Lâm Tái cùng Lục Vũ tu luyện công pháp đối lập nhưng hỗ trợ lẫn nhau, cộng thêm tác dụng tâm ý tương thông của Thần Thú đan, học theo phương pháp giao triền tinh thần lực của lang nhân cùng Bái thú kia, thật sự giống như thú nhân cùng ma thú vậy, có thể hợp tác kháng địch!
Những chuyện này đều phát sinh trong chớp mắt, vào lúc này, con Bái thú kia đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, bầy ma thú đang vây công bọn họ giống như uống máu gà vậy, lập tức trở nên vô cùng hung hãn!
Lục Vũ có thể cảm nhận được, một cỗ tinh thần lực đang khuếch tán ra từ trên người lang nhân kia, mà những con Ma Lang tiếp xúc cỗ tinh thần lực này, đều trở nên vô cùng hung hãn!
Lang nhân này và con Bái thú trên tay hắn, có thể nói là mấu chốt của trận chiến này! Lục Vũ cùng Lâm Tái không cần lên tiếng, liền chạy nhanh về phía đối phương, nhưng bọn họ còn chưa đi được vài bước, liền có hai con cự lang ngăn trước người bọn họ.
Ma thú cấp 9, còn một lần hai con!
Kinh nghiệm đối địch của Lục Vũ cùng Lâm Tái cũng không nhiều, nếu lực phòng ngự trên người cũng không tệ, chỉ sợ đã chết dưới móng vuốt của hai con ma thú cấp 9 này rồi!
Hơn nữa, nhìn tình huống hiện giờ, gã lang nhân kia muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, cho nên bản thân hắn cũng thường dùng tinh thần lực đánh lén, điều này khiến cho tình huống của hai người bọn họ càng không xong.
Sau khi gã lang nhân kia lại đánh lén một lần nữa, một con cự lang đột nhiên thoát khỏi vòng chiến, phát ra một cái ma pháp cao cấp về phía bọn họ — Đóng Băng Ngàn Dặm.
Ma pháp này cũng không thể tổn thương được Lục Vũ cùng Lâm Tái, nhưng cũng hạn chế hành động của bọn họ trong một trình độ nhất định. Cùng lúc đó, con cự lang còn lại đang giao đấu với bọn họ, liền cắn về phía chân Lục Vũ!
Con cự lang này đã phát hiện, răng của nó rất khó cắn phá vảy Lâm Tái, mà ma pháp của chúng nó, cũng không thể thương tổn được Lục Vũ. Áo choàng trên người Lục Vũ có thể ngăn cản công kích ma pháp, cũng không nhất định có thể ngăn cản công kích vật lý!
Đuôi Lâm Tái đột phá ra khỏi tảng băng, Lục Vũ cũng đã dùng linh lực trong cơ thể đánh nát tảng băng bên cạnh mình, đúng lúc này, con cự lang kia đã cắn vào chân Lục Vũ! Tốc độ của nó rất nhanh, cũng nắm chắc thời cơ, thậm chí làm cho Lục Vũ không có thời gian sử dụng pháp bảo phòng ngự.
Lúc trước Lục Vũ bị Lâm Tái đập trúng một phát văng xuống đất, hiện tại, đương nhiên sau khi bị cự lang cắn trúng, suýt chút nữa bị cắn đứt chân!
Trên đùi truyền đến đau nhức khiến cho Lục Vũ hô đau một tiếng, sau đó hắn không chút nghĩ ngợi, điều khiển phi kiếm đâm về phía con cự lang kia.
Cự lang kia bị đâm một nhát, thống khổ tru lên một tiếng, Lâm Tái cũng phát ra một tiếng rống thật lớn, giống như thống khổ, lại giống như uy hiếp.
Mà sau khi hắn rống xong, đột nhiên quẩy đuôi, liền từ mặt đất bay lên!
Trước đó, cho dù Lâm Tái có thể bay giữa không trung, đều dựa vào sự trợ giúp của Mony, nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn dựa vào năng lực của mình mà bay giữa không trung, trên lưng còn mang theo Lục Vũ.
Trước kia, Lục Vũ luôn tràn ngập ảo tưởng cưỡi rồng, Lâm Tái cũng hy vọng mình có thể tự nhiên bay lượn trên không trung. Nhưng đến lúc này, bọn họ đều không có loại tâm tình thanh thản này.
“Rống!” Lâm Tái lại rống lên một tiếng, sau đó há miệng, một đoàn hỏa diễm từ trong miệng hắn phun ra ngoài, đốt cháy đen con cự lang vừa rồi cắn Lục Vũ bị thương.
Lục Vũ ôm lấy Lâm Tái, dự định dùng thần thức chỉ huy phi kiếm của mình công kích, liền bị tinh thần lực của gã lang nhân kia công kích đầu choáng não trướng, dưới tình huống như thế, hắn chỉ có thể áp súc thần trí của mình lần thứ hai, mới đỡ hơn một chút.
Lâm Tái bay giữa không trung, còn đại phát thần uy, liên tục phun ra hỏa cầu, sau khi đốt trụi con cự lang cấp 9 kia, mới giật mình phát hiện, trong cơ thể của hắn, đã hoàn toàn không còn năng lượng để tiếp tục bay nữa!
Tất cả ma pháp sư cao cấp đều lâm vào khổ chiến, Lục Vũ trên người hắn cũng bị thương, có lẽ cũng không còn bao nhiêu năng lượng. Vào lúc này, nếu hắn rơi xuống…
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tái, chính là dùng ma hạch khắc ma pháp không gian lúc trước Rammus cho hắn đêm Lục Vũ thuấn di đi!
Bất quá, ngay khi hắn dự định chạy trốn, xa xa đột nhiên sáng lên kim quang, sau đó một nữ nhân mặc áo giáp kim sắc, quơ một thanh đại kiếm kim sắc xuất hiện trước mặt bọn họ, chính là Mony!
“Khốn khiếp!” Mony mắng to một tiếng, không chút nghĩ ngợi, liền quơ đại kiếm trong tay về phía gã lang nhân kia, nhưng phản ứng của gã lang nhân kia lại không hề chậm, sau khi hắn phát ra tinh thần công kích, liền chỉ huy con cự lang cấp 9 còn lại và hai con cự lang cấp 8 nhằm về phía Mony, còn mình thì chạy nhanh về phương xa.
Hắn thoạt nhìn đã rất già, nhưng dù sao cũng là thú nhân, lúc này tốc độ chạy trốn lại vô cùng vô cùng nhanh!
“Đáng giận!” Mony đã đạt tới cấp bậc pháp thần, theo lý một pháp thánh tuyệt đối không thể đào tẩu trước mặt bà, nhưng cố tình hiện giờ bà đang ở hình người chứ không phải hình dáng Nagas, hơn nữa lực lượng của bà cường đại chứ không phải tinh thần lực, cho nên cái công kích tinh thần lực của gã lang nhân kia, đúng lúc cản trở bà một chút!
Mà khi bà kịp thời phản ứng chuẩn bị truy đuổi, Lâm Tái từ trên không trung rơi xuống!
Tình huống của cháu mình cùng Lục Vũ không ổn, Mony cũng không tiện truy kích kẻ địch, bà thả ra một đoàn quang mang kim sắc tiếp được Lâm Tái, sau đó không hề nói chuyện, trực tiếp mang theo Lâm Tái cùng Lục Vũ vào cái lều trại tốt nhất trong doanh địa!
Sau khi gã lang nhân kia rời đi, bầy ma thú công kích sứ đoàn liền rút lui, sứ đoàn tránh không được xuất hiện thương vong, nhưng đáng mừng chính là, ma pháp sư cao cấp mặc dù bị thương nhưng không ai tử vong.
Trong tất cả mọi người, tình trạng tốt nhất, tuyệt đối là người luôn trốn trong vòng bảo vệ, chưa từng chiến đấu với bất cứ con ma thú nào – Elina.
Elina nhìn những người đó thu thập thi thể, muốn động thủ hỗ trợ lại bị Larry ngăn cản, nàng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn người khác làm việc, nhưng cũng may nàng rất nhanh tìm được việc mình có thể làm — đưa thuốc trị thương cho người bị thương.
Chờ đến khi doanh địa tạm ổn, Đức Lôi Khắc mới thở phào một hơi, mà lúc này, trời cũng đã sáng.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó ăn chút gì đi, tiếp theo, chúng ta sẽ cấp tốc lên đường!” Đức Lôi Khắc lên tiếng, những người khác đều gật đầu tán thành. Elina cũng lí nhí mà mở miệng: “Bọn họ, bọn họ vào lều trại của ta.”
Đúng vậy, lều trại xinh đẹp nhất hoa lệ nhất trong doanh địa, tuyệt đối là Elina. Lại nói tiếp, thật ra lều trại của Lục Vũ cùng Lâm Tái cũng là không tệ, tài liệu cũng rất tốt, nhưng bọn họ là nam nhân, mà Mony là một nữ nhân, thẩm mỹ của nam nhân cùng nữ nhân luôn không giống nhau.
Hiện giờ trong lều trại, Lâm Tái được Mony dùng kim quang bao phủ hồi lâu đã không có gì đáng lo, thậm chí bởi vì trước đó chiến đấu còn có dấu hiệu đột phá. Nhưng Lục Vũ thì khác, thể chất của hắn cùng Mony Lâm Tái hoàn toàn bất đồng, năng lượng kim sắc cũng có thể trị thương cho hắn nhưng sẽ khiến cho hắn đau đớn không chịu nổi… (Năng lượng kim sắc có thuộc tính thuần dương, còn Lục Vũ có thể chất thuần âm)
Lúc bắt đầu Lục Vũ vẫn thanh tỉnh, nhưng sau khi trị thương một hồi, hắn đau đến hôn mê.
“Bà ngoại không cần trị thương cho hắn nữa đâu!” Lâm Tái đột nhiên mở miệng, thấy chân Lục Vũ gần như đứt lìa, vừa đau lòng lại đau chân.
Vừa rồi con cự lang kia cắn trúng Lục Vũ, hắn cảm thấy chân mình cũng đau nói không nên lời, mà hiện tại Mony trị thương cho Lục Vũ, Lục Vũ thống khổ, hắn cũng cảm thấy toàn thân cao thấp đau đớn không thôi!
Hắn có thể chia sẻ thống khổ cho Lục Vũ sao? Mà hắn là người chia sẻ thống khổ đã đau đến mức này, vậy Lục Vũ còn đau đớn hơn đi? Nếu như vậy, hắn tình nguyện nghĩ biện pháp khác trị thương cho Lục Vũ, dù sao hắn nhất định có thể nối liền xương cốt cho Lục Vũ!
“Nếu như vậy, ta đưa các ngươi đến thành Kerr trước nha?” Mony mở miệng, bà không có phương pháp trị liệu khác, nhưng những người đó sẽ có cách đi?
“Bà ngoại, trước đó bà đưa mẹ đến thành Kerr phải không?” Nghĩ đến Mony vẫn luôn không xuất hiện, hiện giờ đột nhiên xuất hiện nhưng không có hình dáng Caroline đâu, Lâm Tái mở miệng hỏi.
“Ừ, may mắn ta trở về sớm!” Mony lòng còn sợ hãi mà mở miệng, nếu không phải Caroline và tên Kha Đức Nhạc kia khanh khanh ta ta trước mặt bà khiến bà buồn nôn, có lẽ hôm sau bà mới trở lại… May mắn, may mắn bà đã trở lại!
“Nếu bà ngoại không trở về, chúng ta cũng sẽ chạy thoát!” Lâm Tái nhìn về phía Mony, hắn nói như vậy, cũng không muốn làm cho đối phương có cảm giác tội lỗi.
“Các ngươi có biện pháp chạy trốn? Vậy tại sao còn đánh nhau? Không thể bỏ chạy ngay từ đầu sao?” Mony vỗ đầu Lâm Tái một cái, lại nói: “Cũng do ta không tốt, biết rõ ma thú trên thảo nguyên nhiều nhất chính là sói, nhưng ta lại không để ý tới.”
Lâm Tái nhìn bộ dáng uể oải của Mony, nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết, Mony đã không còn nhỏ tuổi, nhưng bởi vì số lượng Nagas quá ít, trên cơ bản bà chưa từng rời khỏi Thần Thú điện, dưới tình huống như thế, làm sao có thể trông cậy vào Mony có kinh nghiệm có lòng cảnh giác chứ?
Nhưng tình huống hiện tại của Lục Vũ, quả thật rất thê thảm… Lâm Tái cảm thụ đau đớn từ Lục Vũ truyền đến, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Bà ngoại, lúc trước ta vừa tới Thần Thú điện, hắn… Có phải cũng không thoải mái hay không?” Khi đó hắn hôn mê, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vô cùng đau đớn, mà khi hắn cảm thấy rất đau rất đau, hình như có người chia sẻ nỗi thống khổ của hắn?
Trước đó Lâm Tái không có nghĩ đến chuyện này, nhưng vừa rồi, hắn lại cảm giác Lục Vũ đang rất đau đớn, liền đột nhiên nghĩ đến, khi đó Lục Vũ hẳn là cũng rất đau.
Cảm giác đau đớn khi vảy bị tróc ra cũng không dễ chịu gì, hắn bị một lần cũng không muốn nếm thử lần thứ hai, nhưng Lục Vũ cũng nếm qua một lần?
“Đúng vậy, thân thể hắn rất khỏe mạnh, nhưng khi ngươi đau đớn dường như hắn cũng bị theo, đau đến mặt mũi trắng bệch đứng cũng không vững… Nếu không phải như vậy, ta cũng không thoải mái tiếp nhận hắn như vậy.” Mony trả lời, khi đó Lâm Tái biến dị đều là vì ăn đồ của Lục Vũ, tận mắt nhìn thấy đứa cháu mình vừa gặp mặt cứ như vậy chết đi, sao bà có thể không oán hận chứ?
“Ta đã biết.” Lâm Tái mở miệng, loại cảm giác này, giống như có một con mèo nhỏ đang gãi tâm của hắn vậy, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy, lại cảm thấy vô cùng cao hứng.
Những chuyện này đều phát sinh trong chớp mắt, vào lúc này, con Bái thú kia đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, bầy ma thú đang vây công bọn họ giống như uống máu gà vậy, lập tức trở nên vô cùng hung hãn!
Lục Vũ có thể cảm nhận được, một cỗ tinh thần lực đang khuếch tán ra từ trên người lang nhân kia, mà những con Ma Lang tiếp xúc cỗ tinh thần lực này, đều trở nên vô cùng hung hãn!
Lang nhân này và con Bái thú trên tay hắn, có thể nói là mấu chốt của trận chiến này! Lục Vũ cùng Lâm Tái không cần lên tiếng, liền chạy nhanh về phía đối phương, nhưng bọn họ còn chưa đi được vài bước, liền có hai con cự lang ngăn trước người bọn họ.
Ma thú cấp 9, còn một lần hai con!
Kinh nghiệm đối địch của Lục Vũ cùng Lâm Tái cũng không nhiều, nếu lực phòng ngự trên người cũng không tệ, chỉ sợ đã chết dưới móng vuốt của hai con ma thú cấp 9 này rồi!
Hơn nữa, nhìn tình huống hiện giờ, gã lang nhân kia muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, cho nên bản thân hắn cũng thường dùng tinh thần lực đánh lén, điều này khiến cho tình huống của hai người bọn họ càng không xong.
Sau khi gã lang nhân kia lại đánh lén một lần nữa, một con cự lang đột nhiên thoát khỏi vòng chiến, phát ra một cái ma pháp cao cấp về phía bọn họ — Đóng Băng Ngàn Dặm.
Ma pháp này cũng không thể tổn thương được Lục Vũ cùng Lâm Tái, nhưng cũng hạn chế hành động của bọn họ trong một trình độ nhất định. Cùng lúc đó, con cự lang còn lại đang giao đấu với bọn họ, liền cắn về phía chân Lục Vũ!
Con cự lang này đã phát hiện, răng của nó rất khó cắn phá vảy Lâm Tái, mà ma pháp của chúng nó, cũng không thể thương tổn được Lục Vũ. Áo choàng trên người Lục Vũ có thể ngăn cản công kích ma pháp, cũng không nhất định có thể ngăn cản công kích vật lý!
Đuôi Lâm Tái đột phá ra khỏi tảng băng, Lục Vũ cũng đã dùng linh lực trong cơ thể đánh nát tảng băng bên cạnh mình, đúng lúc này, con cự lang kia đã cắn vào chân Lục Vũ! Tốc độ của nó rất nhanh, cũng nắm chắc thời cơ, thậm chí làm cho Lục Vũ không có thời gian sử dụng pháp bảo phòng ngự.
Lúc trước Lục Vũ bị Lâm Tái đập trúng một phát văng xuống đất, hiện tại, đương nhiên sau khi bị cự lang cắn trúng, suýt chút nữa bị cắn đứt chân!
Trên đùi truyền đến đau nhức khiến cho Lục Vũ hô đau một tiếng, sau đó hắn không chút nghĩ ngợi, điều khiển phi kiếm đâm về phía con cự lang kia.
Cự lang kia bị đâm một nhát, thống khổ tru lên một tiếng, Lâm Tái cũng phát ra một tiếng rống thật lớn, giống như thống khổ, lại giống như uy hiếp.
Mà sau khi hắn rống xong, đột nhiên quẩy đuôi, liền từ mặt đất bay lên!
Trước đó, cho dù Lâm Tái có thể bay giữa không trung, đều dựa vào sự trợ giúp của Mony, nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn dựa vào năng lực của mình mà bay giữa không trung, trên lưng còn mang theo Lục Vũ.
Trước kia, Lục Vũ luôn tràn ngập ảo tưởng cưỡi rồng, Lâm Tái cũng hy vọng mình có thể tự nhiên bay lượn trên không trung. Nhưng đến lúc này, bọn họ đều không có loại tâm tình thanh thản này.
“Rống!” Lâm Tái lại rống lên một tiếng, sau đó há miệng, một đoàn hỏa diễm từ trong miệng hắn phun ra ngoài, đốt cháy đen con cự lang vừa rồi cắn Lục Vũ bị thương.
Lục Vũ ôm lấy Lâm Tái, dự định dùng thần thức chỉ huy phi kiếm của mình công kích, liền bị tinh thần lực của gã lang nhân kia công kích đầu choáng não trướng, dưới tình huống như thế, hắn chỉ có thể áp súc thần trí của mình lần thứ hai, mới đỡ hơn một chút.
Lâm Tái bay giữa không trung, còn đại phát thần uy, liên tục phun ra hỏa cầu, sau khi đốt trụi con cự lang cấp 9 kia, mới giật mình phát hiện, trong cơ thể của hắn, đã hoàn toàn không còn năng lượng để tiếp tục bay nữa!
Tất cả ma pháp sư cao cấp đều lâm vào khổ chiến, Lục Vũ trên người hắn cũng bị thương, có lẽ cũng không còn bao nhiêu năng lượng. Vào lúc này, nếu hắn rơi xuống…
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tái, chính là dùng ma hạch khắc ma pháp không gian lúc trước Rammus cho hắn đêm Lục Vũ thuấn di đi!
Bất quá, ngay khi hắn dự định chạy trốn, xa xa đột nhiên sáng lên kim quang, sau đó một nữ nhân mặc áo giáp kim sắc, quơ một thanh đại kiếm kim sắc xuất hiện trước mặt bọn họ, chính là Mony!
“Khốn khiếp!” Mony mắng to một tiếng, không chút nghĩ ngợi, liền quơ đại kiếm trong tay về phía gã lang nhân kia, nhưng phản ứng của gã lang nhân kia lại không hề chậm, sau khi hắn phát ra tinh thần công kích, liền chỉ huy con cự lang cấp 9 còn lại và hai con cự lang cấp 8 nhằm về phía Mony, còn mình thì chạy nhanh về phương xa.
Hắn thoạt nhìn đã rất già, nhưng dù sao cũng là thú nhân, lúc này tốc độ chạy trốn lại vô cùng vô cùng nhanh!
“Đáng giận!” Mony đã đạt tới cấp bậc pháp thần, theo lý một pháp thánh tuyệt đối không thể đào tẩu trước mặt bà, nhưng cố tình hiện giờ bà đang ở hình người chứ không phải hình dáng Nagas, hơn nữa lực lượng của bà cường đại chứ không phải tinh thần lực, cho nên cái công kích tinh thần lực của gã lang nhân kia, đúng lúc cản trở bà một chút!
Mà khi bà kịp thời phản ứng chuẩn bị truy đuổi, Lâm Tái từ trên không trung rơi xuống!
Tình huống của cháu mình cùng Lục Vũ không ổn, Mony cũng không tiện truy kích kẻ địch, bà thả ra một đoàn quang mang kim sắc tiếp được Lâm Tái, sau đó không hề nói chuyện, trực tiếp mang theo Lâm Tái cùng Lục Vũ vào cái lều trại tốt nhất trong doanh địa!
Sau khi gã lang nhân kia rời đi, bầy ma thú công kích sứ đoàn liền rút lui, sứ đoàn tránh không được xuất hiện thương vong, nhưng đáng mừng chính là, ma pháp sư cao cấp mặc dù bị thương nhưng không ai tử vong.
Trong tất cả mọi người, tình trạng tốt nhất, tuyệt đối là người luôn trốn trong vòng bảo vệ, chưa từng chiến đấu với bất cứ con ma thú nào – Elina.
Elina nhìn những người đó thu thập thi thể, muốn động thủ hỗ trợ lại bị Larry ngăn cản, nàng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn người khác làm việc, nhưng cũng may nàng rất nhanh tìm được việc mình có thể làm — đưa thuốc trị thương cho người bị thương.
Chờ đến khi doanh địa tạm ổn, Đức Lôi Khắc mới thở phào một hơi, mà lúc này, trời cũng đã sáng.
“Mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó ăn chút gì đi, tiếp theo, chúng ta sẽ cấp tốc lên đường!” Đức Lôi Khắc lên tiếng, những người khác đều gật đầu tán thành. Elina cũng lí nhí mà mở miệng: “Bọn họ, bọn họ vào lều trại của ta.”
Đúng vậy, lều trại xinh đẹp nhất hoa lệ nhất trong doanh địa, tuyệt đối là Elina. Lại nói tiếp, thật ra lều trại của Lục Vũ cùng Lâm Tái cũng là không tệ, tài liệu cũng rất tốt, nhưng bọn họ là nam nhân, mà Mony là một nữ nhân, thẩm mỹ của nam nhân cùng nữ nhân luôn không giống nhau.
Hiện giờ trong lều trại, Lâm Tái được Mony dùng kim quang bao phủ hồi lâu đã không có gì đáng lo, thậm chí bởi vì trước đó chiến đấu còn có dấu hiệu đột phá. Nhưng Lục Vũ thì khác, thể chất của hắn cùng Mony Lâm Tái hoàn toàn bất đồng, năng lượng kim sắc cũng có thể trị thương cho hắn nhưng sẽ khiến cho hắn đau đớn không chịu nổi… (Năng lượng kim sắc có thuộc tính thuần dương, còn Lục Vũ có thể chất thuần âm)
Lúc bắt đầu Lục Vũ vẫn thanh tỉnh, nhưng sau khi trị thương một hồi, hắn đau đến hôn mê.
“Bà ngoại không cần trị thương cho hắn nữa đâu!” Lâm Tái đột nhiên mở miệng, thấy chân Lục Vũ gần như đứt lìa, vừa đau lòng lại đau chân.
Vừa rồi con cự lang kia cắn trúng Lục Vũ, hắn cảm thấy chân mình cũng đau nói không nên lời, mà hiện tại Mony trị thương cho Lục Vũ, Lục Vũ thống khổ, hắn cũng cảm thấy toàn thân cao thấp đau đớn không thôi!
Hắn có thể chia sẻ thống khổ cho Lục Vũ sao? Mà hắn là người chia sẻ thống khổ đã đau đến mức này, vậy Lục Vũ còn đau đớn hơn đi? Nếu như vậy, hắn tình nguyện nghĩ biện pháp khác trị thương cho Lục Vũ, dù sao hắn nhất định có thể nối liền xương cốt cho Lục Vũ!
“Nếu như vậy, ta đưa các ngươi đến thành Kerr trước nha?” Mony mở miệng, bà không có phương pháp trị liệu khác, nhưng những người đó sẽ có cách đi?
“Bà ngoại, trước đó bà đưa mẹ đến thành Kerr phải không?” Nghĩ đến Mony vẫn luôn không xuất hiện, hiện giờ đột nhiên xuất hiện nhưng không có hình dáng Caroline đâu, Lâm Tái mở miệng hỏi.
“Ừ, may mắn ta trở về sớm!” Mony lòng còn sợ hãi mà mở miệng, nếu không phải Caroline và tên Kha Đức Nhạc kia khanh khanh ta ta trước mặt bà khiến bà buồn nôn, có lẽ hôm sau bà mới trở lại… May mắn, may mắn bà đã trở lại!
“Nếu bà ngoại không trở về, chúng ta cũng sẽ chạy thoát!” Lâm Tái nhìn về phía Mony, hắn nói như vậy, cũng không muốn làm cho đối phương có cảm giác tội lỗi.
“Các ngươi có biện pháp chạy trốn? Vậy tại sao còn đánh nhau? Không thể bỏ chạy ngay từ đầu sao?” Mony vỗ đầu Lâm Tái một cái, lại nói: “Cũng do ta không tốt, biết rõ ma thú trên thảo nguyên nhiều nhất chính là sói, nhưng ta lại không để ý tới.”
Lâm Tái nhìn bộ dáng uể oải của Mony, nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ, hắn biết, Mony đã không còn nhỏ tuổi, nhưng bởi vì số lượng Nagas quá ít, trên cơ bản bà chưa từng rời khỏi Thần Thú điện, dưới tình huống như thế, làm sao có thể trông cậy vào Mony có kinh nghiệm có lòng cảnh giác chứ?
Nhưng tình huống hiện tại của Lục Vũ, quả thật rất thê thảm… Lâm Tái cảm thụ đau đớn từ Lục Vũ truyền đến, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Bà ngoại, lúc trước ta vừa tới Thần Thú điện, hắn… Có phải cũng không thoải mái hay không?” Khi đó hắn hôn mê, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng vô cùng đau đớn, mà khi hắn cảm thấy rất đau rất đau, hình như có người chia sẻ nỗi thống khổ của hắn?
Trước đó Lâm Tái không có nghĩ đến chuyện này, nhưng vừa rồi, hắn lại cảm giác Lục Vũ đang rất đau đớn, liền đột nhiên nghĩ đến, khi đó Lục Vũ hẳn là cũng rất đau.
Cảm giác đau đớn khi vảy bị tróc ra cũng không dễ chịu gì, hắn bị một lần cũng không muốn nếm thử lần thứ hai, nhưng Lục Vũ cũng nếm qua một lần?
“Đúng vậy, thân thể hắn rất khỏe mạnh, nhưng khi ngươi đau đớn dường như hắn cũng bị theo, đau đến mặt mũi trắng bệch đứng cũng không vững… Nếu không phải như vậy, ta cũng không thoải mái tiếp nhận hắn như vậy.” Mony trả lời, khi đó Lâm Tái biến dị đều là vì ăn đồ của Lục Vũ, tận mắt nhìn thấy đứa cháu mình vừa gặp mặt cứ như vậy chết đi, sao bà có thể không oán hận chứ?
“Ta đã biết.” Lâm Tái mở miệng, loại cảm giác này, giống như có một con mèo nhỏ đang gãi tâm của hắn vậy, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy, lại cảm thấy vô cùng cao hứng.
Danh sách chương