trong tay mấy cái, lúc ấy Thị Phi không rõ lắm, nhưng tình báo bên Đại Hoang rất chuẩn, Bồng Lai Tiên Đảo có ba, Thiên Chuẩn Phù Đảo có một.

Cảnh Tiểu Hoang của bốn vùng núi Tiểu Hoang cũng không có đẳng cấp quá cao, không tìm được bảo vật cao cấp nào, sau nhiều hội mười tám cảnh Tiểu Hoang, thứ ngon trong đó càng ngày càng ít.

Nhưng những cảnh Tiểu Hoang các thì khác à, nhất là lúc này——

Thị Phi tung ra cảnh Tiểu Hoang, là nơi chưa có ai đặt chân vào.

Ai mà không muốn xem trong cảnh này có bảo vật gì.

Thang Nhai cũng rất tò mò.

Thị Phi quyết đoán như vậy, có thể nói đã hy sinh một ít lợi ích của Tiểu Tự Tại Thiên, từ đó có thể nhìn thấy quyết tâm kiến các của y.

Lúc đến tổng các, Thang Nhai gặp rất nhiều người quen.

Thiên Toán trưởng lão đã xem như người phát ngôn của Đông Nhàn đại sĩ, từ sau khi đăng tiên thất bại, tần suất Đông Nhàn đại sĩ xuất hiện ít đi, nhiều lúc không gặp được người của hắn. Lúc đầu hắn cũng rất thần bí, cao nhân luôn luôn không thích lộ mặt đã trở thành luật bất thành văn.

Lần thứ hai khi gặp Thị Phi, tu vi của y đã đến Quy Hư kỳ, sau khi thấy, Thang Nhai cảm thấy rất áp lực.

Nhưng hắn cũng hiểu, Tiểu Tự Tại Thiên xảy ra quá nhiều biến cố, không thể không để chỗ dựa cho Thị Phi. Phật môn có phương pháp quán đỉnh, có thể làm cho người ta giác ngộ, đầu tiên là đề cao lĩnh ngộ Phật pháp, sau đó có thể tăng tu vi, người bình thường thích dùng từ này để chỉ một chuyện hoặc một việc gì đó mà đột nhiêu lĩnh ngộ được, câu “đề hồ quán đỉnh” chính là xuất phát từ kinh điển của Phật môn.

Quán đỉnh: nghĩa đen là rưới nước lên đầu, cái này có nghĩa là truyền lực. Còn nghĩa đúng trong câu này chính là trí tuệ khai ngộ để trừ vô minh phiền não.

Mà bây giờ tu vi Thị Phi tăng vọt, đã không thể dùng lý do bình thường để giải thích.

Chỉ là những chuyện này trong lòng mọi người biết, cũng sẽ không nói ra.

Mọi người ngồi xuống bàn tròn, Thị Phi cũng  chắp tay cúi đầu ngồi xuống, Thiên Toán trưởng lão ngồi ở phía trước, xem xét kỹ càng chuyện này một lần nữa.

Tin đồn Tiểu Tự Tại Thiên xây các, sớm đã truyền ra ngoài, các vị Tầng chủ của mười hai các cũng chuẩn bị rồi mới tới, bản thân bọn họ chạy tới là vì cảnh Tiểu Hoang trong tay Thị Phi, lúc này không muốn nghe mấy lời râu ria khác, chỉ muốn biết tin liên quan đến cảnh Tiểu Hoang.

Nhưng muốn biết tình huống cảnh Tiểu Hoang, thì phải bàn điều kiện trước/

Thị Phi rất dứt khoát, Tiểu Tự Tại Thiên đưa cảnh Tiểu Hoang, mười hai các Đại Hoang đồng ý cho bọn họ xây các.

Nghe thì rất đơn giản, chỉ cần tính toán, nhưng đâu dễ xơi như vậy/

Cảnh Tiểu Hoang thì hấp dẫn đấy, nhưng để Tiểu Tự Tại Thiên xây các thì phải đối mặt với việc mất đi lợi ích lâu dài.

Mấy người trong mười hai các Đại Hoang đâu có ngu, cho dù cảnh Tiểu Hoang rất hấp dẫn cũng không muốn đồng ý.

Đàm phán rất nhanh rơi vào bế tắc, Thiên Toán trưởng lão biết Đông Nhàn đại sĩ đã đáp ứng Thị Phi, hiện giờ kẹt ở chỗ này khó tránh khỏi khiến người ta không hiểu được lời của Đông Nhàn đại sĩ, cho dù là vờ vịt, cũng phải cho Tiểu Tự Tại Thiên một cơ hội xây các, hắn muốn thúc đẩy sự thỏa hiệp của cuộc đàm phán này.

Cho nên Thiên Toán trưởng lão nói chuyện, hắn nói không nhiều lắm, nhưng lại thay Thị Phi lật bài tẩy của Tiểu Tự Tại Thiên lên.

“Cảnh Tiểu Hoang này tên là Thế ngoại Đào Nguyên.”

Im lặng.

Rất yên tĩnh.

Tất cả những người biết cảnh này, hầu như không thốt lên được lời nào.

Một lúc lâu sau, Thang Nhai mới tìm lại được giọng nói của mình, khô khốc hỏi: “Có phải là….cảnh xuất hiện sau khi thiền sư Khô Diệp ra khỏi Bán Luân Nguyệt không?”

Câu trả lời thực sự rõ ràng, nhưng rất ít người muốn tin nó.

Tiểu Tự Tại Thiên nắm hai cảnh, một cảnh có chìa khóa, một cảnh không có chìa khóa. Nhưng người ngoài không biết —— Thiền sư Khô Diệp lúc trước đại chiến với tà ma bên bờ Đông Hải, vô tình tiến vào trong Bán Luân Nguyệt, lại chiếm được một cảnh Tiểu Hoang này, từ đó về sau có cảnh Tiểu Hoang thứ mười tám, nhưng cảnh này có phải là “Thế Ngoại Đào Nguyên” hay không vẫn không được chứng thực, mà bây giờ lại…

Nếu như là cảnh này, mười hai các Đại Hoang có thể nhượng bộ.

Nhưng bọn họ…

Sau tất cả, vấn đề này rất rủi ro.

Tàng Các thì hám lợi hơn, cho nên lúc đàm phán, Thang Nhai nói ra luôn được lòng người: “Cảnh này thật sự là cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên? Nếu đúng là vậy, tại sao Tiểu Tự Tại Thiên lại đưa nó ra? Ngươi nỡ sao? Còn nữa làm sao để chứng minh đây thật sự là cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên?”

Một loạt câu hỏi được ném ra, Thị Phi trả lời từ tốn từng câu một.

“Nếu Thiền sư Khô Diệp năm đó chưa từng lừa gạt Phật tu Tiểu Tự Tại Thiên, cảnh này chính là Thế Ngoại Đào Nguyên. Cục diện Tiểu Tự Tại Thiên đang lâm vào sự khốn cùng, mấy vật ngoài thân có xá gì, nếu muốn chứng minh —— chỉ cần phái người tiến vào cảnh này, có hay không, tự có kết luận.”

Cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên, nghe nói là do tiên nhân thượng giới lưu lại.

Khác với tiên cung Thanh Điểu từ thượng giới đưa xuống. nếu là cảnh Tiểu Hoang thì vào lúc nào cũng được, chỉ cần có chìa khóa. Giá trị của một cảnh Tiểu Hoang cũng ổn định so với tiên cung Thanh Điểu sáu mươi năm xuất hiện một lần. Lợi hại, ưu khuyết ra sao, bọn họ tự biết rõ.

Cuộc đàm phán này kéo dài hai ngày, kết quả cuối cùng là Tiểu Tự Tại Thiên và Đại Hoang mỗi người lùi một bước.

Nếu cảnh Tiểu Hoang là thật, Thị Phi đưa ra Thế Ngoại Đào Nguyên, mà mười hai các Đại Hoang cũng cho một cơ hội xây các.

Đối với cả hai bên, đây là một cuộc phiêu lưu.

Nếu Thị Phi muốn xây các, đầu tiên là phải lấy được mười hai ấn Thiên Cắc, đó là chìa khóa dể mỗi một các Đại Hoang kiểm soát toàn bộ khu vực, giống như bảo vật vậy, nếu rơi vào tay người lạ, ai biết đối phương có biết cách mở hay không?

Một canh bạc lớn …

Để đảm bảo tính công bằng, mười hai các lựa chọn vài tu sĩ trong tầng thứ nhất, cùng Thị Phi tiến vào cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên xác thức thật giả, thuận tiện thăm dò.

Sau khi họp xong, thì mười hai các Tiểu Hoang lấy tu vi của Thị Phi và người y mang theo làm chuẩn, thiết lập cửa ải, nếu qua thì sẽ đưa ấn Thiên Các của bản Các cho Thị Phi, đồng thời Thị Phi có thể lựa chọn người trong các để đối chiến

Phương pháp này chắc chắn có những nguy hiểm và cơ hội, nhưng cả hai bên đều đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Thứ nhất, thiết lập cửa ải, thậm chí khống chế tu vi của tu sĩ và tu sĩ Tiểu Tự Tại Thiên đối chiến ở trình độ ngang bằng với Thị Phi; thứ hai, Thị Phi có thể chọn người thua trận ra giúp mình, nhưng trong này cũng tồn tại nguy cơ —— rốt cuộc người lựa chọn ra có thật lòng giúp y không thì không chắc; thứ ba, mười hai ấn Thiên Các quá quan trọng với mười hai các, nhất định phải bảo trì toàn thắng.

Chính ra, điều kiện đối với Tiểu Tự Tại Thiên tương đối khắc nghiệt, nhưng Thị Phi nắm trong tay không ít biến cục.

Rốt sau sự tình ra sao còn phải xem vào vận may và thực lực cộng lại.

Cuộc đàm phán này dừng lại ở đây, mọi người hẹn hai tháng sau, Thị Phi thông báo địa điểm, tụ tập ở thành Hoàng Sa này, mở cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên, mà mười hai các trở về chọn người.

Trên đường về, Thang Nhai bắt đầu đau đầu, người trong lý tưởng của hắn có thể đồng hành với Thị Phi vào cảnh Thế Ngoại Đào Nguyên chỉ có thể là Đường Thời.

Tên súc vật này có quen biết Thị Phi, nói không chừng sẽ moi ra nhiều tin tình báo.

Lần trước từ Đường Thời từ Tiểu Tự Tại Thiên về, cũng nói không ít tình báo, phái Đường Thời đi tuyệt đối là một quyết định cực kỳ chính xác, nhưng vấn đề là —— Đường Thời còn ở tầng hầm đấu sống đấu chết với tên biến thái Lục Từ kia, mà quy định của bọn họ là phải tìm tu sĩ tầng thứ nhất tham gia.

Thang Nhai muốn trầm cảm, vừa mới trở lại Tàng Các, đi vào tầng hầm, nhìn thấy một tu sĩ quen thuộc trong tầng hầm, liền kéo lại hỏi: “Lục Từ và Thời Độ sao rồi?”

Người nọ không chút nghĩ ngợi đáp luôn: “Vẫn thế, đang đánh nhau.”

Khóe miệng giật giật, xem ra vấn đề lớn nhất trước mắt là, để cho Đường Thời buông Lục Từ ra, tiến lên tầng thứ nhất rồi nói sau.

Hôm đó Thang Nhai đi tìm Đường Thời, Đường Thời nghe xong “à” một tiếng, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Thang Nhai cảm thấy kỳ quái: “Ngươi làm gì vậy?”

Đường Thời nói: “Tìm Lục Từ.”

Thang Nhai: “…” Ngươi đi chết đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện