Như đã hứa, quà lễ tới đây =)))))))

Chương 22 còn vài chỗ chưa tìm được, hôm khác tui tìm rồi sửa lại. Bắt đầu từ chương 23 tác giả đặt VIP và mỗi chương tầm 10k từ trở lên nên giờ tui hơi khốn đốn, tạm thời sẽ không có chương mới bộ này. Mấy cô thông cảm huhu

- --

Dụ Trăn rất chắc chắn, cổ họng Ân Viêm thực sự không thoải mái, bởi vì quãng đường tiếp theo hắn chỉ dựa vào lưng ghế nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ không nói lời nào, giống như sương mù ở thành phố B là bảy màu vậy.

Đây là lần đầu tiên Dụ Trăn tới thành phố B, làm thủ đô của Hoa Quốc, thành phố B phồn hoa hơn quê nhà tỉnh H của cậu rất nhiều. Thế nhưng trong lòng cậu lại không có gì kích động của nhà quê lên thành phố lớn, ngược lại có chút sầu lo.

Rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, có thêm thân phận đã kết hôn, trong tay cũng còn không bao nhiêu tiền. Tuy rằng Ân Viêm có tiền, nhìn dáng vẻ cũng sẽ không để cậu bị đói, nhưng cậu là một người trưởng thành có tay có chân, cũng nên tìm việc làm để kiếm tiền mới phải, không thể cứ dựa dẫm vào người khác.

Nên làm gì để kiếm tiền đây? Vẫn tiếp tục trồng hoa sao? Cậu nhìn sương mù dày đặc do không khí bị ô nhiễm ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến thành phố B tấc đất tấc vàng, giá cả nhà cửa hàng hóa cao đến dọa người, thở dài trong lòng.

Chỉ với chút tiền trong tay cậu, chỉ sợ đến vườm ươm nhỏ nhất thành phố B cũng không thuê được một mẫu*...... Có lẽ nên học lại đại học, xin vào làm nhân viên công vụ, hoặc là tìm một nơi để đi làm.

*Hơi rắc rối về quy đổi đơn vị giữa nước mình với TQ nên mọi người muốn tìm hiểu thì vào link này để xem nhé https://vi.wikipedia.org/wiki/M%E1%BA%ABu_(%C4%91%C6%A1n_v%E1%BB%8B_%C4%91o)

Nhưng cậu thật sự không thích giao tiếp với nhiều người, chỉ thích trồng hoa, kiếm chút tiền thôi.

Mình nên làm gì đây?

Cậu vô thức nhăn lại lông mày cậu, trong mắt hơi mê mang.

Ân Viêm nhìn sườn mặt của cậu phản chiếu qua cửa sổ xe, ngón tay đặt ở bụng giật giật, hơi rũ mắt.

Ân gia nằm trong khu biệt thự nổi danh trong giới ở thành phố B, xung quanh tiểu khu có hồ có công viên, hoàn cảnh rất tốt, giao thông đi lại rất thuận tiện. Sau khi tiến vào cổng tiểu khu, đập vào mắt là một mảnh màu xanh lục rộng lớn, một cái biệt thự với khoảng sân rộng nằm lọt thỏm giữa mảnh đất màu xanh. Hình ảnh ấy đẹp y hệt bức tranh mẫu của một căn biệt thự đã được cải tạo.

Ô tô thả chậm tốc độ, thỉnh thoảng có mấy chiếc siêu xe chạy thoáng qua họ, Dụ Trăn thu lại suy nghĩ không biết đã bay tới phương trời nào, bản chất nhà quê phát tác.

Hơn hai mươi năm nay, cuộc sống của cậu cũng chỉ kéo dài tới tỉnh G nằm cách vách tỉnh H, người có tiền nhất mà cậu từng gặp cũng chỉ là ông chủ của một chuỗi cửa hàng bán hoa, mấy cái nhận thức với người giàu trong đầu cậu thật sự rất có hạn.

Nhưng bây giờ, mọi thứ trước mắt đều đang nói với cậu một việc, người Ân gia tuyệt đối không chỉ giàu có bình thường mà thôi.

"Anh......" Cậu nghiêng đầu nhìn Ân Viêm, cũng không biết nên nói gì.

Cho nên mạt tàn hồn trong thân thể này, rốt cuộc anh đã chiếm một cái thân thể trâu bò cỡ nào vậy.

"Tiền tài của phàm nhân không ý nghĩa với tu sĩ." Ân Viêm cuối cùng cũng chịu mở cái miệng tôn quý, giọng nói nghe qua cũng rất bình thường, giống như cổ họng không thoải mái đã tự động lành lại khi hắn im lặng, "Chớ nên bởi vì tiền tài mà đánh mất bản tâm."

"......"

Dụ Trăn không biết nên nói tiếp thế nào, hiện tại không phải vấn đề vì tiền tài có đánh mất bản tâm hay không, mà là hắn sẽ được tặng kèm một đống trách nhiệm cùng cái thân thể Ân Viêm này, mà những thứ đó hắn hoàn toàn không có cách nào ứng phó được!

Trong đầu hiện lên mấy cái cốt truyện máu chó xung quanh người thừa kế gia sản kết xù, cậu rất chột dạ, cự kỳ chột dạ, còn chột dạ hơn lần đầu tiên gặp người Ân gia.

Thiếu nợ là phải trả. Hơn nữa lấy ý nghĩa của Ân Viêm với người Ân gia, và cả giá trị của cái thân phận này thì dựa vào năng lực hiện tại của hắn, hắn hoàn toàn không trả được.

"Không cần nghĩ nhiều."

Ô tô dừng lại, Ân Viêm đột nhiên cúi người, vươn tay giúp Dụ Trăn đẩy cửa xe, nói: "Chuyện Ân gia để tôi suy xét, cậu chỉ cần chuyên tâm tu luyện."

Hô hấp ấm áp phả ở bên tai, Dụ Trăn phản xạ muốn nghiêng người né tránh, Ân Viêm đã lui về phía sau, xuống xe từ một bên khác, đồng thời tài xế cũng xuống xe, kính cẩn kéo cửa xe nửa mở bên này của Dụ Trăn ra.

Dụ Trăn: "......"

Cho nên Ân Viêm vừa nãy hà tất làm điều thừa.

"Về nhà rồi! Tiểu Trăn đến đây, mẹ dẫn con vào."

Cừu Phi Thiến vừa xuống xe liền đi tới chỗ Dụ Trăn, thân mật kéo cậu vào trong, bà chỉ vào cửa sổ phòng bên trái trên lầu hai biệt thự nói: "Phòng đó là của Tiểu Viêm, lát nữa con vào xem trang trí với đồ đạc bên trong xem có thích không, nếu không thích chúng ta liền đổi!"

Diện tích biệt thự Ân gia nhìn từ bên ngoài cũng chỉ tầm trung, nhưng sân rất lớn, chung quanh được bao quanh bởi bãi cỏ, xe chạy thẳng vào sân, nên chỉ cần đi hai bước đã đến cửa biệt thự.

Lúc này cửa biệt thự mở rộng, loáng thoáng có thể thấy được huyền quan với một phần nhỏ phòng khách.

Một người phụ nữ trung niên tuổi chừng năm mươi đang đứng ở cửa, thấy Cừu Phi Thiến kéo Dụ Trăn vào, vội tiến lên một bước cười nói: "Phu nhân bà đã trở lại, chậm chút nữa canh sẽ quá lửa."

"Mỗi lần tôi về dì đều nói mấy lời này."

Cừu Phi Thiến có vẻ rất thân thiết với người phụ nữ này, đáp lại một câu mới nhìn Dụ Trăn, giới thiệu: "Vị này là mẹ Hồ, dì nấu cơm trong nhà."

"Chào mẹ Hồ ạ."

Dụ Trăn lễ phép chào hỏi, nụ cười hơi cứng đờ.

Cố ý nhấn mạnh là dì nấu cơm, vậy có phải còn có dì quét dọn và các dì khác hay không, cả tài xế lái xe lúc nãy, và Ông Tây Bình tự xưng là quản gia nữa...... Cậu nên sớm nghĩ đến, nhà có tiền bình thường làm sao thuê quản gia gì đó! Còn xưng con của chủ nhân là "thiếu gia" nữa, bây giờ cũng không phải xã hội cũ!

"Chào Dụ thiếu gia."

Mẹ Hồ đáp lại cậu rất tự nhiên, giống như quen biết đã lâu.

"Không không không, không cần gọi thiếu gia, quá khách khí rồi." Dụ Trăn vội vàng xua tay, cảm thấy trái tim chịu không nổi.

"Đứa nhỏ này da mặt mỏng."

Cừu Phi Thiến cười nói một câu, không để mẹ Hồ nói tiếp, bà kéo Dụ Trăn vào trong, hứng thú bừng bừng dẫn cậu xoay quanh nhà, đến giày cũng quên đổi.

Biệt thự Ân gia có ba tầng, mỗi tầng có bốn đến sáu phòng. Tầng một không có người ở, Ân Viêm với Ân Nhạc ở tầng hai, Cừu Phi Thiến với Ân Hòa Tường ở tầng ba, tầng trên còn có một sân thượng.

Giống như những gì Dụ Trăn đoán, Ân gia thật sự còn các dì khác, chẳng qua mấy người này đều được Ông Tây Bình quản lý rất tốt, trừ lúc làm việc ra, bình thường sẽ không đi lại trong biệt thự, càng không tùy tiện lên tầng hai với tầng ba.

Sau khi tham quan biệt thự một vòng xong, Cừu Phi Thiến mới kéo Dụ Trăn xuống nhà ăn ở lầu một dùng cơm trưa.

Cơm trưa rất phong phú, còn rất quan tâm khẩu vị của Dụ Trăn mà làm rất nhiều món ăn tỉnh H. Dụ Trăn vừa cảm động vừa cảm thấy hổ thẹn, lâu lâu lại liếc sang Ân Viêm đang ngồi cạnh mình, gần như viết to hai chữ rối rắm trên mặt.

"Ba, con muốn vào tổng công ty."

Ân Viêm đột nhiên mở miệng, chủ đề cũng rất đột ngột.

Ân Hòa Tường nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu, nói: "Con bây giờ là người đã có gia đình, còn đến công ty con tỉnh H rèn luyện mấy năm, cũng đã đến lúc quay về giúp ba. Có thể, chờ năm sau đi, để thân thể con hồi phục thật tốt đã. Hơn nữa con cũng suy nghĩ xem hôn lễ của con với Tiểu Trăn sẽ làm những gì, năm sau lại vào công ty với ba."

"Sẽ không làm hôn lễ." Ân Viêm như thể không khiến người tức chết thì không thôi.

Bịch, thịt kho tàu kẹp giữ hai chiếc đũa của Ân Nhạc rớt lên bàn.

Đấy, sau khi phá hư cái cửa của người ta, bức người ta đi lãnh chứng, ép người ta mua nhẫn, keo kiệt làm công chứng tài sản, thì anh hai cuối cùng lại lộ ra một mặt cặn bã của anh ấy -- anh ấy thế mà đến hôn lễ với anh Dụ cũng không muốn tổ chức!

Tên cặn bã!

Ân Nhạc tức giận đến thịt cũng không muốn ăn.

"Con lại nói nhảm cái gì đó!"

Cừu Phi Thiến đặt đôi đũa xuống, vươn tay kéo tay Dụ Trăn, tức giận nói với Ân Viêm: "Ân Viêm mẹ nói cho anh biết nhé, đừng tưởng đã lãnh chứng xong thì anh có thể tùy tiện giày xéo Tiểu Trăn, nhà này vẫn do mẹ anh định đoạt, hôn lễ cần phải làm! Làm thật lớn! Tiểu Trăn à, con đừng nghe nó nói bậy, mẹ sẽ không để con bị uất ức đâu."

Dụ Trăn vừa bối rối lại vừa khó xử, lấy hiểu biết của cậu với Ân Viêm, đối phương nói như vậy khẳng định là có lý do, hơn nữa tư tâm của cậu kỳ thật cũng không muốn làm hôn lễ cho lắm.

Bàn về điều kiện của Ân gia, tổ chức hôn lễ chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, cậu không muốn Ân gia phải tiêu tiền phung phí, đây là thứ nhất; thứ hai, cậu với Ân Viêm kết hôn hoàn toàn là do số phận ép buộc, về sau khi bọn họ không còn cần dựa hôn nhân để bảo mệnh, thì chắc chắn sẽ ly hôn, làm hôn lễ chính là lãng phí; cuối cùng, lỡ như sau này Ân Viêm gặp được người mình thích, bản thân cậu chiếm lấy cái giấy hôn thú đầu tiên của Ân Viêm đã đủ khiến người ta khó chịu, nếu còn chiếm hôn lễ lần đầu của Ân Viêm, gia đình người nọ chắc sẽ đau lòng muốn chết.

Cho nên hôn lễ này không tổ chức mới tốt.

Cậu cho rằng, kết cục tốt nhất giữa cậu và Ân Viêm là hai người vì bảo mệnh mà im ắng lãnh chứng, sau đó yên lặng tu luyện dưỡng hồn, dưỡng xong lại im ắng ly hôn, cuối cùng mỗi người tự sống hết quãng đời còn lại của mình, coi như việc kết hôn chưa từng xảy ra.

"Con cũng cảm thấy không tổ chức hôn lễ cũng được." Cậu mở miệng, vụng về giảng hòa, "Hai người ở bên nhau, quan trọng nhất là sống vui vẻ bên nhau, hôn lễ chỉ là thứ phụ, không cần quan tâm nhiều."

Mẹ nó......

Ân Nhạc trợn mắt há hốc mồm, trời ơi, anh hai nhà cậu rốt cuộc đã giẫm phải vận cứt chó gì mà lại tìm được bà xã tính tình tốt lại biết săn sóc như anh Dụ vậy? Ông trời bị mắt mù à?

Cừu Phi Thiến nghe xong quả thực đau lòng muốn chết, chỉ cảm thấy nụ cười trấn an trên mặt Dụ Trăn chỉ là miễn cưỡng cười vui, lắp bắp lấy cớ là do quá khổ sở cho nên giọng nói run rẩy. Bà hung hăng trừng Ân Viêm, kéo tay Dụ Trăn xoa xoa, nói: "Sinh hoạt là sinh hoạt, hôn lễ là hôn lễ, kết hôn cả đời chỉ có một lần, không thể quá tùy tiện được. Nghe lời mẹ, hôn lễ này chúng ta cần phải làm."

"Nhưng mà......" Dụ Trăn chần chờ, nhìn Ân Viêm cầu cứu.

"Đừng nhìn nó." Cừu Phi Thiến túm cậu về, rõ ràng đang rất nóng nảy: "Nó mấy năm nay càng ngày càng kỳ cục, đều là tại ba nó! Việc này mẹ làm chủ, lời nó nói không tính!"

Ân Hòa Tường ngồi không cũng trúng đạn: "Sao lại là anh, rõ ràng là em......"

"Ăn cơm của anh đi!" Cừu Phi Thiến quay đầu trừng ông một cái, sắp bị hai cha con nhà này chọc tức chết.

Từng người từng người đều không có ánh mắt, không bớt lo được mà!

Ân Hòa Tường ngậm miệng, yên lặng lấy đôi đũa, cũng đưa cho Ân Viêm một đôi, ánh mắt hình viên đạn nhìn hắn như đang khiển trách "con nhìn xem con đã làm chuyện tốt gì kia kìa".

Ân Nhạc cực kỳ không vui* ánh mắt nhìn Ân Viêm cũng đầy xem thường, cậu phẫn hận đứng dậy lấy dĩa thịt trước mặt Ân Viêm đặt đến trước mặt Dụ Trăn, lại lấy dĩa cải trắng để lại trước mặt hắn!

*Nguyên văn 鼻子不是鼻子,脸不是脸 = Tị tử bất thị tị tử kiểm bất thị kiểm: mũi không còn là mũi, mặt không còn là mặt, ý chỉ người trong trạng thái cực kì không vui, quá tức giận (mặt mày cau có)_Theo Bạch Ngọc Sách

"Ông nội của Dụ Trăn qua đời mới hơn một tháng, bây giờ tổ chức hôn lễ không thích hợp, ít nhất phải một năm sau."

Ân Viêm bị cả nhà ghét bỏ cuối cùng cũng thở hổn hển nói một hơi lời muốn nói, sau đó cầm lấy đôi đũa, gắp cải trắng, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Dụ Trăn sửng sốt, sau đó quay đầu khiếp sợ hỏi: "Anh muốn tổ chức hôn lễ với tôi?" Không phải không làm sao? Ăn ý đâu rồi hả?

"Đương nhiên." Ân Viêm gật đầu, lại vươn đôi đũa kẹp miếng thịt trong cái dĩa trước mặt cậu, giọng nói đột nhiên trở nên khí phách, còn ẩn hàm lên án: "Hơn nữa phải làm thật lớn, dù sao thì hôn lễ cả đời chỉ có một lần."

Không biết có phải ảo giác hay không, hai chữ "một lần" này hắn khá là nhấn mạnh, nói xong còn chọc mạnh dĩa thịt trước mặt Dụ Trăn, cực kỳ dùng sức, giống như đang chọc cho hả giận.

Dụ Trăn: "......"

Người Ân gia cảm thấy bản thân bị chơi: "......"

Đồ ăn tràn ngập hương thơm, trên bàn chỉ có Ân Viêm còn bình tĩnh ăn cơm.

Cừu Phi Thiến nhịn, rồi lại nhịn, cuối cùng bà đứng dậy lấy cái dĩa thịt hắn đang gắp, nhướng mày nói: "Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn! Đồ dùng sinh hoạt với quần áo tắm rửa của Tiểu Trăn anh đã mua hết chưa? Làm chồng người ta kiểu gì vậy, không hiểu chuyện gì cả!"

Ân Viêm giương mắt nhìn Cừu Phi Thiến, sau đó cúi đầu, chậm rãi buông đôi đũa, đứng dậy, dắt Dụ Trăn đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà nói: "Con dẫn Dụ Trăn ra ngoài đi dạo."

"......"

Giống như một quyền đánh vào bông, tức muốn chết! Biết thế lúc trước đã không sinh thằng nhóc quỷ đòi nợ này ra!

- ---------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện