Dụ Trăn bị hù nhảy dựng, theo phản xạ muốn dựa vào người Ân Viêm.

"Uống nước."

Ân Viêm nương theo động tác rót nước vươn cánh tay đỡ lấy cậu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua mèo đen, sau đó rót cho Bộ Liên ly nước, phá lệ mở miệng an ủi người: "Đừng khóc, mèo của em vẫn còn ở cạnh em, chủ nhân buồn, nó cũng sẽ buồn theo."

Mèo đen bị hắn nhìn thoáng qua đột nhiên run lên, thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Dụ Trăn, sau đó lùi lại dựa vào cánh tay Bộ Liên. Nó nghiêng đầu cọ nhẹ tay cô, miệng vẫn kêu meo meo không dứt.

Bộ Thần không ngờ Bộ Liên sẽ đột nhiên khóc lên, anh hơi sốt ruột, vội kéo ghế sát qua nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, thấp giọng an ủi: "Được rồi được rồi, là anh hai không đúng, không nên hung dữ với em. Anh không nhắc nữa, anh không nhắc đến chuyện đó nữa, khóc sưng hai mắt thì rất khó coi đó. Em xem, anh Viêm của em cũng an ủi em kìa, trước kia không phải em dính cậu ấy nhất nghe lời cậu ấy nhất sao?"

Tuổi Bộ Liên không lớn, tuy rằng khá cao, nhưng thật ra mới vừa mười sáu, vẫn còn là một cô bé. Được anh hai dỗ dành an ủi một lúc, càng thấy ấm ức hơn, cô bèn vùi đầu vào lòng Bộ Thần, giọng nói mang theo nức nở: "Đô Đô, em muốn Đô Đô."

Nghe thấy chủ nhân gọi tên, mèo đen bị Bộ Thần đẩy ra nhỏ giọng kêu một tiếng, lại lần nữa bước đến bên người Bộ Liên, sốt ruột đến xoay vòng vòng.

Thấy thế, sợ hãi với mèo yêu của Dụ Trăn chậm rãi tan đi, thay vào đó là sự buồn bã khó nói.

Cậu nhìn ra được, mèo đen có cảm tình rất sâu rất quấn quýt với Bộ Liên, dù đã chết cũng không muốn rời đi. Nhưng chung quy người quỷ không chung đường, nếu không phải ngoài ý muốn thì đôi chủ nhân thú cưng này cả đời cũng không thể lại gặp nhau.

"Hư Vô." Ân Viêm đột nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng.

Dụ Trăn chỉ cảm thấy trên đùi hơi nặng, sau đó một cục lông trắng xuất hiện từ hư không.

Cậu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Hư Vô cũng đã ngoắt đuôi nhảy lên bàn chạy tới bên người Bộ Liên.

"Ai, khoan đã, cẩn thận đó." Dụ Trăn vội vàng đứng dậy ngăn cản.

Bên kia mèo đen cũng như lâm đại địch, hắc khí trên người đột nhiên bùng nổ, phóng tới Hư Vô.

【 Nếu ngươi muốn trên người Bộ Liên mãi mãi mang theo hơi thở âm hồn của ngươi, quãng đời còn lại phải sống trong đau khổ thì cứ tiếp tục ngăn cản. 】

Động tác của mèo đen cứng ngắc, nhẹ than một tiếng, nhung nhớ không bỏ được mà nhìn Bộ Liên, sau đó thân hình chợt lóe, biến mất trong hư không.

Dụ Trăn sửng sốt, quay đầu lại nhìn Ân Viêm.

Bên kia Hư Vô đã nhảy tới trên người Bộ Liên, mềm mại kêu một tiếng.

Tiếng khóc của Bộ Liên dừng lại, con mắt sưng đỏ nhìn qua, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vươn cánh tay ôm siết Hư Vô vào trong ngực, khụt khịt nói: "Đô Đô, là mày phải không, tao biết mày sẽ không rời khỏi tao mà, Đô Đô, tao rất nhớ mày."

"Này......" Bộ Thần mờ mịt lại hơi chần chờ.

Trong tiệm vịt nướng sao đột nhiên nhảy ra một con mèo.

【 Dụ Trăn. 】

Lại tới nữa, Ân Viêm rõ ràng không mở miệng, nhưng cậu lại có thể nghe được tiếng nói của đối phương.

Dụ Trăn ngồi xuống, biết Ân Viêm lại muốn tích công đức hoặc là gì đó cho cậu, chủ động đón lấy tầm mắt của Bộ Thần, cậu cười gượng, giải thích: "Đây là mèo của tôi, tên nó là Hư Vô, hôm nay trộm ra ngoài với tôi, nó hơi nghịch ngợm."

"Thì ra là mèo của cậu, làm tôi sợ muốn chết." Bộ Thần thả lỏng nhười, nghiêng đầu nhìn đứa em gái ôm Hư Vô dần dần ngừng khóc, thở dài, lại nhìn về phía Dụ Trăn nói: "Mượn mèo của cậu dùng một lúc, đứa em gái này của tôi...... Haiz."

"Không sao đâu, tôi còn đang buồn rầu không biết lúc ăn cơm nên để Hư Vô ở đâu nữa." Dụ Trăn vội vàng xua tay tỏ vẻ không có việc gì, nhìn dáng vẻ vô tội của Hư Vô trong ngực Bộ Liên, trong lòng cậu quét qua một loạt dấu ba chấm.

Trăm triệu không ngờ đến Hư Vô còn là diễn viên phái thực lực.

Các món ăn nhanh chóng được dọn lên bàn, món chính là vịt nướng rất thơm, các món đặc sản khác cũng không tệ, nhưng những người trên bàn lại không có chút vui vẻ nào, hoàn toàn có lỗi với mấy món ngon.

"Thì ra cậu bị tai nạn xe cũng có liên quan tới Hàn Nhã. Năm đó Ngũ Hiên đến tỉnh H mở phòng làm việc, Hàn Nhã lập tức đuổi theo, não cậu hỏng rồi, thế mà cũng chạy theo họ, lúc trước tôi đã nói thế nào? Kiểu phụ nữ như vậy không nên thích, Hàn Nhã kia đúng là trông rất đẹp, lúc cậu ở nước ngoài cũng tận tâm chăm sóc cậu, nhưng cậu cũng không cần liều mình như thế, còn vì cô ta mà suýt mất mạng?"

Bộ Thần thật sự đã tận tình khuyên bảo, thấy bạn tốt hao tâm tổn sức với Hàn Nhã thì lại khuyên răng, vừa khuyên răng thì không dừng được nữa: "Ngần ấy năm, mắt thấy Hàn Nhã cùng Ngũ Hiên kia đã muốn dây dưa đến chết, cậu nói cậu xem, cậu...... Haiz, tôi cũng không biết nên nói cậu thế nào nữa, lúc đó đám người kia nói biết bao nhiêu lời khó nghe, còn nói cậu là nam tiểu tam."

"Hàn Nhã vốn là một người trong suốt ngoài rìa cái vòng này, nhưng lại bị cậu nâng niu thành "nữ thần trong vòng", còn thông qua cậu quen biết Ngũ Hiên. Có đôi khi tôi tự hỏi, cậu có phải bị xem là bàn đạp để người ta giẫm lên hay không? Trước kia cậu hay cáu kỉnh, tôi sợ nói nhiều lại ảnh hưởng đến tình cảm anh em chúng ta, bây giờ cậu quay đầu về bờ, tôi liền nhiều lời vài câu, giúp cậu gõ chuông cảnh báo, kẻo cậu lại giẫm vào vết xe cũ......"

"Anh!"

Bộ Liên bình tĩnh lại một lúc rồi thật sự nghe không nổi nữa, cô nhéo cánh tay ông anh nhà mình, rồi nhìn Dụ Trăn cười cười xấu hổ. Cô lưu luyến sờ sờ đầu nhỏ của Hư Vô, sau đó trả lại cho cậu, mạnh mẽ cắt ngang đề tài, nói: "Anh Dụ, trả lại cho anh nè, cảm ơn anh đã an ủi em. Ừm, anh của em vừa đến trước mặt người quen thì không biết giữ miệng, anh ấy không có ý gì đâu. Anh là người đầu tiên anh Viêm dẫn đến trước mặt bọn em đó, anh Viêm chắc chắn rất thích anh, không phải, là thích anh nhất, thích anh nhất."

Bộ Thần bị em gái nhéo một cái cũng ý thức được lời kia của mình đang châm ngòi ly gián tình cảm chồng chồng người ta, anh vội đứng dậy cầm lấy ly rót đầy ly của mình, nâng ly trước Dụ Trăn rồi uống một hơi cạn sạch: "Xin lỗi, Ân Viêm luôn nghiêm túc trong tình cảm, Dụ Trăn cậu đừng nghĩ nhiều, lúc nãy là tôi nói bừa."

Kỳ thật Dụ Trăn đang yên lặng hứng khởi nghe bát quái, lúc anh nói thì vội vàng xua tay tỏ vẻ không có gì, sau đó dùng khuỷu tay thọc Ân Viêm, ý bảo hắn phát biểu vài câu.

Ân Viêm gắp thịt vịt đặt vào chén cậu, rất phối hợp mà bắt đầu giảng hòa: "Ngũ Hiên sẽ không dây dưa đến chết với Hàn Nhã, quan hệ của họ kéo dài nhiều nhất là nửa năm sẽ đứt."

Bộ Thần nghe vậy thì sửng sốt, sau đó chuông cảnh báo trong lòng lên, vội nói: "Cậu xem cậu đi, tôi vừa mới nói cậu đừng có hồ đồ nữa, Dụ Trăn còn ở đây, cậu sao lại ——"

"Tỉnh H là Hàn Nhã cầu tôi đến, cô ta nói một mình cô ta giao lưu học tập bên kia cô ta rất sợ, hy vọng tôi đi cùng cô ta."

Ân Viêm tiếp tục giảng hòa, trong tay còn không quên gắp đồ ăn rót trà cho Dụ Trăn: "Trước một ngày xảy ra tai nạn xe, tôi ngẫu nhiên biết được Ngũ Hiên với Hàn Nhã đã xác định quan hệ, nên quyết định buông tay, kết quả buổi tối ngày hôm sau Hàn Nhã đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, khóc lóc nói với tôi cô ta với Ngũ Hiên đã chia tay, uống rượu say bên ngoài, hy vọng tôi đến đón cô ta."

"Tôi vội vàng chạy tới, cô ta đúng là đã uống say, ầm ĩ muốn hóng gió thông khí, sau đó lại bắt đầu dựa vào ngực tôi, không lâu sau thì xảy ra tai nạn xe cộ."

"Cho nên không có nam tiểu tam, nếu tôi sớm biết rằng cô ta với Ngũ Hiên có ý với nhau, không phải Ngũ Hiên đơn phương theo đuổi, thì những việc sau này sẽ không phát sinh."

"Từ trước đến nay tôi không quan tâm đến thanh danh, cho nên bên ngoài đồn đãi vớ vẩn thế nào tôi cũng có thể làm như không nghe thấy, nhưng bây giờ thì không. Cha mẹ tôi không thể có một đứa con trai "nam tiểu tam" nhi tử, người yêu của tôi cũng không thể có một bạn lữ "việc xấu loang lổ". Trước kia tôi chỉ yêu sai người, nhưng không làm bất luận chuyện gì vi phạm luân lý đạo đức, chỉ như thế này, tôi không muốn lại có người hiểu lầm."

Bộ Thần lại sững sờ, nhìn gương mặt bạn tốt không buồn không vui giống như đã nhìn thấu hồng trần, nuốt nuốt nước miếng, anh nhịn không được hỏi ra vấn đề mình để ý nhất, nhưng trước giờ vẫn không dám hỏi: "Cho nên năm đó cậu cũng không có mượn việc say rượu chiếm tiện nghi Hàn Nhã?"

Ân Viêm nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới người khác còn hiểu lầm như vậy, lắc đầu nói: "Chưa từng, sao cậu hỏi như vậy?"

"...... Bởi vì mấy năm nay cậu gần như là nâng đỡ Hàn gia không có điểm mấu chốt, tất cả mọi người đều tưởng cậu đuối lý cho nên đang bồi thường!"

"Không phải, giúp Hàn gia chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, Hàn Nhã tới cầu, tôi cũng thuận tay làm thôi."

Ân Viêm trả lời đến nhẹ nhàng bâng quơ, Bộ Thần nghe thấy mà cơ tim muốn tắc nghẽn.

Cuối cùng anh cũng thoát khỏi cơn mê rồi, cái bút nợ rối mù giữ bạn tốt với Hàn Nhã kia không giống như lời đồn bên ngoài!

"Cậu không biết Ngũ Hiên với Hàn Nhã là lưỡng tình tương duyệt? Bên ngoài đều truyền như vậy mà."

"Hàn Nhã nói không phải."

"Cậu không quấn lấy Hàn Nhã không buông?"

"Tôi tự nhận là chỉ là theo đuổi bình thường, chưa bao giờ có hành vi quá khích."

"Tỉnh H......"

"Hàn Nhã cầu tôi đến."

"Tiệc tối năm đó......"

"Hàn Nhã muốn đi, nhưng không có thiệp mời, cho nên tôi không để ý mẹ ngăn cản mang cô ta theo."

Bộ Thần không nói gì nữa, anh cảm thấy nếu anh còn hỏi nữa chắc sẽ tức chết.

"Những việc này cậu sao không nói ra, tất cả mọi người đều cho rằng......" Anh mở miệng, nói đến một nửa lại ngậm miệng, nhịn không được lại uống thêm một ly rượu.

Anh quên mất, lấy tính tình của bạn tốt, sao có thể chủ động mang tình cảm của mình ra nói. Hơn nữa trước kia bạn tốt cũng không chấp nhận được người khác nói xấu Hàn Nhã nửa câu, sao có thể nói việc Hàn Nhã cầu xin cho người khác biết.

Nhưng, nhưng cậu không nói, người khác không phải tự do bịa chuyện sao!

Còn càng bịa càng thật, càng thật càng không dám lấy mấy lời đồn đó đi hỏi người trong cuộc, dù sao đều là người trong vòng này, mặt mũi vẫn phải giữ, nào có ai không biết xấu hổ giáp mặt hỏi chuyện khó khăn của người khác.

Trên bàn cơm trong lúc nhất thời có chút an tĩnh, Dụ Trăn nhìn người này, lại nhìn người kia, không được tự nhiên mà xê dịch mông.

Lấy hiểu biết của cậu với Ân Viêm, Ân Viêm tuyệt không phải loại người sẽ giải thích tình cảm của nguyên chủ trước mặt mọi người, Bộ Thần rõ ràng là bị Ân Viêm dẫn dắt rồi, bâu giờ cậu rất tò mò Ân Viêm đột nhiên nhắc tới chuyện này là muốn làm gì.

Cứ cảm thấy có âm mưu.

"A!"

Bộ Liên đột nhiên bừng tỉnh kêu lên một tiếng, lấy di động ra gõ điên cuồng, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Ân Viêm, kích động nói: "Cho nên mấy ngày này Hàn Nhã phát canh gà ghê tởm trong vòng bạn bè, tất cả đều là để anh xem?"

Hả? Canh gà? Dụ Trăn yên lặng nghiêng đầu, cẩn thận nhìn lén.

【 Có đôi khi yêu nhất không phải là thành đôi, mà là thành toàn. 】

【 Hạnh phúc giống như ảo giác. Hôm nay mặt trời thật đẹp, đột nhiên nhớ đến anh. 】

【 Quay đầu đã là cảnh còn người mất, chào buổi sáng, người luôn đối tốt với em. 】

【 Xin lỗi, là em không tốt. 】

Màn hình di động không lớn, chỉ có thể nhìn được mấy cái này, Dụ Trăn yên lặng thu hồi tầm mắt, chà xát cánh tay.

"Lạnh?"

Ân Viêm lạnh nhạt mà thu hồi tầm mắt, nắm lấy tay cậu, quan tâm hỏi.

Dụ Trăn cười cười, giờ này khắc này, cậu thật sự không biết nói gì.

Trong lòng Bộ Liên đã phân Dụ Trăn thành người yêu mèo giống cô, thấy thế quyết đoán rút di động về, kéo Hàn Nhã vào danh sách đen, nói: "Gì mà thành toàn gì mà cảnh còn người mất, trước đó em không biết anh Viêm với anh đã lãnh chứng, còn tưởng rằng mấy tin này là Hàn Nhã đăng cho Ngũ Hiên xem, bây giờ suy nghĩ lại, đỉnh đầu Ngũ Hiên hình như hơi xanh rồi á——"

Rầm!

Cách đó vài bước, tại một cái bàn gỗ bị bồn hoa chặn lại, Ngũ Hiên đẩy ghế dựa đứng lên, quay đầu kìm nén sự tức giận nhìn về phía bên này, mặt đen thui nói: "Ân Viêm anh ra đây, chúng ta nói chuyện!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện