Bỏ xuống? Đường Thời cầm quân cờ trong tay, quay đầu nhìn y với ánh mắt kỳ lạ: “Quân cờ này có chuyện gì à?”

Thị Phi muốn nói, nhưng nói không nên lời, mấy chuyện này không nên nói.

“Ngươi buông xuống trước đi.”

Đường Thời không hỏi ra được nguyên nhân từ Thị Phi, dễ gì từ bỏ? Hắn cười lạnh: “Ngươi bảo buông, là ta phải buông sao?”

Tên này coi mình là cái rốn của vũ trụ đó hả?

Đường Thời không thèm để ý nữa, tự xem xét quân cờ kia, không ngờ Thị Phi vươn tay muốn đoạt đi. Đường Thời giận dữ, mắng một tiếng “Lừa trọc chết bầm”.

Ánh mắt Thị Phi lạnh lùng, cái tên này nói chuyện chẳng bao giờ thèm để tâm đến ai, chả biết khi nào mới sửa được tật xấu này.

Người luôn khắc chế như Thị Phi vốn sẽ không thích loại tác phong của Đường Thời, nhưng không biết từ lúc nào y luôn có ảo giác “Nếu tên này không như thế thì đã không phải là Đường Thời.”

Y không nói chẳng ràng, vừa chuyển tay, dùng Tả Hữu Xuyên Hoa thủ đoạt lấy quân cờ trong tay hắn đặt lại vị trí ban đầu trên bàn cờ.

Thị Phi đứng trước mặt Đường Thời, giữa hắn và bàn cờ kia

Đường Thời lạnh lùng híp mắt, nói: “Lừa trọc đáng ghét, ngươi ngang ngược như thế, chúng ta còn làm bạn được à?”

“…” Thị Phi ngước mắt lên, không hề nhượng bộ, chỉ nói, “Đừng làm người đánh cờ.”

Lần này, đến lượt Đường Thời không nói lời nào.

Hắn giơ tay lên rồi chẳng hiểu sao lại đặt xuống. Cuối cùng thở dài: “Nếu không phải giao tình không cạn với ngươi, e là ta đã trực tiếp đánh một chưởng rồi đấy. Đằng sau ván cờ này có cơ quan, không tin thì ngươi thử xem.”

Cơ quan?

Thị Phi nhíu mày, nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy Đường Thời nghiêm trang chỉ chỉ phía sau y, Thị Phi rốt cục vẫn quay đầu lại. Ngay trong nháy mắt, thanh Trảm Lâu Lan của Đường Thời đã đặt trên cổ Thị Phi.

“A.”

Đường Thời nở nụ cười, hàn khí của Trảm Lâu Lan Kiếm kia thấm vào cổ Thị Phi, hắn cảm thấy Thị Phi ngốc quá, “Sao ngươi lại không nghĩ tới khả năng ta lừa ngươi nhỉ?”

Thị Phi bị lừa không phải chỉ mới lần một lần hai, y mím môi, trong lòng không phải không giận, chỉ là cơn giận này đến nhẹ nhàng đi cũng như mây khói, trong mắt chẳng còn dấu vết gì”Hà tất phải thế?”

“Ngươi nói cho ta biết, vì sao bảo buông xuống, ta thả ngươi. Bằng không…”

Cổ tay Đường Thời run lên, cười đến phúc hậu, “Tuy nói ở đây chỉ là một luồng linh thức của ngươi, nhưng nếu là thuật hóa thân e rằng vẫn cần tiêu hao lượng linh lực nhất định, ngươi có biến mất hay không là do ngươi khống chế. Nếu ta chém ngươi, không biết ngươi có còn bình an vô sự không?”

Thị Phi chậm rãi nghiêng nửa người, sau đó nói: “Chuyện ta còn không biết thì sao nói cho ngươi được?”

Dứt lời, Thị Phi trước mắt hắn đã biến mất, Đường Thời giật mình muốn né nhưng muộn rồi, thân hình Thị Phi lần nữa ngưng tụ sau lưng hắn, vươn tay đánh vào gáy hắn.

Đường Thời chỉ cảm thấy gáy mình bị đập trúng, sau đó một luồng sức mạnh ôn hòa chui vào thức hải hắn, hắn mất ý thức ngay lập tức.

Một tay xách Đường Thời, Thị Phi không nhịn được thở dài một hơi, nói: “Nếu có thể nói, đã sớm nói với ngươi rồi.”

Chính là vì không thể nói, nên y mới lo lắng đề phòng như thế.

Mà cái tên này vẫn vô tâm vô phế.

Nhưng nghĩ lại, hắn đã bao giờ trân trọng tình cảm của mình đâu?

Thị Phi nở nụ cười khổ khó nén, tay xách Đường Thời tiến về phía trước hai bước sau đó nâng tay lên nhìn ván cờ, di chuyển vị trí mấy quân trắng. Ngón tay đi từng bước một, lát sau bàn cờ đã biến lớn.

Trong này đích thật có cơ quan, Đường Thời nói không sai.

Khi y vừa quay đầu lại đã phát hiện, nhưng mục đích Đường Thời nói cho y biết nơi này có cơ quan có lẽ chỉ là tính kế y thôi. Chắc Đường Thời không ngờ Thị Phi vừa liếc mắt đã nhìn thấu cơ quan trong này chứ?

Tiếng “ầm ầm” kéo dài, bàn cờ kia chậm rãi mở ra, sau đó Thị Phi nhìn thấy một khoảng không nhỏ dần về phía trước.

Trông như là… hình hồ lô?

Thị Phi nhíu mày, nhớ lại tình hình trước khi từ thôn Hạnh Hoa đến đây, cẩn thận tính toán, phát hiện dự cảm của mình quả nhiên rất chính xác.

Hình hồ lô, thôn Hạnh Hoa ở dưới đáy của hồ lô, nhìn qua thì rất rộng nhưng sau khi qua vực sâu sẽ dần hẹp lại, tiếp đó lại rộng ra một chút, chính là nơi này, rồi lại nhìn thấy vách tường này —— đã gần đến miệng bình hồ lô.

Bây giờ y đã đánh ngất Đường Thời, dù sao tu vi Đường Thời vẫn còn kém y, lại thêm Thị Phi là Phât tu, nên chẳng hề để tâm đến hành vi tấn công của Đường Thời.

Thị Phi cúi đầu nhìn Đường Thời hoàn toàn ngất trong tay y, mặc dù biết phía trước rất nguy hiểm nhưng chỉ có thể mang Đường Thời đi cùng.

Hóa thân bên ngoài của y cũng không có cách hóa cả Đường Thời theo.

Trong bóng tối dày đặc, Thị Phi quay đầu nhìn bàn cờ kia.

Sự suy tư và suy đoán trong mắt y đột nhiên tỏ lộ, Những văn tự ghi phía sau núi Thương, y không nói lời nào với Đường Thời. Trong đó ghi lại bí mật kinh thiên động địa, hẳn thiền sư Khô Diệp đã nhìn thấy ghi chép trên đó ở thời điểm gần như dầu cạn đèn tắt, sau đó mới làm những chuyện kia lần nữa.

Nhưng Đường Thời rốt cuộc…

Thị Phi đột nhiên giơ tay lên, ấn đuôi lông mày mình, dằn lại những cảm xúc lộ rõ, rồi bay lên không rời đi, đến gần lối ra.

Bên ngoài là ánh sáng trong xanh mênh mông, hẳn là một nơi khác.

Thị Phi dừng một chút, không nghe thấy tiếng động bên ngoài, lúc này mới bước ra, không ngờ trong nháy mắt—— một đường kiếm quang chém về phía y! Tu vi người nọ cao hơn Thị Phi!

Y giơ tay lên đỡ theo bản năng, cả bàn tay biến thành màu ngọc bích, lập tức nghe thấy tiếng đá và kim loại va chạm, Thị Phi đã xách Đường Thời lui xa.

“Hóa ra là các ngươi!”

Có người “ồ” một tiếng.

Thị Phi giương mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện có rất nhiều người xung quanh họ.

Những người này đều là tán tu đảo Bồng Lai, trong sáu người thì có một tán tu nhất kiếp, ba tán tu Nhị kiếp, hai tán tu tam kiếp, kỳ thực mấy người này vào đây cầu may thôi.

Bọn họ vốn thấy có người trong bầu tiên, tưởng là có tu si lợi hại. Ban đầu họ nghĩ nên lập tức rời đi, nhưng họ có tận sáu người, lại không biết nghe được từ đầu trong tiên cung có máu Vương Mẫu, cho nên cực kỳ để ý. Mấy người bọn họ gộp lại mà không xử lý được hai tên tu sĩ cao cấp à, chỉ cần bọn họ cùng nhau ra tay là làm được tất.

Vừa mới chuẩn bị xong, ai ngờ người xuất hiện lại là Đường Thời và Thị Phi.

Tu vi của hai người này thật sự thấp ngoài dự đoán, tuy rằng không biết bọn họ tiến vào kiểu gì, nhưng giờ—— chỉ cần ra tay là được!

Thị Phi nhận ra hai người trong đó, y đã gặp qua.

Thị Phi cũng không vội, chỉ nhẹ nhàng buông lỏng tay, chẳng hiểu sao lại cười thầm, bỗng cảm thấy tình huống thế này cứ để Đường Thời ra sân là hợp lý nhất. Do đó, y khẽ động ngón tay, giải trừ phong bế cho Đường Thời, hắn liền tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, Đường Thời chuẩn xác đánh một chưởng về phía Thị Phi.

Nhưng rủi thay, bóng dáng Thị Phi bỗng chốc trở nên hư vô, hiển nhiên chẳng ăn thua gì rồi.

Đường Thời suýt chút nữa phun máu, chỉ vào mũi Thị Phi mắng: “Con lừa trọc chết tiệt, ngươi muốn làm ta tức chết đấy à! Vừa xuất hiện liền tìm được nơi này thì tưởng mình giỏi lắm hả? Ta nói cho người biết, chúng ta không phải cùng một dạng người, không hề chung đường!”

Hắn không để ý tới tình hình chung quanh, liên tục chửi bới Thị Phi.

Lần này, sáu người vốn tưởng rằng bọn họ là đồng bọn bỗng nhiên chẳng hiểu mô tê gì hết.

Lúc này, Đường Thời mới trơ mặt quay đầu lại, cười với sáu người họ: “Ai da, chư vị tiền bối, người này đắc tội với các người là lỗi của y, nhất định là y đã đắc tội với mọi người, vừa nãy ta còn đang hôn mê, chẳng biết gì hết”

Mọi người: “…” Đừng có vờ vịt.

Đường Thời tiếp tục lải nhải: “Thật đó, các vị phải tin ta, ta chỉ là kẻ tham sống sợ chết, sợ thật đó nha…”

Hắn nâng tay sờ sờ vành tai mình, lại giơ ngón út lên, khẽ động, Thị Phi nhìn thấy động tác nhỏ này thì hiểu ngay.

Đường Thời đi về phía trước hai bước, hành lễ với từng người một, sau đó sờ sờ mặt mình nói: “Nếu các ngươi nhìn ta khó ở thế thì… —— để ta đánh một trận với các ngươi ha!”

Đột nhiên đổi giọng, cũng như ánh mắt Đường Thời bỗng nhiên sắc bén.

Mới vừa rồi tuy Đường Thời không thể phản ứng với tình hình xung quanh, nhưng ít nhất cũng biết bên ngoài xảy ra chuyện. Chưa nói đến việc vốn không quen biết gì, còn chưa biết trên người họ có bảo vật hay không đã ra tay rồi, thế này không phù hợp với nguyên tác của phường trộm cướp đâu nha! Cướp của ăn mày thì không phải kẻ cướp chân chính!

Đám người này quả thực đang vi phạm tín ngưỡng cướp giật của Đường Thời. Làm một tên ăn trộm hàng thật giá thật, Đường Thời thấy mình có nghĩa vụ truyền thụ kỹ năng ăn trộm chân chính cho bọn họ.

Cái gì gọi là bản lĩnh?

Bản lĩnh lớn nhất của Đường Thời bây giờ là gì?

Chiến đấu với người khác, lợi thế lớn nhất là gì?

Sau khi suy nghĩ kỹ những vấn đề này, Đường Thời nở nụ cười—— ưu thế lớn nhất của hắn bây giờ là chạy rất nhanh!  

Không chỉ mỗi Đường Thời chạy nhanh, mà đồng bọn của hắn, lừa trọc Thị Phi cũng chạy nhanh không kém, một người dùng thơ ca, một người dùng thuật hóa thân. Đánh một trận thì đã sao? Đánh không lại thì chạy, trong Tiên cung, không thể đánh suông được!

Sau khi chém một nhát về phía tu sĩ đối diện mình, Đường Thời lui nhanh về, đứng quay lưng về phía Thị Phi, hắn bật cười, thổi lưỡi kiếm Trảm Lâu Lan cũ nát của mình, tự cho mình rất chi là uy dũng, cười nói: “Lừa trọc, dám đánh không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện