Dụ Trăn bị gọi thì sửng sốt, nhìn kỹ người nọ, cố gắng nhớ lại. Cậu hơi chần chờ hỏi: “Cậu là người hôm đó…… Ừm, bạn cùng trường?”

Nhìn thấy cậu chần chờ, tay ôm văn kiện của người trẻ tuổi siết thật chặt. Hắn ta giương mắt nhìn lướt qua Ân Viêm, nở nụ cười cứng nhắc trả lời: “Đúng vậy, là tôi, tôi tên Tào Hưng Đông, hôm đó cha tôi thất lễ…… Cái đó, sao cậu lại đến đây? Cậu cũng đi làm ở đây sao?"

“Xem như là vậy, hôm nay tôi mới đến.”

Dụ Trăn hàm hồ trả lời, nói thẳng bản thân đi cửa sau thì hơi xấu hổ. Cậu kéo Ân Viêm ra khỏi thang máy, rồi nhìn hắn ta cười cười: “Mau lên đi, không phải nói cần gấp sao? Để người trong phòng họp đợi lâu không tốt đâu.”

Tào Hưng Đông bị nụ cười của cậu làm lung lay. Sau khi hoàn hồn thì tầm mắt nhịn không được lại ngó qua bên Ân Viêm, hắn ta gật đầu nhỏ giọng nói tạm biệt, rồi ấn nút đóng cửa lại. Hắn ta cúi thấp đầu, không nhìn hai người nữa.

“Là thực tập sinh vừa vào công ty không lâu, thẻ làm việc trên cổ cậu ta là tạm thời.” Ân Viêm đột nhiên mở miệng, nhìn con số thang máy đang đi lên, tiếp tục nói: “Làm việc cũng không mấy linh hoạt. Người cần tư liệu ở tầng trên, nếu trong trường hợp cần gấp thì cậu ta đi thang bộ còn nhanh hơn so với đứng chờ thang máy.”

Dụ Trăn nghiêng đầu đánh giá hắn từ trên xuống dưới. 

Ân Viêm bình tĩnh nhìn lại, nắm lấy tay cậu đi vào khu văn phòng tầng 15, biểu cảm vẻ mặt vẫn như thường.

“Vừa nãy anh có hơi kỳ lạ.” Dụ Trăn còn đang đánh giá hắn, rồi chắc chắn nói: “Ngày thường anh sẽ không tùy tiện bình phẩm người lạ như vừa nãy, chẳng lẽ Tào Hưng Đông có gì không ổn?”

“Không có.” Ân Viêm trả lời, quay đầu lại liếc cậu một cái: “Cậu sắp bước vào nơi làm việc, phải tránh việc không linh hoạt như cậu ta.”

Dáng vẻ đúng lý hợp tình tựa như chỉ đang mượn cơ hội này dạy cậu một khóa học.

Dụ Trăn vẫn cứ cảm thấy hắn rất đáng nghi, căn cứ nguyên tắc biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cậu yên lặng phân tích lời nói và việc làm không tầm thường của hắn, lại xem nhẹ cái tay bị đối phương nắm lấy, nên lại lần nữa bị đối phương nắm đi “rêu rao khắp nơi”.

Khu giải trí theo chủ đề chỉ là một dự án nhỏ, người tham gia dự án không nhiều lắm, toàn bộ người họp lại cũng chỉ mới ngồi đầy nửa cái phòng họp nhỏ.

Đều là mấy người đã liên lạc trước qua điện thoại, lại có tư liệu Trì Nam làm nền, nên rất nhanh Ân Viêm đã nắm rõ tính cách của người phụ trách các bộ phận. Hắn hỏi thăm tiến độ công việc trong tay của họ, nhanh chóng đưa hội nghị vào quỹ đạo.

Người phụ trách quy hoạch xanh hoá của khu giải trí theo chủ đề đã bị điều đi, mà chỗ trống này vừa được Dụ Trăn lấp đầy.

Đối với lính nhảy dù như cậu, những người khác trong tổ dự án đều chủ động phóng thích thiện ý ngoài mặt.

Dù sao cũng có thể là đối tượng của cậu chủ, bọn họ không dám không cho mặt mũi.

Dụ Trăn nhìn ra sự tò mò đánh giá phía sau sự thiện ý của họ, cậu vẫn mỉm cười lễ phép đáp lại, dời lực chú ý lên công việc.

Cậu là người mới, không có kinh nghiệm lẫn từng trải, còn là đi cửa sau, bị người dùng ánh mắt khác thường đánh giá cũng rất bình thường. Cậu sẽ cố gắng dùng hành động chứng minh bản thân, sẽ cố gắng hết sức không làm Ân Viêm mất mặt.

Bất tri bất giác một buổi chiều đã trôi qua, Ân Viêm điều khiển cuộc họp rất tốt. Các vấn đề tồn tại đều được mang ra nhào nặn một lần, cực kỳ hao tổn tinh lực. Chờ sau khi kết thúc cuộc họp, tất cả người của tổ dự án đều có chung một dáng vẻ lao lực quá độ.

Phục, hoàn toàn phục.

Lúc nghe nói ông chủ muốn đưa dự án này cho con trai nhảy dù đến, họ còn nghi ngờ năng lực của cậu chủ này. Họ còn suy đoán trước đó cậu chủ vẫn vùi mình ở công ty con, có phải là vì bản thân chỉ là một bao cỏ nhị đại không có năng lực hay không.

Nhưng hiện tại xem ra, suy đoán của họ sai bét hết.

Cậu chủ này quá mạnh rồi, nhìn vấn đề vừa độc vừa chuẩn. Bộ não không biết phát triển thế nào, nhiều người phụ trách như vậy, nhiều công việc như thế, văn kiện đưa lên cũng ngập đầu, mà hắn lại biết hết, văn kiện đã xem qua đều nhớ rõ ràng.

Nghĩ đến đây, họ lại nhìn về phía Dụ Trăn rõ ràng cũng đã ngồi cả buổi trưa, nhưng tinh thần lại phấn chấn không chút mệt mỏi, nhịn không được thở dài trong lòng.

Biến thái.

Lính nhảy dù số 2 tuy rằng không đáng sợ như cậu chủ, nhưng cái sự bướng bỉnh nghiêm túc này, chịu không nổi chịu không nổi. Bọn họ lớn tuổi rồi, chịu không nổi nữa.

“Trưởng phòng Lưu, nếu đã xác định sẽ làm khu A thành hành lang văn nghệ, vậy phải huỷ bỏ toàn bộ phương án xanh hoá trước đó, còn cả cây cảnh trang trí trong nhà cũng đổi hết.”

Dụ Trăn tùy tay phác họa một bản vẽ hiệu quả xanh hóa trên giấy, đưa cho một vị trung niên hói nửa đầu, rồi nói tiếp: “Chú xem thử chiều cao cây thế này được chứ? Hành lang văn nghệ có một đoạn bán mở, cây cối quá cao sẽ ngăn cản ánh sáng, loại cây cối tầm trung thế này hẳn là vừa khéo.”

Tổ trưởng Lưu vừa thấy cậu đưa tờ giấy qua thì lá gan đã run rẩy, vội xua tay nói: “Tổ trưởng Dụ quyết định là được. Tôi sẽ đưa một phần bản vẽ bố trí quy hoạch tổng thể khu giải trí theo chủ đề cho cậu, cậu tự sửa là được, việc xanh hoá này tôi không hiểu lắm.”

Nói xong lại nhìn sang Ân Viêm cười cười: “Cái đó…… Giám đốc, cuộc họp hôm nay ……?”

“Kết thúc.” Ân Viêm cuối cùng cũng đóng lại tài liệu trước mắt, hắn liếc qua người trong tổ dự án, nói thêm: “Vất vả rồi, tan họp.”

“Không vất vả không vất vả, nên vậy.”

Trong đó một vị nữ tổ trưởng vội vàng đáp lời. Vì sợ hắn lại nhớ ra vấn đề khác rồi kéo họ tiếp tục nói nữa nên trộm giấu văn kiện vào trong ngực.

Nhìn ra họ mệt mỏi, Ân Viêm thức thời đứng dậy, đi đến bên người Dụ Trăn giúp cậu sắp xếp lại văn kiện, rồi tự mình cầm, sau đó nắm tay cậu rời khỏi phòng họp, không chút giấu diếm quan hệ giữa hai người.

Phòng họp im lặng cho đến khi cửa phòng đóng lại. Nữ tổ trưởng giấu văn kiện trước đó thả lỏng thân thể, thở dài một hơi nhìn hai vị đồng nghiệp bên cạnh, hạ giọng nói: “Đám đàn ông độc thân của công ty các anh nhìn thấy gì không, vị tổ trưởng Dụ nhảy dù và cậu chủ đeo nhẫn đôi đấy, giống như đã…… Các anh hiểu mà.”

“Nhưng không phải cậu chủ đã theo đuổi con gái chủ tịch công ty Đỉnh Lập nhiều năm rồi sao? Năm trước thiên kim của công ty Đỉnh Lập còn tới công ty chúng ta mà, sao mới mới một năm đã……”

“Miễn bàn đến vị thiên kim Đỉnh Lập kia đi. Tôi có bạn thân làm ở Thiến Nhạc, nghe nói năm trước bà chủ đột nhiên cắt đứt cung hàng cho Đỉnh Lập, còn ngăn chặn việc kinh doanh của họ nữa. Đây là tiết tấu cãi cọ kịch liệt đó.”

Hai vị đồng nghiệp trẻ tuổi hơn lập tức thuận theo chủ đề của nữ tổ trưởng thảo luận, mệt mỏi trên mặt biến mất, thay vào đó là sự bát quái không giới hạn.

Nữ tổ trưởng cũng hứng thú, kích động hỏi: “Cãi cọ kịch liệt? Vì sao?”

“Cũng không rõ nữa, dù sao bà chủ siêu chán ghét thiên kim Đỉnh Lập kia, chính là cái loại không thèm che giấu luôn ấy.” Đồng nghiệp lắc đầu, chợt nghĩ đến việc gì đó, càng thêm hưng phấn: “Này, mọi người nói xem bà chủ nhỏ bây giờ có địa vị gì? Diện mạo đẹp, khí chất cũng tốt, còn học nghề làm vườn, mỗi ngày đùa nghịch hoa cỏ…… Có phải là thiếu gia của gia đình quý tộc nào đó không nhỉ?”

Nữ tổ trưởng đảo mắt xem thường, buồn cười nói: “Quý tộc? Bây giờ ở đâu của Hoa Quốc có quý tộc? Nhưng mà diện mạo và khí chất của tổ trưởng Dụ đúng là không tầm thường, rất đẹp, nhìn còn thuận mắt hơn vị thiên kim Đỉnh Lập kia nữa.”

“Ồ ồ ồ, cứ ghen ghét đi. Mặc dù quy mô Đỉnh Lập không lớn, nhưng người ta cũng coi như là……”

“Khụ khụ khụ!”

Tổ trưởng Lưu hói nửa đầu đột nhiên ho mạnh vài tiếng, đứng dậy nói: “Chú ý trường hợp.” Nói xong cầm văn kiện ra khỏi phòng họp.

“Một tên nam sủng dựa vào vẻ ngoài đi cửa sau cũng được các người nói thành thiếu gia quý tộc? Nếu cậu chủ thật sự coi trọng Dụ Trăn, sẽ chỉ mua cho cậu ta nhẫn vàng?” Một người đàn ông trung niên có diện mạo hơi khắc nghiệt đứng lên, vừa thu dọn văn kiện vừa nói: “Ở nơi công cộng còn dính chặt với nhau, tác phong khiến người khinh thường.”

Nói xong cũng xoay người rời đi.

“Chu Vĩ ăn thuốc nổ à, miệng thối như thế, còn lôi tác phong ra nói nữa. Lúc nãy tổ trưởng Dụ có làm gì đâu, muốn dính chặt cũng là cậu chủ dính chặt tổ trưởng Dụ ấy, mắt bị mù à.”

Đồng nghiệp ngày thường không vừa mắt Chu Vĩ nhịn không được cau mày lên tiếng.

Nữ tổ trưởng trấn an vỗ vỗ người nọ. Bát quái bị cắt ngang, trong lòng cũng nghẹn một bụng lửa, dọn dẹp xong văn kiện thì cũng ra ngoài.

Lần đầu tiên Dụ Trăn cảm thấy thính lực tốt cũng là một chuyện không ổn như vậy. Cậu nghe nhóm tổ trưởng thảo luận trong phòng họp cách vách, lại giương mắt nhìn Ân Viêm đang ngồi sau bàn làm việc rũ mắt chỉnh sửa sang văn kiện, không được tự nhiên động động.

“Đừng để ý cái nhìn của người khác.” Ân Viêm đóng máy tính lại, cầm lấy áo khoác nói: “Tôi đã nói với mẹ rồi, đi thôi, về chung cư, làm thịt thỏ bát bảo.”

Dụ Trăn không đứng dậy, mà sờ sờ nhẫn vàng trên ngón tay, nói: “Bây giờ anh đã vào tổng công ty, mỗi ngày sẽ có vô số người nhìn anh, cái nhẫn này …… Nếu không, tôi mua cho anh cái khác tốt hơn?”

Người đã rơi vào tình yêu sẽ luôn thiên vị đối tượng một cách vô thức.

Người khác đánh giá cậu thế nào, cậu cũng không để ý lắm, thứ cậu để ý chính là Ân Viêm có thể vì cậu mà bị người khác dùng ánh mắt khác thường đánh giá hay không.

So sánh với thân phận cậu chủ Cẩm Giang, thì chiếc nhẫn vàng lúc trước chỉ cần mấy ngàn tệ đã mua được thật sự rất không xứng.

…… Ở phương diện nào cũng không xứng, tựa như Ân Viêm và cậu.

Cậu đâu phải thiếu gia quý tộc gì, cậu chỉ là một thằng nhóc nghèo lớn lên ở nông thôn mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện